Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 54: Chương 53
Nhược Trữ Trữ
27/08/2014
Chương 53: Cô ở bên trong
Nhan Nghiên không hiểu vì sao Tư Kình Vũ lại nhờ Vú Bảo gọi cô tới Hoàng Đình. Cô không muốn đi, vì giữa cô và hắn còn có gì để nói với nhau đâu. Nhan Nghiên thật sự không muốn đi, nhưng chính vì một câu nhắn dùm của Vú Bảo: “Nếu không đi, tự gánh lấy hậu quả”.
Cô thật sự sợ Tư Kình Vũ cực kỳ, không dám không đi nên cuối cùng vẫn là ngồi xe, tìm hơn hai mươi phút mới tới được Hoàng Đình.
Hoàng Đình thực là một nơi hội họp xa hoa, cô vừa đến cửa liền có một nam tiếp tân chào đón, lễ phép nói: “Tiểu thư, nơi này không phải hội viên, không thể đi vào được.”
Nhan Nghiên theo bản năng có chút sợ hãi, Vú Bảo chỉ nói rằng Tư Kình Vũ kêu cô đến gặp hắn, ngay cả cửa cũng không thể vào, như thế nào gặp được hắn đây. Nhan Nghiên bối rối đỏ cả mặt: “Tôi, tôi đến tìm thiếu giaTư…Tư Kình Vũ .”
Nam tiếp tân không khỏi sửng sốt, cô gái này vừa nhắc đến chính là con trai của ông chủ Tư, một cổ đông quan trọng của Hoàng Đình, lại còn nói là đến tìm Tư thiếu gia, trông bộ dạng cô không phải đang nói dối. Trong khi đang chờ anh ta nói gì thêm thì bên trong, Trương Dư Hàng mở cửa bước ra. Dư Hàng đã đến Tư gia vô số lần, hắn dễ dàng nhận ra Nhan Nghiên. Hắn bước ra cửa, nhìn thấy Nhan Nghiên nhân tiện nói: “Cô bé này là khách của ông chủ Tư, ông chủ Tư kêu tôi đến đón cô ấy”.
Namtiếp tân lập tức xoay người giải thích: “Thật ngại quá, Tiểu thư xin mời vào”.
Được Trương Dư Hàng đón làm Nhan Nghiên kinh ngạc, tại sao hắn lại đến đón cô, không phải hắn là thư ký của Tư Thành Đống sao? Không hỏi được, cô đành ôm cặp sách theo Trương Dự Hàng đi vào.
Trương Dự Hàng nhìn Nhan Nghiên một cái, vốn định bảo cô đưa đồ vật này nọ cho hắn. Lại nghĩ lại, Vương Đồng kêu cô nhóc này đến đây chắc không chỉ đơn thuần là vì một quyển sách. Gặp phải chuyện như vậy, hắn cũng không muốn làm người nhiều chuyện, thản nhiên nói: “Ông chủ Tư hiện đang có việc phải làm, cô cứ ở trong phòng chờ, chờ ông chủ xong việc, cô chỉ cần để đồ vật lại rồi rời đi, không cần nhiều lời”.
Nhan Nghiên không hiểu, để lại đồ vật gì? Nếu Tư Kình Vũ hắn vội, tại sao còn gọi cô tới đây. Nhan Nghiên trong lòng thầm oán, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trương Dự Hàng cô càng không dám hỏi.
Thẳng một đường cùng Trương Dự Hàng đến Lan Uyển ở tầng 3, Trương Dự Hàng gõ gõ cửa, bên trong không hề có động tĩnh. Hắn vẫn không chắc là Tư Thành Đống và Vương Đồng đã thực lên lầu trên chưa, đành nói với Nhan Nghiên: “Cô đợi ở đây một lát.”
Nhan Nghiên gật gật đầu. Điện thoại của Trương Dự Hàng đột nhiên reo lên, hắn cầm điện thoại vừa đi vừa nói chuyện. Nhan Nghiên phải đứng một bên chờ. Cô nhớ mình còn có bài tập phải làm đành lấy sách ra xem trước. Trong lòng thật khó chịu, càng thêm tức giận Tư Kình Vũ. Qua hơn 10 giờ, cô thật sự chờ không nổi nữa, cô lại gõ cửa lần nữa, bên trong vẫn không có phản ứng. Cô thử vặn vặn tay nắm cửa, cửa liền mở. Bên trong không một bóng người, trên bàn lại bày đầy đủ thức ăn phong phú, cơ hồ chưa hề được động đến. “Tư, Tư thiếu gia, Tư Kình Vũ”. Nhan Nghiên lớn tiếng gọi, mới cảm thấy được chính mình có phần ngu xuẩn, phòng này nhìn thế nào đi nữa cũng không thể giấu được một gã đàn ông.
