Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra
Chương 180: QUAY QUẢNG CÁO
Lê Hoa
30/04/2021
Kiều Minh Anh ngóng nhìn chung quanh, mỗi người ở đây đều đang bận việc của mình, Lục Cung Nghị cũng không ngoại lệ, nên cô cầm trang phục đã đặt sẵn trên bàn đi vào phòng thay đồ.
Buổi quay bắt đầu, nội dung rất đơn giản, hai người cần phải dùng ánh mắt để biểu đạt, vì là tình nhân, nên ánh mắt hai người nhìn nhau phải thâm tình, lưu luyến.
Tổng cộng có ba chai nước hoa, nên phải quay ở ba địa điểm khác nhau. Chai nước hoa đầu tiên đại diện cho màu xanh bạc hà.
Kiều Minh Anh và Lục Cung Nghị đứng ở nơi được bố trí trong công viên, đầu tiên là nhìn nhau từ phía xa, sau đó mới chậm rãi tiến lại gần nhau, lúc này, Lục Cung Nghị sẽ lấy ra một chai nước hoa, ánh mắt phải thâm tình, mang theo vẻ bất đắc dĩ và đau thương khi muốn buông tay nhưng không thể, tượng trưng cho thanh xuân thuở thiếu thời đến cuối cùng cũng không thể yêu, không thể có được nhau.
Phải công nhận một điều là ý tưởng của người thiết kế ra chai nước hoa này rất hay.
Nhưng Kiều Minh Anh lại không hiểu được cái cảm giác không yêu được, cũng không có được ấy.
Kiều Minh Anh mặc một chiếc váy màu xanh bạc hà bằng lụa tuyết, phần eo được buộc bằng một dải ruy băng kết thành chiếc nơ bướm tao nhã phía sau, làn váy còn tô điểm thêm mấy sợi huỳnh quang màu xanh mềm mại rũ xuống, chân mang đôi giày đế thấp màu trắng, càng làm nổi bật đôi chân thon gọn trắng trẻo.
Chiếc váy này càng làm Kiều Minh Anh trở nên xinh đẹp, giống như một cô sinh viên vừa tròn mười tám tuổi, vô tư bước vào cổng trường đại học.
Lục Cung Nghị thì mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với quần tây đen, áo sơ mi trắng chỉ cài đến nút thứ hai, đôi chân anh thon dài thẳng tắp, khác với đôi chân khỏe khoắn mạnh mẽ của Lê Hiếu Nhật.
Hơn nữa ống quần anh còn xăn lên, lộ ra mắt cá nhân trắng nõn, chân mang giày da phong cách Anh, cũng rất giống một chàng sinh viên.
Anh chậm rãi tiến đến gần Kiều Minh Anh, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng tao nhã, ánh mắt u buồn lại thâm tình.
Cảnh tượng này rất đẹp, khắp nơi đều mang màu xanh bạc hà nhàn nhạt, nhưng trong không khí lại không có bất kỳ mùi nước hoa nào.
Bởi vì từ trong ra ngoài đều được khử trùng sạch sẽ kỹ lưỡng, không để lại một mùi nước hoa nào.
Vì để cho hai người tìm được cảm giác, nhân viên đã bắt tay từ cảnh quay. Sàn nhà dưới chân bọn họ là sàn dạ quang được đặc chế do nhân viên trải lên.
“Kiều Minh Anh, ánh mắt cô phải do dự, lưu luyến một chút, cô hãy tưởng tượng tổng giám đốc Lục là người cô yêu, nhưng cuối cùng lại không có được…” Đạo diễn quay quảng cáo bên Thần Tinh, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt không chút cảm xúc của Kiều Minh Anh trên màn hình.
Do dự? Lưu luyến ư?
Ánh mắt Kiều Minh Anh hiện lên vẻ mơ màng.
“Cắt! Đoạn này không được, tình cảm ấy chủ yếu được diễn tả qua ánh mắt, cô có hiểu không?” Đạo diễn hô ngừng, Kiều Minh Anh vốn dĩ sắp tiến vào đến khu vực trung tâm thì buộc phải ngừng lại.
