Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 217: Tôi là chị dâu
Nhược Trữ Trữ
04/12/2014
Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Nhan Nghiên gọi điện về nhà, sau đó rất vui vẻ đi ăn cùng Tư Kình Vũ và Tử Hằng. Ăn xong liền xem phim, Nhan nghiên còn mở cửa xe hóng gió. Trên đường trở về, Tử Hằng ngồi trong ngực Kình Vũ, nhìn Nhan Nghiên lái xe nói: “Tiểu Nghiên, mỗi tối đều thế này thì thật tốt.”
Tử Hằng nói xong, Tư Kình Vũ liền gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Nhan Nghiên cười nhẹ. Kết quả tiểu gia hỏa này mới nửa đường đi đã ngủ trong lòng Tư Kình Vũ. Chờ xe chạy đến nhà , Nhan Nghiên liền cảm thấy có gì đó kì lạ. Đèn Tư gia sáng trưng, nếu là bình thường thì Tống Ngọc San đã ngủ sớm. người hầu cũng đã đi nghỉ ngơi,chẳng nhẽ có khách đến?
Cô lái xe đi vào, lão Diệp vội tới mở cửa. Cô muốn hỏi hôm nay có ai tới nhưng lại thôi. Sau khi đi cất xe, bọn họ vào nhà, cô nghe được tiếng nói khá quen. Tống Ngọc San ở phòng khách nói chuyện cùng một người mặc áo vàng. Người đó tóc quăn, đeo khuyên tai. Quần ngắn lộ ra chân thon dài. Nhan Nghiên biết ngay người đến là Tư Lập Hạ.
Tư Lập Hạ nghe tiếng động cũng quay lại, nhìn thấy Nhan Nghiên, cô ta đeo trang sức thanh nhã, môi đánh son hồng, dáng người vốn cao ráo , đứng trước mặt Nhan Nghiên lại càng thêm xinh đẹp. Cô ta tiến đến: “Anh, đã lâu không gặp, em đã trở về rồi.”
Tư Kình Vũ nhìn cô gái trước mặt, chỉ cảm thấy rất hoang mang, đây là ai? Cô ấy gọi mình là anh trai, hắn ôm Tử Hằng đang ngủ say, nhìn Nhan Nghiên hỏi: “Đó là ai, tiểu Vũ biết sao?”
“Hóa ra anh thật sự quên hết.” Tư Lập Hạ cũng không bất ngờ,ngược lại quay sang nhìn Nhan Nghiên: “Nhan Nghiên, đã lâu không gặp. Không nghĩ tới sẽ có một ngày cô đường đường chính chính ở trong căn nhà này.”
“Đã lâu không gặp, Lập Hạ.” Nhan Nghiên cười nhạt, “Cô trở về thì tốt rồi, ở bên ngoài bao lâu, cuối cùng vẫn phải trở về.”
“Cô nói đúng, tôi ở bên ngoài lang thang ba năm, cũng nên trở về rồi.” Lập Hạ lại nhìn Tư Kình Vũ, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều: “Anh, em là em gái của anh, Lập Hạ, em đã quay lại.”
“Cô ấy đúng là em gái của anh.” Nhan Nghiên biết Lập Hạ không hoan nghênh cô, cô cũng hiểu được. Năm đó là cô đã quá đáng: “Xin lỗi Lập Hạ, Tống chủ tịch, Tử Hằng đang ngủ, chúng tôi đưa con trai về phòng trước.” Cô vừa đi vài bước, đột nhiên nhớ tới hiện tại Tử Hằng ở phòng của Tư Lập Hạ, liền dừng bước nhìn Tống Ngọc San.
Tống Ngọc San cũng đang nghĩ tới việc đó, bà nói: “Tôi đã nói chuyện cùng Lập Hạ rồi, Tử Hằng đang ở phòng của Lập Hạ. Tôi đã bảo bác Diệp sắp xếp phòng khách, Lập Hạ tạm thời sẽ ở đó.”
