Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra
Chương 301: LÊ HIẾU NHẬT, EM KHÓ CHỊU
Lê Hoa
30/04/2021
Ngay lập tức Kiều Minh Anh đã cảm thấy chiêu này căn bản cũng không có tác dụng, cô liền nản lòng, cả người lùi ra phía sau, ngã ngửa lên chiếc giường mềm mại, buồn bực giống như là một con cá sắp chết.
“Lê Hiếu Nhật, em khó chịu.” Đôi môi nhỏ nhắn của cô hé mở, mặt mang biểu cảm “Em không còn thiết tha với cuộc sống”.
Động tác lật sách của Lê Hiếu Nhật dừng lại, khép quyển sách lại rồi để lên mặt bàn ở một bên, đưa tay thăm dò nhiệt độ ở trên trán và cổ của cô rồi nói: “Không thoải mái ở đâu?”
“Trong lòng của em không thoải mái, thật sự rất khó chịu luôn đó.” Cô tiếp tục nói, che lấy vị trí nơi trái tim giống như là phát bệnh, đôi mắt long lanh dùng sức nháy nháy mấy lần, tỏ vẻ dễ thương.
Lê Hiếu Nhật nhíu mày, luôn cảm thấy cô gái nhỏ này có chút kỳ lạ, kể từ khi trở lại căn phòng này, sau khi tắm rửa thì vẫn nhìn anh bằng cặp mắt trìu mến đó, chắc là muốn làm gì đó cùng với anh hả?
Nếu như mà Kiều Minh Anh biết được mình chỉ là tò mò ba mình nói với anh cái gì, thế nhưng lại bị anh hiểu lầm thành “muốn làm gì đó với anh”, đoán chừng là tức giận đến nỗi phun máu.
Bộ cô trông rất háo sắc hả? Có hả?
Đôi môi mỏng của Lê Hiếu Nhật khẽ nhếch lên, một cảm giác mập mờ giữa đôi lông mày, mắt thì nhìn cô chằm chằm, móng vuốt ma quái kia liền chạm đến ngực cô: “Ở đây không thoải mái hả?”
Kiều Minh Anh dùng sức gật đầu, không hề phát giác là mình đã bị anh ăn đậu hũ, hơn nữa còn ăn một cách quang minh chính đại như thế.
Lê Hiếu Nhật đột nhiên cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú đến gần cô, tiếp theo nhích lại gần bên tai của cô nhẹ nhàng thổi hơi: “Nhìn em cứ giống như là muốn làm gì đó với anh vậy ấy.”
Cái quỷ gì vậy?
Kiều Minh Anh ngẩn người trong chốc lát, sau đó cảm nhận được ý tứ trong lời nói của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, vành tai trắng nõn mượt mà cũng bởi vậy mà được nhuộm lên một màu hồng, nhìn cực kỳ đáng yêu.
“Ai, ai muốn làm cái gì với anh chứ? Lê Hiếu Nhật, tư tưởng của anh có thể thuần khiết một chút hay không hả?” Cô ngượng ngùng đánh một cái vào trong lồng ngực của anh, nắm tay mềm nhũn căn bản cũng không có sức lực gì.
“Không phải là em hả? Tư tưởng của ai không thuần khiết cơ chứ, rõ ràng là em muốn làm gì đó với anh mà, anh đến để thỏa mãn em, vậy không tốt sao?” Lê Hiếu Nhật lại còn mang theo gương mặt hi sinh muốn làm gì đó cho cô “vì nghĩa diệt thân”, trông rất là gợi đòn, Kiều Minh Anh nhìn thấy mà muốn bóp chết anh.
Suy nghĩ của ai không thuần khiết hả? Suy nghĩ của cô là thuần khiết nhất đó nha!
“Ai mà cần thỏa mãn chứ? Con mắt nào của anh nhìn thấy em muốn làm gì đó với anh?” Kiều Minh Anh xấu hổ đến chết đi được, bình thường da mặt thì dày, nhưng đến giờ phút này lại mỏng đến nỗi cũng chỉ còn lại một tấm màng trong suốt, chọt một cái liền muốn rách ra rồi!
