Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê
Chương 25
Tây Minh Thần Trùng
20/03/2024
Sáng sớm đường phố theo mặt trời lên cao, thì người cũng càng nhiều lên.
Tứ Bảo ngồi ở trên ghế nhỏ, trên tay cầm cái muỗng, một ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn tào phở nóng hổi, mà Giang Thụ Hân đang ngồi ở bên cạnh, bưng chén uống mấy ngụm thì đã uống xong rồi, xong rồi cô buồn chán nhìn chằm chằm Tứ Bảo.
Tứ Bảo cho rằng cô vội vã phải đi, nhìn thoáng qua cô, vội vàng bưng chén uống từng ngụm từng ngụm, sau đó liền làm cho mình bị sặc.
“ Khụ, khụ khụ”
Cô không khỏi vươn tay giúp nàng vỗ vỗ sau lưng:“ Ăn gấp như vậy làm gì?”
Nàng giương mắt nhìn cô, mặt có chút hồng do sặc.
Chóp mũi cùng hốc mắt cũng hồng hồng, giống như một con thỏ bị kinh sợ, nhưng vẫn là một con thích ăn.
“ Nhìn ta làm gì?” Cô gõ gõ cái trán nàng, mở miệng nói.
Lúc này Tứ Bảo mới ngoan ngoãn cúi đầu, ôm chén tiếp tục ăn.
Bà bà bán tào phở đứng ở một bên thấy cảnh này, sửng sốt chớp mắt một cái, nhìn không ra, cái cô nương này, dường như không giống với người khác đâu.
Bất quá bà cũng không mở miệng hỏi nhiều, đứng ở một bên bận rộn việc mua bán của mình.
Chờ đến khi Tứ Bảo ăn xong, cô rót một ít nước cho nàng uống, đứng dậy đóng gói hai phần tào phở, rồi dẫn nàng về Lý gia.
Canh giờ này, người tiến đến mua cá đặc biệt nhiều, Lý Sở ở trước cửa buôn bán, ở trong phòng sau còn tiểu cô nương Lý Niệm mới rời giường không ai quản.
Cô ném một phần tào phở cho Lý Sở đang vội vàng kia, lại để Tứ Bảo bưng một chén khác đưa đến phòng sau cho Lý Niệm.
Tứ Bảo:“ Ngươi ăn”
“ Òa, tỷ tỷ xinh đẹp tới!” Lý Niệm còn tưởng rằng mình hoa mắt, liền không quan tâm đến ăn mà hướng phía nàng kinh hỉ nói.
Tứ Bảo bị nhiệt tình của nó làm hoảng sợ, nàng nhìn thân thể nó rồi lùi về sau, gật đầu một cái, sau đó chỉ tay vào tào phớ rồi lặp lại:“ Ngươi ăn”
Lý Niệm lúc này mới liếc mắt nhìn tào phở kia, cũng không lấy muỗng, liền bưng chén lên uống một ngụm, vẫn như cũ nhìn Tứ Bảo.
“ Tỷ tỷ, ngươi cố ý tới tìm ta chơi sao?”
Tứ Bảo không biết nên trả lời thế nào, nàng nghĩ một lúc, vẫn là thành thật nói:“ Giang Nhị, dẫn ta tới, ăn ngon”
Tuy lời nói như vậy, nhưng Lý Niệm nghe thì cho rằng Giang Nhị cố ý mang Tứ Bảo tới tìm nó chơi.
Tốc độ ăn của tiểu cô nương nhanh hơn nhiều so với Tứ Bảo, một chén tào phớ chỉ trong chốc lát đã bị Lý Niệm uống sạch sẽ.
Uống xong, nó đứng dậy lôi kéo nàng đi vào phòng mình, một tiểu cô nương lùn lùn, đứng ở trước mặt nàng, chỉ cao đến ngang ngực nàng, trên đầu thì tóc mềm oặt không ai giúp chải, lung tung rối loạn.
Tứ Bảo nhìn đầu nhỏ của Lý Niệm, ngây thơ mờ mịt bị nó dẫn tới phòng của mình.
Trong phòng đầy những món đồ chơi lớn bé trên đất, đều là những thứ nàng chưa từng thấy, Tứ Bảo nhìn một vòng, sau đó bị một con ngựa gỗ đặt ở giữa phòng hấp dẫn lấy.
