Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 63: Chương 62
Nhược Trữ Trữ
27/08/2014
Chương 62: không ai có thể chống cự
Từ năm bốn tuổi Nhan Nghiên đã vào sống ở Tư gia, thói quen sống ở Tư gia như một cái bóng, cô có thể tìm được chính xác thời điểm, tìm được nơi tạm thời cư trú an toàn. Ở trong phòng ngủ của thím Thanh rất thoải mái. Khi vừa tỉnh lại , cô thấy ở đầu giường, không ngờ lại có bánh mì. Cô rất đói bụng, từ đêm qua tới bây giờ, cô chưa ăn gì cả. Vốn đang không có cảm giác, nhìn thấy ổ bánh mì, không ngờ bụng lại réo lên.
Thím Thanh đã đi ra ngoài, cô mặc kệ chưa súc miệng, ăn hết ba cái bánh mì. Chọn thời điểm quay về phòng của cô và Vương Đồng, sau khi Vương Đồng đã đi học.Cô tìm được túi sách của mình, mang lên người, cầm thêm mấy bộ quần áo. Chủ nhiệm lớp đề nghị cô ở lại trường học, thậm chí cô có thể ở nhà, cô định ở nhà thầy vài ngày.
Cô ước chừng sau khi vú Bảo vào bếp xong, cô mở cửa đi ra, chưa đi được mấy bước lại truyền tới tiếng bước chân của vú Bảo, trong lòng cô nhắc nhở, lập tức nhớ tới lời nói của thím Thanh nói:” Vú Bảo, hôm nay vú nấu canh này có phải là lửa qua lớn hay không, ngửi thấy hương vị hình như thay đổi thì phải?”
“Phải không? Tao xem lại đã.” Vú Bảo quay trở lại.
Nhan Nghiên vội vang nhân cơ hội chạy đi ra từ sau cánh cửa, cô ôm túi sách thở phào nhẹ nhõm.
Đến trường học nếu cô đã bị muộn rồi, thì trước hết tìm chủ nhiệm lớp. Thành tích của Nhan Nghiên luôn tốt, năm nào cũng đứng đầu bảng, cô nói muốn đến nhà gia sư ở, chủ nhiệm lớp thật vui vẻ. Còn cho cô để mọi thứ ở trong văn phòng. Sau đó, cô mới trở về lớp học.
Vào lớp, trên đường đến chỗ ngồi, liền nhìn thấy Vương Đồng nhìn cô cười đắc ý. Mặt Nhan Nghiên hơi trầm xuống, cũng không để ý, trở lại chỗ mình ngồi cho xong.
Tan học, cô đến vườn cây bên cạnh trường học, gọi điện thoại cho Tư Kình Vũ. Tư Kình Vũ giống như không ngoài dự đoán là cô sẽ gọi diện cho hắn cười lạnh nói: “Cô gọi điện, còn sớm hơn so với dự tính của tôi.”
Tròng lòng Nhan Nghiên căng thẳng, cô từng đối với hắn mê luyến, luôn mơ mộng, trong nhật kí, cô còn gọi hắn là Kình Vũ ca. Cô làm cho hắn trở thành kỵ sĩ Đồ Long, có thể bảo vệ cô trong gian khổ. Ngẫm lại, cô thật ngốc nghếch và khờ dại. Cô hít sâu một hơi nói: “Hy vọng Tư thiếu gia nói chuyện có thể giữ lời.”
“Cô yên tâm, tôi đã nói thì làm được.” Giọng nói của Tư Kình Vũ từ điện thoại truyền đến, kiên cường mà lạnh như băng, “Bắt đầu từ hôm nay, cô không cần tiếp tục về nhà, đến chỗ nhà của tôi ở Tiều Dương ở tạm. Học xong, đứng ở cửa chờ tôi, tôi sẽ đi đón cô.”
“Không cần!” Nhan Nghiên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, “Anh chỉ cần nói cho tôi biết khi nào thì phẫu thuật, hiện tại tôi đã có chỗ ở.”
Tư Kình Vũ vừa nghe, giọng nói càng trở nên lạnh lùng cứng rắn: “Cô cho là phẫu thuật có thể đơn giản như vậy sao? Trước đó phải kiểm tra chặt chẽ và chu đáo cơ thể cô đã mới được. Hơn nữa, cuộc sống của cô vậy cũng phải chú ý, đặc biệt không nên làm chuyện ấy.”
Nhan Nghiên bị Tư Kình Vũ sử dụng ngôn ngữ sỉ nhục cô. Cô cho rằng mình có thể không quan tâm, nhưng nghe những lời nói ấy,vẫn khiến trái tim có chút hụt hẫng, cô cầm điện thoại thật chặt nói: “Tư thiếu gia yên tâm, tôi đảm bảo màng giác mạc của tôi là khỏe mạnh. Tóm lại, tóm lại tôi không ở chỗ của anh!”
“Lời của cô không có một chút đảm bảo nào cả, bây giờ cô không thể tự quyết định.” Giọng nói của Tư Kình Vũ phát ra càng cương ngạnh, “một khi cô đã đáp ứng giao dịch này rồi, tất cả mọi việc cô đều phải nghe theo lời tôi. Tôi không hy vọng cô lại làm chuyện đó, khiến tôi phải thu dọn những chuyện rối rắm.”
