Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra
Chương 379: ÔNG ĐÂY THÍCH ANH RỒI
Lê Hoa
30/04/2021
Lục Cung Nghị ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn bại trận dưới ánh mắt chất vấn của Kiều Minh Anh, đây là nước B, không nói tới chuyện nơi này cách xa nước C, mà bất kỳ đồ vật khả nghi nào trên người Kiều Minh Anh cũng bị bọn họ lấy đi hết, hơn nữa giờ cô lại mất trí nhớ, anh có thể tự tin nói rằng, cho dù cô không mất trí nhớ, cũng không bao giờ thoát khỏi đây được.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lục Cung Nghị hơi thả lỏng, rồi gật đầu đồng ý với cô.
Nhưng để bảo đảm, anh vẫn để Mười Hai đi cùng cô, còn mình thì ngồi trực thăng rời khỏi nước B.
Nhìn bề ngoài thì tưởng Mười Hai đẩy Kiều Minh Anh ra ngoài, nhưng thực tế thì vẫn có người âm thầm trông chừng cô.
Biệt thự của Lục Cung Nghị nằm khá xa thành phố, vì anh đã đồng ý yêu cầu của Kiều Minh Anh, là đưa cô tới nơi gần thành phố nhất rồi mới xuống xe.
Kiều Minh Anh hiếu kỳ nhìn xung quanh, cô chưa từng nhìn thấy phong cảnh xa lạ này bao giờ, thế là tò mò hỏi Mười Hai: “Tôi là người ở đây ư? Sao tôi không có ấn tượng gì về nơi này thế?”
“Vì cô mất trí nhớ rồi.” Mười Hai cũng học được mấy lý do có tác dụng, viện cớ Kiều Minh Anh mất trí nhớ để ngăn chặn nhiều câu hỏi của cô.
Nhưng chỉ dựa vào lý do này mà có thể khiến Kiều Minh Anh im miệng ư?
“Vậy tôi sẽ có bạn ở đây đúng không? Tôi có thể đi gặp bọn họ không?” Kiều Minh Anh hỏi tiếp.
“Giờ đang là thời kỳ đặc biệt, cô không thể liên lụy bọn họ được.” Mười Hai ngăn chặn tiếp.
“Rốt cuộc Lục Cung Nghị đã đắc tội với ai thế, ba mẹ tôi thật sự yên tâm giao tôi cho anh ta à?”
“Hai người là hôn nhân thương mại, không thể nói là yên tâm được.”
Kiều Minh Anh bĩu môi, không tiếp tục gây khó dễ cho Mười Hai nữa, đúng lúc này mắt cô lóe lên tia gian xảo.
“Tôi muốn ăn xôi vò mà bên trên có chín mươi tám hạt vừng.” Kiều Minh Anh khịt mũi như một chú mèo ham ăn, rồi bỗng mở miệng nói.
Mười Hai sửng sốt, xôi vò có chín mươi tám hạt vừng ư? Đó là món gì vậy?
“Trong đầu tôi bỗng lóe lên món này, tôi nghĩ có lẽ lúc trước tôi rất thích ăn món này đúng không? Cô đi mua cho tôi đi!” Kiều Minh Anh quay đầu nhìn Mười Hai với ánh mắt mong đợi, kết hợp với động tác nuốt nước miếng, làm người khác không thể không tin.
Trong lòng Mười Hai hơi sụp đổ, trên đường đi tới đây, Kiều Minh Anh luôn đưa ra những câu hỏi gây khó dễ cho cô thì thôi đi, giờ cô ấy còn đưa ra yêu cầu kỳ lạ này nữa, đúng là…
“Được rồi, cô Kiều muốn ăn nhà hàng ở đường phía Bắc hay phía Nam? Trương Ký hay nhà họ Lý đây?” Mười Hai mỉm cười hỏi lại Kiều Minh Anh ngay.
Kiều Minh Anh đã gian xảo thì cô lại càng phải gian xảo hơn nếu kh ông chẳng phải sẽ bị cô ấy đè xuống thế hạ phong à?
Ai ngờ Kiều Minh Anh lại nhẹ nhàng liếc nhìn cô, giọng điệu có chút ngờ vực: “Chẳng phải cô rất hiểu tôi à? Sao lại không biết tôi muốn ăn ở nhà hàng nào chứ? Trên cục xôi mà thiếu đi một hạt vừng sẽ ảnh hưởng đến mùi vị đó.”
