Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 198: Cảnh sát đến
Nhược Trữ Trữ
25/10/2014
Nhan Nghiên không còn sức lực, cô không dám cầm súng, thậm chí là nổ
súng. Cô nhìn Âu Dạ, người đàn ông này vẫn mang khuôn mặt vui vẻ dịu
dàng, cô run rẩy cầm súng lên. Nhưng rồi lại buông thõng xuống, cô đi
đến bên Tử Hằng, ôm lấy cậu nói: “Con lên xe trước được không? Lên xe
chờ mẹ.”
Tử Hằng ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt hoang mang, đôi mắt ngấn nước. Lâu sau, cậu mới gật nhẹ đầu, nhìn thoáng qua Tống Ngọc San đang nằm trên mặt đất, cậu không lên xe mà ngồi ôm đầu dưới một gốc cây bên bìa rừng.
Nhan Nghiên nhìn con trai, khóe miệng lộ nét cười nhẹ nhõm, cô cầm súng lên rồi chĩa thẳng về phía Tống Ngọc San. Cô đi đến trước mặt Tống Ngọc San, cầm súng chĩa vào đầu bà ta: “Tôi hỏi bà, những năm nay, bà có từng hối hận về tất cả những việc mình từng làm không?”
Tống Ngọc San túm chặt lấy quần áo Tử Hằng phủ thêm cho mình, nhìn Nhan Nghiên không chút sợ hãi, có lẽ là vì đau đớn cực hạn mà bà ta phải chịu đựng nên cái chết đối với bà ta không còn quan trọng nữa. Chết chính là chết, nhưng điều đó không có nghĩa Nhan Nghiên là người ra tay. Bà ta lắc đầu, dùng khẩu hình nói: “Dù tội ác của tôi có tày trời đến đâu, Nhan Nghiên, mạng của tôi cũng không nên do cô tới lấy, cô không thể.”
Nhan Nghiên nhìn là hiểu, cô liền dí súng vào thái dương bà ta hỏi lại: “Vì sao tôi không thể lấy chứ! Tống Ngọc San, bà hại chết cha mẹ tôi, từ nhỏ tới lớn áp bức tôi, có cục diện như ngày hôm nay, tất cả là do bà tự tay tạo thành. Bây giờ, bất cứ ai cũng có thể lấy đi mạng sống của bà!”
Tống Ngọc San mỉm cười yếu ớt, ánh mắt bà ta tìm kiếm Tử Hằng. Hằng Hằng đang ở rừng cây không xa, cố gắng bịt thật chặt tai mình. Hy vọng là thằng bé không nghe được! Bà ta quay đầu lại, vươn tay về phía Nhan Nghiên: “Cô đưa khẩu súng cho tôi, để tôi tự làm.”
“Bà cảm thấy tôi còn có thể tin tưởng bà sao?”, Nhan Nghiên như khởi động chế độ đề phòng, “Tống Ngọc San, hôm nay, tôi muốn thay cha mẹ báo thù, thay chính mình báo thù và thay tất cả những người phụ nữ từng bị bà hãm hại báo thù!”
“Nhan Nghiên, dừng tay, đừng làm thế”. Đúng lúc cô chuẩn bị nổ súng thì nghe thấy tiếng động cơ ô tô cách đó không xa, tiếng phanh xe chói tai vang lên. Nhan Nghiên vừa quay đầu lại thì thấy Tư Kình Vũ xuống xe, thấy ngay cảnh cô cầm súng chĩa vào Tống Ngọc San!
Tử Hằng cũng nhìn thấy Tư Kình Vũ, nếu là trước đây, Tử Hằng nhất định sẽ bổ nhào vào cha mình, như thể nhìn thấy vị cứu tinh, ôm hắn nói: Cha, cuối cùng cha cũng tới rồi. Nhưng giờ phút này, Tử Hằng nhìn thấy Tư Kình Vũ thì liên tục lui về phía sau, tựa như thấy ác quỷ.
Âu Dạ xoay người, nhìn thấy Tư Kình Vũ thì cười nói: “Vũ, so với dự tính của tôi, anh đến sớm hơn một chút”.
