Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra
Chương 144: EM ĐANG LÀM CÁI GÌ
Lê Hoa
30/04/2021
Vốn dĩ anh không định tính toán, nhưng khi nghe hai từ Anh Anh, anh lại dừng lại.
Thần Ngôn khẽ gật đầu, cảnh giác nhìn anh, tóm lại cứ cảm thấy anh đột nhiên nhắc đến chuyện này không giống vì muốn bồi thường, nhưng cũng không giống không cần bồi thường…
Khóe môi của Lê Hiếu Nhật khẽ cong lên, không ấm không nóng nói: “Nếu đã như thế, vậy thì làm phiền tổng giám đốc Thần nhớ để khoản bồi thường đến dưới tên của Kiều Minh Anh, và số mục bồi thường thì phải xem thành ý của tổng giám đốc Thần rồi.”
Nói xong anh xoay người đi đến phòng bệnh mà trước đó Kiều Minh Anh ở.
Thần Ngôn có chút mù mờ, anh ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải người muốn được bồi thường có tâm cơ như vậy!
Nếu như tính ít, nói rõ anh ta không đủ thành ý, nhưng mà tính nhiều… Hình như tính nhiều anh ta cũng không có tổn thất cái gì, dù sao tổn thất cũng là tập đoàn Thần Tinh.
Vì thế, Thần Ngôn nhún nhún vai, không có cảm giác gì mà xoay người rời khỏi.
Lê Hiếu Nhật bế Kiều Minh Anh đến bãi đỗ xe của bệnh viện, mở cửa của ghế lái phụ đặt Kiều Minh Anh vào, sau đó vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời khỏi bệnh viện.
Kiều Minh Anh nhăn mặt, nói sẽ rời khỏi, nhưng lúc này mới bao lâu, lại bị bắt về rồi.
Cộng thêm người cô bị thương, không mất năm bảy ngày thì đừng mơ hồi phục như lúc đầu.
Nhưng mà, thật không cam tâm cứ như vậy mà bị bắt về.
Kiều Minh Anh khẽ thở dài, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, nhưng ánh mắt chăm chú đó, lại không phải phong cảnh bên ngoài cửa xe, mà là gương mặt phản chiếu lên cửa xe của Lê Hiếu Nhật.
Mỗi lần nhìn đều sẽ bị kinh diễm đến nghẹt thở, cho dù Kiều Minh Anh cố gắng che giấu, nhưng cô lại không thể không thừa nhận, Lê Hiếu Nhật chính là loại người trời sinh đã thu hút ánh mắt của người khác.
Trong tất cả đàn ông mà Kiều Minh Anh từng gặp, bao gồm anh trai lớn lên âm nhu yêu nghiệt của cô, cũng không có ai khiến người ta kinh diễm như Lê Hiếu Nhật.
Không phải kinh diễm khi lần đầu tiên nhìn thấy, mà là bạn bất luận nhìn thế nào, vào khi nào, đều sẽ kinh diễm.
Kiều Minh Anh không phải dại trai, nhưng nhìn anh như vậy, trái tim cũng đập thình thịch.
Cô bất giác đưa tay ra, đặt trên cửa xe, cơ thể ngăn tầm nhìn của anh, ngón tay đặt trên cửa kính xe cẩn thận vẽ khái quát đường nét của anh.
Chi tiết đến mức lông mi cũng không bỏ qua.
“Em đang làm cái gì?” Giọng nói của anh đột nhiên vang lên trong khoang xe yên tĩnh, khiến Kiều Minh Anh giật mình cũng không kịp thu tay lại.
Lê Hiếu Nhật chỉ thấy cô quay lưng, không biết cô đang làm gì nên có chút nghi hoặc, cho nên mới lên tiếng hỏi cô.
Cơ thể của Kiều Minh Anh nhanh chóng trở nên căng thẳng, âm thầm nghĩ anh vừa rồi chắc không có phát hiện động tác và tâm tư của cô, tâm lý có chút may mắn ngón tay tiếp tục di di trên cửa xe: “Không có gì, thấy cửa sổ xe bẩn nên lau cho anh.”
Động tác ấu trĩ như thế, Kiều Minh Anh có chết cũng không thể nói cho Lê Hiếu Nhật nghe.
