Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 48: Chương 47
Nhược Trữ Trữ
27/08/2014
Chương 47: Mẹ tôi đã từng trở về?
Đêm đó, Văn Vi bị năm người đàn ông thay phiên cưỡng hiếp. Đầu tiên là đối phương uy hiếp cô, bắt cô phải sửa lại kết quả nghiên cứu,đương nhiên là cô không đồng ý. Lúc đầu những người đó chỉ tính giam lỏng cô. Ai ngờ một trong số đó nổi lên dục vọng, những người khác cũng nảy lòng tham theo.
Tư Kình Vũ từ bệnh viện đi ra, khuôn mặt u ám, lúc sau di động ở trên xe vang lên. Hắn thấy điện thoại báo, liền ấn nút nhận nói: “Có kết quả rồi chứ?”
Bên kia trả lời: “Tư thiếu, đã bắt được người, Tư thiếu muốn xử lí như thế nào?”
“Trước tiên cứ chặt đứt dương vật của bọn họ, sau đó báo cho Phương cục trưởng, hắn biết nên làm thế nào!” Nói xong, Tư Kình Vũ đã cắt điện thoại. Hắn đè tay lái lại, từ từ không lái xe. Tưởng tượng đến Văn Vi ở trong bệnh viện, tim như bị dao đâm.
Ngay sao đó tiếng di động vang lên, là hắn lưu cho Văn Vi số điện thoại này. Lòng hắn trầm xuống, giọng nói cũng ôn nhu yêu thương: “Văn Vi, làm sao vậy?”
Giọng nói Văn Vi thật đáng thương và yếu ớt: “Kình Vũ, anh đang ở đâu?”
“Anh về công ty một chuyến, tối nay anh đến thăm em.” Tư Kình Vũ không nghĩ tới việc quay về công ty, hơn nữa sau này hắn nên ở lại bên Văn Vi mới đúng. Nhưng hắn không có cách nào, nhìn thấy Văn Vi đau đớn, sẽ tự trách mình. Nhưng mà không có cách nào để chính mình đối mặt với cô!
Hắn có thể quay lại trả thù kẻ đã làm tổn thương cô, nhưng không thể bù lại được tổn thương mà cô phải chịu đựng. Văn Vi là người thông minh hiền lành lại rất kiên cường, mắt cô sắp bị mù nhưng cô vẫn mạnh mẽ. Không thể ghép giác mạc, nhưng cô vẫn lạc quan mà chống đỡ.
Vậy mà lúc này đây, cô yếu ớt giống như đứa trẻ. Ánh mắt cô nhìn hắn nương tựa ỷ lại. Cô rất yếu ớt, mà chính bản thân mình giống như một chiếc phao cuối cùng cứu mạng cô, cô leo lên chính mình, hắn nhìn thấy như vậy, cảm giác như hít thở không thông.
Vì sao lại như vậy! Hắn để ý cô bị người khác cưỡng hiếp hay sao chứ? Hắn chỉ yêu thương mình cô, chuyện kia đối với hắn mà nói chỉ là chó má. Không phải hắn yêu cô hay sao? Lúc này hắn nên ở bên cạnh cô không rời mới đúng! Vì sao, hắn lại muốn chạy trốn!
Hắn không quay về công ty, có một việc hắn còn chưa rõ ràng, đặt cô ở tận đáy lòng, đè nặng như đá tảng.
Hắn về đến nhà, vú Bảo đang bận bịu ở trong phòng bếp, hắn đứng ở cửa ra lệnh nói: “Vú Bảo, bà lại đây một chút!”
Vú Bảo bị Tư Kình Vũ làm cho hoảng sợ, ít khi thiếu gia trở về vào lúc này nha! Mụ vội hỏi: “Thiếu gia có gì sai bảo thế?”
“Bà lại đây một chút, tôi có việc muốn hỏi.” Nói xong, Tư Kình Vũ ra khỏi phòng bếp, xuyên qua phòng khách đi thẳng lên lầu.
Trong lòng vú Bảo bất an,nhưng mà không dám từ chối, vội vàng đi lên trên lầu. Mụ theo Tư Kình Vũ vào thư phòng, Tư Kình Vũ không đóng cửa, mà đứng ngay cạnh bàn làm việc nhìn mụ. Mụ cố nở nụ cười nói: “Thiếu gia có gì muốn hỏi tôi vậy!”
“Tối hôm qua, từ lúc nào thì bà bắt đầu đứng canh trước cửa phòng tôi vậy?” Tư Kình Vũ hỏi.
“Lúc bà chủ trở về, bà chủ nói thiếu gia uống rượu, sai tôi trông coi thiếu gia, sợ có gì bất trắc. Vú Bảo nơm nớp lo sợ trả lời.
“Mẹ tôi đã từng trở về?” Tư Kình Vũ lạnh lùng liếc mắt, “Lúc sáng tôi hỏi bà, sao bà lại không nói.”
Lúc này vú Bảo mới giật mình cảm giác mình lỡ lời, vội vàng nói: “Thiếu gia, cậu không hỏi, cho nên tôi không nhắc tới.”
Tư Kình Vũ cười châm biếm: “Lúc này tôi cũng không có hỏi, sao bà lại nói ra vậy?”
Vú Bảo nghẹn lời, định nói qua loa lấy lệ lừa gạt hắn, nhưng căn bản còn chưa đủ trình độ. Mụ nói: “Là, là bà chủ nói không cần nói với thiếu gia! Lúc bà chủ trở về, không thấy tôi và tiểu thư ở nhà, lại nghe nói thiếu gia uống rượu, nên rất tức giận. Sau khi gọi tôi trở về xong, bà chủ cũng không thay quần áo liền đi luôn.