Nhan Nghiên không thể nói được tiếp, mỗi câu nói của Tư Kình Vũ đều quá đáng, mỗi câu đều châm chọc cô.
“Học xong, cô hãy ngoan ngoãn chờ tôi tới đón, trừ phi cô không muốn tiếp tuc giao dịch, như vậy cô liền tự do không có liên quan tới tôi. “Nói xong, Tư Kình Vũ cúp điện thoại.
Tay Nhan Nghiên bắt đầu phát run, một lần nữa cô tự nói với chính mình, Nhan Nhiên, không có việc gì, không có viêc gì. Nhịn một chút là tốt rồi. Ngẫm lại cha mẹ đều chết thảm, sự nhẫn nại của cô sơ với việc đó không là gì cả.
Cô thờ thẫn từ vườn hoa đi ra, lại thấy Vương Đồng đứng khoanh tay nhìn cô mang theo ý cười. Thấy cô đi ra, nó tiến lên đến gần cô vài bước, đứng trước mặt Nhan Nghiên cười nói: “Nhan Nghiên, mày so với trong tương tượng của tao, càng đánh càng không chết, ngày hôm qua cũng như vậy, quả nhiên mày còn có thể tránh được một kiếp. Tao thật hiếu kì, rốt cuộc mày sử dụng thủ đoạn gì với thiếu gia.”
Nhan Nghiên không muốn nói chuyện với Vương Đồng, nhưng biểu hiện của nó thật đáng tức giận. Liên tục khiêu khích, lúc này đây lại hãm hại, bức cô đến hoàn cảnh như vậy. Cô hỏi: “Vương Đồng, rốt cuộc tao làm hại mày cái gì, mà mày cứ bức tao đến vậy!”
“Tao với mày không có thù oán!” Vương Đồng cười cười nói, phảng phất thưởng thức biểu hiện trên mặt cô, “Nhan Nghiên, chỉ có thể nói là mày quá xui xẻo thôi. Mỗi người ai cũng muốn sinh tồn, đặc biệt tại Tư gia cũng vậy. Tao muốn sống sót, đương nhiên phải hy sinh mày.”
“Mày chỉ thoát được bây giờ thôi, mày cho rằng vĩnh viễn không có ai biết hay sao?” Nhan Nghiên cũng không phải hận Vương Đồng như vậy,là Vương Đồng hãm hại cô. Nhưng mà cô cũng biết, trong nội tâm của Vương Đồng cũng giống cô đều sợ hãi và yếu ớt. Cô sẽ không quên, buổi sáng hôm đó lúc cô trở lại phòng, chứng kiến ánh mắt vô hồn của Vương Đồng. “Vương Đồng, mày chơi với lửa, có một ngày mày sẽ bị tiêu hủy đến tan xương nát thịt.”
“Cảm ơn mày đã quan tâm.” Vương Đồng bắt đầu dò xét cô, “Quả nhiên mày còn có thể thay quần áo, tao rất ngạc nhiên, đêm qua, mày ngủ ở đâu? Chậc chậc, tao nghĩ, sao thiếu gia lại giải vây cho mày trước mặt bà chủ. Đêm qua, mày hầu hạ thiếu gia rất thoải mái sao, khó trách hôm nay mặt ngươi rạng rỡ. Còn giả bộ làm yếu đuối, mày so với tao cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu!”
“Đúng vây, tao so với mày không tốt hơn được bao nhiêu.” Nhan Nghiên nở nụ cười, Vương Đồng nói đúng, vừa rồi cuộc gọi điện thoại kia đã chứng minh. “Tao và mày đều giống nhau, đều phải bán đứng chính mình. Nhưng mà Vương Đồng, tao với mày khác nhau ở chỗ. Mày bán đứng bản thân là vì vinh hoa phú quý, còn tao là vì sinh tồn.”
Sắc mặt Vương Đồng trắng nhợt, cô đã bị Nhan Nghiên nói trúng chỗ đau. “Như vậy thì sao? Nhan Nghiên, mày dám nói là mày chưa từng nghĩ tới việc dụ dỗ thiếu gia hay sao? Tao muốn vinh hoa phú quý thì có gì sai! Sao lại dựa vào mẹ tao là người hầu, tao là con của người hầu, tao cả đời phải là người hầu. Không phải ai cũng may mắn giống như Tư Lập Hạ, vừa sinh ra cái gì cũng có. Một khi tao đã không được may mắn như vậy, tao muốn dựa vào chính mình để tìm cái tao muốn, thì có gì sai ở đâu?”
Vương Đồng nói đúng, không ai muốn cả đời ăn nhờ ở đậu, ai cũng muốn có tôn nghiêm không cần phải nhìn sắc mặt kẻ khác để sống. Cô nằm mơ cũng luốn muốn được như vậy!
“Nói thật, Nhan Nghiên, tao còn rất đồng tình với mày.” Vương Đồng tiến đến bên mặt cô nói, “Nhưng mà, mày rất ranh ma. Tao còn sợ mày không mắc mưu, ai ngờ mày cũng ngoan ngoãn để bị lừa. Mày biến thành như bây giờ, tất cả đều do mày tự tìm lấy.”
