Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê
Chương 29
Tây Minh Thần Trùng
26/03/2024
Ánh nắng sáng sớm đã chiếu đầy trên đất, cùng với má xinh xắn của nàng, thoáng qua trong mắt cô.
Cô buông vật trong tay xuống, đứng trước mặt nàng.
“ Đúng vậy, ngựa gỗ; ta phải dùng hết sức mới có thể đem về”
Ngày ấy tại nhà Lý Sở, cô bận rộn cả một buổi chiều, khó khăn lắm mới làm xong ngựa gỗ kia.
“ Vất vả ngươi, cảm ơn a” Tứ Bảo nghiêng đầu về phía trước, kéo cánh tay cô nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cô nghe nàng nói lời cảm ơn, cũng không nói gì. Ngẫm nghĩ rồi hỏi nàng:“ Vậy ngươi thích không?”
Nàng không chút do dự gật đầu:“ Thích a, siêu thích!”
Thấy nàng vui vẻ gật đầu, không hiểu sao cô lại có chút ghen ghét, cô bình tĩnh hỏi một câu:“ Vậy thích ta hay ngựa gỗ hơn?”
“A?” Nàng không biết vì sao cô hỏi như vậy, nhưng nàng cũng chỉ dừng một chút liền lập tức mở miệng:“ Thích ngươi nha”
Cô hỏi nàng xong liền có chút hối hận, nhưng khi nghe nàng trả lời như vậy, nhịn không được cong cong khóe môi.
Một mặt tươi cười, nàng trở về phòng nghiên cứu ngựa gỗ nhỏ, còn cô tiếp tục chuẩn bị cơm sáng.
Mấy ngày gần đây thời tiết không tốt, cô không có cách nào tiếp tục đi bắt cá, hơn nữa mấy ngày nay cô cũng không định đi bắt cá. Thế là sau khi ăn sáng xong, cô cầm dao chẻ củi đi lên núi phía sau thôn.
Nàng cũng đi theo với cô, nhưng mà đường núi không dễ đi, cô lo lắng mình không để ý tới nàng thì nàng có thể bị vấp ngã, vì thế khi đi ngang Dư gia liền dẫn nàng đi vào.
Tứ Bảo không vui, cô nói hết lời, hứa giữa trưa sẽ dẫn nàng về nhà, thì lúc này nàng mới đồng ý không đi cùng.
“ Vây ngươi phải tới a” Nàng vịn khung cửa, nhìn cô nhỏ giọng nói.
Cô gật đầu, lấy tay xoa xoa hai búi tóc lộn xộn của nàng, đem nàng, tiễn nàng đến sau cửa:“ Nhất định sẽ tới, còn mang khoai lang nướng về cho ngươi, mau vào đi”
Nghe cô bảo đảm, còn nói sẽ mang khoai lang nướng về cho nàng ăn, lúc này nàng mới yên tâm đi vào phòng.
Cô thấy nàng vào phòng, trực tiếp đi sau núi.
Sau núi cây xanh um tươi tốt bao phủ như trước, nhưng vì hôm qua trời mưa, trên đường vô cùng lầy lội, bước chân không cẩn thận liền sẽ ngã xuống như chó gặm bùn.
Bước chân cô vững vàng, đi theo ven đường không lâu sẽ liền tiến vào trong núi.
Một mảnh rừng trúc hiện ra, đây là đích đến của chuyến đi này, cô tháo đấu lạp trên đầu xuống, gác ở một bên; cầm lấy dao chẻ củi, chọn những cây trúc đã trưởng thành, chém mấy dao vào quanh gốc, trong chớp mắt liền chém ngã cây trúc to bằng bắp tay xuống đất.
Cây trúc thật dài “ầm” ngã xuống đất, làm một mảng cây cối thấp bé bị ép xuống.
Cô đi theo cây trúc đến ngọn, mắt cũng không chớp, phất tay chém dao làm ngọn cây trúc rớt trên mặt đất.
