Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được
Chương 119
Ninh Cẩn
14/01/2015
Giọng nỉ non trầm thấp phối hợp với âm thanh quỷ dị như vậy, không thể nghi ngờ, hình ảnh này cũng không tốt đẹp như vậy:
"Em nói qua, em không cho phép người đàn bà kia bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm anh được phép tồn tại! Tại sao còn xuất hiện đôi anh em song sinh nữa? Có nghe hay không? Em muốn ba người kia từ nơi này của thế giới biến mất! Em không có được, vậy hãy để cho anh cô độc cả đời tốt lắm!"
Người mặc áo đen đứng ở trước màn ảnh sân khấu, ánh mắt vẫn không rời đi hình ảnh kia, mặc dù chỉ là hình ảnh lạnh lẽo, đối với người này mà nói đã là thành công lớn lao để an ủi bản thân mình.
"Ưmh."
Trong góc tối khác truyền đến tiếng thở dài nhàn nhạt, trong không gian này người thứ ba tồn tại, người đàn ông ngồi tê đít trên ghế sa lon, trong góc hoàn toàn tối đen, không thấy rõ bộ dáng của người kia, rồi lại bởi vì toàn thân là áo trắng chỉ có thể thấy nhàn nhạt hình dáng.
"Tôi nói, cậu biến mình thành bộ dáng này, đáng giá sao? Nhiều năm trôi qua như vậy, Hoắc Cảnh Sâm không nhìn bộ dạng của cậu dù là cái nhìn sơ qua?"
Người đàn ông dùng âm thanh nhạo báng từ trong bóng tối vang lên, dừng một chút sau đó giật giật bởi vì qua một thời gian dài không cử động nên có chút khó chịu trong thân thể, trong giọng có chứa một chút thương cảm:
"Đã nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện vì vậy mà dừng lại, một chút cơ hội cuối cùng, tôi tự mình rời núi giúp em một lần, nếu như hắn nguyện ý ở cùng với cậu tôi sẽ không ngăn cản, nhưng nếu như còn không được như lời nói vậy thì kết thúc đi, dĩ nhiên, nếu kết quả là điều thứ hai, thì cậu phải an tâm ở cùng với tôi, như thế nào?"
Giọng nói thương lượng, thế nhưng người đàn ông không cho người mặc bộ áo đen kia được quyền cự tuyệt, không thể không nói ở phương diện này người đàn ông ở trong bóng tối kia tuyệt đối không phải là người đơn giản.(Đoạn này ta chém đại, có chỗ nào không tương ứng với truyện mong cả nhà thông cảm, tại ta đọc bản convert mà chẳng có hiểu chút nào hết)
Người mặc áo đen đứng trước màn hình sân khấu, nghe được câu nói kia liền quay đầu lại, đưa lưng về phía màn hình sân khấu nhưng cũng bởi vì tư thế này trên trần nhà treo máy chiếu phát ra ánh sáng chiếu xạ đến lên mặt của người mặc áo đen, mặt mũi dử tợn càng thêm rõ ràng, nhìn về phía góc giống như là đang suy tư cái gì.
"Anh nguyện ý giúp tôi?"
Âm thanh khàn khàn vang lên lần nữa, mang theo một tia không xác định, hoặc là một loại đùa cợt, rất nhiều chuyện, đã nhiều năm như vậy, mọi người trong lòng đều có một chút hiểu nhau.
"Đúng, tôi nguyện ý giúp cậu."
Người đàn ông trả lời rất nhanh, cũng rất chắc chắn, dừng một chút, trong góc tối truyền đến một hồi tiếng cười nhỏ:
"Anh làm như vậy thì tôi hết hy vọng sao, thật ra thì mọi người đều thất bại giống nhau, chẳng phải nhiều năm như vậy tôi và anh cũng không có nhìn thẳng vào nhau sao? Mà thật ra thì, theo bản chất mà nói tôi không có biến thái, hoặc là tôi càng hy vọng người tôi yêu có thể rất nhanh vui mừng chút, mà không phải trong tưởng tượng của anh hoàn toàn hủy diệt, cô đơn tới già chuyện như vậy, cũng không phải là kinh khủng nhất, có một ngày tôi nhớ anh sẽ hiểu."
