Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê
Chương 11
Tây Minh Thần Trùng
12/03/2024
Một giọng nói không lớn nhưng cực kỳ phẫn nộ từ bên ngoài truyền vào sân, làm tay Trương què đang nhéo cằm Tứ Bảo run lên.
Ngay sau đó có một thân ảnh nổi giận đùng đùng trực tiếp vọt tới bên cạnh Trương què, một tay đem hắn hất tung trên mặt đất.
Tứ Bảo thấy người tới, bỗng nhiên nước trong hốc mắt liền ngừng, nàng nâng cuống họng, nhỏ giọng kêu:" Nương"
Dư đại nương bị bộ dáng này của nàng làm đau lòng muốn chết, vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực.
"Tứ Bảo, nương ở đây, không sợ a!"
Nói xong, Dư đại nương liền nhìn nam nhân trong sân, ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
Trương què bị quăng ngã trên mặt đất, xoa cái mông bị ngã đau, hướng Dư đại nương chửi ầm lên:" Ngươi cái bà điên dựa vào đâu mà đẩy lão tử, con gái ngươi đã được lão tử dùng tiền mua lại! Nàng hiện tại là người của ta"
Nghe Trương què nói làm bà cả người cứng đờ sửng sờ ngay tại chỗ, nàng không dám tin nhìn chằm chằm thẳng về Dư lão hán đứng bất động một bên.
" Lời hắn nói chính là sự thật?"
Dư lão hán vốn còn nghĩ thừa dịp Dư đại nương không có ở nhà, để Trương què trực tiếp mang người đi về trước rồi giải thích với bà sau, hắn chưa từng nghĩ náo loạn đến nông nỗi này, bất chấp tất cả nói.
" Sao có thể nói là bán, người ta chỉ nghĩ lấy Tứ Bảo nhà chúng ta làm tức phụ, cho một chút ngân lương làm sính lễ không phải rất bình thường sao?"
Dư đại nương nghe được lời hắn nói, cảm thấy trời đất quay cuồng đổ sụp xuống, bà tức muốn hộc máu chỉ Dư lão hán:" Ngươi có phải bị hóa điên rồi không? Tứ Bảo mới có mười sáu, còn hắn là Trương què đã sáu mươi, ngươi muốn gả nữ nhi thì cũng không cần phải gả như thế này? Ta thấy chính là tiền đã rơi vào mắt rồi!"
Nói xong Dư đại nương ôm Tứ Bảo ngồi dưới đất, lên tiếng rống to:" Ta không đồng ý, có bao nhiêu tiền ta cũng không đồng ý đem Tứ Bảo bán cho Trương què!"
Dư Ngũ Nha đi theo sau lưng bà vào nhà, bị một màn này dọa sợ trực tiếp đứng ngây ngốc ở cửa.
Trương què cùng Dư lão hán bị bà mắng, sắc mặt hai người vô cùng khó coi.
Trong lòng Trương què tức giận không thôi, cũng không giả vờ khách khí với Dư lão hán nữa, trực tiếp đem sự tình đặt lên người Dư lão hán:" Khuê nữ nhà các ngươi thật khó cưới, vừa đưa tiền vừa bị đánh rồi bị mắng, con mẹ nó thật đen đủi, một là đem tiền trả cho ta hai là mau đem người cho ta"
Lời nói này làm sắc mặt Dư lão hán lúc xanh lúc trắng, khó coi cực kỳ, trong lòng âm thầm nổi nóng, con mẹ nó cho có mấy đồng tiền bẩn liền có thể lên trời cao.
Nhưng ông không chút nào nhận ra, chính mình thấy tiền liền sáng mắt và phát cuồng cỡ nào.
Dư lão hán nhìn Trương què, cũng không dám nặng lời, cuối cùng cũng vì tiền mà ông chỉ có thể ăn nói khép nép với Trương què.
Dư đại nương thấy rõ ràng vẻ mặt hắn tươi cười lấy lòng thì trong lòng không ngừng tuôn trào cảm xúc tuyệt vọng.
Dù sao Dư đại nương đã biết rõ tính xấu của Dư lão hán, bà cúi đầu bên tai Tứ Bảo nhẹ nhàng mở miệng:" Tứ Bảo, chờ một chút nương thay con ngăn bọn họ lại, con liền chạy ra ngoài, một mực chạy không cần quay đầu lại, biết không?"
