Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 111: Chương 110
Nhược Trữ Trữ
27/08/2014
Tư Kình Vũ cầm tay Tư Lập Hạ, Lập Hạ rất sợ Tư Kình Vũ, thấy anh trai trừng mắt nhìn mình, một câu cũng không dám nói.
Tư Kình Vũ đưa thẳng hai mẹ con Tống Ngọc San lên xe mình ở bên cạnh bệnh viện, vừa vào trong mặt hắn đã tối sầm lại vì tức giận: “Sao hai người lại đến đây?”
“Giữa con và Nhan Nghiên rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”, Tống Ngọc San hỏi lại, bà ta cho rằng cho dù Tư Kình Vũ đã biết chân tướng chuyện năm đó cũng sẽ không ở bên Nhan Nghiên, mà cho dù có ở cùng nhau cũng sẽ không nhanh như vậy. Bà ta chính là nghĩ trước khi bọn họ ở cùng nhau thì sẽ ngăn cản bọn họ trước!
“Cũng giống như lý do mẹ đến đây thôi”, Tư Kình Vũ lạnh lùng nói, hắn biết rõ những việc năm đó mẹ hắn đã làm, hắn còn chưa chất vấn bà, ngược lại bà còn tìm đến đây.
“Anh, anh thật sự ở cùng với người đàn bà đó?” Tư Lập Hạ vừa nghe xong đã mất kiềm chế, “Chẳng lẽ anh không biết cô ta là loại người gì sao? Vì sao lại ở cùng với cô ta, hơn nữa, anh không phải đã có Văn Vi rồi à? Chị ta còn là vị hôn thê của anh đó!”
“Anh đã chia tay với Văn Vi rồi! Sau này sẽ tuyên bố giải trừ hôn ước!” Tư Kình Vũ thản nhiên nói, hắn không muốn nói nhiều với mẹ và em gái, thầm nghĩ đuổi hai người đi khỏi.
“Anh chia tay với Văn Vi !” Tư Lập Hạ cùng Tống Ngọc San không giữ nổi bình tĩnh, càng ý thức được tình hình nghiêm trọng. Những năm vừa qua, anh cô đối với Văn Vi thế nào, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Người đàn ông như hắn, bên ngoài có bao nhiêu hấp dẫn, nhưng sau bao nhiêu năm bên cạnh hắn cũng chỉ có một mình Văn Vi. Tất cả mọi người đều biết hắn yêu thảm Văn Vi, bây giờ còn đính hôn, Nhan Nghiên chỉ vừa về nước đã làm cho Tư Kình Vũ chia tay với Văn Vi.
“Kình Vũ, con có biết mình đang làm gì không?” Tống Ngọc San vẫn còn duy trì vẻ lạnh lùng tĩnh lặng nhìn con trai, nhưng bà ta đang không tin vào lỗ tai của chính mình, không hiểu sao con trai bà lại làm ra được chuyện như vậy.
Tư Kình Vũ đang định nói, nhưng nhìn đến Lập Hạ, thấy cô ta đang ở đây. Hắn trả lời: “Mẹ, mẹ cũng biết, những chuyện con đã quyết thì nhất định sẽ không thay đổi. Con đã quyết định ở cùng với Nhan Nghiên, tuyệt đối sẽ không thay đổi”
“Anh, anh đừng quên, Nhan Nghiên còn có một đứa con trai”, Tư Lập Hạ bất mãn nói, “Hơn nữa, con trai cô ta, đứa trẻ đó còn có thể là đứa nghiệt chủng!” Vừa nghĩ tới tiểu quỷ kia có thể là con của cha mình, cô ta liền nổi da gà, thật là kinh khủng.
“Lập Hạ! Tử Hằng không phải nghiệt chủng!” giọng Tư Kình Vũ có vài phần nghiêm khắc, “Tử Hằng là con anh!”
