Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra
Chương 138: KIỀU TIỂU BẢO, SÁT THỦ CỦA PHÁI NỮ
Lê Hoa
30/04/2021
“Cô là cô út của con, Tiểu Bảo.” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Tiểu Bảo, Lê Ngữ Vi liền không khỏi thốt ra hai chữ Tiểu Bảo, vội vàng chạy từ bên này qua bên chỗ của Kiều Tiểu Bảo ngồi xuống.
Kiều Tiểu Bảo ngọt ngào mỉm cười, bộ dáng nho nhỏ ngoan ngoãn trông rất đáng yêu, tùy ý để Lê Ngữ Vi đưa tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc.
“Thật là mềm nha…” Đây là lần đầu tiên mà Lê Ngữ Vi bóp khuôn mặt của trẻ con, chỉ cảm thấy cực kỳ mềm. Thật ra thì cô ta cũng không thích con nít, thậm chí là thấy phản cảm đối với những đứa chỉ biết khóc lóc chảy nước mũi bẩn thỉu.
Nhưng mà khi cô ta vừa nhìn thấy được Kiều Tiểu Bảo thì đã cảm thấy rất thích, trong lòng cũng bộc phát cảm giác thỏa mãn yêu thích, đối với khuôn mặt nhỏ này không biết là nên bóp ở chỗ nào mới tốt nữa.
Quả nhiên gương mặt nhỏ mềm mại này của Kiều Tiểu Bảo chính là sát thủ của phái nữ.
Kiều Tiểu Bảo cũng không phản kháng, mỉm cười ngọt ngào tùy ý để cho Lê Ngữ Vi bóp mặt của mình.
“Anh, mami của Tiểu Bảo là ai vậy?” Lê Ngữ Vi đột nhiên như nhớ đến cái gì đó mà hỏi, một người phụ nữ có thể sinh ra được một đứa con đáng yêu như vậy chắc chắn rất ưu tú.
Nhưng mà trước khi về nước sao cô ta lại không nghe được chút tin tức nào vậy chứ?
Trong lòng của Lê Ngữ Vi đắc ý, xem xem lần này Kiều Minh Anh làm như thế nào để đắc ý đây, cho dù anh của cô ta thích cô thì hiện tại có mami của Tiểu Bảo đang ở đây, vị trí của bà Lê vĩnh viễn cũng không thể nào là Kiều Minh Anh.
Nếu như không phải sợ hù dọa Tiểu Bảo, Lê Ngữ Vi thực sự sẽ ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, sau đó sẽ chạy đến trước mặt của Kiều Minh Anh mà huênh hoang.
Chỉ cần bà Lê không phải là người phụ nữ Kiều Minh Anh kia thì là ai cũng không đáng kể!
Chỉ cần có Lê Ngữ Vi cô ta ở đây một ngày, Kiều Minh Anh đừng có mơ tưởng trở thành bà Lê được!
Kiều Minh Anh quả nhiên như lời của Lê Hiếu Nhật đã nói, cô bị đói nên thức dậy, lúc thức dậy thì phát hiện Lê Hiếu Nhật với Kiều Tiểu Bảo không biết đã đi từ lúc nào, để bụng đói đi ngủ không phải là phong cách của cô, cho nên cô liền đi rửa mặt.
Ở trong tủ quần áo đã chất đầy những kiểu quần áo thịnh hành lúc bây giờ, những bộ quần áo đã bị cắt nát kia không biết là được dọn đi từ lúc nào.
Chắc có lẽ là do Lê Hiếu Nhật đã dặn dò.
Kiều Minh Anh quét mắt nhìn tủ quần áo, ngoại trừ hai màu đen trắng thì còn có những quần áo và trang sức với màu sắc khác, cô tiện tay chọn lấy mấy món, sau đó cầm vào phòng tắm để thay đồ.
Kiều Minh Anh vừa đi ra khỏi phòng lại vừa quấn tóc, lại cúi đầu không nhìn đường đi ở phía trước, ai ngờ vừa mới đi đến rẽ ngoặt ở cầu thang thì lại đụng phải chị Lâm đang đi ở đằng trước.
“Ui da.” Chị Lâm không ngờ tới sẽ có người đột nhiên đi tới, bữa sáng đang bưng ở trong tay do Lê Hiếu Nhật dặn dò để chị ta bưng lên cho Kiều Minh Anh đã bị rớt xuống đất hết toàn bộ, sữa bò đổ ra sàn nhà, làm bẩn một mảng lớn.
