Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 177: Không phải Mạc Dật Hàm
Nhược Trữ Trữ
07/10/2014
Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Tư Kình Vũ đành phải ôm cô, cô kẹp lấy eo của hắn, hắn nâng mông cô đến lấy điện thoại, hắn còn đang ở bên trong cô, khẽ nhúc nhích , hắn chịu không được mà thở mạnh. Nhan Nghiên cắn áo của hắn, nức nở.
Hắn lấy điện thoại, ôm lấy Nhan Nghiên ngồi trên bàn làm việc. Cả thân thể cô dựa vào người hắn, hơi động đậy. Tư Kình Vũ nhận điện thoại, quả nhiên là từ bệnh viện : “Tư tổng, đại tiểu thư cùng Mạc tiên sinh đến phòng phu nhân, bên trong không rõ nói chuyện gì. Tôi nghe được tiếng khóc, bây giờ nên làm gì?”
Tư Kình Vũ biết có chuyện không ổn, hắn hối hận , lại nhìn thấy Nhan Nghiên đang cao hứng, hắn nói : “Tôi sẽ đến ngay!” Chính hắn cũng không chống cự nổi, quét rơi đồ vật trên bàn, bế cô ngồi lên, một hồi đụng chạm mạnh mẽ, chân Nhan Nghiên đạp loạn, cũng khóc thét một tiếng, rồi trở nên yên tĩnh.
Tư Kình Vũ chỉnh lại quần áo, kéo khóa quần. Hắn tìm thấy giầy của Nhan Nghiên, giúp cô chỉnh lại nội y, lại giúp cô chỉnh lại áo, nhặt cho cô quần lót trên mặt thảm, giúp cô mặc lại, kéo chỉnh váy áo, nói : “Em đến bên kia nghỉ ngơi, tôi ra ngoài một chút.” Nói xong, hắn ôm lấy cô, đem cô đặt trên ghế, giúp cô đắp chăn lại.
Nhan Nghiên nhìn hắn, Tư Kình Vũ dịu dàng như vậy làm cho người khác say mê, cô bắt lấy vạt áo hắn : “Anh muốn đi đâu?”
“Tôi đến bệnh viện!” Tư Kình Vũ hôn trán cô, “Bây giờ em ở chỗ này, không cần đi đâu, tối nay tôi sẽ trở lại, hiểu chưa?”
Nhan Nghiên định nói với hắn sẽ cùng đến bệnh viên, nhưng cô hiện tại toàn thân vô lực, không động đậy nổi. Cô gật nhẹ đầu: “Được rồi, em ở đây chờ anh trở lại, chút nữa sẽ đến chỗ Tử Hằng.”
Tư Kình Vũ đến bệnh viện, tại đó sự tình nghiêm trọng hơn hắn nghĩ. Đúng như trong điện thoại hắn nghe được, Lập Hạ đến cùng Mạc Dật Hàm, cô biết rõ mình không phải con đẻ của Tư Thành Đống, cô thầm nghĩ ai sẽ là cha đẻ của cô. Cô nghĩ đến đầu tiên là Mạc Dật Hàm, bởi dường như mọi người đều biết rõ trước đây mẹ và Mạc Dật Hàm có quan hệ mập mờ.
Không gặp được Tống Ngọc San, Mạc Dật Hàm đã gọi đến Tư gia. Người hầu Tư gia không được Đại thiếu dặn dò nên không dám nói gì, nói chuyện cũng lúng túng. Nhưng sau đó ông ta liền biết Tống Ngọc San ngã từ trên mái nhà xuống. Lập Hạ có một lần đến tìm ông ta, trực tiếp hỏi mẹ cô ta có quan hệ cùng ông ta hay không, ông ta nghe cũng không hiểu, biết rõ Tống Ngọc San đang ở viện, liền cùng Lập Hạ đến viện tìm bà.