“…” Mười Hai hít sâu một hơi, rồi mua cái thứ xôi vò rắc mè rắc vừng gì đó cho cô.
Nếu không phải trước khi đi, Lục Cung Nghị đã dặn đi dặn lại rằng, cô nhất định phải nghe lời Kiều Minh Anh, thì giờ cô đã mặc kệ cô ấy rồi.
Không có Mười Hai đi theo sau, Kiều Minh Anh không hề để tâm đến ánh mắt đồng tình của người đi đường, trong đôi mắt lấp lánh của cô hiện lên tia sáng lạnh lẽo, mặc dù cô mất trí nhớ, nhưng cô không hề thích ăn xôi vò gì đó, món đó quá ngọt lại dính miệng, cô chỉ thích ăn mấy món chua chua ngọt ngọt thôi.
Mười Hai là người của Lục Cung Nghị, nên cô phải đề phòng cô ta.
Cô bỗng quay đầu nhìn xung quanh, rồi mím môi, chắc chắn gần đây có người đang theo dõi cô, hơn nữa không chỉ có một hai người.
Kiều Minh Anh đẩy xe lăn về phía trước, nếu cô còn chờ Mười Hai ở đó, chẳng phải cô đang làm chuyện vô ích à, dù gì cô ta cũng có thể tìm thấy cô, không bằng cô cứ đi dạo một lát cũng tốt.
Cùng lúc đó, Dạ Ngũ và Lê Mạc vẫn đang loay hoay trong cuộc tìm kiếm không có mục đích.
Kiều Tiểu Bảo chỉ cho Dạ Ngũ dẫn chưa tới hai mươi người đi, còn Lê Hiếu Nhật thì dứt khoát hơn, bảo Lê Mạc dẫn ba người đi tới nước B tìm kiếm một người, không khác gì mò kim đáy biển.
Hơn nữa còn dưới tình huống chưa xác định được người này có ở nước B hay không.
Dạ Ngũ và Lê Mạc đã ở nước B tìm kiếm hơn một tuần rồi, hai người từ sự cạnh tranh ban đầu đến không còn sức để mắng chửi như hiện tại, thì giờ đã trở thành anh em tốt của nhau rồi.
Hai người không ôm một tia hy vọng nào đi tìm kiếm những thành phố dọc bờ biển nước B, nói là tìm kiếm, không bằng nói đi lang thang không có mục đích thì đúng hơn.
“Này, tối nay chúng ta overnight ở câu lạc bộ đi.” Dạ Ngũ nhìn bầu trời đầy nắng, mặc dù tuyết đã tan, nhưng vẫn rất lạnh, trên người anh đã mặc ba chiếc áo giữ ấm và một áo phao bên ngoài, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Thời tiết này thì nên ngoan ngoãn làm ổ ở nơi có lò sưởi mới đúng, lạnh thế này mà phải chạy ra ngoài, đúng là muốn lấy mạng người khác mà.
“Cậu có phải đàn ông không? Sao lại sợ lạnh chứ.” Lê Mạc liếc nhìn anh rồi chế giễu, sau đó tìm kiếm một vòng xung quanh.
“Ồ, làm như anh không sợ lạnh vậy, anh làm sao hiểu được người da mỏng như ông đây chứ?” Dạ Ngũ thấy Lê Mạc chỉ mặc hai lớp áo, bên trong còn là áo ngắn tay nữa, làm anh thật sự rất ganh tỵ và ước ao mà.
Dạ Ngũ sẽ không nói rằng, trên áo giữ ấm của anh còn dán thêm miếng sưởi ấm nữa, bằng không anh không chỉ mặc bốn lớp áo đơn giản thế này đâu.
Nếu anh nói ra sẽ khó tránh khỏi bị Lê Mạc chê cười, nên Dạ Ngũ có chết cũng không khai ra.
Ai ngờ Lê Mạc lại liếc nhìn áo phao mà anh đang quấn chặt với vẻ mặt hơi lạnh nhạt, miệng lại không hề lưu tình nói: “Có phải cậu còn dán thêm miếng sưởi ấm trong áo giữ ấm nữa đúng không?”
Sắc mặt Dạ Ngũ cứng đờ, rồi nổi giận trừng mắt với Lê Mạc ngay: “Ai nói thế! Ông đây là đàn ông 100%, chẳng lẽ lại bị chút gió lạnh này quật ngã sao?”