Ngựa gỗ nhỏ cao cỡ nửa người, thân trên được may một tầng dày những sợi bông sinh động như thật, trên đỉnh đầu ngựa nhỏ có một túm lông cao cấp màu xám trắng, nhìn cực kỳ đáng yêu.
“ Tỷ tỷ, ta có rất nhiều đồ chơi vui, hôm nay chúng ta cùng nhau chơi đi” Lý Niệm tràn đầy phấn khởi bế lên một chú hổ bông ngây thơ chất phác, đi đến trước mặt nàng, muốn mời nàng cùng nhau chơi.
Tứ Bảo tự nhiên rất vui, nàng gật gật đầu, liền học bộ dáng của Lý Niệm, ngồi trên mặt đất.
Hai người ở trong phòng chơi, còn cô cùng Lý Sở ở ngoài đang bận rộn.
“ Tiểu Lý, cho đại gia ta một con cá!”
Đại gia đã có tuổi chống quải trượng, đầu tóc hoa râm, chòm râu bên miệng cũng sáng choang, nhưng mười phần uy nghiêm, hắn đứng ở cửa nhìn về phía Lý Sở kêu.
Lý Sở tay chân lanh lẹ cầm lấy dây cỏ, từ hồ cá bắt lên một con cá hình thể to mọng, giúp hắn buộc dây vào, rồi sau đó cẩn thận giúp hắn treo lên quải trượng.
“ Trâu đại gia, cá tốt mà ngài muốn”
Trâu đại gia gỡ xuống một xâu tiền từ bên hông, Lý Sở tiếp nhận, từ bên trong lấy ra mười lăm văn tiền, rồi đem toàn bộ tiền đồng dư lại trả cho hắn.
“ Thu ngài mười lăm văn, tiền cùng cá đưa cho ngài”
Trâu đại gia vừa lòng lấy cá đi.
Cô ở một bên giúp y làm trợ thủ, chỉ chốc lát sau, cá liền bán đã gần hết.
“ Trương què kia, đoán chừng phải ở đại lao nghỉ ngơi một hai năm”
Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, Lý Sở vừa ăn vừa cùng cô trò chuyện.
Cô nghe vậy thì vẻ mặt bất mãn, cầm một đồng tiền gõ gõ trên bàn:“ Thời gian này quá ngắn, thiệt thòi cho ta lúc trước còn tìm một người chuyên đi hỏi thăm chuyện của hắn”
“ Ai, sự việc kia cũng mười mấy hai mươi năm trước, có thể bắt hắn đi vào cũng không tệ” Ngược lại, Lý Sở tương đối hiểu gật đầu.
Tiếp tục nói:“ Thật nhìn không ra, Trương què khi còn trẻ đã giết người”
Cô tiện tay bưng ly trà trên bàn uống một ngụm, không quan tâm nói:“ Bằng không thì ngươi cho rằng vì sao cái chân kia của hắn bị què?”
“ Không thể tưởng tượng được a” Lý Sở một hơi đem tào phớ trong chén uống xong, lẩm bẩm nói:“ Thiếu nợ không trả còn động thủ giết người đòi nợ, lần này còn bị ngươi lật ra”
“ A”
Cô hừ lạnh một tiếng, hững hờ cười cười:“ Ngươi cho rằng ta muốn quản chuyện này? Là do hắn tự tìm”
Lý Sở chịu phục hướng phía cô chấp tay một cái, bộ dáng mười phần xốc nổi, tán thường nói:“ Thật không hổ là Giang Nhị! Trương què xem như ngã, trong nhà lao đều là ăn thịt người không nhả xương, lần này đi vào, đoán chừng rất khó chịu”
Cô lười nhiều lời cùng với y, nhìn thoáng qua ngoài phòng, liền đứng lên đi vào phòng sau.
Một mình Lý Sở ở phía trước thu dọn sạp hàng.
Tiến vào hậu viện, cô liền nghe được một trận cười vui vẻ của tiểu cô nương từ trong phòng truyền ra, nghe được âm thanh cực kỳ vui sướng.
