Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được
Chương 43: Căm thù đến tận xương tuỷ
Ninh Cẩn
30/01/2014
Editor: Kim Tuyến
Từ ngữ để hình dung trạng thái cả ngày của Mộ Niệm Thần quả thực chỉ có thể dùng từ “vô cùng thê thảm”. Giống như bệnh nặng sau một hồi suy yếu, bộ dáng buồn nôn chật vật kia lại đến làm hại cô thẳng một đường chạy vào toilet. Người ngoài thêm chút tưởng tượng và chút suy nghĩ không thuần khiết sẽ miêu tả rất sinh động là do cô miệt mài quá độ, hoặc là mang thai…
Hoắc Cảnh Sâm chứng kiến hết tất cả vào trong mắt, cả ngày hoàn toàn ở vào trạng thái sắp bùng nổ, cho nên Hoắc Thị cao thấp bắt đầu từ buổi sáng liền ở vào trạng thái khủng hoảng. Giám đốc ngày hôm nay đặc biệt âm trầm, cho nên nhất định phải chú ý làm việc, không cẩn thận tuyệt đối sẽ bị bắt đi ra ngoài chém đầu hai giờ.
Buổi sáng Mộ Niệm Thần rất có cốt khí cự tuyệt ý tốt đồ ăn ngon do con trai mình chuẩn bị, kết quả bây giờ là đặc biệt bủn xỉn trước đặt trên bàn làm việc mình là một thùng mì tôm Khang sư phó. Trừng mắt to nhỏ, bộ dạng căm thù đến tận xương tuỷ bộ dạng ăn mì tôm thật giống như đang ăn chuột chết.
“Mộ tiểu thư, tôi nhớ rõ Hoắc Thị không có ngược đãi công nhân viên?”
Hoắc Cảnh Sâm u ám hai tay ôm ngực tựa ở cửa phòng làm việc giám đốc, vẻ mặt ghét bỏ xem bộ dáng bủn xỉn lúc này của Mộ Niệm Thần.
Niệm Thần phẫn hận ăn mì tôm, rồi sau đó đem đối tượng căm thù đến tận xương tuỷ chuyển dời lên trên người Hoắc Cảnh Sâm:
“Giám đốc, có việc gì phân phó?”
Cô là muốn nói hiện vào giờ nghỉ trưa cho dù có phân phó cũng nghỉ ngơi trước, đúng là lời nói đến cổ họng miệng lại không có cốt khí toàn bộ nuốt xuống.
“Hiện tại, đem thứ trên tay cô ném vào thùng rác, trời mới biết vẻ mặt lúc cô ăn thứ này làm cho tôi lầm tưởng cô đang ở đây nuốt chửng một trăm con gián. Sau đó, đi xuống lầu dưới quẹo phải quán thứ ba giúp tôi mua hai phần thức ăn lên, cô có nửa giờ, nếu không tháng này công ty sẽ trừ lương.”
“…” Cô nhẫn! Bày ra một nụ cười sáng lạn “Xin hỏi giám đốc đối với thức ăn hôm nay có yêu cầu gì?” Cần cô thêm vài con gián vào không?
“Tùy tiện.”
Anh ta nhàn nhạt nói một câu, xoay người đi vào bên trong, nửa đường lại đột nhiên quay người lại:
“Không rau cỏ, cà rốt, không quá mặn, quá ngọt cũng không thể dùng, cũng không được quá chua quá ngọt, còn có tuyệt đối không xuất hiện bất kỳ mì phở, thùng mì tôm kia thật sự khiến tôi buồn nôn.”
“…” Cái này gọi là tùy tiện sao?
Mộ Niệm Thần hít sâu một hơi, cầm lấy mì tôm trên bàn ném vào thùng rác, tạo thành một đường vòng cung rất hoàn mỹ. Cô thề có một ngày nhất định phải đem người này ném vào thùng rác, phẫn hận cầm lấy ví tiền, rồi sau đó đi chấp hành nhiệm vụ.
Chỉ là bên này Niệm Thần vừa mới tiến thang máy bên kia thang máy tùy theo mở ra, sau đó đi ra là một phụ nữ trung niên bộ dáng đẹp đẽ sang trọng, bộ dạng khí khái mười phần không thể bỏ qua. Bên cạnh đi theo là một cô gái trẻ, trên người mặc bản âu phục xa xỉ số lượng có hạn. Lúc đó, người còn chưa đi vào phòng làm việc giám đốc đã nghe mùi nước hoa nồng nặc, bộ dạng họ lông mày thật sâu nhăn lại, trông rất giận dữ.
