Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được
Chương 72: Trẻ tuổi bề ngoài, già nua bên trong
Ninh Cẩn
24/02/2014
Editor: Sendyle
Lúc này tại nhà Mộ Niệm Thần.
Khi cô lần thứ một trăm hai mươi oán trách bảo bối bất hiếu nhà mình, phẫn hận đến mức gặm hết tất cả bánh mì uống cạn một ly sữa. Cô cảm thấy nếu cứ hành hạ mình như thế không chừng lúc con trai nhà mình trở lại cô hoàn toàn biến thành một người bánh mì sữa mất thôi.
Hoắc Cảnh Sâm không có ở đây, một tuần lễ này cô hết thảy rơi vào trạng thái ngây ngây ngô ngô.
Chính bản thân cô cũng không biết mình đang làm gì, coi như hằng ngày vẫn đi làm bình thường, nhưng cũng chỉ là nằm sấp ở trên bàn ngủ đến giờ tan tầm mới thôi, hậu quả rất hiển nhiên, ban ngày ngủ, buổi tối tự nhiên không ngủ được.
Vừa mới bắt đầu Mộ Niệm Thần viện lý do vì cô là người bệnh, dù sao Hoắc khối băng lớn cũng không có ở đây, cô cần phải buông lỏng thân thể và tâm tình. Dần dần sau hai ngày vết thương nhỏ hoàn toàn không thành vấn đề, Mộ Niệm Thần lần nữa viện cớ tìm lý do để ngủ.
Ánh sáng quá chói mắt làm cho đôi mắt cô một chút yếu ớt không chịu nổi…
Đêm tối trời hoàn toàn điên đảo, Mộ Niệm Thần càng tự giác mỗi ngày đi làm đều hẹn đồng hồ báo thức, đồng hồ báo thức vừa vang lên lại đúng giờ đi làm.
Khi Mộ Niệm Thần hai mươi ba tuổi, cô cảm thấy tư tưởng của mình nhanh chóng già nua, đi làm, ăn, chờ chết, sống không hề theo đuổi lý tưởng, mỗi ngày trừ bỏ chính là làm việc, lại đến đêm tối gió lớn không ngừng nghỉ chơi trò chơi ngây thơ.
Đột nhiên nghĩ đến một trò chơi thời gian trước thịnh hành trên internet quay người lại, rủ đôi mắt xuống, chúng ta cứ như vậy trôi qua ngày tháng sẽ ngày càng già đi.
Mộ Niệm Thần cảm thấy rung động nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lớn cỡ bàn tay, ân, độ bóng loáng ok, độ khít khao ok, độ trắng nõn, tuyệt đối ok!
Trải qua giám định xong, cô rút ra kết luận về bản thân ‘trẻ tuổi bề ngoài, già nua bên trong’.
Suốt cả đêm nhàm chán ngây thơ chơi trò chơi toàn đánh nhau máu me. Thế cho nên trước mắt vừa nhắm mắt lại, trong đầu đều sẽ xuất hiện những thứ kì kì quái quái.
Cho nên sáng sớm, vì là cuối tuần không cần đến công ty lăn lộn, thật sớm sau khi Mộ Niệm Thần giải quyết cơm sáng sau lại dựa ở trên ghế sofa lần nữa tiến vào trong trạng thái buồn ngủ. Lúc này, trình độ lười biếng của Mộ Niệm Thần đã đạt trình độ làm người ta phẫn hận.
Tỷ như, có thể ngủ ở trên ghế sofa liền tuyệt đối sẽ không bước thêm một bước nằm dài trên giường.
Ngủ thật say, cũng sau hai giờ, bên tai vang lên âm thanh tiếng chuông cửa thật không đúng lúc phá vỡ mộng đẹp ôm con trai của cô. Mộ Niệm Thần cố ý cho là mình còn ở trong trạng thái ngủ mơ, cho nên cứ để cho nó vang lên, cô chỉ muốn con trai mình mà thôi.
Sau nửa giờ, nếu Mộ Niệm Thần vẫn như cũ còn có thể lừa mình dối người như vậy chỉ có một khả năng.
