Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra
Chương 339: LƯƠNG TÂM CẮN RỨT
Lê Hoa
30/04/2021
Chẳng qua là cô cảm thấy cô cũng không xảy ra vấn đề gì, nếu như nhận tiền thì lương tâm sẽ bị cắn rứt mà thôi.
“Chuyện đó đương nhiên rồi, không phải là em với Nặc Nặc ngày nào cũng chê bai anh ngốc hả.” Đỗ Lưu Xuyên cười ha hả một tiếng, cởi mở mà lại mang theo một tia mê hoặc, khiến cho người ta không khỏi ghé mắt nhìn sang.
“Đi, đi đến chỗ của anh trai thôi, nơi này không an toàn.” Đỗ Lưu Xuyên nói xong, nắm tay của Kiều Minh Anh đi về phía xe của mình, là một chiếc xe thương vụ màu đen.
Kiều Minh Anh lơ đãng nhìn xung quanh một chút, mà lại không phát hiện ra cái gì, thế nhưng Đỗ Lưu Xuyên đã nói như vậy thì chắc chắn là có.
Xe thương vụ rẻ qua thật nhiều ngoặt ở trên đường Hựu Tử, rồi sau đó lại rẽ vào đường Đông Quan nhiều lần, chắc chắn là không có người nào đi theo, lúc này mới cho xe chạy đúng hướng.
“Anh, sao đột nhiên anh lại đến nước C vậy? Anh không lo lắng sẽ bị Kiều Chấn Huy phát hiện hả?” Kiều Minh Anh khó hiểu nhìn Đỗ Lưu Xuyên ở một bên mà hỏi.
“Anh trai của em là ai chứ, anh có thể xuất hiện ở đây, vậy thì chứng minh bọn họ chưa phát hiện.” Đỗ Lưu Xuyên lắc lắc ngón trỏ đắc ý nhìn cô, vươn tay ra vỗ vỗ lớp tuyết đọng ở trên mái tóc của cô, trong con ngươi màu hổ phách đều là thần sắc cưng chiều.
Anh ta chạm một cái vào chiếc mũi trắng nõn tinh xảo đỏ bừng vì lạnh của Kiều Minh Anh, sau đó tháo khăn quàng cổ ở trên cổ của mình xuống khoác lên cho cô, giọng nói dịu dàng che chở: “Thời tiết lạnh lẽo, sao em lại không đeo khăn quàng cổ?”
Kiều Minh Anh le lưỡi, tùy ý cho anh đeo khăn quàng cho mình, hơi xấu hổ nói: “Em quên.”
Mặc dù cô và Đỗ Lưu Xuyên nhận nhau trễ, nhưng mà nghe nói là anh vẫn luôn tìm kiếm cô, chỉ là cô không biết mà thôi. Kiều Minh Anh và Đỗ Lưu Xuyên là là một đôi song sinh, Đỗ Lưu Xuyên cũng chỉ chui ra từ trong bụng của Liễu Lan nhanh hơn cô mấy phút mà thôi, vóc dáng của hai người bọn họ rất giống, nhưng mà vẻ xinh đẹp của Đỗ Lưu Xuyên lại gần với loại yêu nghiệt, giống với Đỗ Lưu Phong hơn, trong khi Kiều Minh Anh thì lại giống Liễu Lan hơn.
Máu mủ tình thâm, lại là song bào thai, lần đầu tiên gặp nhau Kiều Minh Anh liền có cảm tình thân thuộc với Đỗ Lưu Xuyên. Sau này mới biết được, anh ta chính là anh trai ruột của mình.
Hai người cách biệt hai nơi, bởi vì mối quan hệ huyết thống nên vừa gặp mà như đã quen, không hề xa lạ một chút nào, so với những người vẫn luôn ở cùng nhau thì càng tốt hơn, Đỗ Lưu Xuyên đối xử với cô em gái Kiều Minh Anh này vô cùng tốt.
