Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 160: Chương 159
Nhược Trữ Trữ
27/08/2014
Cục cưng kiêu ngạo pk tổng tài papa – Chương 159: Lựa chọn
Tác giả: Nhược Trữ Trữ
Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Miệng hắn có mùi thuốc lá nồng nặc, thiếu chút làm cô bị sặc. Nhưng cô không có dời đi, cô quen thuộc đôi môi hắn, đầu lưỡi cô chuyển động giữa khoang miệng hắn, một chút lại len lỏi vào trong, cô nói : “Kình Vũ, ôm em đi!”
Tư Kình Vũ run rẩy, bình thường khi cô gọi hắn như vậy đều là có mục đích, rất kiều mị, mê người. Hiện tại âm thanh của cô nhẹ nhàng, thật dịu dàng.Tư Kình Vũ rốt cuộc chuyển khách thành chủ, nâng mông cô lên, làm cho hai chân cô kẹp ngang hông của hắn. Thực ra bây giờ Tư Kình Vũ không có tâm tư làm chuyện này, Nhan Nghiên cũng không, nhưng chính tâm ý của cô khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Hắn ôm cô bước vào phòng tắm, hai người đều cởi quần áo, nằm giữa bồn tắm lớn. Cô ghé vào ngực hắn, đầu tựa lên vai hắn. Cô không nói gì, bởi bây giờ mọi lời nói đều là dư thừa.
Tư Kình Vũ cũng không còn khí lực để nói chuyện, một tay đặt trên vai cô, tay kia đặt lên khuôn mặt cô. Nhan Nghiên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, lúc này nằm trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn có phần tái nhợt,càng nhìn càng làm cho lòng người đau xót. Trong đầu hắn lại nhớ đến đêm đó, sấm sét vang dội, hình dáng bé nhỏ của cô trên hành lang ,bất lực tìm mẹ. Hắn đơn giản bắt lấy cô, làm cho cô thấy mẹ cô cùng cha hắn làm những việc khiến cho người ta chán ghét, khinh bỉ. Khi đó hắn quá hận, xác thực cha hoang dâm, hắn hận ông ta, cũng hận người phụ nữ bên cạnh ông ta. Lúc đó Nhan Nghiên xuất hiện, trở thành người hắn hận nhất về sau.
Hắn theo dõi cô gái nhỏ này từng ngày lớn lên, cô luôn ngụy trang bằng vẻ quật cường , mạnh mẽ, chỉ vì cầu mong một cuộc sống yên lành. Hiện tại nghĩ lại, Nhan Nghiên quả thực rất giỏi, một cô gái nhỏ như vậy, bị mẹ và em hắn ức hiếp, lại bị người giúp việc bắt nạt, ghét bỏ, còn có người cha của hắn mưu đồ bất chính với cô, còn cả bản thân hắn luôn uy hiếp cô, mà cô vẫn kiên cường chịu đựng.
Hắn khi đó đúng là rất tàn ác! Tay của hắn di chuyển qua đôi mắt cô, ánh mắt cô màu lam, trong suốt, nếu cô giận giữ, đôi mắt sẽ mở rất to, khi đó càng sáng, càng rung động lòng người . “Nhan Nghiên, bây giờ em còn hận tôi sao?”
Nhan Nghiên khẽ ngước nhìn hắn, phát hiện hắn đang chuyên chú nhìn ánh mắt mình, mi mắt rũ xuống, cô nói: “Hận, Tư Kình Vũ, tôi không muốn lừa dối anh. Tư gia đã làm bao nhiêu chuyện với tôi, khắc tận xương tủy, tôi có chết cũng không quên đi!”
Ngực Tư Kình Vũ như xiết chặt, không tức giận, môi hắn hạ xuống mi mắt cô: “Nhưng em đã tha thứ cho Lập Hạ, còn cứu nó một mạng. Nhan Nghiên, em hận nhưng không đủ kiên định”
Nhan Nghiên không rõ tại sao hắn lại nhắc đến chuyện này. Quả thật không phải cô nguyện ý. Cấm kị giữa bọn họ, hắn nên biết, khi nhắc đến chuyện này, hai người không thể bình tĩnh nói chuyện. “Lập Hạ chỉ bắt nạt tôi, nhưng nếu so với cha mẹ anh, so với anh, đây chẳng qua chỉ là cát bụi. Tư Kình Vũ, anh nhất định phải nói về việc này với tôi sao?”