Cô nghe lời đạo diễn nói, rồi cẩn thận ghi nhớ lại.
Cô là người có nguyên tắc, nếu cô đã lựa chọn tới đây quay thì phải làm đến mức tốt nhất.
“Được rồi, tiếp tục từ chỗ ban nãy.”
Tất cả mọi người đều nín thở tập trung nhìn hai người đang đứng trên sàn nhà dạ quang.
Cảnh tượng này rất đẹp, trong trường quay chỉ có một ánh đèn chiếu lên người bọn họ, sàn nhà dưới chân như dải ngân hà đang chuyển động.
Nhưng có một thứ càng kích thích ánh mắt người khác hơn là dưới ánh đèn, váy Kiều Minh Anh cũng có huỳnh quang, trên áo sơ mi trắng của Lục Cung Nghị cũng viền một vòng huỳnh quang, hình ảnh này thật sự rất đẹp.
Nhân viên cẩn thận dịch chuyển ánh đèn trên người bọn họ, ngoài ánh huỳnh quang nhàn nhạt trên người, thì điều thu hút ánh mắt người khác nhất chính là, chai nước hoa mà Lục Cung Nghị đang cầm trong tay.
Vốn tưởng rằng đã sắp thành công rồi, chỉ còn thiếu một bước nữa thì ánh mắt vốn thâm tình của Kiều Minh Anh bỗng hời hợt, vai rũ xuống, dáng vẻ hơi mệt mỏi.
“Cắt! Dừng lại, cô lại làm sao thế?” Ngại vì danh hiệu nhà thiết kế CR của Kiều Minh Anh, nên đạo diễn không tiện nói gì, đành phải kiên nhẫn hỏi.
“Đạo diễn, chúng ta tạm dừng nghỉ ngơi một chút đi, trông Kiều Minh Anh không được khỏe cho lắm.” Lục Cung Nghị dời mắt nhìn đạo diễn nói, rồi nhìn cô lo lắng.
Cô không biết rằng với anh mà nói thì dáng vẻ mất tập trung này của cô đã làm anh đau lòng.
“Được, nghỉ ngơi 20 phút, 20 phút sau chúng ta sẽ tiếp tục!” Nói xong, đạo diễn chỉ đạo mọi người bố trí lại cảnh quanh lần nữa.
“Em tới phòng vệ sinh trước, xin lỗi anh Cung Nghị.” Kiều Minh Anh nhìn anh xin lỗi, nếu cô sớm biết, trạng thái của mình không tốt, cô chắc chắn sẽ không tới đây.
Nhưng cô đâu biết rằng, tâm trạng cô không tốt đến mức, quay được một nửa rồi vẫn có thể thất thần.
Hình như cô bị ảnh hưởng bởi hình ảnh của Lê Hiếu Nhật và Diệp Tử.
“Em đi đi.” Lục Cung Nghị vươn tay xoa đầu cô, nhưng nhớ lại hôm đó Lê Hiếu Nhật cũng làm như vậy nên thu tay lại, khóe miệng nở nụ cười chua xót.
Kiều Minh Anh cầm túi xách của mình đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đi tới nhà vệ sinh, cuối cùng cô cũng hiểu rõ, tại sao tâm trạng mình lại không tốt rồi.
Mỗi tháng kinh nguyệt của cô đều tới rất đúng giờ, thế mà cô lại quên mất chuyện này.
Cũng may từ sau vụ lần trước, lúc nào Kiều Minh Anh cũng có thói quen để băng vệ sinh trong túi xách, nên tránh được lúng túng khi đi tìm người khác để mượn.
Trong nhà vệ sinh, cô đang buồn bực khi phải dán miếng BVS nên trong lòng lại càng khó chịu hơn. Không có cô gái nào thích cảm giác này.
Ngay cả cô gái mạnh mẽ như Dương Ly, cũng mắng chửi kinh nguyệt của mình mỗi ngày, tốt nhất là cả đời này đừng tới nữa, Kiều Minh Anh còn cười cô ấy, nói không có cái này thì sau này làm sao sinh con được.