Cô thả chậm bước chân, không nhanh không chậm đi đến trước cửa phòng. Mở cửa hướng vào trong sát vào tường, cô liếc mắt một cái liền thấy Tứ Bảo ngồi dưới đất, cùng Lý Niệm trước mặt nàng không ngừng líu lo.
Tứ Bảo ngẩng cổ ngồi dưới đất, vô cùng cao hứng nhìn Lý Niệm đang vui vẻ chia sẻ những món đồ chơi của mình, nàng yên tĩnh, trên mặt mang theo một tia mỉm cười ngọt ngào, nghiêm túc lắng nghe.
Cô cũng không tùy tiện quấy rầy các nàng, chỉ đứng ở bên ngoài nhìn, có lẽ thời gian đã ngẩng đầu có chút lâu, Tứ Bảo có chút không thoải mái lắc lắc đầu, nhưng Lý Niệm còn đang nói, cầm một quả cầu toàn lông gà quơ tay múa chân biểu thị cho Tứ Bảo.
Lúc này cô mới không đứng nữa, tay chân nhẹ nhàng đi vào, ngồi xổm sau lưng nàng, đưa tay giúp nàng đỡ lấy phía sau cái cổ có chút ê ẩm.
Tứ Bảo sửng sốt, quay đầu lại nhìn, thấy là cô, liền yên tâm đem đầu dựa vào trên tay cô.
“A!”
Chơi đến vô cùng vui vẻ, Lý Niệm quay đầu đã nhìn thấy cô, bị dọa sợ hét lên một tiếng, quả cầu lông gà trong tay cũng rơi xuống đất.
“....” Mặt cô đầy hắc tuyến, cô không vui nhìn Lý Niệm, lại không mở miệng.
Tứ Bảo có chút không rõ nhìn Lý Niệm, hỏi:“ Không, chơi sao?”
“ Nha, chơi” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Niệm đỏ lên, bởi vì tự mình dọa mình mà ngượng ngùng hướng cô nói:“ Thật xin lỗi nha, Giang Nhị tỷ tỷ, ngươi đột nhiên tiến vào mà không nói lời nào, thật sự hù chết người”
Lần này sắc mặt cô mới tốt lên một chút, gật gật đầu với nó, ra hiệu tiếp tục chơi, không cần để ý tới cô.
Cô đi theo hai tiểu cô nương ở trong phòng đợi chốc lát, chờ đến khi nàng cùng Lý Niệm mệt mỏi, cô mới nhẹ nhàng đỡ nàng đứng dậy.
“ Muốn trở về không?”
Nàng còn có chút không thỏa mãn, ánh mắt trông mong nhìn những món đồ chơi tán loạn trên mặt đất, cuối cùng rơi lên ngựa gỗ nhỏ kia.
Cô nhìn theo ánh mắt nàng, liền thấy ngựa gỗ xấu hoắc kia, thuận miệng hỏi:“ Thích cái kia?”
“ Không, không được” Tứ Bảo nhẹ nhàng lắc đầu, nàng chính là đại cô nương đã gả cho người, món đồ chơi đó là của tiểu muội muội, nàng mới không cần đoạt của nó đâu.
Cô cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, thấy nàng lắc đầu, thì cũng không hỏi nhiều, giúp nàng lau mồ hôi bên thái dương, vừa dẫn nàng đứng dậy đi ra ngoài phòng.
Một bên, Lý Niệm vội vàng đi theo phía sau hai người.
Lý Sở ở ngoài phòng tính toán, thấy cô đi ra, liền lấy một nửa số đồng tiền trên mặt bàn đưa cho cô:“ Nha, tiền kiếm được hôm nay, mỗi người một nữa”
Cô không khách khí tiếp nhận, tiện tay nhét vào ống tay áo:“ Vậy hôm nay ta liền dẫn theo Tứ Bảo đi về trước “
“ Này, đi liền sao, không ở ăn cơm trưa với ta?”
Cô lắc đầu, lấy sọt cá cầm lên, Tứ Bảo hướng về phía Lý Niệm vẫn luôn đi theo phía sau phất phất tay, sau đó đi đến sau lưng cô, đi theo cô.
Lý Niệm có chút lưu luyến không rời vịn vào khung cửa sổ, nhìn cô và nàng dần dần đi xa.
Rời khỏi nhà Lý Sở, cô cũng không dẫn nàng lập tức trở về, mà nắm tay dẫn nàng bắt đầu đi dạo trên đường phố.
