Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 230: Ảnh chụp
Nhược Trữ Trữ
05/04/2015
Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
Vì thái độ của Tư Lập Hạ mập mờ như vậy nên đến lúc ăn cơm tâm trạng Nhan Nghiên vẫn không bình ổn được. Tư Kình Vũ ngồi bên cạnh cô không ngừng nói gì đó, cô cũng chỉ cười cho có. Cô muốn trở về phòng để nhìn xem rốt cuộc Tư Lập Hạ định cho mình bất ngờ gì. Cơm nước xong, Tư Kình Vũ theo sát cô, lại muốn kéo cô trở về phòng. Nhan Nghiên đẩy hắn ra nói: “Tiểu Vũ, em còn chút việc cần làm, anh và Tử Hằng đi ngủ trước được không?”
Tư Kình Vũ đâu dễ dàng chịu đi, hắn nhìn cô chằm chằm, bọn họ xa nhau đã lâu như vậy, mãi mới được ở bên nhau, thế mà cô lại muốn đuổi hắn đi. Đương nhiên là hắn không chịu rồi! “Tiểu Nghiên, anh giúp em được không?”
“Tiểu Vũ, cho em ở một mình một lát thôi, anh lại không nghe lời em sao?” Nhan Nghiên đang nóng lòng muốn xem thứ Tư Lập Hạ đưa cho, cô trấn tĩnh nói: “Việc này em không cần anh giúp, anh mau đi học bài với Tử Hằng đi”.
Tư Kình Vũ không dám trái ý Nhan Nghiên, sau lần đó, rõ ràng Tiểu Nghiên đối xử với hắn lãnh đạm hơn rất nhiều. “Vậy được rồi, anh đi học bài với Tử Hằng, em phải nhanh lên đấy”.
Nhan Nghiên gật nhẹ đầu, đẩy Tư Kình Vũ ra cửa, hắn vẫn không quên hôn lên môi cô: “Em phải nhanh lên!”. Cô gật đầu lần nữa, đẩy hắn ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.
Cô bắt đầu nhìn vào chiếc hộp, vừa mở ra đã thấy một túi hồ sơ, đây hẳn là đồ Tư Lập Hạ muốn cô xem. Cô mở túi hồ sơ, trước mặt hiện ra một đống ảnh chụp. Không hiểu sao tay Nhan Nghiên lại mềm nhũn, thế nhưng cô vẫn lôi hết số ảnh chụp ra, xem xong, cô thực sự choáng váng. Cô cũng đoán là thứ Tư Lập Hạ cho mình xem chẳng tốt đẹp gì, nhưng lại không ngờ rằng là loại ảnh này. Ảnh chụp vô cùng sắc nét, có thể nhìn rõ ràng người trong ảnh. Tư Kình Vũ ôm Văn Vi trong lòng, bộ dạng hai người vô cùng thân mật. Nhìn ảnh, có thể dễ dàng nhận ra tư thế đứng của Tư Kình Vũ không vững lắm, giống như là dáng vẻ của người say rượu vậy.
Nhan Nghiên hiểu rõ, mình hẳn là phải tin tưởng Tư Kình Vũ, trước hai người phụ nữ Tư Lập Hạ và Văn Vi, hắn quá ngây thơ ngu ngốc, bị người ta lợi dụng là chuyện bình thường. Nhưng bỗng nhiên Nhan Nghiên lại nghĩ đến dáng vẻ chột dạ của Tư Kình Vũ. Nếu thật sự không xảy ra việc gì, hắn sẽ không tỏ thái độ như vậy. Tay của cô như nhũn ra, nhất thời, tâm trạng trở nên rối rắm như tơ vò, không biết nên làm sao cho phải! Cô vừa nghĩ vậy, điện thoại trong tay đã vang lên.
Không ngoài dự liệu của Nhan Nghiên, cô nhận điện thoại, quả nhiên là Tư Lập Hạ gọi tới, không chào hỏi một câu đã nói: “Thế nào, xem ảnh chưa? Có phải là rất đặc sắc hay không?”