Kiều Minh Anh mặc váy nên rất thuận tiện, cũng may quần lót không dính nhiều, nên mới tránh được lúng túng khi bị người khác nhìn thấy.
“Haizz, các cô biết Kiều Minh Anh này có lai lịch gì không?”
Kiều Minh Anh đang định đi ra thì nghe thấy giọng nói từ bên ngoài truyền vào, hơn nữa còn nhắc đến tên cô, nên cô nán lại ngồi trên nắp bồn cầu lắng nghe.
Người ta đều nói nhà vệ sinh là nơi tốt nhất để tụ tập nhiều chuyện, quả nhiên không hề sai. Mặc kệ là nam hay nữ, già hay trẻ, đều thích tới nhà vệ sinh nói chuyện trên trời dưới biển.
Hơn nữa, Kiều Minh Anh đã gặp chuyện này mấy lần rồi, nhưng cô vẫn rất thích thú.
“Chẳng phải cô ta là nhà thiết kế CR ư? Nghe nói tác phẩm cô ta thiết kế ra là nhất hạng được rất nhiều người khen ngợi đó, cô xem bây giờ có tiểu thư con nhà giàu nào mà không biết Kiều Minh Anh đâu?” Một cô gái khác lên tiếng, giọng nói nghe có vẻ vừa hâm mộ vừa ước ao.
“Tôi cũng biết cô ấy, chẳng phải tại buổi lễ đề của cử CR lần trước, cô ấy đã bị thương ư? Còn được đích thân Lê Hiếu Nhật, tổng giám đốc CR bế đến bệnh viện nữa, không biết hai người này có quan hệ gì nữa?”
“Giám đốc và nhân viên nữ, chúng ta thừa biết rồi mà còn hỏi…”
“Ha ha, vậy các cô nói xem, cô ta còn tới quay quảng cáo làm gì, nếu có cậu Lê rồi, thì việc đóng phim với cô ta mà nói chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
“Không biết cô ta làm cách nào mà có thể quyến rũ được người đàn ông độc thân hot nhất thành phố A nhỉ, có khi mấy bộ đồ do cô ta thiết kế chắc được vẽ trên giường người ta đó, cô ta cũng may mắn quá đi chứ.”
Buổi quay bắt đầu, nội dung rất đơn giản, hai người cần phải dùng ánh mắt để biểu đạt, vì là tình nhân, nên ánh mắt hai người nhìn nhau phải thâm tình, lưu luyến.
Tổng cộng có ba chai nước hoa, nên phải quay ở ba địa điểm khác nhau. Chai nước hoa đầu tiên đại diện cho màu xanh bạc hà.
Kiều Minh Anh và Lục Cung Nghị đứng ở nơi được bố trí trong công viên, đầu tiên là nhìn nhau từ phía xa, sau đó mới chậm rãi tiến lại gần nhau, lúc này, Lục Cung Nghị sẽ lấy ra một chai nước hoa, ánh mắt phải thâm tình, mang theo vẻ bất đắc dĩ và đau thương khi muốn buông tay nhưng không thể, tượng trưng cho thanh xuân thuở thiếu thời đến cuối cùng cũng không thể yêu, không thể có được nhau.
Phải công nhận một điều là ý tưởng của người thiết kế ra chai nước hoa này rất hay.
Nhưng Kiều Minh Anh lại không hiểu được cái cảm giác không yêu được, cũng không có được ấy.
Kiều Minh Anh mặc một chiếc váy màu xanh bạc hà bằng lụa tuyết, phần eo được buộc bằng một dải ruy băng kết thành chiếc nơ bướm tao nhã phía sau, làn váy còn tô điểm thêm mấy sợi huỳnh quang màu xanh mềm mại rũ xuống, chân mang đôi giày đế thấp màu trắng, càng làm nổi bật đôi chân thon gọn trắng trẻo.
Chiếc váy này càng làm Kiều Minh Anh trở nên xinh đẹp, giống như một cô sinh viên vừa tròn mười tám tuổi, vô tư bước vào cổng trường đại học.
