Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 91: Chương 90
Nhược Trữ Trữ
27/08/2014
Chương 90 – Áy náy
Dù sao anh vẫn là ân nhân cứu mạng em và Tử Hằng”, Nhan Nghiên thấy hắn dường như có chút chật vật, mái tóc dài của nàng rủ xuống, gò mà ửng hồng, đôi môi đỏ mọng nhếch lên cười.
Tư Kình Vũ thân thể lại nóng lên, người đàn bà trước mặt bất cứ lúc nào cũng đầu độc hắn, Tư Kình Vũ bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã đón Nhan Nghiên tan sở về. “Sao tôi không cảm thấy em có chút thành ý muốn báo đáp nào”
“Tư tổng, anh muốn em báo đáp anh thế nào?” Nhan Nghiên hơi nghiêng mình qua, tóc trên đầu xoã xuống, vài sợi rơi xuống cạnh cổ Tư Kình Vũ.
Thân thể Tư Kình Vũ cứng đờ, mùi thơm trên người Nhan Nghiên đầu độc hắn, hơn nữa tóc cô chạm vào cổ khiến hắn ngứa ngáy. Tay nàng mềm mại, một luồng ánh sáng đỏ chiếu vào, Tư Kình Vũ vội vàng đạp phanh. Tiếng ô tô kịch liệt và sắc lạnh vang lên the thé, suýt chút nữa là đâm vào xe phía trước. Tư Kình Vũ vẫn chưa định thần lại được, vốn muốn an ủi Nhan Nghiên bên cạnh đang sợ hãi. Không ngờ vừa quay đầu sang đã thấy Nhan Nghiên ngồi đó cười vui vẻ. Tư Kình Vũ muốn mở miệng nói, lại thấy bộ dạng cô thực thoải mái vui tươi. Đây là lần đầu hắn thấy Nhan Nghiên cười thoải mái đến vậy, hai hàng lông mày nhướng lên. Giờ phút này, hắn cảm thấy Nhan Nghiên giống như cô gái nhỏ trong mộng kia.
Nhan Nghiên gục xuống cười đến chảy nước mắt rất vui vẻ. Cô quay đầu sang phía Tư Kình Vũ, nói: “Anh nói xem, vừa rồi nếu xảy ra chuyện gì, có thể trở thành vụ tai tiếng nhất thành phố, Tư đại thiếu gia quan hệ với nữ nhân viên sau lưng hôn thê, kết quả xảy ra tai nạn giao thông, thực là một chuyện tình hoa lệ!”
“Nhan Nghiên, em điên rồi!”, Tư Kình Vũ nắm lấy cổ tay Nhan Nghiên, “Đừng cười nữa, em có biết em cười rất khó coi không”
“Đúng thế, em điên rồi”. Nhan Nghiên vòng tay qua vai Tư Kình Vũ, đưa khuôn mặt đến sát môi hắn, “Nếu anh là em, gặp phải nhiều chuyện như vậy, anh có lẽ điên khùng hơn em nhiều.”
Tư Kình Vũ khẽ giật mình, khi Nhan Nghiên dựa gần vào hắn, không rõ có phải ảo giác không, hắn ngửi thấy hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt khiến tâm hồn rung động. Hai mắt Nhan Nghiên mở to, chăm chú nhìn hắn. Đôi mắt cô trước kia không như vậy, vốn là một đôi mắt to, đen, mỗi lần bị khi dễ sẽ mở to, bộ dạng đáng thương. Nhưng hiện tại ánh mắt Nhan Nghiên màu xanh lam, còn loé lên chút ánh sáng, rất mị hoặc, rất mê người!