Tứ Bảo nhìn nương mình, trên mặt còn mang theo nước mắt, đưa tay giật nhẹ ống tay áo bà, không hiểu hướng Dư đại nương nghiêng đầu một chút.
Dư đại nương hiểu ý nàng, nhẹ giọng nói:" Nương cũng sẽ rất nhanh đi tìm Tứ Bảo, Tứ Bảo nhất định phải nhớ kỹ, đợi lát nữa nhất định phải tìm cơ hội chạy"
Dư đại nương vừa dứt lời, thì thấy Dư lão hán sắc mặt bất thiện bên kia đi tới, ông trực tiếp kéo bà bên cạnh nàng ra, một tay nắm chặt Tứ Bảo.
"Nhanh lên đem nương ngươi kéo ra" Dư lão hán mặt vô tình sai sử Dư Nhị Bảo, lập tức lại nói:" Ta đây cũng là muốn tốt cho nàng, cô nương mười sáu tuổi cả ngày si ngốc ngơ ngác, đã có người muốn, gả ra ngoài thì như thế nào,ngươi cũng đừng không biết đủ"
Dư Nhị Bảo có chút khó khăn đi kéo Dư đại nương, lại bị Dư đại nương hết sức hất ra.
Dư đại nương nhặt cây cái cào ở góc tường, trực tiếp bổ nhào vào Dư lão hán cùng Trương què ở giữa sân, giống như phát điên đem cào trong đánh tới.
"Ngươi nói bậy! Khuê nữ của ta rất cơ trí, ngươi đừng mơ tưởng bán nàng!"
Bà vung loạn cái cào trong tay, trực tiếp đánh vào đầu Dư lão hán cùng lên mình Trương què đứng bên kia.
Dư lão hán đau đến kêu to, Tứ bảo vội tránh khỏi tay ông, cất chạy ra bên ngoài.
" Còn thất thần ở đó làm gì, mau bắt lấy nàng!" Trương què bất chấp đau, thấy Tứ Bảo muốn chạy liền hướng Dư Nhị Bảo hô to.
Dư Nhị Bảo bị Trương què rống một tiếng hoàn hồn, làm bộ liền đuổi theo.
Dư đại nương sao có thể để Nhị Bảo đi bắt Tứ Bảo, liền dùng cái cào đập lên vai nó một cái làm nó ngã trên mặt đất, om sòm kêu đau.
Dư lão hán hồi sức siết chặt cây cào trong tay Dư đại nương làm bà thuận thế ngã xuống mặt đất.
Trương què thấy thế vội vàng đi bắt Tứ Bảo, nàng thấy hắn tới, phút chốc ngồi xổm xuống, làm Trương què bắt hụt thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt trên đất.
Tứ Bảo từ bên cạnh đầu Dư Nhị Bảo nhặt túi vải đã bị dẫm lên, có chút chần chờ nhặt mấy quả táo, sau đó đứng lên cũng không quay đầu mà chạy ra ngoài.
Trương què còn muốn đuổi theo, Dư đại nương bị Dư lão hán làm té ngã trên đất bỗng vươn tay nắm chặt cái chân của người què, gắt gao ngăn chặn để hắn không có cách nào tiến lên.
Dư lão hán cũng bị bà cứng rắn nắm chặt bên hông quần áo, ông tức giận đến liên tục vung mấy quyền với bà.
Bên kia Trương què trơ mắt nhìn Tứ Bảo chạy ra khỏi nhà, tức muốn hộc máu quay lại đá bà mấy cái.
Đá đến Dư đại nương nhịn không được cuộn tròn thân thể, cũng không buông tay đang cứng rắn nắm lấy hai người.
Mắt thấy Dư đại nương đã ngất đi, Dư Nhị Bảo nằm trên mặt đất bỗng nhiên bò dậy, một tay đem Trương què hất ra, đem thân mình che trước mặt bà.
"Cha! Đủ rồi, đừng đánh, đánh tiếp liền xảy ra chuyện đó" Vừa nói vừa nhìn về phía Trương què:" Ngươi cũng dừng tay, đây là nương ta, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đá chết bà?"
Dư lão hán bị Dư Nhị Bảo quát một tiếng, cũng bình tĩnh lại dừng động tác, một tay lấy tay bà đang nắm quần áo mình ra, phẫn nộ đẩy Trương què ra một chút.
