Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 57: Chương 56
Nhược Trữ Trữ
27/08/2014
Chương 56:
“Kình Vũ, sao con lại tới đây?” Tống Ngọc San kinh ngạc nhìn con trai, rồi lại liếc mắt nhìn con gái. Chắc là do con nhỏ này gọi anh nó tới rồi “ Kình Vũ, chuyện này con không cần phải lo, mau đưa Lập Hạ trở về đi”
Tư Kình Vũ nhìn gò má bị đánh tới sưng đỏ và đôi mắt ngấn lệ trên khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của cô, cảm thấy rất chướng mắt, rất buồn cười. Trong phòng mặc dù, không có cha hắn, nhưng nhìn hai bộ đồ ăn trên bàn, hắn đã thực sự hiểu rõ chuyện gì xảy ra không lâu trước đó.
Hắn đột nhiên muốn cười. Vì sao hắn lại có thể vì cô gái này mà hoài nghi, mà kỳ vọng. Rốt cuộc, cô căn bản là một người đàn bà mưu mô, ham hư vinh. Hắn cảm thấy ngạc nhiên không hiểu giờ cha hắn đang ở đâu, bỏ mặc cô ở lại đây đối mặt với tất cả chuyện này. Có thể thấy, địa vị của cô trong lòng cha hắn thực không đáng giá.
“ Mẹ, mẹ cùng với Lập Hạ trở về trước đi, chuyện này để con xử lý” Hắn nói với mẹ mà ánh mắt vẫn nhìn về phía Nhan Nghiên. Ánh mắt sáng ngời tràn ngập nước của cô nhìn hắn đầy oán giận.
“ Kình Vũ” Tống Ngọc San chưa bao giờ thấy con trai mình để ý đến những chuyện như thế này. Tư Thành Đống có tư tình ở ngoài không phải chỉ mới một hai lần. Kình Vũ từ xưa đến nay đều có thái độ lạnh nhạt. Vì sao lần này lại sốt sắng như vậy. Đã tự mình đến đây lại còn muốn tự mình giải quyết. Chẳng lẽ Kình Vũ thực sự có cảm tình đặc biệt đối với Nhan Nghiên. Đôi mắt xếch của bà khẽ nhíu lại. Bà tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra. “ Kình Vũ loại chuyện này cứ để mẹ xử lý, con mau đưa Lập Hạ về trước đi.
“ Mẹ” Tư Kình Vũ đi đến chỗ mẹ, cầm lấy vai bà nói “ Lần này, mẹ cứ để cho con giải quyết. Con cam đoan sẽ thẳng tay, dứt khoát diệt trừ hậu họa”
Nhan Nghiên nghe xong hắn nói mấy chữ sau cùng, sợ hãi toàn thân run rẩy. Cô nhích dần xuống khỏi salon, định bụng thừa dịp ba người nhà bọn họ không chú ý mà chạy đi.
Lập Hạ nhanh tay, lẹ mắt thấy cô muốn rời khỏi salon thì giật ngược tóc cô về sau nói : “ Cô ngồi yên đây cho tôi, giờ còn muốn trốn sao?, làm ra cái thứ chuyện tình mắc ói này còn muốn chúng ta bỏ qua cho cô sao?”
Nhan Nghiên bị cô ta túm tóc, nước mắt ứa ra. Cô nhìn về phía Tư Kình Vũ cầu xin : “ Tư… Tư thiếu gia. Hẳn anh biết tại sao em lại ở đây vào lúc này. Em chưa bao giờ có ý định dụ dỗ Tư thúc thúc, chưa bao giờ”
Tư Kình Vũ nhìn cô bị kéo tóc có chút nhíu mày. Lời cô vừa nói ra, Tống Ngọc San và Lập Hạ đều đưa mắt về phía hắn, như thể hắn và cô thực sự có bí mật gì đó. “ Thủ đoạn thật thông minh” Tư Kình Vũ cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống, lúc này, cô vẫn đang bị Lập Hạ khống chế ở trên ghế salon : “Tôi nghĩ tôi hẳn là người rõ nhất cô có phải người đàn bà của cha tôi không. Một lát nữa tôi sẽ xử lý cô. Cô câm miệng đi”.