“Cô cho rằng như vậy là có thể chia rẽ tôi và Kình Vũ sao?”. Dù lòng Nhan Nghiên không yên nhưng giọng nói vẫn hết sức lạnh lùng, “Tôi nói cho cô biết, tôi tin tưởng Kình Vũ, tin rằng anh một lòng chung thủy với tôi, chắc chắn không thể làm chuyện xằng bậy bên ngoài”
“Đúng vậy, anh tôi đúng là toàn tâm toàn ý đối với cô, khó mà lay chuyển được”, Tư Lập Hạ cười lạnh một tiếng, “Lúc tỉnh táo thì đương nhiên không thể xảy ra chuyện gì, nhưng nếu anh tôi uống rượu thì sao? Cô cũng biết, đàn ông dễ bị rượu làm mất đi lý trí, rượu vào thì chuyện gì cũng dễ dàng xảy ra mà. Đêm đó, anh tôi thực sự uống rất nhiều rượu, hơn nữa anh ấy vốn có nhiều nghi ngờ với Văn Vi, nhất thời củi khô lửa bốc, sau đó cùng nhau vào một gian phòng trong câu lạc bộ, cô nói xem như thế thì không thể có chuyện gì xảy ra sao?”
“Có xảy ra chuyện gì hay không, tự tôi sẽ đi chứng thực. Có điều, rốt cuộc Lập Hạ cô làm những việc này có mục đích gì? Cô cho rằng anh trai cô ở cùng với Văn Vi là tốt với sao?”, Nhan Nghiên đã khó mà bình tĩnh được, cô siết chặt lấy điện thoại, cố gắng giữ giọng không lộ ra một chút cảm xúc nào.
“Yên tâm đi, dù là cô hay là Văn Vi thì đều khó có thể vào cửa Tư gia được. Nhan Nghiên, đừng tự đánh giá mình quá cao, thật ra anh của tôi không phải là không có cô thì không được. Tôi làm như vậy chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là khiến cô phải rời khỏi anh trai tôi, rời khỏi Tư gia. Anh trai tôi sẽ do tôi chăm sóc, anh ấy sẽ nhanh chóng bình phục”. Tư Lập Hạ nói một cách dứt khoát, Nhan Nghiên còn ở Tư gia ngày nào thì còn là cái đinh trong mắt cô ta ngày ấy.
“Tôi rời khỏi Tư gia hay không không đến lượt cô quyết định”. Nhan Nghiên nói xong thì lập tức cúp điện thoại. Cô cố hết sức để bình ổn lại tâm trạng, ép mình phải tỉnh táo. Cô cất ảnh chụp thật kỹ, kẹp trong một quyển sách. Sau đó mới bắt đầu suy nghĩ chuyên khác.
Đợi nàng cô suy nghĩ xong, Tư Kình Vũ đã trở lại, Nhan Nghiên vừa thấy hắn, liền muốn hỏi hắn tại sao lại ôm Văn Vi vào phòng, hơn nữa còn có cả ảnh chụp chứng minh bọn họ cùng nhau vào phòng. Nếu bọn họ đã vào phòng thì không thể loại trừ khả năng bọn họ đã làm gì đó. Nhất thời, cô giận điên lên, Nhan Nghiên khoanh tay, lạnh lùng nói với hắn: “Anh, đi ra ngoài!”
Tư Kình Vũ mở tròn mắt, tại sao hắn vừa ra ngoài một lát, thái độ Tiểu Nghiên đã thay đổi thế này, lại còn đối xử lạnh lùng với hắn. Hiện giờ, biểu cảm của cô không chỉ lạnh như băng mà còn lộ ra một chút thất vọng. Hắn sốt ruột, muốn ôm lấy cô nhưng lại bị cô đẩy ra. Thoáng chốc, Tư Kình Vũ ấm ức nói: “Tiểu Nghiên, em sao vậy? Anh lại làm em tức giận nữa sao?”
Nhan Nghiên nghĩ chuyện còn chưa rõ ràng, nhìn khuôn mặt vô tội của hắn, cô không nên định tội hắn quá sớm. Vì vậy cô nói: “Không còn sớm nữa, anh mau đi tắm đi!”
“Đi tắm? Không phải chúng ta đã tắm rồi sao?”. Còn là cùng nhau tắm nữa, Tư Kình Vũ bổ sung trong lòng, “Tiểu Nghiên!”, âm thanh đáng thương phối hợp với điệu bộ lại càng thêm sinh động.
Nhan Nghiên cũng đã nghĩ đến điều đó, mặt đỏ bừng. “Vậy anh đi ngủ trước đi, em còn chuyện cần làm”. Tóm lại, giờ phút này, cô không muốn thấy khuôn mặt này.
