Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra
Chương 75: NGƯỜI GIÚP ANH KHÔNG PHẢI TÔI
Lê Hoa
30/04/2021
Nhìn Dạ Nhất chắc chắn không phải người ham tiền, thay vì trả thù lao cho anh ta, không bằng nợ anh một ân tình, như vậy mọi người đều vui.
Huống hồ, anh ta còn mang họ Dạ.
Cho dù không có mối quan hệ nào với nhà họ Liễu, nhưng Lê Hiếu Nhật có trực giác, chắc chắn ‘quan hệ’ bọn họ sẽ không xấu.
“Không cần, người giúp anh cũng không phải tôi.” Giọng nói lạnh lùng cứng nhắc của Dạ Nhất chậm rãi vang lên, giống như đang kể lại một sự thật.
Nếu không phải Kiều Tiểu Bảo, chắc chắn anh sẽ không sai người ‘giao’ đến tay anh ta.
Tổ chức Ngũ Nhân có sự ngông nghênh, xem thường việc tiếp xúc với người ngoài, hơn nữa vì ẩn nấp trong bóng tối quá lâu, đã làm bọn họ càng không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa, mặc dù tính cách bọn họ lạnh lùng, nhưng theo lời nói của Tiểu Bảo, các anh chị này ngoài lạnh trong nóng, còn có chút hài hước nữa.
“Là ai?” Lê Hiếu Nhật ngước mắt lên, đôi mắt như bảo thạch đen dâng lên từng tầng ánh sáng lung linh vụn vỡ, vô cùng lạnh lẽo.
Hai người đàn ông ngang sức nhìn chằm chằm nhau, không ai chịu thua ai.
Lúc Kiều Tiểu Bảo ra khỏi phòng Lê Hiếu Nhật chuẩn bị cho Kiều Minh Anh, Dạ Nhất và anh cũng nói chuyện gần xong rồi, cậu bé sợ về trễ sẽ không kịp xem show tường thuật trực tiếp mới nhất, nên nhấc chân chạy tới chạy lui trong biệt thự, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ kéo dài bóng dáng bé nhỏ của cậu, còn phủ lên một tầng màu vàng mỏng như cánh ve.
Biệt thự rất lớn, nhưng rất nhanh Kiều Tiểu Bảo đã tìm thấy tầng hai mà không cần người giúp việc chỉ đường.
Tới khúc cua, cậu bé chạy rẽ qua, không biết đụng phải thứ gì, thân hình nhỏ bé trượt ngã về sau, dập mông kêu đau.
Cậu bé nhanh chóng đứng dậy, phủi bụi dính trên mông, ngẩng đầu nhìn người đã va vào mình.
Là Lê Hiếu Nhật.
Anh thấy người ngã là Kiều Tiểu Bảo thì hơi ngạc nhiên, vô thức vươn tay ra, xoa đầu cậu bé: “Cháu không sao chứ?”
Dạ Nhất nói, Kiều Tiểu Bảo là người đã bắt được anh em Emily, đồng thời đưa họ tới đây.
Nhiều vết dao trên người và mắt cá chân của Emily đều liên quan đến Tiểu Bảo.
Ban đầu, anh không tin.
Nhưng Dạ Nhất không có lý do gì để nói dối, anh bắt đầu quan sát cậu bé lần nữa, trông cậu bé chỉ mới khoảng bốn tuổi.
Lúc Dạ Nhất rời đi, thật ra còn nói một câu, ‘thật đáng tiếc’.
Đáng tiếc điều gì chứ?
Kiều Tiểu Bảo hơi ngạc nhiên, Lê Hiếu Nhật lại ‘xoa đầu’ cậu bé, nhưng cảm giác này… cũng không tệ.
“Minh Minh không sao ạ.” Cậu bé mỉm cười đáp lại, nhìn thấy tia ấm áp trong đôi mắt to của Lê Hiếu Nhật.
Anh ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với Kiều Tiểu Bảo, đôi mắt đen thăm dò, không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại vươn tay ra, tay khẽ chạm đến gọng kính cậu bé, khẽ lẩm bẩm: “Cháu…”
Sau kính râm, mắt Kiều Tiểu Bảo trợn tròn, tim đập thình thịch, hai tay để sát sườn siết chặt lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Ba đã phát hiện rồi ư?