Người đàn ông đứng lên, từ trong góc tối đi ra, bóng dáng cao lớn, đôi tay đút ở trong túi, mà chút là bóng tối này là nới duy nhất có thể thấy rõ.
"Anh nói đúng, tôi chính là biến thái, đó cũng là bị Hoắc Cảnh Sâm ép, anh cho rằng cô đơn tới già không phải là kinh khủng nhất, như vậy chờ đến một ngày kia, đến khi hắn cô đơn tới già, anh trở lại nói cho tôi biết đến tột cùng cái gì mới là kinh khủng nhất."
Ngời mặc áo đen xoay người, chân bước theo hướng cửa đi tới:
"Được, tôi đồng ý hợp tác với anh, trong sáu tháng, này sau tôi sẽ tự thân động thủ, mặc dù phá vỡ quy tắc của thế giới thì như thế nào? Vì hắn Hoắc Cảnh Sâm, đáng giá!"
Trên thực tế khi một màn quy tội yên lặng trong phòng chỉ còn lại người vẫn như cũ đứng ở ghế sa lon, người đàn ông quay đầu lại nhìn người đàn ông ở phía màn sân khấu, rồi sau đó bước chân đi tới.
Khi chỉ còn lại một mét liền dừng bước, trên màn sân khấu ánh sáng làm nổi bật lên khuôn mặt của hắn mang mấy phần rét lạnh, rõ ràng trong đôi mắt kia bên trong viết đầy hận ý, khóe môi bứt lên một tia khinh miệt cười.
Một giây kế tiếp, cánh tay người đàn ông khẽ nhúc nhích, động tác rất nhanh cây súng lục màu bạc nhắm ngay đầu Hoắc Cảnh Sâm trong màn hình.
" Ầm—— ầm —— ầm ——"
Tiếng súng vang lên, mỗi một phát súng đều là tinh chuẩn bắn vào đầu Hoắc Cảnh Sâm.
——— ————————
Bóng đêm đang nồng, một đêm này nhất định không chợp mắt được có lẽ còn có Hoắc Cảnh Sâm.
Căn biệt thự ở vùng ngoại ô giờ phút này đèn dầu sáng rực rỡ, phòng ngủ chính.
Lúc đó Niệm Thần đang bực tức ngồi ở trên giường, đôi mắt tức giận trợn trừng người đang ngồi ở đối diện trên ghế sa lon ánh mắt đang chăm chú Laptop là Hoắc Cảnh Sâm, mười phần ý tứ tố cáo, đến hiện tại, cô mới vừa ngã xuống vẫn một thân đau đớn.
Niệm Thần bọc chăn, được rồi, cô thừa nhận lúc này thật ra cô có chút khốn đốn, nhưng ngủ thế nào? Đối diện một kẻ lưu manh ngồi ở bên kia, mặc dù bây giờ tác phong còn rất chỉnh tề, nhưng đợi khi cô ngủ thiếp đi không chừng người này liền bộc phát thú tính cơ đấy?
Hoặc là Mộ tiểu thư còn một lựa chọn khác, giống vậy, Hoắc Cảnh Sâm ở trong căn phòng này dầu gì cô là có thể lựa chọn sang phòng khác, biệt thự lớn như vậy không đến nỗi chỉ có một gian phòng đúng không? Dầu gì phòng khách cũng được thôi.
Mà mấu chốt của vấn đề là ở, Mộ tiểu thư giờ phút này bên tay chỉ có thể che đậy thân thể bằng cái mền, hơn nữa lúc đứng lên che ở phía trên tuyệt đối không giấu được phía dưới.