Đem dao vắt vào bên hông, cô đi trở về đoạn giữa cây trúc, dùng sức nâng lên, hai tay đem cây trúc đặt lên vai/
“ Cô nương!”
Đi được vài bước, bỗng nhiên cô nghe ai đó gọi mình, bắt đắt dĩ quay đầu lại.
Một cô nương trẻ cầm theo rổ đứng ngay chỗ cô vừa chặt trúc, trên tay còn cầm một cái đấu lạp.
“ Cái này, đấu lạp của ngươi” Cô nương kia thấy cô quay đầu lại, có chút ngượng ngùng mở miệng, đem đấu lạp đang cầm trong tay giơ lên.
Lúc này cô mới nhớ vừa rồi quên cái gì, khom lưng buông cây trúc xuống, thần sắc lạnh lùng đi đến trước mặt cô nương kia, tiếp nhận đấu lạp.
Lãnh đạm lên tiếng:“ Đa tạ”
Cô nương kia vội vàng xua tay, gương mặt thanh tú mang theo đỏ ửng:“ Không, không cần khách khí”
Cô nghe tiểu cô nương này nói chuyện có chút cà lăm, vô thức liếc nhìn một cái, thấy rõ người trước mặt, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra, liền cũng không nghĩ nhiều nữa, cô nhẹ nhàng gật đầu rồi quay người rời đi.
Nâng cây trúc lên, cô nhìn thấy cô nương kia đi đến bên cạnh, có chút không hiểu cau mày, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục đi.
Cô nương kia đi theo cô.
“ Ngươi là Giang Nhị, nghe mẹ ta nói, thời gian trước, ngươi cưới Tứ Bảo, phải không?”
Cái này làm cô dừng bước chân một chút, nhưng cũng không dừng lại, cô cũng không quay đầu qua, chỉ không cảm xúc mở miệng hỏi:“ Ngươi là?”
“ Ta là Vương Cầm, thím Vương chính là nương của ta, trước kia Tứ Bảo đi lạc, mẹ ta luôn có thể tìm thấy nàng”
Vương Cầm vẫn ôn nhu mở miệng, ngữ khí có chút tùy ý, giống như đang đang nói chuyện với bạn tốt về một câu chuyện hết sức bình thường.
Lúc này cô mới quay đầu nhìn một cái, hóa ra là con gái của Thím Vương.
Nhưng cô cũng không có quá nhiều cảm xúc với cái này, vẫn ngữ khí bình đạm:“ Nga, đó còn phải đa tạ nương ngươi”
Vương Cầm không để ý lắc đầu, bước chân đi tới theo cô, nói:“ Nương ta vẫn luôn xem Tứ Bảo là con gái, không cần cảm tạ”
Chân cô dài, bước chân cũng lớn, cũng không thể thả chậm bước chân, cho nên Vương Cầm phải cố sức mới có thể đi bên cạnh cô, nói chuyện mang theo chút thở dốc. Cô cũng nghe được, cô đi đến một chỗ đất trống, đem cây trúc trên vai buông xuống.
“ Không cần cảm tạ thì ta liền không cảm tạ, ngươi cũng đừng đi theo ta, ta còn có việc phải làm” Cô đi vào một chỗ tràn đầy bụi cây trong đất, âm thanh lạnh lùng nói với Vương Cầm.
Cũng không đợi Vương Cầm phản ứng, cô liền đi vào chỗ trong ruộng cầm dao đào lên.
Vương Cầm cũng không đi, vẫn như cũ đứng bên cạnh, nhìn bóng lưng cô, ngón tay nhéo nhéo giỏ tre, có chút do dự mở miệng:“ Mảnh đất này khoai lang bên trong đã bị người đào hết...”
Quả nhiên chớp mắt tiếp theo cô liền đứng lên, dùng chân đá bụi cây khô sang một bên.
Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:“ Thật đúng là”
Nói xong cô lại đi trở về bãi đất trống, đem cây trúc nâng lên, cũng không có ý định dừng lại, tiếp tục đi xuống núi.
Vương Cầm cũng nhanh bước đuổi theo.
Hai người một trước một sau, đi một đường không nói gì.
Chờ sắp đến Dư gia, Vương Cầm nhịn không được mở miệng:
“ Ta ở đây có một rổ, ngươi không chê thì cầm lấy mấy cái đi”
Cô nhìn trong giỏ tràn đầy khoai lang.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, nghĩ nghĩ, khó có thể cự tuyệt, đưa tay cầm mấy củ không nhỏ.
“ Không thể lấy không, ta cho ngươi bạc'
Cô tiện tay đem khoai lang để xuống đất, móc ra mấy lượng bạc vụn trong ngực ra, bỏ vào giỏ trúc Vương Cầm.
Không cho Vương Cầm có cơ hội từ chối, cô liền nhặt khoai lang lên, khiêng trúc rời đi.
Vương Cầm đứng tại chỗ, đem mấy lượng bạc kia nắm chặt trong lòng bàn tay, ngây người nhìn bóng lưng cô đi xa.
“ Tỷ!”
Một giọng nói nhu thuận làm Vương Cầm tỉnh táo lại, quay người nhìn người phía sau lưng, là Vương Tiểu Vân muội muội của mình.
Vương Tiểu Vân mới từ lớp học miễn phí của Thẩm gia đi về, đang chuẩn bị về ăn cơm, không nghĩ tới ở giữa đường có thể gặp được tỷ tỷ.
“ Ngươi đứng ở đây làm gì?” Mặt mũi Tiểu Vân tràn đầy khó hiểu nhìn Vương Cầm, bước chân thong thả đi đến gần.
Vương Cầm không nói chuyện, mang theo Vương Tiểu Vân đi về nhà, gương mặt không tính là trắng nhưng vẫn hiện rõ ràng ửng đỏ.
Bên kia cô khiêng cây trúc, bưng lấy khoai lang, đến Dư gia.
Tứ Bảo đã sớm ở cửa chờ, bà sợ nàng chạy lung tung, lại sợ nàng không thấy được ngoài phòng, liền không đóng cửa sân lại, một tấm ván gỗ cao nửa người chặn cửa ra vào.
Ngồi trên băng ghế nhỏ, Tứ Bảo khó khăn lắm mới lộ ra một đỉnh đầu rối bời.
Thấy Giang Nhị, Tứ Bảo đứng lên, cười ngọt ngào.
Dư đại nương từ trong phòng đi ra, vội vàng đem tấm gỗ ra, rồi lại tiếp nhận khoai lang trong ngực cô.
“ Nếu không thì cơm trưa liền ở đây cùng nhau ăn đi?” Bà nhiệt tình nói.
Tứ Bảo nhìn bà ôm khoai lang đi, lại nhìn cô khiêng trúc đứng ngoài phòng, đột nhiên vươn tay hướng về phía bà.
“Làm sao rồi?” Dư đại nương khó hiểu.
Cô biết nàng có ý gì, liền từ chối ý tốt của bà:“ Không được, ta dẫn Tứ Bảo về nhà ăn, ngươi đem khoai lang cho nàng ôm đi”
Hóa ra là thế, bà thấy thế cũng không nói thêm, đem khoai lang nhét vào trong tay nàng, để nàng ôm lấy, liền tiễn hai người đi.
Cô dẫn nàng một đường đi ra ngoài thôn, bây giờ là thời gian cơm trưa, làm việc hay không làm việc đều về nhà, thậm chí còn bưng bát đứng ở cửa ăn; thấy cô mang theo Tứ Bảo, cũng nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
“ Đồ ngốc kia thật ra tìm được một nhà tốt nha, tìm tới lão nhị Giang gia”
Một đại nương ăn mặc cũ nát, bưng cái bát mẻ mấy lỗ đứng trước cửa, nhỏ giọng nói với người sát vách.