Tư Kình Vĩ nhíu mày nhìn thái độ bài xích của con trai khi thấy mình, hắn không dư hơi mà chú ý đến Âu Dạ, liền bảo vệ sỹ đưa Tử Hằng vào trong xe. Tử Hằng ban đầu còn chống đối, nhưng cậu cũng rất thông minh, biết rằng tình huống hiện giờ cậu cần được bảo vệ. Cho nên cũng ngoan ngoãn để yên cho tài xế đưa mình vào xe. Thấy con trai đã được tài xế sắp xếp ổn thỏa, Tư Kình Vũ đi đến trước mắt Nhan Nghiên, một tay nắm chặt lấy khẩu súng trong tay cô, rồi nhìn bộ dạng Tống Ngọc San nằm trên mặt đất, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.
Súng đã kéo cò, chỉ nghe thấy một tiếng “Pằng!” vang lên, bắn trúng vào một tảng đá. Tống Ngọc San khàn giọng thét lên, Tư Kình Vũ cởi áo khoác ngoài đắp lên người mẹ mình, đúng lúc vệ sỹ đi đến, ôm Tống Ngọc San lên. Tống Ngọc San lập tức kinh hãi, hết đẩy rồi lại đánh vào người vệ sỹ, Tư Kình Vũ cũng chẳng quan tâm, cầm súng chĩa vào đầu Âu Dạ: “Cậu chơi đùa đến mức này, đơn giản là muốn tôi đối xử với cậu như vậy, phải không?”
Thân thể Nhan Nghiên mềm nhũn, Diêm Ưng Dương và Văn Vi đã bị người ta khống chế, dùng súng đe dọa. Nhan Nghiên không biết mình có nhìn rõ hay không, nhưng những người này đều có phù hiệu cảnh sát, nhưng từ đầu đâu có tiếng còi xe cảnh sát! Những người kia hẳn không phải là vệ sỹ, mà tất cả những người Tư Kình Vũ đưa đến đều là cảnh sát.
Một người đi lên phía trước, kéo Tư Kình Vũ lại nói: “Tư thiếu, kể từ giờ, tất cả giao cho tôi là được rồi”.
Ai cũng không ngờ được Tư Kình Vũ lại đưa cảnh sát đến đây. Ngay cả Âu Dạ cũng ngoài dự liệu, hắn nở nụ cười: “Vũ, tôi thấy việc làm này không giống tác phong thường ngày của anh cho lắm, không ngờ anh lại mang cảnh sát cao cấp đến!”
“Mạch Hoa Khắc tiên sinh, phát hiện ra bất cứ chuyện gì trái pháp luật, việc cần làm đầu tiên đương nhiên là báo cảnh sát”. Người nọ mặc thường phục vẫn giữ được tư thế phong độ, đường hoàng, “Còn chưa tự giới thiệu, tôi là Âu Thì Khiên, đại đội trưởng đội cảnh sát phân cục Thái Dương. Hiện tại các anh là kẻ tình nghi của vụ bắt cóc, cố ý giết người, tàng trữ súng ống. Tôi cần mời các anh đến cục cảnh sát ngồi một chút”.
Diêm Ưng Dương đúng là cực kì bất ngờ, việc Tư Kình Vũ tìm đến không hề ngoài dự liệu của hắn ta, nhưng đưa cảnh cảnh sát đến thì hắn không ngờ tới. Có điều đây chính là phương pháp đánh trả tốt nhất.
“Thì Khiên, cho tôi thêm chút thời gian”. Nhìn Âu Thì Khiên gật nhẹ đầu, lùi lại, Tư Kình Vũ liền đi tới trước mặt Âu Dạ: “Cậu làm những việc này liệu có nhận lại được gì không? Muốn làm tôi thất vọng về người bên cạnh mình sao? Mẹ tôi, Văn Vi, Nhan Nghiên? Âu Dạ, nhiều năm như vậy rồi, cậu rốt cuộc có mệt không?”
Sắc mặt Âu Dạ tái nhợt, nhưng vẫn vừa cười vừa nói: “Anh thì biết tôi muốn gì chứ? Vũ, đừng nói rằng anh luôn dung túng cho tôi, thật ra là vì anh cũng muốn trả thù cái nhà này đấy chứ?”