Nếu không thì cũng sẽ không bất chấp nguy hiểm giấu diếm Đỗ Lưu Phong để đến nước C.
“Phan Thụy Tư, tăng nhiệt độ lên chút đi.” Đỗ Lưu Xuyên nói với tài xế lái xe, sau đó lấy một bình xịt nhỏ ở bên hông xe xịt vào trong xe: “Hương bạc hà đó, anh đặc biệt cho người điều chế để cho tinh thần thoải mái, ngửi vào sẽ không thấy khó chịu.”
“Anh, em dị ứng với nước hoa, sẽ bị nổi sởi.” Kiều Minh Anh liền trợn tròn trong nháy mắt, một mặt hoảng sợ nhìn bình xịt ở trong tay của Đỗ Lưu Xuyên.
“Không có việc gì cả, đây là do anh đã cố ý dựa vào tình huống của em mà điều chế, yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không bị dị ứng đâu.” Đỗ Lưu Xuyên nhíu nhíu mami, khó trách Kiều Minh Anh luôn không sử dụng nước hoa, hơn nữa cô còn rất ghét bỏ mùi nước hoa, hóa ra là bởi vì như vậy.
Cũng may là anh ta không có thói quen xịt nước hoa.
“Cảm ơn anh.” Kiều Minh Anh ngọt ngào mềm mại cười cười với Đỗ Lưu Xuyên, đôi mắt đáng yêu cong lên, biểu hiện rõ ràng bộ dạng của cô gái nhỏ.
Từ lúc còn nhỏ, cô đã hỏi Liễu Lan tại sao cô lại không có một người anh trai, nếu như có một người anh trai thì sẽ có người chơi đùa cùng với cô.
Mà lúc bị người bị bắt nạt, còn có thể phách lối, đắc ý nói với người kia rằng: Tui đi tìm anh trai của tui đến đây.
Nhìn Đỗ Lưu Xuyên, Kiều Minh Anh cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì đây là bằng chứng cho thấy ước mơ thuở nhỏ của cô đã trở thành sự thật.
Con người chắc chắn phải có ước mơ, nếu như thực hiện được thì sao.
“Đồ ngốc này, anh là anh trai của em, có cái gì phải cảm ơn chứ.” Đỗ Lưu Xuyên nhẹ nhàng nở một nụ cười, đưa tay vuốt vuốt tóc của Kiều Minh Anh.
Thời gian nói chuyện phiếm với anh trai luôn rất ngắn, Kiều Minh Anh còn chưa nói chuyện đủ thì cũng đã đến buổi tối rồi, nếu như không về nhà dùng cơm tối nhanh một chút thì sẽ không kịp nữa.
Sau khi rời khỏi nơi bí mật mà hiện tại Đỗ Lưu Xuyên đang sống, Kiều Minh Anh kêu Đỗ Lưu Xuyên đưa cô đến cửa hàng mà lúc nãy cô đã mua thức ăn cho chó, tự lái xe của mình trở về biệt thự.
Lúc cô về đến biệt thự thì cũng đã đến sáu giờ ba mươi phút, Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo đã ngồi ở bàn ăn đợi cô.
“Xin lỗi nha, em về trễ rồi.” Kiều Minh Anh xin lỗi nhìn hai ba con một lớn một nhỏ, sau đó đưa túi mua sắm ở trong tay cho chị Lâm: “Chị Lâm, đây là của Đoàn Đoàn.”
“Vâng, thưa mợ chủ.” Chị Lâm mỉm cười nhận lấy, sau đó đi đến phòng ăn.
Mợ chủ?
Kiều Minh Anh nghe xưng hô như thế này vẫn còn có chút bỡ ngỡ, không quá quen thuộc, từ “cô Minh Anh” cho đến “mợ chủ”, sao cô cảm thấy được hình như là mình già cực kỳ nhanh vậy chứ…
Từ lúc mà cô đi vào thì ánh mắt của Lê Hiếu Nhật luôn dừng ở trên người của cô, sau đó nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ ở trên cổ của cô rõ ràng không phải là kiểu dáng dành cho con gái.