Dù nói thế nào thì đây cũng là vợ ông.
" Tiếp tục đánh như thế cũng vô dụng, nhanh chóng đuổi theo đi, nàng là một cô nương đầu ốc có vấn đề, chạy cũng không được bao xa."
Dư lão hán ánh mắt phức tạp nhìn Dư đại nương xỉu trên đất, tay vuốt túi bạc để trong ngực, ngữ khí có chút cô đơn.
Lập tức cùng Trương què đuổi theo.
Bên ngoài, Dư Ngũ Nha đờ đẫn đứng cạnh cửa,nó thấy Tứ Bảo vội vàng hấp tấp chạy ra, Dư lão hán hỏi nó một chút về nàng, nó liền vội vàng chỉ phương hướng Tứ Bảo chạy trốn.
Vừa mới mưa nên trên mặt đường toàn vũng bùn, bước chân nàng có chút không ổn định, cố hết sức theo đường bùn kia chạy về phía trước, một đường chạy tới cửa thôn.
Nàng muốn quay đầu lại xem nhưng nàng nghĩ đến lời bà đã dặn, một mực chạy, không thể quay đầu.
Bởi vì Dư gia ở cách xa những gia đình khác, căn bản không ai biết nhà bọn họ đã xảy ra chuyện gì, mấy hộ gia đình ở ven đường chỉ thấy Dư nha đầu kia chân trước chạy ra khỏi thôn, chân sau cha nàng liền mang theo Trương què đi theo ra ngoài.
Đều không ai để ý, cho rằng Dư Tứ Bảo ngay ngốc chạy ra bên ngoài, hoàn toàn không chú ý mặt nàng bị thương, còn đặt biệt có lòng tốt chỉ đường cho Dư lão hán.
Ngược lại, Thím vương mới từ trên trấn trở về, ở giữa đường gặp phải nàng nghiêng ngả lảo đảo mặt còn mang đầy vết thương không khỏi giật nảy mình.
Vội vàng kéo Tứ Bảo lại muốn hỏi chuyện nhưng nàng chỉ hoảng sợ phất tay tiếp tục đi về phía trước.
" Cùng thím nói, đây là thế nào?" Hai đầu lông mày của thím Vương nhăn đến có thể kẹp chết con ruồi,"Vậy ngươi nói cho thím biết ngươi muốn đi đâu?"
Có lẽ nhìn ra Tứ Bảo vội vàng, thím Vương đành phải đổi phương thức dò hỏi.
Tứ Bảo ngẩn người, ánh mắt sưng đỏ hiện lên vẻ mê mang, nhưng dưới chân vẫn bước không ngừng, hiện tại trong đầu nàng rất rối bời.
Thấy nàng gấp gáp như vậy, mặc dù thím Vương thay nàng khẩn trương, nhưng vẫn không muốn ngăn nàng lại, đành phải nhắc nhở nàng một câu:" Tiếp tục đi về phía đông đó chính là biển..."
Lời còn chưa bị nói xong, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn thím Vương, như nghĩ tới cái gì, gật gù đắc ý muốn cho mình bình tĩnh một chút.
" Muốn tìm, Giang Nhị"
Chậm chạp lại kiên định nói ra mấy chữ, nói xong nàng cũng không quay đầu tiếp tục chạy về phía đông.
Thím Vương đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm thân ảnh nàng dần dần đi xa, sau đó quay đầu liền thấy hai người Dư lão hán cùng Trương què đuổi tới đây.
Không giống những nữ nhân khác trong thôn, thím Vương có thân hình cường tráng, tính tình nóng nảy, phần lớn người đều sẽ tương đối e dè, Dư lão hán cũng không ngoại lệ.
Hắn thở hỗn hển dừng trước mặt thím Vương, còn không kịp thở một ngụm khí thì Trương què dứng một bên đã vội vàng mở miệng không ngừng.
" Ngươi thấy Dư Tứ Bảo không?" Ngữ khí thập phần không khách khí.
Thím Vương thấy hắn hợp tình đúng lý như vậy, lại nhìn mặt Dư lão hán đầy mồ hôi, trong lòng có suy đoán, khó trách sao Tứ Bảo không bị dọa thành bộ dáng như vậy.
