Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được
Chương 1: Bề ngoài ôn nhu, bên trong hung hãn
Ninh Cẩn
16/01/2014
Ánh đèn rực rỡ vừa mới thắp sáng mang theo một cỗ mưa gió rục rịch nổi lên .
Ở đại sảnh Mộ gia, tiệc sinh nhật Mộ tiên sinh mới bắt đầu, trần nhà đèn thủy tinh khổng lồ khúc xạánh sáng lạnh nhạt, Mộ Niệm Thần bị cha gọi vào một góc tối không người, bên kia trên mặt bác gái cùng chị gái chợt hiện lên nụ cười trào phúng
“Niệm Thần, những năm này ba đối đãi với con không tệ, như vậy ba nhờ con giúp chút việc nhỏ con cũng nguyện ý đúng không?”
Mộ Thiên Hùng mắt lạnh nhìn tiểu nữ nhi trước mắt. Tuy khúm núm nhưng khuôn mặt chắc chắn là xinh đẹp nhất đêm nay. Là quân bài tốt để hắn lợi dụng. Tuy là giọng điệu thương lượng, lại mang theo một sự nghiêm túc không cho cự tuyệt.
“Ba ba, ngài muốn con làm cái gì thì nói thẳng ra đi.”
Mộ Niệm Thần, mười bảy tuổi, là con nuôi trên danh nghĩa của Mộ gia, nhưng không giống những người con riêng khác, bề ngoài ôn nhu, bên trong hung hãn.
“COn biết đêm nay ai là nhân vật chính chứ?”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, tầm mắt Mộ Niệm Thần nhìn theo Mộ Thiên Hùng chỉ, nam tử mặc một bộ tây phục đen cắt may vừa vặn , dáng người hoàn mĩ, một tay đút vào trong túi quần càng lộ vẻ ung dung cao quý. Trên mặt không bộc lộ cảm xúc gì, từng chi tiết đều tinh xảo giống như tác phẩm đắc ý nhất của Thượng Đế, nhất cử nhất động làm mọi người điên đảo.
Đúng là yêu nghiệt, đây là phản ứng đầu tiên của Mộ Niệm Thần, nam nhân kia nếuđến để cứu Mộ gia thì liên quan gì đến nàng?
nàng tự hỏi ở trong lòng, Mộ Thiên Hùng như hiểu rõ tâm sự của nàng, nhàn nhạt mở miệng:
“Con qua đó uống vài chén cùng hắn, tốt nhất là chuốc say hắn, nên biết đêm nay nếu hắn ký kia phần hợp đồng kia, Mộ thị mới có thể được cứu.”
“Con?Cchuốc say hắn?! Sao cha không để cho bảo bối của cha là chị đi?”
Nói đùa! Rõ ràng cấp bậc không giồng nhau? Nàng rõ ràng chỉ là cô gái yếu đuối mà?
“Vũ Tây quá tùy hứng, xử sự không đủ khéo, con yên tâm, sau khi chuyện thành công cha đáp ứng cho con đi Anh quốc du học.”
Mộ Thiên Hùng tràn đầy lòng tin, dù sao Mộ Niệm Thần muốn cái gì, trong lòng hắn biết rất rõ.
Chuốc say nam nhân kia? Dùng mĩ nhân kế? Được rồi…Vì có thể đi Anh quốc, vì có thể thoát khỏi cái nhà mà ngay cả hô hấp đều đè nén, uống rượu thôi có phải hay không, dầu gì nàng làm tại quán bar đã lâu như vậy, cũng chưa từng thất bại a.
“Tốt, ta đi, nhưng trước tiên xin cha hãy đem cái nữ nhi bảo bối không quản của cha ra khỏi nam nhân kia, ok?”
Ở đại sảnh Mộ gia, tiệc sinh nhật Mộ tiên sinh mới bắt đầu, trần nhà đèn thủy tinh khổng lồ khúc xạánh sáng lạnh nhạt, Mộ Niệm Thần bị cha gọi vào một góc tối không người, bên kia trên mặt bác gái cùng chị gái chợt hiện lên nụ cười trào phúng
“Niệm Thần, những năm này ba đối đãi với con không tệ, như vậy ba nhờ con giúp chút việc nhỏ con cũng nguyện ý đúng không?”
Mộ Thiên Hùng mắt lạnh nhìn tiểu nữ nhi trước mắt. Tuy khúm núm nhưng khuôn mặt chắc chắn là xinh đẹp nhất đêm nay. Là quân bài tốt để hắn lợi dụng. Tuy là giọng điệu thương lượng, lại mang theo một sự nghiêm túc không cho cự tuyệt.
“Ba ba, ngài muốn con làm cái gì thì nói thẳng ra đi.”
Mộ Niệm Thần, mười bảy tuổi, là con nuôi trên danh nghĩa của Mộ gia, nhưng không giống những người con riêng khác, bề ngoài ôn nhu, bên trong hung hãn.
“COn biết đêm nay ai là nhân vật chính chứ?”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, tầm mắt Mộ Niệm Thần nhìn theo Mộ Thiên Hùng chỉ, nam tử mặc một bộ tây phục đen cắt may vừa vặn , dáng người hoàn mĩ, một tay đút vào trong túi quần càng lộ vẻ ung dung cao quý. Trên mặt không bộc lộ cảm xúc gì, từng chi tiết đều tinh xảo giống như tác phẩm đắc ý nhất của Thượng Đế, nhất cử nhất động làm mọi người điên đảo.
Đúng là yêu nghiệt, đây là phản ứng đầu tiên của Mộ Niệm Thần, nam nhân kia nếuđến để cứu Mộ gia thì liên quan gì đến nàng?
nàng tự hỏi ở trong lòng, Mộ Thiên Hùng như hiểu rõ tâm sự của nàng, nhàn nhạt mở miệng:
“Con qua đó uống vài chén cùng hắn, tốt nhất là chuốc say hắn, nên biết đêm nay nếu hắn ký kia phần hợp đồng kia, Mộ thị mới có thể được cứu.”
“Con?Cchuốc say hắn?! Sao cha không để cho bảo bối của cha là chị đi?”
Nói đùa! Rõ ràng cấp bậc không giồng nhau? Nàng rõ ràng chỉ là cô gái yếu đuối mà?
“Vũ Tây quá tùy hứng, xử sự không đủ khéo, con yên tâm, sau khi chuyện thành công cha đáp ứng cho con đi Anh quốc du học.”
Mộ Thiên Hùng tràn đầy lòng tin, dù sao Mộ Niệm Thần muốn cái gì, trong lòng hắn biết rất rõ.
Chuốc say nam nhân kia? Dùng mĩ nhân kế? Được rồi…Vì có thể đi Anh quốc, vì có thể thoát khỏi cái nhà mà ngay cả hô hấp đều đè nén, uống rượu thôi có phải hay không, dầu gì nàng làm tại quán bar đã lâu như vậy, cũng chưa từng thất bại a.
“Tốt, ta đi, nhưng trước tiên xin cha hãy đem cái nữ nhi bảo bối không quản của cha ra khỏi nam nhân kia, ok?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.