Tư Lập Hạ sợ hãi, mắt mở trừng trừng, thậm chí còn không tin những lời vừa nghe được. Làm sao lại có thể! Tiểu quỷ kia lại là con của anh cô, tuy nhiên nó có diện mạo rất giống anh. Nếu nói Nhan Tử Hằng là con trai của anh, chẳng phải năm đó anh và con nhỏ thối tha Nhan Nghiên phát sinh quan hệ sao? Người quan hệ với cha cô chẳng lẽ không phải Nhan Nghiên?
“Anh, anh đừng bảo vệ cho Nhan Nghiên, con nhỏ kia trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nửa đều là do cô ta. Anh thông minh như vậy, sao lại có thể để cô ta gạt anh?”
“Ai lừa anh, ai không, trong lòng anh đều biết rất rõ”, Tư Kình Vũ vừa nói vừa nhìn Tống Ngọc San, “Mẹ, chuyện của con mẹ đừng can dự vào nữa, con đã quyết định sẽ ở bên cạnh Nhan Nghiên”
“Con đã quyết định sẽ ở bên Nhan Nghiên? Con muốn cùng cô ta ở chung một chỗ như thế nào đây? Chẳng lẽ con định nói với ta con muốn kết hôn với Nhan Nghiên?”, Tống Ngọc San vừa nghe con trai nói vậy, lập tức hỏi lại.
Tư Kình Vũ cũng ngẩn người, hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với Nhan Nghiên. Đối với hắn, kết hôn với Nhan Nghiên đại khái là một việc không thể nào, nhưng nếu thực sự xảy ra, hắn thấy mình cũng không có bao nhiêu bài xích. Hắn nói: “Đây là chuyện của con, cho dù có một ngày con kết hôn với Nhan Nghiên, đó cũng là chuyện của con.”
“Con tuyệt đối không thể ở cùng Nhan Nghiên, càng không thể kết hôn với cô ta!” Tống Ngọc San không khống chế được, lập tức không chấp nhận, “Kình Vũ, trong lòng con hẳn là biết rõ tất cả mọi chuyện. Con bé đó trở về với mục đích không tốt đẹp, trước đây chúng ta đối xử với cô ta như vậy, làm sao cô ta lại cam tâm mà quay về Lãng Ức chỉ để làm công, cô ta trở về để báo thù thôi.
“Thì sao?” Tư Kình Vũ tinh tường hơn bất cứ ai, càng không cần phải để người khác nhắc nhở. “Mẹ, con đã quyết định xong, mọi hậu quả cũng đều nghĩ rõ ràng. Mẹ vừa nói năm đó chúng ta đối xử với cô ấy như vậy, chẳng lẽ mẹ còn hy vọng Nhan Nghiên trở lại mà không báo thù sao?”
“Con biết rõ cô ta muốn báo thù, lại còn giữ cô ta ở bên cạnh?” Tống Ngọc San sau khi bị đả kích lần đầu, lần này còn nặng nề hơn. “Tình cảm của con đối với cô ta đã sâu đến bước này rồi sao?”
“Mẹ hẳn là hiểu rất rõ, Tử Hằng là con của con, con muốn có đứa con trai này, mà Tử Hằng lại không rời Nhan Nghiên, cho nên Nhan Nghiên nhất định phải ở bên cạnh con. Mẹ yên tâm, người Nhan Nghiên hận nhất là con, người cướp đi đôi mắt của cô ấy là con, kẻ thù lớn nhất cũng là con. Nhưng với khả năng của cô ấy, ở trong tay con cũng không làm được gì cả” Đây cũng là lý do hắn một mực tự thuyết phục mình, vì sao hắn lại muốn Nhan Nghiên phải ở bên cạnh mình.
“Không! Tuyệt đối không đơn giản như vậy”, Tống Ngọc San lắc đầu, trực giác của bà ta cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như Tư Kình Vũ nói, đặc biệt là trước đây dù Nhan Nghiên không nói gì nhưng bà ta cũng cảm thấy những điều Nhan Nghiên muốn làm không chỉ có thế. Vấn đề là làm sao chuyện với Nhan Nghiên năm đó Tư Kình Vũ lại biết rõ? Chuyện này sớm đã không có dấu vết, sẽ không ai biết.