“Bây giờ mày thắng, không có nghĩa sau này mày sẽ thắng.” Nhan Nghiên quay đầu, mặt của cô và Vương Đồng gần như sát vào nhau. Ánh măt Vương Đồng tràn ngập cười nhạo và đắc ý, miệng cô cũng cười, “Vương Đồng, ngày còn dài, tốt nhất mày hãy cẩn thận, đừng mong là tao có tiền tài. Nếu không, tao nhất định sẽ làm cho mày thảm hại gấp trăm lần so với hiện tại của tao.”
“Tao rất chờ mong! Vương Đồng giống như đang cao hứng khi thấy Nhan Nghiên khiêu khích như vậy, điều này làm cho cô càng hưng phấn, “Nhan Nghiên, thực ra tao với mày cùng là một loại người. Chẳng qua, tao so với mày có dũng khí, lại biết tranh thủ cơ hội đoạt cái mình muốn. Còn mày rất ngốc, rất yếu đuối!”
Nhan Nghiên vẫn đứng yên không nhúc nhích, tiếng chuông reo vào học. Vương Đồng nhìn lại cô một cái, rồi đi ra ngoài trước. Còn Nhan Nghiên mãi một lúc mới từ từ bước theo sau.
Giờ tan học, Nhan Nghiên từ chối thầy giáo, nói có chỗ ở khác. Chủ nhiệm lớp thầy giáo Tả rất lo lắng nhìn cô, không có miễn cưỡng.
Cô ôm túi sách của chính mình cùng với cái túi nhỏ đứng cách trương học một con đường cái, chiếc xe Lamborghini màu bạc lướt qua cạnh cô. Cô thấy Vương Đồng ở bên trong xe, Vương Đồng nhìn qua cánh cửa về phía cô, đối với cô cười đắc ý. Nhan Nghiên nắm chặt túi sách, thực ra Vương Đồng nói rất đúng, có nhiều thứ, đều phải chính mình tranh thủ, mà muốn đạt được, thì phải chịu hy sinh.
Một lát sau, xe Tư Kình Vũ đứng trước mặt cô, Tư Kình Vũ không có xuống xe, đương nhiên là muốn cô tự mở xe mà vào.
Nhan Nghiên hơi chần chừ, mở cửa xe phía sau ngồi vào. Tư Kình Vũ biến sắc, liếc mắt qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng khởi động rời đi.
Tư Kình Vũ thừa nhận, lúc đưa ra giao dịch với Nhan Nghiên, cũng không suy nghĩ chu toàn. Hắn thậm chí còn không gọi điện hỏi bác sĩ, có thể cấy ghép giác mặc hay không. Mấy ngày nay, hắn cảm thấy áy náy vì Văn Vi bị tổn thương. Chỉ có một lòng phải chữa khỏi mắt của cô, để bù lại đau khổ cô đã chịu.
Lúc này hắn đang nói chuyện với bác sĩ Trình Chỉ Ngang trực tiếp điều trị cho Văn Vi, Trình Chỉ Ngang nhìn hắn như quái vật, đương nhiên phản đối quyết định của hắn: “Tư thiếu, cấy ghép giác mặc phải có điều kiện, theo như cậu nói thì là phạm pháp, tuyệt đối không thể được.”
Bác sĩ Trình, chuyện này ông không cần lo lắng, chỉ cần ông có thể mổ được. Nhưng chuyện khác tôi sẽ lo hết.” Tư Kình Vũ từng học qua pháp luật, đương nhiên biết cái gì là hợp pháp, cái gì trái pháp luật.
Tư thiếu, nơi này là thành phố, bệnh viện chúng ta là một bệnh viện lớn. Mỗi ca phẫu thuật, bệnh viện đều phải đăng ký hồ sơ. Làm phẫu thuật như vậy, không những không phạm tội, hơn nữa rất tàn nhẫn. Hiến xong sẽ bị mù tạm thời, nếu không được điều trị cẩn thận sẽ bị mù vĩnh viễn. “Bác sĩ Trình tiếp tục khuyên, việc này trái với lương tâm của thầy thuốc, cho dù thế nào hắn cũng không làm được.
Tư Kình Vũ nghe đến mù vĩnh viễn kia, cảm thấy hơi do dự. Nhưng hắn lập tức nói thêm: “Bác sĩ Trình, tôi biết ông còn có một nghiên cứu riêng hay sao? Tôi tin tưởng rằng thiết bị nơi đây cũng rất hoàn thiện, đương nhiên có thể phẫu thuật. Hôm nay, tôi đã nói với ông, thì ông cũng nên biết, ông không thể quay lại được đâu.”
Trình Chỉ Ngang nhìn Tư Kình Vũ, đúng vậy, Tư thiếu gia nói chuyện này với ông, nếu ông không làm thì sẽ bị kéo xuống nước. Hắn đã biết bí mật lớn như vậy, thì làm sao hắn có thể bỏ qua cho mình.
“Chỉ cần phẫu thuật lần này thành công, tập đoàn chúng tôi có thể đầu tư cho cơ sở nghiên cứu của ông, chắn chắn rằng các hạng mục tài chính sẽ được giải quyết nhanh chóng. Nếu không, e rằng chỉ trong một tháng cơ sở nghiên cứu của ông sẽ không còn được tiếp tục.” Tư Kình Vũ quen dùng loại thủ đoạn này, mà hắn cũng quá hiểu rõ đối phương. Tiền tài cùng với quyền lực trước mắt, những con người nhỏ bé không thể chống cự được.