Vì thế tức giận hừ lạnh một tiếng:" A, thấy thì thế nào?"
" Ngươi đây là thái độ gì?"
Từ trước tới nay Trương què ngang tàn đã quên, đột nhiên nghe thím Vương dùng ngữ khí này nói chuyện cùng hắn, trong lòng thập phần khó chịu, ngữ khí càng tăng lên.
Thím Vương cũng không sợ hắn, buồn cười nhìn mặt già tự cho là hung ác của hắn, khinh thường lách qua hắn đi vào thôn.
Nhìn thấy thái độ như vậy làm Trương què chỉ cảm thấy vô cùng khó xử, hắn duỗi tay muốn ngăn thím Vương đứng lại, Dư lão hán đứng bên cạnh vội vàng giữ chặt hắn.
" Thôi bỏ đi, hiện tại tìm người quản trọng, Thím Vương, nếu ngươi thật sự thấy Tứ Bảo nhà ta, có thể nói cho ta biết nàng đã chạy đi đâu không?" Câu trước là nơi với Trương què, còn lại nửa câu sau là đang hỏi thím Vương.
Thái độ thật ra vô cùng thành khẩn, nếu thím Vương không nhìn thấy mặt bị thương của Tứ Bảo không chừng lúc này đã nói cho hắn biết.
Nhưng bây giờ Thím Vương dừng một chút, thập phần thống khoái chỉ tay về phía tây là hướng đi lên trấn, ngửa đầu nói:" Ầy, đi hướng kia rồi"
Sợ hắn không tin, thím Vương tiếp tục nói:" Cả người lộn xộn, lại vội vội vàng vàng, nhìn giống như bị chó rượt, ta là người lớn như vậy nhưng nàng cũng không thấy, liền cứ vậy cũng không đầu chạy đi về hướng kia"
Dư lão hán nghe nói như vậy cảm thấy vô cùng chuẩn xác, trong lòng hoàn toàn tin lời của thím Vương, hắn cùng Trương què hai người tin tưởng không nghi ngờ liền đuổi theo hướng đi trấn trên.
Nửa đường Dư lão hán mới bất tri bất giác nhớ lại, cái gì mà giống như bị chó rượt? Đó còn không phải đang nói hắn là chó sao?
Con mẹ nó thế mà còn nói quanh co để mắng hắn.
" Này bà nương mới nảy có phải mắng chúng ta hay không?" Hiển nhiên Trương què cũng nghĩ đến chuyện này, mở miệng hỏi.
Sắc mặt Dư lão hán cực kỳ khó coi, xanh mặt đi phía trước không lên tiếng.
" Con mẹ nó thật là đen đủi!" Trương què mắng một tiếng.
Bên kia, Tứ Bảo một đường chạy chậm rốt cuộc cũng chạy tới bờ biển, nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, cả người đều choáng váng.
Nàng dọc theo bờ biển chậm rãi đi tới, đi một hồi lâu, thấy lác đác mấy cái lều tranh đơn sơ lưa thưa trên bờ biển.
Tứ Bảo ngó trái ngó phải, cuối cùng chọn một cái lều tranh nhìn coi sạch sẽ ngăn nắp ngồi xuống.
Từ trấn trên trở về, Giang Thụ Hân còn ở trên nửa đường, giờ phút này đang ngồi trên thuyền mệt mỏi không thôi, buổi sáng bắt cá đưa đến trấn trên cho Lý Sở bán, buổi chiều mang theo người tới bờ biển chơi, kết quả muội muội Lý Sở không biết ai làm bị thương lúc này còn đang nằm trong y quán.
Người là cô mang tới, tất nhiên cô phải phụ trách đưa trở về, như vậy tới tới lui lui vài lần, Giang Thụ Hân cảm thấy chính mình sáng mai sẽ không đứng dậy nổi.
Thuyền đánh cá dần cập bờ, cô đứng thẳng người từ trên thuyền nhanh chóng đi xuống, kéo dây thừng cột vào cọc bên bờ, đem thuyền cá cố định lại.
Bởi vì nhà tranh cách bờ biển một khoảng cách nhất định, cô đi vào trong chốc lát mới thấy dưới mái hiên có một cô nương tóc tai bù xù đang ngồi, nhìn không thấy rõ diện mạo.