Tư Kình Vũ cũng không biết mẹ mình đang nghĩ gì, hắn nói: “Mẹ yên tâm, dù cô ấy oán hận mẹ cũng không làm được gì. Chuyện đã đến nước này, con không hy vọng lại xảy ra điều gì không hay, càng không mong muốn có ai đó gây ra tổn thương cho Tử Hằng. Mẹ, mẹ thử nghĩ xem, Tử Hằng là con của con, cũng là cháu của mẹ, cháu của Lập Hạ, chẳng lẽ hai người không có cảm giác gì hay sao?”
“Anh, anh cảm thấy đứa bé do Nhan Nghiên sinh ra có thể làm cho em và mẹ có tình cảm à?” Tư Lập Hạ bất mãn, cô ta kiên quyết phản đối Nhan Nghiên và Tư Kình Vũ ở bên nhau, “Anh, anh xác định Nhan Tử Hằng đúng là con của anh sao? Biết đâu lại là một trò để lừa dối anh thì sao?”
“Tử Hằng có phải con trai anh không, mẹ là người biết rõ nhất”. Tư Kình Vũ nếu không bị hỏi đã không nói, cũng không có ý muốn nói thêm “Mẹ, con không giống cha, mong mẹ đừng dùng những thủ đoạn để đối phó với cha ra sử dụng với con. Chuyện trước đây mẹ đã làm, con có thể coi như chưa có gì phát sinh. Nhưng con hy vọng từ nay về sau không bao giờ có chuyện tương tự xảy ra nữa”
Tống Ngọc San bị con trai nói thẳng, sắc mặt trắng bệch, hiểu rõ ý của Tư Kình Vũ. Hắn trách bà, nhưng một điểm bà cũng không hối hận chuyện năm đó. Cho dù được làm lại một lần, bà ta vẫn làm như vậy.
“Con nghĩ mẹ và Lập Hạ không cần con đưa về”, Tư Kình Vũ đã đẩy cửa xe ra, “Con còn muốn đi vào, hai người trở về, đi đường cẩn thận” Nói xong, đã bước xuống xe, đi vào bệnh viện.
“Anh…” Tư Lập Hạ nghe có chút mơ hồ, giống như anh và mẹ đang có chuyện gì giấu cô ta. Giữa hai người có bí mật gì mà cô không biết. “Mẹ, anh có ý gì?”
Tống Ngọc San không trả lời, chỉ nhìn theo hướng Tư Kình Vũ đi mà ngẩn người. Tay bà ta nắm thật chặt, bà biết mình nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Tư Kình Vũ trở về phòng bệnh, Nhan Nghiên đang chơi cờ năm quân với Tử Hằng. Chỉ nghe thấy Nhan Nghiên kêu một tiếng: “Trời ạ, sao mẹ không nhìn thấy quân này, Tử Hằng, con không biết nhường mẹ một chút à?”
“Tiểu Nghiên, bởi vì mẹ phản ứng quá chậm đó!” Hai người lại bắt đầu bày bàn cờ lại từ đầu, Tử Hằng ngẩng đầu lên nhìn Tư Kình Vũ đang bước vào, chu miệng không để ý đến hắn.
Nhan Nghiên cũng thấy hắn bước vào, cô cười nhạt: “Em nghĩ anh không có việc gì nên đã về rồi?”
Tư Kình Vũ ngồi xuống bên cạnh Tử Hằng, nửa ôm lấy cậu bé, nói: “Tử Hằng, con lại giận ba sao? Bé con sao lại nhỏ mọn như vậy, ba ngày thì hai lần giận ba.”
Tử Hằng ngẩng đầu hỏi hắn: “Ba, ba đi theo họ là cùng một phe với họ ạ?”
