Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được
Chương 79: Yêu không dễ dàng (2)
Ninh Cẩn
27/02/2014
Editor: Sendyle
Cô là con gái của thị trưởng, trong thành phố này biết bao nhiêu đối
tượng nịnh bợ, lại có bao nhiêu hậu duệ nhà giàu quý tộc muốn được cô ưu ái.
Nhưng cô chưa từng nghĩ tới bọn họ, ngược lại từ lần đầu gặp gỡ bản thân trở nên hèn mọn vì người đàn ông kia, thời gian dài nỗ lực như vậy, thậm chí không tiếc làm trái với nguyên tắc dụng tâm đối với mẫu thân Hoắc Cảnh Sâm.
Nhưng mà rối cuộc nhận được gì? Quá khứ trong nhiều năm như vậy lòng Hoắc Cảnh Sâm chưa từng dành cho cô. Tiệc đính hôn lần trước, cô tỉ mỉ chuẩn bị sau lại biến thành trò cười của người ta, rồi cô dùng thân phận vị hôn thê của anh ta chỉ nhận được sự cười nhạo. It nhất cô cũng cho rằng đến cuối cùng Hoắc Cảnh Sâm sau khi vui đùa chán ghét, cuối cùng có thể trở về sống bên cạnh cô.
Nhưng từ khi người phụ nữ này xuất hiện cô bắt đầu nhận biết mình sai rồi, Hoắc Cảnh Sâm không phải là vô tình, từ lúc bắt đầu anh ta cũng không có gặp gỡ ai thế nhưng đối với người kia có thể làm cho anh ta nói chuyện.
Cô tự nhiên không cam lòng, vì yêu Hoắc Cảnh Sâm, nhất định cô sẽ không bỏ cuộc vì trên thế giới này không có người đàn ông khác làm cho cô khuynh tâm như thế.
Cố San San tùy ý thoát cánh tay bị Sở Vận Nhi níu lại, cô ta buông tóc Niệm Thần ra, mà Niệm Thần đại khái là bởi vì đang rơi vào trạng thái choáng váng, loạng choạng liền té xuống mặt đất.
Một khắc khi Niệm Thần ngã ngồi trên mặt đất, Cố San San cầm lấy một ly cà phê trong tay bồi bàn không chút do dự giội lên trên người Niệm Thần.
Sau đó âm thanh đồ sứ bị bể va chạm vào vách tường, cô bỏ tay Sở Vận Nhi, thân thể đứng thẳng, bộ dạng cao cao tại thượng, thần thái ưu nhã:
“Mộ Niệm Thần, tốt nhất cô không nên yêu Hoắc Cảnh Sâm, tôi sẽ không để yên cho cô đâu.”
Lời nói cảnh cáo, nhưng không biết tại sao Niệm Thần lại nghe ra trong thanh âm của cô ta vài phần bi ai, cảm giác giống như cô ta đang cho cô một lời khuyên mà thôi.
Người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm không dễ dàng yêu được.
- – - – - – - -
Trò khôi hài này ngừng hẳn khi giày cao gót Cố San San vang lên, lúc đó cả người Niệm Thần chật vật không chịu nổi. Sở Vận Nhi cho người đưa tới một bộ quần áo sau lại giúp Niệm Thần tại buồng vệ sinh sửa sang lại một phen mới nói muốn đưa Niệm Thần về nhà.
Trong gương, Niệm Thần nhìn bộ dạng mình hai bên gò má cao cao sưng lên, phẫn hận cảm thấy không hề đẹp chút nào. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp còn đâu, thật xấu hổ mất mặt vô cùng, nếu đụng phải người quen, hình tượng đời này thật sự bị hủy.
Nhưng, sự thật này chứng minh còn không phải là trong ngày này Mộ Niệm Thần tối hủy hình tượng lúc, càng làm cho cô cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác sau ở đó một tiết mục té xỉu.
Hoặc có lẽ vì giấc ngủ không đủ thể lực chống đỡ hết nổi, nguyên nhân cũng có lẽ vì vừa rồi chịu hai tát tai cùng với một tách cà phê, lúc đó, Mộ Niệm Thần cho rằng bộ dạng mình ngã xuống đất ngất đi thật quá thê thảm rồi.
