Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra
Chương 215: MỘT TAY CHE TRỜI
Lê Hoa
30/04/2021
Cô muốn đợi, đợi anh ta tỉnh lại mới thôi.
Cũng chỉ có như thế, mới có thể khiến sự áy náy trong cô bớt đi một ít.
Cùng lúc đó, không biết là ai tiết lộ khi quay ở Thủy Tinh Quán đã xảy ra sự cố ra ngoài, trước cửa công ty Thần Tinh, đều bị phóng viên vây kín không đi được, may mà bọn họ không biết Kiều Minh Anh và Lục Cung Nghị nằm ở bệnh viện nào, mới tránh được cảnh bạo động ở bệnh viện.
Bên phía Thần Tinh đang rối tung hết cả lên, rõ ràng bọn họ đã phong tỏa tin tức, là ai tiết lộ chuyện này ra ngoài thì còn chưa biết.
Rất nhanh, chuyện này đều được đăng trên các tờ báo lớn, chiếm cứ vị trí trang đầu, Thần Tinh cũng vì thế là bị yêu cầu ngừng quay, tổn thất cực lớn.
Khi nghe thấy chuyện này, Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo còn đang dùng bữa, khi Kiều Tiểu Bảo muốn thương lượng cùng Lê Hiếu Nhật muốn nhờ anh giúp Thần Tinh một lần, Lê Hiếu Nhật chỉ gọi một cú điện thoại thì dễ dàng đè chuyện này xuống.
Thế lực của Lê Hiếu Nhật ở nước C có thể nói là một tay che trời, ngay cả ở nước ngoài, cũng có thế lực của anh, ở nước C, cơ bản không có ai dám có ý chống lại anh.
Cho nên anh gọi điện cho một tòa soạn bảo bọn họ dừng đăng tin tức hôm nay lại, hơn nữa kêu bọn họ truyền lời cho các nhà khác, mấy người đó không chút do dự mà đáp ứng luôn.
Dứt khoát đến mức khiến người ta trợn mắt líu lưỡi.
Có điều so với lợi nhuận kiếm được từ những vụ ồn ào như này, công ty vẫn tương đối quan trọng, cho nên tổng biên tập của tòa soạn không thèm suy nghĩ, trực tiếp đồng ý.
Nguyên nhân Lê Hiếu Nhật giúp Thần Tinh rất đơn giản.
Lục Cung Nghị là giám đốc của Thần Tinh, cộng thêm anh ta lần này đã cứu Kiều Minh Anh, theo lý đương nhiên, anh đều sẽ vì Kiều Minh Anh mà trả lại.
Có lẽ, chỉ là vì không muốn Kiều Minh Anh nợ người đàn ông khác điều gì cả.
Sau khi dùng bữa xong, Lê Hiếu Nhật để Lê Tiến Dũng đưa Kiều Tiểu Bảo trở về trang viên, bản thân quay lại bệnh viện.
Nhưng khi đến phòng bệnh của Kiều Minh Anh, trong phòng bệnh lại không có ai.
Anh nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng trên chiếc chăn vứt ngổn ngang trên giường, mắt lập tức tối lại.
Anh dường như, có thể đoán được Kiều Minh Anh đi đâu rồi.
Nếu như anh đoán không sai, chính là phòng bệnh của Lục Cung Nghị.
Quả nhiên, khi Lê Hiếu Nhật nhìn thấy Kiều Minh Anh nằm cuộn người trên băng ghế ngủ thì lông mày nhíu lại, sải bước đi đến, đứng bên cạnh cô.
“Dậy.” Lông mày của anh nhíu chặt, giơ tay đẩy đẩy Kiều Minh Anh đang ngủ, đáy mắt vụt qua sự bất lực và ý ghen.
Ở đây ngủ cũng không sợ bị cảm.
Kiều Minh Anh vốn ngủ không sâu giấc, bị anh đẩy như vậy, rất nhanh liền tỉnh lại, ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn anh mà ngáp.
“Em ở đây làm gì?” Anh biết rõ còn cố hỏi.
“Tôi muốn ở đây đợi anh ấy tỉnh lại.” Kiều Minh Anh có chút không vui, vai trùng xuống, chỉ cần nghĩ có người vì cô mà bị thương, nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu.
Huống chi, quan hệ giữa cô và Lục Cung Nghi tốt như vậy, là bạn đặc biệt thân.
Lê Hiếu Nhật mím đôi môi mỏng màu đỏ lại, một tay đặt trên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, giống như đang an ủi, anh biết Lục Cung Nghi đã cứu cô, trong lòng cô sẽ áy náy sẽ đau lòng là chuyện bình thường, giống như Diệp Tử đã cứu anh một mạng, cũng sẽ áy náy, muốn bù đắp cho cô ta.