Trông bộ dạng này của anh giống như đang giấu đầu lòi đuôi vậy.
Lê Mạc lạnh nhạt nhìn anh, vẻ mặt như kiểu: “Cậu đừng giải thích nữa, tôi hiểu rồi.”
Dạ Ngũ tức giận, bóp cổ Lê Mạc uy hiếp: “Tảng Băng, tôi chắc chắn người như anh chưa có bạn gái đúng không? Anh có biết tại sao không? Vì tôi cảm thấy anh thích hợp với đàn ông hơn đó.”
Giọng điệu đầy giễu cợt đó như muốn ném trả lại những lời Lê Mạc đã châm biếm anh.
“Ý cậu là cậu thích tôi rồi à?” Lê Mạc nhếch miệng, giống như câu nói của Dạ Ngũ không hề ảnh hưởng đến anh.
“Ông đây thích anh thì anh có thể làm ấm giường cho tôi à?” Dạ Ngũ cười chế giễu, rồi tới gần mặt Lê Mạc, nhưng nhận ra vẻ mặt anh ta vẫn lạnh nhạt, không hề có chút cảm xúc nào.
Điều này càng khiến anh cảm thấy nhàm chán hơn.
Lê Mạc nghe Dạ Ngũ nói vậy thì cười tiếp, nụ cười rất nhạt, không biết có phải vì đi theo Lê Hiếu Nhật trong thời gian dài, rồi bị lây luôn cả sự lạnh lẽo trên người anh ấy hay không, mà ngay cả nụ cười này của anh cũng trở nên hơi lạnh lẽo.
Không thể không nói, những người đi theo Lê Hiếu Nhật, mặc kệ là nam hay nữ đều có nhan sắc đỉnh cao.
“Được rồi, khi nào về cậu hãy làm ấm giường cho tôi đi.”
“…” Diệp Ngũ hoàn toàn cạn lời, trong lòng đã nhận định rằng, người như Lê Mạc chỉ có thể làm ấm giường cho đàn ông thôi.
Nhưng anh không ngờ rằng, một ngày nào đó, câu nói này của anh lại trở thành hiện thực.
“Hai người kia thật kỳ lạ, ban ngày ban mặt mà bàn tán những chuyện như vậy, có khi nào hai người có gì đó với nhau không…”
Giờ bọn họ đang đứng bên đường, nên những lời hai người nói ra đã làm người đi đường không khỏi tò mò nhìn qua, đa số đều là nữ sinh, lúc đi qua còn nhìn bọn họ với ánh mắt mờ ám nữa.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lục Cung Nghị hơi thả lỏng, rồi gật đầu đồng ý với cô.
Nhưng để bảo đảm, anh vẫn để Mười Hai đi cùng cô, còn mình thì ngồi trực thăng rời khỏi nước B.
Nhìn bề ngoài thì tưởng Mười Hai đẩy Kiều Minh Anh ra ngoài, nhưng thực tế thì vẫn có người âm thầm trông chừng cô.
Biệt thự của Lục Cung Nghị nằm khá xa thành phố, vì anh đã đồng ý yêu cầu của Kiều Minh Anh, là đưa cô tới nơi gần thành phố nhất rồi mới xuống xe.
Kiều Minh Anh hiếu kỳ nhìn xung quanh, cô chưa từng nhìn thấy phong cảnh xa lạ này bao giờ, thế là tò mò hỏi Mười Hai: “Tôi là người ở đây ư? Sao tôi không có ấn tượng gì về nơi này thế?”
“Vì cô mất trí nhớ rồi.” Mười Hai cũng học được mấy lý do có tác dụng, viện cớ Kiều Minh Anh mất trí nhớ để ngăn chặn nhiều câu hỏi của cô.
Nhưng chỉ dựa vào lý do này mà có thể khiến Kiều Minh Anh im miệng ư?
“Vậy tôi sẽ có bạn ở đây đúng không? Tôi có thể đi gặp bọn họ không?” Kiều Minh Anh hỏi tiếp.
“Giờ đang là thời kỳ đặc biệt, cô không thể liên lụy bọn họ được.” Mười Hai ngăn chặn tiếp.
“Rốt cuộc Lục Cung Nghị đã đắc tội với ai thế, ba mẹ tôi thật sự yên tâm giao tôi cho anh ta à?”
“Hai người là hôn nhân thương mại, không thể nói là yên tâm được.”