Cuối cùng Trình Chỉ Ngang thỏa hiệp, còn Tư Kình Vũ nở nụ cười thắng lợi.
Ở trên xe dọc theo đường đi bọn họ không nói gì.Tư Kình Vũ lái xe đến gầm gara, lúc muốn xuống xe hắn liếc nhìn ra sau nói: “Tôi hy vọng cô đem mọi việc xử lý cho tốt, không rồi đên lúc phẫu thuật, lại có việc quấy nhiễu.”
Nhan Nghiên đương nhiên biết việc mà Tư Kình Vũ nhắc đến là việc gì! Hắn cho rằng cô và Tư Thành Đống ở cùng một chỗ, cô muốn cười, nếu cô thật sự theo Tư Thành Đống, cô còn đến bước đường cùng này không, còn có thể hy sinh hai con mắt để giao dịch với hắn hay sao?” Tư thiếu yên tâm, tôi đã ngồi trên xe của anh rồi, đã đáp ứng rồi, sẽ không quay đầu.”
Tư Kình Vũ hình như không tin cô, bước thẳng xuống xe, rồi đi lên thang máy. Nhan Nghiên đành phải lấy túi sách cùng với túi đồ theo sau.
Căn nhà này, là do Tư Kình Vũ tân trang. Vài tháng lương mới trang hoàng đầy đủ, gần đây mới xong. Đây là chỗ ở cực kỳ bí mật của hắn, Văn Vi cũng chưa từng đi vào. Hắn không rõ, vì sao phải kiên quyết bắt Nhan Nghiên vào ở! Cho dù cô phải vào bệnh viện kiểm tra thì chỉ cần một cuộc điện thoại là được. Không đúng, hắn muốn canh chừng cô, bắt cô phải bảo trì trạng thái thân thể khỏe mạnh, mới có thể cho Văn Vi giác mạc tốt nhất. Hắn tự nói với chính mình.
Nơi này là khu nhà trọ cao tầng, Tư Kình Vũ mua căn hộ ở tầng thứ mười tám, đem tất cả các phòng sửa chữa. Bọn họ ở trong cùng một thang máy, nhưng cũng chỉ như có một mình. Nhan Nghiên đứng cách xa hắn một khoảng, cô đối với Tư Kình Vũ còn có phần sợ hãi, trong trí nhớ rất đáng sợ, cô cực kì sợ nó sẽ xảy ra lần nữa.
Tư Kình Vũ đi vào ở chưa được bao lâu, phân lớn thời gian hắn đều làm việc. Hắn vừa vào cửa liền nói một câu: “Cô hãy chọn phòng ngủ đi, muốn ăn gì thì ở phòng bếp, có thể tự nhiên. “Nói xong hắn liền đi vào phòng của hắn.
Nhan Nghiên nhẹ nhàng thở ra, chọn phòng ở cách xa hắn nhất, cũng không cần dùng tủ quần áo, đặt túi sách ở trong góc. Dù sao cô ở đây cũng chỉ có vài ngày.
Cô khóa cửa cẩn thận, cầm quần áo chạy đi tắm. Lúc tắm xong, đã hơn bảy giờ, xoa xoa bụng, cô đang rất đói. Cô lặng lẽ mở cánh cửa, phòng khách rộng rãi im lìm, ánh trăng bên ngoài chiếu qua cửa sổ in trên mặt sàn, yên tĩnh mà u ám. Cô tìm được chỗ bật đèn, bật xong. Theo bản năng hướng nhìn về phòng Tư Kình Vũ, cửa phòng hắn đang đóng, hình như không có tí ánh sáng nào cả. Chẳng lẽ hắn đi ra ngoài hay sao? Cũng có thể, hắn đến bênh viện để chăm sóc Văn Vi! Cô nghĩ như vậy, nên cả người cũng được thả lỏng.
Nhan Nghiên tìm được phòng bếp, đối diện với phòng khác, còn có một quầy bar nho nhỏ. Trong phòng bếp đẩy đủ mọi loại thức ăn, cũng không hề có một hạt bụi nào. Cô mở tủ lạnh, rau dưa, hoa quả, thị tươi đều sắp đặt gọn gàng.
Không biết bao lâu rồi Nhan Nghiên chưa có một bữa ăn đàng hoàng, nhìn thấy mấy thứ nguyên liệu này, bụng cô càng đói. Cô lấy ra một quả cà chua, một quả trứng gà, một miếng thịt tươi, và thêm mì nữa. Cô quyết đinh sẽ làm cho bản thân mình một bữa ăn thật ngon.
Nhan Nghiên ở nhà Tư gia làm việc của người hầu bếp, nấu ăn đối với cô mà nói, cực kỳ đơn giản. Chỉ chốc lát sau cô bưng ra một nồi mỳ trứng ngập mùi thơm. Cô ngửi ngửi, không khỏi vỗ tay, thật tốt, có thể ăn bữa tối lớn như vậy.
Không ngờ, cô vừa quay đầu lại để lấy đũa, một khối thân thể không lồ đang kề sat ngay sau cô, cô quay người thiếu chút nứa đánh lên người hắn. Nhan Nghiên vừa nhìn thấy Tư Kình Vũ, bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, miệng lắp bắp hỏi: “Anh, sao anh lại ở chỗ này?”