Trên đường phố có rất nhiều quán nhỏ, có bán đồ trang trí, đồ chơi, đủ loại kiểu dáng, chủng loại phong phú.
Con mắt Tứ Bảo nhìn chăm chú, tay níu chặt vạt áo của cô, nhìn trái một chút, rồi nhìn một cái.
Có một mùi hương như có như không truyền đến, nàng liền không dời nổi bước chân, đứng yên tại chỗ nhìn cô.
Cô liền dẫn nàng đi về phía trước đến sạp hàng tỏa hương thơm kia, là bán bánh ngọt, bánh Phù Dung, bánh Quế Hoa, cùng nhiều loại khác.
Cô cũng không biết nàng thích ăn cái nào, dứt khoát kêu người bán hàng lấy mỗi loại một ít, chứa đầy một túi giấy, cũng mới có mười mấy văn tiền.
Tứ Bảo ôm lấy túi lớn bánh ngọt, cười rất thỏa mãn, nhỏ giọng nói lời cảm ơn với cô, cô nghe được làm tâm cũng mềm theo.
Ở một quầy hàng phía trước lại mua cho Tứ Bảo một vài món đồ chơi, lúc này cô mới dẫn nàng ngồi lên thuyền đánh cá trở về.
Tứ Bảo cảm thấy mỹ mãn ngồi trên thuyền đánh cá, nàng vẫn vô cùng khẩn trương như trước, cũng may không bao lâu cũng đã tới nhà.
Trên đường đi Tứ Bảo ôm lấy túi lớn bánh ngọt, miệng chảy đầy nước bọt nhưng không thể ăn, lúc này về tới nhà, nàng gấp không chờ nổi liền muốn mở ra ăn.
Nhưng vẫn đem túi giấy đưa cho cô, ngoan ngoãn hỏi:“ Giang Nhị, có thể ăn, sao?”
Cô không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, vội tiếp nhận túi, giúp nàng lấy mấy cái bánh ra sắp xếp gọn trên mâm sứ:“ Đương nhiên có thể ăn, đây đều là mua cho ngươi”
Tứ Bảo nghe vậy liền vui vẻ nhảy nhót, ôm lấy mâm sứ ngồi trước bàn, ngồi xuống rồi lại nhớ tới cái gì đó, đi tới chỗ giá trước treo khăn, cầm khăn lau tay tỉ mỉ sạch sẽ, sau đó mới dùng tay cầm bánh ngọt lên.
Tứ Bảo cầm lấy bánh ngọt ngửi ngửi, đi đến trước mặt cô, đưa cho cô:“ Giang Nhị ăn”
“ Cho ta ăn?” Cô nhìn nàng, trên mặt xẹt qua một tia ý cười, nhỏ giọng hỏi nàng.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, đem bánh ngọt đút vào miệng cô:“ Cho ngươi ăn, Tứ Bảo, thích ngươi”
Nghe nàng nói như thế, cô vô thức đưa tay nhéo nhéo gương mặt nàng, không tỏ ý kiến hỏi nàng:“ Thích ta mới cho ta ăn, hay là bởi vì ta mua cho ngươi đồ ăn ngon nên mới thích ta?”
“ Hắc hắc” Nàng nhẹ nhàng đẩy tay đang tác quái của cô ra, nhẹ nhàng cười ra tiếng, nàng chạy đến trước bàn ngồi xuống, bắt đầu cầm bánh ngọt lên ăn.
Cô thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng không cưỡng cầu nàng trả lời.
Thời gian một ngày thoáng cái đã trôi qua, buổi tối cô vẫn như thường ngày ra biển giăng cá, nhưng không có mang theo nàng, chỉ để nàng ở trên bờ đợi mình.
Cô dùng nhánh trúc làm một cái lều nhỏ giống như lều cá, cùng một đống lửa trại nhỏ, nàng đang ôm con thỏ vải của cô mua cho, một mình thành thật ngồi bên cạnh đống lửa chờ cô.
Chờ đến khi cô chống thuyền khoan thai về muộn, nàng đã mơ màng sắp ngủ.
Cô nhảy xuống đem thuyền cá buộc chặt, Tứ Bảo thấy cô liền nâng cao tinh thần, vui vẻ gọi cô:“ Giang Nhị!”