Tư Kình Vũ cười, Tử Hằng vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ. Hắn sờ đầu con trai nói: “Bé ngốc, ba đương nhiên là cùng một phe với con rồi”
Lúc này Tử Hằng mới nở nụ cười, hai người vừa rồi rất là dữ, nhưng nó phát hiện ba nó chính là có giúp bọn họ, nhưng mà mẹ nó cũng thật lợi hại, một điểm cũng không có vẻ giống người bị khi phụ, nên nó đương nhiên cũng sẽ không có bộ dạng giống người bị khi phụ. “Ba, tiểu Nghiên thật sự rất ngốc nha! Chơi cờ năm quân với con, mỗi ván không quá mười nước đều thua, con muốn nhường cho mẹ cũng không có cách nào!”
“Này!” Thua dưới tay con trai đã mất mặt, hơn nữa còn bị con cười nhạo, Nhan Nghiên trừng mắt nhìn Tử Hằng, đem tất cả quân cờ đặt về vị trí cũ, nói: “Chúng ta chơi tiếp, lần này mẹ nhất định sẽ không thua”
“Mẹ con đúng là rất ngốc!” Tư Kình Vũ buồn cười nhìn Nhan Nghiên đang đỏ ửng mặt, có phần e lệ, lại có chút ảo não. Hắn nhìn Nhan Nghiên đến ngây dại, Tư Kình Vũ không biết rằng Nhan Nghiên còn có diện mạo như vậy.
“Ba, sao ba lại nhìn Tiểu Nghiên chằm chằm a, trên mặt mẹ có dính cái gì sao?” Ánh mắt cha nó rất doạ người mà, dường như muốn đem Tiểu Nghiên ăn tươi luôn.
Nhan Nghiên làm sao không hiểu ánh mắt hắn có nghĩa gì? Liệu hắn có dám động tình ngay trước mặt con không. Cô hắng giọng, xem như nhắc nhở hắn, sau đó nói với con trai: “Hằng Hằng, chúng ta chơi tiếp, con đi trước đi”
“Tiểu Nghiên, mẹ đi trước đi!” Tử Hằng nhìn Nhan Nghiên vẻ bất đắc dĩ, rõ ràng trong lòng chính là xem thường mẹ.
Nhan Nghiên không giận không được, nhưng vẫn đi nước đầu tiên. Tư Kình Vũ không biết từ khi nào đã ngồi xuống cạnh cô, người nửa dán vào sau lưng Nhan Nghiên, một tay ôm ngang eo cô. Đến lượt Nhan Nghiên đi, hắn nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: “Đi bên này”
Thân thể Nhan Nghiên cứng ngắc, không dám nhúc nhích, Tử Hằng đang ở bên nên cô không dám đẩy hắn ra. Nghe hắn nói liền đặt quân cờ xuống vị trí đó. Cứ như vậy, từng bước một, Tư Kình Vũ làm quân sư ở bên tai Nhan Nghiên, mỗi câu nói đều mang theo nhiệt khí hướng dẫn cô từng bước từng bước. Nhan Nghiên bị động tác thân mật khiêu khích của hắn khiến toàn thân nóng lên, nhưng không ngờ đến cuối cùng còn thắng!
Tử Hằng không phục nhìn họ: “Hai người lớn các người bắt nạt một đứa trẻ như con, thật không biết xấu hổ”
Nhan Nghiên đỏ mặt, người ngả về phía trước muốn rời đi, tránh xa Tư Kình Vũ, nhưng thân thể hắn càng dán chặt, đem cô ôm còn chặt hơn, tay kia xoa xoa mũi Tử Hằng nói: “Tiểu quỷ, không cho phép con bắt nạt mẹ con”
“Hừ, ai mới là người bắt nạt mẹ?” Tử Hằng hếch cằm lên, không chút khách khí, “Ba ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối đều ăn đậu hũ của Tiểu Nghiên, ba dụng tâm bất lương!”
Mặt Nhan Nghiên càng nóng lên, muốn đẩy tay Tư Kình Vũ ra, cô đột nhiên phát hiện, mình bị hai cha con hợp sức đùa giỡn. “Hai cha con đều xấu xa, cấu kết với nhau để khi phụ tôi!”