Suy nghĩ này lướt qua trong đầu Kiều Tiểu Bảo, làm cậu bé ngừng thở, tiếp đó là suy nghĩ mẹ có thích không, có cần cậu nữa không?
Lê Hiếu Nhật cầm gọng kính, định nhẹ nhàng tháo xuống, anh nhìn chằm chằm mắt kính của Kiều Tiểu Bảo, giống như có thứ gì đó thôi thúc anh, sợ bỏ lỡ điều gì đó.
“Minh Minh.” Dạ Nhất bỗng đi tới, tay đang định tháo kính Kiều Tiểu Bảo xuống bỗng ngừng lại, Kiều Tiểu Bảo vội vàng đeo lên rồi chạy tới chỗ Dạ Nhất.
“Anh Dạ Nhất.” Cậu bé thầm thở phào, lau mồ hôi trên trán, may quá, suýt nữa là ‘bại lộ’ rồi.
Dạ Nhất nắm tay nhỏ của cậu bé, ánh mắt hơi lóe lên, trước khi anh điều tra rõ tại sao Lê Hiếu Nhật không biết sự tồn tại của Kiều Tiểu Bảo, anh sẽ không để họ nhận nhau.
Nếu anh ta là hạng người bỏ vợ bỏ con, vậy thì không xứng nhận lại đứa con thông minh đáng yêu như Tiểu Bảo.
Lê Hiếu Nhật ngạc nhiên về hành động thất thố khi nãy của mình, anh đứng dậy chỉnh lại quần áo, gật đầu lịch sự với Dạ Nhất rồi nhìn Kiều Tiểu Bảo.
Cậu bé phồng má, hơi hụt hẫng, nhìn Dạ Nhất oán trách: “Anh cố ý sao?”
Dạ Nhất cũng không phủ nhận, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Anh biết rồi à?”
“Đúng thế.”
Kiều Tiểu Bảo xị mặt xuống ngay, bàn tay nhỏ xoa mặt mình, thật ra lúc nãy có một khoảnh khắc, cậu bé rất muốn biết vẻ mặt của ba khi nhìn thấy gương mặt mình.
“Anh Dạ Nhất, tối nay chúng ta đi ăn KFC đi.” Kiều Tiểu Bảo đang cùng Dạ Nhất đi tới cổng trang viên thì đề nghị.
“Được thôi… Nhưng mẹ em có cho ăn không?”
“Anh đừng cứng nhắc như thế, em biết anh cũng rất muốn ăn.” Kiều Tiểu Bảo nhún nhảy, mặc dù hơi mất mát, nhưng cũng may, cậu bé kế thừa tính cách lạc quan của Kiều Minh Anh.
“…” Dạ Nhất không nói gì, tỏ vẻ không có hứng thú.
Kiều Tiểu Bảo không biết, điều hối tiếc tối nay của cậu bé rất nhanh đã thành hiện thực…
Qua một tuần điều trị nghỉ dưỡng, Kiều Minh Anh đã có thể tự xuống giường hoạt động rồi.
Đương nhiên Lê Hiếu Nhật không còn lý do nào để giữ cô lại, dù gì cũng còn nhiều cơ hội gặp nhau trong công ty, anh sẽ không nhất thời vội vã.
Kiều Minh Anh từ chối lời đề nghị sai người đưa cô về của anh, dứt khoát bắt một chiếc taxi, vì lúc bước vào trang viên không mang theo hành lý, nên lúc ra về trên người cũng rất nhẹ nhàng.
“Kiều Minh Anh.” Giọng nói quen thuộc vang lên trong xe, cô đang định ngẩng đầu lên, bỗng cảm thấy sau gáy mình đau nhói, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Một khuôn mặt dữ tợn xuất hiện trong xe, thấy Kiều Minh Anh đã ngất xỉu, ánh mắt đó hiện lên tia thù hận.
Kiều Tiểu Bảo biết tin hôm nay Kiều Minh Anh sẽ về, đang trên đường rồi, cậu bé đặc biệt dậy sớm chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, nhân lúc còn thời gian, làm thêm một chiếc bánh gato cỡ nhỏ, bên trên còn cắm thêm quả cherry cô thích ăn nữa.