Tư Kình Vũ lại cười: “Tôi chỉ cảm thấy em rốt cuộc đã có thể như ý nguyện, Tư gia thật sự có báo ứng, hơn nữa báo ứng đã đến rồi!”
“Đúng vậy, tôi thừa nhận, khi tôi nghe Lập Hạ nói về chuyện kia, đúng là tôi đã nghĩ đây là báo ứng của ông ta, là ông trời trừng phạt ông ta, tôi không đồng tình, tôi cảm thấy ông ta rất đáng đời.” Nhan Nghiên cũng không che giấu, lời nói bên môi mang theo nụ cười sung sướng, sảng khoái, “Tư Kình Vũ, vì vậy tôi không cách nào an ủi anh được. Tôi cũng không thể nào nói , cha của anh sẽ không có việc gì, ông ta sẽ không sao, ông ta sẽ khá hơn. Tôi hi vọng ông ta không tốt, tôi hi vọng ông ta phải nhận lấy báo ứng, đây chính là suy nghĩ của tôi.”
Tư Kình Vũ đương nhiên hiểu rõ cô nghĩ gì, nhưng khi nghe cô nói ra, hắn cảm thấy đau nhói. Hắn giữ Nhan Nghiên ở bên người, lựa chọn xem nhẹ âm mưu của cô, bọn họ lúc đó có quá nhiều khúc mắc, mâu thuẫn. Cô hận quá sâu, dù ở trước mặt hắn cũng không che giấu hận thù, dù hiện tại thân thể của cô và hắn gần nhau như vậy, nhưng trái tim lại xa cách rất nhiều.
“Nếu như đổi lại là tôi, anh cũng sẽ nghĩ như vậy. Tư Kình Vũ, anh không tưởng tượng được nỗi khổ cùng sự bi ai của tôi. Đau khổ quá sâu, ắt hận sẽ sâu.” Nhan Nghiên không nói tiếp nữa, cô chợt nhớ , Tư Kình Vũ vẫn đang ôm eo cô, làm cô không thể cử động được.
“Tôi mang đôi mắt trả lại cho em, thế nào? Tôi trả lại mắt cho em.” Tay hắn trượt đến cổ cô, mỗi câu chữ, đều vô cùng nghiêm túc.
Nhan Nghiên nhìn hắn, lại nở nụ cười: “Đôi mắt của anh đối với tôi đã không còn ý nghĩa, thương tổn tạo thành đã không cách nào xóa đi. Đôi mắt của anh cũng không phải là mắt của tôi, đôi mắt của Văn Vi hiện tại mới là ánh mắt của tôi. Anh thật sự có thể trả mắt cho tôi sao?”
Tư Kình Vũ buông cô ra, đúng vậy, đúng vậy! Đôi mắt hiện tại Văn Vi dùng chính là mắt của Nhan Nghiên!” Tôi hiểu rồi, em đã hận rất sâu! Nhan Nghiên, về sau, mối thù hận của em nên đặt lên người tôi, đừng liên lụy những người khác, đều để tôi nhận lấy. Năm đó là do tôi gây nên, tôi thừa nhận.”
Nhan Nghiên nở nụ cười, quả nhiên đúng như cô nghĩ, hắn cho rằng mọi chuyện là do cô làm, cha hắn thành ra như thế là do cô ở sau lưng tính kế. Cô không nghĩ sẽ nhìn hắn nữa, một phút cũng không muốn nhìn hắn. Làm sao cô có thể mềm lòng với hắn, làm sao có thể vì hắn mà trong lòng chua xót, hắn căn bản không xứng. Cô vội vàng hấp tấp, cầm khăn tắm ôm lấy chính mình, cũng kéo lấy nắm cửa, nhưng lại bị Tư Kình Vũ ôm vào.