Tư Kình Vũ và Tử Hằng nhìn nhau, sau đó vui vẻ cười rộ lên.
Tư Kình Vũ đưa thẳng hai mẹ con Tống Ngọc San lên xe mình ở bên cạnh bệnh viện, vừa vào trong mặt hắn đã tối sầm lại vì tức giận: “Sao hai người lại đến đây?”
“Giữa con và Nhan Nghiên rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”, Tống Ngọc San hỏi lại, bà ta cho rằng cho dù Tư Kình Vũ đã biết chân tướng chuyện năm đó cũng sẽ không ở bên Nhan Nghiên, mà cho dù có ở cùng nhau cũng sẽ không nhanh như vậy. Bà ta chính là nghĩ trước khi bọn họ ở cùng nhau thì sẽ ngăn cản bọn họ trước!
“Cũng giống như lý do mẹ đến đây thôi”, Tư Kình Vũ lạnh lùng nói, hắn biết rõ những việc năm đó mẹ hắn đã làm, hắn còn chưa chất vấn bà, ngược lại bà còn tìm đến đây.
“Anh, anh thật sự ở cùng với người đàn bà đó?” Tư Lập Hạ vừa nghe xong đã mất kiềm chế, “Chẳng lẽ anh không biết cô ta là loại người gì sao? Vì sao lại ở cùng với cô ta, hơn nữa, anh không phải đã có Văn Vi rồi à? Chị ta còn là vị hôn thê của anh đó!”
“Anh đã chia tay với Văn Vi rồi! Sau này sẽ tuyên bố giải trừ hôn ước!” Tư Kình Vũ thản nhiên nói, hắn không muốn nói nhiều với mẹ và em gái, thầm nghĩ đuổi hai người đi khỏi.
“Anh chia tay với Văn Vi !” Tư Lập Hạ cùng Tống Ngọc San không giữ nổi bình tĩnh, càng ý thức được tình hình nghiêm trọng. Những năm vừa qua, anh cô đối với Văn Vi thế nào, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Người đàn ông như hắn, bên ngoài có bao nhiêu hấp dẫn, nhưng sau bao nhiêu năm bên cạnh hắn cũng chỉ có một mình Văn Vi. Tất cả mọi người đều biết hắn yêu thảm Văn Vi, bây giờ còn đính hôn, Nhan Nghiên chỉ vừa về nước đã làm cho Tư Kình Vũ chia tay với Văn Vi.
“Kình Vũ, con có biết mình đang làm gì không?” Tống Ngọc San vẫn còn duy trì vẻ lạnh lùng tĩnh lặng nhìn con trai, nhưng bà ta đang không tin vào lỗ tai của chính mình, không hiểu sao con trai bà lại làm ra được chuyện như vậy.
Tư Kình Vũ đang định nói, nhưng nhìn đến Lập Hạ, thấy cô ta đang ở đây. Hắn trả lời: “Mẹ, mẹ cũng biết, những chuyện con đã quyết thì nhất định sẽ không thay đổi. Con đã quyết định ở cùng với Nhan Nghiên, tuyệt đối sẽ không thay đổi”
“Anh, anh đừng quên, Nhan Nghiên còn có một đứa con trai”, Tư Lập Hạ bất mãn nói, “Hơn nữa, con trai cô ta, đứa trẻ đó còn có thể là đứa nghiệt chủng!” Vừa nghĩ tới tiểu quỷ kia có thể là con của cha mình, cô ta liền nổi da gà, thật là kinh khủng.
“Lập Hạ! Tử Hằng không phải nghiệt chủng!” giọng Tư Kình Vũ có vài phần nghiêm khắc, “Tử Hằng là con anh!”
Tư Lập Hạ sợ hãi, mắt mở trừng trừng, thậm chí còn không tin những lời vừa nghe được. Làm sao lại có thể! Tiểu quỷ kia lại là con của anh cô, tuy nhiên nó có diện mạo rất giống anh. Nếu nói Nhan Tử Hằng là con trai của anh, chẳng phải năm đó anh và con nhỏ thối tha Nhan Nghiên phát sinh quan hệ sao? Người quan hệ với cha cô chẳng lẽ không phải Nhan Nghiên?
