Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 247: Không cùng đẳng cấp
Nhược Trữ Trữ
11/05/2015
Về tới phòng, Tư Kình Vũ trước tiên bảo Nhan Nghiên im lặng, hắn đi kiểm tra xung quanh phòng. Hiện giờ Âu Dạ sẽ không làm tổn thương bọn họ, nhưng không có nghĩa là không theo dõi bọn họ. Sau khi kiểm tra một lần, hắn nhìn Nhan Nghiên đang ôm Tử Hằng ngồi trên ghế, cô đang chăm chú nhìn Tử Hằng, kiểm tra toàn thân của cậu. Bảo bối Tử Hằng của cô đúng là vẫn rất tốt, cô liền thở dài một hơi.
“Anh đã nói rồi, nó sẽ không sao.” Tư Kình Vũ liền nhéo mũi Tử Hằng: “Không phải em mệt mỏi rồi à, đi tắm rửa rồi ngủ một lát, sắc mặt của em trông không tốt lắm.”
Nhan Nghiên không phải là sắc mặt không tốt, mà là sợ hãi. Cô sợ Âu Dạ, có lẽ đã bị Ấu Dạ huấn luyện vài năm nên khi đối mặt với hắn ta, bản năng cô thấy sợ hãi. Cô nói: “Hiện tại chúng ta không thể về nước sao?” Tử Hằng không sao, cô hận không thể rời khỏi nơi này ngay lập tức.
“Bảo bối, đây là lần đầu em đến Pháp.” Tư Kình Vũ ngồi cạnh cô, cũng ôm lấy Tử Hằng : “Vất vả lắm mới đến được đây, vì sao không hưởng thụ , coi như đi du lịch . Không cần sợ hãi, có anh ở đây rồi.”
“Đúng vậy, Tiểu Nghiên.” Tử Hằng cũng hưng phấn nói :”Chú Âu Dạ không đáng sợ đâu, con không sợ chú ấy, đôi khi còn thấy thú vị. Nhìn bộ dạng chú ấy cố nén tức giận thật vui.”
Hai cha con này thật là, có biết đang ở tình cảnh nào không đây, hiện giờ bọn họ đang ở địa bàn của người ta. Tuy cô không hiểu rõ thế lực của Âu Dạ nhưng cũng cảm giác được hắn là người không dễ dây vào, có thể tránh nên tránh. Nhưng bây giờ Âu Dạ sẽ không dễ dàng thả bọn họ đi.
“Cha đi tắm.” Tư Kình Vũ hôn lên mặt Tử Hằng, hắn nháy mắt với con trai, để cho cậu an ủi Nhan Nghiên.
“Hằng Hằng, nói cho mẹ biết, ở Pháp con đã làm những gì?” Ngẫm lại đứa nhỏ này ở Pháp đã mười ngày, làm cho người ta lo lắng . Mà lại ở cùng với người như Ấu Dạ, vậy mà vẫn ổn.
“Con chơi cùng chú Âu Dạ.” Tử Hằng nói rất nhẹ nhàng.” Tiểu Nghiên, Chú Âu Dạ rất vui tính, nhưng chú ấy cũng có tử huyệt, chú ấy không dám làm tổn thương con đâu. Dù có hận con đến mức nào cũng không dám làm gì con. Cha nói con không phải sợ, Âu Dạ không đáng sợ.”
“Con liên lạc với cha con từ bao giờ?” Nhan Nghiên lập tức hỏi
“Ha ha” Tử Hằng cười, leo vào lòng cô, hiện giờ cậu đã cao gần một mét bốn, thực đúng là tiểu quỷ: “Tiểu Nghiên, con không sợ hắn ta, ngược lại hắn ta mới phải sợ chúng ta. Mẹ đừng lo. Ngày mai chúng ta cùng nhau đi chơi đi, thật tốt quá, mỗi ngày đều ở trong căn phòng lớn này rất chán.”
“Căn phòng lớn gì cơ?” Nhan Nghiên không thể hiểu con trai đang nói gì: “Hằng Hằng, có rất nhiều điều con chưa nói cho mẹ.”