Không có tiền đồ, không có tiền đồ. Kiều Minh Anh, mày có thể có tiền đồ một chút hay không hả? Đối đầu với boss Lê, cho dù là da mặt của mày có mỏng thì cũng phải dày lên.
Nhưng mà bị Lê Hiếu Nhật đè ép như thế này, dưới tình huống trên người của anh mang theo hương bạc hà nhè nhẹ như bao phủ cả người của cô, Kiều Minh Anh còn có thể không rục rịch trong lòng thì sao được, đó mới là không bình thường đó!
“Hai con mắt của anh đều nhìn thấy được đó. Sao vậy, em đốt lửa rồi thì muốn chạy à?” Đôi môi mỏng của Lê Hiếu Nhật cong lên một độ cong tà mị, chậm rãi nhích lại gần tóc mai ở bên tai của cô, giọng nói trầm thấp êm tai, giống như là đang khẽ thì thầm: “Nghĩ hay quá nhỉ.”
Dứt lời, anh không đợi cô trả lời liền dán lên cánh môi của cô, ngăn chặn chặt chẽ.
Chết tiệt, cô châm lửa ở đâu cơ chứ? Hai mắt của cô Kiều trợn trắng im lặng kháng nghị.
…
Đến gần buổi trưa, bởi vì tối ngày hôm qua chiến đấu hừng hực cả một đêm, dẫn đến việc sáng hôm nay cô Kiều dậy không nổi nên ôm chăn mền ngủ vô cùng ngọt ngào.
Đến giờ ăn sáng, ông cụ Đỗ cũng không kêu người đi gõ cửa phòng của bọn họ. Nhưng mà bây giờ cũng đã sắp đến giữa trưa rồi, còn ngủ nữa thì ra thể thống gì đây chứ? Cho nên cho Kiều Tiểu Bảo đi gõ cửa.
Kiều Tiểu Bảo đi đến trước phòng của Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật gõ gõ cửa, không có người nào trả lời lại, đang muốn mở cửa đi vào, cửa lại đột nhiên mở ra.
Trên người của Lê Hiếu Nhật chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng gài nút bên tay áo, thấy người đến là Kiều Tiểu Bảo, theo thói quen đưa tay ra vuốt vuốt cái đầu nhỏ bé của nhóc: “Cục cưng, chào buổi sáng, mami của con vẫn còn đang ngủ, không được làm ầm ĩ đánh thức cô ấy dậy.”
Kiều Tiểu Bảo “a” một tiếng thật dài, nụ cười gian xảo giống như một con hồ ly nhỏ: “Daddy, tối ngày hôm qua… rất kịch liệt?”
Bàn tay đang cài khuy tay áo của Lê Hiếu Nhật dừng lại, anh ngước mắt lên nhìn gương mặt gian xảo của Kiều Tiểu Bảo, dường như có một tia sáng dịu dàng lấp ló giữa hai hàng lông mày của anh: “Không kịch liệt thì làm sao sinh em gái cho con đây?”
“Daddy, vậy thì daddy phải cố gắng nhiều hơn rồi. Con chờ mami sinh cho con một em gái nhỏ đáng yêu thì có thể…”
“Thì có thể như thế nào?”
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Tiểu Bảo lém lỉnh, mang theo một nụ cười đắc ý: “Con sẽ dẫn em ấy đi học bơi nè, nếu như sau này em ấy hỏi con là mami, daddy với em ấy rơi xuống nước thì con sẽ cứu ai trước thì làm sao bây giờ?”
Ánh mắt của Lê Hiếu Nhật chớp chớp, vấn đề này quá quen tai, anh nhớ kỹ là trước kia cũng đã từng có người hỏi anh như thế.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lê Hiếu Nhật liền nhớ đến lần đó Tiểu Bảo và anh vẫn còn chưa nhận nhau thì thằng nhóc đã hỏi anh câu hỏi này ở trên internet.