Nhưng… điều này có nghĩa là Kiều Minh Anh thích Lục Cung Nghị sao?
Lời nói của Kiều Minh Anh ở trong bữa tiệc hôm đó từ đầu chí cuối giống như gai nhọn đâm vào trái tim của Lê Hiếu Nhật, đáy mắt cũng thấp thoáng sự chua xót.
Cô, thật sự thích Lục Cung Nghị sao?
“Em thích anh ta?” Lê Hiếu Nhật trầm mặc một lúc, câu nói này bèn buột miệng nói ra, giọng nói lạnh lùng vang lên trong hành lang trống trải, mang theo sự căng thẳng không dễ phát giác.
Nếu như cô thật sự thích Lục Cung Nghị, Lê Hiếu Nhật sẽ như thế nào?
Buông tay, hay cướp cô trở lại.
Kiều Minh Anh ngẩng đầu, đôi mắt trong veo xuất hiện nghi hoặc mà mờ mịt nhìn anh: “Thích ai?”
“Lục Cung Nghị.” Lê Hiếu Nhật nhìn người đàn ông trong phòng bệnh, vậy mà có suy nghĩ hận không thể là người trong đó, như thế, có lẽ ánh mắt của cô sẽ luôn dừng trên người anh?
Anh thấy bất lực ở trong lòng mà hừ mũi, bàn tay đặt trên đầu cô khẽ siết lại, trong đôi mắt đen như mực ẩn chứa sự căng thẳng.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, có y tá riêng luôn túc trực, để tránh xảy ra trường hợp ngoài ý muốn.
Ba của Lục Cung Nghị ở nước C, nhưng Kiều Minh Anh rất ít nghe anh ta nhắc đến chuyện trong nhà anh ta, ngay cả khi ở Anh, phần lớn thời gian đều cùng cô với cả Kiều Tiểu Bảo ở cùng nhau, chưa từng thấy anh về nước C, giống như anh chính là người Anh sinh ra và lớn lên nơi đó.
Anh nhắc quá ít về chuyện trong nhà anh ta, Kiều Minh Anh mặc dù biết ba của anh ta ở nước C, nhưng không có bất kỳ phương thức nào có thể liên lạc được với ba của anh ta.
Con trai bị thương nặng nằm viện, ba lại không biết, lẽ nào quan hệ của bọn họ không tốt sao?
Người đàn ông bình thường hiền hòa tốt tính, lúc này lại như không có sức sống, Kiều Minh Anh nhìn mà thấy đau lòng, vì thế không nghe hiểu câu hỏi của Lê Hiếu Nhật.”
“Cái gì?” Cô hơi ngẩng đầu, thu lại ánh mắt đang nhìn xuyên ra cửa kính của phòng bệnh, quay sang nhìn Lê Hiếu Nhật.
“Không có gì.” Đôi môi mỏng của lê Hiếu Nhật dùng sức mím lại, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, khiến Kiều Minh Anh có loại cảm giác rõ ràng rất gần cô, nhưng dường như lại xa cách cả một dải ngân hà.
Trong hành lang chìm vào trầm mặc, Kiều Minh Anh chỉ lo lắng an nguy của Lục Cung Nghị, lại không phát hiện sự khác thường của Lê Hiếu Nhật.
Anh thu lại bàn tay để trên đỉnh đầu của Kiều Minh Anh, đút vào túi, hai tay siết chặt lại, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo như cũ, giống như sự lạc lõng vừa rồi, không thuộc về anh.
“Tôi đi về trước đây.” Lê Hiếu Nhật thấp giọng nói một câu, nhìn theo ánh mắt của Kiều Minh Anh đang dõi theo Lục Cung Nghị ở trong phòng bệnh, mỉm cười tự giễu, sau đó xoay người rời khỏi.
Kiều Minh Anh hơi sững người, miệng nhỏ há ra, muốn nói cái gì đó, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Lê Hiếu Nhật tối nay có hơi lạ.
Nhưng lạ ở đây, cô nhìn không ra.
Rõ ràng hạnh phúc nằm trong tầm tay, nhưng lại chính tay đưa cho người khác, là chính anh.
Ngày hôm sau, Dương Ly từ tin tức trên báo mới biết được Kiều Minh Anh xảy ra sự cố và đang nằm viện, đến gần trưa thì đến nhà hàng mua một ít món Kiều Minh Anh thích ăn đóng hộp mang đi.
Trước cửa bệnh viện có mấy phóng viên, không biết từ đây nghe được tin tức mà tìm được đến đây, mỗi người đều muốn lấy tin để viết bài, cho nên mấy phóng viên này sẽ không ngốc chia sẻ tin tức cho các tòa soạn khác biết.