Sát vách chính là Lưu đại nương, nhìn thấy tình huống này, không khỏi lắc đầu, khinh thường nói:“ Lúc trước còn tưởng rằng Thím Vương kia sẽ mua về cho khuê nữ làm vợ, thế mà tiến vào Giang gia, thật là gặp vận may”
Cô xem như không nghe hai người trước cửa đang bàn tán, Tứ Bảo quay đầu liếc mắt đại nương đang nói chuyện, nhanh chóng quay đầu, lặng lẽ nhéo tay trái cô đang rũ một bên.
“ Làm sao vậy?” Thấy nàng nắm chặt tay trái mình, thuận thế liền dắt tay nàng, thuận miệng hỏi.
Nàng không nói lời nào, đi theo cô vài bước, khoai lang trong ngực vì thiếu một tay nên ôm không được, rơi mấy củ xuống đất.
Cô còn chưa mở miệng, đại nương bên kia liền xuy cười nhạo một tiếng:“ Ngươi nhìn xem, đồ ngốc chính là đồ ngốc, có mấy củ khoai lang cũng ôm không được”
Khoảng cách mặc dù cách có chút xa, nhưng cô lại nghe được rõ ràng, cô đem cây trúc trên vai đặt xuống trên mặt đất, cúi người giúp Tứ Bảo đem khoai lang nhặt lên, lại nhét trong ngực nàng.
Tứ Bảo ôm thật chặt khoai lang trong ngực, có chút luống cuống nhìn cô: “Ta không, không ngốc.”
“ Ừm” Cô gật đầu, giúp nàng vỗ nhẹ ống tay áo dính bụi:“ Không có việc gì, rơi thôi mà, ngươi chỉ là muốn nắm tay ta, đúng không?”
Giang Thụ Hân ngữ khí rất tùy ý, lại có chút khó được nhu hòa; cho nên Tứ Bảo rất nhanh ngẩng đầu.
“ Các nàng, nói bậy”
Cô không có ý định so đo cùng hai lão thái bà kia, khiêng cây trúc lên, ánh mắt liếc người nọ một cái, ngay sau đó ngữ khí nhẹ nhàng dỗ nàng:“ Các nàng ăn cơm còn muốn nói, sớm hay muộn cũng sẽ nghẹn chết tại cửa nhà mình”
“ Về nhà thôi”
Nói xong, dẫn Tứ Bảo đi.
Lưu đại nương cách vách bưng chén núp ở cửa, chê cười nói:“ Ngươi thật là lớn tuổi đầu óc liền hồ đồ, lại dám ở trước mặt Giang Nhị nói hươu nói vượn, ngươi không sợ nàng không vui, đem đùi ngươi đánh gãy sao?”
Đại nương mười phần thần khí vừa nói chuyện, bị cô liếc mắt một cái liền dọa sợ, lần này nghe Lưu đại nương nói, cả người càng thêm sợ, tay cầm chén cũng bắt đầu run.
Đúng thật là hồ đồ, phải biết rằng, Giang Nhị mấy năm trước, thế nhưng là tự tay đem đùi của nam tử bảy thước mạnh mẽ đánh gãy, còn mình là lão bà, đến trong tay Giang Nhị, cũng không phải giống như một nhánh cây liền có thể bẻ gãy sao.
Càng nghĩ càng sợ, đại nương kia vội vàng bưng chén chạy vào trong phòng.
Bên kia cô đã dẫn nàng về tới nhà.
“ Muốn ăn nướng hay luộc?” Cô buông cây trúc xuống, liền lấy khoai lang nàng đang ôm trong ngực hỏi.
Thần sắc nàng còn có chút không vui, ngón tay dính bùn đất chọt khoai lang một cái, chần chờ mở miệng:“ Đều muốn đâu?”