Cái mền được cô màng từ trong phòng tắm đến lúc đi ra ngoài, cái gì đều không có mặc, trời mới biết y phục của cô mang theo bị người này vứt tới nơi nào rồi, để cho cô cứ như vậy quang minh chánh đại đi đên trước mặt Hoắc Cảnh Sâm sao? Trời mới biết Mộ tiểu thư nhảy xuống giường thì Hoắc Cảnh Sâm sẽ nhào tới ăn sạch cô ra sao.
Được rồi, mặc dù một đường ngắn trong đại não của Mộ tiểu thư một lần nữa tái hiện tình cảnh mới vừa xảy ra ở trong phòng tắm, dù sao chỗ nên thấy qua đều nhìn qua, nhìn lại một cái cũng sẽ không thiếu một khối thịt, huống chi có thể thiếu một khối thịt Niệm Thần ngược lại ước gì có thể được đấy, vừa đúng lúc cần giảm cân đúng không?
Mấu chốt của sự tình nằm ở chỗ bên này, cô dĩ nhiên dùng bất cứ giá nào cứ như vậy đi qua, nhưng cô mới vừa rõ ràng liền Hoắc Cảnh Sâm lúc tiến vào dùng cái chìa khóa khóa cửa, nói cách khác không có cái chìa khóa kia căn bản cũng không thể mở cửa ra.
Chúa ơi, một sét đánh chết cô đi! Buổi tối khuya như vậy còn rối rắm có để cho người ta ngủ hay không nà?
Có đôi lời nói thế nào đây, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, mà giờ khắc này Mộ tiểu thư thảm trạng kêu trời trời không biết kêu con trai con trai ở quá xa, nước xa không cứu được lửa gần, coi như có thể cứu được mình Mộ tiểu thư cũng không nguyện ý mạo hiểm như vậy.
Nghĩ đến con trai, người nào đó lúc này mới nghĩ đến mình buổi trưa dường như còn gọi điện thoại kêu bảo bối về nhà, cho đến bây giờ không có đưa về nhà, đứa con nhà mình có thể hay không cho là cô bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi sau đó dẫn đến một cuộc đại chiến giữa các vì sao?
(→_→) được rồi, Mộ tiểu thư điên rồi, hơn nữa điên khùng phong phú hơn phim khoa học viễn tưởng, chúng ta không có cần thiết cùng một người phụ nữ bị bệnh so đo cái gì không phải.
Càng nghĩ càng sợ kết quả chính là Mộ tiểu thư từ bên cạnh tủ đầu giường run run cầm lên chiếc điện thoại màu trắng của mình, rồi sau đó ánh mắt lần nữa u oán trừng người đàn ông trên ghế sa lon, lúc này mới đem ánh mắt dời đến trên di động của bản thân, một hồi ấn phím điện thoại vén đẩy đi ra ngoài, được rồi, coi như không trở về nhà vẫn phải là báo cáo bình an.
Điện thoại vang lên sáu tiếng mới được bắt máy, này vượt quá dự đoán và suy nghĩ của Mộ tiểu thư, bình thường làm thế nào mình bảo bối có thời gian nghe điện thoại tuyệt đối sẽ không vượt qua ba tiếng .
"Ừm." Đầu bên kia điện thoại mềm nhũn âm thanh mang theo âm thanh nồng nặc mùi buồn ngủ, nhàn nhạt đáp một tiếng sau chính là một trận trầm mặc.
Mộ tiểu thư theo bản năng liếc mắt nhìn dãy số trên điện thoại di động, không sai nha, thế nhưng nhi tử này lạnh lùng như vậy là vì kiểu gì?
Lần nữa ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, xác định Hoắc Cảnh Sâm không có ngẩng đầu lúc này Mộ tiểu thư mới chuẩn bị đem điện thoại, nhưng là có lời lúc này cũng không tiện nói thẳng.
"Ha, bạn thân ái? Tôi đã nói với bạn a, tôi hiện muộn cũng không thể đi về ——
"A, bạn nhớ tôi? Ha, không có chuyện gì, ngày mai tôi liền đi về ——
"Đúng, ngày mai, ha ha, tôi cũng nhớ bạn mà, không có biện pháp cấp trên quá biến thái, buổi tối khuya toàn bộ công ty ở đây đều ở lại làm thêm giờ sao? ——
"Bạn không cần chờ tôi rồi, ngủ trước ha, bạn thân ái, ngủ ngon."