“ Con nhỏ chết tiệt” Lập Hạ xem xét thái độ của anh trai liền cho rằng Nhan Nghiên đang cố tình đánh lừa bọn họ. “Mày cho rằng nói như vậy sẽ khiến bọn tao nghĩ mày và anh tao có quan hệ thân mật sao. Anh tao làm sao có thể để ý tới loại người đê tiện như mày. Chắc chắn mày cố tình dụ dỗ, ba tao vì thèm muốn sự trẻ trung, non nớt ở mày mới có thể chấp nhận mày. Hừ nhưng mà ai biết được cô có thực sự non nớt hay đã qua tay của đủ loại đàn ông rồi?”
Thật đáng sợ! Mỗi lời nói của Lập Hạ như muốn đẫm nát Nhan Nghiên. Cô ra sức lắc đầu. Tư Kình Vũ tại sao hắn lại đối với cô như vậy? Cô thực sự đã làm ra tội ác tày trời gì sao?
“Lập Hạ” Tư Kình Vũ vì lời nói của Lập Hạ mà nhíu mày lại. Bất luận lời nói của cô là đúng hay sai nhưng tuổi còn nhỏ mà đã nói ra những lời như vậy thật khiến hắn không thoải mái. Hắn tiếp : “Em đừng nói nữa, hãy cùng mẹ trở về đi”
“Kình Vũ, chuyện này để mẹ xử lý đi” Tống Ngọc San đã có cách để trừng trị cô “ Văn Vi chẳng phải vẫn ở trong bệnh viện sao? Con hãy vào viện với Văn Vi đi”
“ Mẹ, Nhan Nghiên trong lòng mẹ chẳng phải là một mối họa lớn sao?” Tư Kình Vũ nói với mẹ, rồi lai nhìn Nhan Nghiên “ Con nhất định sẽ giúp mẹ giải quyết hết mối họa này”
“Kình Vũ, sao con lại tới đây?” Tống Ngọc San kinh ngạc nhìn con trai, rồi lại liếc mắt nhìn con gái. Chắc là do con nhỏ này gọi anh nó tới rồi “ Kình Vũ, chuyện này con không cần phải lo, mau đưa Lập Hạ trở về đi”
Tư Kình Vũ nhìn gò má bị đánh tới sưng đỏ và đôi mắt ngấn lệ trên khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của cô, cảm thấy rất chướng mắt, rất buồn cười. Trong phòng mặc dù, không có cha hắn, nhưng nhìn hai bộ đồ ăn trên bàn, hắn đã thực sự hiểu rõ chuyện gì xảy ra không lâu trước đó.
Hắn đột nhiên muốn cười. Vì sao hắn lại có thể vì cô gái này mà hoài nghi, mà kỳ vọng. Rốt cuộc, cô căn bản là một người đàn bà mưu mô, ham hư vinh. Hắn cảm thấy ngạc nhiên không hiểu giờ cha hắn đang ở đâu, bỏ mặc cô ở lại đây đối mặt với tất cả chuyện này. Có thể thấy, địa vị của cô trong lòng cha hắn thực không đáng giá.
“ Mẹ, mẹ cùng với Lập Hạ trở về trước đi, chuyện này để con xử lý” Hắn nói với mẹ mà ánh mắt vẫn nhìn về phía Nhan Nghiên. Ánh mắt sáng ngời tràn ngập nước của cô nhìn hắn đầy oán giận.
“ Kình Vũ” Tống Ngọc San chưa bao giờ thấy con trai mình để ý đến những chuyện như thế này. Tư Thành Đống có tư tình ở ngoài không phải chỉ mới một hai lần. Kình Vũ từ xưa đến nay đều có thái độ lạnh nhạt. Vì sao lần này lại sốt sắng như vậy. Đã tự mình đến đây lại còn muốn tự mình giải quyết. Chẳng lẽ Kình Vũ thực sự có cảm tình đặc biệt đối với Nhan Nghiên. Đôi mắt xếch của bà khẽ nhíu lại. Bà tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra. “ Kình Vũ loại chuyện này cứ để mẹ xử lý, con mau đưa Lập Hạ về trước đi.