“Anh, anh đừng bảo vệ cho Nhan Nghiên, con nhỏ kia trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nửa đều là do cô ta. Anh thông minh như vậy, sao lại có thể để cô ta gạt anh?”
“Ai lừa anh, ai không, trong lòng anh đều biết rất rõ”, Tư Kình Vũ vừa nói vừa nhìn Tống Ngọc San, “Mẹ, chuyện của con mẹ đừng can dự vào nữa, con đã quyết định sẽ ở bên cạnh Nhan Nghiên”
“Con đã quyết định sẽ ở bên Nhan Nghiên? Con muốn cùng cô ta ở chung một chỗ như thế nào đây? Chẳng lẽ con định nói với ta con muốn kết hôn với Nhan Nghiên?”, Tống Ngọc San vừa nghe con trai nói vậy, lập tức hỏi lại.
Tư Kình Vũ cũng ngẩn người, hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với Nhan Nghiên. Đối với hắn, kết hôn với Nhan Nghiên đại khái là một việc không thể nào, nhưng nếu thực sự xảy ra, hắn thấy mình cũng không có bao nhiêu bài xích. Hắn nói: “Đây là chuyện của con, cho dù có một ngày con kết hôn với Nhan Nghiên, đó cũng là chuyện của con.”
“Con tuyệt đối không thể ở cùng Nhan Nghiên, càng không thể kết hôn với cô ta!” Tống Ngọc San không khống chế được, lập tức không chấp nhận, “Kình Vũ, trong lòng con hẳn là biết rõ tất cả mọi chuyện. Con bé đó trở về với mục đích không tốt đẹp, trước đây chúng ta đối xử với cô ta như vậy, làm sao cô ta lại cam tâm mà quay về Lãng Ức chỉ để làm công, cô ta trở về để báo thù thôi.
“Thì sao?” Tư Kình Vũ tinh tường hơn bất cứ ai, càng không cần phải để người khác nhắc nhở. “Mẹ, con đã quyết định xong, mọi hậu quả cũng đều nghĩ rõ ràng. Mẹ vừa nói năm đó chúng ta đối xử với cô ấy như vậy, chẳng lẽ mẹ còn hy vọng Nhan Nghiên trở lại mà không báo thù sao?”
“Con biết rõ cô ta muốn báo thù, lại còn giữ cô ta ở bên cạnh?” Tống Ngọc San sau khi bị đả kích lần đầu, lần này còn nặng nề hơn. “Tình cảm của con đối với cô ta đã sâu đến bước này rồi sao?”
“Mẹ hẳn là hiểu rất rõ, Tử Hằng là con của con, con muốn có đứa con trai này, mà Tử Hằng lại không rời Nhan Nghiên, cho nên Nhan Nghiên nhất định phải ở bên cạnh con. Mẹ yên tâm, người Nhan Nghiên hận nhất là con, người cướp đi đôi mắt của cô ấy là con, kẻ thù lớn nhất cũng là con. Nhưng với khả năng của cô ấy, ở trong tay con cũng không làm được gì cả” Đây cũng là lý do hắn một mực tự thuyết phục mình, vì sao hắn lại muốn Nhan Nghiên phải ở bên cạnh mình.
“Không! Tuyệt đối không đơn giản như vậy”, Tống Ngọc San lắc đầu, trực giác của bà ta cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như Tư Kình Vũ nói, đặc biệt là trước đây dù Nhan Nghiên không nói gì nhưng bà ta cũng cảm thấy những điều Nhan Nghiên muốn làm không chỉ có thế. Vấn đề là làm sao chuyện với Nhan Nghiên năm đó Tư Kình Vũ lại biết rõ? Chuyện này sớm đã không có dấu vết, sẽ không ai biết.
