Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được
Chương 139
Ninh Cẩn
14/01/2015
Vốn Niệm Thần cử động một chút thì tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là, lúc này,
hai người có tư thế rất mập mờ, giây kế tiếp Hoắc Cảnh Sâm nghiêng
người, cằm đặt trên bả vai Niệm Thần, mà trong giọng nói của hắn rõ ràng đã có âm thanh khàn khàn khác thường:
"Không muốn bị tôi trực tiếp đè lên giường thì ngồi yên, không được lộn xộn."
Khóe miệng Niệm Thần run rẩy, muốn mở miệng nói Hoắc Cảnh Sâm không đứng đắn, lúc nào trong đầu cũng chỉ có suy nghĩ làm việc biến thái, nhưng khi cảm giác được ** của người nào đó rất cứng rắn thì Niệm Thần lập tức dừng lại tất cả các động tác.
Dù gì Niệm Thần cũng hiểu điều này có nghĩa là gì, lúc này Hoắc Cảnh Sâm cảnh cáo cô lập tức nghe lời, nếu không nghe mà lập tức bị đè xuống giường thì hoàn toàn không thể vui được.
Hai tay của Niệm Thần lại đặt lên cổ hắn để ổn định mình, nhưng trừ việc cô đang mất tự nhiên, thì động tác này không khác hành động giữa tình nhân chút nào, mà trong khoang mũi Niệm Thần lúc này tràn ngập mùi hương Long Diên Hương, hoảng hốt, người đàn ông này lại đem đến cho cô cảm giác năm tháng yên ổn.
Cô đã từng đọc một cuốn sách nói rằng, cuộc đời chúng ta nhất định sẽ gặp hai người đàn ông, một người mang lại cảm giác năm tháng dịu dàng, một người mang lại cảm giác thời gian tươi đẹp.
Nhưng lúc này, Hoắc Cảnh Sâm lại khiến trái tim cô cảm nhận được cả hai cảm giác, năm tháng yên ổn, và cả thời gian tươi đẹp
Thực sự trong cuộc đời mình gặp được người như thế là may mắn cỡ nào đây? Niệm Thần im lặng cảm nhận sự ấm áp lúc này, người đàn ông này nguy hiểm trí mạng giống như hoa anh túc, nhưng cô cảm thấy mình vẫn không kiềm chế được mà chìm đắm, vẫn cam tâm sa vào.
Nhưng nếu nói cuộc đời mỗi người đều xuất hiện một người như thế, làm cho người ta dũng cảm quên mình, mặc dù mất đi tính mạng cũng muốn hắn luôn khỏe mạnh vui vẻ, Mộ Niệm Thần đã từng nghĩ, cô sẽ vì một người đàn ông khác, làm một người phụ nữ đang yêu ngốc nghếch, trải qua cuộc sống bình thường, yên ổn tốt đẹp, đây chính là khát vọng hạnh phúc nguyên thủy nhất của bất cứ người phụ nữ nào.
Nhưng đến lúc này Niệm Thần mới phát hiện, trong sinh mệnh của cô Hoắc Cảnh Sâm đã trở thành điều quan trọng nhất không thể dứt bỏ, cô từng coi trọng mạng sống của mình nhất, chưa từng vì Cố Minh Thâm mà dũng cảm quên mình, nhưng hôm nay lại vì Hoắc Cảnh Sâm mà dâng hiến tất cả.
Có thể một ngày nào đó bọn họ sẽ yêu nhau, Niệm Thần cảm thấy đó nhất định sẽ là một ký ức tuyệt đẹp, mà khi đó, bọn họ vẫn có thể ôm nhau như giây phút này, đêm lạnh như nước cũng không cản trở được, khi đó trong lòng bọn họ đều được sưởi ấm bởi ngọn lửa ấm áp.
Cô nghĩ nếu có dũng khí mà yêu một lần, dũng cảm như thiêu thân lao vào lửa, cuối cùng một ngày nào đó có thể sống lại trong lửa dục, giờ khắc này, cô cố gắng nghĩ như thế để thuyết phục mình.
Gió đêm hơi lạnh, nhưng trong phòng bệnh, nhiệt độ lên cao trong nháy mắt, ánh trăng xinh đẹp khiến tình cảm nào đó từ từ dâng lên mãnh liệt.