Người mà chú yêu nhất và đồ vật quan trọng nhất của chú rơi vào trong nước thì chú sẽ cứu ai?
Thật ra thì lần đó Kiều Tiểu Bảo muối hỏi Lê Hiếu Nhật rằng người phụ nữ mà chú yêu nhất và con của chú rơi vào trong nước thì chú sẽ cứu ai, nhưng lo lắng là Lê Hiếu Nhật sẽ nhìn ra thứ gì đó, cho nên nhóc cũng không hỏi ra khỏi miệng.
Bây giờ Lê Hiếu Nhật đột nhiên nhớ đến, cho nên cũng khá hào hứng, ngồi xổm xuống rồi nhìn Kiều Tiểu Bảo, nhếch môi hỏi: “Nếu như daddy và mami của con đều rơi vào trong nước thì con sẽ cứu người nào trước?”
Kiều Tiểu Bảo há hốc mồm, vấn đề vào mấy trăm năm trước… tại sao lại trở về nguyên vẹn, hơn nữa không phải hẳn là do thằng bé hỏi hay sao, daddy à, sao daddy lại đoạt lời thoại của cục cưng như vậy được cơ chứ?
Thật là rối rắm, tình cảm của Kiều Tiểu Bảo và mami sâu đậm hơn một chút, cũng rất thích mami, nhưng mà nhóc cũng rất thích daddy mà.
Hừmmm…
“Nhanh chóng chọn một người đi.” Đôi mày kiếm của Lê Hiếu Nhật nhướng lên, không nhìn thấy bộ dạng xoắn xuýt của Kiều Tiểu Bảo, rất không có tình người mà thúc giục.
Bánh bao này bây giờ đã nếm trải đau khổ rồi, Lê Hiếu Nhật cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng có chút chờ mong.
Ở trong lòng của Kiều Tiểu Bảo, phân lượng giữa anh và Kiều Minh Anh thì ai sẽ lớn hơn ai một chút đây, nhóc thích daddy hay là mami.
Thế nhưng không đợi Kiều Tiểu Bảo suy nghĩ ra đáp án thì đã bị âm thanh đột ngột của Kiều Minh Anh cắt ngang suy nghĩ: “Lê Hiếu Nhật, anh đang ức hiếp con trai của em đó hả?”
Lê Hiếu Nhật bó tay, người phụ nữ này có phải là tối ngày hôm qua vẫn còn chưa bị anh bắt nạt đủ hay không, xem ra là sức lực vẫn còn rất nhiều.
Kiều Tiểu Bảo lập tức liền thở phào nhẹ nhõm, nện bước chân nhỏ nhắn chạy ngang qua người của Lê Hiếu Nhật vào trong phòng. Thật là đáng sợ quá đi, thật sự là quá đáng sợ luôn, Tiểu Bảo nhóc sao có thể đứng trước “lựa chọn cuộc đời” giống như là mấy đứa con nít kia được?
Chọn daddy thì sẽ bị mami đánh vào mông, chọn mami thì sẽ bị daddy đánh vào mông, nhóc thật sự là… đâu phải là bánh bao đâu chứ.
“Mami, buổi sáng tốt lành.” Kiều Tiểu Bảo chạy đến trước mặt của Kiều Minh Anh, một một bộ dạng xe không có thắng mà nhào lên trên giường, lập tức ngẩng đầu nói với Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh ngủ được một giấc thì cảm thấy cả người đều tràn trề sức sống, duỗi lưng một cái rồi sau đó hun bẹp lên trên mặt của Kiều Tiểu Bảo: “Cục cưng, buổi sáng tốt lành.”
Kiều Tiểu Bảo lập tức ghét bỏ, lui ra phía sau cách xa cô mấy bước: “Mami vẫn còn chưa có đánh răng, không cho hôn cục cưng đâu.”
Khóe miệng của Kiều Minh Anh hơi co quắp một chút, cái thằng nhóc thối này, đợi sau khi cô rửa mặt về rồi thì chắc chắn sẽ làm cho mặt nhóc dính đầy nước bọt.