Tứ Bảo ngồi ở trên ghế nhỏ, trên tay cầm cái muỗng, một ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn tào phở nóng hổi, mà Giang Thụ Hân đang ngồi ở bên cạnh, bưng chén uống mấy ngụm thì đã uống xong rồi, xong rồi cô buồn chán nhìn chằm chằm Tứ Bảo.
Tứ Bảo cho rằng cô vội vã phải đi, nhìn thoáng qua cô, vội vàng bưng chén uống từng ngụm từng ngụm, sau đó liền làm cho mình bị sặc.
“ Khụ, khụ khụ”
Cô không khỏi vươn tay giúp nàng vỗ vỗ sau lưng:“ Ăn gấp như vậy làm gì?”
Nàng giương mắt nhìn cô, mặt có chút hồng do sặc.
Chóp mũi cùng hốc mắt cũng hồng hồng, giống như một con thỏ bị kinh sợ, nhưng vẫn là một con thích ăn.
“ Nhìn ta làm gì?” Cô gõ gõ cái trán nàng, mở miệng nói.
Lúc này Tứ Bảo mới ngoan ngoãn cúi đầu, ôm chén tiếp tục ăn.
Bà bà bán tào phở đứng ở một bên thấy cảnh này, sửng sốt chớp mắt một cái, nhìn không ra, cái cô nương này, dường như không giống với người khác đâu.
Bất quá bà cũng không mở miệng hỏi nhiều, đứng ở một bên bận rộn việc mua bán của mình.
Chờ đến khi Tứ Bảo ăn xong, cô rót một ít nước cho nàng uống, đứng dậy đóng gói hai phần tào phở, rồi dẫn nàng về Lý gia.
Canh giờ này, người tiến đến mua cá đặc biệt nhiều, Lý Sở ở trước cửa buôn bán, ở trong phòng sau còn tiểu cô nương Lý Niệm mới rời giường không ai quản.
Cô ném một phần tào phở cho Lý Sở đang vội vàng kia, lại để Tứ Bảo bưng một chén khác đưa đến phòng sau cho Lý Niệm.
Tứ Bảo:“ Ngươi ăn”
“ Òa, tỷ tỷ xinh đẹp tới!” Lý Niệm còn tưởng rằng mình hoa mắt, liền không quan tâm đến ăn mà hướng phía nàng kinh hỉ nói.
Tứ Bảo bị nhiệt tình của nó làm hoảng sợ, nàng nhìn thân thể nó rồi lùi về sau, gật đầu một cái, sau đó chỉ tay vào tào phớ rồi lặp lại:“ Ngươi ăn”
Lý Niệm lúc này mới liếc mắt nhìn tào phở kia, cũng không lấy muỗng, liền bưng chén lên uống một ngụm, vẫn như cũ nhìn Tứ Bảo.
“ Tỷ tỷ, ngươi cố ý tới tìm ta chơi sao?”
Tứ Bảo không biết nên trả lời thế nào, nàng nghĩ một lúc, vẫn là thành thật nói:“ Giang Nhị, dẫn ta tới, ăn ngon”
Tuy lời nói như vậy, nhưng Lý Niệm nghe thì cho rằng Giang Nhị cố ý mang Tứ Bảo tới tìm nó chơi.
Tốc độ ăn của tiểu cô nương nhanh hơn nhiều so với Tứ Bảo, một chén tào phớ chỉ trong chốc lát đã bị Lý Niệm uống sạch sẽ.
Uống xong, nó đứng dậy lôi kéo nàng đi vào phòng mình, một tiểu cô nương lùn lùn, đứng ở trước mặt nàng, chỉ cao đến ngang ngực nàng, trên đầu thì tóc mềm oặt không ai giúp chải, lung tung rối loạn.
Tứ Bảo nhìn đầu nhỏ của Lý Niệm, ngây thơ mờ mịt bị nó dẫn tới phòng của mình.
Trong phòng đầy những món đồ chơi lớn bé trên đất, đều là những thứ nàng chưa từng thấy, Tứ Bảo nhìn một vòng, sau đó bị một con ngựa gỗ đặt ở giữa phòng hấp dẫn lấy.