“ Mẹ” Tư Kình Vũ đi đến chỗ mẹ, cầm lấy vai bà nói “ Lần này, mẹ cứ để cho con giải quyết. Con cam đoan sẽ thẳng tay, dứt khoát diệt trừ hậu họa”
Nhan Nghiên nghe xong hắn nói mấy chữ sau cùng, sợ hãi toàn thân run rẩy. Cô nhích dần xuống khỏi salon, định bụng thừa dịp ba người nhà bọn họ không chú ý mà chạy đi.
Lập Hạ nhanh tay, lẹ mắt thấy cô muốn rời khỏi salon thì giật ngược tóc cô về sau nói : “ Cô ngồi yên đây cho tôi, giờ còn muốn trốn sao?, làm ra cái thứ chuyện tình mắc ói này còn muốn chúng ta bỏ qua cho cô sao?”
Nhan Nghiên bị cô ta túm tóc, nước mắt ứa ra. Cô nhìn về phía Tư Kình Vũ cầu xin : “ Tư… Tư thiếu gia. Hẳn anh biết tại sao em lại ở đây vào lúc này. Em chưa bao giờ có ý định dụ dỗ Tư thúc thúc, chưa bao giờ”
Tư Kình Vũ nhìn cô bị kéo tóc có chút nhíu mày. Lời cô vừa nói ra, Tống Ngọc San và Lập Hạ đều đưa mắt về phía hắn, như thể hắn và cô thực sự có bí mật gì đó. “ Thủ đoạn thật thông minh” Tư Kình Vũ cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống, lúc này, cô vẫn đang bị Lập Hạ khống chế ở trên ghế salon : “Tôi nghĩ tôi hẳn là người rõ nhất cô có phải người đàn bà của cha tôi không. Một lát nữa tôi sẽ xử lý cô. Cô câm miệng đi”.
“ Con nhỏ chết tiệt” Lập Hạ xem xét thái độ của anh trai liền cho rằng Nhan Nghiên đang cố tình đánh lừa bọn họ. “Mày cho rằng nói như vậy sẽ khiến bọn tao nghĩ mày và anh tao có quan hệ thân mật sao. Anh tao làm sao có thể để ý tới loại người đê tiện như mày. Chắc chắn mày cố tình dụ dỗ, ba tao vì thèm muốn sự trẻ trung, non nớt ở mày mới có thể chấp nhận mày. Hừ nhưng mà ai biết được cô có thực sự non nớt hay đã qua tay của đủ loại đàn ông rồi?”
Thật đáng sợ! Mỗi lời nói của Lập Hạ như muốn đẫm nát Nhan Nghiên. Cô ra sức lắc đầu. Tư Kình Vũ tại sao hắn lại đối với cô như vậy? Cô thực sự đã làm ra tội ác tày trời gì sao?
“Lập Hạ” Tư Kình Vũ vì lời nói của Lập Hạ mà nhíu mày lại. Bất luận lời nói của cô là đúng hay sai nhưng tuổi còn nhỏ mà đã nói ra những lời như vậy thật khiến hắn không thoải mái. Hắn tiếp : “Em đừng nói nữa, hãy cùng mẹ trở về đi”
“Kình Vũ, chuyện này để mẹ xử lý đi” Tống Ngọc San đã có cách để trừng trị cô “ Văn Vi chẳng phải vẫn ở trong bệnh viện sao? Con hãy vào viện với Văn Vi đi”
“ Mẹ, Nhan Nghiên trong lòng mẹ chẳng phải là một mối họa lớn sao?” Tư Kình Vũ nói với mẹ, rồi lai nhìn Nhan Nghiên “ Con nhất định sẽ giúp mẹ giải quyết hết mối họa này”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.