Lê Hiếu Nhật không có tiếp lời, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, sắc trời đã tối, có thể nhìn thấy ánh đèn của các con xe chạy trên đường đã bật, nhìn qua cửa sổ xe, rất nhanh trở nên tối.
Cứ như thế quang ảnh giao thoa luẩn quẩn.
“Anh, làm sao biết tôi ở bệnh viện?” Kiều Minh Anh không thích bầu không khí ngột ngạt như thế này, vì thể mở miệng nói.
Mặc dù trong lòng cô đã đoán được, quá nửa là có liên quan đến Lê Ngữ Vi, nhưng trừ cái này ra, cô thật sự không tìm ra được chủ đề nào để nói.
“Trong lúc vô tình nhìn thấy.” Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt trả lời cô, đầu xe chuyển hướng, chạy vào con đường đến trang viên.
Anh sao không trong lúc vô tình trúng thưởng 15 tỷ đi.
Kiều Minh Anh lẩm bẩm trong lòng, rõ ràng là không tin.
“Em sao lại ở cùng Thần… gì đó?” Lê Hiếu Nhật cau mày, suy nghĩ tên của Thần Ngôn nhưng thật sự không có ấn tượng nên dùng gì đó để thay thế.
Đối với người không liên quan không quan trọng, anh sẽ không lãng phí bộ nhớ trong não của mình để đi nhớ, cho nên không nhớ tên của Thần Ngôn cũng rất bình thường.
Kiều Minh Anh mím môi, trong đôi mắt sạch sẽ trong vắt xuất hiện sự buồn bực, có vài phần cáu kỉnh nói: “Tôi không phải đang đi bình thường thôi sao, ai biết xe của anh ta lại xông đến, suýt chút nữa đâm tôi bay ra ngoài, may mà tôi nhanh, nếu không bây giờ vẫn nằm trong phòng bệnh cấp cứu hôn mê bất tỉnh.”
May mắn là đúng, tuy xui xẻo, nhưng cũng không xui xẻo quá mức, điểm này ngược lại cho Kiều Minh Anh một chút an ủi.
Lê Hiếu Nhật yên lặng nghe cô nói, thần sắc nhàn nhạt, nhưng khóe môi khẽ giương lên để lộ cảm xúc của anh lúc này.
Ô tô tiến vào trang viện, sau đó dừng trên gara.
Lê Hiếu Nhật xuống xe trước, mở cửa bên ghế lái phụ, cúi đầu bế Kiều Minh Anh lên, đi vào trong biệt thự.
Dù sao cũng không phải lần đầu bị bế, Kiều Minh Anh cũng không xấu hổ như lần đầu, nép mình vào trong ngực anh, nghe nhịp tim trong lồng ngực của anh truyền đến.
Dường như mặc kệ điều gì đều trở nên yên tĩnh, tràn ra cảm giác tim đập nhanh.
“Cậu chủ, cô Anh đã về rồi.” chị Lâm đang trong phòng lau chùi một số món đồ sứ cao cấp mà Lê Hiếu Nhật mỗi lần tham gia buổi đấu giá đã đấu giá được, nhìn thấy Lê Hiếu Nhật bế Kiều Minh Anh bước vào thì vội vàng ra đón.
Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu, không có dừng lại mà bế Kiều Minh Anh lên lầu.
chị Lâm cười ha hả vài tiếng khi thấy dáng vẻ ngọt ngào của hai người, sau đó tiếp tục lau chùi bình gốm.
Lê Ngữ Vi vừa hay từ trong phòng đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của Kiều Minh Anh như con én nhỏ được Lê Hiếu Nhật ôm trong lòng, trong lòng lập tức lại tức giận, hai tay khoanh trước ngực đi theo Lê Hiếu Nhật vào trong phòng ngủ của bọn họ, trong mũi khẽ hừ lạnh một tiếng.
“Ây yo, ngay cả đi đường cũng để người khác bế, phải yếu đuối đến bao nhiêu đây.” Lời lẽ mỉa mai coi thường được phun ra từ đôi môi đỏ chót của Lê Ngữ Vi, trên gương mặt xinh đẹp của Lê Ngữ Vi mang theo vài phần cay nghiệt.