Cô ngốc rồi.
Lúc này tại nhà Mộ Niệm Thần.
Khi cô lần thứ một trăm hai mươi oán trách bảo bối bất hiếu nhà mình, phẫn hận đến mức gặm hết tất cả bánh mì uống cạn một ly sữa. Cô cảm thấy nếu cứ hành hạ mình như thế không chừng lúc con trai nhà mình trở lại cô hoàn toàn biến thành một người bánh mì sữa mất thôi.
Hoắc Cảnh Sâm không có ở đây, một tuần lễ này cô hết thảy rơi vào trạng thái ngây ngây ngô ngô.
Chính bản thân cô cũng không biết mình đang làm gì, coi như hằng ngày vẫn đi làm bình thường, nhưng cũng chỉ là nằm sấp ở trên bàn ngủ đến giờ tan tầm mới thôi, hậu quả rất hiển nhiên, ban ngày ngủ, buổi tối tự nhiên không ngủ được.
Vừa mới bắt đầu Mộ Niệm Thần viện lý do vì cô là người bệnh, dù sao Hoắc khối băng lớn cũng không có ở đây, cô cần phải buông lỏng thân thể và tâm tình. Dần dần sau hai ngày vết thương nhỏ hoàn toàn không thành vấn đề, Mộ Niệm Thần lần nữa viện cớ tìm lý do để ngủ.
Ánh sáng quá chói mắt làm cho đôi mắt cô một chút yếu ớt không chịu nổi…
Đêm tối trời hoàn toàn điên đảo, Mộ Niệm Thần càng tự giác mỗi ngày đi làm đều hẹn đồng hồ báo thức, đồng hồ báo thức vừa vang lên lại đúng giờ đi làm.
Khi Mộ Niệm Thần hai mươi ba tuổi, cô cảm thấy tư tưởng của mình nhanh chóng già nua, đi làm, ăn, chờ chết, sống không hề theo đuổi lý tưởng, mỗi ngày trừ bỏ chính là làm việc, lại đến đêm tối gió lớn không ngừng nghỉ chơi trò chơi ngây thơ.
Đột nhiên nghĩ đến một trò chơi thời gian trước thịnh hành trên internet quay người lại, rủ đôi mắt xuống, chúng ta cứ như vậy trôi qua ngày tháng sẽ ngày càng già đi.
Mộ Niệm Thần cảm thấy rung động nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lớn cỡ bàn tay, ân, độ bóng loáng ok, độ khít khao ok, độ trắng nõn, tuyệt đối ok!
Trải qua giám định xong, cô rút ra kết luận về bản thân ‘trẻ tuổi bề ngoài, già nua bên trong’.
Suốt cả đêm nhàm chán ngây thơ chơi trò chơi toàn đánh nhau máu me. Thế cho nên trước mắt vừa nhắm mắt lại, trong đầu đều sẽ xuất hiện những thứ kì kì quái quái.
Cho nên sáng sớm, vì là cuối tuần không cần đến công ty lăn lộn, thật sớm sau khi Mộ Niệm Thần giải quyết cơm sáng sau lại dựa ở trên ghế sofa lần nữa tiến vào trong trạng thái buồn ngủ. Lúc này, trình độ lười biếng của Mộ Niệm Thần đã đạt trình độ làm người ta phẫn hận.
Tỷ như, có thể ngủ ở trên ghế sofa liền tuyệt đối sẽ không bước thêm một bước nằm dài trên giường.
Ngủ thật say, cũng sau hai giờ, bên tai vang lên âm thanh tiếng chuông cửa thật không đúng lúc phá vỡ mộng đẹp ôm con trai của cô. Mộ Niệm Thần cố ý cho là mình còn ở trong trạng thái ngủ mơ, cho nên cứ để cho nó vang lên, cô chỉ muốn con trai mình mà thôi.
Sau nửa giờ, nếu Mộ Niệm Thần vẫn như cũ còn có thể lừa mình dối người như vậy chỉ có một khả năng.
Cô ngốc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.