Kiều Minh Anh bĩu môi, không tiếp tục gây khó dễ cho Mười Hai nữa, đúng lúc này mắt cô lóe lên tia gian xảo.
“Tôi muốn ăn xôi vò mà bên trên có chín mươi tám hạt vừng.” Kiều Minh Anh khịt mũi như một chú mèo ham ăn, rồi bỗng mở miệng nói.
Mười Hai sửng sốt, xôi vò có chín mươi tám hạt vừng ư? Đó là món gì vậy?
“Trong đầu tôi bỗng lóe lên món này, tôi nghĩ có lẽ lúc trước tôi rất thích ăn món này đúng không? Cô đi mua cho tôi đi!” Kiều Minh Anh quay đầu nhìn Mười Hai với ánh mắt mong đợi, kết hợp với động tác nuốt nước miếng, làm người khác không thể không tin.
Trong lòng Mười Hai hơi sụp đổ, trên đường đi tới đây, Kiều Minh Anh luôn đưa ra những câu hỏi gây khó dễ cho cô thì thôi đi, giờ cô ấy còn đưa ra yêu cầu kỳ lạ này nữa, đúng là…
“Được rồi, cô Kiều muốn ăn nhà hàng ở đường phía Bắc hay phía Nam? Trương Ký hay nhà họ Lý đây?” Mười Hai mỉm cười hỏi lại Kiều Minh Anh ngay.
Kiều Minh Anh đã gian xảo thì cô lại càng phải gian xảo hơn nếu kh ông chẳng phải sẽ bị cô ấy đè xuống thế hạ phong à?
Ai ngờ Kiều Minh Anh lại nhẹ nhàng liếc nhìn cô, giọng điệu có chút ngờ vực: “Chẳng phải cô rất hiểu tôi à? Sao lại không biết tôi muốn ăn ở nhà hàng nào chứ? Trên cục xôi mà thiếu đi một hạt vừng sẽ ảnh hưởng đến mùi vị đó.”
“…” Mười Hai hít sâu một hơi, rồi mua cái thứ xôi vò rắc mè rắc vừng gì đó cho cô.
Nếu không phải trước khi đi, Lục Cung Nghị đã dặn đi dặn lại rằng, cô nhất định phải nghe lời Kiều Minh Anh, thì giờ cô đã mặc kệ cô ấy rồi.
Không có Mười Hai đi theo sau, Kiều Minh Anh không hề để tâm đến ánh mắt đồng tình của người đi đường, trong đôi mắt lấp lánh của cô hiện lên tia sáng lạnh lẽo, mặc dù cô mất trí nhớ, nhưng cô không hề thích ăn xôi vò gì đó, món đó quá ngọt lại dính miệng, cô chỉ thích ăn mấy món chua chua ngọt ngọt thôi.
Mười Hai là người của Lục Cung Nghị, nên cô phải đề phòng cô ta.
Cô bỗng quay đầu nhìn xung quanh, rồi mím môi, chắc chắn gần đây có người đang theo dõi cô, hơn nữa không chỉ có một hai người.
Kiều Minh Anh đẩy xe lăn về phía trước, nếu cô còn chờ Mười Hai ở đó, chẳng phải cô đang làm chuyện vô ích à, dù gì cô ta cũng có thể tìm thấy cô, không bằng cô cứ đi dạo một lát cũng tốt.
Cùng lúc đó, Dạ Ngũ và Lê Mạc vẫn đang loay hoay trong cuộc tìm kiếm không có mục đích.
Kiều Tiểu Bảo chỉ cho Dạ Ngũ dẫn chưa tới hai mươi người đi, còn Lê Hiếu Nhật thì dứt khoát hơn, bảo Lê Mạc dẫn ba người đi tới nước B tìm kiếm một người, không khác gì mò kim đáy biển.
Hơn nữa còn dưới tình huống chưa xác định được người này có ở nước B hay không.
Dạ Ngũ và Lê Mạc đã ở nước B tìm kiếm hơn một tuần rồi, hai người từ sự cạnh tranh ban đầu đến không còn sức để mắng chửi như hiện tại, thì giờ đã trở thành anh em tốt của nhau rồi.
Hai người không ôm một tia hy vọng nào đi tìm kiếm những thành phố dọc bờ biển nước B, nói là tìm kiếm, không bằng nói đi lang thang không có mục đích thì đúng hơn.