Ngựa gỗ nhỏ cao cỡ nửa người, thân trên được may một tầng dày những sợi bông sinh động như thật, trên đỉnh đầu ngựa nhỏ có một túm lông cao cấp màu xám trắng, nhìn cực kỳ đáng yêu.
“ Tỷ tỷ, ta có rất nhiều đồ chơi vui, hôm nay chúng ta cùng nhau chơi đi” Lý Niệm tràn đầy phấn khởi bế lên một chú hổ bông ngây thơ chất phác, đi đến trước mặt nàng, muốn mời nàng cùng nhau chơi.
Tứ Bảo tự nhiên rất vui, nàng gật gật đầu, liền học bộ dáng của Lý Niệm, ngồi trên mặt đất.
Hai người ở trong phòng chơi, còn cô cùng Lý Sở ở ngoài đang bận rộn.
“ Tiểu Lý, cho đại gia ta một con cá!”
Đại gia đã có tuổi chống quải trượng, đầu tóc hoa râm, chòm râu bên miệng cũng sáng choang, nhưng mười phần uy nghiêm, hắn đứng ở cửa nhìn về phía Lý Sở kêu.
Lý Sở tay chân lanh lẹ cầm lấy dây cỏ, từ hồ cá bắt lên một con cá hình thể to mọng, giúp hắn buộc dây vào, rồi sau đó cẩn thận giúp hắn treo lên quải trượng.
“ Trâu đại gia, cá tốt mà ngài muốn”
Trâu đại gia gỡ xuống một xâu tiền từ bên hông, Lý Sở tiếp nhận, từ bên trong lấy ra mười lăm văn tiền, rồi đem toàn bộ tiền đồng dư lại trả cho hắn.
“ Thu ngài mười lăm văn, tiền cùng cá đưa cho ngài”
Trâu đại gia vừa lòng lấy cá đi.
Cô ở một bên giúp y làm trợ thủ, chỉ chốc lát sau, cá liền bán đã gần hết.
“ Trương què kia, đoán chừng phải ở đại lao nghỉ ngơi một hai năm”
Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, Lý Sở vừa ăn vừa cùng cô trò chuyện.
Cô nghe vậy thì vẻ mặt bất mãn, cầm một đồng tiền gõ gõ trên bàn:“ Thời gian này quá ngắn, thiệt thòi cho ta lúc trước còn tìm một người chuyên đi hỏi thăm chuyện của hắn”
“ Ai, sự việc kia cũng mười mấy hai mươi năm trước, có thể bắt hắn đi vào cũng không tệ” Ngược lại, Lý Sở tương đối hiểu gật đầu.
Tiếp tục nói:“ Thật nhìn không ra, Trương què khi còn trẻ đã giết người”
Cô tiện tay bưng ly trà trên bàn uống một ngụm, không quan tâm nói:“ Bằng không thì ngươi cho rằng vì sao cái chân kia của hắn bị què?”
“ Không thể tưởng tượng được a” Lý Sở một hơi đem tào phớ trong chén uống xong, lẩm bẩm nói:“ Thiếu nợ không trả còn động thủ giết người đòi nợ, lần này còn bị ngươi lật ra”
“ A”
Cô hừ lạnh một tiếng, hững hờ cười cười:“ Ngươi cho rằng ta muốn quản chuyện này? Là do hắn tự tìm”
Lý Sở chịu phục hướng phía cô chấp tay một cái, bộ dáng mười phần xốc nổi, tán thường nói:“ Thật không hổ là Giang Nhị! Trương què xem như ngã, trong nhà lao đều là ăn thịt người không nhả xương, lần này đi vào, đoán chừng rất khó chịu”
Cô lười nhiều lời cùng với y, nhìn thoáng qua ngoài phòng, liền đứng lên đi vào phòng sau.
Một mình Lý Sở ở phía trước thu dọn sạp hàng.
Tiến vào hậu viện, cô liền nghe được một trận cười vui vẻ của tiểu cô nương từ trong phòng truyền ra, nghe được âm thanh cực kỳ vui sướng.
Cô thả chậm bước chân, không nhanh không chậm đi đến trước cửa phòng. Mở cửa hướng vào trong sát vào tường, cô liếc mắt một cái liền thấy Tứ Bảo ngồi dưới đất, cùng Lý Niệm trước mặt nàng không ngừng líu lo.