Lục Cung Nghị thì mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với quần tây đen, áo sơ mi trắng chỉ cài đến nút thứ hai, đôi chân anh thon dài thẳng tắp, khác với đôi chân khỏe khoắn mạnh mẽ của Lê Hiếu Nhật.
Hơn nữa ống quần anh còn xăn lên, lộ ra mắt cá nhân trắng nõn, chân mang giày da phong cách Anh, cũng rất giống một chàng sinh viên.
Anh chậm rãi tiến đến gần Kiều Minh Anh, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng tao nhã, ánh mắt u buồn lại thâm tình.
Cảnh tượng này rất đẹp, khắp nơi đều mang màu xanh bạc hà nhàn nhạt, nhưng trong không khí lại không có bất kỳ mùi nước hoa nào.
Bởi vì từ trong ra ngoài đều được khử trùng sạch sẽ kỹ lưỡng, không để lại một mùi nước hoa nào.
Vì để cho hai người tìm được cảm giác, nhân viên đã bắt tay từ cảnh quay. Sàn nhà dưới chân bọn họ là sàn dạ quang được đặc chế do nhân viên trải lên.
“Kiều Minh Anh, ánh mắt cô phải do dự, lưu luyến một chút, cô hãy tưởng tượng tổng giám đốc Lục là người cô yêu, nhưng cuối cùng lại không có được…” Đạo diễn quay quảng cáo bên Thần Tinh, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt không chút cảm xúc của Kiều Minh Anh trên màn hình.
Do dự? Lưu luyến ư?
Ánh mắt Kiều Minh Anh hiện lên vẻ mơ màng.
“Cắt! Đoạn này không được, tình cảm ấy chủ yếu được diễn tả qua ánh mắt, cô có hiểu không?” Đạo diễn hô ngừng, Kiều Minh Anh vốn dĩ sắp tiến vào đến khu vực trung tâm thì buộc phải ngừng lại.
Cô nghe lời đạo diễn nói, rồi cẩn thận ghi nhớ lại.
Cô là người có nguyên tắc, nếu cô đã lựa chọn tới đây quay thì phải làm đến mức tốt nhất.
“Được rồi, tiếp tục từ chỗ ban nãy.”
Tất cả mọi người đều nín thở tập trung nhìn hai người đang đứng trên sàn nhà dạ quang.
Cảnh tượng này rất đẹp, trong trường quay chỉ có một ánh đèn chiếu lên người bọn họ, sàn nhà dưới chân như dải ngân hà đang chuyển động.
Nhưng có một thứ càng kích thích ánh mắt người khác hơn là dưới ánh đèn, váy Kiều Minh Anh cũng có huỳnh quang, trên áo sơ mi trắng của Lục Cung Nghị cũng viền một vòng huỳnh quang, hình ảnh này thật sự rất đẹp.
Nhân viên cẩn thận dịch chuyển ánh đèn trên người bọn họ, ngoài ánh huỳnh quang nhàn nhạt trên người, thì điều thu hút ánh mắt người khác nhất chính là, chai nước hoa mà Lục Cung Nghị đang cầm trong tay.
Vốn tưởng rằng đã sắp thành công rồi, chỉ còn thiếu một bước nữa thì ánh mắt vốn thâm tình của Kiều Minh Anh bỗng hời hợt, vai rũ xuống, dáng vẻ hơi mệt mỏi.
“Cắt! Dừng lại, cô lại làm sao thế?” Ngại vì danh hiệu nhà thiết kế CR của Kiều Minh Anh, nên đạo diễn không tiện nói gì, đành phải kiên nhẫn hỏi.
“Đạo diễn, chúng ta tạm dừng nghỉ ngơi một chút đi, trông Kiều Minh Anh không được khỏe cho lắm.” Lục Cung Nghị dời mắt nhìn đạo diễn nói, rồi nhìn cô lo lắng.
Cô không biết rằng với anh mà nói thì dáng vẻ mất tập trung này của cô đã làm anh đau lòng.
“Được, nghỉ ngơi 20 phút, 20 phút sau chúng ta sẽ tiếp tục!” Nói xong, đạo diễn chỉ đạo mọi người bố trí lại cảnh quanh lần nữa.