“Này, tối nay chúng ta overnight ở câu lạc bộ đi.” Dạ Ngũ nhìn bầu trời đầy nắng, mặc dù tuyết đã tan, nhưng vẫn rất lạnh, trên người anh đã mặc ba chiếc áo giữ ấm và một áo phao bên ngoài, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Thời tiết này thì nên ngoan ngoãn làm ổ ở nơi có lò sưởi mới đúng, lạnh thế này mà phải chạy ra ngoài, đúng là muốn lấy mạng người khác mà.
“Cậu có phải đàn ông không? Sao lại sợ lạnh chứ.” Lê Mạc liếc nhìn anh rồi chế giễu, sau đó tìm kiếm một vòng xung quanh.
“Ồ, làm như anh không sợ lạnh vậy, anh làm sao hiểu được người da mỏng như ông đây chứ?” Dạ Ngũ thấy Lê Mạc chỉ mặc hai lớp áo, bên trong còn là áo ngắn tay nữa, làm anh thật sự rất ganh tỵ và ước ao mà.
Dạ Ngũ sẽ không nói rằng, trên áo giữ ấm của anh còn dán thêm miếng sưởi ấm nữa, bằng không anh không chỉ mặc bốn lớp áo đơn giản thế này đâu.
Nếu anh nói ra sẽ khó tránh khỏi bị Lê Mạc chê cười, nên Dạ Ngũ có chết cũng không khai ra.
Ai ngờ Lê Mạc lại liếc nhìn áo phao mà anh đang quấn chặt với vẻ mặt hơi lạnh nhạt, miệng lại không hề lưu tình nói: “Có phải cậu còn dán thêm miếng sưởi ấm trong áo giữ ấm nữa đúng không?”
Sắc mặt Dạ Ngũ cứng đờ, rồi nổi giận trừng mắt với Lê Mạc ngay: “Ai nói thế! Ông đây là đàn ông 100%, chẳng lẽ lại bị chút gió lạnh này quật ngã sao?”
Trông bộ dạng này của anh giống như đang giấu đầu lòi đuôi vậy.
Lê Mạc lạnh nhạt nhìn anh, vẻ mặt như kiểu: “Cậu đừng giải thích nữa, tôi hiểu rồi.”
Dạ Ngũ tức giận, bóp cổ Lê Mạc uy hiếp: “Tảng Băng, tôi chắc chắn người như anh chưa có bạn gái đúng không? Anh có biết tại sao không? Vì tôi cảm thấy anh thích hợp với đàn ông hơn đó.”
Giọng điệu đầy giễu cợt đó như muốn ném trả lại những lời Lê Mạc đã châm biếm anh.
“Ý cậu là cậu thích tôi rồi à?” Lê Mạc nhếch miệng, giống như câu nói của Dạ Ngũ không hề ảnh hưởng đến anh.
“Ông đây thích anh thì anh có thể làm ấm giường cho tôi à?” Dạ Ngũ cười chế giễu, rồi tới gần mặt Lê Mạc, nhưng nhận ra vẻ mặt anh ta vẫn lạnh nhạt, không hề có chút cảm xúc nào.
Điều này càng khiến anh cảm thấy nhàm chán hơn.
Lê Mạc nghe Dạ Ngũ nói vậy thì cười tiếp, nụ cười rất nhạt, không biết có phải vì đi theo Lê Hiếu Nhật trong thời gian dài, rồi bị lây luôn cả sự lạnh lẽo trên người anh ấy hay không, mà ngay cả nụ cười này của anh cũng trở nên hơi lạnh lẽo.
Không thể không nói, những người đi theo Lê Hiếu Nhật, mặc kệ là nam hay nữ đều có nhan sắc đỉnh cao.
“Được rồi, khi nào về cậu hãy làm ấm giường cho tôi đi.”
“…” Diệp Ngũ hoàn toàn cạn lời, trong lòng đã nhận định rằng, người như Lê Mạc chỉ có thể làm ấm giường cho đàn ông thôi.
Nhưng anh không ngờ rằng, một ngày nào đó, câu nói này của anh lại trở thành hiện thực.
“Hai người kia thật kỳ lạ, ban ngày ban mặt mà bàn tán những chuyện như vậy, có khi nào hai người có gì đó với nhau không…”
Giờ bọn họ đang đứng bên đường, nên những lời hai người nói ra đã làm người đi đường không khỏi tò mò nhìn qua, đa số đều là nữ sinh, lúc đi qua còn nhìn bọn họ với ánh mắt mờ ám nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.