Tứ Bảo ngẩng cổ ngồi dưới đất, vô cùng cao hứng nhìn Lý Niệm đang vui vẻ chia sẻ những món đồ chơi của mình, nàng yên tĩnh, trên mặt mang theo một tia mỉm cười ngọt ngào, nghiêm túc lắng nghe.
Cô cũng không tùy tiện quấy rầy các nàng, chỉ đứng ở bên ngoài nhìn, có lẽ thời gian đã ngẩng đầu có chút lâu, Tứ Bảo có chút không thoải mái lắc lắc đầu, nhưng Lý Niệm còn đang nói, cầm một quả cầu toàn lông gà quơ tay múa chân biểu thị cho Tứ Bảo.
Lúc này cô mới không đứng nữa, tay chân nhẹ nhàng đi vào, ngồi xổm sau lưng nàng, đưa tay giúp nàng đỡ lấy phía sau cái cổ có chút ê ẩm.
Tứ Bảo sửng sốt, quay đầu lại nhìn, thấy là cô, liền yên tâm đem đầu dựa vào trên tay cô.
“A!”
Chơi đến vô cùng vui vẻ, Lý Niệm quay đầu đã nhìn thấy cô, bị dọa sợ hét lên một tiếng, quả cầu lông gà trong tay cũng rơi xuống đất.
“....” Mặt cô đầy hắc tuyến, cô không vui nhìn Lý Niệm, lại không mở miệng.
Tứ Bảo có chút không rõ nhìn Lý Niệm, hỏi:“ Không, chơi sao?”
“ Nha, chơi” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Niệm đỏ lên, bởi vì tự mình dọa mình mà ngượng ngùng hướng cô nói:“ Thật xin lỗi nha, Giang Nhị tỷ tỷ, ngươi đột nhiên tiến vào mà không nói lời nào, thật sự hù chết người”
Lần này sắc mặt cô mới tốt lên một chút, gật gật đầu với nó, ra hiệu tiếp tục chơi, không cần để ý tới cô.
Cô đi theo hai tiểu cô nương ở trong phòng đợi chốc lát, chờ đến khi nàng cùng Lý Niệm mệt mỏi, cô mới nhẹ nhàng đỡ nàng đứng dậy.
“ Muốn trở về không?”
Nàng còn có chút không thỏa mãn, ánh mắt trông mong nhìn những món đồ chơi tán loạn trên mặt đất, cuối cùng rơi lên ngựa gỗ nhỏ kia.
Cô nhìn theo ánh mắt nàng, liền thấy ngựa gỗ xấu hoắc kia, thuận miệng hỏi:“ Thích cái kia?”
“ Không, không được” Tứ Bảo nhẹ nhàng lắc đầu, nàng chính là đại cô nương đã gả cho người, món đồ chơi đó là của tiểu muội muội, nàng mới không cần đoạt của nó đâu.
Cô cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, thấy nàng lắc đầu, thì cũng không hỏi nhiều, giúp nàng lau mồ hôi bên thái dương, vừa dẫn nàng đứng dậy đi ra ngoài phòng.
Một bên, Lý Niệm vội vàng đi theo phía sau hai người.
Lý Sở ở ngoài phòng tính toán, thấy cô đi ra, liền lấy một nửa số đồng tiền trên mặt bàn đưa cho cô:“ Nha, tiền kiếm được hôm nay, mỗi người một nữa”
Cô không khách khí tiếp nhận, tiện tay nhét vào ống tay áo:“ Vậy hôm nay ta liền dẫn theo Tứ Bảo đi về trước “
“ Này, đi liền sao, không ở ăn cơm trưa với ta?”
Cô lắc đầu, lấy sọt cá cầm lên, Tứ Bảo hướng về phía Lý Niệm vẫn luôn đi theo phía sau phất phất tay, sau đó đi đến sau lưng cô, đi theo cô.
Lý Niệm có chút lưu luyến không rời vịn vào khung cửa sổ, nhìn cô và nàng dần dần đi xa.
Rời khỏi nhà Lý Sở, cô cũng không dẫn nàng lập tức trở về, mà nắm tay dẫn nàng bắt đầu đi dạo trên đường phố.