Thời gian dần trôi qua, thức ăn cậu bé làm đã nguội rồi, bánh gato cũng có dấu hiệu sắp tan chảy, cậu bé vội vàng cho bánh vào tủ lạnh, gọi điện cho Lê Hiếu Nhật.
“Sao cơ? Mẹ… chị Minh Anh đã về rồi sao ạ? … Không có, em đang ở nhà chị ấy, chị ấy vẫn chưa về!” Kiều Tiểu Bảo biết chuyện cô đã về khỏi nhà Lê Hiếu Nhật từ lâu rồi, nhưng giờ lại không thấy bóng dáng đâu, lập tức hoang mang, sao lại không thấy mẹ?
Lê Hiếu Nhật càng ngạc nhiên, lúc này cô đáng lẽ là về nhà từ lâu rồi mới đúng, không thể nào giờ này rồi còn chưa về tới nơi, trừ khi…
Nghĩ đến đây, anh cũng ngồi không yên nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Kiều Tiểu Bảo vội vàng cùng Dạ Nhất ra ngoài, không dám chậm trễ một chút nào, trong lúc bọn họ buông lỏng nhất đã để người khác lợi dụng sơ hở, nhất định phải nhanh chóng tìm được Kiều Minh Anh!
Cô cũng chẳng tốt lành gì, cô cũng đâu ngờ rằng, khó khăn lắm vết thương ở chân mới hồi phục lại đã bị người khác đánh ngất xỉu, có phải gần đây cô bị sao Thái tuế chiếu vào nên mới xui xẻo thế không? Để hôm nào cô phải cúng bái thật tốt mới được, tránh việc ngày nào đó cô không còn tay chân để duỗi đạp nữa, vậy Tiểu Bảo nhà cô phải làm thế nào?
Chân tay Kiều Minh Anh đều bị dây thừng trói chặt, miệng cũng bị nhét vải, cơn đau sau gáy làm cô hơi khó chịu híp mắt lại, đôi mắt đen long lanh cực kỳ nổi bật trong bóng tối, nhưng không hề có tiêu cự nhìn mặt đất xung quanh.
Huống hồ, anh ta còn mang họ Dạ.
Cho dù không có mối quan hệ nào với nhà họ Liễu, nhưng Lê Hiếu Nhật có trực giác, chắc chắn ‘quan hệ’ bọn họ sẽ không xấu.
“Không cần, người giúp anh cũng không phải tôi.” Giọng nói lạnh lùng cứng nhắc của Dạ Nhất chậm rãi vang lên, giống như đang kể lại một sự thật.
Nếu không phải Kiều Tiểu Bảo, chắc chắn anh sẽ không sai người ‘giao’ đến tay anh ta.
Tổ chức Ngũ Nhân có sự ngông nghênh, xem thường việc tiếp xúc với người ngoài, hơn nữa vì ẩn nấp trong bóng tối quá lâu, đã làm bọn họ càng không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa, mặc dù tính cách bọn họ lạnh lùng, nhưng theo lời nói của Tiểu Bảo, các anh chị này ngoài lạnh trong nóng, còn có chút hài hước nữa.
“Là ai?” Lê Hiếu Nhật ngước mắt lên, đôi mắt như bảo thạch đen dâng lên từng tầng ánh sáng lung linh vụn vỡ, vô cùng lạnh lẽo.
Hai người đàn ông ngang sức nhìn chằm chằm nhau, không ai chịu thua ai.
Lúc Kiều Tiểu Bảo ra khỏi phòng Lê Hiếu Nhật chuẩn bị cho Kiều Minh Anh, Dạ Nhất và anh cũng nói chuyện gần xong rồi, cậu bé sợ về trễ sẽ không kịp xem show tường thuật trực tiếp mới nhất, nên nhấc chân chạy tới chạy lui trong biệt thự, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ kéo dài bóng dáng bé nhỏ của cậu, còn phủ lên một tầng màu vàng mỏng như cánh ve.