Đối mặt với một hồi trầm mặc trong ống nghe, Mộ tiểu thư tuyệt không quan tâm dáng vẻ, một người lầm bầm lầu bầu tự biên tự diễn mà nói một màn dài sau đó quả quyết cúp điện thoại, sau đó ánh mắt hướng về người trên ghế sa lon, cô đều danh hoa có chủ, người này tối nay không đến nỗi còn muốn bộc phát thú tính chứ?
Mà đầu bên kia điện thoại, chân tướng sự tình là như vậy, Mộ tiểu thư tự cho là thành công, tự cho là đứa con nhà mình đặc biệt phối hợp là bởi vì mẹ con có thần giao cách cảm, nhưng cô nhất định không ngờ bên kia điện thoại nhận được đúng là con trai của cô, cũng không phải là bảo bối duy nhất kia của cô.
Hoắc Thần Viễn là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc đó, Mộ Tây Hàn cũng không ở trong phòng, Hoắc Thần Viễn mơ mơ màng màng nghe điện thoại nhìn vòng quanh một vòng không phát hiện bóng dáng Mộ Tây Hàn sau đó thân thể nho nhỏ lần nữa chuyển đến trên giường tiếp tục ngủ.
Mà đầu bên kia điện thoại mới vừa nghe được một ít thông tin không giải thích được tự động bị Hoắc Thần Viễn quy tội một cô gái điên nửa đêm bỉ ổi hành động, dĩ nhiên, đây cũng là bởi vì lúc ấy Hoắc Thần Viễn không có mẹ chăm sóc đến lớn đây cũng là nguyên nhân.
Đầu khác của điện thoại, Mộ tiểu thư để điện thoại xuống, tiến lên chính là đủ để cho nhịp tim trực tiếp đập mạnh đến gần Hoắc Cảnh Sâm khóe môi đầy tà khí cực kỳ lại hấp dẫn trí mạng mập mờ nở nụ cười.
"Em nói qua, em không cho phép người đàn bà kia bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm anh được phép tồn tại! Tại sao còn xuất hiện đôi anh em song sinh nữa? Có nghe hay không? Em muốn ba người kia từ nơi này của thế giới biến mất! Em không có được, vậy hãy để cho anh cô độc cả đời tốt lắm!"
Người mặc áo đen đứng ở trước màn ảnh sân khấu, ánh mắt vẫn không rời đi hình ảnh kia, mặc dù chỉ là hình ảnh lạnh lẽo, đối với người này mà nói đã là thành công lớn lao để an ủi bản thân mình.
"Ưmh."
Trong góc tối khác truyền đến tiếng thở dài nhàn nhạt, trong không gian này người thứ ba tồn tại, người đàn ông ngồi tê đít trên ghế sa lon, trong góc hoàn toàn tối đen, không thấy rõ bộ dáng của người kia, rồi lại bởi vì toàn thân là áo trắng chỉ có thể thấy nhàn nhạt hình dáng.
"Tôi nói, cậu biến mình thành bộ dáng này, đáng giá sao? Nhiều năm trôi qua như vậy, Hoắc Cảnh Sâm không nhìn bộ dạng của cậu dù là cái nhìn sơ qua?"
Người đàn ông dùng âm thanh nhạo báng từ trong bóng tối vang lên, dừng một chút sau đó giật giật bởi vì qua một thời gian dài không cử động nên có chút khó chịu trong thân thể, trong giọng có chứa một chút thương cảm:
"Đã nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện vì vậy mà dừng lại, một chút cơ hội cuối cùng, tôi tự mình rời núi giúp em một lần, nếu như hắn nguyện ý ở cùng với cậu tôi sẽ không ngăn cản, nhưng nếu như còn không được như lời nói vậy thì kết thúc đi, dĩ nhiên, nếu kết quả là điều thứ hai, thì cậu phải an tâm ở cùng với tôi, như thế nào?"