“ Vậy đều muốn”
Giang Thụ Hân rất dễ nói chuyện, đi bên cạnh liền bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Tứ Bảo đứng ngoài phòng, giữa trưa, phơi đến mặt đỏ rực, một bên nàng nhìn Giang Nhị nấu cơm, nàng ở lu nước múc một chậu nước, bưng đến bên cạnh cô.
Sau đó nàng ngồi xổm xuống, từng chút rửa tay mình.
Đem tay mình rửa sạch, lúc này nàng mới nhỏ giọng gọi cô:“ Giang Nhị, rửa tay”
Cô nhìn trên khuôn mặt nàng tràn đầy hảo tâm, không nhịn cười được.
Cô buông vật trong tay xuống, đứng trước mặt nàng.
“ Đúng vậy, ngựa gỗ; ta phải dùng hết sức mới có thể đem về”
Ngày ấy tại nhà Lý Sở, cô bận rộn cả một buổi chiều, khó khăn lắm mới làm xong ngựa gỗ kia.
“ Vất vả ngươi, cảm ơn a” Tứ Bảo nghiêng đầu về phía trước, kéo cánh tay cô nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cô nghe nàng nói lời cảm ơn, cũng không nói gì. Ngẫm nghĩ rồi hỏi nàng:“ Vậy ngươi thích không?”
Nàng không chút do dự gật đầu:“ Thích a, siêu thích!”
Thấy nàng vui vẻ gật đầu, không hiểu sao cô lại có chút ghen ghét, cô bình tĩnh hỏi một câu:“ Vậy thích ta hay ngựa gỗ hơn?”
“A?” Nàng không biết vì sao cô hỏi như vậy, nhưng nàng cũng chỉ dừng một chút liền lập tức mở miệng:“ Thích ngươi nha”
Cô hỏi nàng xong liền có chút hối hận, nhưng khi nghe nàng trả lời như vậy, nhịn không được cong cong khóe môi.
Một mặt tươi cười, nàng trở về phòng nghiên cứu ngựa gỗ nhỏ, còn cô tiếp tục chuẩn bị cơm sáng.
Mấy ngày gần đây thời tiết không tốt, cô không có cách nào tiếp tục đi bắt cá, hơn nữa mấy ngày nay cô cũng không định đi bắt cá. Thế là sau khi ăn sáng xong, cô cầm dao chẻ củi đi lên núi phía sau thôn.
Nàng cũng đi theo với cô, nhưng mà đường núi không dễ đi, cô lo lắng mình không để ý tới nàng thì nàng có thể bị vấp ngã, vì thế khi đi ngang Dư gia liền dẫn nàng đi vào.
Tứ Bảo không vui, cô nói hết lời, hứa giữa trưa sẽ dẫn nàng về nhà, thì lúc này nàng mới đồng ý không đi cùng.
“ Vây ngươi phải tới a” Nàng vịn khung cửa, nhìn cô nhỏ giọng nói.
Cô gật đầu, lấy tay xoa xoa hai búi tóc lộn xộn của nàng, đem nàng, tiễn nàng đến sau cửa:“ Nhất định sẽ tới, còn mang khoai lang nướng về cho ngươi, mau vào đi”
Nghe cô bảo đảm, còn nói sẽ mang khoai lang nướng về cho nàng ăn, lúc này nàng mới yên tâm đi vào phòng.
Cô thấy nàng vào phòng, trực tiếp đi sau núi.
Sau núi cây xanh um tươi tốt bao phủ như trước, nhưng vì hôm qua trời mưa, trên đường vô cùng lầy lội, bước chân không cẩn thận liền sẽ ngã xuống như chó gặm bùn.
Bước chân cô vững vàng, đi theo ven đường không lâu sẽ liền tiến vào trong núi.
Một mảnh rừng trúc hiện ra, đây là đích đến của chuyến đi này, cô tháo đấu lạp trên đầu xuống, gác ở một bên; cầm lấy dao chẻ củi, chọn những cây trúc đã trưởng thành, chém mấy dao vào quanh gốc, trong chớp mắt liền chém ngã cây trúc to bằng bắp tay xuống đất.