“Đi đâu vậy?” Lê Hiếu Nhật cầm lấy dao nĩa ưu nhã dùng cơm, giọng nói nhàn nhạt hỏi.
“Đến cửa hàng mua thức ăn dành cho chó cho Đoàn Đoàn.” Sau khi Kiều Minh Anh lấy khăn ướt lau tay sạch sẽ thì nhìn đồ ăn ở trước mặt, cái bụng vốn không thấy đói, bây giờ nhiều ít gì cũng cảm thấy hơi đói.
Kiều Tiểu Bảo yên lặng quan sát sắc mặt của Lê Hiếu Nhật, lại nhìn nhìn mami nhà mình, trong lòng lắc đầu ngao ngán, daddy thì là hũ nút, mami thì lại là một tên ngốc.
Vừa định bắt đầu ăn, Kiều Minh Anh lại cảm thấy cổ hơi không thoải mái, lúc này mới phát hiện trên cổ của mình còn đang choàng khăn quàng cổ của Đỗ Lưu Xuyên. Thế là tháo khăn quàng cổ xuống, cẩn thận xếp xong rồi mới đặt qua một bên.
Kiều Tiểu Bảo muốn che mắt lại, cũng không dám nhìn sắc mặt càng thêm nguy hiểm của Lê Hiếu Nhật, làm như không thấy mà tự ăn phần của mình.
“Đây là của ai?” Dao nĩa ở trong tay của Lê Hiếu Nhật rơi “keng” một tiếng vào trên mâm, anh chỉ hơi vươn tay ra liền lấy được chiếc khăn quàng cổ đặt ở sau lưng của Kiều Minh Anh, phía trên còn mang theo hương thơm thoang thoảng mùi dầu gội của đàn ông, mà mùi hương này không phải là dầu gội là Lê Hiếu Nhật đã dùng.
Với lại anh cũng không có loại khăn quàng cổ màu sắc này, nói như vậy thì cô lại đi cùng với một người đàn ông khác, hơn nữa… lại rất thân mật?
“Chuyện đó đương nhiên rồi, không phải là em với Nặc Nặc ngày nào cũng chê bai anh ngốc hả.” Đỗ Lưu Xuyên cười ha hả một tiếng, cởi mở mà lại mang theo một tia mê hoặc, khiến cho người ta không khỏi ghé mắt nhìn sang.
“Đi, đi đến chỗ của anh trai thôi, nơi này không an toàn.” Đỗ Lưu Xuyên nói xong, nắm tay của Kiều Minh Anh đi về phía xe của mình, là một chiếc xe thương vụ màu đen.
Kiều Minh Anh lơ đãng nhìn xung quanh một chút, mà lại không phát hiện ra cái gì, thế nhưng Đỗ Lưu Xuyên đã nói như vậy thì chắc chắn là có.
Xe thương vụ rẻ qua thật nhiều ngoặt ở trên đường Hựu Tử, rồi sau đó lại rẽ vào đường Đông Quan nhiều lần, chắc chắn là không có người nào đi theo, lúc này mới cho xe chạy đúng hướng.
“Anh, sao đột nhiên anh lại đến nước C vậy? Anh không lo lắng sẽ bị Kiều Chấn Huy phát hiện hả?” Kiều Minh Anh khó hiểu nhìn Đỗ Lưu Xuyên ở một bên mà hỏi.
“Anh trai của em là ai chứ, anh có thể xuất hiện ở đây, vậy thì chứng minh bọn họ chưa phát hiện.” Đỗ Lưu Xuyên lắc lắc ngón trỏ đắc ý nhìn cô, vươn tay ra vỗ vỗ lớp tuyết đọng ở trên mái tóc của cô, trong con ngươi màu hổ phách đều là thần sắc cưng chiều.