Giọng nói thương lượng, thế nhưng người đàn ông không cho người mặc bộ áo đen kia được quyền cự tuyệt, không thể không nói ở phương diện này người đàn ông ở trong bóng tối kia tuyệt đối không phải là người đơn giản.(Đoạn này ta chém đại, có chỗ nào không tương ứng với truyện mong cả nhà thông cảm, tại ta đọc bản convert mà chẳng có hiểu chút nào hết)
Người mặc áo đen đứng trước màn hình sân khấu, nghe được câu nói kia liền quay đầu lại, đưa lưng về phía màn hình sân khấu nhưng cũng bởi vì tư thế này trên trần nhà treo máy chiếu phát ra ánh sáng chiếu xạ đến lên mặt của người mặc áo đen, mặt mũi dử tợn càng thêm rõ ràng, nhìn về phía góc giống như là đang suy tư cái gì.
"Anh nguyện ý giúp tôi?"
Âm thanh khàn khàn vang lên lần nữa, mang theo một tia không xác định, hoặc là một loại đùa cợt, rất nhiều chuyện, đã nhiều năm như vậy, mọi người trong lòng đều có một chút hiểu nhau.
"Đúng, tôi nguyện ý giúp cậu."
Người đàn ông trả lời rất nhanh, cũng rất chắc chắn, dừng một chút, trong góc tối truyền đến một hồi tiếng cười nhỏ:
"Anh làm như vậy thì tôi hết hy vọng sao, thật ra thì mọi người đều thất bại giống nhau, chẳng phải nhiều năm như vậy tôi và anh cũng không có nhìn thẳng vào nhau sao? Mà thật ra thì, theo bản chất mà nói tôi không có biến thái, hoặc là tôi càng hy vọng người tôi yêu có thể rất nhanh vui mừng chút, mà không phải trong tưởng tượng của anh hoàn toàn hủy diệt, cô đơn tới già chuyện như vậy, cũng không phải là kinh khủng nhất, có một ngày tôi nhớ anh sẽ hiểu."
Người đàn ông đứng lên, từ trong góc tối đi ra, bóng dáng cao lớn, đôi tay đút ở trong túi, mà chút là bóng tối này là nới duy nhất có thể thấy rõ.
"Anh nói đúng, tôi chính là biến thái, đó cũng là bị Hoắc Cảnh Sâm ép, anh cho rằng cô đơn tới già không phải là kinh khủng nhất, như vậy chờ đến một ngày kia, đến khi hắn cô đơn tới già, anh trở lại nói cho tôi biết đến tột cùng cái gì mới là kinh khủng nhất."
Ngời mặc áo đen xoay người, chân bước theo hướng cửa đi tới:
"Được, tôi đồng ý hợp tác với anh, trong sáu tháng, này sau tôi sẽ tự thân động thủ, mặc dù phá vỡ quy tắc của thế giới thì như thế nào? Vì hắn Hoắc Cảnh Sâm, đáng giá!"
Trên thực tế khi một màn quy tội yên lặng trong phòng chỉ còn lại người vẫn như cũ đứng ở ghế sa lon, người đàn ông quay đầu lại nhìn người đàn ông ở phía màn sân khấu, rồi sau đó bước chân đi tới.
Khi chỉ còn lại một mét liền dừng bước, trên màn sân khấu ánh sáng làm nổi bật lên khuôn mặt của hắn mang mấy phần rét lạnh, rõ ràng trong đôi mắt kia bên trong viết đầy hận ý, khóe môi bứt lên một tia khinh miệt cười.
Một giây kế tiếp, cánh tay người đàn ông khẽ nhúc nhích, động tác rất nhanh cây súng lục màu bạc nhắm ngay đầu Hoắc Cảnh Sâm trong màn hình.
" Ầm—— ầm —— ầm ——"
Tiếng súng vang lên, mỗi một phát súng đều là tinh chuẩn bắn vào đầu Hoắc Cảnh Sâm.
