Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra
Chương 14: MANG THAI
Lê Hoa
30/04/2021
Hết thảy không chờ cô phản ứng lại thì người phụ nữ trên lầu đã một chân đạp lên không, nặng nề rơi xuống đất.
Rầm một tiếng, đám bụi tung lên.
Kiều Minh Anh cứ đứng ở đằng kia, nhìn cơ thể đầm đìa máu me của mẹ cô ngã xuống chỗ chỉ cách cô vài bước chân, xung quanh lao xao, tiếng còi cảnh sát vang lên rất nhanh, nhưng cô lại không nghe thấy gì cả…
Dường như thế giới của cô trở nên đen kịt, cô chỉ thấy mẹ của cô nhảy từ trên lầu xuống, mang đi tất cả hy vọng sống trên đời này của cô rời khỏi thế gian.
Kiều Minh Anh vô lực té xuống đất, mất đi ý thức.
Lê Hiếu Nhật vốn là đến bệnh viện thăm bà nội bị bệnh không ngờ lại gặp cảnh người nhảy lầu tự tử ở bệnh viện.
Chờ lúc anh tới gần thì vừa vặn thấy Kiều Minh Anh ở cách đó không xa ngã trên mặt đất, anh theo bản năng ôm lấy Kiều Minh Anh lên.
Tiếng bàn tán của người xung quanh lọt vào tai anh, lúc này anh mới biết, người phụ nữ nhảy lầu kia là mẹ của Kiều Minh Anh.
Tận mắt nhìn thấy mẹ mình chết trước mặt mình, cảm giác đó khó chịu đến cỡ nào?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch trong lòng, cánh tay ôm eo cô của Lê Hiếu Nhật hơi siết chặt lại. Nhưng mà anh chỉ hơi dùng lực đã có thể cảm nhận được cơ thể yếu ớt của người trong lòng, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị bóp nát, khiến tay anh đau nhói.
Tâm trạng của Lê Hiếu Nhật nặng nề, bước nhanh vào bệnh viện: “Bác sĩ! Người đâu!”
Lúc này bệnh viện bởi vì chuyện nhảy lầu mà rối tung rối mù, nhưng thấy Lê Hiếu Nhật ôm người bước vào, bác sĩ và các y tá không dám chậm trễ, vội vàng giành ra một phòng bệnh VIP cho Lê Hiếu Nhật.
“Xem cậu ta thế nào rồi?” Lê Hiếu Nhật đứng trước giường bệnh, ánh mắt nhìn đăm đăm Kiều Minh Anh đang nằm trên giường bệnh.
Ngay cả anh cũng không phát hiện, sự quan tâm của anh đối với Kiều Minh Anh đã qua vượt qua giới hạn.
Đương lúc này, trợ lý cũng bước vào phòng bệnh và nói với Lê Hiếu Nhật: “Tổng giám đốc Lê, miếng đất của vịnh Thiên Hải đã có tiến triển mới rồi.”
Lê Hiếu Nhật khẽ cau mày, giơ tay ra hiệu bảo trợ lý ra ngoài nói.
Anh cũng không hi vọng lúc này có người vào quấy rối đến việc chữa trị cho Kiều Minh Anh.
“Biết rồi.”
Sau khi nghe trợ lý báo cáo công việc ở ngoài hành lang xong, Lê Hiếu Nhật quay người nhìn phòng bệnh sau lưng.
Vừa đúng lúc đó bác sĩ trị bệnh cho Kiều Minh Anh đi ra, Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nói với anh ta: “Tôi có một số việc phải về trước xử lý, Kiều Minh Anh giao lại cho các người rồi. Nếu đợi tôi trở về, phát hiện cậu ta có bất cứ vấn đề gì khác thường, cẩn thận tôi đóng cửa bệnh viện của các anh luôn.”
Có thể do khí chất của Lê Hiếu Nhật quá mạnh, bác sĩ sốt sắng lau mồ hôi, gật đầu liên tục nói: “Tổng giám đốc Lê, anh yên tâm…”
Lê Hiếu Nhật gật đầu, không nói gì nữa, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Kiều Minh Anh mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ cô thấy cô và mẹ trở về căn phòng thuê nhỏ hẹp lúc còn nhỏ. Tuy cuộc sống rất cực khổ, nhưng bình yên vui vẻ không bị bó buộc, không cần xem sắc mặt của người họ Kiều, không cần khúm núm, nịnh hót, che giấu bản thân…
Nhưng mà đợi đến khi cô tỉnh lại thì toàn bộ ký ức trước lúc cô bất tỉnh cũng tràn về…
Thân thể thoi thóp của mẹ cô ngã trước mặt cô, màu máu nhuộm đỏ hai mắt cô.