Nhan Nghiên vừa mới tiến vào phòng, cùng lúc Tống Ngọc San vừa tới. Bà ta gần đây vốn là bận tối mắt tối mũi, về đến nhà liền nghe được tin tức Tư Thành Đống lại đặt phòng ở Hoàng Đình. Bà ta biết rằng, Tư Thành Đống thích ả nào, liền hẹn ả tới Hoàng Đình dùng cơm.
Tống Ngọc San trên người vẫn mặc âu phục màu xám bạc, sau khi ở nhà nói điện thoại xong bà ta liền đi. Ai ngờ Vú Bảo nói có chuyện cần báo cáo, có quan hệ đến Kình Vũ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Kình Vũ, Tống Ngọc San cực kỳ quan tâm, rốt cuộc, ngồi nửa ngày, Vú Bảo không nói được đến vài câu trọng điểm. Theo tốc độ của Tư Thành Đống mà nói có lẽ việc bây giờ đã xong. Tống Ngọc San tưởng tượng đến, bụng dạ một phen nổi lửa. Bà ta đến đúng lúc nhìn thấy Trương Dự Hàng trong thang máy vừa nghe điện thoại xong. Lửa giận của bà ta càng lúc càng sâu. Trong đầu nghĩ đến Tư Thành Đống nếu như thích người phụ nữ nào, liển sai bảo Trương Dự Hàng đứng ra đối phó. Ông ta cùng người phụ nữ này lại do Trương Dự Hàng phụ trách ngày hẹn, kim ốc tàng kiều rốt cuộc cũng bỏ phí.
Trương Dư Hàng quay đầu nhìn thấy Tống Ngọc San, tuy rằng làm ra vẻ cực trấn định, nhưng ánh mắt hắn vẫn lộ ra vẻ kích động. Miễn cưỡng hướng Tống Ngọc San cười cười hành lễ chào hỏi “Tư phu nhân!”
“Dẫn tôi đi gặp ông ta, nhanh lên. Không được gọi điện thoại”. Tống Ngọc San tiến vào thang máy, sắc giọng ra lệnh.
Trương Dự Hàng biết rằng bây giờ có gọi điện thoại cũng đã muộn, hắn đành bấm nút thang máy lầu 3. Trường hợp như vậy, hắn tốt hơn hết vẫn là im lặng êm đềm.
Tống Ngọc San chờ không kịp nữa, tự đẩy cửa bước vào. Mọi thứ không giống như bà ta tưởng tượng, mà là Nhan Nghiên đang đứng ở bên trong.
Nhan Nghiên không hiểu vì sao Tư Kình Vũ lại nhờ Vú Bảo gọi cô tới Hoàng Đình. Cô không muốn đi, vì giữa cô và hắn còn có gì để nói với nhau đâu. Nhan Nghiên thật sự không muốn đi, nhưng chính vì một câu nhắn dùm của Vú Bảo: “Nếu không đi, tự gánh lấy hậu quả”.
Cô thật sự sợ Tư Kình Vũ cực kỳ, không dám không đi nên cuối cùng vẫn là ngồi xe, tìm hơn hai mươi phút mới tới được Hoàng Đình.
Hoàng Đình thực là một nơi hội họp xa hoa, cô vừa đến cửa liền có một nam tiếp tân chào đón, lễ phép nói: “Tiểu thư, nơi này không phải hội viên, không thể đi vào được.”
Nhan Nghiên theo bản năng có chút sợ hãi, Vú Bảo chỉ nói rằng Tư Kình Vũ kêu cô đến gặp hắn, ngay cả cửa cũng không thể vào, như thế nào gặp được hắn đây. Nhan Nghiên bối rối đỏ cả mặt: “Tôi, tôi đến tìm thiếu giaTư…Tư Kình Vũ .”
Nam tiếp tân không khỏi sửng sốt, cô gái này vừa nhắc đến chính là con trai của ông chủ Tư, một cổ đông quan trọng của Hoàng Đình, lại còn nói là đến tìm Tư thiếu gia, trông bộ dạng cô không phải đang nói dối. Trong khi đang chờ anh ta nói gì thêm thì bên trong, Trương Dư Hàng mở cửa bước ra. Dư Hàng đã đến Tư gia vô số lần, hắn dễ dàng nhận ra Nhan Nghiên. Hắn bước ra cửa, nhìn thấy Nhan Nghiên nhân tiện nói: “Cô bé này là khách của ông chủ Tư, ông chủ Tư kêu tôi đến đón cô ấy”.
Namtiếp tân lập tức xoay người giải thích: “Thật ngại quá, Tiểu thư xin mời vào”.
Được Trương Dư Hàng đón làm Nhan Nghiên kinh ngạc, tại sao hắn lại đến đón cô, không phải hắn là thư ký của Tư Thành Đống sao? Không hỏi được, cô đành ôm cặp sách theo Trương Dự Hàng đi vào.