“Chị Lâm.” Kiều Minh Anh bị đụng đến nỗi lùi lại mấy bước, thấy đồ vật mà chị Lâm đang bưng đã bị mình đụng ngã, vội vàng ngồi xổm xuống dọn dẹp lại cho chị ta.
“Cô Minh Anh, cô cứ để tôi làm là được rồi, cô cẩn thận coi chừng đứt tay đó.” Chị Lâm thấy cô đưa tay nhặt mảnh vỡ dưới mặt đất một lần nữa, lập tức vội vàng ngăn cô lại: “Để tôi đi lấy cái chổi, cô tuyệt đối đừng có dùng tay nhặt nó.”
Kiều Minh Anh phủi bụi bẩn ở trên tay rồi đứng lên, cẩn thận tránh né những mảnh vỡ ở dưới đất đi qua một bên khác.
Chị Lâm đem cây chổi tới, quét hết những mảnh vỡ ở dưới mặt đất rồi sau đó lại dùng khăn lau sữa bò bị đổ ra, cười cười nói xin lỗi với Kiều Minh Anh.
“Ở đây cứ giao cho tôi là được rồi, cô cứ đi xuống dưới ăn sáng đi.” Vừa cười vừa nói.
“Ừm, được rồi.” Kiều Minh Anh gật đầu, phủi mấy miếng vụn vỡ bị dính ở trên tay rồi xoay người đi xuống lầu.
Lúc nãy ở phía trên đã chậm trễ một hồi, lúc Kiều Minh Anh đi xuống tới thì Lê Hiếu Nhật đã lái xe đưa Kiều Tiểu Bảo đến trường học, trùng hợp là Lê Ngữ Vi cũng đã đi ra ngoài, thấy vui vẻ yên tĩnh hơn.
Ăn sáng xong, Kiều Minh Anh cũng không có ý định đợi ở trong trang viên, từ chối chị Lâm kêu lái xe đưa cô đi, mang cái ba lô da nhỏ của mình đi ra khỏi trang viên.
Khoảng cách giữa trang viên với đường cái cũng không tính là gần, có lẽ là Kiều Minh Anh đi một đoạn đường hơn hai mươi phút mới đi đến được đường cái, bắt một chiếc taxi đi vào trong thành phố.
Cô sờ sờ cái ba lo ở sau lưng, trong đôi mắt thanh tịnh sáng ngời lại xẹt qua một ý cười gian xảo.
Đừng có nhìn cái ba lô này lớn không bao nhiêu, cũng may là Lê Ngữ Vi đã cắt quần áo của cô nát hết rồi, cho nên “hành lý” của cô mới có thể ít như vậy, ở bên trong cũng để chút đồ vật bình thường cần dùng.
Ở trong trang viên cái gì cũng có, cho nên ngay từ đầu lúc Kiều Minh Anh đi vào cũng đã lấy ra không ít đồ vật.
Về phần Kiều Tiểu Bảo à, đợi sau khi cô tìm được nhẫn mật thì sẽ trở lại dẫn theo nhóc đi, hai mẹ con bay đến nước Pháp hoàn toàn rời xa nơi này.
Rời khỏi à?
Ý cười nơi khóe miệng của Kiều Minh Anh không biết tại sao lại dần dần hạ xuống, đôi môi đỏ mím chặt lại, trong mắt là một mảnh mờ mịt…
Cô thật sự nỡ bỏ Lê Hiếu Nhật à?
Cô thật sự nỡ bỏ Dương Ly à?
Kiều Minh Anh cũng không biết nữa, trong đầu của cô không ngừng dần dần hiện ra bóng dáng của Lê Hiếu Nhật.
Một nụ cười thoải mái nhẹ nhõm, dáng vẽ suy nghĩ cau mày lại, dáng vẻ âm u nổi trận lôi đình, dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ, dáng vẻ chiều chuộng dịu dàng…
Trong lòng của Kiều Minh Anh hơi kinh ngạc một chút, bàn tay nhỏ vô thức nắm chặt lấy dây đeo ba lô, hàm răng cắn thật chặt môi dưới.
Sao cô lại có thể nhớ rõ ràng như vậy?
Còn đáng chết nữa, sao đột nhiên ở trong đầu của cô tất cả đều là anh vậy chứ?!
Cô duỗi bàn tay nhỏ ra, ảo não gõ đầu của mình, trong đầu có chút mông lung.
“Đến rồi cô ơi.” Âm thanh nhắc nhở của tài xế lái xe vang lên.