Trên đường phố có rất nhiều quán nhỏ, có bán đồ trang trí, đồ chơi, đủ loại kiểu dáng, chủng loại phong phú.
Con mắt Tứ Bảo nhìn chăm chú, tay níu chặt vạt áo của cô, nhìn trái một chút, rồi nhìn một cái.
Có một mùi hương như có như không truyền đến, nàng liền không dời nổi bước chân, đứng yên tại chỗ nhìn cô.
Cô liền dẫn nàng đi về phía trước đến sạp hàng tỏa hương thơm kia, là bán bánh ngọt, bánh Phù Dung, bánh Quế Hoa, cùng nhiều loại khác.
Cô cũng không biết nàng thích ăn cái nào, dứt khoát kêu người bán hàng lấy mỗi loại một ít, chứa đầy một túi giấy, cũng mới có mười mấy văn tiền.
Tứ Bảo ôm lấy túi lớn bánh ngọt, cười rất thỏa mãn, nhỏ giọng nói lời cảm ơn với cô, cô nghe được làm tâm cũng mềm theo.
Ở một quầy hàng phía trước lại mua cho Tứ Bảo một vài món đồ chơi, lúc này cô mới dẫn nàng ngồi lên thuyền đánh cá trở về.
Tứ Bảo cảm thấy mỹ mãn ngồi trên thuyền đánh cá, nàng vẫn vô cùng khẩn trương như trước, cũng may không bao lâu cũng đã tới nhà.
Trên đường đi Tứ Bảo ôm lấy túi lớn bánh ngọt, miệng chảy đầy nước bọt nhưng không thể ăn, lúc này về tới nhà, nàng gấp không chờ nổi liền muốn mở ra ăn.
Nhưng vẫn đem túi giấy đưa cho cô, ngoan ngoãn hỏi:“ Giang Nhị, có thể ăn, sao?”
Cô không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, vội tiếp nhận túi, giúp nàng lấy mấy cái bánh ra sắp xếp gọn trên mâm sứ:“ Đương nhiên có thể ăn, đây đều là mua cho ngươi”
Tứ Bảo nghe vậy liền vui vẻ nhảy nhót, ôm lấy mâm sứ ngồi trước bàn, ngồi xuống rồi lại nhớ tới cái gì đó, đi tới chỗ giá trước treo khăn, cầm khăn lau tay tỉ mỉ sạch sẽ, sau đó mới dùng tay cầm bánh ngọt lên.
Tứ Bảo cầm lấy bánh ngọt ngửi ngửi, đi đến trước mặt cô, đưa cho cô:“ Giang Nhị ăn”
“ Cho ta ăn?” Cô nhìn nàng, trên mặt xẹt qua một tia ý cười, nhỏ giọng hỏi nàng.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, đem bánh ngọt đút vào miệng cô:“ Cho ngươi ăn, Tứ Bảo, thích ngươi”
Nghe nàng nói như thế, cô vô thức đưa tay nhéo nhéo gương mặt nàng, không tỏ ý kiến hỏi nàng:“ Thích ta mới cho ta ăn, hay là bởi vì ta mua cho ngươi đồ ăn ngon nên mới thích ta?”
“ Hắc hắc” Nàng nhẹ nhàng đẩy tay đang tác quái của cô ra, nhẹ nhàng cười ra tiếng, nàng chạy đến trước bàn ngồi xuống, bắt đầu cầm bánh ngọt lên ăn.
Cô thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng không cưỡng cầu nàng trả lời.
Thời gian một ngày thoáng cái đã trôi qua, buổi tối cô vẫn như thường ngày ra biển giăng cá, nhưng không có mang theo nàng, chỉ để nàng ở trên bờ đợi mình.
Cô dùng nhánh trúc làm một cái lều nhỏ giống như lều cá, cùng một đống lửa trại nhỏ, nàng đang ôm con thỏ vải của cô mua cho, một mình thành thật ngồi bên cạnh đống lửa chờ cô.
Chờ đến khi cô chống thuyền khoan thai về muộn, nàng đã mơ màng sắp ngủ.
Cô nhảy xuống đem thuyền cá buộc chặt, Tứ Bảo thấy cô liền nâng cao tinh thần, vui vẻ gọi cô:“ Giang Nhị!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.