Anh ta chạm một cái vào chiếc mũi trắng nõn tinh xảo đỏ bừng vì lạnh của Kiều Minh Anh, sau đó tháo khăn quàng cổ ở trên cổ của mình xuống khoác lên cho cô, giọng nói dịu dàng che chở: “Thời tiết lạnh lẽo, sao em lại không đeo khăn quàng cổ?”
Kiều Minh Anh le lưỡi, tùy ý cho anh đeo khăn quàng cho mình, hơi xấu hổ nói: “Em quên.”
Mặc dù cô và Đỗ Lưu Xuyên nhận nhau trễ, nhưng mà nghe nói là anh vẫn luôn tìm kiếm cô, chỉ là cô không biết mà thôi. Kiều Minh Anh và Đỗ Lưu Xuyên là là một đôi song sinh, Đỗ Lưu Xuyên cũng chỉ chui ra từ trong bụng của Liễu Lan nhanh hơn cô mấy phút mà thôi, vóc dáng của hai người bọn họ rất giống, nhưng mà vẻ xinh đẹp của Đỗ Lưu Xuyên lại gần với loại yêu nghiệt, giống với Đỗ Lưu Phong hơn, trong khi Kiều Minh Anh thì lại giống Liễu Lan hơn.
Máu mủ tình thâm, lại là song bào thai, lần đầu tiên gặp nhau Kiều Minh Anh liền có cảm tình thân thuộc với Đỗ Lưu Xuyên. Sau này mới biết được, anh ta chính là anh trai ruột của mình.
Hai người cách biệt hai nơi, bởi vì mối quan hệ huyết thống nên vừa gặp mà như đã quen, không hề xa lạ một chút nào, so với những người vẫn luôn ở cùng nhau thì càng tốt hơn, Đỗ Lưu Xuyên đối xử với cô em gái Kiều Minh Anh này vô cùng tốt.
Nếu không thì cũng sẽ không bất chấp nguy hiểm giấu diếm Đỗ Lưu Phong để đến nước C.
“Phan Thụy Tư, tăng nhiệt độ lên chút đi.” Đỗ Lưu Xuyên nói với tài xế lái xe, sau đó lấy một bình xịt nhỏ ở bên hông xe xịt vào trong xe: “Hương bạc hà đó, anh đặc biệt cho người điều chế để cho tinh thần thoải mái, ngửi vào sẽ không thấy khó chịu.”
“Anh, em dị ứng với nước hoa, sẽ bị nổi sởi.” Kiều Minh Anh liền trợn tròn trong nháy mắt, một mặt hoảng sợ nhìn bình xịt ở trong tay của Đỗ Lưu Xuyên.
“Không có việc gì cả, đây là do anh đã cố ý dựa vào tình huống của em mà điều chế, yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không bị dị ứng đâu.” Đỗ Lưu Xuyên nhíu nhíu mami, khó trách Kiều Minh Anh luôn không sử dụng nước hoa, hơn nữa cô còn rất ghét bỏ mùi nước hoa, hóa ra là bởi vì như vậy.
Cũng may là anh ta không có thói quen xịt nước hoa.
“Cảm ơn anh.” Kiều Minh Anh ngọt ngào mềm mại cười cười với Đỗ Lưu Xuyên, đôi mắt đáng yêu cong lên, biểu hiện rõ ràng bộ dạng của cô gái nhỏ.
Từ lúc còn nhỏ, cô đã hỏi Liễu Lan tại sao cô lại không có một người anh trai, nếu như có một người anh trai thì sẽ có người chơi đùa cùng với cô.
Mà lúc bị người bị bắt nạt, còn có thể phách lối, đắc ý nói với người kia rằng: Tui đi tìm anh trai của tui đến đây.
Nhìn Đỗ Lưu Xuyên, Kiều Minh Anh cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì đây là bằng chứng cho thấy ước mơ thuở nhỏ của cô đã trở thành sự thật.
Con người chắc chắn phải có ước mơ, nếu như thực hiện được thì sao.