“Chú Mạc, chú có thể nói lại, chú và mẹ cháu lúc trước không có quan hệ gì sao? Hai người cùng đi Mĩ, còn những việc về sau thì sao?” Lập Hạ biết rõ hỏi như vậy thật quá đường đột. Nhưng cô cũng đành chịu, cô chỉ muốn biết rõ thân thế của mình.
“Lập Hạ, cháu nên tin tưởng mẹ cháu, bà là người coi trọng gia đình, người phụ nữ như vậy sẽ không thể nào phản bội lại hôn nhân.” Mạc Dật Hàm vội vã gặp Tống Ngọc San : “Cháu đưa chú đi gặp mẹ cháu trước đã!”
Tống Ngọc San không nói gì, tâm trạng của bà đang không tốt, nhưng đã đến bệnh viện thì cô không có khả năng không cho ông gặp mẹ cô. Chỉ là khi Tống Ngọc San gặp Mạc Dật Hàm, bà cũng rất kinh ngạc. Đặc biệt là khi ông ta xuất hiện cùng Lập Hà, bà đã đoán được chuyện.
“Lập Hạ, con ra ngoài trước!” Tống Ngọc San suy yếu, không chỉ có thân thể, ngay cả tinh thần cũng rất mệt mỏi.
Lập Hạ không muốn rời đi, mắt nhìn bà, cuối cùng cũng không cam lòng bước ra… Mạc Dật Hàm thấy Lập Hạ ra ngoài… Sau đó ông ngồi bên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn bà : “Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại trở nên như vậy?”
“Ông không nên tới đây lúc này, Mạc cục trưởng.” Tống Ngọc San không muốn Mạc Dật Hàm nhìn thấy mình bị như vậy, bà hi vọng bản thân trước mặt ông phải thật hạnh phúc, thật kiêu ngạo, chứ không phải như hiện tại, chật vật. “ Tôi chỉ là bị thương , chỉ cần thời gian ngắn sẽ hồi phục.”
“Ngọc Nhi!” Mạc Dật Hàm nhìn Tống Ngọc San, lộ vẻ thương xót, “Vì sao đến bây giờ dáng vẻ của em lại như thế này, không nên như thế.” Tống Ngọc San trong ấn tượng của ông là công chúa kiêu ngạo, bà vĩnh viễn nên như vậy. “Bác sĩ nói thế nào?”
“Chẳng qua cũng chỉ là bị liệt!” Tống Ngọc San cười lạnh “Tôi trở thành như bây giờ, có lẽ đối với rất nhiều người sẽ là niềm vui, đây chính là báo ứng của tôi. Mạc cục trưởng, thật xin lỗi, tôi muốn từ chức. Với tình huống như bây giờ, chỉ sợ không thể đảm nhiệm được chức vụ.”
“Trước không nhắc đến chuyện này, để sau nói.” Mạc Dật Hàm nhìn Tống Ngọc San, ông cảm thấy đau lòng. Người phụ nữ trước mắt tuy không còn trẻ đẹp như hồi thanh xuân, nhưng trong mắt ông bà vẫn là nữ thần, là công chúa mà ông yêu thương. Bà trở nên như bây giờ, sao ông có thể không đau lòng.
Tống Ngọc San nhìn đôi mắt ông cũng hiểu, ông đau lòng vì mình, bà quay mặt, nếu nói trong cuộc đời này bà không thể thừa nhận cái gì, chỉ sợ chính là ánh mắt của Mạc Dật Hàm. Ông luôn bao dung, yêu thương, đau lòng vì bà. Đã từng có một người đàn ông như vậy luôn bên cạnh bà, bà lại không biết quý trọng mà tuyệt tình vứt bỏ. Bà nghĩ, nếu như lúc trước người bà chọn là ông, có lẽ mọi chuyện sẽ không như bây giờ.
“Có chuyện em muốn hỏi anh.” Giọng nói của Tống Ngọc San tỉnh táo hơn , bà hỏi : “Năm đó, đêm ở Mĩ, anh có biết đã phát sinh chuyện gì không?”