Từ năm bốn tuổi Nhan Nghiên đã vào sống ở Tư gia, thói quen sống ở Tư gia như một cái bóng, cô có thể tìm được chính xác thời điểm, tìm được nơi tạm thời cư trú an toàn. Ở trong phòng ngủ của thím Thanh rất thoải mái. Khi vừa tỉnh lại , cô thấy ở đầu giường, không ngờ lại có bánh mì. Cô rất đói bụng, từ đêm qua tới bây giờ, cô chưa ăn gì cả. Vốn đang không có cảm giác, nhìn thấy ổ bánh mì, không ngờ bụng lại réo lên.
Thím Thanh đã đi ra ngoài, cô mặc kệ chưa súc miệng, ăn hết ba cái bánh mì. Chọn thời điểm quay về phòng của cô và Vương Đồng, sau khi Vương Đồng đã đi học.Cô tìm được túi sách của mình, mang lên người, cầm thêm mấy bộ quần áo. Chủ nhiệm lớp đề nghị cô ở lại trường học, thậm chí cô có thể ở nhà, cô định ở nhà thầy vài ngày.
Cô ước chừng sau khi vú Bảo vào bếp xong, cô mở cửa đi ra, chưa đi được mấy bước lại truyền tới tiếng bước chân của vú Bảo, trong lòng cô nhắc nhở, lập tức nhớ tới lời nói của thím Thanh nói:” Vú Bảo, hôm nay vú nấu canh này có phải là lửa qua lớn hay không, ngửi thấy hương vị hình như thay đổi thì phải?”
“Phải không? Tao xem lại đã.” Vú Bảo quay trở lại.
Nhan Nghiên vội vang nhân cơ hội chạy đi ra từ sau cánh cửa, cô ôm túi sách thở phào nhẹ nhõm.
Đến trường học nếu cô đã bị muộn rồi, thì trước hết tìm chủ nhiệm lớp. Thành tích của Nhan Nghiên luôn tốt, năm nào cũng đứng đầu bảng, cô nói muốn đến nhà gia sư ở, chủ nhiệm lớp thật vui vẻ. Còn cho cô để mọi thứ ở trong văn phòng. Sau đó, cô mới trở về lớp học.
Vào lớp, trên đường đến chỗ ngồi, liền nhìn thấy Vương Đồng nhìn cô cười đắc ý. Mặt Nhan Nghiên hơi trầm xuống, cũng không để ý, trở lại chỗ mình ngồi cho xong.
Tan học, cô đến vườn cây bên cạnh trường học, gọi điện thoại cho Tư Kình Vũ. Tư Kình Vũ giống như không ngoài dự đoán là cô sẽ gọi diện cho hắn cười lạnh nói: “Cô gọi điện, còn sớm hơn so với dự tính của tôi.”
Tròng lòng Nhan Nghiên căng thẳng, cô từng đối với hắn mê luyến, luôn mơ mộng, trong nhật kí, cô còn gọi hắn là Kình Vũ ca. Cô làm cho hắn trở thành kỵ sĩ Đồ Long, có thể bảo vệ cô trong gian khổ. Ngẫm lại, cô thật ngốc nghếch và khờ dại. Cô hít sâu một hơi nói: “Hy vọng Tư thiếu gia nói chuyện có thể giữ lời.”
“Cô yên tâm, tôi đã nói thì làm được.” Giọng nói của Tư Kình Vũ từ điện thoại truyền đến, kiên cường mà lạnh như băng, “Bắt đầu từ hôm nay, cô không cần tiếp tục về nhà, đến chỗ nhà của tôi ở Tiều Dương ở tạm. Học xong, đứng ở cửa chờ tôi, tôi sẽ đi đón cô.”
“Không cần!” Nhan Nghiên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, “Anh chỉ cần nói cho tôi biết khi nào thì phẫu thuật, hiện tại tôi đã có chỗ ở.”
Tư Kình Vũ vừa nghe, giọng nói càng trở nên lạnh lùng cứng rắn: “Cô cho là phẫu thuật có thể đơn giản như vậy sao? Trước đó phải kiểm tra chặt chẽ và chu đáo cơ thể cô đã mới được. Hơn nữa, cuộc sống của cô vậy cũng phải chú ý, đặc biệt không nên làm chuyện ấy.”
Nhan Nghiên bị Tư Kình Vũ sử dụng ngôn ngữ sỉ nhục cô. Cô cho rằng mình có thể không quan tâm, nhưng nghe những lời nói ấy,vẫn khiến trái tim có chút hụt hẫng, cô cầm điện thoại thật chặt nói: “Tư thiếu gia yên tâm, tôi đảm bảo màng giác mạc của tôi là khỏe mạnh. Tóm lại, tóm lại tôi không ở chỗ của anh!”
“Lời của cô không có một chút đảm bảo nào cả, bây giờ cô không thể tự quyết định.” Giọng nói của Tư Kình Vũ phát ra càng cương ngạnh, “một khi cô đã đáp ứng giao dịch này rồi, tất cả mọi việc cô đều phải nghe theo lời tôi. Tôi không hy vọng cô lại làm chuyện đó, khiến tôi phải thu dọn những chuyện rối rắm.”