Trương Dự Hàng nhìn Nhan Nghiên một cái, vốn định bảo cô đưa đồ vật này nọ cho hắn. Lại nghĩ lại, Vương Đồng kêu cô nhóc này đến đây chắc không chỉ đơn thuần là vì một quyển sách. Gặp phải chuyện như vậy, hắn cũng không muốn làm người nhiều chuyện, thản nhiên nói: “Ông chủ Tư hiện đang có việc phải làm, cô cứ ở trong phòng chờ, chờ ông chủ xong việc, cô chỉ cần để đồ vật lại rồi rời đi, không cần nhiều lời”.
Nhan Nghiên không hiểu, để lại đồ vật gì? Nếu Tư Kình Vũ hắn vội, tại sao còn gọi cô tới đây. Nhan Nghiên trong lòng thầm oán, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trương Dự Hàng cô càng không dám hỏi.
Thẳng một đường cùng Trương Dự Hàng đến Lan Uyển ở tầng 3, Trương Dự Hàng gõ gõ cửa, bên trong không hề có động tĩnh. Hắn vẫn không chắc là Tư Thành Đống và Vương Đồng đã thực lên lầu trên chưa, đành nói với Nhan Nghiên: “Cô đợi ở đây một lát.”
Nhan Nghiên gật gật đầu. Điện thoại của Trương Dự Hàng đột nhiên reo lên, hắn cầm điện thoại vừa đi vừa nói chuyện. Nhan Nghiên phải đứng một bên chờ. Cô nhớ mình còn có bài tập phải làm đành lấy sách ra xem trước. Trong lòng thật khó chịu, càng thêm tức giận Tư Kình Vũ. Qua hơn 10 giờ, cô thật sự chờ không nổi nữa, cô lại gõ cửa lần nữa, bên trong vẫn không có phản ứng. Cô thử vặn vặn tay nắm cửa, cửa liền mở. Bên trong không một bóng người, trên bàn lại bày đầy đủ thức ăn phong phú, cơ hồ chưa hề được động đến. “Tư, Tư thiếu gia, Tư Kình Vũ”. Nhan Nghiên lớn tiếng gọi, mới cảm thấy được chính mình có phần ngu xuẩn, phòng này nhìn thế nào đi nữa cũng không thể giấu được một gã đàn ông.
Nhan Nghiên vừa mới tiến vào phòng, cùng lúc Tống Ngọc San vừa tới. Bà ta gần đây vốn là bận tối mắt tối mũi, về đến nhà liền nghe được tin tức Tư Thành Đống lại đặt phòng ở Hoàng Đình. Bà ta biết rằng, Tư Thành Đống thích ả nào, liền hẹn ả tới Hoàng Đình dùng cơm.
Tống Ngọc San trên người vẫn mặc âu phục màu xám bạc, sau khi ở nhà nói điện thoại xong bà ta liền đi. Ai ngờ Vú Bảo nói có chuyện cần báo cáo, có quan hệ đến Kình Vũ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Kình Vũ, Tống Ngọc San cực kỳ quan tâm, rốt cuộc, ngồi nửa ngày, Vú Bảo không nói được đến vài câu trọng điểm. Theo tốc độ của Tư Thành Đống mà nói có lẽ việc bây giờ đã xong. Tống Ngọc San tưởng tượng đến, bụng dạ một phen nổi lửa. Bà ta đến đúng lúc nhìn thấy Trương Dự Hàng trong thang máy vừa nghe điện thoại xong. Lửa giận của bà ta càng lúc càng sâu. Trong đầu nghĩ đến Tư Thành Đống nếu như thích người phụ nữ nào, liển sai bảo Trương Dự Hàng đứng ra đối phó. Ông ta cùng người phụ nữ này lại do Trương Dự Hàng phụ trách ngày hẹn, kim ốc tàng kiều rốt cuộc cũng bỏ phí.
Trương Dư Hàng quay đầu nhìn thấy Tống Ngọc San, tuy rằng làm ra vẻ cực trấn định, nhưng ánh mắt hắn vẫn lộ ra vẻ kích động. Miễn cưỡng hướng Tống Ngọc San cười cười hành lễ chào hỏi “Tư phu nhân!”
“Dẫn tôi đi gặp ông ta, nhanh lên. Không được gọi điện thoại”. Tống Ngọc San tiến vào thang máy, sắc giọng ra lệnh.
Trương Dự Hàng biết rằng bây giờ có gọi điện thoại cũng đã muộn, hắn đành bấm nút thang máy lầu 3. Trường hợp như vậy, hắn tốt hơn hết vẫn là im lặng êm đềm.
Tống Ngọc San chờ không kịp nữa, tự đẩy cửa bước vào. Mọi thứ không giống như bà ta tưởng tượng, mà là Nhan Nghiên đang đứng ở bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.