“Hẳn là tôi nên ngủ ở phòng khách.” Tư Lập Hạ nói xong liền cười: “Hiện tại đã không còn là người Tư gia nữa, mà đứa trẻ cô đang bế chính là người Tư gia. Tôi vừa nghe bác Diệp gọi cô là thiếu phu nhân. Thật không ngờ cô đã kết hôn cùng anh trai.”
Nhan Nghiên thở dài, hiện tại cô không muốn phát sinh chuyện gì nữa, cô hiểu Lập Hạ, bây giờ cô ấy dùng dáng vẻ này xuất hiện trước mặt cô thì chắc chắn sẽ không yên phận. Cô sờ lên ngón tay đeo nhẫn của mình, đây là nhẫn bọn họ mới mua lúc chiều. Kình Vũ tự tay đeo cho cô, sau đó còn nghiêm túc nói: “Tiểu Nghiên, hiện tại chúng ta đã có nhẫn, sẽ không có ai dám nói Tiểu Nghiên không phải vợ của Tiểu Vũ.”
Vì vậy cô cũng cười nói : “Tôi và Kình Vũ đã là vợ chồng, cô cũng có thể gọi tôi một tiếng chị dâu.”
Tư Lập Hạ biến sắc, nhưng cũng cười nói : “Chờ cô và anh trai chính thức trở thành vợ chồng, tôi nhất định sẽ gọi chị dâu.”
“Tiểu Nghiên, chúng ta lên phòng đi, Tiểu Vũ thấy mệt mỏi, muốn ngủ rồi.” Kình Vũ ôm Tử Hằng, tỏ vẻ không kiên nhẫn, hắn cũng không hề nhìn Tư Lập Hạ.
“Được, chúng ta lên phòng.” Cô đuổi theo hắn, cô có thể cảm nhận được ánh mắt Tư Lập Hạ nhìn cô, nhưng cô không thấy sợ hãi. Năm đó cô không sợ bất kì ai ở Tư gia, hôm nay cũng sẽ không sợ một Tư Lập Hạ.
“Lập Hạ, con đẩy mẹ về phòng!” Tống Ngọc San vừa nhìn Tư Lập Hạ và Nhan Nghiên nói chuyện. Bà thở dài: “Con đẩy mẹ đến thư phòng, mẹ có chuyện muốn nói.”
Tư Lập Hạ nhìn bà, giúp bà đẩy xe lăn tới thang máy, cô ta giúp bà đến thư phòng, sau khi đóng cửa, lập tức bất mãn nói : “Mẹ, mẹ đã quên ba năm trước Nhan Nghiên đã làm gì với gia đình mình sao? Sao mẹ có thể để cô ta bước vào cửa nhà chúng ta, ở bên cạnh anh trai. Cô ta không phải người tốt.”
“Lập Hạ, mẹ nhớ là con đã nói Nhan Nghiên không phải loại người như thế.” Nửa mặt Tống Ngọc San bị che bởi bóng tối, giọng nói cũng nhỏ nhẹ. “Lúc đó chúng ta đều không tin tưởng Nhan Nghiên nhưng con lại nguyện ý tin tưởng cô ấy. Vì sao bây giờ lại như vậy.”
“Bởi sự thật đã chứng minh con hiểu sai cô ta rồi!” Tư Lập Hạ vừa nghĩ tới sắc mặt đắc ý của Nhan Nghiên, liền hận nghiến răng : “Nhan Nghiên tiếp cận con, tiếp cận anh trai cũng chỉ vì báo thù. Nhà của chúng ta tại sao lại thành như vậy, chính là do cô ta. Hiện tại cô ta lợi dụng anh trai mất trí nhớ, biến thành tên ngốc liền ở bên cạnh chơi xấu anh, không chừng cô ta đang ấp ủ âm mưu nào đó.”