Nhan Nghiên không thể nói được tiếp, mỗi câu nói của Tư Kình Vũ đều quá đáng, mỗi câu đều châm chọc cô.
“Học xong, cô hãy ngoan ngoãn chờ tôi tới đón, trừ phi cô không muốn tiếp tuc giao dịch, như vậy cô liền tự do không có liên quan tới tôi. “Nói xong, Tư Kình Vũ cúp điện thoại.
Tay Nhan Nghiên bắt đầu phát run, một lần nữa cô tự nói với chính mình, Nhan Nhiên, không có việc gì, không có viêc gì. Nhịn một chút là tốt rồi. Ngẫm lại cha mẹ đều chết thảm, sự nhẫn nại của cô sơ với việc đó không là gì cả.
Cô thờ thẫn từ vườn hoa đi ra, lại thấy Vương Đồng đứng khoanh tay nhìn cô mang theo ý cười. Thấy cô đi ra, nó tiến lên đến gần cô vài bước, đứng trước mặt Nhan Nghiên cười nói: “Nhan Nghiên, mày so với trong tương tượng của tao, càng đánh càng không chết, ngày hôm qua cũng như vậy, quả nhiên mày còn có thể tránh được một kiếp. Tao thật hiếu kì, rốt cuộc mày sử dụng thủ đoạn gì với thiếu gia.”
Nhan Nghiên không muốn nói chuyện với Vương Đồng, nhưng biểu hiện của nó thật đáng tức giận. Liên tục khiêu khích, lúc này đây lại hãm hại, bức cô đến hoàn cảnh như vậy. Cô hỏi: “Vương Đồng, rốt cuộc tao làm hại mày cái gì, mà mày cứ bức tao đến vậy!”
“Tao với mày không có thù oán!” Vương Đồng cười cười nói, phảng phất thưởng thức biểu hiện trên mặt cô, “Nhan Nghiên, chỉ có thể nói là mày quá xui xẻo thôi. Mỗi người ai cũng muốn sinh tồn, đặc biệt tại Tư gia cũng vậy. Tao muốn sống sót, đương nhiên phải hy sinh mày.”
“Mày chỉ thoát được bây giờ thôi, mày cho rằng vĩnh viễn không có ai biết hay sao?” Nhan Nghiên cũng không phải hận Vương Đồng như vậy,là Vương Đồng hãm hại cô. Nhưng mà cô cũng biết, trong nội tâm của Vương Đồng cũng giống cô đều sợ hãi và yếu ớt. Cô sẽ không quên, buổi sáng hôm đó lúc cô trở lại phòng, chứng kiến ánh mắt vô hồn của Vương Đồng. “Vương Đồng, mày chơi với lửa, có một ngày mày sẽ bị tiêu hủy đến tan xương nát thịt.”
“Cảm ơn mày đã quan tâm.” Vương Đồng bắt đầu dò xét cô, “Quả nhiên mày còn có thể thay quần áo, tao rất ngạc nhiên, đêm qua, mày ngủ ở đâu? Chậc chậc, tao nghĩ, sao thiếu gia lại giải vây cho mày trước mặt bà chủ. Đêm qua, mày hầu hạ thiếu gia rất thoải mái sao, khó trách hôm nay mặt ngươi rạng rỡ. Còn giả bộ làm yếu đuối, mày so với tao cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu!”
“Đúng vây, tao so với mày không tốt hơn được bao nhiêu.” Nhan Nghiên nở nụ cười, Vương Đồng nói đúng, vừa rồi cuộc gọi điện thoại kia đã chứng minh. “Tao và mày đều giống nhau, đều phải bán đứng chính mình. Nhưng mà Vương Đồng, tao với mày khác nhau ở chỗ. Mày bán đứng bản thân là vì vinh hoa phú quý, còn tao là vì sinh tồn.”
Sắc mặt Vương Đồng trắng nhợt, cô đã bị Nhan Nghiên nói trúng chỗ đau. “Như vậy thì sao? Nhan Nghiên, mày dám nói là mày chưa từng nghĩ tới việc dụ dỗ thiếu gia hay sao? Tao muốn vinh hoa phú quý thì có gì sai! Sao lại dựa vào mẹ tao là người hầu, tao là con của người hầu, tao cả đời phải là người hầu. Không phải ai cũng may mắn giống như Tư Lập Hạ, vừa sinh ra cái gì cũng có. Một khi tao đã không được may mắn như vậy, tao muốn dựa vào chính mình để tìm cái tao muốn, thì có gì sai ở đâu?”
Vương Đồng nói đúng, không ai muốn cả đời ăn nhờ ở đậu, ai cũng muốn có tôn nghiêm không cần phải nhìn sắc mặt kẻ khác để sống. Cô nằm mơ cũng luốn muốn được như vậy!
“Nói thật, Nhan Nghiên, tao còn rất đồng tình với mày.” Vương Đồng tiến đến bên mặt cô nói, “Nhưng mà, mày rất ranh ma. Tao còn sợ mày không mắc mưu, ai ngờ mày cũng ngoan ngoãn để bị lừa. Mày biến thành như bây giờ, tất cả đều do mày tự tìm lấy.”