Điều này làm cho Giang Thụ Hân nhăn mi lại, cô ngược lại muốn nhìn xem, đến cuối cùng người nào không có mắt lá gan lớn như vậy.
Ngay sau đó có một thân ảnh nổi giận đùng đùng trực tiếp vọt tới bên cạnh Trương què, một tay đem hắn hất tung trên mặt đất.
Tứ Bảo thấy người tới, bỗng nhiên nước trong hốc mắt liền ngừng, nàng nâng cuống họng, nhỏ giọng kêu:" Nương"
Dư đại nương bị bộ dáng này của nàng làm đau lòng muốn chết, vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực.
"Tứ Bảo, nương ở đây, không sợ a!"
Nói xong, Dư đại nương liền nhìn nam nhân trong sân, ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
Trương què bị quăng ngã trên mặt đất, xoa cái mông bị ngã đau, hướng Dư đại nương chửi ầm lên:" Ngươi cái bà điên dựa vào đâu mà đẩy lão tử, con gái ngươi đã được lão tử dùng tiền mua lại! Nàng hiện tại là người của ta"
Nghe Trương què nói làm bà cả người cứng đờ sửng sờ ngay tại chỗ, nàng không dám tin nhìn chằm chằm thẳng về Dư lão hán đứng bất động một bên.
" Lời hắn nói chính là sự thật?"
Dư lão hán vốn còn nghĩ thừa dịp Dư đại nương không có ở nhà, để Trương què trực tiếp mang người đi về trước rồi giải thích với bà sau, hắn chưa từng nghĩ náo loạn đến nông nỗi này, bất chấp tất cả nói.
" Sao có thể nói là bán, người ta chỉ nghĩ lấy Tứ Bảo nhà chúng ta làm tức phụ, cho một chút ngân lương làm sính lễ không phải rất bình thường sao?"
Dư đại nương nghe được lời hắn nói, cảm thấy trời đất quay cuồng đổ sụp xuống, bà tức muốn hộc máu chỉ Dư lão hán:" Ngươi có phải bị hóa điên rồi không? Tứ Bảo mới có mười sáu, còn hắn là Trương què đã sáu mươi, ngươi muốn gả nữ nhi thì cũng không cần phải gả như thế này? Ta thấy chính là tiền đã rơi vào mắt rồi!"
Nói xong Dư đại nương ôm Tứ Bảo ngồi dưới đất, lên tiếng rống to:" Ta không đồng ý, có bao nhiêu tiền ta cũng không đồng ý đem Tứ Bảo bán cho Trương què!"
Dư Ngũ Nha đi theo sau lưng bà vào nhà, bị một màn này dọa sợ trực tiếp đứng ngây ngốc ở cửa.
Trương què cùng Dư lão hán bị bà mắng, sắc mặt hai người vô cùng khó coi.
Trong lòng Trương què tức giận không thôi, cũng không giả vờ khách khí với Dư lão hán nữa, trực tiếp đem sự tình đặt lên người Dư lão hán:" Khuê nữ nhà các ngươi thật khó cưới, vừa đưa tiền vừa bị đánh rồi bị mắng, con mẹ nó thật đen đủi, một là đem tiền trả cho ta hai là mau đem người cho ta"
Lời nói này làm sắc mặt Dư lão hán lúc xanh lúc trắng, khó coi cực kỳ, trong lòng âm thầm nổi nóng, con mẹ nó cho có mấy đồng tiền bẩn liền có thể lên trời cao.
Nhưng ông không chút nào nhận ra, chính mình thấy tiền liền sáng mắt và phát cuồng cỡ nào.
Dư lão hán nhìn Trương què, cũng không dám nặng lời, cuối cùng cũng vì tiền mà ông chỉ có thể ăn nói khép nép với Trương què.
Dư đại nương thấy rõ ràng vẻ mặt hắn tươi cười lấy lòng thì trong lòng không ngừng tuôn trào cảm xúc tuyệt vọng.
Dù sao Dư đại nương đã biết rõ tính xấu của Dư lão hán, bà cúi đầu bên tai Tứ Bảo nhẹ nhàng mở miệng:" Tứ Bảo, chờ một chút nương thay con ngăn bọn họ lại, con liền chạy ra ngoài, một mực chạy không cần quay đầu lại, biết không?"