“Lập Hạ, anh trai của con không ngốc!” Tống Ngọc San lạnh lùng nhắc cô ta: “Chuyện năm đó, mẹ hiểu rõ con đã phải chịu nhiều tổn thương, mẹ xin lỗi con. Nhưng những việc đã xảy ra không thể chỉ nói bằng một hai câu được, mà Tư gia thật sự đã nợ Nhan Nghiên rất nhiều.”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ sao vậy?” Tư Lập Hạ ngồi xuống trước mặt bà: “Vì sao mẹ lại trở nên như thế này? Mẹ không rõ sao? Nhan Nghiên và Âu Dạ là đồng bọn, cô ta là người Âu Dạ mang tới hại gia đình chúng ta ly tán, rõ ràng mẹ đang nuôi ong tay áo.”
“Đừng nói nữa!” Tống Ngọc San trầm mặt: “Lập Hạ, chuyện năm đó con không có tư cách nhắc đến, bởi vì con đã bỏ trốn. Khi Tư gia gặp nạn, cô trốn không biết tung tích. Căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì!”
“Ha ha ha!” Tư Lập Hạ đột nhiên cười lớn, hốc mắt đỏ bừng: “Mẹ nói đúng, con không có tư cách, con không phải người nhà này, cũng không phải con gái họ Tư. Cửa tan nhà nát gì chứ, căn bản chẳng có quan hệ, hôm nay quả thực con không nên về đây. Mà dù có trở về, con cũng không có tư cách bước vào cái nhà này,ý của mẹ là thế đúng không?”
“Lập Hạ, con biết rõ mẹ không có ý đó!” Nhìn con gái, Tống Ngọc San lại đau lòng: “Con là con gái của mẹ, càng là người của Tư gia, hiện tại ai dám nói không phải chứ! Mẹ ngóng trông con từng ngày, những năm nay vẫn luôn đi tìm con, luôn hi vọng một ngày con trở về với mẹ. Nhưng chuyện đã qua không được nhắc lại nữa, con có thể không gọi Nhan Nghiên là chị dâu, nhưng cũng đừng sinh sự. Mấy năm nay cô ấy chăm sóc anh trai con đều là thật lòng thật dạ. Chuyện đã qua hãy để nó qua đi!
Beta: Mộc
Nhan Nghiên gọi điện về nhà, sau đó rất vui vẻ đi ăn cùng Tư Kình Vũ và Tử Hằng. Ăn xong liền xem phim, Nhan nghiên còn mở cửa xe hóng gió. Trên đường trở về, Tử Hằng ngồi trong ngực Kình Vũ, nhìn Nhan Nghiên lái xe nói: “Tiểu Nghiên, mỗi tối đều thế này thì thật tốt.”
Tử Hằng nói xong, Tư Kình Vũ liền gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Nhan Nghiên cười nhẹ. Kết quả tiểu gia hỏa này mới nửa đường đi đã ngủ trong lòng Tư Kình Vũ. Chờ xe chạy đến nhà , Nhan Nghiên liền cảm thấy có gì đó kì lạ. Đèn Tư gia sáng trưng, nếu là bình thường thì Tống Ngọc San đã ngủ sớm. người hầu cũng đã đi nghỉ ngơi,chẳng nhẽ có khách đến?
Cô lái xe đi vào, lão Diệp vội tới mở cửa. Cô muốn hỏi hôm nay có ai tới nhưng lại thôi. Sau khi đi cất xe, bọn họ vào nhà, cô nghe được tiếng nói khá quen. Tống Ngọc San ở phòng khách nói chuyện cùng một người mặc áo vàng. Người đó tóc quăn, đeo khuyên tai. Quần ngắn lộ ra chân thon dài. Nhan Nghiên biết ngay người đến là Tư Lập Hạ.
Tư Lập Hạ nghe tiếng động cũng quay lại, nhìn thấy Nhan Nghiên, cô ta đeo trang sức thanh nhã, môi đánh son hồng, dáng người vốn cao ráo , đứng trước mặt Nhan Nghiên lại càng thêm xinh đẹp. Cô ta tiến đến: “Anh, đã lâu không gặp, em đã trở về rồi.”