Bởi vì cằm Hoắc Cảnh Sâm tì trên vai cô, mà cô cũng rất tự nhiên vùi mình vào nơi ấm áp trên cổ hắn, cà vạt của hắn trước khi vào phòng cũng đã bị hắn tháo ra, mấy cúc trên của áo sơ mi được mở ra, lộ cơ ngực rắn chắc, Niệm Thần trong nháy mắt lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Khoang mũi tràn ngập mùi Long Diên Hương mê hoặc lòng người, nếu lúc này không trong tư thế ôm nhau nên không thể nhìn thấy, Hoắc Cảnh Sâm nhất định sẽ có thể thưởng thức ánh mắt đầy tình cảm không thể chối bỏ của cô lúc này, ánh mắt mơ màng hệt như đang khắc họa trái tim mềm mại của cô.
Duy trì tư thế như thế này thực ra không hề dễ dàng, một lúc sau vết thương sau lưng khiến Niệm Thần cảm thấy không thoải mái, lưng rất ngứa ngáy, cô vẫn đang vùi mình trên cổ hắn, cuối cùng không nhịn được mà nhẹ nhàng cất tiếng:
" Hoắc Cảnh Sâm. . . . . ."
Vốn đã chuẩn bị tốt nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành nhẹ nhàng như có ý mờ áp, không hề để ý nhưng lại có ý khiêu khích mười phần, đủ làm cho thần kinh người ta trong nháy mắt căng thẳng lên.
"Ừ."
Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ dịu dàng đáp lại mà không có bất kỳ phản ứng nào, yết hầu kích thích, cánh tay hắn đang đặt trên eo cô đột nhiên gia tăng sức lực.
Niệm Thần sắp khóc, tư thế như vậy rốt cục là vì sao? Nếu phải ngồi như thế này cả buổi tối, cô tình nguyện bị đè tới vui vẻ, cô cực kỳ căm ghét cảm giác cơ thể cứng ngắc mệt mỏi này.
" Hoắc Cảnh Sâm, vết thương sau lưng tôi lại đau."
Giọng nói Niệm Thần không tự giác có sự nghẹn ngào, khuôn mặt nhăn lại, như trẻ con nói ra sự bất mãn của mình, thật ra thì, vết thương sau lưng cô vẫn còn đau, hơn nữa vào thời điểm gần bữa tối bị sốt nhẹ, lúc này cơ thể lại càng cảm thấy mệt mỏi.
Hoắc Cảnh Sâm cau mày, sau đó bất đắc dĩ thở dài, một tay vỗ mông Niệm Thần tỏ ý trừng phạt, vô cùng bất đắc dĩ, thực ra người nên tố cáo là hắn mới phải, hắn là một người đàn ông sinh lý bình thường, phải nhẫn nhịn kích thích của cô đã rất khó, nhưng người phụ nữ này vẫn không tự chủ khiêu khích giác quan của hắn, nếu không phải vì cô đang là bệnh nhân, hắn thề nhất định sẽ ** cô đến mức không xuống giường được:
"Em thật là phiền phức."
Giọng nói bất đắc dĩ giữa tình nhân lúc liếc mắt đưa tình chính là như thế này, mà lúc này Hoắc Cảnh Sâm không phát hiện ra, giọng nói của hắn có sự cưng chiều mà hắn không hề biết, Hoắc Cảnh Sâm hô phong hoán vũ mà lại lần đầu tiên vì một người phụ nữ nhẫn nhịn ** của mình?
"Nhưng tôi thực sự không thoải mái."
Giống như sợ Hoắc Cảnh Sâm không tin, Niệm Thần không nhịn được nhấn mạnh, chờ ngài Hoắc vĩ đại có thể từ bi mà tha cho cô lần này.
Sau khi yên lặng một lúc lâu Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc có hành động, giống như đánh bất ngờ, lúc này, Niệm Thần hoàn toàn ở tình huống không chuẩn bị, Hoắc Cảnh Sâm dễ dàng bế cô lên theo kiểu công chúa, động tác nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cẩn thận tránh vết thương trên lưng cô.