Cô ta chính là nhìn không quen Kiều Minh Anh, nếu như không phải điện thoại gặp vấn đề, cô ta sẽ quả quyết cầm ảnh đưa cho Lê Hiếu Nhật xem.
Khi đó điện thoại bị Lê Hiếu Nhật đập vỡ, thẻ nhớ và sim bên trong cũng tổn hại, cho dù bỏ vào một chiếc điện thoại khác, cũng không có cách khôi phục được nội dung bên trong.
Nghĩ đến đây Lê Ngữ Vi càng tức, cơ hội tốt như thế lại bị sự do dự của cô ta mà bỏ lỡ, nói không chừng có thể lật đổ Kiều Minh Anh!
Nhưng cô ta không biết, Lê Hiếu Nhật đã nhìn thấy bức ảnh đó, lại không có tức giận với Kiều Minh Anh, nếu như cô ta biết, e là trong lòng càng không thoải mái.
Lê Hiếu Nhất nhẹ nhàng đặt Kiều Minh Anh lên trên giường, chiếc giường êm ái khẽ lún xuống một chút, anh rút tay ra, lấy chiếc gối ở bên cạnh để đệm sau lưng Kiều Minh Anh, nghe thấy lời nói mỉa mai của Lê Ngữ Vi.
“Anh Anh xảy ra tai nạn xe nên bị thương, em không phải biết rất rõ sao, ai lại dạy em giống như bây giờ ăn nói cay nghiệt như thế?” Lê Hiếu Nhật cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lê Ngữ Vi, trên người tràn ra khí tức không vui.
Lê Ngữ Vi mím chặt môi, cô ta đối với Lê Hiếu Nhật vẫn có chút sợ hãi, liền giẫm mạnh chân hừ lạnh, cũng không có tiếp tục nói nữa.
Lúc tâm trạng của Lê Ngữ Vi sắp bình tĩnh lại, một màn tiếp theo lại khiến cô ta triệt để ngây ngốc.
“Daddy, mami về rồi sao?” Kiều Tiểu Bảo nghe thấy động tĩnh bên này bèn chạy sang xem, thì nghe thấy tiếng trong phòng ngủ, vì thể mở cửa chạy vào.
Thần Ngôn khẽ gật đầu, cảnh giác nhìn anh, tóm lại cứ cảm thấy anh đột nhiên nhắc đến chuyện này không giống vì muốn bồi thường, nhưng cũng không giống không cần bồi thường…
Khóe môi của Lê Hiếu Nhật khẽ cong lên, không ấm không nóng nói: “Nếu đã như thế, vậy thì làm phiền tổng giám đốc Thần nhớ để khoản bồi thường đến dưới tên của Kiều Minh Anh, và số mục bồi thường thì phải xem thành ý của tổng giám đốc Thần rồi.”
Nói xong anh xoay người đi đến phòng bệnh mà trước đó Kiều Minh Anh ở.
Thần Ngôn có chút mù mờ, anh ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải người muốn được bồi thường có tâm cơ như vậy!
Nếu như tính ít, nói rõ anh ta không đủ thành ý, nhưng mà tính nhiều… Hình như tính nhiều anh ta cũng không có tổn thất cái gì, dù sao tổn thất cũng là tập đoàn Thần Tinh.
Vì thế, Thần Ngôn nhún nhún vai, không có cảm giác gì mà xoay người rời khỏi.
Lê Hiếu Nhật bế Kiều Minh Anh đến bãi đỗ xe của bệnh viện, mở cửa của ghế lái phụ đặt Kiều Minh Anh vào, sau đó vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời khỏi bệnh viện.
Kiều Minh Anh nhăn mặt, nói sẽ rời khỏi, nhưng lúc này mới bao lâu, lại bị bắt về rồi.
Cộng thêm người cô bị thương, không mất năm bảy ngày thì đừng mơ hồi phục như lúc đầu.
Nhưng mà, thật không cam tâm cứ như vậy mà bị bắt về.
Kiều Minh Anh khẽ thở dài, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, nhưng ánh mắt chăm chú đó, lại không phải phong cảnh bên ngoài cửa xe, mà là gương mặt phản chiếu lên cửa xe của Lê Hiếu Nhật.