“Anh đi cùng em, anh chỉ ngồi ở bên cạnh, nhất định sẽ không quấy rầy em, được không?”. Nói xong, Tư Kình Vũ đã ngồi trên ghế salon, “Em không cho phép anh nói chuyện, anh nhất định sẽ không nói một câu nào”.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Nhan Nghiên bỗng cảm thấy áy náy. Cô không nỡ giày vò Tư Kình Vũ như vậy, đành thở dài một hơi hỏi: “Tiểu Vũ, em hỏi lại anh lần nữa, trong bảy ngày em đi công tác, ở nhà có xảy ra việc gì không?”
Vẻ mặt Tư Kình Vũ hơi chần chừ, hồi lâu sau hắn mới nói: “Không có, không có việc gì hết! Tiểu Nghiên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Lòng Nhan Nghiên cuối cùng cũng thả lỏng, Tư Kình Vũ như bây giờ mà nói, uống say, lại còn bị người phụ nữ khác dìu vào phòng, chắc chắn không phải là không xảy ra chuyện gì! Chỉ là hắn không chịu nói, càng chứng tỏ hắn đang chột dạ. Giọng của cô cứng ngắc: “Anh ngủ sớm đi, em đi xem Tử Hằng thế nào, anh không cần đi cùng đâu”.
Tư Kình Vũ cứng đờ, ấm ức không chịu được, sao hắn lại làm Tiểu Nghiên tức giận cơ chứ.
Nhan Nghiên vừa ra khỏi phòng thì gặp Lập Hạ, cô ta cũng mới ra khỏi phòng, nhìn thấy cô thì cười cười: “Xem ra tâm trạng cô không được tốt? Tôi còn tưởng là cô thật sự không bị ảnh hưởng chút nào cơ đấy”.
Nhìn dáng vẻ mười phần khiêu khích của Tư Lập Hạ, Nhan Nghiên hiểu ngay rằng, dù những tấm ảnh chụp kia là thật hay giả, cô đều khó có thể tiếp tục ở trong ngôi nhà này! Đối phó với người phụ nữ này cũng đủ khiến cô đau đầu.
Beta: Mộc
Vì thái độ của Tư Lập Hạ mập mờ như vậy nên đến lúc ăn cơm tâm trạng Nhan Nghiên vẫn không bình ổn được. Tư Kình Vũ ngồi bên cạnh cô không ngừng nói gì đó, cô cũng chỉ cười cho có. Cô muốn trở về phòng để nhìn xem rốt cuộc Tư Lập Hạ định cho mình bất ngờ gì. Cơm nước xong, Tư Kình Vũ theo sát cô, lại muốn kéo cô trở về phòng. Nhan Nghiên đẩy hắn ra nói: “Tiểu Vũ, em còn chút việc cần làm, anh và Tử Hằng đi ngủ trước được không?”
Tư Kình Vũ đâu dễ dàng chịu đi, hắn nhìn cô chằm chằm, bọn họ xa nhau đã lâu như vậy, mãi mới được ở bên nhau, thế mà cô lại muốn đuổi hắn đi. Đương nhiên là hắn không chịu rồi! “Tiểu Nghiên, anh giúp em được không?”
“Tiểu Vũ, cho em ở một mình một lát thôi, anh lại không nghe lời em sao?” Nhan Nghiên đang nóng lòng muốn xem thứ Tư Lập Hạ đưa cho, cô trấn tĩnh nói: “Việc này em không cần anh giúp, anh mau đi học bài với Tử Hằng đi”.
Tư Kình Vũ không dám trái ý Nhan Nghiên, sau lần đó, rõ ràng Tiểu Nghiên đối xử với hắn lãnh đạm hơn rất nhiều. “Vậy được rồi, anh đi học bài với Tử Hằng, em phải nhanh lên đấy”.
Nhan Nghiên gật nhẹ đầu, đẩy Tư Kình Vũ ra cửa, hắn vẫn không quên hôn lên môi cô: “Em phải nhanh lên!”. Cô gật đầu lần nữa, đẩy hắn ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.
