Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra
Chương 16: KIỀU MINH ANH LÀ CON GÁI?
Lê Hoa
30/04/2021
Trừ phi…
“Kiều Minh Anh là con gái?”
Kiều Hồng Anh và bà Kiều đồng thanh nói, xong liền tự che miệng lại. Kiều Hồng Anh vội vã lấy điện thoại ra, mở phần ghi âm, ghi lại toàn bộ cuộc nói chuyện xảy ra trong phòng bệnh, đợi đến lúc y tá sắp ra ngoài, mới chậm rãi rời khỏi cửa phòng bệnh.
Hai người đi đến góc cầu thang, hai tay bà Kiều nắm lấy vai Kiều Hồng Anh, trên mặt không che giấu nổi vẻ vui mừng: “Hồng Anh, vừa nãy con có nghe thấy không? Kiều Minh Anh mang thai rồi, Kiều Minh Anh là con gái!”
Mấy năm nay, chỉ vì chuyện Liễu Lan sinh được đứa con trai độc nhất cho nhà họ Kiều khiến bà luôn khó chịu trong lòng.
Nhưng đột nhiên bà ta lại phát hiện được, đây chỉ là một sự lừa đảo!
Kiều Minh Anh vốn dĩ không phải con trai!
Vậy mà cô vẫn luôn giả làm con trai để lừa người nhà họ Kiều!
Chuyện này nếu để Kiều Chấn Huy biết được, Kiều Minh Anh còn có thể tiếp tục sống ở nhà họ Kiều nữa sao?!
Hơn nữa Liễu Lan cũng đã chết rồi, nếu bây giờ có thể đuổi được Kiều Minh Anh ra khỏi nhà họ Kiều, thì toàn bộ tài sản chẳng phải sẽ thuộc về bà và Kiều Hồng Anh rồi sao!
Hai mẹ con Kiều Hồng Anh tính toán kĩ lưỡng xong xuôi thì trở về nhà họ Kiều.
Kiều Chấn Huy vốn dĩ đang ở công ty, lại nhận được điện thoại của bệnh viện nói Liễu Lan đã nhảy lầu tự tử.
Từ trước đến nay ông không có tình cảm gì với Liễu Lan, nhưng nói thế nào đi chăng nữa, Liễu Lan cũng sinh cho ông một đứa con trai, ông cũng không thể dửng dưng được.
Vì vậy ông liền trở về nhà, sắp xếp người đi xử lí chuyện hậu sự của Liễu Lan.
Bà Kiều vừa về đến nhà liền nghe thấy tiếng Kiều Chấn Huy đang dặn dò người sắp xếp hậu sự cho Liễu Lan.
Bà lập tức nháy mắt ra hiệu với Kiều Hồng Anh, Kiều Hồng Anh hiểu ý liền nói: “Ba, con biết ba là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng hạng người giống như Liễu Lan, thật sự không xứng đáng để ba sắp xếp chuyện hậu sự cho bà ta!”
Kiều Chấn Huy vẫn luôn biết hai mẹ con Kiều Hồng Anh không ưa gì Liễu Lan, nhưng người chết là chuyện lớn, đến lúc này mà vẫn còn phải tính toán sao?
“Trẻ con trẻ cái thì biết gì, có thời gian thì đi bồi dưỡng tình cảm với Lê Hiếu Nhật nhiều vào.”
Kiều Hồng Anh nhếch môi, không cãi lại, lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm.
“Ba, ba nghe xong đoạn đối thoại này rồi nói.”
Sau đó, Kiều Chấn Huy nghe thấy cuộc hội thoại giữa Kiều Minh Anh và y tá.
Khi hai chữ “mang thai” phát ra từ điện thoại, không khí của căn phòng liền trở nên đông cứng lại.
Kiều Chấn Huy cứng đờ người tại chỗ, ông cảm thấy mình đã nghe nhầm rồi, nhưng đó rõ ràng là giọng nói của Kiều Minh Anh!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Kiều Minh Anh mang thai?
Nực cười!
Kiều Minh Anh là đứa con trai độc nhất của nhà họ Kiều, sao có thể mang thai được!
“Ba, thật ra Kiều Minh Anh vẫn luôn lừa ba! Cô ta giả thành đàn ông, con và mẹ tai nghe mắt thấy ở bệnh viện, tuyệt không có nửa điểm giả dối!”