Đêm đó, Văn Vi bị năm người đàn ông thay phiên cưỡng hiếp. Đầu tiên là đối phương uy hiếp cô, bắt cô phải sửa lại kết quả nghiên cứu,đương nhiên là cô không đồng ý. Lúc đầu những người đó chỉ tính giam lỏng cô. Ai ngờ một trong số đó nổi lên dục vọng, những người khác cũng nảy lòng tham theo.
Tư Kình Vũ từ bệnh viện đi ra, khuôn mặt u ám, lúc sau di động ở trên xe vang lên. Hắn thấy điện thoại báo, liền ấn nút nhận nói: “Có kết quả rồi chứ?”
Bên kia trả lời: “Tư thiếu, đã bắt được người, Tư thiếu muốn xử lí như thế nào?”
“Trước tiên cứ chặt đứt dương vật của bọn họ, sau đó báo cho Phương cục trưởng, hắn biết nên làm thế nào!” Nói xong, Tư Kình Vũ đã cắt điện thoại. Hắn đè tay lái lại, từ từ không lái xe. Tưởng tượng đến Văn Vi ở trong bệnh viện, tim như bị dao đâm.
Ngay sao đó tiếng di động vang lên, là hắn lưu cho Văn Vi số điện thoại này. Lòng hắn trầm xuống, giọng nói cũng ôn nhu yêu thương: “Văn Vi, làm sao vậy?”
Giọng nói Văn Vi thật đáng thương và yếu ớt: “Kình Vũ, anh đang ở đâu?”
“Anh về công ty một chuyến, tối nay anh đến thăm em.” Tư Kình Vũ không nghĩ tới việc quay về công ty, hơn nữa sau này hắn nên ở lại bên Văn Vi mới đúng. Nhưng hắn không có cách nào, nhìn thấy Văn Vi đau đớn, sẽ tự trách mình. Nhưng mà không có cách nào để chính mình đối mặt với cô!
Hắn có thể quay lại trả thù kẻ đã làm tổn thương cô, nhưng không thể bù lại được tổn thương mà cô phải chịu đựng. Văn Vi là người thông minh hiền lành lại rất kiên cường, mắt cô sắp bị mù nhưng cô vẫn mạnh mẽ. Không thể ghép giác mạc, nhưng cô vẫn lạc quan mà chống đỡ.
Vậy mà lúc này đây, cô yếu ớt giống như đứa trẻ. Ánh mắt cô nhìn hắn nương tựa ỷ lại. Cô rất yếu ớt, mà chính bản thân mình giống như một chiếc phao cuối cùng cứu mạng cô, cô leo lên chính mình, hắn nhìn thấy như vậy, cảm giác như hít thở không thông.
Vì sao lại như vậy! Hắn để ý cô bị người khác cưỡng hiếp hay sao chứ? Hắn chỉ yêu thương mình cô, chuyện kia đối với hắn mà nói chỉ là chó má. Không phải hắn yêu cô hay sao? Lúc này hắn nên ở bên cạnh cô không rời mới đúng! Vì sao, hắn lại muốn chạy trốn!
Hắn không quay về công ty, có một việc hắn còn chưa rõ ràng, đặt cô ở tận đáy lòng, đè nặng như đá tảng.
Hắn về đến nhà, vú Bảo đang bận bịu ở trong phòng bếp, hắn đứng ở cửa ra lệnh nói: “Vú Bảo, bà lại đây một chút!”
Vú Bảo bị Tư Kình Vũ làm cho hoảng sợ, ít khi thiếu gia trở về vào lúc này nha! Mụ vội hỏi: “Thiếu gia có gì sai bảo thế?”
“Bà lại đây một chút, tôi có việc muốn hỏi.” Nói xong, Tư Kình Vũ ra khỏi phòng bếp, xuyên qua phòng khách đi thẳng lên lầu.
Trong lòng vú Bảo bất an,nhưng mà không dám từ chối, vội vàng đi lên trên lầu. Mụ theo Tư Kình Vũ vào thư phòng, Tư Kình Vũ không đóng cửa, mà đứng ngay cạnh bàn làm việc nhìn mụ. Mụ cố nở nụ cười nói: “Thiếu gia có gì muốn hỏi tôi vậy!”
“Tối hôm qua, từ lúc nào thì bà bắt đầu đứng canh trước cửa phòng tôi vậy?” Tư Kình Vũ hỏi.
“Lúc bà chủ trở về, bà chủ nói thiếu gia uống rượu, sai tôi trông coi thiếu gia, sợ có gì bất trắc. Vú Bảo nơm nớp lo sợ trả lời.
“Mẹ tôi đã từng trở về?” Tư Kình Vũ lạnh lùng liếc mắt, “Lúc sáng tôi hỏi bà, sao bà lại không nói.”
Lúc này vú Bảo mới giật mình cảm giác mình lỡ lời, vội vàng nói: “Thiếu gia, cậu không hỏi, cho nên tôi không nhắc tới.”
Tư Kình Vũ cười châm biếm: “Lúc này tôi cũng không có hỏi, sao bà lại nói ra vậy?”
Vú Bảo nghẹn lời, định nói qua loa lấy lệ lừa gạt hắn, nhưng căn bản còn chưa đủ trình độ. Mụ nói: “Là, là bà chủ nói không cần nói với thiếu gia! Lúc bà chủ trở về, không thấy tôi và tiểu thư ở nhà, lại nghe nói thiếu gia uống rượu, nên rất tức giận. Sau khi gọi tôi trở về xong, bà chủ cũng không thay quần áo liền đi luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.