“Nhan Nghiên, rất nhiều việc em đã không thể nắm giữ, kết cục em cũng sẽ trở thành quân cờ của người khác. Đáp ứng tôi, rời khỏi đây, tôi nhất định trả những gì thiếu nợ em.” Tư Kình Vũ nói bên tai cô, hắn ở sau lưng cô nên không nhìn được sắc mặt Nhan Nghiên. Cô cũng không nhìn hắn, bởi lúc này ánh mắt của cô đang ẩm ướt.
Tâm tình Nhan Nghiên như treo cao, thanh âm Tư Kình Vũ vang bên tai, làm cho cô run rẩy. Hắn có ý gì, hắn biết sư phụ sao? Biết rõ sư phụ của cô làm việc này? Nhan Nghiên không hiểu chính xác hàm ý câu nói đó : “Tôi phải ra ngoài, Tử Hằng sắp tỉnh rồi.”
Tư Kình Vũ không buông tay, lúc này hắn không có cách nào buông tay. “Cha tôi hiện đã bị trừng phạt, tôi ngồi ở bệnh viện, một mực nghĩ. Cho dù không ai báo thù, có một ngày số mệnh ông ta cũng sẽ trở nên như vậy. Mà mẹ tôi, tôi cũng hiểu rõ, chuyện này chẳng khác nào đánh vào lòng bà. Bà mới là người đau khổ nhất.”
“Bà ta cũng không phải …không thống khổ.” Nhan Nghiên phủ nhận “Tư Kình Vũ, tôi không rõ, tôi thật sự muốn đi ra ngoài, anh mau buông tôi ra.”
“Đây là lựa chọn của em sao?” Tư Kình Vũ càng ôm chặt cô, “Tôi đã nói cho em, hiện tại em nói quyết định của em cho tôi? Nhan Nghiên, nói cho tôi biết, đây là quyết định của em dành cho tôi sao?”
Hô hấp cô cứng lại, đây là đáp án của cô sao? Cô không biết, cô chỉ biết rằng, cô không có sự lựa chọn!
Tác giả: Nhược Trữ Trữ
Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Miệng hắn có mùi thuốc lá nồng nặc, thiếu chút làm cô bị sặc. Nhưng cô không có dời đi, cô quen thuộc đôi môi hắn, đầu lưỡi cô chuyển động giữa khoang miệng hắn, một chút lại len lỏi vào trong, cô nói : “Kình Vũ, ôm em đi!”
Tư Kình Vũ run rẩy, bình thường khi cô gọi hắn như vậy đều là có mục đích, rất kiều mị, mê người. Hiện tại âm thanh của cô nhẹ nhàng, thật dịu dàng.Tư Kình Vũ rốt cuộc chuyển khách thành chủ, nâng mông cô lên, làm cho hai chân cô kẹp ngang hông của hắn. Thực ra bây giờ Tư Kình Vũ không có tâm tư làm chuyện này, Nhan Nghiên cũng không, nhưng chính tâm ý của cô khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Hắn ôm cô bước vào phòng tắm, hai người đều cởi quần áo, nằm giữa bồn tắm lớn. Cô ghé vào ngực hắn, đầu tựa lên vai hắn. Cô không nói gì, bởi bây giờ mọi lời nói đều là dư thừa.
Tư Kình Vũ cũng không còn khí lực để nói chuyện, một tay đặt trên vai cô, tay kia đặt lên khuôn mặt cô. Nhan Nghiên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, lúc này nằm trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn có phần tái nhợt,càng nhìn càng làm cho lòng người đau xót. Trong đầu hắn lại nhớ đến đêm đó, sấm sét vang dội, hình dáng bé nhỏ của cô trên hành lang ,bất lực tìm mẹ. Hắn đơn giản bắt lấy cô, làm cho cô thấy mẹ cô cùng cha hắn làm những việc khiến cho người ta chán ghét, khinh bỉ. Khi đó hắn quá hận, xác thực cha hoang dâm, hắn hận ông ta, cũng hận người phụ nữ bên cạnh ông ta. Lúc đó Nhan Nghiên xuất hiện, trở thành người hắn hận nhất về sau.