Tư Kình Vũ nhìn cô gái trước mặt, chỉ cảm thấy rất hoang mang, đây là ai? Cô ấy gọi mình là anh trai, hắn ôm Tử Hằng đang ngủ say, nhìn Nhan Nghiên hỏi: “Đó là ai, tiểu Vũ biết sao?”
“Hóa ra anh thật sự quên hết.” Tư Lập Hạ cũng không bất ngờ,ngược lại quay sang nhìn Nhan Nghiên: “Nhan Nghiên, đã lâu không gặp. Không nghĩ tới sẽ có một ngày cô đường đường chính chính ở trong căn nhà này.”
“Đã lâu không gặp, Lập Hạ.” Nhan Nghiên cười nhạt, “Cô trở về thì tốt rồi, ở bên ngoài bao lâu, cuối cùng vẫn phải trở về.”
“Cô nói đúng, tôi ở bên ngoài lang thang ba năm, cũng nên trở về rồi.” Lập Hạ lại nhìn Tư Kình Vũ, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều: “Anh, em là em gái của anh, Lập Hạ, em đã quay lại.”
“Cô ấy đúng là em gái của anh.” Nhan Nghiên biết Lập Hạ không hoan nghênh cô, cô cũng hiểu được. Năm đó là cô đã quá đáng: “Xin lỗi Lập Hạ, Tống chủ tịch, Tử Hằng đang ngủ, chúng tôi đưa con trai về phòng trước.” Cô vừa đi vài bước, đột nhiên nhớ tới hiện tại Tử Hằng ở phòng của Tư Lập Hạ, liền dừng bước nhìn Tống Ngọc San.
Tống Ngọc San cũng đang nghĩ tới việc đó, bà nói: “Tôi đã nói chuyện cùng Lập Hạ rồi, Tử Hằng đang ở phòng của Lập Hạ. Tôi đã bảo bác Diệp sắp xếp phòng khách, Lập Hạ tạm thời sẽ ở đó.”
“Hẳn là tôi nên ngủ ở phòng khách.” Tư Lập Hạ nói xong liền cười: “Hiện tại đã không còn là người Tư gia nữa, mà đứa trẻ cô đang bế chính là người Tư gia. Tôi vừa nghe bác Diệp gọi cô là thiếu phu nhân. Thật không ngờ cô đã kết hôn cùng anh trai.”
Nhan Nghiên thở dài, hiện tại cô không muốn phát sinh chuyện gì nữa, cô hiểu Lập Hạ, bây giờ cô ấy dùng dáng vẻ này xuất hiện trước mặt cô thì chắc chắn sẽ không yên phận. Cô sờ lên ngón tay đeo nhẫn của mình, đây là nhẫn bọn họ mới mua lúc chiều. Kình Vũ tự tay đeo cho cô, sau đó còn nghiêm túc nói: “Tiểu Nghiên, hiện tại chúng ta đã có nhẫn, sẽ không có ai dám nói Tiểu Nghiên không phải vợ của Tiểu Vũ.”
Vì vậy cô cũng cười nói : “Tôi và Kình Vũ đã là vợ chồng, cô cũng có thể gọi tôi một tiếng chị dâu.”
Tư Lập Hạ biến sắc, nhưng cũng cười nói : “Chờ cô và anh trai chính thức trở thành vợ chồng, tôi nhất định sẽ gọi chị dâu.”
“Tiểu Nghiên, chúng ta lên phòng đi, Tiểu Vũ thấy mệt mỏi, muốn ngủ rồi.” Kình Vũ ôm Tử Hằng, tỏ vẻ không kiên nhẫn, hắn cũng không hề nhìn Tư Lập Hạ.
“Được, chúng ta lên phòng.” Cô đuổi theo hắn, cô có thể cảm nhận được ánh mắt Tư Lập Hạ nhìn cô, nhưng cô không thấy sợ hãi. Năm đó cô không sợ bất kì ai ở Tư gia, hôm nay cũng sẽ không sợ một Tư Lập Hạ.