Biệt thự rất lớn, nhưng rất nhanh Kiều Tiểu Bảo đã tìm thấy tầng hai mà không cần người giúp việc chỉ đường.
Tới khúc cua, cậu bé chạy rẽ qua, không biết đụng phải thứ gì, thân hình nhỏ bé trượt ngã về sau, dập mông kêu đau.
Cậu bé nhanh chóng đứng dậy, phủi bụi dính trên mông, ngẩng đầu nhìn người đã va vào mình.
Là Lê Hiếu Nhật.
Anh thấy người ngã là Kiều Tiểu Bảo thì hơi ngạc nhiên, vô thức vươn tay ra, xoa đầu cậu bé: “Cháu không sao chứ?”
Dạ Nhất nói, Kiều Tiểu Bảo là người đã bắt được anh em Emily, đồng thời đưa họ tới đây.
Nhiều vết dao trên người và mắt cá chân của Emily đều liên quan đến Tiểu Bảo.
Ban đầu, anh không tin.
Nhưng Dạ Nhất không có lý do gì để nói dối, anh bắt đầu quan sát cậu bé lần nữa, trông cậu bé chỉ mới khoảng bốn tuổi.
Lúc Dạ Nhất rời đi, thật ra còn nói một câu, ‘thật đáng tiếc’.
Đáng tiếc điều gì chứ?
Kiều Tiểu Bảo hơi ngạc nhiên, Lê Hiếu Nhật lại ‘xoa đầu’ cậu bé, nhưng cảm giác này… cũng không tệ.
“Minh Minh không sao ạ.” Cậu bé mỉm cười đáp lại, nhìn thấy tia ấm áp trong đôi mắt to của Lê Hiếu Nhật.
Anh ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với Kiều Tiểu Bảo, đôi mắt đen thăm dò, không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại vươn tay ra, tay khẽ chạm đến gọng kính cậu bé, khẽ lẩm bẩm: “Cháu…”
Sau kính râm, mắt Kiều Tiểu Bảo trợn tròn, tim đập thình thịch, hai tay để sát sườn siết chặt lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Ba đã phát hiện rồi ư?
Suy nghĩ này lướt qua trong đầu Kiều Tiểu Bảo, làm cậu bé ngừng thở, tiếp đó là suy nghĩ mẹ có thích không, có cần cậu nữa không?
Lê Hiếu Nhật cầm gọng kính, định nhẹ nhàng tháo xuống, anh nhìn chằm chằm mắt kính của Kiều Tiểu Bảo, giống như có thứ gì đó thôi thúc anh, sợ bỏ lỡ điều gì đó.
“Minh Minh.” Dạ Nhất bỗng đi tới, tay đang định tháo kính Kiều Tiểu Bảo xuống bỗng ngừng lại, Kiều Tiểu Bảo vội vàng đeo lên rồi chạy tới chỗ Dạ Nhất.
“Anh Dạ Nhất.” Cậu bé thầm thở phào, lau mồ hôi trên trán, may quá, suýt nữa là ‘bại lộ’ rồi.
Dạ Nhất nắm tay nhỏ của cậu bé, ánh mắt hơi lóe lên, trước khi anh điều tra rõ tại sao Lê Hiếu Nhật không biết sự tồn tại của Kiều Tiểu Bảo, anh sẽ không để họ nhận nhau.
Nếu anh ta là hạng người bỏ vợ bỏ con, vậy thì không xứng nhận lại đứa con thông minh đáng yêu như Tiểu Bảo.
Lê Hiếu Nhật ngạc nhiên về hành động thất thố khi nãy của mình, anh đứng dậy chỉnh lại quần áo, gật đầu lịch sự với Dạ Nhất rồi nhìn Kiều Tiểu Bảo.
Cậu bé phồng má, hơi hụt hẫng, nhìn Dạ Nhất oán trách: “Anh cố ý sao?”
Dạ Nhất cũng không phủ nhận, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Anh biết rồi à?”
“Đúng thế.”
Kiều Tiểu Bảo xị mặt xuống ngay, bàn tay nhỏ xoa mặt mình, thật ra lúc nãy có một khoảnh khắc, cậu bé rất muốn biết vẻ mặt của ba khi nhìn thấy gương mặt mình.