“Anh thấy mắt em có đẹp không?” Bờ môi Nhan Nghiên càng đưa lại gần, lông mi dài hơi cong lên, “Tiểu Hằng từng hỏi em rất nhiều lần, vì sao ánh mắt của em không giống mắt con. Ánh mắt Tử Hằng màu đen, của em lại là màu xanh. Tư thiếu gia, anh có thể giúp em cho nó một đáp án không”
Tư Kình Vũ lập tức cảm thấy khó thở, hơi thở của Nhan Nghiên phả lên mặt hắn, thân thể tựa sát vào người hắn, vốn định đẩy Nhan Nghiên ra nhưng lại ngưng lại, cô đang trách hắn sao? Đúng vậy, năm đó hắn quá tàn nhẫn, đoạt đi đôi mắt khiến Nhan Nghiên phải chật vật bỏ trốn.
“Vì sao không nói gì?” Tay Nhan Nghiên đang đặt trêm cổ hắn bỗng trượt xuống dưới, Tư Kình Vũ nổi da gà, không đáp. Nhan Nghiên cười, “Em nghĩ, anh là người có tư cách nhất để giải thích chuyện này, đúng không?”
“Em quả nhiên là quay lại báo thù”, đôi mắt Nhan Nghiên hàm chứa oán niệm sâu sắc. Hiện tại mắt cô rất đẹp, nhưng cái giá phải trả cũng quá lớn, “Nhan Nghiên, em quá ngây thơ rồi, em cho rằng mình có thể đấu với tôi?”
“Ai nói em quay lại để báo thù?” Nhan Nghiên gần như áp vào môi hắn, “Kình Vũ, anh có nhớ quyển nhật ký của em không?”
Tư Kình Vũ nhất thời không kịp phản ứng, mắt hắn nhìn vào đôi môi hồng nhuận của Nhan Nghiên, khác với ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt cô trắng nõn, óng ánh, vô cùng xinh đẹp. Hắn nói với giọng buồn cười: “Nhật ký nào?”
“Quả nhiên anh không còn nhớ” Tay Nhan Nghiên lại vòng ra sau cổ hắn, “Chính là quyển nhật ký bị anh ném đi, bị mẹ anh biết, anh giành lấy, sau đó ném đi”
Tư Kình Vũ muốn mở miệng nói, dừng lại, rồi mới nói tiếp “Hình như có một quyển nhật ký như vậy, không ngờ em còn nhớ rõ”
Khuôn mặt tươi cười của Nhan Nghiên biến thành thê lương khổ sở, cô chỉ vào đầu, nói “Các sự việc đã qua tựa như dấu ấn khắc sâu trong đầu, em vĩnh viễn không thể quên”
Một lời hai ý nghĩa, Tư Kình Vũ nghe rõ, nhưng lại không để tâm phân tích ý tứ của cô. Nhan Nghiên oán hận là bình thường, đúng ra, lúc trước hắn có lỗi với cô. Nhất thời, hắn cảm thấy vô cùng áy náy.
Mắt Nhan Nghiên rơi một giọt lệ, tay Tư Kình Vũ bất giác đón lấy. Không biết có phải hắn nhìn lầm không, nước mắt cô tựa như cũng có màu lam. Giọt nước màu xanh đậm nhỏ vào trong tay, nóng ấm.
“Năm đó, anh khi dễ em như vậy, làm tổn thương em. Vì sao đến hiện tại còn đối xử với em như vậy?” Nước mắt lại rơi xuống, điềm đạm đáng yêu chất vấn hắn.
Tư Kình Vũ hoàn toàn không thể động đậy, cô gái trước mặt giống hệt cô gái trong trí nhớ của hắn, Nhan Nghiên trong ký ức như đã quay về. Chính hắn cũng không phát hiện ra, môi hắn đã chạm vào môi cô, đầu tiên là tinh tế chạm nhẹ, sau đó ngậm chặt, đưa đầu lưỡi vào, đem thân thể Nhan Nghiên ôm lấy, như muốn tan vào thân thể hắn.
Nhan Nghiên rất nhiệt tình đáp lại, thân thể cô lạnh buốt, mà thân thể hắn nóng bừng như muốn đốt cháy cô. Cơ thể Nhan Nghiên bắt đầu rung động, thuỷ chung không theo kịp tốc độ của Tư Kình Vũ, hai cánh môi bị hắn ngậm lấy, đầu lưỡi bị hắn giữ chặt, quấn lấy đùa giỡn.