Ngẩng đầu, Niệm Thần không có chút phòng bị nào sa vào ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Cảnh Sâm, bên trong dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt biểu thị cho một điều gì đó, Niệm Thần run rẩy quay đầu không nhìn vào hắn, cô không phải lần đầu tiên sợ hãi, tối hôm nay nếu cô không kiềm chế được thì đã mất hết thể diện bị hắn đè xuống giường rồi.
Nhiều khi không thể không nói, trong đầu luôn chứa tư tưởng ** Mộ tiểu thư mãi không hết, không phải sao, cả tối nay cô không dám nói trong đầu mình có bao nhiêu suy nghĩ không thuần khiết với Hoắc Cảnh Sâm, mà cuối cùng cô đổ lỗi là do mình bị dính lực ảnh hưởng từ tên lưu manh Hoắc Cảnh Sâm này, nghiên cứu khoa học chứng minh, lưu manh là bệnh có thể lây đó.
Được rồi, nghiên cứu khoa học này có lẽ là do chính cô nghiên cứu ra.
Nhưng cô đã an toàn ở cùng Hoắc Cảnh Sâm cả buổi tối, trừ lúc mới đến tặng cho cô một niềm vui bất ngờ, lần thứ hai vào phòng cùng mấy câu nói lưu manh thì cô cũng đâu nhớ hắn có làm ra việc gì lưu manh nhỉ? (câu này là lời tác giả hỏi Niệm Thần nhé)
Ặc, nhưng nếu vấn đề này đặt trước mặt Mộ tiểu thư, cô sẽ không do dự hỏi bạn một câu, nếu không phải vì cô bị thương mà nằm với vẻ nửa sống nửa chết, người này sẽ có lòng tốt không đụng vào cô sao? Hiển nhiên, không thể nào!
Nhưng, Mộ tiểu thư, cô dám khẳng định không phải vì cô bị thương không đủ sức lực nên mới không nhào tới người ta chứ? (vẫn là bạn Cẩn hỏi bạn Thần nhé)
"Mộ tiểu thư, không rời bỏ được tôi sao?"
Giọng nói chế nhạo của Hoắc Cảnh Sâm vang lên trên đỉnh đầu Niệm Thần, tuy nói là đỉnh đầu nhưng khoảng cách rất gần, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Hoắc Cảnh Sâm khi hắn nói chuyện.
"Ai chứ. . . . . ."
Niệm Thần tức giận quay đầu lại, nhưng nói được một nửa, nhìn theo ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm, mới phát hiện ra cánh tay mình vẫn còn ôm cổ người ta không buông ra.
Đôi mắt lúng túng chớp hai cái, giây kế tiếp, Niệm Thần giống như vừa gặp quỷ rút lại cánh tay của mình.
Nhưng buổi tối hôm nay càng lúc càng giống trò đùa dai của Thượng Đế, cái được gọi là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến chính là thế này, lúc này, trong lúc hai người đang tách ra, Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy lần này hắn thật là ngu ngốc, nếu lửa dục không được phát tiết ngay bây giờ, thì hắn rất có thể sẽ bị nội thương.
Trong lúc Hoắc Cảnh Sâm đứng thẳng người, trên giường truyền vang lên tiếng kêu đau của Niệm Thần, sau đó Hoắc Cảnh Sâm hoàn toàn dừng lại tất cả hành động, run run nhìn mái tóc dài của Niệm Thần đang bị mắc trên cúc áo sơ mi của hắn, hắn dù khẽ cử động, cũng khiến cho da đầu của cô đau đớn vô cùng.
Thực sự thì, không khí buổi tối hôm nay vốn đã rất tế nhị, giờ phút này nhìn dáng vẻ Niệm Thần cau mày vì đau, trong nháy mắt Hoắc Cảnh Sâm không tự giác nhớ tới sáu năm trước, biểu hiện ngây ngô trên giường của Niệm Thần, lúc đó, cảm giác đau đớn vì bị xé rách, Niệm Thần cũng nhíu chặt chân mày.