Cũng chỉ có như thế, mới có thể khiến sự áy náy trong cô bớt đi một ít.
Cùng lúc đó, không biết là ai tiết lộ khi quay ở Thủy Tinh Quán đã xảy ra sự cố ra ngoài, trước cửa công ty Thần Tinh, đều bị phóng viên vây kín không đi được, may mà bọn họ không biết Kiều Minh Anh và Lục Cung Nghị nằm ở bệnh viện nào, mới tránh được cảnh bạo động ở bệnh viện.
Bên phía Thần Tinh đang rối tung hết cả lên, rõ ràng bọn họ đã phong tỏa tin tức, là ai tiết lộ chuyện này ra ngoài thì còn chưa biết.
Rất nhanh, chuyện này đều được đăng trên các tờ báo lớn, chiếm cứ vị trí trang đầu, Thần Tinh cũng vì thế là bị yêu cầu ngừng quay, tổn thất cực lớn.
Khi nghe thấy chuyện này, Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo còn đang dùng bữa, khi Kiều Tiểu Bảo muốn thương lượng cùng Lê Hiếu Nhật muốn nhờ anh giúp Thần Tinh một lần, Lê Hiếu Nhật chỉ gọi một cú điện thoại thì dễ dàng đè chuyện này xuống.
Thế lực của Lê Hiếu Nhật ở nước C có thể nói là một tay che trời, ngay cả ở nước ngoài, cũng có thế lực của anh, ở nước C, cơ bản không có ai dám có ý chống lại anh.
Cho nên anh gọi điện cho một tòa soạn bảo bọn họ dừng đăng tin tức hôm nay lại, hơn nữa kêu bọn họ truyền lời cho các nhà khác, mấy người đó không chút do dự mà đáp ứng luôn.
Dứt khoát đến mức khiến người ta trợn mắt líu lưỡi.
Có điều so với lợi nhuận kiếm được từ những vụ ồn ào như này, công ty vẫn tương đối quan trọng, cho nên tổng biên tập của tòa soạn không thèm suy nghĩ, trực tiếp đồng ý.
Nguyên nhân Lê Hiếu Nhật giúp Thần Tinh rất đơn giản.
Lục Cung Nghị là giám đốc của Thần Tinh, cộng thêm anh ta lần này đã cứu Kiều Minh Anh, theo lý đương nhiên, anh đều sẽ vì Kiều Minh Anh mà trả lại.
Có lẽ, chỉ là vì không muốn Kiều Minh Anh nợ người đàn ông khác điều gì cả.
Sau khi dùng bữa xong, Lê Hiếu Nhật để Lê Tiến Dũng đưa Kiều Tiểu Bảo trở về trang viên, bản thân quay lại bệnh viện.
Nhưng khi đến phòng bệnh của Kiều Minh Anh, trong phòng bệnh lại không có ai.
Anh nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng trên chiếc chăn vứt ngổn ngang trên giường, mắt lập tức tối lại.
Anh dường như, có thể đoán được Kiều Minh Anh đi đâu rồi.
Nếu như anh đoán không sai, chính là phòng bệnh của Lục Cung Nghị.
Quả nhiên, khi Lê Hiếu Nhật nhìn thấy Kiều Minh Anh nằm cuộn người trên băng ghế ngủ thì lông mày nhíu lại, sải bước đi đến, đứng bên cạnh cô.
“Dậy.” Lông mày của anh nhíu chặt, giơ tay đẩy đẩy Kiều Minh Anh đang ngủ, đáy mắt vụt qua sự bất lực và ý ghen.
Ở đây ngủ cũng không sợ bị cảm.
Kiều Minh Anh vốn ngủ không sâu giấc, bị anh đẩy như vậy, rất nhanh liền tỉnh lại, ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn anh mà ngáp.
“Em ở đây làm gì?” Anh biết rõ còn cố hỏi.
“Tôi muốn ở đây đợi anh ấy tỉnh lại.” Kiều Minh Anh có chút không vui, vai trùng xuống, chỉ cần nghĩ có người vì cô mà bị thương, nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu.
Huống chi, quan hệ giữa cô và Lục Cung Nghi tốt như vậy, là bạn đặc biệt thân.
Lê Hiếu Nhật mím đôi môi mỏng màu đỏ lại, một tay đặt trên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, giống như đang an ủi, anh biết Lục Cung Nghi đã cứu cô, trong lòng cô sẽ áy náy sẽ đau lòng là chuyện bình thường, giống như Diệp Tử đã cứu anh một mạng, cũng sẽ áy náy, muốn bù đắp cho cô ta.