Đột nhiên, ánh sáng loé lên, tiếng sấm nặng nề vang lên. Môi cô tách khỏi môi hắn, Nhan Nghiên dùng giọng trầm trầm, nói: “Anh còn nhớ rõ không? Lần đầu em đến Tư gia chính là một ngày mưa như bây giờ, lần đầu tiên bị mẹ anh nhốt vào phòng tối cũng mưa to như vậy, em, em…Ngày em rời đi, trời cũng mưa lớn! Hôm nay, vẫn là một ngày mưa.
“Nhan Nghiên, Tư gia có lỗi với em!” Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại nói ra những lời này. Nói xong câu đó, người hắn run lên. Cho đến nay, hắn không bao giờ muốn nghĩ đến chuyện này, cũng không thừa nhận. Đúng là, chuyện năm đó đối với Nhan Nghiên thực quá mức tàn nhẫn.
“Em có nghe nhầm không?” Nhan Nghiên ngẩng đầu lên, tay cô chạm vào gò má hắn, “Anh nói Tư gia có lỗi với em? Chẳng lẽ trong mắt người Tư gia, em không phải bị trừng phạt là đúng tội sao?”
Tư Kình Vũ không có cách tiếp tục chịu đựng vẻ mặt và ánh mắt của Nhan Nghiên, oán niệm, thương tâm lại vừa yếu ớt. Từ khi Nhan Nghiên xuất hiện trước mặt hắn, cô đều kiên cường, cho nên hắn chưa từng ôn nhu với cô. Nhưng hiện tại cô như vậy lại khiến hắn vô cùng áy náy. Cảm giác ấy hắn cũng không có cách nào khống chế nổi mình.
Hắn cúi đầu xuống, lại hôn cô thật sâu, dường như làm vậy có thể xoá đi tội lỗi hắn đã từng phạm phải.
Dù sao anh vẫn là ân nhân cứu mạng em và Tử Hằng”, Nhan Nghiên thấy hắn dường như có chút chật vật, mái tóc dài của nàng rủ xuống, gò mà ửng hồng, đôi môi đỏ mọng nhếch lên cười.
Tư Kình Vũ thân thể lại nóng lên, người đàn bà trước mặt bất cứ lúc nào cũng đầu độc hắn, Tư Kình Vũ bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã đón Nhan Nghiên tan sở về. “Sao tôi không cảm thấy em có chút thành ý muốn báo đáp nào”
“Tư tổng, anh muốn em báo đáp anh thế nào?” Nhan Nghiên hơi nghiêng mình qua, tóc trên đầu xoã xuống, vài sợi rơi xuống cạnh cổ Tư Kình Vũ.
Thân thể Tư Kình Vũ cứng đờ, mùi thơm trên người Nhan Nghiên đầu độc hắn, hơn nữa tóc cô chạm vào cổ khiến hắn ngứa ngáy. Tay nàng mềm mại, một luồng ánh sáng đỏ chiếu vào, Tư Kình Vũ vội vàng đạp phanh. Tiếng ô tô kịch liệt và sắc lạnh vang lên the thé, suýt chút nữa là đâm vào xe phía trước. Tư Kình Vũ vẫn chưa định thần lại được, vốn muốn an ủi Nhan Nghiên bên cạnh đang sợ hãi. Không ngờ vừa quay đầu sang đã thấy Nhan Nghiên ngồi đó cười vui vẻ. Tư Kình Vũ muốn mở miệng nói, lại thấy bộ dạng cô thực thoải mái vui tươi. Đây là lần đầu hắn thấy Nhan Nghiên cười thoải mái đến vậy, hai hàng lông mày nhướng lên. Giờ phút này, hắn cảm thấy Nhan Nghiên giống như cô gái nhỏ trong mộng kia.