Kiều Hồng Anh nói xong, bà Kiều lại đổ thêm dầu vào lửa: “Mình à, ông vẫn chưa thấy rõ sao? Đây rõ ràng là do ả tiện nhân Liễu Lan một tay tạo ra, ả chính là muốn lừa gia sản của nhà họ Kiều chúng ta!”
Kiều Chấn Huy run rẩy, thiếu chút ngã xuống sàn nhà.
Từ trước đến nay, tuy ông không thuận mắt dáng vẻ vô năng của Kiều Minh Anh, nhưng trong lòng, Kiều Minh Anh dù gì cũng là đứa con trai duy nhất của nhà họ Kiều bọn họ, cho dù có vô năng, không biết phấn đấu đi chăng nữa, thì gia sản của nhà họ Kiều này sớm muộn gì cũng do nó kế thừa.
Kết quả là bây giờ lại có người nói với ông, thực ra Kiều Minh Anh là một đứa con gái?!
Chuyện này làm sao ông có thể tiếp nhận nổi!
Ông nắm chặt tay lại thành quyền đấm mạnh lên tường, Kiều Chấn Huy tức giận: “Lôi Kiều Minh Anh về đây, tôi phải xem xem chuyện này rốt cuộc là thế nào!”
Đến quần áo bệnh nhân Kiều Minh Anh cũng không kịp thay ra đã bị người Kiều Chấn Huy sai tới lôi về nhà, chứ đừng nói đến việc quấn lại miếng nịt ngực y tá tháo ra lúc cô hôn mê.
Cô đã nịt ngực bao nhiêu năm nay, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự dậy thì, đường cong tuyệt đẹp này vừa nhìn vào đã biết là phụ nữ rồi!
Lúc nhìn thấy dáng vẻ của Kiều Minh Anh xuất hiện trước mặt mình, Kiều Chấn Huy tức giận đến mức suýt ngất đi.
“Mày… mày…” Ông ta chỉ vào Kiều Minh Anh, lớn giọng mắng: “Mày giỏi thật đấy! Lại dám cùng với ả mẹ tiện nhân kia của mày hợp lại lừa tao!”
“Tôi không cho phép ông nói mẹ tôi như vậy!” Vừa mới trải qua nỗi đau mất mẹ, đây là lúc nhạy cảm nhất của Kiều Minh Anh, lại đột nhiên bị người ta dùng cách thức này lôi về nhà, trong lòng vốn đã cảm thấy nhục nhã tức giận, giờ phút này cô cũng không quan tâm đến việc bị bóc trần thân phận nữa, dù sao mẹ cô cũng đã qua đời rồi, cô không cần thiết phải tiếp tục ngụy trang nữa.
“Mày còn dám cãi lại?” Kiều Chấn Huy vẫn không bớt tức giận: “Mày và ả tiện nhân Liễu Lan tính kế để lừa gia sản nhà họ Kiều, bây giờ bị tao vạch trần, không cảm thấy hổ thẹn chút nào sao?”
“Hổ thẹn? Ha! Tôi phải đưa ra hạ sách này, còn không phải do ông ép sao!” Nghe thấy Kiều Chấn Huy làm nhục mẹ mình, Kiều Minh Anh tức giận nói lớn.
Khoảng thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, dường như muốn cô ngã quỵ, cái chết ngày hôm nay của mẹ, đã trở thành cọng rơm cuối cùng nghiền nát con lạc đà.
Cô tức giận, lớn tiếng với Kiều Chấn Huy: “Nếu không phải vì ông vô tình vô nghĩa, thì sao mẹ lại bắt tôi giả thành con trai nhiều năm như vậy chỉ để có được tình yêu của ông? Những năm tháng qua, mẹ tôi nhớ rõ lời hứa của ông, chung tình với ông, nhưng ông thì sao? Ông chỉ xem mẹ tôi là một món đồ chơi!”
“Đến mức mẹ tôi bệnh nặng như vậy, ông vẫn không hề đến thăm bà dù chỉ một lần!” Kiều Minh Anh phát tiết hết những phẫn nộ trong mười tám năm nay, cô hận Kiều Chấn Huy, hận tất cả mọi người nhà họ Kiều.
“Chỉ cần ông bố thí một chút tình yêu thương cho mẹ con tôi thôi thì chúng tôi cũng không phải đi đến bước đường này…”
Hốc mắt Kiều Minh Anh đỏ ửng, cơ thể không kiềm chế được mà run rấy.