Mỗi lần nhìn đều sẽ bị kinh diễm đến nghẹt thở, cho dù Kiều Minh Anh cố gắng che giấu, nhưng cô lại không thể không thừa nhận, Lê Hiếu Nhật chính là loại người trời sinh đã thu hút ánh mắt của người khác.
Trong tất cả đàn ông mà Kiều Minh Anh từng gặp, bao gồm anh trai lớn lên âm nhu yêu nghiệt của cô, cũng không có ai khiến người ta kinh diễm như Lê Hiếu Nhật.
Không phải kinh diễm khi lần đầu tiên nhìn thấy, mà là bạn bất luận nhìn thế nào, vào khi nào, đều sẽ kinh diễm.
Kiều Minh Anh không phải dại trai, nhưng nhìn anh như vậy, trái tim cũng đập thình thịch.
Cô bất giác đưa tay ra, đặt trên cửa xe, cơ thể ngăn tầm nhìn của anh, ngón tay đặt trên cửa kính xe cẩn thận vẽ khái quát đường nét của anh.
Chi tiết đến mức lông mi cũng không bỏ qua.
“Em đang làm cái gì?” Giọng nói của anh đột nhiên vang lên trong khoang xe yên tĩnh, khiến Kiều Minh Anh giật mình cũng không kịp thu tay lại.
Lê Hiếu Nhật chỉ thấy cô quay lưng, không biết cô đang làm gì nên có chút nghi hoặc, cho nên mới lên tiếng hỏi cô.
Cơ thể của Kiều Minh Anh nhanh chóng trở nên căng thẳng, âm thầm nghĩ anh vừa rồi chắc không có phát hiện động tác và tâm tư của cô, tâm lý có chút may mắn ngón tay tiếp tục di di trên cửa xe: “Không có gì, thấy cửa sổ xe bẩn nên lau cho anh.”
Động tác ấu trĩ như thế, Kiều Minh Anh có chết cũng không thể nói cho Lê Hiếu Nhật nghe.
Lê Hiếu Nhật không có tiếp lời, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, sắc trời đã tối, có thể nhìn thấy ánh đèn của các con xe chạy trên đường đã bật, nhìn qua cửa sổ xe, rất nhanh trở nên tối.
Cứ như thế quang ảnh giao thoa luẩn quẩn.
“Anh, làm sao biết tôi ở bệnh viện?” Kiều Minh Anh không thích bầu không khí ngột ngạt như thế này, vì thể mở miệng nói.
Mặc dù trong lòng cô đã đoán được, quá nửa là có liên quan đến Lê Ngữ Vi, nhưng trừ cái này ra, cô thật sự không tìm ra được chủ đề nào để nói.
“Trong lúc vô tình nhìn thấy.” Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt trả lời cô, đầu xe chuyển hướng, chạy vào con đường đến trang viên.
Anh sao không trong lúc vô tình trúng thưởng 15 tỷ đi.
Kiều Minh Anh lẩm bẩm trong lòng, rõ ràng là không tin.
“Em sao lại ở cùng Thần… gì đó?” Lê Hiếu Nhật cau mày, suy nghĩ tên của Thần Ngôn nhưng thật sự không có ấn tượng nên dùng gì đó để thay thế.
Đối với người không liên quan không quan trọng, anh sẽ không lãng phí bộ nhớ trong não của mình để đi nhớ, cho nên không nhớ tên của Thần Ngôn cũng rất bình thường.
Kiều Minh Anh mím môi, trong đôi mắt sạch sẽ trong vắt xuất hiện sự buồn bực, có vài phần cáu kỉnh nói: “Tôi không phải đang đi bình thường thôi sao, ai biết xe của anh ta lại xông đến, suýt chút nữa đâm tôi bay ra ngoài, may mà tôi nhanh, nếu không bây giờ vẫn nằm trong phòng bệnh cấp cứu hôn mê bất tỉnh.”
May mắn là đúng, tuy xui xẻo, nhưng cũng không xui xẻo quá mức, điểm này ngược lại cho Kiều Minh Anh một chút an ủi.
Lê Hiếu Nhật yên lặng nghe cô nói, thần sắc nhàn nhạt, nhưng khóe môi khẽ giương lên để lộ cảm xúc của anh lúc này.