Nghĩ như vậy thì cô liền đứng lên đi vào trong phòng tắm.a
“Lê Hiếu Nhật, em khó chịu.” Đôi môi nhỏ nhắn của cô hé mở, mặt mang biểu cảm “Em không còn thiết tha với cuộc sống”.
Động tác lật sách của Lê Hiếu Nhật dừng lại, khép quyển sách lại rồi để lên mặt bàn ở một bên, đưa tay thăm dò nhiệt độ ở trên trán và cổ của cô rồi nói: “Không thoải mái ở đâu?”
“Trong lòng của em không thoải mái, thật sự rất khó chịu luôn đó.” Cô tiếp tục nói, che lấy vị trí nơi trái tim giống như là phát bệnh, đôi mắt long lanh dùng sức nháy nháy mấy lần, tỏ vẻ dễ thương.
Lê Hiếu Nhật nhíu mày, luôn cảm thấy cô gái nhỏ này có chút kỳ lạ, kể từ khi trở lại căn phòng này, sau khi tắm rửa thì vẫn nhìn anh bằng cặp mắt trìu mến đó, chắc là muốn làm gì đó cùng với anh hả?
Nếu như mà Kiều Minh Anh biết được mình chỉ là tò mò ba mình nói với anh cái gì, thế nhưng lại bị anh hiểu lầm thành “muốn làm gì đó với anh”, đoán chừng là tức giận đến nỗi phun máu.
Bộ cô trông rất háo sắc hả? Có hả?
Đôi môi mỏng của Lê Hiếu Nhật khẽ nhếch lên, một cảm giác mập mờ giữa đôi lông mày, mắt thì nhìn cô chằm chằm, móng vuốt ma quái kia liền chạm đến ngực cô: “Ở đây không thoải mái hả?”
Kiều Minh Anh dùng sức gật đầu, không hề phát giác là mình đã bị anh ăn đậu hũ, hơn nữa còn ăn một cách quang minh chính đại như thế.
Lê Hiếu Nhật đột nhiên cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú đến gần cô, tiếp theo nhích lại gần bên tai của cô nhẹ nhàng thổi hơi: “Nhìn em cứ giống như là muốn làm gì đó với anh vậy ấy.”
Cái quỷ gì vậy?
Kiều Minh Anh ngẩn người trong chốc lát, sau đó cảm nhận được ý tứ trong lời nói của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, vành tai trắng nõn mượt mà cũng bởi vậy mà được nhuộm lên một màu hồng, nhìn cực kỳ đáng yêu.
“Ai, ai muốn làm cái gì với anh chứ? Lê Hiếu Nhật, tư tưởng của anh có thể thuần khiết một chút hay không hả?” Cô ngượng ngùng đánh một cái vào trong lồng ngực của anh, nắm tay mềm nhũn căn bản cũng không có sức lực gì.
“Không phải là em hả? Tư tưởng của ai không thuần khiết cơ chứ, rõ ràng là em muốn làm gì đó với anh mà, anh đến để thỏa mãn em, vậy không tốt sao?” Lê Hiếu Nhật lại còn mang theo gương mặt hi sinh muốn làm gì đó cho cô “vì nghĩa diệt thân”, trông rất là gợi đòn, Kiều Minh Anh nhìn thấy mà muốn bóp chết anh.
Suy nghĩ của ai không thuần khiết hả? Suy nghĩ của cô là thuần khiết nhất đó nha!
“Ai mà cần thỏa mãn chứ? Con mắt nào của anh nhìn thấy em muốn làm gì đó với anh?” Kiều Minh Anh xấu hổ đến chết đi được, bình thường da mặt thì dày, nhưng đến giờ phút này lại mỏng đến nỗi cũng chỉ còn lại một tấm màng trong suốt, chọt một cái liền muốn rách ra rồi!