——— ————————
Bóng đêm đang nồng, một đêm này nhất định không chợp mắt được có lẽ còn có Hoắc Cảnh Sâm.
Căn biệt thự ở vùng ngoại ô giờ phút này đèn dầu sáng rực rỡ, phòng ngủ chính.
Lúc đó Niệm Thần đang bực tức ngồi ở trên giường, đôi mắt tức giận trợn trừng người đang ngồi ở đối diện trên ghế sa lon ánh mắt đang chăm chú Laptop là Hoắc Cảnh Sâm, mười phần ý tứ tố cáo, đến hiện tại, cô mới vừa ngã xuống vẫn một thân đau đớn.
Niệm Thần bọc chăn, được rồi, cô thừa nhận lúc này thật ra cô có chút khốn đốn, nhưng ngủ thế nào? Đối diện một kẻ lưu manh ngồi ở bên kia, mặc dù bây giờ tác phong còn rất chỉnh tề, nhưng đợi khi cô ngủ thiếp đi không chừng người này liền bộc phát thú tính cơ đấy?
Hoặc là Mộ tiểu thư còn một lựa chọn khác, giống vậy, Hoắc Cảnh Sâm ở trong căn phòng này dầu gì cô là có thể lựa chọn sang phòng khác, biệt thự lớn như vậy không đến nỗi chỉ có một gian phòng đúng không? Dầu gì phòng khách cũng được thôi.
Mà mấu chốt của vấn đề là ở, Mộ tiểu thư giờ phút này bên tay chỉ có thể che đậy thân thể bằng cái mền, hơn nữa lúc đứng lên che ở phía trên tuyệt đối không giấu được phía dưới.
Cái mền được cô màng từ trong phòng tắm đến lúc đi ra ngoài, cái gì đều không có mặc, trời mới biết y phục của cô mang theo bị người này vứt tới nơi nào rồi, để cho cô cứ như vậy quang minh chánh đại đi đên trước mặt Hoắc Cảnh Sâm sao? Trời mới biết Mộ tiểu thư nhảy xuống giường thì Hoắc Cảnh Sâm sẽ nhào tới ăn sạch cô ra sao.
Được rồi, mặc dù một đường ngắn trong đại não của Mộ tiểu thư một lần nữa tái hiện tình cảnh mới vừa xảy ra ở trong phòng tắm, dù sao chỗ nên thấy qua đều nhìn qua, nhìn lại một cái cũng sẽ không thiếu một khối thịt, huống chi có thể thiếu một khối thịt Niệm Thần ngược lại ước gì có thể được đấy, vừa đúng lúc cần giảm cân đúng không?
Mấu chốt của sự tình nằm ở chỗ bên này, cô dĩ nhiên dùng bất cứ giá nào cứ như vậy đi qua, nhưng cô mới vừa rõ ràng liền Hoắc Cảnh Sâm lúc tiến vào dùng cái chìa khóa khóa cửa, nói cách khác không có cái chìa khóa kia căn bản cũng không thể mở cửa ra.
Chúa ơi, một sét đánh chết cô đi! Buổi tối khuya như vậy còn rối rắm có để cho người ta ngủ hay không nà?
Có đôi lời nói thế nào đây, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, mà giờ khắc này Mộ tiểu thư thảm trạng kêu trời trời không biết kêu con trai con trai ở quá xa, nước xa không cứu được lửa gần, coi như có thể cứu được mình Mộ tiểu thư cũng không nguyện ý mạo hiểm như vậy.
Nghĩ đến con trai, người nào đó lúc này mới nghĩ đến mình buổi trưa dường như còn gọi điện thoại kêu bảo bối về nhà, cho đến bây giờ không có đưa về nhà, đứa con nhà mình có thể hay không cho là cô bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi sau đó dẫn đến một cuộc đại chiến giữa các vì sao?
(→_→) được rồi, Mộ tiểu thư điên rồi, hơn nữa điên khùng phong phú hơn phim khoa học viễn tưởng, chúng ta không có cần thiết cùng một người phụ nữ bị bệnh so đo cái gì không phải.