Từ ngữ để hình dung trạng thái cả ngày của Mộ Niệm Thần quả thực chỉ có thể dùng từ “vô cùng thê thảm”. Giống như bệnh nặng sau một hồi suy yếu, bộ dáng buồn nôn chật vật kia lại đến làm hại cô thẳng một đường chạy vào toilet. Người ngoài thêm chút tưởng tượng và chút suy nghĩ không thuần khiết sẽ miêu tả rất sinh động là do cô miệt mài quá độ, hoặc là mang thai…
Hoắc Cảnh Sâm chứng kiến hết tất cả vào trong mắt, cả ngày hoàn toàn ở vào trạng thái sắp bùng nổ, cho nên Hoắc Thị cao thấp bắt đầu từ buổi sáng liền ở vào trạng thái khủng hoảng. Giám đốc ngày hôm nay đặc biệt âm trầm, cho nên nhất định phải chú ý làm việc, không cẩn thận tuyệt đối sẽ bị bắt đi ra ngoài chém đầu hai giờ.
Buổi sáng Mộ Niệm Thần rất có cốt khí cự tuyệt ý tốt đồ ăn ngon do con trai mình chuẩn bị, kết quả bây giờ là đặc biệt bủn xỉn trước đặt trên bàn làm việc mình là một thùng mì tôm Khang sư phó. Trừng mắt to nhỏ, bộ dạng căm thù đến tận xương tuỷ bộ dạng ăn mì tôm thật giống như đang ăn chuột chết.
“Mộ tiểu thư, tôi nhớ rõ Hoắc Thị không có ngược đãi công nhân viên?”
Hoắc Cảnh Sâm u ám hai tay ôm ngực tựa ở cửa phòng làm việc giám đốc, vẻ mặt ghét bỏ xem bộ dáng bủn xỉn lúc này của Mộ Niệm Thần.
Niệm Thần phẫn hận ăn mì tôm, rồi sau đó đem đối tượng căm thù đến tận xương tuỷ chuyển dời lên trên người Hoắc Cảnh Sâm:
“Giám đốc, có việc gì phân phó?”
Cô là muốn nói hiện vào giờ nghỉ trưa cho dù có phân phó cũng nghỉ ngơi trước, đúng là lời nói đến cổ họng miệng lại không có cốt khí toàn bộ nuốt xuống.
“Hiện tại, đem thứ trên tay cô ném vào thùng rác, trời mới biết vẻ mặt lúc cô ăn thứ này làm cho tôi lầm tưởng cô đang ở đây nuốt chửng một trăm con gián. Sau đó, đi xuống lầu dưới quẹo phải quán thứ ba giúp tôi mua hai phần thức ăn lên, cô có nửa giờ, nếu không tháng này công ty sẽ trừ lương.”
“…” Cô nhẫn! Bày ra một nụ cười sáng lạn “Xin hỏi giám đốc đối với thức ăn hôm nay có yêu cầu gì?” Cần cô thêm vài con gián vào không?
“Tùy tiện.”
Anh ta nhàn nhạt nói một câu, xoay người đi vào bên trong, nửa đường lại đột nhiên quay người lại:
“Không rau cỏ, cà rốt, không quá mặn, quá ngọt cũng không thể dùng, cũng không được quá chua quá ngọt, còn có tuyệt đối không xuất hiện bất kỳ mì phở, thùng mì tôm kia thật sự khiến tôi buồn nôn.”
“…” Cái này gọi là tùy tiện sao?
Mộ Niệm Thần hít sâu một hơi, cầm lấy mì tôm trên bàn ném vào thùng rác, tạo thành một đường vòng cung rất hoàn mỹ. Cô thề có một ngày nhất định phải đem người này ném vào thùng rác, phẫn hận cầm lấy ví tiền, rồi sau đó đi chấp hành nhiệm vụ.
Chỉ là bên này Niệm Thần vừa mới tiến thang máy bên kia thang máy tùy theo mở ra, sau đó đi ra là một phụ nữ trung niên bộ dáng đẹp đẽ sang trọng, bộ dạng khí khái mười phần không thể bỏ qua. Bên cạnh đi theo là một cô gái trẻ, trên người mặc bản âu phục xa xỉ số lượng có hạn. Lúc đó, người còn chưa đi vào phòng làm việc giám đốc đã nghe mùi nước hoa nồng nặc, bộ dạng họ lông mày thật sâu nhăn lại, trông rất giận dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.