Cô bắt đầu nhìn vào chiếc hộp, vừa mở ra đã thấy một túi hồ sơ, đây hẳn là đồ Tư Lập Hạ muốn cô xem. Cô mở túi hồ sơ, trước mặt hiện ra một đống ảnh chụp. Không hiểu sao tay Nhan Nghiên lại mềm nhũn, thế nhưng cô vẫn lôi hết số ảnh chụp ra, xem xong, cô thực sự choáng váng. Cô cũng đoán là thứ Tư Lập Hạ cho mình xem chẳng tốt đẹp gì, nhưng lại không ngờ rằng là loại ảnh này. Ảnh chụp vô cùng sắc nét, có thể nhìn rõ ràng người trong ảnh. Tư Kình Vũ ôm Văn Vi trong lòng, bộ dạng hai người vô cùng thân mật. Nhìn ảnh, có thể dễ dàng nhận ra tư thế đứng của Tư Kình Vũ không vững lắm, giống như là dáng vẻ của người say rượu vậy.
Nhan Nghiên hiểu rõ, mình hẳn là phải tin tưởng Tư Kình Vũ, trước hai người phụ nữ Tư Lập Hạ và Văn Vi, hắn quá ngây thơ ngu ngốc, bị người ta lợi dụng là chuyện bình thường. Nhưng bỗng nhiên Nhan Nghiên lại nghĩ đến dáng vẻ chột dạ của Tư Kình Vũ. Nếu thật sự không xảy ra việc gì, hắn sẽ không tỏ thái độ như vậy. Tay của cô như nhũn ra, nhất thời, tâm trạng trở nên rối rắm như tơ vò, không biết nên làm sao cho phải! Cô vừa nghĩ vậy, điện thoại trong tay đã vang lên.
Không ngoài dự liệu của Nhan Nghiên, cô nhận điện thoại, quả nhiên là Tư Lập Hạ gọi tới, không chào hỏi một câu đã nói: “Thế nào, xem ảnh chưa? Có phải là rất đặc sắc hay không?”
“Cô cho rằng như vậy là có thể chia rẽ tôi và Kình Vũ sao?”. Dù lòng Nhan Nghiên không yên nhưng giọng nói vẫn hết sức lạnh lùng, “Tôi nói cho cô biết, tôi tin tưởng Kình Vũ, tin rằng anh một lòng chung thủy với tôi, chắc chắn không thể làm chuyện xằng bậy bên ngoài”
“Đúng vậy, anh tôi đúng là toàn tâm toàn ý đối với cô, khó mà lay chuyển được”, Tư Lập Hạ cười lạnh một tiếng, “Lúc tỉnh táo thì đương nhiên không thể xảy ra chuyện gì, nhưng nếu anh tôi uống rượu thì sao? Cô cũng biết, đàn ông dễ bị rượu làm mất đi lý trí, rượu vào thì chuyện gì cũng dễ dàng xảy ra mà. Đêm đó, anh tôi thực sự uống rất nhiều rượu, hơn nữa anh ấy vốn có nhiều nghi ngờ với Văn Vi, nhất thời củi khô lửa bốc, sau đó cùng nhau vào một gian phòng trong câu lạc bộ, cô nói xem như thế thì không thể có chuyện gì xảy ra sao?”
“Có xảy ra chuyện gì hay không, tự tôi sẽ đi chứng thực. Có điều, rốt cuộc Lập Hạ cô làm những việc này có mục đích gì? Cô cho rằng anh trai cô ở cùng với Văn Vi là tốt với sao?”, Nhan Nghiên đã khó mà bình tĩnh được, cô siết chặt lấy điện thoại, cố gắng giữ giọng không lộ ra một chút cảm xúc nào.
“Yên tâm đi, dù là cô hay là Văn Vi thì đều khó có thể vào cửa Tư gia được. Nhan Nghiên, đừng tự đánh giá mình quá cao, thật ra anh của tôi không phải là không có cô thì không được. Tôi làm như vậy chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là khiến cô phải rời khỏi anh trai tôi, rời khỏi Tư gia. Anh trai tôi sẽ do tôi chăm sóc, anh ấy sẽ nhanh chóng bình phục”. Tư Lập Hạ nói một cách dứt khoát, Nhan Nghiên còn ở Tư gia ngày nào thì còn là cái đinh trong mắt cô ta ngày ấy.