Nhưng Kiều Chấn Huy không tỉnh ngộ, mà lại càng tức giận hơn: “Mày vẫn còn trách tao? Trong mắt mày còn một người làm ba như tao không, mày quỳ xuống cho tao!”
“Dựa vào đâu tôi phải quỳ với ông?” Kiều Minh Anh cười lạnh: “Những năm nay ông có làm trọn nghĩa vụ của một người ba không? Đến cả con của mình là trai hay gái ông cũng không biết, nói ra không sợ người khác chê cười sao!”
“Mày!” Kiều Chấn Huy tức giận đến mức tay run lẩy bẩy, nếp nhăn trên mặt không ngừng dao động: “Nghịch tử! Mày đúng là một đứa nghịch tử! Người đâu, mang roi ra đây, hôm nay tao không đánh chết mày…”
Kiều Hồng Anh đã đứng ở một bên chờ sẵn, vội vàng đưa cây roi qua.
Kiều Minh Anh nhìn cây roi trong tay Kiều Chấn Huy, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Cô muốn chạy trốn, nhưng đằng sau bị vây khốn bởi người làm, cô không có đường để chạy.
Cây roi lướt qua không khí, mang theo tiếng rít của gió, mạnh mẽ quật lên người cô.
Kiều Minh Anh đau đớn nằm trên đất, chiếc áo bệnh nhân mỏng manh bị hở, lộ ra da thịt mỏng manh.
Từng vết roi một xuất hiện trên người cô, cộng thêm âm thanh vang lên trong không khí đủ để thấy được người ta tay độc ác đến mức nào!
Kiều Minh Anh cố gắng che đi mặt mình, cuộn tròn người lại, lặng lẽ chịu đựng bị đánh.
Cô rất đau, rất đau, nhưng cho dù cơ thể có đau như nào, cũng không bằng được nỗi đau trong lòng.
Mỗi một roi của Kiều Chấn Huy như đánh mạnh vào tim cô, từng chút từng chút cắt đứt quan hệ giữa cô và nhà họ Kiều.
Giờ phút này, Kiều Minh Anh cuối cùng cũng có thể nhìn được rõ, nhà họ Kiều không có một chút tình cảm nào với cô.
“Kiều Minh Anh là con gái?”
Kiều Hồng Anh và bà Kiều đồng thanh nói, xong liền tự che miệng lại. Kiều Hồng Anh vội vã lấy điện thoại ra, mở phần ghi âm, ghi lại toàn bộ cuộc nói chuyện xảy ra trong phòng bệnh, đợi đến lúc y tá sắp ra ngoài, mới chậm rãi rời khỏi cửa phòng bệnh.
Hai người đi đến góc cầu thang, hai tay bà Kiều nắm lấy vai Kiều Hồng Anh, trên mặt không che giấu nổi vẻ vui mừng: “Hồng Anh, vừa nãy con có nghe thấy không? Kiều Minh Anh mang thai rồi, Kiều Minh Anh là con gái!”
Mấy năm nay, chỉ vì chuyện Liễu Lan sinh được đứa con trai độc nhất cho nhà họ Kiều khiến bà luôn khó chịu trong lòng.
Nhưng đột nhiên bà ta lại phát hiện được, đây chỉ là một sự lừa đảo!
Kiều Minh Anh vốn dĩ không phải con trai!
Vậy mà cô vẫn luôn giả làm con trai để lừa người nhà họ Kiều!
Chuyện này nếu để Kiều Chấn Huy biết được, Kiều Minh Anh còn có thể tiếp tục sống ở nhà họ Kiều nữa sao?!
Hơn nữa Liễu Lan cũng đã chết rồi, nếu bây giờ có thể đuổi được Kiều Minh Anh ra khỏi nhà họ Kiều, thì toàn bộ tài sản chẳng phải sẽ thuộc về bà và Kiều Hồng Anh rồi sao!
Hai mẹ con Kiều Hồng Anh tính toán kĩ lưỡng xong xuôi thì trở về nhà họ Kiều.
Kiều Chấn Huy vốn dĩ đang ở công ty, lại nhận được điện thoại của bệnh viện nói Liễu Lan đã nhảy lầu tự tử.
Từ trước đến nay ông không có tình cảm gì với Liễu Lan, nhưng nói thế nào đi chăng nữa, Liễu Lan cũng sinh cho ông một đứa con trai, ông cũng không thể dửng dưng được.