Nhan Nghiên gục xuống cười đến chảy nước mắt rất vui vẻ. Cô quay đầu sang phía Tư Kình Vũ, nói: “Anh nói xem, vừa rồi nếu xảy ra chuyện gì, có thể trở thành vụ tai tiếng nhất thành phố, Tư đại thiếu gia quan hệ với nữ nhân viên sau lưng hôn thê, kết quả xảy ra tai nạn giao thông, thực là một chuyện tình hoa lệ!”
“Nhan Nghiên, em điên rồi!”, Tư Kình Vũ nắm lấy cổ tay Nhan Nghiên, “Đừng cười nữa, em có biết em cười rất khó coi không”
“Đúng thế, em điên rồi”. Nhan Nghiên vòng tay qua vai Tư Kình Vũ, đưa khuôn mặt đến sát môi hắn, “Nếu anh là em, gặp phải nhiều chuyện như vậy, anh có lẽ điên khùng hơn em nhiều.”
Tư Kình Vũ khẽ giật mình, khi Nhan Nghiên dựa gần vào hắn, không rõ có phải ảo giác không, hắn ngửi thấy hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt khiến tâm hồn rung động. Hai mắt Nhan Nghiên mở to, chăm chú nhìn hắn. Đôi mắt cô trước kia không như vậy, vốn là một đôi mắt to, đen, mỗi lần bị khi dễ sẽ mở to, bộ dạng đáng thương. Nhưng hiện tại ánh mắt Nhan Nghiên màu xanh lam, còn loé lên chút ánh sáng, rất mị hoặc, rất mê người!
“Anh thấy mắt em có đẹp không?” Bờ môi Nhan Nghiên càng đưa lại gần, lông mi dài hơi cong lên, “Tiểu Hằng từng hỏi em rất nhiều lần, vì sao ánh mắt của em không giống mắt con. Ánh mắt Tử Hằng màu đen, của em lại là màu xanh. Tư thiếu gia, anh có thể giúp em cho nó một đáp án không”
Tư Kình Vũ lập tức cảm thấy khó thở, hơi thở của Nhan Nghiên phả lên mặt hắn, thân thể tựa sát vào người hắn, vốn định đẩy Nhan Nghiên ra nhưng lại ngưng lại, cô đang trách hắn sao? Đúng vậy, năm đó hắn quá tàn nhẫn, đoạt đi đôi mắt khiến Nhan Nghiên phải chật vật bỏ trốn.
“Vì sao không nói gì?” Tay Nhan Nghiên đang đặt trêm cổ hắn bỗng trượt xuống dưới, Tư Kình Vũ nổi da gà, không đáp. Nhan Nghiên cười, “Em nghĩ, anh là người có tư cách nhất để giải thích chuyện này, đúng không?”
“Em quả nhiên là quay lại báo thù”, đôi mắt Nhan Nghiên hàm chứa oán niệm sâu sắc. Hiện tại mắt cô rất đẹp, nhưng cái giá phải trả cũng quá lớn, “Nhan Nghiên, em quá ngây thơ rồi, em cho rằng mình có thể đấu với tôi?”
“Ai nói em quay lại để báo thù?” Nhan Nghiên gần như áp vào môi hắn, “Kình Vũ, anh có nhớ quyển nhật ký của em không?”
Tư Kình Vũ nhất thời không kịp phản ứng, mắt hắn nhìn vào đôi môi hồng nhuận của Nhan Nghiên, khác với ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt cô trắng nõn, óng ánh, vô cùng xinh đẹp. Hắn nói với giọng buồn cười: “Nhật ký nào?”