Không có tiền đồ, không có tiền đồ. Kiều Minh Anh, mày có thể có tiền đồ một chút hay không hả? Đối đầu với boss Lê, cho dù là da mặt của mày có mỏng thì cũng phải dày lên.
Nhưng mà bị Lê Hiếu Nhật đè ép như thế này, dưới tình huống trên người của anh mang theo hương bạc hà nhè nhẹ như bao phủ cả người của cô, Kiều Minh Anh còn có thể không rục rịch trong lòng thì sao được, đó mới là không bình thường đó!
“Hai con mắt của anh đều nhìn thấy được đó. Sao vậy, em đốt lửa rồi thì muốn chạy à?” Đôi môi mỏng của Lê Hiếu Nhật cong lên một độ cong tà mị, chậm rãi nhích lại gần tóc mai ở bên tai của cô, giọng nói trầm thấp êm tai, giống như là đang khẽ thì thầm: “Nghĩ hay quá nhỉ.”
Dứt lời, anh không đợi cô trả lời liền dán lên cánh môi của cô, ngăn chặn chặt chẽ.
Chết tiệt, cô châm lửa ở đâu cơ chứ? Hai mắt của cô Kiều trợn trắng im lặng kháng nghị.
…
Đến gần buổi trưa, bởi vì tối ngày hôm qua chiến đấu hừng hực cả một đêm, dẫn đến việc sáng hôm nay cô Kiều dậy không nổi nên ôm chăn mền ngủ vô cùng ngọt ngào.
Đến giờ ăn sáng, ông cụ Đỗ cũng không kêu người đi gõ cửa phòng của bọn họ. Nhưng mà bây giờ cũng đã sắp đến giữa trưa rồi, còn ngủ nữa thì ra thể thống gì đây chứ? Cho nên cho Kiều Tiểu Bảo đi gõ cửa.
Kiều Tiểu Bảo đi đến trước phòng của Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật gõ gõ cửa, không có người nào trả lời lại, đang muốn mở cửa đi vào, cửa lại đột nhiên mở ra.
Trên người của Lê Hiếu Nhật chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng gài nút bên tay áo, thấy người đến là Kiều Tiểu Bảo, theo thói quen đưa tay ra vuốt vuốt cái đầu nhỏ bé của nhóc: “Cục cưng, chào buổi sáng, mami của con vẫn còn đang ngủ, không được làm ầm ĩ đánh thức cô ấy dậy.”
Kiều Tiểu Bảo “a” một tiếng thật dài, nụ cười gian xảo giống như một con hồ ly nhỏ: “Daddy, tối ngày hôm qua… rất kịch liệt?”
Bàn tay đang cài khuy tay áo của Lê Hiếu Nhật dừng lại, anh ngước mắt lên nhìn gương mặt gian xảo của Kiều Tiểu Bảo, dường như có một tia sáng dịu dàng lấp ló giữa hai hàng lông mày của anh: “Không kịch liệt thì làm sao sinh em gái cho con đây?”
“Daddy, vậy thì daddy phải cố gắng nhiều hơn rồi. Con chờ mami sinh cho con một em gái nhỏ đáng yêu thì có thể…”
“Thì có thể như thế nào?”
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Tiểu Bảo lém lỉnh, mang theo một nụ cười đắc ý: “Con sẽ dẫn em ấy đi học bơi nè, nếu như sau này em ấy hỏi con là mami, daddy với em ấy rơi xuống nước thì con sẽ cứu ai trước thì làm sao bây giờ?”
Ánh mắt của Lê Hiếu Nhật chớp chớp, vấn đề này quá quen tai, anh nhớ kỹ là trước kia cũng đã từng có người hỏi anh như thế.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lê Hiếu Nhật liền nhớ đến lần đó Tiểu Bảo và anh vẫn còn chưa nhận nhau thì thằng nhóc đã hỏi anh câu hỏi này ở trên internet.
Người mà chú yêu nhất và đồ vật quan trọng nhất của chú rơi vào trong nước thì chú sẽ cứu ai?