“Đó là ngôi nhà khác của Âu Dạ. Ở đó có một người mặc trang phục rất sang trọng, nhưng nhìn bà ấy không hề già, bà ấy là mẹ Âu Dạ, nhưng chú ấy không bao giờ gọi bà là mẹ. Về sau hỏi người ta mới biết, bà ấy là mẹ kế của chú ấy . Tiểu Nghiên, mẹ biết mẹ kế là gì không. Chính là cha chú Âu Dạ cưới một người vợ mới. Còn có một ông già, ông ấy rất ít khi trở về nhà, nếu trở về chắc chắn sẽ đi cùng bà cố nội. Nhưng mẹ đừng hiểu lầm, ông ấy không phải chồng của bà cố nội, ông ấy là chú của Âu Dạ. Ông ấy không thường đến. Gia đình chú Âu Dạ rất đơn giản, có ba người, nhưng rất nhiều người làm, một đám người hầu hạ ba người, thật quá lãng phí. ”
Nhan Nghiên không thể không thay đổi cách nhìn con trai mình, thời gian ngắn như vậy mà cậu lại biết rõ gia cảnh Âu Dạ. Tử Hằng bị Âu Dạ bắt đến đây không phải để làm con tin, mà để làm gián điệp, Nhan Nghiên lập tức đã hiểu, bảo sao Tư Kình Vũ không hề khẩn trương, lại rất thong thả. Cô muốn tìm Tư Kình Vũ hỏi chuyện thì hắn đi vào, cô nổi giận đùng đùng đi tới : “Tư Kình Vũ, anh cho con trai vào đây làm gián điệp, không biết rất nguy hiểm sao? Từ Hằng còn chưa đến mười tuổi .”
“Đồ ngốc!” Tư Kình Vũ trừng mắt nhìn con trai, hắn bảo con trai an ủi cô, kết quả lại làm cô tức giận : “Tại sao tôi có thể không để ý đến an toàn của Tử Hằng, yên tâm, con của em rất ngoan, nếu không biết rõ nó ở đây không gặp nguy hiểm gì thì tôi sẽ không thể cho nó đến. Về Âu Dạ, tôi vẫn hiểu rõ được hắn.”
Dù sao vẫn có thể xảy ra chuyện không hay. Tuy Nhan Nghiên tức giận nhưng vẫn mềm lòng. Tư Kình Vũ nhìn cô cười, sau đó đến phòng tắm. Nhan nghiên lại ngồi nói chuyện cùng Tử Hằng mới phát hiện Tử Hằng đến nơi này như cá gặp nước vậy.
Sau khi Nhan Nghiên và Tư Kình Vũ đã tắm xong, điện thoại liền vang lên, là Âu Dạ gọi tới. Bữa tối đã chuẩn bị xong, bọn họ mở cửa đã thấy người làm đứng trước cửa, dẫn bọn họ xuống ăn cơm. Âu Dạ ngồi trên bàn chờ. Đồ ăn Âu Dạ chuẩn bị tất cả đều là đồ ăn Trung Quốc, nhìn Tư Kình Vũ đi tơi, hắn đứng lên nói: “Tôi biết rõ cậu thích ăn đồ Trung, đồ ăn ở đây đều là đầu bếp tôi mời từ Trung Quốc, chắc chắn sẽ hợp khẩu vị của cậu.”
“Không cần phải phiền toái như vậy.” Tư Kình Vũ lạnh nhạt nói, cười mà không phải cười. Hắn kéo ghế cho Tử Hằng và Nhan Nghiên ngồi, sau đó mới ngồi xuống : “Đúng rồi, Âu Dạ, ngày mai chúng tôi phải đi chào mẹ cậu một tiếng. Tử Hằng nói bá tước phu nhân chăm sóc Hằng Hằng rất tốt, tôi muốn đi cám ơn bà ấy một tiếng.”
“Chuyện này không cần gấp gáp.” Âu Dạ ngồi đối diện hắn, nhìn hắn đầy tình cảm: “Vũ, tôi biết cậu quan tâm tới tập đoàn Âu Dạ, có hứng thú với các thiết kế mới, ngày mai tôi có thể đưa cậu đến công ti xem .”
“Chuyện chào bá tước phu nhân sao có thể chậm trễ được?” Tư Kình Vũ cười nói: “Nhớ lần trước ở Pháp, Bá tước phu nhân quan tâm tôi rất chu đáo, lần này tới Pháp đương nhiên phải đi hỏi thăm bà ấy đầu tiên.”
Âu Dạ không hiểu sao Tư Kình Vũ cứ khăng khăng muốn gặp mẹ của hắn. Tuy hắn không muốn Tư Kình Vũ đến đó nhưng cũng không thể từ chối được. Hắn cười nói :”Nếu mẹ biết cậu coi trọng bà ấy thế, bà ấy nhất định sẽ rất vui. Ngày mai tôi sẽ đi cùng cậu tới thăm bà ấy.”