Tứ Bảo nhìn nương mình, trên mặt còn mang theo nước mắt, đưa tay giật nhẹ ống tay áo bà, không hiểu hướng Dư đại nương nghiêng đầu một chút.
Dư đại nương hiểu ý nàng, nhẹ giọng nói:" Nương cũng sẽ rất nhanh đi tìm Tứ Bảo, Tứ Bảo nhất định phải nhớ kỹ, đợi lát nữa nhất định phải tìm cơ hội chạy"
Dư đại nương vừa dứt lời, thì thấy Dư lão hán sắc mặt bất thiện bên kia đi tới, ông trực tiếp kéo bà bên cạnh nàng ra, một tay nắm chặt Tứ Bảo.
"Nhanh lên đem nương ngươi kéo ra" Dư lão hán mặt vô tình sai sử Dư Nhị Bảo, lập tức lại nói:" Ta đây cũng là muốn tốt cho nàng, cô nương mười sáu tuổi cả ngày si ngốc ngơ ngác, đã có người muốn, gả ra ngoài thì như thế nào,ngươi cũng đừng không biết đủ"
Dư Nhị Bảo có chút khó khăn đi kéo Dư đại nương, lại bị Dư đại nương hết sức hất ra.
Dư đại nương nhặt cây cái cào ở góc tường, trực tiếp bổ nhào vào Dư lão hán cùng Trương què ở giữa sân, giống như phát điên đem cào trong đánh tới.
"Ngươi nói bậy! Khuê nữ của ta rất cơ trí, ngươi đừng mơ tưởng bán nàng!"
Bà vung loạn cái cào trong tay, trực tiếp đánh vào đầu Dư lão hán cùng lên mình Trương què đứng bên kia.
Dư lão hán đau đến kêu to, Tứ bảo vội tránh khỏi tay ông, cất chạy ra bên ngoài.
" Còn thất thần ở đó làm gì, mau bắt lấy nàng!" Trương què bất chấp đau, thấy Tứ Bảo muốn chạy liền hướng Dư Nhị Bảo hô to.
Dư Nhị Bảo bị Trương què rống một tiếng hoàn hồn, làm bộ liền đuổi theo.
Dư đại nương sao có thể để Nhị Bảo đi bắt Tứ Bảo, liền dùng cái cào đập lên vai nó một cái làm nó ngã trên mặt đất, om sòm kêu đau.
Dư lão hán hồi sức siết chặt cây cào trong tay Dư đại nương làm bà thuận thế ngã xuống mặt đất.
Trương què thấy thế vội vàng đi bắt Tứ Bảo, nàng thấy hắn tới, phút chốc ngồi xổm xuống, làm Trương què bắt hụt thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt trên đất.
Tứ Bảo từ bên cạnh đầu Dư Nhị Bảo nhặt túi vải đã bị dẫm lên, có chút chần chờ nhặt mấy quả táo, sau đó đứng lên cũng không quay đầu mà chạy ra ngoài.
Trương què còn muốn đuổi theo, Dư đại nương bị Dư lão hán làm té ngã trên đất bỗng vươn tay nắm chặt cái chân của người què, gắt gao ngăn chặn để hắn không có cách nào tiến lên.
Dư lão hán cũng bị bà cứng rắn nắm chặt bên hông quần áo, ông tức giận đến liên tục vung mấy quyền với bà.
Bên kia Trương què trơ mắt nhìn Tứ Bảo chạy ra khỏi nhà, tức muốn hộc máu quay lại đá bà mấy cái.
Đá đến Dư đại nương nhịn không được cuộn tròn thân thể, cũng không buông tay đang cứng rắn nắm lấy hai người.
Mắt thấy Dư đại nương đã ngất đi, Dư Nhị Bảo nằm trên mặt đất bỗng nhiên bò dậy, một tay đem Trương què hất ra, đem thân mình che trước mặt bà.
"Cha! Đủ rồi, đừng đánh, đánh tiếp liền xảy ra chuyện đó" Vừa nói vừa nhìn về phía Trương què:" Ngươi cũng dừng tay, đây là nương ta, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đá chết bà?"
Dư lão hán bị Dư Nhị Bảo quát một tiếng, cũng bình tĩnh lại dừng động tác, một tay lấy tay bà đang nắm quần áo mình ra, phẫn nộ đẩy Trương què ra một chút.
Dù nói thế nào thì đây cũng là vợ ông.