Hắn theo dõi cô gái nhỏ này từng ngày lớn lên, cô luôn ngụy trang bằng vẻ quật cường , mạnh mẽ, chỉ vì cầu mong một cuộc sống yên lành. Hiện tại nghĩ lại, Nhan Nghiên quả thực rất giỏi, một cô gái nhỏ như vậy, bị mẹ và em hắn ức hiếp, lại bị người giúp việc bắt nạt, ghét bỏ, còn có người cha của hắn mưu đồ bất chính với cô, còn cả bản thân hắn luôn uy hiếp cô, mà cô vẫn kiên cường chịu đựng.
Hắn khi đó đúng là rất tàn ác! Tay của hắn di chuyển qua đôi mắt cô, ánh mắt cô màu lam, trong suốt, nếu cô giận giữ, đôi mắt sẽ mở rất to, khi đó càng sáng, càng rung động lòng người . “Nhan Nghiên, bây giờ em còn hận tôi sao?”
Nhan Nghiên khẽ ngước nhìn hắn, phát hiện hắn đang chuyên chú nhìn ánh mắt mình, mi mắt rũ xuống, cô nói: “Hận, Tư Kình Vũ, tôi không muốn lừa dối anh. Tư gia đã làm bao nhiêu chuyện với tôi, khắc tận xương tủy, tôi có chết cũng không quên đi!”
Ngực Tư Kình Vũ như xiết chặt, không tức giận, môi hắn hạ xuống mi mắt cô: “Nhưng em đã tha thứ cho Lập Hạ, còn cứu nó một mạng. Nhan Nghiên, em hận nhưng không đủ kiên định”
Nhan Nghiên không rõ tại sao hắn lại nhắc đến chuyện này. Quả thật không phải cô nguyện ý. Cấm kị giữa bọn họ, hắn nên biết, khi nhắc đến chuyện này, hai người không thể bình tĩnh nói chuyện. “Lập Hạ chỉ bắt nạt tôi, nhưng nếu so với cha mẹ anh, so với anh, đây chẳng qua chỉ là cát bụi. Tư Kình Vũ, anh nhất định phải nói về việc này với tôi sao?”
Tư Kình Vũ lại cười: “Tôi chỉ cảm thấy em rốt cuộc đã có thể như ý nguyện, Tư gia thật sự có báo ứng, hơn nữa báo ứng đã đến rồi!”
“Đúng vậy, tôi thừa nhận, khi tôi nghe Lập Hạ nói về chuyện kia, đúng là tôi đã nghĩ đây là báo ứng của ông ta, là ông trời trừng phạt ông ta, tôi không đồng tình, tôi cảm thấy ông ta rất đáng đời.” Nhan Nghiên cũng không che giấu, lời nói bên môi mang theo nụ cười sung sướng, sảng khoái, “Tư Kình Vũ, vì vậy tôi không cách nào an ủi anh được. Tôi cũng không thể nào nói , cha của anh sẽ không có việc gì, ông ta sẽ không sao, ông ta sẽ khá hơn. Tôi hi vọng ông ta không tốt, tôi hi vọng ông ta phải nhận lấy báo ứng, đây chính là suy nghĩ của tôi.”
Tư Kình Vũ đương nhiên hiểu rõ cô nghĩ gì, nhưng khi nghe cô nói ra, hắn cảm thấy đau nhói. Hắn giữ Nhan Nghiên ở bên người, lựa chọn xem nhẹ âm mưu của cô, bọn họ lúc đó có quá nhiều khúc mắc, mâu thuẫn. Cô hận quá sâu, dù ở trước mặt hắn cũng không che giấu hận thù, dù hiện tại thân thể của cô và hắn gần nhau như vậy, nhưng trái tim lại xa cách rất nhiều.