Nhan Nghiên cảm thấy rất khó hiểu, từ khi đến Pháp cô luôn cảm thấy tâm thần bất an, bọn họ bị ép đến đây, đây là địa bàn của Âu Dạ. Nói trắng ra, bọn họ chính là con tin của Âu Dạ, nhưng Tư Kình Vũ lại không thèm quan tâm, hắn như đang ở nhà mình vậy, chẳng nhẽ hắn không lo lắng gì sao. Qủa nhiên cô và Tư Kình Vũ không cùng cấp bậc.
“Anh đã nói rồi, nó sẽ không sao.” Tư Kình Vũ liền nhéo mũi Tử Hằng: “Không phải em mệt mỏi rồi à, đi tắm rửa rồi ngủ một lát, sắc mặt của em trông không tốt lắm.”
Nhan Nghiên không phải là sắc mặt không tốt, mà là sợ hãi. Cô sợ Âu Dạ, có lẽ đã bị Ấu Dạ huấn luyện vài năm nên khi đối mặt với hắn ta, bản năng cô thấy sợ hãi. Cô nói: “Hiện tại chúng ta không thể về nước sao?” Tử Hằng không sao, cô hận không thể rời khỏi nơi này ngay lập tức.
“Bảo bối, đây là lần đầu em đến Pháp.” Tư Kình Vũ ngồi cạnh cô, cũng ôm lấy Tử Hằng : “Vất vả lắm mới đến được đây, vì sao không hưởng thụ , coi như đi du lịch . Không cần sợ hãi, có anh ở đây rồi.”
“Đúng vậy, Tiểu Nghiên.” Tử Hằng cũng hưng phấn nói :”Chú Âu Dạ không đáng sợ đâu, con không sợ chú ấy, đôi khi còn thấy thú vị. Nhìn bộ dạng chú ấy cố nén tức giận thật vui.”
Hai cha con này thật là, có biết đang ở tình cảnh nào không đây, hiện giờ bọn họ đang ở địa bàn của người ta. Tuy cô không hiểu rõ thế lực của Âu Dạ nhưng cũng cảm giác được hắn là người không dễ dây vào, có thể tránh nên tránh. Nhưng bây giờ Âu Dạ sẽ không dễ dàng thả bọn họ đi.
“Cha đi tắm.” Tư Kình Vũ hôn lên mặt Tử Hằng, hắn nháy mắt với con trai, để cho cậu an ủi Nhan Nghiên.
“Hằng Hằng, nói cho mẹ biết, ở Pháp con đã làm những gì?” Ngẫm lại đứa nhỏ này ở Pháp đã mười ngày, làm cho người ta lo lắng . Mà lại ở cùng với người như Ấu Dạ, vậy mà vẫn ổn.
“Con chơi cùng chú Âu Dạ.” Tử Hằng nói rất nhẹ nhàng.” Tiểu Nghiên, Chú Âu Dạ rất vui tính, nhưng chú ấy cũng có tử huyệt, chú ấy không dám làm tổn thương con đâu. Dù có hận con đến mức nào cũng không dám làm gì con. Cha nói con không phải sợ, Âu Dạ không đáng sợ.”
“Con liên lạc với cha con từ bao giờ?” Nhan Nghiên lập tức hỏi
“Ha ha” Tử Hằng cười, leo vào lòng cô, hiện giờ cậu đã cao gần một mét bốn, thực đúng là tiểu quỷ: “Tiểu Nghiên, con không sợ hắn ta, ngược lại hắn ta mới phải sợ chúng ta. Mẹ đừng lo. Ngày mai chúng ta cùng nhau đi chơi đi, thật tốt quá, mỗi ngày đều ở trong căn phòng lớn này rất chán.”
“Căn phòng lớn gì cơ?” Nhan Nghiên không thể hiểu con trai đang nói gì: “Hằng Hằng, có rất nhiều điều con chưa nói cho mẹ.”
“Đó là ngôi nhà khác của Âu Dạ. Ở đó có một người mặc trang phục rất sang trọng, nhưng nhìn bà ấy không hề già, bà ấy là mẹ Âu Dạ, nhưng chú ấy không bao giờ gọi bà là mẹ. Về sau hỏi người ta mới biết, bà ấy là mẹ kế của chú ấy . Tiểu Nghiên, mẹ biết mẹ kế là gì không. Chính là cha chú Âu Dạ cưới một người vợ mới. Còn có một ông già, ông ấy rất ít khi trở về nhà, nếu trở về chắc chắn sẽ đi cùng bà cố nội. Nhưng mẹ đừng hiểu lầm, ông ấy không phải chồng của bà cố nội, ông ấy là chú của Âu Dạ. Ông ấy không thường đến. Gia đình chú Âu Dạ rất đơn giản, có ba người, nhưng rất nhiều người làm, một đám người hầu hạ ba người, thật quá lãng phí. ”
Nhan Nghiên không thể không thay đổi cách nhìn con trai mình, thời gian ngắn như vậy mà cậu lại biết rõ gia cảnh Âu Dạ. Tử Hằng bị Âu Dạ bắt đến đây không phải để làm con tin, mà để làm gián điệp, Nhan Nghiên lập tức đã hiểu, bảo sao Tư Kình Vũ không hề khẩn trương, lại rất thong thả. Cô muốn tìm Tư Kình Vũ hỏi chuyện thì hắn đi vào, cô nổi giận đùng đùng đi tới : “Tư Kình Vũ, anh cho con trai vào đây làm gián điệp, không biết rất nguy hiểm sao? Từ Hằng còn chưa đến mười tuổi .”