Lúc này cô mới hiểu được những thứ trong mơ kia không giữ được, rốt cuộc chỉ là một giấc mộng mà thôi, cuối cùng cũng phải tỉnh.
Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc của cô, cô ngồi ngơ ngác ở đầu giường, hai mắt vô hồn.
Lúc này y tá đẩy cửa đi vào, thấy dáng vẻ thất thần của cô, buông tiếng thở dài nói: “Cô à, người chết cũng đã đi rồi, cô nén đau thương.”
Kiều Minh Anh nghe vậy, yên lặng xoay đầu lại, một lúc lâu, mới hờ hững hỏi một câu: “Cô gọi tôi là gì?”
“Cô… cô?” Y tá ngẩn người.
Nhưng Kiều Minh Anh giống như nghe được một chuyện cười, ngồi ngơ ngẩn ở đầu giường, bỗng cười rộ lên.
Cô nghĩ tới mọi thứ đã làm mấy năm nay vì mẹ cô, bởi vì mẹ cô muốn, vì vậy cho dù là bao nhiêu chuyện hoang đường cô đều ép bản thân cắn răng tiếp tục kiên trì, mà bây giờ trong phút chốc đã không còn gì, sự kiên trì của bản thân cũng trở thành vô nghĩa, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô cười xót xa đến nỗi con mắt ướt nhẹp, cô ngước mắt lên không nhịn nổi thấp giọng khóc nghẹn ngào.
Y tá vội vàng bước lên động viên nói: “Cô à, cô bình tĩnh chút đi, bây giờ cô đang mang thai, vì thai nhi trong bụng cô không nên quá kích động.”
Mang… thai?
Kiều Minh Anh vẫn còn đang khóc thút thít nghe được câu nói này ngẩng phắt đầu lên, không dám tin nói: “Cô nói cái gì?”
Rầm một tiếng, đám bụi tung lên.
Kiều Minh Anh cứ đứng ở đằng kia, nhìn cơ thể đầm đìa máu me của mẹ cô ngã xuống chỗ chỉ cách cô vài bước chân, xung quanh lao xao, tiếng còi cảnh sát vang lên rất nhanh, nhưng cô lại không nghe thấy gì cả…
Dường như thế giới của cô trở nên đen kịt, cô chỉ thấy mẹ của cô nhảy từ trên lầu xuống, mang đi tất cả hy vọng sống trên đời này của cô rời khỏi thế gian.
Kiều Minh Anh vô lực té xuống đất, mất đi ý thức.
Lê Hiếu Nhật vốn là đến bệnh viện thăm bà nội bị bệnh không ngờ lại gặp cảnh người nhảy lầu tự tử ở bệnh viện.
Chờ lúc anh tới gần thì vừa vặn thấy Kiều Minh Anh ở cách đó không xa ngã trên mặt đất, anh theo bản năng ôm lấy Kiều Minh Anh lên.
Tiếng bàn tán của người xung quanh lọt vào tai anh, lúc này anh mới biết, người phụ nữ nhảy lầu kia là mẹ của Kiều Minh Anh.
Tận mắt nhìn thấy mẹ mình chết trước mặt mình, cảm giác đó khó chịu đến cỡ nào?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch trong lòng, cánh tay ôm eo cô của Lê Hiếu Nhật hơi siết chặt lại. Nhưng mà anh chỉ hơi dùng lực đã có thể cảm nhận được cơ thể yếu ớt của người trong lòng, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị bóp nát, khiến tay anh đau nhói.
Tâm trạng của Lê Hiếu Nhật nặng nề, bước nhanh vào bệnh viện: “Bác sĩ! Người đâu!”
Lúc này bệnh viện bởi vì chuyện nhảy lầu mà rối tung rối mù, nhưng thấy Lê Hiếu Nhật ôm người bước vào, bác sĩ và các y tá không dám chậm trễ, vội vàng giành ra một phòng bệnh VIP cho Lê Hiếu Nhật.