“Anh Dạ Nhất, tối nay chúng ta đi ăn KFC đi.” Kiều Tiểu Bảo đang cùng Dạ Nhất đi tới cổng trang viên thì đề nghị.
“Được thôi… Nhưng mẹ em có cho ăn không?”
“Anh đừng cứng nhắc như thế, em biết anh cũng rất muốn ăn.” Kiều Tiểu Bảo nhún nhảy, mặc dù hơi mất mát, nhưng cũng may, cậu bé kế thừa tính cách lạc quan của Kiều Minh Anh.
“…” Dạ Nhất không nói gì, tỏ vẻ không có hứng thú.
Kiều Tiểu Bảo không biết, điều hối tiếc tối nay của cậu bé rất nhanh đã thành hiện thực…
Qua một tuần điều trị nghỉ dưỡng, Kiều Minh Anh đã có thể tự xuống giường hoạt động rồi.
Đương nhiên Lê Hiếu Nhật không còn lý do nào để giữ cô lại, dù gì cũng còn nhiều cơ hội gặp nhau trong công ty, anh sẽ không nhất thời vội vã.
Kiều Minh Anh từ chối lời đề nghị sai người đưa cô về của anh, dứt khoát bắt một chiếc taxi, vì lúc bước vào trang viên không mang theo hành lý, nên lúc ra về trên người cũng rất nhẹ nhàng.
“Kiều Minh Anh.” Giọng nói quen thuộc vang lên trong xe, cô đang định ngẩng đầu lên, bỗng cảm thấy sau gáy mình đau nhói, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Một khuôn mặt dữ tợn xuất hiện trong xe, thấy Kiều Minh Anh đã ngất xỉu, ánh mắt đó hiện lên tia thù hận.
Kiều Tiểu Bảo biết tin hôm nay Kiều Minh Anh sẽ về, đang trên đường rồi, cậu bé đặc biệt dậy sớm chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, nhân lúc còn thời gian, làm thêm một chiếc bánh gato cỡ nhỏ, bên trên còn cắm thêm quả cherry cô thích ăn nữa.
Thời gian dần trôi qua, thức ăn cậu bé làm đã nguội rồi, bánh gato cũng có dấu hiệu sắp tan chảy, cậu bé vội vàng cho bánh vào tủ lạnh, gọi điện cho Lê Hiếu Nhật.
“Sao cơ? Mẹ… chị Minh Anh đã về rồi sao ạ? … Không có, em đang ở nhà chị ấy, chị ấy vẫn chưa về!” Kiều Tiểu Bảo biết chuyện cô đã về khỏi nhà Lê Hiếu Nhật từ lâu rồi, nhưng giờ lại không thấy bóng dáng đâu, lập tức hoang mang, sao lại không thấy mẹ?
Lê Hiếu Nhật càng ngạc nhiên, lúc này cô đáng lẽ là về nhà từ lâu rồi mới đúng, không thể nào giờ này rồi còn chưa về tới nơi, trừ khi…
Nghĩ đến đây, anh cũng ngồi không yên nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Kiều Tiểu Bảo vội vàng cùng Dạ Nhất ra ngoài, không dám chậm trễ một chút nào, trong lúc bọn họ buông lỏng nhất đã để người khác lợi dụng sơ hở, nhất định phải nhanh chóng tìm được Kiều Minh Anh!
Cô cũng chẳng tốt lành gì, cô cũng đâu ngờ rằng, khó khăn lắm vết thương ở chân mới hồi phục lại đã bị người khác đánh ngất xỉu, có phải gần đây cô bị sao Thái tuế chiếu vào nên mới xui xẻo thế không? Để hôm nào cô phải cúng bái thật tốt mới được, tránh việc ngày nào đó cô không còn tay chân để duỗi đạp nữa, vậy Tiểu Bảo nhà cô phải làm thế nào?
Chân tay Kiều Minh Anh đều bị dây thừng trói chặt, miệng cũng bị nhét vải, cơn đau sau gáy làm cô hơi khó chịu híp mắt lại, đôi mắt đen long lanh cực kỳ nổi bật trong bóng tối, nhưng không hề có tiêu cự nhìn mặt đất xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.