“Đồ ngốc!” Tư Kình Vũ trừng mắt nhìn con trai, hắn bảo con trai an ủi cô, kết quả lại làm cô tức giận : “Tại sao tôi có thể không để ý đến an toàn của Tử Hằng, yên tâm, con của em rất ngoan, nếu không biết rõ nó ở đây không gặp nguy hiểm gì thì tôi sẽ không thể cho nó đến. Về Âu Dạ, tôi vẫn hiểu rõ được hắn.”
Dù sao vẫn có thể xảy ra chuyện không hay. Tuy Nhan Nghiên tức giận nhưng vẫn mềm lòng. Tư Kình Vũ nhìn cô cười, sau đó đến phòng tắm. Nhan nghiên lại ngồi nói chuyện cùng Tử Hằng mới phát hiện Tử Hằng đến nơi này như cá gặp nước vậy.
Sau khi Nhan Nghiên và Tư Kình Vũ đã tắm xong, điện thoại liền vang lên, là Âu Dạ gọi tới. Bữa tối đã chuẩn bị xong, bọn họ mở cửa đã thấy người làm đứng trước cửa, dẫn bọn họ xuống ăn cơm. Âu Dạ ngồi trên bàn chờ. Đồ ăn Âu Dạ chuẩn bị tất cả đều là đồ ăn Trung Quốc, nhìn Tư Kình Vũ đi tơi, hắn đứng lên nói: “Tôi biết rõ cậu thích ăn đồ Trung, đồ ăn ở đây đều là đầu bếp tôi mời từ Trung Quốc, chắc chắn sẽ hợp khẩu vị của cậu.”
“Không cần phải phiền toái như vậy.” Tư Kình Vũ lạnh nhạt nói, cười mà không phải cười. Hắn kéo ghế cho Tử Hằng và Nhan Nghiên ngồi, sau đó mới ngồi xuống : “Đúng rồi, Âu Dạ, ngày mai chúng tôi phải đi chào mẹ cậu một tiếng. Tử Hằng nói bá tước phu nhân chăm sóc Hằng Hằng rất tốt, tôi muốn đi cám ơn bà ấy một tiếng.”
“Chuyện này không cần gấp gáp.” Âu Dạ ngồi đối diện hắn, nhìn hắn đầy tình cảm: “Vũ, tôi biết cậu quan tâm tới tập đoàn Âu Dạ, có hứng thú với các thiết kế mới, ngày mai tôi có thể đưa cậu đến công ti xem .”
“Chuyện chào bá tước phu nhân sao có thể chậm trễ được?” Tư Kình Vũ cười nói: “Nhớ lần trước ở Pháp, Bá tước phu nhân quan tâm tôi rất chu đáo, lần này tới Pháp đương nhiên phải đi hỏi thăm bà ấy đầu tiên.”
Âu Dạ không hiểu sao Tư Kình Vũ cứ khăng khăng muốn gặp mẹ của hắn. Tuy hắn không muốn Tư Kình Vũ đến đó nhưng cũng không thể từ chối được. Hắn cười nói :”Nếu mẹ biết cậu coi trọng bà ấy thế, bà ấy nhất định sẽ rất vui. Ngày mai tôi sẽ đi cùng cậu tới thăm bà ấy.”
Nhan Nghiên cảm thấy rất khó hiểu, từ khi đến Pháp cô luôn cảm thấy tâm thần bất an, bọn họ bị ép đến đây, đây là địa bàn của Âu Dạ. Nói trắng ra, bọn họ chính là con tin của Âu Dạ, nhưng Tư Kình Vũ lại không thèm quan tâm, hắn như đang ở nhà mình vậy, chẳng nhẽ hắn không lo lắng gì sao. Qủa nhiên cô và Tư Kình Vũ không cùng cấp bậc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.