" Tiếp tục đánh như thế cũng vô dụng, nhanh chóng đuổi theo đi, nàng là một cô nương đầu ốc có vấn đề, chạy cũng không được bao xa."
Dư lão hán ánh mắt phức tạp nhìn Dư đại nương xỉu trên đất, tay vuốt túi bạc để trong ngực, ngữ khí có chút cô đơn.
Lập tức cùng Trương què đuổi theo.
Bên ngoài, Dư Ngũ Nha đờ đẫn đứng cạnh cửa,nó thấy Tứ Bảo vội vàng hấp tấp chạy ra, Dư lão hán hỏi nó một chút về nàng, nó liền vội vàng chỉ phương hướng Tứ Bảo chạy trốn.
Vừa mới mưa nên trên mặt đường toàn vũng bùn, bước chân nàng có chút không ổn định, cố hết sức theo đường bùn kia chạy về phía trước, một đường chạy tới cửa thôn.
Nàng muốn quay đầu lại xem nhưng nàng nghĩ đến lời bà đã dặn, một mực chạy, không thể quay đầu.
Bởi vì Dư gia ở cách xa những gia đình khác, căn bản không ai biết nhà bọn họ đã xảy ra chuyện gì, mấy hộ gia đình ở ven đường chỉ thấy Dư nha đầu kia chân trước chạy ra khỏi thôn, chân sau cha nàng liền mang theo Trương què đi theo ra ngoài.
Đều không ai để ý, cho rằng Dư Tứ Bảo ngay ngốc chạy ra bên ngoài, hoàn toàn không chú ý mặt nàng bị thương, còn đặt biệt có lòng tốt chỉ đường cho Dư lão hán.
Ngược lại, Thím vương mới từ trên trấn trở về, ở giữa đường gặp phải nàng nghiêng ngả lảo đảo mặt còn mang đầy vết thương không khỏi giật nảy mình.
Vội vàng kéo Tứ Bảo lại muốn hỏi chuyện nhưng nàng chỉ hoảng sợ phất tay tiếp tục đi về phía trước.
" Cùng thím nói, đây là thế nào?" Hai đầu lông mày của thím Vương nhăn đến có thể kẹp chết con ruồi,"Vậy ngươi nói cho thím biết ngươi muốn đi đâu?"
Có lẽ nhìn ra Tứ Bảo vội vàng, thím Vương đành phải đổi phương thức dò hỏi.
Tứ Bảo ngẩn người, ánh mắt sưng đỏ hiện lên vẻ mê mang, nhưng dưới chân vẫn bước không ngừng, hiện tại trong đầu nàng rất rối bời.
Thấy nàng gấp gáp như vậy, mặc dù thím Vương thay nàng khẩn trương, nhưng vẫn không muốn ngăn nàng lại, đành phải nhắc nhở nàng một câu:" Tiếp tục đi về phía đông đó chính là biển..."
Lời còn chưa bị nói xong, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn thím Vương, như nghĩ tới cái gì, gật gù đắc ý muốn cho mình bình tĩnh một chút.
" Muốn tìm, Giang Nhị"
Chậm chạp lại kiên định nói ra mấy chữ, nói xong nàng cũng không quay đầu tiếp tục chạy về phía đông.
Thím Vương đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm thân ảnh nàng dần dần đi xa, sau đó quay đầu liền thấy hai người Dư lão hán cùng Trương què đuổi tới đây.
Không giống những nữ nhân khác trong thôn, thím Vương có thân hình cường tráng, tính tình nóng nảy, phần lớn người đều sẽ tương đối e dè, Dư lão hán cũng không ngoại lệ.
Hắn thở hỗn hển dừng trước mặt thím Vương, còn không kịp thở một ngụm khí thì Trương què dứng một bên đã vội vàng mở miệng không ngừng.
" Ngươi thấy Dư Tứ Bảo không?" Ngữ khí thập phần không khách khí.
Thím Vương thấy hắn hợp tình đúng lý như vậy, lại nhìn mặt Dư lão hán đầy mồ hôi, trong lòng có suy đoán, khó trách sao Tứ Bảo không bị dọa thành bộ dáng như vậy.
Vì thế tức giận hừ lạnh một tiếng:" A, thấy thì thế nào?"
" Ngươi đây là thái độ gì?"