“Quả nhiên anh không còn nhớ” Tay Nhan Nghiên lại vòng ra sau cổ hắn, “Chính là quyển nhật ký bị anh ném đi, bị mẹ anh biết, anh giành lấy, sau đó ném đi”
Tư Kình Vũ muốn mở miệng nói, dừng lại, rồi mới nói tiếp “Hình như có một quyển nhật ký như vậy, không ngờ em còn nhớ rõ”
Khuôn mặt tươi cười của Nhan Nghiên biến thành thê lương khổ sở, cô chỉ vào đầu, nói “Các sự việc đã qua tựa như dấu ấn khắc sâu trong đầu, em vĩnh viễn không thể quên”
Một lời hai ý nghĩa, Tư Kình Vũ nghe rõ, nhưng lại không để tâm phân tích ý tứ của cô. Nhan Nghiên oán hận là bình thường, đúng ra, lúc trước hắn có lỗi với cô. Nhất thời, hắn cảm thấy vô cùng áy náy.
Mắt Nhan Nghiên rơi một giọt lệ, tay Tư Kình Vũ bất giác đón lấy. Không biết có phải hắn nhìn lầm không, nước mắt cô tựa như cũng có màu lam. Giọt nước màu xanh đậm nhỏ vào trong tay, nóng ấm.
“Năm đó, anh khi dễ em như vậy, làm tổn thương em. Vì sao đến hiện tại còn đối xử với em như vậy?” Nước mắt lại rơi xuống, điềm đạm đáng yêu chất vấn hắn.
Tư Kình Vũ hoàn toàn không thể động đậy, cô gái trước mặt giống hệt cô gái trong trí nhớ của hắn, Nhan Nghiên trong ký ức như đã quay về. Chính hắn cũng không phát hiện ra, môi hắn đã chạm vào môi cô, đầu tiên là tinh tế chạm nhẹ, sau đó ngậm chặt, đưa đầu lưỡi vào, đem thân thể Nhan Nghiên ôm lấy, như muốn tan vào thân thể hắn.
Nhan Nghiên rất nhiệt tình đáp lại, thân thể cô lạnh buốt, mà thân thể hắn nóng bừng như muốn đốt cháy cô. Cơ thể Nhan Nghiên bắt đầu rung động, thuỷ chung không theo kịp tốc độ của Tư Kình Vũ, hai cánh môi bị hắn ngậm lấy, đầu lưỡi bị hắn giữ chặt, quấn lấy đùa giỡn.
Đột nhiên, ánh sáng loé lên, tiếng sấm nặng nề vang lên. Môi cô tách khỏi môi hắn, Nhan Nghiên dùng giọng trầm trầm, nói: “Anh còn nhớ rõ không? Lần đầu em đến Tư gia chính là một ngày mưa như bây giờ, lần đầu tiên bị mẹ anh nhốt vào phòng tối cũng mưa to như vậy, em, em…Ngày em rời đi, trời cũng mưa lớn! Hôm nay, vẫn là một ngày mưa.
“Nhan Nghiên, Tư gia có lỗi với em!” Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại nói ra những lời này. Nói xong câu đó, người hắn run lên. Cho đến nay, hắn không bao giờ muốn nghĩ đến chuyện này, cũng không thừa nhận. Đúng là, chuyện năm đó đối với Nhan Nghiên thực quá mức tàn nhẫn.
“Em có nghe nhầm không?” Nhan Nghiên ngẩng đầu lên, tay cô chạm vào gò má hắn, “Anh nói Tư gia có lỗi với em? Chẳng lẽ trong mắt người Tư gia, em không phải bị trừng phạt là đúng tội sao?”
Tư Kình Vũ không có cách tiếp tục chịu đựng vẻ mặt và ánh mắt của Nhan Nghiên, oán niệm, thương tâm lại vừa yếu ớt. Từ khi Nhan Nghiên xuất hiện trước mặt hắn, cô đều kiên cường, cho nên hắn chưa từng ôn nhu với cô. Nhưng hiện tại cô như vậy lại khiến hắn vô cùng áy náy. Cảm giác ấy hắn cũng không có cách nào khống chế nổi mình.
Hắn cúi đầu xuống, lại hôn cô thật sâu, dường như làm vậy có thể xoá đi tội lỗi hắn đã từng phạm phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.