Ô tô tiến vào trang viện, sau đó dừng trên gara.
Lê Hiếu Nhật xuống xe trước, mở cửa bên ghế lái phụ, cúi đầu bế Kiều Minh Anh lên, đi vào trong biệt thự.
Dù sao cũng không phải lần đầu bị bế, Kiều Minh Anh cũng không xấu hổ như lần đầu, nép mình vào trong ngực anh, nghe nhịp tim trong lồng ngực của anh truyền đến.
Dường như mặc kệ điều gì đều trở nên yên tĩnh, tràn ra cảm giác tim đập nhanh.
“Cậu chủ, cô Anh đã về rồi.” chị Lâm đang trong phòng lau chùi một số món đồ sứ cao cấp mà Lê Hiếu Nhật mỗi lần tham gia buổi đấu giá đã đấu giá được, nhìn thấy Lê Hiếu Nhật bế Kiều Minh Anh bước vào thì vội vàng ra đón.
Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu, không có dừng lại mà bế Kiều Minh Anh lên lầu.
chị Lâm cười ha hả vài tiếng khi thấy dáng vẻ ngọt ngào của hai người, sau đó tiếp tục lau chùi bình gốm.
Lê Ngữ Vi vừa hay từ trong phòng đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của Kiều Minh Anh như con én nhỏ được Lê Hiếu Nhật ôm trong lòng, trong lòng lập tức lại tức giận, hai tay khoanh trước ngực đi theo Lê Hiếu Nhật vào trong phòng ngủ của bọn họ, trong mũi khẽ hừ lạnh một tiếng.
“Ây yo, ngay cả đi đường cũng để người khác bế, phải yếu đuối đến bao nhiêu đây.” Lời lẽ mỉa mai coi thường được phun ra từ đôi môi đỏ chót của Lê Ngữ Vi, trên gương mặt xinh đẹp của Lê Ngữ Vi mang theo vài phần cay nghiệt.
Cô ta chính là nhìn không quen Kiều Minh Anh, nếu như không phải điện thoại gặp vấn đề, cô ta sẽ quả quyết cầm ảnh đưa cho Lê Hiếu Nhật xem.
Khi đó điện thoại bị Lê Hiếu Nhật đập vỡ, thẻ nhớ và sim bên trong cũng tổn hại, cho dù bỏ vào một chiếc điện thoại khác, cũng không có cách khôi phục được nội dung bên trong.
Nghĩ đến đây Lê Ngữ Vi càng tức, cơ hội tốt như thế lại bị sự do dự của cô ta mà bỏ lỡ, nói không chừng có thể lật đổ Kiều Minh Anh!
Nhưng cô ta không biết, Lê Hiếu Nhật đã nhìn thấy bức ảnh đó, lại không có tức giận với Kiều Minh Anh, nếu như cô ta biết, e là trong lòng càng không thoải mái.
Lê Hiếu Nhất nhẹ nhàng đặt Kiều Minh Anh lên trên giường, chiếc giường êm ái khẽ lún xuống một chút, anh rút tay ra, lấy chiếc gối ở bên cạnh để đệm sau lưng Kiều Minh Anh, nghe thấy lời nói mỉa mai của Lê Ngữ Vi.
“Anh Anh xảy ra tai nạn xe nên bị thương, em không phải biết rất rõ sao, ai lại dạy em giống như bây giờ ăn nói cay nghiệt như thế?” Lê Hiếu Nhật cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lê Ngữ Vi, trên người tràn ra khí tức không vui.
Lê Ngữ Vi mím chặt môi, cô ta đối với Lê Hiếu Nhật vẫn có chút sợ hãi, liền giẫm mạnh chân hừ lạnh, cũng không có tiếp tục nói nữa.
Lúc tâm trạng của Lê Ngữ Vi sắp bình tĩnh lại, một màn tiếp theo lại khiến cô ta triệt để ngây ngốc.
“Daddy, mami về rồi sao?” Kiều Tiểu Bảo nghe thấy động tĩnh bên này bèn chạy sang xem, thì nghe thấy tiếng trong phòng ngủ, vì thể mở cửa chạy vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.