“Tôi rời khỏi Tư gia hay không không đến lượt cô quyết định”. Nhan Nghiên nói xong thì lập tức cúp điện thoại. Cô cố hết sức để bình ổn lại tâm trạng, ép mình phải tỉnh táo. Cô cất ảnh chụp thật kỹ, kẹp trong một quyển sách. Sau đó mới bắt đầu suy nghĩ chuyên khác.
Đợi nàng cô suy nghĩ xong, Tư Kình Vũ đã trở lại, Nhan Nghiên vừa thấy hắn, liền muốn hỏi hắn tại sao lại ôm Văn Vi vào phòng, hơn nữa còn có cả ảnh chụp chứng minh bọn họ cùng nhau vào phòng. Nếu bọn họ đã vào phòng thì không thể loại trừ khả năng bọn họ đã làm gì đó. Nhất thời, cô giận điên lên, Nhan Nghiên khoanh tay, lạnh lùng nói với hắn: “Anh, đi ra ngoài!”
Tư Kình Vũ mở tròn mắt, tại sao hắn vừa ra ngoài một lát, thái độ Tiểu Nghiên đã thay đổi thế này, lại còn đối xử lạnh lùng với hắn. Hiện giờ, biểu cảm của cô không chỉ lạnh như băng mà còn lộ ra một chút thất vọng. Hắn sốt ruột, muốn ôm lấy cô nhưng lại bị cô đẩy ra. Thoáng chốc, Tư Kình Vũ ấm ức nói: “Tiểu Nghiên, em sao vậy? Anh lại làm em tức giận nữa sao?”
Nhan Nghiên nghĩ chuyện còn chưa rõ ràng, nhìn khuôn mặt vô tội của hắn, cô không nên định tội hắn quá sớm. Vì vậy cô nói: “Không còn sớm nữa, anh mau đi tắm đi!”
“Đi tắm? Không phải chúng ta đã tắm rồi sao?”. Còn là cùng nhau tắm nữa, Tư Kình Vũ bổ sung trong lòng, “Tiểu Nghiên!”, âm thanh đáng thương phối hợp với điệu bộ lại càng thêm sinh động.
Nhan Nghiên cũng đã nghĩ đến điều đó, mặt đỏ bừng. “Vậy anh đi ngủ trước đi, em còn chuyện cần làm”. Tóm lại, giờ phút này, cô không muốn thấy khuôn mặt này.
“Anh đi cùng em, anh chỉ ngồi ở bên cạnh, nhất định sẽ không quấy rầy em, được không?”. Nói xong, Tư Kình Vũ đã ngồi trên ghế salon, “Em không cho phép anh nói chuyện, anh nhất định sẽ không nói một câu nào”.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Nhan Nghiên bỗng cảm thấy áy náy. Cô không nỡ giày vò Tư Kình Vũ như vậy, đành thở dài một hơi hỏi: “Tiểu Vũ, em hỏi lại anh lần nữa, trong bảy ngày em đi công tác, ở nhà có xảy ra việc gì không?”
Vẻ mặt Tư Kình Vũ hơi chần chừ, hồi lâu sau hắn mới nói: “Không có, không có việc gì hết! Tiểu Nghiên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Lòng Nhan Nghiên cuối cùng cũng thả lỏng, Tư Kình Vũ như bây giờ mà nói, uống say, lại còn bị người phụ nữ khác dìu vào phòng, chắc chắn không phải là không xảy ra chuyện gì! Chỉ là hắn không chịu nói, càng chứng tỏ hắn đang chột dạ. Giọng của cô cứng ngắc: “Anh ngủ sớm đi, em đi xem Tử Hằng thế nào, anh không cần đi cùng đâu”.
Tư Kình Vũ cứng đờ, ấm ức không chịu được, sao hắn lại làm Tiểu Nghiên tức giận cơ chứ.
Nhan Nghiên vừa ra khỏi phòng thì gặp Lập Hạ, cô ta cũng mới ra khỏi phòng, nhìn thấy cô thì cười cười: “Xem ra tâm trạng cô không được tốt? Tôi còn tưởng là cô thật sự không bị ảnh hưởng chút nào cơ đấy”.
Nhìn dáng vẻ mười phần khiêu khích của Tư Lập Hạ, Nhan Nghiên hiểu ngay rằng, dù những tấm ảnh chụp kia là thật hay giả, cô đều khó có thể tiếp tục ở trong ngôi nhà này! Đối phó với người phụ nữ này cũng đủ khiến cô đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.