Càng nghĩ càng sợ kết quả chính là Mộ tiểu thư từ bên cạnh tủ đầu giường run run cầm lên chiếc điện thoại màu trắng của mình, rồi sau đó ánh mắt lần nữa u oán trừng người đàn ông trên ghế sa lon, lúc này mới đem ánh mắt dời đến trên di động của bản thân, một hồi ấn phím điện thoại vén đẩy đi ra ngoài, được rồi, coi như không trở về nhà vẫn phải là báo cáo bình an.
Điện thoại vang lên sáu tiếng mới được bắt máy, này vượt quá dự đoán và suy nghĩ của Mộ tiểu thư, bình thường làm thế nào mình bảo bối có thời gian nghe điện thoại tuyệt đối sẽ không vượt qua ba tiếng .
"Ừm." Đầu bên kia điện thoại mềm nhũn âm thanh mang theo âm thanh nồng nặc mùi buồn ngủ, nhàn nhạt đáp một tiếng sau chính là một trận trầm mặc.
Mộ tiểu thư theo bản năng liếc mắt nhìn dãy số trên điện thoại di động, không sai nha, thế nhưng nhi tử này lạnh lùng như vậy là vì kiểu gì?
Lần nữa ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, xác định Hoắc Cảnh Sâm không có ngẩng đầu lúc này Mộ tiểu thư mới chuẩn bị đem điện thoại, nhưng là có lời lúc này cũng không tiện nói thẳng.
"Ha, bạn thân ái? Tôi đã nói với bạn a, tôi hiện muộn cũng không thể đi về ——
"A, bạn nhớ tôi? Ha, không có chuyện gì, ngày mai tôi liền đi về ——
"Đúng, ngày mai, ha ha, tôi cũng nhớ bạn mà, không có biện pháp cấp trên quá biến thái, buổi tối khuya toàn bộ công ty ở đây đều ở lại làm thêm giờ sao? ——
"Bạn không cần chờ tôi rồi, ngủ trước ha, bạn thân ái, ngủ ngon."
Đối mặt với một hồi trầm mặc trong ống nghe, Mộ tiểu thư tuyệt không quan tâm dáng vẻ, một người lầm bầm lầu bầu tự biên tự diễn mà nói một màn dài sau đó quả quyết cúp điện thoại, sau đó ánh mắt hướng về người trên ghế sa lon, cô đều danh hoa có chủ, người này tối nay không đến nỗi còn muốn bộc phát thú tính chứ?
Mà đầu bên kia điện thoại, chân tướng sự tình là như vậy, Mộ tiểu thư tự cho là thành công, tự cho là đứa con nhà mình đặc biệt phối hợp là bởi vì mẹ con có thần giao cách cảm, nhưng cô nhất định không ngờ bên kia điện thoại nhận được đúng là con trai của cô, cũng không phải là bảo bối duy nhất kia của cô.
Hoắc Thần Viễn là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc đó, Mộ Tây Hàn cũng không ở trong phòng, Hoắc Thần Viễn mơ mơ màng màng nghe điện thoại nhìn vòng quanh một vòng không phát hiện bóng dáng Mộ Tây Hàn sau đó thân thể nho nhỏ lần nữa chuyển đến trên giường tiếp tục ngủ.
Mà đầu bên kia điện thoại mới vừa nghe được một ít thông tin không giải thích được tự động bị Hoắc Thần Viễn quy tội một cô gái điên nửa đêm bỉ ổi hành động, dĩ nhiên, đây cũng là bởi vì lúc ấy Hoắc Thần Viễn không có mẹ chăm sóc đến lớn đây cũng là nguyên nhân.
Đầu khác của điện thoại, Mộ tiểu thư để điện thoại xuống, tiến lên chính là đủ để cho nhịp tim trực tiếp đập mạnh đến gần Hoắc Cảnh Sâm khóe môi đầy tà khí cực kỳ lại hấp dẫn trí mạng mập mờ nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.