Ý nghĩ vượt ranh giới xuất hiện từ lúc nào Hoắc Cảnh Sâm không biết, cũng không thể cứu vãn, chỉ biết trong nháy mắt, toàn bộ kiên nhẫn của hắn đã bị phá hủy toàn bộ, sau đó cả người không kiềm chế được mà đè lên cơ thể Niệm Thần.
"Không muốn bị tôi trực tiếp đè lên giường thì ngồi yên, không được lộn xộn."
Khóe miệng Niệm Thần run rẩy, muốn mở miệng nói Hoắc Cảnh Sâm không đứng đắn, lúc nào trong đầu cũng chỉ có suy nghĩ làm việc biến thái, nhưng khi cảm giác được ** của người nào đó rất cứng rắn thì Niệm Thần lập tức dừng lại tất cả các động tác.
Dù gì Niệm Thần cũng hiểu điều này có nghĩa là gì, lúc này Hoắc Cảnh Sâm cảnh cáo cô lập tức nghe lời, nếu không nghe mà lập tức bị đè xuống giường thì hoàn toàn không thể vui được.
Hai tay của Niệm Thần lại đặt lên cổ hắn để ổn định mình, nhưng trừ việc cô đang mất tự nhiên, thì động tác này không khác hành động giữa tình nhân chút nào, mà trong khoang mũi Niệm Thần lúc này tràn ngập mùi hương Long Diên Hương, hoảng hốt, người đàn ông này lại đem đến cho cô cảm giác năm tháng yên ổn.
Cô đã từng đọc một cuốn sách nói rằng, cuộc đời chúng ta nhất định sẽ gặp hai người đàn ông, một người mang lại cảm giác năm tháng dịu dàng, một người mang lại cảm giác thời gian tươi đẹp.
Nhưng lúc này, Hoắc Cảnh Sâm lại khiến trái tim cô cảm nhận được cả hai cảm giác, năm tháng yên ổn, và cả thời gian tươi đẹp
Thực sự trong cuộc đời mình gặp được người như thế là may mắn cỡ nào đây? Niệm Thần im lặng cảm nhận sự ấm áp lúc này, người đàn ông này nguy hiểm trí mạng giống như hoa anh túc, nhưng cô cảm thấy mình vẫn không kiềm chế được mà chìm đắm, vẫn cam tâm sa vào.
Nhưng nếu nói cuộc đời mỗi người đều xuất hiện một người như thế, làm cho người ta dũng cảm quên mình, mặc dù mất đi tính mạng cũng muốn hắn luôn khỏe mạnh vui vẻ, Mộ Niệm Thần đã từng nghĩ, cô sẽ vì một người đàn ông khác, làm một người phụ nữ đang yêu ngốc nghếch, trải qua cuộc sống bình thường, yên ổn tốt đẹp, đây chính là khát vọng hạnh phúc nguyên thủy nhất của bất cứ người phụ nữ nào.
Nhưng đến lúc này Niệm Thần mới phát hiện, trong sinh mệnh của cô Hoắc Cảnh Sâm đã trở thành điều quan trọng nhất không thể dứt bỏ, cô từng coi trọng mạng sống của mình nhất, chưa từng vì Cố Minh Thâm mà dũng cảm quên mình, nhưng hôm nay lại vì Hoắc Cảnh Sâm mà dâng hiến tất cả.
Có thể một ngày nào đó bọn họ sẽ yêu nhau, Niệm Thần cảm thấy đó nhất định sẽ là một ký ức tuyệt đẹp, mà khi đó, bọn họ vẫn có thể ôm nhau như giây phút này, đêm lạnh như nước cũng không cản trở được, khi đó trong lòng bọn họ đều được sưởi ấm bởi ngọn lửa ấm áp.
Cô nghĩ nếu có dũng khí mà yêu một lần, dũng cảm như thiêu thân lao vào lửa, cuối cùng một ngày nào đó có thể sống lại trong lửa dục, giờ khắc này, cô cố gắng nghĩ như thế để thuyết phục mình.
Gió đêm hơi lạnh, nhưng trong phòng bệnh, nhiệt độ lên cao trong nháy mắt, ánh trăng xinh đẹp khiến tình cảm nào đó từ từ dâng lên mãnh liệt.