“Tôi thật sự hy vọng không phải cậu ra tay!”, Tư Kình Vũ thật sự muốn xóa sạch nụ cười trên mặt hắn ta, “Âu Dạ, tôi thật sự hy vọng không phải cậu làm, dù cậu có từng làm gì đi nữa, tôi vẫn muốn coi cậu là bạn. Từ trước đến nay, tôi chưa từng hy vọng cậu sẽ làm những việc như vậy. Thế nhưng hết lần này đến lần khác cậu khiến tôi thất vọng. Cậu lợi dụng tất cả những người cậu có thể lợi dựng, cuối cùng cậu sẽ chỉ nhận lấy kết ngọc nát đá tan mà thôi. Bây giờ tôi sẽ không bỏ qua cho cậu nữa, càng không khoan dung với cậu”.
“Nhưng mà, Vũ!”, Âu Dạ đột nhiên đổi cách gọi, hắn nói: “Dù tôi không chiếm được anh đi chăng nữa, dù có trải qua chuyện này, tôi cũng sẽ phá hủy hết, anh sẽ mất tất cả! Nhan Nghiên cũng vậy, cô ta chỉ là con cờ của tôi, thấy ban nãy cô ta chĩa súng vào ai không? Cô ta muốn giết chết mẹ anh! Còn con anh nữa, ánh mắt thằng bé nhìn anh như nhìn ma quỷ, nó cũng sẽ hận anh, căm ghét anh! Vũ, anh giống tôi, hai bàn tay trắng”.
“Tôi không như thế!”, Tư Kình Vũ quay đầu nói với hắn ta, “Tôi nhất định không thế. Âu Dạ, cho dù tôi thật sự hai bàn tay trắng, ít nhất tôi vẫn còn lương tâm. Còn cậu thì cái gì cũng không có”.
Âu Dạ nhìn hắn, nhìn đến lúc hắn lui ra, còn cảnh sát lập tức xông tới, bắt giữ hắn.
Tư Kình Vũ lạnh lùng nhìn Âu Dạ, Văn Vi và Diêm Ưng Dương bị áp tải lên xe. Khi hắn quay lại, thấy Nhan Nghiên cũng bị bắt giữ, hắn đến trước mặt cô nói: “Anh từng nói với em rồi, không cần phải tham gia vào, vì sao em nhất định phải đi đến bước này”.
Nhan Nghiên không nói gì, lúc này cô đã hết đường chối cãi, nói gì cũng đều vô nghĩa. Nói thật, lúc cô cầm súng chĩa vào Tống Ngọc San, nếu Tư Kình Vũ không xuất hiện, có lẽ cô sẽ nổ súng thật.
Tử Hằng ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt hoang mang, đôi mắt ngấn nước. Lâu sau, cậu mới gật nhẹ đầu, nhìn thoáng qua Tống Ngọc San đang nằm trên mặt đất, cậu không lên xe mà ngồi ôm đầu dưới một gốc cây bên bìa rừng.
Nhan Nghiên nhìn con trai, khóe miệng lộ nét cười nhẹ nhõm, cô cầm súng lên rồi chĩa thẳng về phía Tống Ngọc San. Cô đi đến trước mặt Tống Ngọc San, cầm súng chĩa vào đầu bà ta: “Tôi hỏi bà, những năm nay, bà có từng hối hận về tất cả những việc mình từng làm không?”
Tống Ngọc San túm chặt lấy quần áo Tử Hằng phủ thêm cho mình, nhìn Nhan Nghiên không chút sợ hãi, có lẽ là vì đau đớn cực hạn mà bà ta phải chịu đựng nên cái chết đối với bà ta không còn quan trọng nữa. Chết chính là chết, nhưng điều đó không có nghĩa Nhan Nghiên là người ra tay. Bà ta lắc đầu, dùng khẩu hình nói: “Dù tội ác của tôi có tày trời đến đâu, Nhan Nghiên, mạng của tôi cũng không nên do cô tới lấy, cô không thể.”
Nhan Nghiên nhìn là hiểu, cô liền dí súng vào thái dương bà ta hỏi lại: “Vì sao tôi không thể lấy chứ! Tống Ngọc San, bà hại chết cha mẹ tôi, từ nhỏ tới lớn áp bức tôi, có cục diện như ngày hôm nay, tất cả là do bà tự tay tạo thành. Bây giờ, bất cứ ai cũng có thể lấy đi mạng sống của bà!”