Thật ra thì lần đó Kiều Tiểu Bảo muối hỏi Lê Hiếu Nhật rằng người phụ nữ mà chú yêu nhất và con của chú rơi vào trong nước thì chú sẽ cứu ai, nhưng lo lắng là Lê Hiếu Nhật sẽ nhìn ra thứ gì đó, cho nên nhóc cũng không hỏi ra khỏi miệng.
Bây giờ Lê Hiếu Nhật đột nhiên nhớ đến, cho nên cũng khá hào hứng, ngồi xổm xuống rồi nhìn Kiều Tiểu Bảo, nhếch môi hỏi: “Nếu như daddy và mami của con đều rơi vào trong nước thì con sẽ cứu người nào trước?”
Kiều Tiểu Bảo há hốc mồm, vấn đề vào mấy trăm năm trước… tại sao lại trở về nguyên vẹn, hơn nữa không phải hẳn là do thằng bé hỏi hay sao, daddy à, sao daddy lại đoạt lời thoại của cục cưng như vậy được cơ chứ?
Thật là rối rắm, tình cảm của Kiều Tiểu Bảo và mami sâu đậm hơn một chút, cũng rất thích mami, nhưng mà nhóc cũng rất thích daddy mà.
Hừmmm…
“Nhanh chóng chọn một người đi.” Đôi mày kiếm của Lê Hiếu Nhật nhướng lên, không nhìn thấy bộ dạng xoắn xuýt của Kiều Tiểu Bảo, rất không có tình người mà thúc giục.
Bánh bao này bây giờ đã nếm trải đau khổ rồi, Lê Hiếu Nhật cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng có chút chờ mong.
Ở trong lòng của Kiều Tiểu Bảo, phân lượng giữa anh và Kiều Minh Anh thì ai sẽ lớn hơn ai một chút đây, nhóc thích daddy hay là mami.
Thế nhưng không đợi Kiều Tiểu Bảo suy nghĩ ra đáp án thì đã bị âm thanh đột ngột của Kiều Minh Anh cắt ngang suy nghĩ: “Lê Hiếu Nhật, anh đang ức hiếp con trai của em đó hả?”
Lê Hiếu Nhật bó tay, người phụ nữ này có phải là tối ngày hôm qua vẫn còn chưa bị anh bắt nạt đủ hay không, xem ra là sức lực vẫn còn rất nhiều.
Kiều Tiểu Bảo lập tức liền thở phào nhẹ nhõm, nện bước chân nhỏ nhắn chạy ngang qua người của Lê Hiếu Nhật vào trong phòng. Thật là đáng sợ quá đi, thật sự là quá đáng sợ luôn, Tiểu Bảo nhóc sao có thể đứng trước “lựa chọn cuộc đời” giống như là mấy đứa con nít kia được?
Chọn daddy thì sẽ bị mami đánh vào mông, chọn mami thì sẽ bị daddy đánh vào mông, nhóc thật sự là… đâu phải là bánh bao đâu chứ.
“Mami, buổi sáng tốt lành.” Kiều Tiểu Bảo chạy đến trước mặt của Kiều Minh Anh, một một bộ dạng xe không có thắng mà nhào lên trên giường, lập tức ngẩng đầu nói với Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh ngủ được một giấc thì cảm thấy cả người đều tràn trề sức sống, duỗi lưng một cái rồi sau đó hun bẹp lên trên mặt của Kiều Tiểu Bảo: “Cục cưng, buổi sáng tốt lành.”
Kiều Tiểu Bảo lập tức ghét bỏ, lui ra phía sau cách xa cô mấy bước: “Mami vẫn còn chưa có đánh răng, không cho hôn cục cưng đâu.”
Khóe miệng của Kiều Minh Anh hơi co quắp một chút, cái thằng nhóc thối này, đợi sau khi cô rửa mặt về rồi thì chắc chắn sẽ làm cho mặt nhóc dính đầy nước bọt.
Nghĩ như vậy thì cô liền đứng lên đi vào trong phòng tắm.a
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.