Mạc Dật Hàm biến sắc, không cần nhiều lời ông cũng hiểu bà nói về chuyện gì. Ông cười khan, chột dạ nói: “Vì sao lại đột nhiên hỏi thế?”
“Em vẫn cho rằng mình không dám nghĩ đến những chuyện thật sự xảy ra đêm đó.” Tống Ngọc San nhìn sắc mặt của Mạc Dật Hàm,trong lòng cũng hiểu rõ, thì ra mọi chuyện đã xảy ra . “Tuy nghiên cũng không đúng, thân thể của em cũng không có vấn đề gì, nhưng em vẫn chưa tin tưởng. Sư huynh, đã nhiều năm như vậy, anh hãy cho em biết đi.”
“Đêm đó anh cũng không biết chính xác có chuyện gì đã xảy ra? Khi anh tìm được em, em ngồi trên ghế, quần áo lộn xộn, dường như đã có chuyện.” Mạc Dật Hàm khó khăn nói : “Lúc ấy anh cũng rất muốn biết, hơn nữa chúng ta cùng là đồng nghiệp, xung quanh cũng không có ai, anh hỏi Tửu Bảo, Tửu Bảo cũng không biết chuyện gì. Anh chỉ ôm em lên xe, nhìn em tỉnh lại cũng thấy không có gì bất thường, hẳn sẽ không sao.”
Tống Ngọc San bị đả kích , nếu như Mạc Dật Hàm nói đúng, đêm đó phát sinh quan hệ với bà không phải là ông ta, mà là một người khác, bà cũng không rõ sẽ là một hai hay ba người. Tống Ngọc San nghĩ đến đáp án xấu nhất, đêm đó cho dù bà thật sự ở bên ngoài…, cùng là Mạc Dật Hàm. Nhưng ông ta nói không phải ông ta, vậy sẽ là ai? Bà lại cùng người không quen biết phát sinh quan hệ, còn sinh ra một đứa con gái!
Beta: Mộc
Tư Kình Vũ đành phải ôm cô, cô kẹp lấy eo của hắn, hắn nâng mông cô đến lấy điện thoại, hắn còn đang ở bên trong cô, khẽ nhúc nhích , hắn chịu không được mà thở mạnh. Nhan Nghiên cắn áo của hắn, nức nở.
Hắn lấy điện thoại, ôm lấy Nhan Nghiên ngồi trên bàn làm việc. Cả thân thể cô dựa vào người hắn, hơi động đậy. Tư Kình Vũ nhận điện thoại, quả nhiên là từ bệnh viện : “Tư tổng, đại tiểu thư cùng Mạc tiên sinh đến phòng phu nhân, bên trong không rõ nói chuyện gì. Tôi nghe được tiếng khóc, bây giờ nên làm gì?”
Tư Kình Vũ biết có chuyện không ổn, hắn hối hận , lại nhìn thấy Nhan Nghiên đang cao hứng, hắn nói : “Tôi sẽ đến ngay!” Chính hắn cũng không chống cự nổi, quét rơi đồ vật trên bàn, bế cô ngồi lên, một hồi đụng chạm mạnh mẽ, chân Nhan Nghiên đạp loạn, cũng khóc thét một tiếng, rồi trở nên yên tĩnh.
Tư Kình Vũ chỉnh lại quần áo, kéo khóa quần. Hắn tìm thấy giầy của Nhan Nghiên, giúp cô chỉnh lại nội y, lại giúp cô chỉnh lại áo, nhặt cho cô quần lót trên mặt thảm, giúp cô mặc lại, kéo chỉnh váy áo, nói : “Em đến bên kia nghỉ ngơi, tôi ra ngoài một chút.” Nói xong, hắn ôm lấy cô, đem cô đặt trên ghế, giúp cô đắp chăn lại.