Tống Ngọc San mỉm cười yếu ớt, ánh mắt bà ta tìm kiếm Tử Hằng. Hằng Hằng đang ở rừng cây không xa, cố gắng bịt thật chặt tai mình. Hy vọng là thằng bé không nghe được! Bà ta quay đầu lại, vươn tay về phía Nhan Nghiên: “Cô đưa khẩu súng cho tôi, để tôi tự làm.”
“Bà cảm thấy tôi còn có thể tin tưởng bà sao?”, Nhan Nghiên như khởi động chế độ đề phòng, “Tống Ngọc San, hôm nay, tôi muốn thay cha mẹ báo thù, thay chính mình báo thù và thay tất cả những người phụ nữ từng bị bà hãm hại báo thù!”
“Nhan Nghiên, dừng tay, đừng làm thế”. Đúng lúc cô chuẩn bị nổ súng thì nghe thấy tiếng động cơ ô tô cách đó không xa, tiếng phanh xe chói tai vang lên. Nhan Nghiên vừa quay đầu lại thì thấy Tư Kình Vũ xuống xe, thấy ngay cảnh cô cầm súng chĩa vào Tống Ngọc San!
Tử Hằng cũng nhìn thấy Tư Kình Vũ, nếu là trước đây, Tử Hằng nhất định sẽ bổ nhào vào cha mình, như thể nhìn thấy vị cứu tinh, ôm hắn nói: Cha, cuối cùng cha cũng tới rồi. Nhưng giờ phút này, Tử Hằng nhìn thấy Tư Kình Vũ thì liên tục lui về phía sau, tựa như thấy ác quỷ.
Âu Dạ xoay người, nhìn thấy Tư Kình Vũ thì cười nói: “Vũ, so với dự tính của tôi, anh đến sớm hơn một chút”.
Tư Kình Vĩ nhíu mày nhìn thái độ bài xích của con trai khi thấy mình, hắn không dư hơi mà chú ý đến Âu Dạ, liền bảo vệ sỹ đưa Tử Hằng vào trong xe. Tử Hằng ban đầu còn chống đối, nhưng cậu cũng rất thông minh, biết rằng tình huống hiện giờ cậu cần được bảo vệ. Cho nên cũng ngoan ngoãn để yên cho tài xế đưa mình vào xe. Thấy con trai đã được tài xế sắp xếp ổn thỏa, Tư Kình Vũ đi đến trước mắt Nhan Nghiên, một tay nắm chặt lấy khẩu súng trong tay cô, rồi nhìn bộ dạng Tống Ngọc San nằm trên mặt đất, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.
Súng đã kéo cò, chỉ nghe thấy một tiếng “Pằng!” vang lên, bắn trúng vào một tảng đá. Tống Ngọc San khàn giọng thét lên, Tư Kình Vũ cởi áo khoác ngoài đắp lên người mẹ mình, đúng lúc vệ sỹ đi đến, ôm Tống Ngọc San lên. Tống Ngọc San lập tức kinh hãi, hết đẩy rồi lại đánh vào người vệ sỹ, Tư Kình Vũ cũng chẳng quan tâm, cầm súng chĩa vào đầu Âu Dạ: “Cậu chơi đùa đến mức này, đơn giản là muốn tôi đối xử với cậu như vậy, phải không?”
Thân thể Nhan Nghiên mềm nhũn, Diêm Ưng Dương và Văn Vi đã bị người ta khống chế, dùng súng đe dọa. Nhan Nghiên không biết mình có nhìn rõ hay không, nhưng những người này đều có phù hiệu cảnh sát, nhưng từ đầu đâu có tiếng còi xe cảnh sát! Những người kia hẳn không phải là vệ sỹ, mà tất cả những người Tư Kình Vũ đưa đến đều là cảnh sát.
Một người đi lên phía trước, kéo Tư Kình Vũ lại nói: “Tư thiếu, kể từ giờ, tất cả giao cho tôi là được rồi”.
Ai cũng không ngờ được Tư Kình Vũ lại đưa cảnh sát đến đây. Ngay cả Âu Dạ cũng ngoài dự liệu, hắn nở nụ cười: “Vũ, tôi thấy việc làm này không giống tác phong thường ngày của anh cho lắm, không ngờ anh lại mang cảnh sát cao cấp đến!”