“Nếu như đổi lại là tôi, anh cũng sẽ nghĩ như vậy. Tư Kình Vũ, anh không tưởng tượng được nỗi khổ cùng sự bi ai của tôi. Đau khổ quá sâu, ắt hận sẽ sâu.” Nhan Nghiên không nói tiếp nữa, cô chợt nhớ , Tư Kình Vũ vẫn đang ôm eo cô, làm cô không thể cử động được.
“Tôi mang đôi mắt trả lại cho em, thế nào? Tôi trả lại mắt cho em.” Tay hắn trượt đến cổ cô, mỗi câu chữ, đều vô cùng nghiêm túc.
Nhan Nghiên nhìn hắn, lại nở nụ cười: “Đôi mắt của anh đối với tôi đã không còn ý nghĩa, thương tổn tạo thành đã không cách nào xóa đi. Đôi mắt của anh cũng không phải là mắt của tôi, đôi mắt của Văn Vi hiện tại mới là ánh mắt của tôi. Anh thật sự có thể trả mắt cho tôi sao?”
Tư Kình Vũ buông cô ra, đúng vậy, đúng vậy! Đôi mắt hiện tại Văn Vi dùng chính là mắt của Nhan Nghiên!” Tôi hiểu rồi, em đã hận rất sâu! Nhan Nghiên, về sau, mối thù hận của em nên đặt lên người tôi, đừng liên lụy những người khác, đều để tôi nhận lấy. Năm đó là do tôi gây nên, tôi thừa nhận.”
Nhan Nghiên nở nụ cười, quả nhiên đúng như cô nghĩ, hắn cho rằng mọi chuyện là do cô làm, cha hắn thành ra như thế là do cô ở sau lưng tính kế. Cô không nghĩ sẽ nhìn hắn nữa, một phút cũng không muốn nhìn hắn. Làm sao cô có thể mềm lòng với hắn, làm sao có thể vì hắn mà trong lòng chua xót, hắn căn bản không xứng. Cô vội vàng hấp tấp, cầm khăn tắm ôm lấy chính mình, cũng kéo lấy nắm cửa, nhưng lại bị Tư Kình Vũ ôm vào.
“Nhan Nghiên, rất nhiều việc em đã không thể nắm giữ, kết cục em cũng sẽ trở thành quân cờ của người khác. Đáp ứng tôi, rời khỏi đây, tôi nhất định trả những gì thiếu nợ em.” Tư Kình Vũ nói bên tai cô, hắn ở sau lưng cô nên không nhìn được sắc mặt Nhan Nghiên. Cô cũng không nhìn hắn, bởi lúc này ánh mắt của cô đang ẩm ướt.
Tâm tình Nhan Nghiên như treo cao, thanh âm Tư Kình Vũ vang bên tai, làm cho cô run rẩy. Hắn có ý gì, hắn biết sư phụ sao? Biết rõ sư phụ của cô làm việc này? Nhan Nghiên không hiểu chính xác hàm ý câu nói đó : “Tôi phải ra ngoài, Tử Hằng sắp tỉnh rồi.”
Tư Kình Vũ không buông tay, lúc này hắn không có cách nào buông tay. “Cha tôi hiện đã bị trừng phạt, tôi ngồi ở bệnh viện, một mực nghĩ. Cho dù không ai báo thù, có một ngày số mệnh ông ta cũng sẽ trở nên như vậy. Mà mẹ tôi, tôi cũng hiểu rõ, chuyện này chẳng khác nào đánh vào lòng bà. Bà mới là người đau khổ nhất.”
“Bà ta cũng không phải …không thống khổ.” Nhan Nghiên phủ nhận “Tư Kình Vũ, tôi không rõ, tôi thật sự muốn đi ra ngoài, anh mau buông tôi ra.”
“Đây là lựa chọn của em sao?” Tư Kình Vũ càng ôm chặt cô, “Tôi đã nói cho em, hiện tại em nói quyết định của em cho tôi? Nhan Nghiên, nói cho tôi biết, đây là quyết định của em dành cho tôi sao?”
Hô hấp cô cứng lại, đây là đáp án của cô sao? Cô không biết, cô chỉ biết rằng, cô không có sự lựa chọn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.