Nhan Nghiên nhìn hắn, Tư Kình Vũ dịu dàng như vậy làm cho người khác say mê, cô bắt lấy vạt áo hắn : “Anh muốn đi đâu?”
“Tôi đến bệnh viện!” Tư Kình Vũ hôn trán cô, “Bây giờ em ở chỗ này, không cần đi đâu, tối nay tôi sẽ trở lại, hiểu chưa?”
Nhan Nghiên định nói với hắn sẽ cùng đến bệnh viên, nhưng cô hiện tại toàn thân vô lực, không động đậy nổi. Cô gật nhẹ đầu: “Được rồi, em ở đây chờ anh trở lại, chút nữa sẽ đến chỗ Tử Hằng.”
Tư Kình Vũ đến bệnh viện, tại đó sự tình nghiêm trọng hơn hắn nghĩ. Đúng như trong điện thoại hắn nghe được, Lập Hạ đến cùng Mạc Dật Hàm, cô biết rõ mình không phải con đẻ của Tư Thành Đống, cô thầm nghĩ ai sẽ là cha đẻ của cô. Cô nghĩ đến đầu tiên là Mạc Dật Hàm, bởi dường như mọi người đều biết rõ trước đây mẹ và Mạc Dật Hàm có quan hệ mập mờ.
Không gặp được Tống Ngọc San, Mạc Dật Hàm đã gọi đến Tư gia. Người hầu Tư gia không được Đại thiếu dặn dò nên không dám nói gì, nói chuyện cũng lúng túng. Nhưng sau đó ông ta liền biết Tống Ngọc San ngã từ trên mái nhà xuống. Lập Hạ có một lần đến tìm ông ta, trực tiếp hỏi mẹ cô ta có quan hệ cùng ông ta hay không, ông ta nghe cũng không hiểu, biết rõ Tống Ngọc San đang ở viện, liền cùng Lập Hạ đến viện tìm bà.
“Chú Mạc, chú có thể nói lại, chú và mẹ cháu lúc trước không có quan hệ gì sao? Hai người cùng đi Mĩ, còn những việc về sau thì sao?” Lập Hạ biết rõ hỏi như vậy thật quá đường đột. Nhưng cô cũng đành chịu, cô chỉ muốn biết rõ thân thế của mình.
“Lập Hạ, cháu nên tin tưởng mẹ cháu, bà là người coi trọng gia đình, người phụ nữ như vậy sẽ không thể nào phản bội lại hôn nhân.” Mạc Dật Hàm vội vã gặp Tống Ngọc San : “Cháu đưa chú đi gặp mẹ cháu trước đã!”
Tống Ngọc San không nói gì, tâm trạng của bà đang không tốt, nhưng đã đến bệnh viện thì cô không có khả năng không cho ông gặp mẹ cô. Chỉ là khi Tống Ngọc San gặp Mạc Dật Hàm, bà cũng rất kinh ngạc. Đặc biệt là khi ông ta xuất hiện cùng Lập Hà, bà đã đoán được chuyện.
“Lập Hạ, con ra ngoài trước!” Tống Ngọc San suy yếu, không chỉ có thân thể, ngay cả tinh thần cũng rất mệt mỏi.
Lập Hạ không muốn rời đi, mắt nhìn bà, cuối cùng cũng không cam lòng bước ra… Mạc Dật Hàm thấy Lập Hạ ra ngoài… Sau đó ông ngồi bên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn bà : “Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại trở nên như vậy?”
“Ông không nên tới đây lúc này, Mạc cục trưởng.” Tống Ngọc San không muốn Mạc Dật Hàm nhìn thấy mình bị như vậy, bà hi vọng bản thân trước mặt ông phải thật hạnh phúc, thật kiêu ngạo, chứ không phải như hiện tại, chật vật. “ Tôi chỉ là bị thương , chỉ cần thời gian ngắn sẽ hồi phục.”