Kiều Minh Anh Lấy lại tinh thần từ trong ngơ ngẩn, trả tiền rồi bước xuống taxi.
Cô đứng nguyên tại chỗ nhìn một lát, dự định đi dạo một vòng, chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên.
Là một dãy số mà cô không quen thuộc.
Suy nghĩ một lúc, Kiều Minh Anh vẫn là ấn nghe, ở trong mắt có một tầng tò mò: “A lô.”
“Tôi là Lê Ngữ Vi đây.” Âm thanh kiêu ngạo của Lê Ngữ Vi truyền đến từ đầu dây bên kia, nối tiếp với giọng nói của Kiều Minh Anh.
Trên đầu của Kiều Minh Anh rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, vừa đi vừa nói: “Có chuyện gì?”
“Bây giờ tôi đang ở trong quán “Cà phê dòng thời gian” trên đường Quả Bưởi, cô đến đây đi, chúng ta nói chuyện một lát.”
Trong giọng nói của Lê Ngữ Vi tràn ngập khí thế hống hách, giống như là chắc chắn Kiều Minh Anh sẽ đến.
Kiều Minh Anh khẽ cười một tiếng, cô ta dựa vào cái gì cho rằng cô chắc chắn sẽ đến đó? Kêu cô đi à, cô cứ không đi đó.
“Không đi, không có việc gì thì tôi tắt máy đây.” Nói xong rồi thật sự muốn cúp điện thoại.
“Chờ đã.” Âm thanh sốt ruột của Lê Ngữ Vi truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại: “Tôi kêu cô chờ đã.”
“Cho cô ba mươi giây, nói nhanh lên.” Quả nhiên là ở lâu bên cạnh Lê Hiếu Nhật, khí thế toàn thân Kiều Minh Anh cũng có chút giống với anh.
Một cái nhăn mày lại giữa trán cũng mang theo một loại khí thế không thể kháng cự được.
Lê Ngữ Vi tức giận đập bàn, Kiều Minh Anh ở bên phía đầu đây cũng có thể nghe được âm thanh Lê Ngữ Vi đập bàn.
“Tôi có việc cần nói với cô, cô nhất định rất muốn biết, nếu như cô tò mò vậy thì cô cứ đến quán cà phê này đi, sự kiên nhẫn của tôi không có nhiều đâu.” Lê Ngữ Vi nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Kiều Minh Anh nghe thấy tiếng tút truyền đến từ trong điện thoại di động, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, suy tư một chút rồi sau đó quay người đi về phía con đường Quả Bưởi.
Kiều Tiểu Bảo ngọt ngào mỉm cười, bộ dáng nho nhỏ ngoan ngoãn trông rất đáng yêu, tùy ý để Lê Ngữ Vi đưa tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc.
“Thật là mềm nha…” Đây là lần đầu tiên mà Lê Ngữ Vi bóp khuôn mặt của trẻ con, chỉ cảm thấy cực kỳ mềm. Thật ra thì cô ta cũng không thích con nít, thậm chí là thấy phản cảm đối với những đứa chỉ biết khóc lóc chảy nước mũi bẩn thỉu.
Nhưng mà khi cô ta vừa nhìn thấy được Kiều Tiểu Bảo thì đã cảm thấy rất thích, trong lòng cũng bộc phát cảm giác thỏa mãn yêu thích, đối với khuôn mặt nhỏ này không biết là nên bóp ở chỗ nào mới tốt nữa.
Quả nhiên gương mặt nhỏ mềm mại này của Kiều Tiểu Bảo chính là sát thủ của phái nữ.
Kiều Tiểu Bảo cũng không phản kháng, mỉm cười ngọt ngào tùy ý để cho Lê Ngữ Vi bóp mặt của mình.
“Anh, mami của Tiểu Bảo là ai vậy?” Lê Ngữ Vi đột nhiên như nhớ đến cái gì đó mà hỏi, một người phụ nữ có thể sinh ra được một đứa con đáng yêu như vậy chắc chắn rất ưu tú.
Nhưng mà trước khi về nước sao cô ta lại không nghe được chút tin tức nào vậy chứ?
Trong lòng của Lê Ngữ Vi đắc ý, xem xem lần này Kiều Minh Anh làm như thế nào để đắc ý đây, cho dù anh của cô ta thích cô thì hiện tại có mami của Tiểu Bảo đang ở đây, vị trí của bà Lê vĩnh viễn cũng không thể nào là Kiều Minh Anh.