“Lập Hạ, con đẩy mẹ về phòng!” Tống Ngọc San vừa nhìn Tư Lập Hạ và Nhan Nghiên nói chuyện. Bà thở dài: “Con đẩy mẹ đến thư phòng, mẹ có chuyện muốn nói.”
Tư Lập Hạ nhìn bà, giúp bà đẩy xe lăn tới thang máy, cô ta giúp bà đến thư phòng, sau khi đóng cửa, lập tức bất mãn nói : “Mẹ, mẹ đã quên ba năm trước Nhan Nghiên đã làm gì với gia đình mình sao? Sao mẹ có thể để cô ta bước vào cửa nhà chúng ta, ở bên cạnh anh trai. Cô ta không phải người tốt.”
“Lập Hạ, mẹ nhớ là con đã nói Nhan Nghiên không phải loại người như thế.” Nửa mặt Tống Ngọc San bị che bởi bóng tối, giọng nói cũng nhỏ nhẹ. “Lúc đó chúng ta đều không tin tưởng Nhan Nghiên nhưng con lại nguyện ý tin tưởng cô ấy. Vì sao bây giờ lại như vậy.”
“Bởi sự thật đã chứng minh con hiểu sai cô ta rồi!” Tư Lập Hạ vừa nghĩ tới sắc mặt đắc ý của Nhan Nghiên, liền hận nghiến răng : “Nhan Nghiên tiếp cận con, tiếp cận anh trai cũng chỉ vì báo thù. Nhà của chúng ta tại sao lại thành như vậy, chính là do cô ta. Hiện tại cô ta lợi dụng anh trai mất trí nhớ, biến thành tên ngốc liền ở bên cạnh chơi xấu anh, không chừng cô ta đang ấp ủ âm mưu nào đó.”
“Lập Hạ, anh trai của con không ngốc!” Tống Ngọc San lạnh lùng nhắc cô ta: “Chuyện năm đó, mẹ hiểu rõ con đã phải chịu nhiều tổn thương, mẹ xin lỗi con. Nhưng những việc đã xảy ra không thể chỉ nói bằng một hai câu được, mà Tư gia thật sự đã nợ Nhan Nghiên rất nhiều.”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ sao vậy?” Tư Lập Hạ ngồi xuống trước mặt bà: “Vì sao mẹ lại trở nên như thế này? Mẹ không rõ sao? Nhan Nghiên và Âu Dạ là đồng bọn, cô ta là người Âu Dạ mang tới hại gia đình chúng ta ly tán, rõ ràng mẹ đang nuôi ong tay áo.”
“Đừng nói nữa!” Tống Ngọc San trầm mặt: “Lập Hạ, chuyện năm đó con không có tư cách nhắc đến, bởi vì con đã bỏ trốn. Khi Tư gia gặp nạn, cô trốn không biết tung tích. Căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì!”
“Ha ha ha!” Tư Lập Hạ đột nhiên cười lớn, hốc mắt đỏ bừng: “Mẹ nói đúng, con không có tư cách, con không phải người nhà này, cũng không phải con gái họ Tư. Cửa tan nhà nát gì chứ, căn bản chẳng có quan hệ, hôm nay quả thực con không nên về đây. Mà dù có trở về, con cũng không có tư cách bước vào cái nhà này,ý của mẹ là thế đúng không?”
“Lập Hạ, con biết rõ mẹ không có ý đó!” Nhìn con gái, Tống Ngọc San lại đau lòng: “Con là con gái của mẹ, càng là người của Tư gia, hiện tại ai dám nói không phải chứ! Mẹ ngóng trông con từng ngày, những năm nay vẫn luôn đi tìm con, luôn hi vọng một ngày con trở về với mẹ. Nhưng chuyện đã qua không được nhắc lại nữa, con có thể không gọi Nhan Nghiên là chị dâu, nhưng cũng đừng sinh sự. Mấy năm nay cô ấy chăm sóc anh trai con đều là thật lòng thật dạ. Chuyện đã qua hãy để nó qua đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.