“Ngọc Nhi!” Mạc Dật Hàm nhìn Tống Ngọc San, lộ vẻ thương xót, “Vì sao đến bây giờ dáng vẻ của em lại như thế này, không nên như thế.” Tống Ngọc San trong ấn tượng của ông là công chúa kiêu ngạo, bà vĩnh viễn nên như vậy. “Bác sĩ nói thế nào?”
“Chẳng qua cũng chỉ là bị liệt!” Tống Ngọc San cười lạnh “Tôi trở thành như bây giờ, có lẽ đối với rất nhiều người sẽ là niềm vui, đây chính là báo ứng của tôi. Mạc cục trưởng, thật xin lỗi, tôi muốn từ chức. Với tình huống như bây giờ, chỉ sợ không thể đảm nhiệm được chức vụ.”
“Trước không nhắc đến chuyện này, để sau nói.” Mạc Dật Hàm nhìn Tống Ngọc San, ông cảm thấy đau lòng. Người phụ nữ trước mắt tuy không còn trẻ đẹp như hồi thanh xuân, nhưng trong mắt ông bà vẫn là nữ thần, là công chúa mà ông yêu thương. Bà trở nên như bây giờ, sao ông có thể không đau lòng.
Tống Ngọc San nhìn đôi mắt ông cũng hiểu, ông đau lòng vì mình, bà quay mặt, nếu nói trong cuộc đời này bà không thể thừa nhận cái gì, chỉ sợ chính là ánh mắt của Mạc Dật Hàm. Ông luôn bao dung, yêu thương, đau lòng vì bà. Đã từng có một người đàn ông như vậy luôn bên cạnh bà, bà lại không biết quý trọng mà tuyệt tình vứt bỏ. Bà nghĩ, nếu như lúc trước người bà chọn là ông, có lẽ mọi chuyện sẽ không như bây giờ.
“Có chuyện em muốn hỏi anh.” Giọng nói của Tống Ngọc San tỉnh táo hơn , bà hỏi : “Năm đó, đêm ở Mĩ, anh có biết đã phát sinh chuyện gì không?”
Mạc Dật Hàm biến sắc, không cần nhiều lời ông cũng hiểu bà nói về chuyện gì. Ông cười khan, chột dạ nói: “Vì sao lại đột nhiên hỏi thế?”
“Em vẫn cho rằng mình không dám nghĩ đến những chuyện thật sự xảy ra đêm đó.” Tống Ngọc San nhìn sắc mặt của Mạc Dật Hàm,trong lòng cũng hiểu rõ, thì ra mọi chuyện đã xảy ra . “Tuy nghiên cũng không đúng, thân thể của em cũng không có vấn đề gì, nhưng em vẫn chưa tin tưởng. Sư huynh, đã nhiều năm như vậy, anh hãy cho em biết đi.”
“Đêm đó anh cũng không biết chính xác có chuyện gì đã xảy ra? Khi anh tìm được em, em ngồi trên ghế, quần áo lộn xộn, dường như đã có chuyện.” Mạc Dật Hàm khó khăn nói : “Lúc ấy anh cũng rất muốn biết, hơn nữa chúng ta cùng là đồng nghiệp, xung quanh cũng không có ai, anh hỏi Tửu Bảo, Tửu Bảo cũng không biết chuyện gì. Anh chỉ ôm em lên xe, nhìn em tỉnh lại cũng thấy không có gì bất thường, hẳn sẽ không sao.”
Tống Ngọc San bị đả kích , nếu như Mạc Dật Hàm nói đúng, đêm đó phát sinh quan hệ với bà không phải là ông ta, mà là một người khác, bà cũng không rõ sẽ là một hai hay ba người. Tống Ngọc San nghĩ đến đáp án xấu nhất, đêm đó cho dù bà thật sự ở bên ngoài…, cùng là Mạc Dật Hàm. Nhưng ông ta nói không phải ông ta, vậy sẽ là ai? Bà lại cùng người không quen biết phát sinh quan hệ, còn sinh ra một đứa con gái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.