Tư Kình Vũ cũng không biết mẹ mình đang nghĩ gì, hắn nói: “Mẹ yên tâm, dù cô ấy oán hận mẹ cũng không làm được gì. Chuyện đã đến nước này, con không hy vọng lại xảy ra điều gì không hay, càng không mong muốn có ai đó gây ra tổn thương cho Tử Hằng. Mẹ, mẹ thử nghĩ xem, Tử Hằng là con của con, cũng là cháu của mẹ, cháu của Lập Hạ, chẳng lẽ hai người không có cảm giác gì hay sao?”
“Anh, anh cảm thấy đứa bé do Nhan Nghiên sinh ra có thể làm cho em và mẹ có tình cảm à?” Tư Lập Hạ bất mãn, cô ta kiên quyết phản đối Nhan Nghiên và Tư Kình Vũ ở bên nhau, “Anh, anh xác định Nhan Tử Hằng đúng là con của anh sao? Biết đâu lại là một trò để lừa dối anh thì sao?”
“Tử Hằng có phải con trai anh không, mẹ là người biết rõ nhất”. Tư Kình Vũ nếu không bị hỏi đã không nói, cũng không có ý muốn nói thêm “Mẹ, con không giống cha, mong mẹ đừng dùng những thủ đoạn để đối phó với cha ra sử dụng với con. Chuyện trước đây mẹ đã làm, con có thể coi như chưa có gì phát sinh. Nhưng con hy vọng từ nay về sau không bao giờ có chuyện tương tự xảy ra nữa”
Tống Ngọc San bị con trai nói thẳng, sắc mặt trắng bệch, hiểu rõ ý của Tư Kình Vũ. Hắn trách bà, nhưng một điểm bà cũng không hối hận chuyện năm đó. Cho dù được làm lại một lần, bà ta vẫn làm như vậy.
“Con nghĩ mẹ và Lập Hạ không cần con đưa về”, Tư Kình Vũ đã đẩy cửa xe ra, “Con còn muốn đi vào, hai người trở về, đi đường cẩn thận” Nói xong, đã bước xuống xe, đi vào bệnh viện.
“Anh…” Tư Lập Hạ nghe có chút mơ hồ, giống như anh và mẹ đang có chuyện gì giấu cô ta. Giữa hai người có bí mật gì mà cô không biết. “Mẹ, anh có ý gì?”
Tống Ngọc San không trả lời, chỉ nhìn theo hướng Tư Kình Vũ đi mà ngẩn người. Tay bà ta nắm thật chặt, bà biết mình nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Tư Kình Vũ trở về phòng bệnh, Nhan Nghiên đang chơi cờ năm quân với Tử Hằng. Chỉ nghe thấy Nhan Nghiên kêu một tiếng: “Trời ạ, sao mẹ không nhìn thấy quân này, Tử Hằng, con không biết nhường mẹ một chút à?”
“Tiểu Nghiên, bởi vì mẹ phản ứng quá chậm đó!” Hai người lại bắt đầu bày bàn cờ lại từ đầu, Tử Hằng ngẩng đầu lên nhìn Tư Kình Vũ đang bước vào, chu miệng không để ý đến hắn.
Nhan Nghiên cũng thấy hắn bước vào, cô cười nhạt: “Em nghĩ anh không có việc gì nên đã về rồi?”
Tư Kình Vũ ngồi xuống bên cạnh Tử Hằng, nửa ôm lấy cậu bé, nói: “Tử Hằng, con lại giận ba sao? Bé con sao lại nhỏ mọn như vậy, ba ngày thì hai lần giận ba.”
Tử Hằng ngẩng đầu hỏi hắn: “Ba, ba đi theo họ là cùng một phe với họ ạ?”