Vì vậy ông liền trở về nhà, sắp xếp người đi xử lí chuyện hậu sự của Liễu Lan.
Bà Kiều vừa về đến nhà liền nghe thấy tiếng Kiều Chấn Huy đang dặn dò người sắp xếp hậu sự cho Liễu Lan.
Bà lập tức nháy mắt ra hiệu với Kiều Hồng Anh, Kiều Hồng Anh hiểu ý liền nói: “Ba, con biết ba là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng hạng người giống như Liễu Lan, thật sự không xứng đáng để ba sắp xếp chuyện hậu sự cho bà ta!”
Kiều Chấn Huy vẫn luôn biết hai mẹ con Kiều Hồng Anh không ưa gì Liễu Lan, nhưng người chết là chuyện lớn, đến lúc này mà vẫn còn phải tính toán sao?
“Trẻ con trẻ cái thì biết gì, có thời gian thì đi bồi dưỡng tình cảm với Lê Hiếu Nhật nhiều vào.”
Kiều Hồng Anh nhếch môi, không cãi lại, lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm.
“Ba, ba nghe xong đoạn đối thoại này rồi nói.”
Sau đó, Kiều Chấn Huy nghe thấy cuộc hội thoại giữa Kiều Minh Anh và y tá.
Khi hai chữ “mang thai” phát ra từ điện thoại, không khí của căn phòng liền trở nên đông cứng lại.
Kiều Chấn Huy cứng đờ người tại chỗ, ông cảm thấy mình đã nghe nhầm rồi, nhưng đó rõ ràng là giọng nói của Kiều Minh Anh!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Kiều Minh Anh mang thai?
Nực cười!
Kiều Minh Anh là đứa con trai độc nhất của nhà họ Kiều, sao có thể mang thai được!
“Ba, thật ra Kiều Minh Anh vẫn luôn lừa ba! Cô ta giả thành đàn ông, con và mẹ tai nghe mắt thấy ở bệnh viện, tuyệt không có nửa điểm giả dối!”
Kiều Hồng Anh nói xong, bà Kiều lại đổ thêm dầu vào lửa: “Mình à, ông vẫn chưa thấy rõ sao? Đây rõ ràng là do ả tiện nhân Liễu Lan một tay tạo ra, ả chính là muốn lừa gia sản của nhà họ Kiều chúng ta!”
Kiều Chấn Huy run rẩy, thiếu chút ngã xuống sàn nhà.
Từ trước đến nay, tuy ông không thuận mắt dáng vẻ vô năng của Kiều Minh Anh, nhưng trong lòng, Kiều Minh Anh dù gì cũng là đứa con trai duy nhất của nhà họ Kiều bọn họ, cho dù có vô năng, không biết phấn đấu đi chăng nữa, thì gia sản của nhà họ Kiều này sớm muộn gì cũng do nó kế thừa.
Kết quả là bây giờ lại có người nói với ông, thực ra Kiều Minh Anh là một đứa con gái?!
Chuyện này làm sao ông có thể tiếp nhận nổi!
Ông nắm chặt tay lại thành quyền đấm mạnh lên tường, Kiều Chấn Huy tức giận: “Lôi Kiều Minh Anh về đây, tôi phải xem xem chuyện này rốt cuộc là thế nào!”
Đến quần áo bệnh nhân Kiều Minh Anh cũng không kịp thay ra đã bị người Kiều Chấn Huy sai tới lôi về nhà, chứ đừng nói đến việc quấn lại miếng nịt ngực y tá tháo ra lúc cô hôn mê.
Cô đã nịt ngực bao nhiêu năm nay, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự dậy thì, đường cong tuyệt đẹp này vừa nhìn vào đã biết là phụ nữ rồi!
Lúc nhìn thấy dáng vẻ của Kiều Minh Anh xuất hiện trước mặt mình, Kiều Chấn Huy tức giận đến mức suýt ngất đi.
“Mày… mày…” Ông ta chỉ vào Kiều Minh Anh, lớn giọng mắng: “Mày giỏi thật đấy! Lại dám cùng với ả mẹ tiện nhân kia của mày hợp lại lừa tao!”