“Bây giờ mày thắng, không có nghĩa sau này mày sẽ thắng.” Nhan Nghiên quay đầu, mặt của cô và Vương Đồng gần như sát vào nhau. Ánh măt Vương Đồng tràn ngập cười nhạo và đắc ý, miệng cô cũng cười, “Vương Đồng, ngày còn dài, tốt nhất mày hãy cẩn thận, đừng mong là tao có tiền tài. Nếu không, tao nhất định sẽ làm cho mày thảm hại gấp trăm lần so với hiện tại của tao.”
“Tao rất chờ mong! Vương Đồng giống như đang cao hứng khi thấy Nhan Nghiên khiêu khích như vậy, điều này làm cho cô càng hưng phấn, “Nhan Nghiên, thực ra tao với mày cùng là một loại người. Chẳng qua, tao so với mày có dũng khí, lại biết tranh thủ cơ hội đoạt cái mình muốn. Còn mày rất ngốc, rất yếu đuối!”
Nhan Nghiên vẫn đứng yên không nhúc nhích, tiếng chuông reo vào học. Vương Đồng nhìn lại cô một cái, rồi đi ra ngoài trước. Còn Nhan Nghiên mãi một lúc mới từ từ bước theo sau.
Giờ tan học, Nhan Nghiên từ chối thầy giáo, nói có chỗ ở khác. Chủ nhiệm lớp thầy giáo Tả rất lo lắng nhìn cô, không có miễn cưỡng.
Cô ôm túi sách của chính mình cùng với cái túi nhỏ đứng cách trương học một con đường cái, chiếc xe Lamborghini màu bạc lướt qua cạnh cô. Cô thấy Vương Đồng ở bên trong xe, Vương Đồng nhìn qua cánh cửa về phía cô, đối với cô cười đắc ý. Nhan Nghiên nắm chặt túi sách, thực ra Vương Đồng nói rất đúng, có nhiều thứ, đều phải chính mình tranh thủ, mà muốn đạt được, thì phải chịu hy sinh.
Một lát sau, xe Tư Kình Vũ đứng trước mặt cô, Tư Kình Vũ không có xuống xe, đương nhiên là muốn cô tự mở xe mà vào.
Nhan Nghiên hơi chần chừ, mở cửa xe phía sau ngồi vào. Tư Kình Vũ biến sắc, liếc mắt qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng khởi động rời đi.
Tư Kình Vũ thừa nhận, lúc đưa ra giao dịch với Nhan Nghiên, cũng không suy nghĩ chu toàn. Hắn thậm chí còn không gọi điện hỏi bác sĩ, có thể cấy ghép giác mặc hay không. Mấy ngày nay, hắn cảm thấy áy náy vì Văn Vi bị tổn thương. Chỉ có một lòng phải chữa khỏi mắt của cô, để bù lại đau khổ cô đã chịu.
Lúc này hắn đang nói chuyện với bác sĩ Trình Chỉ Ngang trực tiếp điều trị cho Văn Vi, Trình Chỉ Ngang nhìn hắn như quái vật, đương nhiên phản đối quyết định của hắn: “Tư thiếu, cấy ghép giác mặc phải có điều kiện, theo như cậu nói thì là phạm pháp, tuyệt đối không thể được.”
Bác sĩ Trình, chuyện này ông không cần lo lắng, chỉ cần ông có thể mổ được. Nhưng chuyện khác tôi sẽ lo hết.” Tư Kình Vũ từng học qua pháp luật, đương nhiên biết cái gì là hợp pháp, cái gì trái pháp luật.
Tư thiếu, nơi này là thành phố, bệnh viện chúng ta là một bệnh viện lớn. Mỗi ca phẫu thuật, bệnh viện đều phải đăng ký hồ sơ. Làm phẫu thuật như vậy, không những không phạm tội, hơn nữa rất tàn nhẫn. Hiến xong sẽ bị mù tạm thời, nếu không được điều trị cẩn thận sẽ bị mù vĩnh viễn. “Bác sĩ Trình tiếp tục khuyên, việc này trái với lương tâm của thầy thuốc, cho dù thế nào hắn cũng không làm được.
Tư Kình Vũ nghe đến mù vĩnh viễn kia, cảm thấy hơi do dự. Nhưng hắn lập tức nói thêm: “Bác sĩ Trình, tôi biết ông còn có một nghiên cứu riêng hay sao? Tôi tin tưởng rằng thiết bị nơi đây cũng rất hoàn thiện, đương nhiên có thể phẫu thuật. Hôm nay, tôi đã nói với ông, thì ông cũng nên biết, ông không thể quay lại được đâu.”
Trình Chỉ Ngang nhìn Tư Kình Vũ, đúng vậy, Tư thiếu gia nói chuyện này với ông, nếu ông không làm thì sẽ bị kéo xuống nước. Hắn đã biết bí mật lớn như vậy, thì làm sao hắn có thể bỏ qua cho mình.
“Chỉ cần phẫu thuật lần này thành công, tập đoàn chúng tôi có thể đầu tư cho cơ sở nghiên cứu của ông, chắn chắn rằng các hạng mục tài chính sẽ được giải quyết nhanh chóng. Nếu không, e rằng chỉ trong một tháng cơ sở nghiên cứu của ông sẽ không còn được tiếp tục.” Tư Kình Vũ quen dùng loại thủ đoạn này, mà hắn cũng quá hiểu rõ đối phương. Tiền tài cùng với quyền lực trước mắt, những con người nhỏ bé không thể chống cự được.