“Xem cậu ta thế nào rồi?” Lê Hiếu Nhật đứng trước giường bệnh, ánh mắt nhìn đăm đăm Kiều Minh Anh đang nằm trên giường bệnh.
Ngay cả anh cũng không phát hiện, sự quan tâm của anh đối với Kiều Minh Anh đã qua vượt qua giới hạn.
Đương lúc này, trợ lý cũng bước vào phòng bệnh và nói với Lê Hiếu Nhật: “Tổng giám đốc Lê, miếng đất của vịnh Thiên Hải đã có tiến triển mới rồi.”
Lê Hiếu Nhật khẽ cau mày, giơ tay ra hiệu bảo trợ lý ra ngoài nói.
Anh cũng không hi vọng lúc này có người vào quấy rối đến việc chữa trị cho Kiều Minh Anh.
“Biết rồi.”
Sau khi nghe trợ lý báo cáo công việc ở ngoài hành lang xong, Lê Hiếu Nhật quay người nhìn phòng bệnh sau lưng.
Vừa đúng lúc đó bác sĩ trị bệnh cho Kiều Minh Anh đi ra, Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nói với anh ta: “Tôi có một số việc phải về trước xử lý, Kiều Minh Anh giao lại cho các người rồi. Nếu đợi tôi trở về, phát hiện cậu ta có bất cứ vấn đề gì khác thường, cẩn thận tôi đóng cửa bệnh viện của các anh luôn.”
Có thể do khí chất của Lê Hiếu Nhật quá mạnh, bác sĩ sốt sắng lau mồ hôi, gật đầu liên tục nói: “Tổng giám đốc Lê, anh yên tâm…”
Lê Hiếu Nhật gật đầu, không nói gì nữa, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Kiều Minh Anh mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ cô thấy cô và mẹ trở về căn phòng thuê nhỏ hẹp lúc còn nhỏ. Tuy cuộc sống rất cực khổ, nhưng bình yên vui vẻ không bị bó buộc, không cần xem sắc mặt của người họ Kiều, không cần khúm núm, nịnh hót, che giấu bản thân…
Nhưng mà đợi đến khi cô tỉnh lại thì toàn bộ ký ức trước lúc cô bất tỉnh cũng tràn về…
Thân thể thoi thóp của mẹ cô ngã trước mặt cô, màu máu nhuộm đỏ hai mắt cô.
Lúc này cô mới hiểu được những thứ trong mơ kia không giữ được, rốt cuộc chỉ là một giấc mộng mà thôi, cuối cùng cũng phải tỉnh.
Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc của cô, cô ngồi ngơ ngác ở đầu giường, hai mắt vô hồn.
Lúc này y tá đẩy cửa đi vào, thấy dáng vẻ thất thần của cô, buông tiếng thở dài nói: “Cô à, người chết cũng đã đi rồi, cô nén đau thương.”
Kiều Minh Anh nghe vậy, yên lặng xoay đầu lại, một lúc lâu, mới hờ hững hỏi một câu: “Cô gọi tôi là gì?”
“Cô… cô?” Y tá ngẩn người.
Nhưng Kiều Minh Anh giống như nghe được một chuyện cười, ngồi ngơ ngẩn ở đầu giường, bỗng cười rộ lên.
Cô nghĩ tới mọi thứ đã làm mấy năm nay vì mẹ cô, bởi vì mẹ cô muốn, vì vậy cho dù là bao nhiêu chuyện hoang đường cô đều ép bản thân cắn răng tiếp tục kiên trì, mà bây giờ trong phút chốc đã không còn gì, sự kiên trì của bản thân cũng trở thành vô nghĩa, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô cười xót xa đến nỗi con mắt ướt nhẹp, cô ngước mắt lên không nhịn nổi thấp giọng khóc nghẹn ngào.
Y tá vội vàng bước lên động viên nói: “Cô à, cô bình tĩnh chút đi, bây giờ cô đang mang thai, vì thai nhi trong bụng cô không nên quá kích động.”
Mang… thai?
Kiều Minh Anh vẫn còn đang khóc thút thít nghe được câu nói này ngẩng phắt đầu lên, không dám tin nói: “Cô nói cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.