“Tôi không cho phép ông nói mẹ tôi như vậy!” Vừa mới trải qua nỗi đau mất mẹ, đây là lúc nhạy cảm nhất của Kiều Minh Anh, lại đột nhiên bị người ta dùng cách thức này lôi về nhà, trong lòng vốn đã cảm thấy nhục nhã tức giận, giờ phút này cô cũng không quan tâm đến việc bị bóc trần thân phận nữa, dù sao mẹ cô cũng đã qua đời rồi, cô không cần thiết phải tiếp tục ngụy trang nữa.
“Mày còn dám cãi lại?” Kiều Chấn Huy vẫn không bớt tức giận: “Mày và ả tiện nhân Liễu Lan tính kế để lừa gia sản nhà họ Kiều, bây giờ bị tao vạch trần, không cảm thấy hổ thẹn chút nào sao?”
“Hổ thẹn? Ha! Tôi phải đưa ra hạ sách này, còn không phải do ông ép sao!” Nghe thấy Kiều Chấn Huy làm nhục mẹ mình, Kiều Minh Anh tức giận nói lớn.
Khoảng thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, dường như muốn cô ngã quỵ, cái chết ngày hôm nay của mẹ, đã trở thành cọng rơm cuối cùng nghiền nát con lạc đà.
Cô tức giận, lớn tiếng với Kiều Chấn Huy: “Nếu không phải vì ông vô tình vô nghĩa, thì sao mẹ lại bắt tôi giả thành con trai nhiều năm như vậy chỉ để có được tình yêu của ông? Những năm tháng qua, mẹ tôi nhớ rõ lời hứa của ông, chung tình với ông, nhưng ông thì sao? Ông chỉ xem mẹ tôi là một món đồ chơi!”
“Đến mức mẹ tôi bệnh nặng như vậy, ông vẫn không hề đến thăm bà dù chỉ một lần!” Kiều Minh Anh phát tiết hết những phẫn nộ trong mười tám năm nay, cô hận Kiều Chấn Huy, hận tất cả mọi người nhà họ Kiều.
“Chỉ cần ông bố thí một chút tình yêu thương cho mẹ con tôi thôi thì chúng tôi cũng không phải đi đến bước đường này…”
Hốc mắt Kiều Minh Anh đỏ ửng, cơ thể không kiềm chế được mà run rấy.
Nhưng Kiều Chấn Huy không tỉnh ngộ, mà lại càng tức giận hơn: “Mày vẫn còn trách tao? Trong mắt mày còn một người làm ba như tao không, mày quỳ xuống cho tao!”
“Dựa vào đâu tôi phải quỳ với ông?” Kiều Minh Anh cười lạnh: “Những năm nay ông có làm trọn nghĩa vụ của một người ba không? Đến cả con của mình là trai hay gái ông cũng không biết, nói ra không sợ người khác chê cười sao!”
“Mày!” Kiều Chấn Huy tức giận đến mức tay run lẩy bẩy, nếp nhăn trên mặt không ngừng dao động: “Nghịch tử! Mày đúng là một đứa nghịch tử! Người đâu, mang roi ra đây, hôm nay tao không đánh chết mày…”
Kiều Hồng Anh đã đứng ở một bên chờ sẵn, vội vàng đưa cây roi qua.
Kiều Minh Anh nhìn cây roi trong tay Kiều Chấn Huy, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Cô muốn chạy trốn, nhưng đằng sau bị vây khốn bởi người làm, cô không có đường để chạy.
Cây roi lướt qua không khí, mang theo tiếng rít của gió, mạnh mẽ quật lên người cô.
Kiều Minh Anh đau đớn nằm trên đất, chiếc áo bệnh nhân mỏng manh bị hở, lộ ra da thịt mỏng manh.
Từng vết roi một xuất hiện trên người cô, cộng thêm âm thanh vang lên trong không khí đủ để thấy được người ta tay độc ác đến mức nào!
Kiều Minh Anh cố gắng che đi mặt mình, cuộn tròn người lại, lặng lẽ chịu đựng bị đánh.
Cô rất đau, rất đau, nhưng cho dù cơ thể có đau như nào, cũng không bằng được nỗi đau trong lòng.
Mỗi một roi của Kiều Chấn Huy như đánh mạnh vào tim cô, từng chút từng chút cắt đứt quan hệ giữa cô và nhà họ Kiều.
Giờ phút này, Kiều Minh Anh cuối cùng cũng có thể nhìn được rõ, nhà họ Kiều không có một chút tình cảm nào với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.