Nếu như không phải sợ hù dọa Tiểu Bảo, Lê Ngữ Vi thực sự sẽ ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, sau đó sẽ chạy đến trước mặt của Kiều Minh Anh mà huênh hoang.
Chỉ cần bà Lê không phải là người phụ nữ Kiều Minh Anh kia thì là ai cũng không đáng kể!
Chỉ cần có Lê Ngữ Vi cô ta ở đây một ngày, Kiều Minh Anh đừng có mơ tưởng trở thành bà Lê được!
Kiều Minh Anh quả nhiên như lời của Lê Hiếu Nhật đã nói, cô bị đói nên thức dậy, lúc thức dậy thì phát hiện Lê Hiếu Nhật với Kiều Tiểu Bảo không biết đã đi từ lúc nào, để bụng đói đi ngủ không phải là phong cách của cô, cho nên cô liền đi rửa mặt.
Ở trong tủ quần áo đã chất đầy những kiểu quần áo thịnh hành lúc bây giờ, những bộ quần áo đã bị cắt nát kia không biết là được dọn đi từ lúc nào.
Chắc có lẽ là do Lê Hiếu Nhật đã dặn dò.
Kiều Minh Anh quét mắt nhìn tủ quần áo, ngoại trừ hai màu đen trắng thì còn có những quần áo và trang sức với màu sắc khác, cô tiện tay chọn lấy mấy món, sau đó cầm vào phòng tắm để thay đồ.
Kiều Minh Anh vừa đi ra khỏi phòng lại vừa quấn tóc, lại cúi đầu không nhìn đường đi ở phía trước, ai ngờ vừa mới đi đến rẽ ngoặt ở cầu thang thì lại đụng phải chị Lâm đang đi ở đằng trước.
“Ui da.” Chị Lâm không ngờ tới sẽ có người đột nhiên đi tới, bữa sáng đang bưng ở trong tay do Lê Hiếu Nhật dặn dò để chị ta bưng lên cho Kiều Minh Anh đã bị rớt xuống đất hết toàn bộ, sữa bò đổ ra sàn nhà, làm bẩn một mảng lớn.
“Chị Lâm.” Kiều Minh Anh bị đụng đến nỗi lùi lại mấy bước, thấy đồ vật mà chị Lâm đang bưng đã bị mình đụng ngã, vội vàng ngồi xổm xuống dọn dẹp lại cho chị ta.
“Cô Minh Anh, cô cứ để tôi làm là được rồi, cô cẩn thận coi chừng đứt tay đó.” Chị Lâm thấy cô đưa tay nhặt mảnh vỡ dưới mặt đất một lần nữa, lập tức vội vàng ngăn cô lại: “Để tôi đi lấy cái chổi, cô tuyệt đối đừng có dùng tay nhặt nó.”
Kiều Minh Anh phủi bụi bẩn ở trên tay rồi đứng lên, cẩn thận tránh né những mảnh vỡ ở dưới đất đi qua một bên khác.
Chị Lâm đem cây chổi tới, quét hết những mảnh vỡ ở dưới mặt đất rồi sau đó lại dùng khăn lau sữa bò bị đổ ra, cười cười nói xin lỗi với Kiều Minh Anh.
“Ở đây cứ giao cho tôi là được rồi, cô cứ đi xuống dưới ăn sáng đi.” Vừa cười vừa nói.
“Ừm, được rồi.” Kiều Minh Anh gật đầu, phủi mấy miếng vụn vỡ bị dính ở trên tay rồi xoay người đi xuống lầu.
Lúc nãy ở phía trên đã chậm trễ một hồi, lúc Kiều Minh Anh đi xuống tới thì Lê Hiếu Nhật đã lái xe đưa Kiều Tiểu Bảo đến trường học, trùng hợp là Lê Ngữ Vi cũng đã đi ra ngoài, thấy vui vẻ yên tĩnh hơn.
Ăn sáng xong, Kiều Minh Anh cũng không có ý định đợi ở trong trang viên, từ chối chị Lâm kêu lái xe đưa cô đi, mang cái ba lô da nhỏ của mình đi ra khỏi trang viên.
Khoảng cách giữa trang viên với đường cái cũng không tính là gần, có lẽ là Kiều Minh Anh đi một đoạn đường hơn hai mươi phút mới đi đến được đường cái, bắt một chiếc taxi đi vào trong thành phố.
Cô sờ sờ cái ba lo ở sau lưng, trong đôi mắt thanh tịnh sáng ngời lại xẹt qua một ý cười gian xảo.