Từ trước tới nay Trương què ngang tàn đã quên, đột nhiên nghe thím Vương dùng ngữ khí này nói chuyện cùng hắn, trong lòng thập phần khó chịu, ngữ khí càng tăng lên.
Thím Vương cũng không sợ hắn, buồn cười nhìn mặt già tự cho là hung ác của hắn, khinh thường lách qua hắn đi vào thôn.
Nhìn thấy thái độ như vậy làm Trương què chỉ cảm thấy vô cùng khó xử, hắn duỗi tay muốn ngăn thím Vương đứng lại, Dư lão hán đứng bên cạnh vội vàng giữ chặt hắn.
" Thôi bỏ đi, hiện tại tìm người quản trọng, Thím Vương, nếu ngươi thật sự thấy Tứ Bảo nhà ta, có thể nói cho ta biết nàng đã chạy đi đâu không?" Câu trước là nơi với Trương què, còn lại nửa câu sau là đang hỏi thím Vương.
Thái độ thật ra vô cùng thành khẩn, nếu thím Vương không nhìn thấy mặt bị thương của Tứ Bảo không chừng lúc này đã nói cho hắn biết.
Nhưng bây giờ Thím Vương dừng một chút, thập phần thống khoái chỉ tay về phía tây là hướng đi lên trấn, ngửa đầu nói:" Ầy, đi hướng kia rồi"
Sợ hắn không tin, thím Vương tiếp tục nói:" Cả người lộn xộn, lại vội vội vàng vàng, nhìn giống như bị chó rượt, ta là người lớn như vậy nhưng nàng cũng không thấy, liền cứ vậy cũng không đầu chạy đi về hướng kia"
Dư lão hán nghe nói như vậy cảm thấy vô cùng chuẩn xác, trong lòng hoàn toàn tin lời của thím Vương, hắn cùng Trương què hai người tin tưởng không nghi ngờ liền đuổi theo hướng đi trấn trên.
Nửa đường Dư lão hán mới bất tri bất giác nhớ lại, cái gì mà giống như bị chó rượt? Đó còn không phải đang nói hắn là chó sao?
Con mẹ nó thế mà còn nói quanh co để mắng hắn.
" Này bà nương mới nảy có phải mắng chúng ta hay không?" Hiển nhiên Trương què cũng nghĩ đến chuyện này, mở miệng hỏi.
Sắc mặt Dư lão hán cực kỳ khó coi, xanh mặt đi phía trước không lên tiếng.
" Con mẹ nó thật là đen đủi!" Trương què mắng một tiếng.
Bên kia, Tứ Bảo một đường chạy chậm rốt cuộc cũng chạy tới bờ biển, nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, cả người đều choáng váng.
Nàng dọc theo bờ biển chậm rãi đi tới, đi một hồi lâu, thấy lác đác mấy cái lều tranh đơn sơ lưa thưa trên bờ biển.
Tứ Bảo ngó trái ngó phải, cuối cùng chọn một cái lều tranh nhìn coi sạch sẽ ngăn nắp ngồi xuống.
Từ trấn trên trở về, Giang Thụ Hân còn ở trên nửa đường, giờ phút này đang ngồi trên thuyền mệt mỏi không thôi, buổi sáng bắt cá đưa đến trấn trên cho Lý Sở bán, buổi chiều mang theo người tới bờ biển chơi, kết quả muội muội Lý Sở không biết ai làm bị thương lúc này còn đang nằm trong y quán.
Người là cô mang tới, tất nhiên cô phải phụ trách đưa trở về, như vậy tới tới lui lui vài lần, Giang Thụ Hân cảm thấy chính mình sáng mai sẽ không đứng dậy nổi.
Thuyền đánh cá dần cập bờ, cô đứng thẳng người từ trên thuyền nhanh chóng đi xuống, kéo dây thừng cột vào cọc bên bờ, đem thuyền cá cố định lại.
Bởi vì nhà tranh cách bờ biển một khoảng cách nhất định, cô đi vào trong chốc lát mới thấy dưới mái hiên có một cô nương tóc tai bù xù đang ngồi, nhìn không thấy rõ diện mạo.
Điều này làm cho Giang Thụ Hân nhăn mi lại, cô ngược lại muốn nhìn xem, đến cuối cùng người nào không có mắt lá gan lớn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.