Nhưng… điều này có nghĩa là Kiều Minh Anh thích Lục Cung Nghị sao?
Lời nói của Kiều Minh Anh ở trong bữa tiệc hôm đó từ đầu chí cuối giống như gai nhọn đâm vào trái tim của Lê Hiếu Nhật, đáy mắt cũng thấp thoáng sự chua xót.
Cô, thật sự thích Lục Cung Nghị sao?
“Em thích anh ta?” Lê Hiếu Nhật trầm mặc một lúc, câu nói này bèn buột miệng nói ra, giọng nói lạnh lùng vang lên trong hành lang trống trải, mang theo sự căng thẳng không dễ phát giác.
Nếu như cô thật sự thích Lục Cung Nghị, Lê Hiếu Nhật sẽ như thế nào?
Buông tay, hay cướp cô trở lại.
Kiều Minh Anh ngẩng đầu, đôi mắt trong veo xuất hiện nghi hoặc mà mờ mịt nhìn anh: “Thích ai?”
“Lục Cung Nghị.” Lê Hiếu Nhật nhìn người đàn ông trong phòng bệnh, vậy mà có suy nghĩ hận không thể là người trong đó, như thế, có lẽ ánh mắt của cô sẽ luôn dừng trên người anh?
Anh thấy bất lực ở trong lòng mà hừ mũi, bàn tay đặt trên đầu cô khẽ siết lại, trong đôi mắt đen như mực ẩn chứa sự căng thẳng.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, có y tá riêng luôn túc trực, để tránh xảy ra trường hợp ngoài ý muốn.
Ba của Lục Cung Nghị ở nước C, nhưng Kiều Minh Anh rất ít nghe anh ta nhắc đến chuyện trong nhà anh ta, ngay cả khi ở Anh, phần lớn thời gian đều cùng cô với cả Kiều Tiểu Bảo ở cùng nhau, chưa từng thấy anh về nước C, giống như anh chính là người Anh sinh ra và lớn lên nơi đó.
Anh nhắc quá ít về chuyện trong nhà anh ta, Kiều Minh Anh mặc dù biết ba của anh ta ở nước C, nhưng không có bất kỳ phương thức nào có thể liên lạc được với ba của anh ta.
Con trai bị thương nặng nằm viện, ba lại không biết, lẽ nào quan hệ của bọn họ không tốt sao?
Người đàn ông bình thường hiền hòa tốt tính, lúc này lại như không có sức sống, Kiều Minh Anh nhìn mà thấy đau lòng, vì thế không nghe hiểu câu hỏi của Lê Hiếu Nhật.”
“Cái gì?” Cô hơi ngẩng đầu, thu lại ánh mắt đang nhìn xuyên ra cửa kính của phòng bệnh, quay sang nhìn Lê Hiếu Nhật.
“Không có gì.” Đôi môi mỏng của lê Hiếu Nhật dùng sức mím lại, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, khiến Kiều Minh Anh có loại cảm giác rõ ràng rất gần cô, nhưng dường như lại xa cách cả một dải ngân hà.
Trong hành lang chìm vào trầm mặc, Kiều Minh Anh chỉ lo lắng an nguy của Lục Cung Nghị, lại không phát hiện sự khác thường của Lê Hiếu Nhật.
Anh thu lại bàn tay để trên đỉnh đầu của Kiều Minh Anh, đút vào túi, hai tay siết chặt lại, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo như cũ, giống như sự lạc lõng vừa rồi, không thuộc về anh.
“Tôi đi về trước đây.” Lê Hiếu Nhật thấp giọng nói một câu, nhìn theo ánh mắt của Kiều Minh Anh đang dõi theo Lục Cung Nghị ở trong phòng bệnh, mỉm cười tự giễu, sau đó xoay người rời khỏi.
Kiều Minh Anh hơi sững người, miệng nhỏ há ra, muốn nói cái gì đó, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Lê Hiếu Nhật tối nay có hơi lạ.
Nhưng lạ ở đây, cô nhìn không ra.
Rõ ràng hạnh phúc nằm trong tầm tay, nhưng lại chính tay đưa cho người khác, là chính anh.
Ngày hôm sau, Dương Ly từ tin tức trên báo mới biết được Kiều Minh Anh xảy ra sự cố và đang nằm viện, đến gần trưa thì đến nhà hàng mua một ít món Kiều Minh Anh thích ăn đóng hộp mang đi.
Trước cửa bệnh viện có mấy phóng viên, không biết từ đây nghe được tin tức mà tìm được đến đây, mỗi người đều muốn lấy tin để viết bài, cho nên mấy phóng viên này sẽ không ngốc chia sẻ tin tức cho các tòa soạn khác biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.