“Em tới phòng vệ sinh trước, xin lỗi anh Cung Nghị.” Kiều Minh Anh nhìn anh xin lỗi, nếu cô sớm biết, trạng thái của mình không tốt, cô chắc chắn sẽ không tới đây.
Nhưng cô đâu biết rằng, tâm trạng cô không tốt đến mức, quay được một nửa rồi vẫn có thể thất thần.
Hình như cô bị ảnh hưởng bởi hình ảnh của Lê Hiếu Nhật và Diệp Tử.
“Em đi đi.” Lục Cung Nghị vươn tay xoa đầu cô, nhưng nhớ lại hôm đó Lê Hiếu Nhật cũng làm như vậy nên thu tay lại, khóe miệng nở nụ cười chua xót.
Kiều Minh Anh cầm túi xách của mình đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đi tới nhà vệ sinh, cuối cùng cô cũng hiểu rõ, tại sao tâm trạng mình lại không tốt rồi.
Mỗi tháng kinh nguyệt của cô đều tới rất đúng giờ, thế mà cô lại quên mất chuyện này.
Cũng may từ sau vụ lần trước, lúc nào Kiều Minh Anh cũng có thói quen để băng vệ sinh trong túi xách, nên tránh được lúng túng khi đi tìm người khác để mượn.
Trong nhà vệ sinh, cô đang buồn bực khi phải dán miếng BVS nên trong lòng lại càng khó chịu hơn. Không có cô gái nào thích cảm giác này.
Ngay cả cô gái mạnh mẽ như Dương Ly, cũng mắng chửi kinh nguyệt của mình mỗi ngày, tốt nhất là cả đời này đừng tới nữa, Kiều Minh Anh còn cười cô ấy, nói không có cái này thì sau này làm sao sinh con được.
Kiều Minh Anh mặc váy nên rất thuận tiện, cũng may quần lót không dính nhiều, nên mới tránh được lúng túng khi bị người khác nhìn thấy.
“Haizz, các cô biết Kiều Minh Anh này có lai lịch gì không?”
Kiều Minh Anh đang định đi ra thì nghe thấy giọng nói từ bên ngoài truyền vào, hơn nữa còn nhắc đến tên cô, nên cô nán lại ngồi trên nắp bồn cầu lắng nghe.
Người ta đều nói nhà vệ sinh là nơi tốt nhất để tụ tập nhiều chuyện, quả nhiên không hề sai. Mặc kệ là nam hay nữ, già hay trẻ, đều thích tới nhà vệ sinh nói chuyện trên trời dưới biển.
Hơn nữa, Kiều Minh Anh đã gặp chuyện này mấy lần rồi, nhưng cô vẫn rất thích thú.
“Chẳng phải cô ta là nhà thiết kế CR ư? Nghe nói tác phẩm cô ta thiết kế ra là nhất hạng được rất nhiều người khen ngợi đó, cô xem bây giờ có tiểu thư con nhà giàu nào mà không biết Kiều Minh Anh đâu?” Một cô gái khác lên tiếng, giọng nói nghe có vẻ vừa hâm mộ vừa ước ao.
“Tôi cũng biết cô ấy, chẳng phải tại buổi lễ đề của cử CR lần trước, cô ấy đã bị thương ư? Còn được đích thân Lê Hiếu Nhật, tổng giám đốc CR bế đến bệnh viện nữa, không biết hai người này có quan hệ gì nữa?”
“Giám đốc và nhân viên nữ, chúng ta thừa biết rồi mà còn hỏi…”
“Ha ha, vậy các cô nói xem, cô ta còn tới quay quảng cáo làm gì, nếu có cậu Lê rồi, thì việc đóng phim với cô ta mà nói chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
“Không biết cô ta làm cách nào mà có thể quyến rũ được người đàn ông độc thân hot nhất thành phố A nhỉ, có khi mấy bộ đồ do cô ta thiết kế chắc được vẽ trên giường người ta đó, cô ta cũng may mắn quá đi chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.