Đừng có nhìn cái ba lô này lớn không bao nhiêu, cũng may là Lê Ngữ Vi đã cắt quần áo của cô nát hết rồi, cho nên “hành lý” của cô mới có thể ít như vậy, ở bên trong cũng để chút đồ vật bình thường cần dùng.
Ở trong trang viên cái gì cũng có, cho nên ngay từ đầu lúc Kiều Minh Anh đi vào cũng đã lấy ra không ít đồ vật.
Về phần Kiều Tiểu Bảo à, đợi sau khi cô tìm được nhẫn mật thì sẽ trở lại dẫn theo nhóc đi, hai mẹ con bay đến nước Pháp hoàn toàn rời xa nơi này.
Rời khỏi à?
Ý cười nơi khóe miệng của Kiều Minh Anh không biết tại sao lại dần dần hạ xuống, đôi môi đỏ mím chặt lại, trong mắt là một mảnh mờ mịt…
Cô thật sự nỡ bỏ Lê Hiếu Nhật à?
Cô thật sự nỡ bỏ Dương Ly à?
Kiều Minh Anh cũng không biết nữa, trong đầu của cô không ngừng dần dần hiện ra bóng dáng của Lê Hiếu Nhật.
Một nụ cười thoải mái nhẹ nhõm, dáng vẽ suy nghĩ cau mày lại, dáng vẻ âm u nổi trận lôi đình, dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ, dáng vẻ chiều chuộng dịu dàng…
Trong lòng của Kiều Minh Anh hơi kinh ngạc một chút, bàn tay nhỏ vô thức nắm chặt lấy dây đeo ba lô, hàm răng cắn thật chặt môi dưới.
Sao cô lại có thể nhớ rõ ràng như vậy?
Còn đáng chết nữa, sao đột nhiên ở trong đầu của cô tất cả đều là anh vậy chứ?!
Cô duỗi bàn tay nhỏ ra, ảo não gõ đầu của mình, trong đầu có chút mông lung.
“Đến rồi cô ơi.” Âm thanh nhắc nhở của tài xế lái xe vang lên.
Kiều Minh Anh Lấy lại tinh thần từ trong ngơ ngẩn, trả tiền rồi bước xuống taxi.
Cô đứng nguyên tại chỗ nhìn một lát, dự định đi dạo một vòng, chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên.
Là một dãy số mà cô không quen thuộc.
Suy nghĩ một lúc, Kiều Minh Anh vẫn là ấn nghe, ở trong mắt có một tầng tò mò: “A lô.”
“Tôi là Lê Ngữ Vi đây.” Âm thanh kiêu ngạo của Lê Ngữ Vi truyền đến từ đầu dây bên kia, nối tiếp với giọng nói của Kiều Minh Anh.
Trên đầu của Kiều Minh Anh rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, vừa đi vừa nói: “Có chuyện gì?”
“Bây giờ tôi đang ở trong quán “Cà phê dòng thời gian” trên đường Quả Bưởi, cô đến đây đi, chúng ta nói chuyện một lát.”
Trong giọng nói của Lê Ngữ Vi tràn ngập khí thế hống hách, giống như là chắc chắn Kiều Minh Anh sẽ đến.
Kiều Minh Anh khẽ cười một tiếng, cô ta dựa vào cái gì cho rằng cô chắc chắn sẽ đến đó? Kêu cô đi à, cô cứ không đi đó.
“Không đi, không có việc gì thì tôi tắt máy đây.” Nói xong rồi thật sự muốn cúp điện thoại.
“Chờ đã.” Âm thanh sốt ruột của Lê Ngữ Vi truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại: “Tôi kêu cô chờ đã.”
“Cho cô ba mươi giây, nói nhanh lên.” Quả nhiên là ở lâu bên cạnh Lê Hiếu Nhật, khí thế toàn thân Kiều Minh Anh cũng có chút giống với anh.
Một cái nhăn mày lại giữa trán cũng mang theo một loại khí thế không thể kháng cự được.
Lê Ngữ Vi tức giận đập bàn, Kiều Minh Anh ở bên phía đầu đây cũng có thể nghe được âm thanh Lê Ngữ Vi đập bàn.
“Tôi có việc cần nói với cô, cô nhất định rất muốn biết, nếu như cô tò mò vậy thì cô cứ đến quán cà phê này đi, sự kiên nhẫn của tôi không có nhiều đâu.” Lê Ngữ Vi nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Kiều Minh Anh nghe thấy tiếng tút truyền đến từ trong điện thoại di động, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, suy tư một chút rồi sau đó quay người đi về phía con đường Quả Bưởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.