Bởi vì cằm Hoắc Cảnh Sâm tì trên vai cô, mà cô cũng rất tự nhiên vùi mình vào nơi ấm áp trên cổ hắn, cà vạt của hắn trước khi vào phòng cũng đã bị hắn tháo ra, mấy cúc trên của áo sơ mi được mở ra, lộ cơ ngực rắn chắc, Niệm Thần trong nháy mắt lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Khoang mũi tràn ngập mùi Long Diên Hương mê hoặc lòng người, nếu lúc này không trong tư thế ôm nhau nên không thể nhìn thấy, Hoắc Cảnh Sâm nhất định sẽ có thể thưởng thức ánh mắt đầy tình cảm không thể chối bỏ của cô lúc này, ánh mắt mơ màng hệt như đang khắc họa trái tim mềm mại của cô.
Duy trì tư thế như thế này thực ra không hề dễ dàng, một lúc sau vết thương sau lưng khiến Niệm Thần cảm thấy không thoải mái, lưng rất ngứa ngáy, cô vẫn đang vùi mình trên cổ hắn, cuối cùng không nhịn được mà nhẹ nhàng cất tiếng:
" Hoắc Cảnh Sâm. . . . . ."
Vốn đã chuẩn bị tốt nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành nhẹ nhàng như có ý mờ áp, không hề để ý nhưng lại có ý khiêu khích mười phần, đủ làm cho thần kinh người ta trong nháy mắt căng thẳng lên.
"Ừ."
Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ dịu dàng đáp lại mà không có bất kỳ phản ứng nào, yết hầu kích thích, cánh tay hắn đang đặt trên eo cô đột nhiên gia tăng sức lực.
Niệm Thần sắp khóc, tư thế như vậy rốt cục là vì sao? Nếu phải ngồi như thế này cả buổi tối, cô tình nguyện bị đè tới vui vẻ, cô cực kỳ căm ghét cảm giác cơ thể cứng ngắc mệt mỏi này.
" Hoắc Cảnh Sâm, vết thương sau lưng tôi lại đau."
Giọng nói Niệm Thần không tự giác có sự nghẹn ngào, khuôn mặt nhăn lại, như trẻ con nói ra sự bất mãn của mình, thật ra thì, vết thương sau lưng cô vẫn còn đau, hơn nữa vào thời điểm gần bữa tối bị sốt nhẹ, lúc này cơ thể lại càng cảm thấy mệt mỏi.
Hoắc Cảnh Sâm cau mày, sau đó bất đắc dĩ thở dài, một tay vỗ mông Niệm Thần tỏ ý trừng phạt, vô cùng bất đắc dĩ, thực ra người nên tố cáo là hắn mới phải, hắn là một người đàn ông sinh lý bình thường, phải nhẫn nhịn kích thích của cô đã rất khó, nhưng người phụ nữ này vẫn không tự chủ khiêu khích giác quan của hắn, nếu không phải vì cô đang là bệnh nhân, hắn thề nhất định sẽ ** cô đến mức không xuống giường được:
"Em thật là phiền phức."
Giọng nói bất đắc dĩ giữa tình nhân lúc liếc mắt đưa tình chính là như thế này, mà lúc này Hoắc Cảnh Sâm không phát hiện ra, giọng nói của hắn có sự cưng chiều mà hắn không hề biết, Hoắc Cảnh Sâm hô phong hoán vũ mà lại lần đầu tiên vì một người phụ nữ nhẫn nhịn ** của mình?
"Nhưng tôi thực sự không thoải mái."
Giống như sợ Hoắc Cảnh Sâm không tin, Niệm Thần không nhịn được nhấn mạnh, chờ ngài Hoắc vĩ đại có thể từ bi mà tha cho cô lần này.
Sau khi yên lặng một lúc lâu Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc có hành động, giống như đánh bất ngờ, lúc này, Niệm Thần hoàn toàn ở tình huống không chuẩn bị, Hoắc Cảnh Sâm dễ dàng bế cô lên theo kiểu công chúa, động tác nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cẩn thận tránh vết thương trên lưng cô.