“Đồ ngốc này, anh là anh trai của em, có cái gì phải cảm ơn chứ.” Đỗ Lưu Xuyên nhẹ nhàng nở một nụ cười, đưa tay vuốt vuốt tóc của Kiều Minh Anh.
Thời gian nói chuyện phiếm với anh trai luôn rất ngắn, Kiều Minh Anh còn chưa nói chuyện đủ thì cũng đã đến buổi tối rồi, nếu như không về nhà dùng cơm tối nhanh một chút thì sẽ không kịp nữa.
Sau khi rời khỏi nơi bí mật mà hiện tại Đỗ Lưu Xuyên đang sống, Kiều Minh Anh kêu Đỗ Lưu Xuyên đưa cô đến cửa hàng mà lúc nãy cô đã mua thức ăn cho chó, tự lái xe của mình trở về biệt thự.
Lúc cô về đến biệt thự thì cũng đã đến sáu giờ ba mươi phút, Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo đã ngồi ở bàn ăn đợi cô.
“Xin lỗi nha, em về trễ rồi.” Kiều Minh Anh xin lỗi nhìn hai ba con một lớn một nhỏ, sau đó đưa túi mua sắm ở trong tay cho chị Lâm: “Chị Lâm, đây là của Đoàn Đoàn.”
“Vâng, thưa mợ chủ.” Chị Lâm mỉm cười nhận lấy, sau đó đi đến phòng ăn.
Mợ chủ?
Kiều Minh Anh nghe xưng hô như thế này vẫn còn có chút bỡ ngỡ, không quá quen thuộc, từ “cô Minh Anh” cho đến “mợ chủ”, sao cô cảm thấy được hình như là mình già cực kỳ nhanh vậy chứ…
Từ lúc mà cô đi vào thì ánh mắt của Lê Hiếu Nhật luôn dừng ở trên người của cô, sau đó nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ ở trên cổ của cô rõ ràng không phải là kiểu dáng dành cho con gái.
“Đi đâu vậy?” Lê Hiếu Nhật cầm lấy dao nĩa ưu nhã dùng cơm, giọng nói nhàn nhạt hỏi.
“Đến cửa hàng mua thức ăn dành cho chó cho Đoàn Đoàn.” Sau khi Kiều Minh Anh lấy khăn ướt lau tay sạch sẽ thì nhìn đồ ăn ở trước mặt, cái bụng vốn không thấy đói, bây giờ nhiều ít gì cũng cảm thấy hơi đói.
Kiều Tiểu Bảo yên lặng quan sát sắc mặt của Lê Hiếu Nhật, lại nhìn nhìn mami nhà mình, trong lòng lắc đầu ngao ngán, daddy thì là hũ nút, mami thì lại là một tên ngốc.
Vừa định bắt đầu ăn, Kiều Minh Anh lại cảm thấy cổ hơi không thoải mái, lúc này mới phát hiện trên cổ của mình còn đang choàng khăn quàng cổ của Đỗ Lưu Xuyên. Thế là tháo khăn quàng cổ xuống, cẩn thận xếp xong rồi mới đặt qua một bên.
Kiều Tiểu Bảo muốn che mắt lại, cũng không dám nhìn sắc mặt càng thêm nguy hiểm của Lê Hiếu Nhật, làm như không thấy mà tự ăn phần của mình.
“Đây là của ai?” Dao nĩa ở trong tay của Lê Hiếu Nhật rơi “keng” một tiếng vào trên mâm, anh chỉ hơi vươn tay ra liền lấy được chiếc khăn quàng cổ đặt ở sau lưng của Kiều Minh Anh, phía trên còn mang theo hương thơm thoang thoảng mùi dầu gội của đàn ông, mà mùi hương này không phải là dầu gội là Lê Hiếu Nhật đã dùng.
Với lại anh cũng không có loại khăn quàng cổ màu sắc này, nói như vậy thì cô lại đi cùng với một người đàn ông khác, hơn nữa… lại rất thân mật?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.