Nhưng cô chưa từng nghĩ tới bọn họ, ngược lại từ lần đầu gặp gỡ bản thân trở nên hèn mọn vì người đàn ông kia, thời gian dài nỗ lực như vậy, thậm chí không tiếc làm trái với nguyên tắc dụng tâm đối với mẫu thân Hoắc Cảnh Sâm.
Nhưng mà rối cuộc nhận được gì? Quá khứ trong nhiều năm như vậy lòng Hoắc Cảnh Sâm chưa từng dành cho cô. Tiệc đính hôn lần trước, cô tỉ mỉ chuẩn bị sau lại biến thành trò cười của người ta, rồi cô dùng thân phận vị hôn thê của anh ta chỉ nhận được sự cười nhạo. It nhất cô cũng cho rằng đến cuối cùng Hoắc Cảnh Sâm sau khi vui đùa chán ghét, cuối cùng có thể trở về sống bên cạnh cô.
Nhưng từ khi người phụ nữ này xuất hiện cô bắt đầu nhận biết mình sai rồi, Hoắc Cảnh Sâm không phải là vô tình, từ lúc bắt đầu anh ta cũng không có gặp gỡ ai thế nhưng đối với người kia có thể làm cho anh ta nói chuyện.
Cô tự nhiên không cam lòng, vì yêu Hoắc Cảnh Sâm, nhất định cô sẽ không bỏ cuộc vì trên thế giới này không có người đàn ông khác làm cho cô khuynh tâm như thế.
Cố San San tùy ý thoát cánh tay bị Sở Vận Nhi níu lại, cô ta buông tóc Niệm Thần ra, mà Niệm Thần đại khái là bởi vì đang rơi vào trạng thái choáng váng, loạng choạng liền té xuống mặt đất.
Một khắc khi Niệm Thần ngã ngồi trên mặt đất, Cố San San cầm lấy một ly cà phê trong tay bồi bàn không chút do dự giội lên trên người Niệm Thần.
Sau đó âm thanh đồ sứ bị bể va chạm vào vách tường, cô bỏ tay Sở Vận Nhi, thân thể đứng thẳng, bộ dạng cao cao tại thượng, thần thái ưu nhã:
“Mộ Niệm Thần, tốt nhất cô không nên yêu Hoắc Cảnh Sâm, tôi sẽ không để yên cho cô đâu.”
Lời nói cảnh cáo, nhưng không biết tại sao Niệm Thần lại nghe ra trong thanh âm của cô ta vài phần bi ai, cảm giác giống như cô ta đang cho cô một lời khuyên mà thôi.
Người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm không dễ dàng yêu được.
- – - – - – - -
Trò khôi hài này ngừng hẳn khi giày cao gót Cố San San vang lên, lúc đó cả người Niệm Thần chật vật không chịu nổi. Sở Vận Nhi cho người đưa tới một bộ quần áo sau lại giúp Niệm Thần tại buồng vệ sinh sửa sang lại một phen mới nói muốn đưa Niệm Thần về nhà.
Trong gương, Niệm Thần nhìn bộ dạng mình hai bên gò má cao cao sưng lên, phẫn hận cảm thấy không hề đẹp chút nào. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp còn đâu, thật xấu hổ mất mặt vô cùng, nếu đụng phải người quen, hình tượng đời này thật sự bị hủy.
Nhưng, sự thật này chứng minh còn không phải là trong ngày này Mộ Niệm Thần tối hủy hình tượng lúc, càng làm cho cô cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác sau ở đó một tiết mục té xỉu.
Hoặc có lẽ vì giấc ngủ không đủ thể lực chống đỡ hết nổi, nguyên nhân cũng có lẽ vì vừa rồi chịu hai tát tai cùng với một tách cà phê, lúc đó, Mộ Niệm Thần cho rằng bộ dạng mình ngã xuống đất ngất đi thật quá thê thảm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.