Ngẩng đầu, Niệm Thần không có chút phòng bị nào sa vào ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Cảnh Sâm, bên trong dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt biểu thị cho một điều gì đó, Niệm Thần run rẩy quay đầu không nhìn vào hắn, cô không phải lần đầu tiên sợ hãi, tối hôm nay nếu cô không kiềm chế được thì đã mất hết thể diện bị hắn đè xuống giường rồi.
Nhiều khi không thể không nói, trong đầu luôn chứa tư tưởng ** Mộ tiểu thư mãi không hết, không phải sao, cả tối nay cô không dám nói trong đầu mình có bao nhiêu suy nghĩ không thuần khiết với Hoắc Cảnh Sâm, mà cuối cùng cô đổ lỗi là do mình bị dính lực ảnh hưởng từ tên lưu manh Hoắc Cảnh Sâm này, nghiên cứu khoa học chứng minh, lưu manh là bệnh có thể lây đó.
Được rồi, nghiên cứu khoa học này có lẽ là do chính cô nghiên cứu ra.
Nhưng cô đã an toàn ở cùng Hoắc Cảnh Sâm cả buổi tối, trừ lúc mới đến tặng cho cô một niềm vui bất ngờ, lần thứ hai vào phòng cùng mấy câu nói lưu manh thì cô cũng đâu nhớ hắn có làm ra việc gì lưu manh nhỉ? (câu này là lời tác giả hỏi Niệm Thần nhé)
Ặc, nhưng nếu vấn đề này đặt trước mặt Mộ tiểu thư, cô sẽ không do dự hỏi bạn một câu, nếu không phải vì cô bị thương mà nằm với vẻ nửa sống nửa chết, người này sẽ có lòng tốt không đụng vào cô sao? Hiển nhiên, không thể nào!
Nhưng, Mộ tiểu thư, cô dám khẳng định không phải vì cô bị thương không đủ sức lực nên mới không nhào tới người ta chứ? (vẫn là bạn Cẩn hỏi bạn Thần nhé)
"Mộ tiểu thư, không rời bỏ được tôi sao?"
Giọng nói chế nhạo của Hoắc Cảnh Sâm vang lên trên đỉnh đầu Niệm Thần, tuy nói là đỉnh đầu nhưng khoảng cách rất gần, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Hoắc Cảnh Sâm khi hắn nói chuyện.
"Ai chứ. . . . . ."
Niệm Thần tức giận quay đầu lại, nhưng nói được một nửa, nhìn theo ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm, mới phát hiện ra cánh tay mình vẫn còn ôm cổ người ta không buông ra.
Đôi mắt lúng túng chớp hai cái, giây kế tiếp, Niệm Thần giống như vừa gặp quỷ rút lại cánh tay của mình.
Nhưng buổi tối hôm nay càng lúc càng giống trò đùa dai của Thượng Đế, cái được gọi là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến chính là thế này, lúc này, trong lúc hai người đang tách ra, Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy lần này hắn thật là ngu ngốc, nếu lửa dục không được phát tiết ngay bây giờ, thì hắn rất có thể sẽ bị nội thương.
Trong lúc Hoắc Cảnh Sâm đứng thẳng người, trên giường truyền vang lên tiếng kêu đau của Niệm Thần, sau đó Hoắc Cảnh Sâm hoàn toàn dừng lại tất cả hành động, run run nhìn mái tóc dài của Niệm Thần đang bị mắc trên cúc áo sơ mi của hắn, hắn dù khẽ cử động, cũng khiến cho da đầu của cô đau đớn vô cùng.
Thực sự thì, không khí buổi tối hôm nay vốn đã rất tế nhị, giờ phút này nhìn dáng vẻ Niệm Thần cau mày vì đau, trong nháy mắt Hoắc Cảnh Sâm không tự giác nhớ tới sáu năm trước, biểu hiện ngây ngô trên giường của Niệm Thần, lúc đó, cảm giác đau đớn vì bị xé rách, Niệm Thần cũng nhíu chặt chân mày.
Ý nghĩ vượt ranh giới xuất hiện từ lúc nào Hoắc Cảnh Sâm không biết, cũng không thể cứu vãn, chỉ biết trong nháy mắt, toàn bộ kiên nhẫn của hắn đã bị phá hủy toàn bộ, sau đó cả người không kiềm chế được mà đè lên cơ thể Niệm Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.