Tư Kình Vũ cười, Tử Hằng vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ. Hắn sờ đầu con trai nói: “Bé ngốc, ba đương nhiên là cùng một phe với con rồi”
Lúc này Tử Hằng mới nở nụ cười, hai người vừa rồi rất là dữ, nhưng nó phát hiện ba nó chính là có giúp bọn họ, nhưng mà mẹ nó cũng thật lợi hại, một điểm cũng không có vẻ giống người bị khi phụ, nên nó đương nhiên cũng sẽ không có bộ dạng giống người bị khi phụ. “Ba, tiểu Nghiên thật sự rất ngốc nha! Chơi cờ năm quân với con, mỗi ván không quá mười nước đều thua, con muốn nhường cho mẹ cũng không có cách nào!”
“Này!” Thua dưới tay con trai đã mất mặt, hơn nữa còn bị con cười nhạo, Nhan Nghiên trừng mắt nhìn Tử Hằng, đem tất cả quân cờ đặt về vị trí cũ, nói: “Chúng ta chơi tiếp, lần này mẹ nhất định sẽ không thua”
“Mẹ con đúng là rất ngốc!” Tư Kình Vũ buồn cười nhìn Nhan Nghiên đang đỏ ửng mặt, có phần e lệ, lại có chút ảo não. Hắn nhìn Nhan Nghiên đến ngây dại, Tư Kình Vũ không biết rằng Nhan Nghiên còn có diện mạo như vậy.
“Ba, sao ba lại nhìn Tiểu Nghiên chằm chằm a, trên mặt mẹ có dính cái gì sao?” Ánh mắt cha nó rất doạ người mà, dường như muốn đem Tiểu Nghiên ăn tươi luôn.
Nhan Nghiên làm sao không hiểu ánh mắt hắn có nghĩa gì? Liệu hắn có dám động tình ngay trước mặt con không. Cô hắng giọng, xem như nhắc nhở hắn, sau đó nói với con trai: “Hằng Hằng, chúng ta chơi tiếp, con đi trước đi”
“Tiểu Nghiên, mẹ đi trước đi!” Tử Hằng nhìn Nhan Nghiên vẻ bất đắc dĩ, rõ ràng trong lòng chính là xem thường mẹ.
Nhan Nghiên không giận không được, nhưng vẫn đi nước đầu tiên. Tư Kình Vũ không biết từ khi nào đã ngồi xuống cạnh cô, người nửa dán vào sau lưng Nhan Nghiên, một tay ôm ngang eo cô. Đến lượt Nhan Nghiên đi, hắn nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: “Đi bên này”
Thân thể Nhan Nghiên cứng ngắc, không dám nhúc nhích, Tử Hằng đang ở bên nên cô không dám đẩy hắn ra. Nghe hắn nói liền đặt quân cờ xuống vị trí đó. Cứ như vậy, từng bước một, Tư Kình Vũ làm quân sư ở bên tai Nhan Nghiên, mỗi câu nói đều mang theo nhiệt khí hướng dẫn cô từng bước từng bước. Nhan Nghiên bị động tác thân mật khiêu khích của hắn khiến toàn thân nóng lên, nhưng không ngờ đến cuối cùng còn thắng!
Tử Hằng không phục nhìn họ: “Hai người lớn các người bắt nạt một đứa trẻ như con, thật không biết xấu hổ”
Nhan Nghiên đỏ mặt, người ngả về phía trước muốn rời đi, tránh xa Tư Kình Vũ, nhưng thân thể hắn càng dán chặt, đem cô ôm còn chặt hơn, tay kia xoa xoa mũi Tử Hằng nói: “Tiểu quỷ, không cho phép con bắt nạt mẹ con”
“Hừ, ai mới là người bắt nạt mẹ?” Tử Hằng hếch cằm lên, không chút khách khí, “Ba ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối đều ăn đậu hũ của Tiểu Nghiên, ba dụng tâm bất lương!”
Mặt Nhan Nghiên càng nóng lên, muốn đẩy tay Tư Kình Vũ ra, cô đột nhiên phát hiện, mình bị hai cha con hợp sức đùa giỡn. “Hai cha con đều xấu xa, cấu kết với nhau để khi phụ tôi!”
Tư Kình Vũ và Tử Hằng nhìn nhau, sau đó vui vẻ cười rộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.