Cuối cùng Trình Chỉ Ngang thỏa hiệp, còn Tư Kình Vũ nở nụ cười thắng lợi.
Ở trên xe dọc theo đường đi bọn họ không nói gì.Tư Kình Vũ lái xe đến gầm gara, lúc muốn xuống xe hắn liếc nhìn ra sau nói: “Tôi hy vọng cô đem mọi việc xử lý cho tốt, không rồi đên lúc phẫu thuật, lại có việc quấy nhiễu.”
Nhan Nghiên đương nhiên biết việc mà Tư Kình Vũ nhắc đến là việc gì! Hắn cho rằng cô và Tư Thành Đống ở cùng một chỗ, cô muốn cười, nếu cô thật sự theo Tư Thành Đống, cô còn đến bước đường cùng này không, còn có thể hy sinh hai con mắt để giao dịch với hắn hay sao?” Tư thiếu yên tâm, tôi đã ngồi trên xe của anh rồi, đã đáp ứng rồi, sẽ không quay đầu.”
Tư Kình Vũ hình như không tin cô, bước thẳng xuống xe, rồi đi lên thang máy. Nhan Nghiên đành phải lấy túi sách cùng với túi đồ theo sau.
Căn nhà này, là do Tư Kình Vũ tân trang. Vài tháng lương mới trang hoàng đầy đủ, gần đây mới xong. Đây là chỗ ở cực kỳ bí mật của hắn, Văn Vi cũng chưa từng đi vào. Hắn không rõ, vì sao phải kiên quyết bắt Nhan Nghiên vào ở! Cho dù cô phải vào bệnh viện kiểm tra thì chỉ cần một cuộc điện thoại là được. Không đúng, hắn muốn canh chừng cô, bắt cô phải bảo trì trạng thái thân thể khỏe mạnh, mới có thể cho Văn Vi giác mạc tốt nhất. Hắn tự nói với chính mình.
Nơi này là khu nhà trọ cao tầng, Tư Kình Vũ mua căn hộ ở tầng thứ mười tám, đem tất cả các phòng sửa chữa. Bọn họ ở trong cùng một thang máy, nhưng cũng chỉ như có một mình. Nhan Nghiên đứng cách xa hắn một khoảng, cô đối với Tư Kình Vũ còn có phần sợ hãi, trong trí nhớ rất đáng sợ, cô cực kì sợ nó sẽ xảy ra lần nữa.
Tư Kình Vũ đi vào ở chưa được bao lâu, phân lớn thời gian hắn đều làm việc. Hắn vừa vào cửa liền nói một câu: “Cô hãy chọn phòng ngủ đi, muốn ăn gì thì ở phòng bếp, có thể tự nhiên. “Nói xong hắn liền đi vào phòng của hắn.
Nhan Nghiên nhẹ nhàng thở ra, chọn phòng ở cách xa hắn nhất, cũng không cần dùng tủ quần áo, đặt túi sách ở trong góc. Dù sao cô ở đây cũng chỉ có vài ngày.
Cô khóa cửa cẩn thận, cầm quần áo chạy đi tắm. Lúc tắm xong, đã hơn bảy giờ, xoa xoa bụng, cô đang rất đói. Cô lặng lẽ mở cánh cửa, phòng khách rộng rãi im lìm, ánh trăng bên ngoài chiếu qua cửa sổ in trên mặt sàn, yên tĩnh mà u ám. Cô tìm được chỗ bật đèn, bật xong. Theo bản năng hướng nhìn về phòng Tư Kình Vũ, cửa phòng hắn đang đóng, hình như không có tí ánh sáng nào cả. Chẳng lẽ hắn đi ra ngoài hay sao? Cũng có thể, hắn đến bênh viện để chăm sóc Văn Vi! Cô nghĩ như vậy, nên cả người cũng được thả lỏng.
Nhan Nghiên tìm được phòng bếp, đối diện với phòng khác, còn có một quầy bar nho nhỏ. Trong phòng bếp đẩy đủ mọi loại thức ăn, cũng không hề có một hạt bụi nào. Cô mở tủ lạnh, rau dưa, hoa quả, thị tươi đều sắp đặt gọn gàng.
Không biết bao lâu rồi Nhan Nghiên chưa có một bữa ăn đàng hoàng, nhìn thấy mấy thứ nguyên liệu này, bụng cô càng đói. Cô lấy ra một quả cà chua, một quả trứng gà, một miếng thịt tươi, và thêm mì nữa. Cô quyết đinh sẽ làm cho bản thân mình một bữa ăn thật ngon.
Nhan Nghiên ở nhà Tư gia làm việc của người hầu bếp, nấu ăn đối với cô mà nói, cực kỳ đơn giản. Chỉ chốc lát sau cô bưng ra một nồi mỳ trứng ngập mùi thơm. Cô ngửi ngửi, không khỏi vỗ tay, thật tốt, có thể ăn bữa tối lớn như vậy.
Không ngờ, cô vừa quay đầu lại để lấy đũa, một khối thân thể không lồ đang kề sat ngay sau cô, cô quay người thiếu chút nứa đánh lên người hắn. Nhan Nghiên vừa nhìn thấy Tư Kình Vũ, bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, miệng lắp bắp hỏi: “Anh, sao anh lại ở chỗ này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.