“Mạch Hoa Khắc tiên sinh, phát hiện ra bất cứ chuyện gì trái pháp luật, việc cần làm đầu tiên đương nhiên là báo cảnh sát”. Người nọ mặc thường phục vẫn giữ được tư thế phong độ, đường hoàng, “Còn chưa tự giới thiệu, tôi là Âu Thì Khiên, đại đội trưởng đội cảnh sát phân cục Thái Dương. Hiện tại các anh là kẻ tình nghi của vụ bắt cóc, cố ý giết người, tàng trữ súng ống. Tôi cần mời các anh đến cục cảnh sát ngồi một chút”.
Diêm Ưng Dương đúng là cực kì bất ngờ, việc Tư Kình Vũ tìm đến không hề ngoài dự liệu của hắn ta, nhưng đưa cảnh cảnh sát đến thì hắn không ngờ tới. Có điều đây chính là phương pháp đánh trả tốt nhất.
“Thì Khiên, cho tôi thêm chút thời gian”. Nhìn Âu Thì Khiên gật nhẹ đầu, lùi lại, Tư Kình Vũ liền đi tới trước mặt Âu Dạ: “Cậu làm những việc này liệu có nhận lại được gì không? Muốn làm tôi thất vọng về người bên cạnh mình sao? Mẹ tôi, Văn Vi, Nhan Nghiên? Âu Dạ, nhiều năm như vậy rồi, cậu rốt cuộc có mệt không?”
Sắc mặt Âu Dạ tái nhợt, nhưng vẫn vừa cười vừa nói: “Anh thì biết tôi muốn gì chứ? Vũ, đừng nói rằng anh luôn dung túng cho tôi, thật ra là vì anh cũng muốn trả thù cái nhà này đấy chứ?”
“Tôi thật sự hy vọng không phải cậu ra tay!”, Tư Kình Vũ thật sự muốn xóa sạch nụ cười trên mặt hắn ta, “Âu Dạ, tôi thật sự hy vọng không phải cậu làm, dù cậu có từng làm gì đi nữa, tôi vẫn muốn coi cậu là bạn. Từ trước đến nay, tôi chưa từng hy vọng cậu sẽ làm những việc như vậy. Thế nhưng hết lần này đến lần khác cậu khiến tôi thất vọng. Cậu lợi dụng tất cả những người cậu có thể lợi dựng, cuối cùng cậu sẽ chỉ nhận lấy kết ngọc nát đá tan mà thôi. Bây giờ tôi sẽ không bỏ qua cho cậu nữa, càng không khoan dung với cậu”.
“Nhưng mà, Vũ!”, Âu Dạ đột nhiên đổi cách gọi, hắn nói: “Dù tôi không chiếm được anh đi chăng nữa, dù có trải qua chuyện này, tôi cũng sẽ phá hủy hết, anh sẽ mất tất cả! Nhan Nghiên cũng vậy, cô ta chỉ là con cờ của tôi, thấy ban nãy cô ta chĩa súng vào ai không? Cô ta muốn giết chết mẹ anh! Còn con anh nữa, ánh mắt thằng bé nhìn anh như nhìn ma quỷ, nó cũng sẽ hận anh, căm ghét anh! Vũ, anh giống tôi, hai bàn tay trắng”.
“Tôi không như thế!”, Tư Kình Vũ quay đầu nói với hắn ta, “Tôi nhất định không thế. Âu Dạ, cho dù tôi thật sự hai bàn tay trắng, ít nhất tôi vẫn còn lương tâm. Còn cậu thì cái gì cũng không có”.
Âu Dạ nhìn hắn, nhìn đến lúc hắn lui ra, còn cảnh sát lập tức xông tới, bắt giữ hắn.
Tư Kình Vũ lạnh lùng nhìn Âu Dạ, Văn Vi và Diêm Ưng Dương bị áp tải lên xe. Khi hắn quay lại, thấy Nhan Nghiên cũng bị bắt giữ, hắn đến trước mặt cô nói: “Anh từng nói với em rồi, không cần phải tham gia vào, vì sao em nhất định phải đi đến bước này”.
Nhan Nghiên không nói gì, lúc này cô đã hết đường chối cãi, nói gì cũng đều vô nghĩa. Nói thật, lúc cô cầm súng chĩa vào Tống Ngọc San, nếu Tư Kình Vũ không xuất hiện, có lẽ cô sẽ nổ súng thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.