Cây trúc thật dài “ầm” ngã xuống đất, làm một mảng cây cối thấp bé bị ép xuống.
Cô đi theo cây trúc đến ngọn, mắt cũng không chớp, phất tay chém dao làm ngọn cây trúc rớt trên mặt đất.
Đem dao vắt vào bên hông, cô đi trở về đoạn giữa cây trúc, dùng sức nâng lên, hai tay đem cây trúc đặt lên vai/
“ Cô nương!”
Đi được vài bước, bỗng nhiên cô nghe ai đó gọi mình, bắt đắt dĩ quay đầu lại.
Một cô nương trẻ cầm theo rổ đứng ngay chỗ cô vừa chặt trúc, trên tay còn cầm một cái đấu lạp.
“ Cái này, đấu lạp của ngươi” Cô nương kia thấy cô quay đầu lại, có chút ngượng ngùng mở miệng, đem đấu lạp đang cầm trong tay giơ lên.
Lúc này cô mới nhớ vừa rồi quên cái gì, khom lưng buông cây trúc xuống, thần sắc lạnh lùng đi đến trước mặt cô nương kia, tiếp nhận đấu lạp.
Lãnh đạm lên tiếng:“ Đa tạ”
Cô nương kia vội vàng xua tay, gương mặt thanh tú mang theo đỏ ửng:“ Không, không cần khách khí”
Cô nghe tiểu cô nương này nói chuyện có chút cà lăm, vô thức liếc nhìn một cái, thấy rõ người trước mặt, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra, liền cũng không nghĩ nhiều nữa, cô nhẹ nhàng gật đầu rồi quay người rời đi.
Nâng cây trúc lên, cô nhìn thấy cô nương kia đi đến bên cạnh, có chút không hiểu cau mày, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục đi.
Cô nương kia đi theo cô.
“ Ngươi là Giang Nhị, nghe mẹ ta nói, thời gian trước, ngươi cưới Tứ Bảo, phải không?”
Cái này làm cô dừng bước chân một chút, nhưng cũng không dừng lại, cô cũng không quay đầu qua, chỉ không cảm xúc mở miệng hỏi:“ Ngươi là?”
“ Ta là Vương Cầm, thím Vương chính là nương của ta, trước kia Tứ Bảo đi lạc, mẹ ta luôn có thể tìm thấy nàng”
Vương Cầm vẫn ôn nhu mở miệng, ngữ khí có chút tùy ý, giống như đang đang nói chuyện với bạn tốt về một câu chuyện hết sức bình thường.
Lúc này cô mới quay đầu nhìn một cái, hóa ra là con gái của Thím Vương.
Nhưng cô cũng không có quá nhiều cảm xúc với cái này, vẫn ngữ khí bình đạm:“ Nga, đó còn phải đa tạ nương ngươi”
Vương Cầm không để ý lắc đầu, bước chân đi tới theo cô, nói:“ Nương ta vẫn luôn xem Tứ Bảo là con gái, không cần cảm tạ”
Chân cô dài, bước chân cũng lớn, cũng không thể thả chậm bước chân, cho nên Vương Cầm phải cố sức mới có thể đi bên cạnh cô, nói chuyện mang theo chút thở dốc. Cô cũng nghe được, cô đi đến một chỗ đất trống, đem cây trúc trên vai buông xuống.
“ Không cần cảm tạ thì ta liền không cảm tạ, ngươi cũng đừng đi theo ta, ta còn có việc phải làm” Cô đi vào một chỗ tràn đầy bụi cây trong đất, âm thanh lạnh lùng nói với Vương Cầm.
Cũng không đợi Vương Cầm phản ứng, cô liền đi vào chỗ trong ruộng cầm dao đào lên.
Vương Cầm cũng không đi, vẫn như cũ đứng bên cạnh, nhìn bóng lưng cô, ngón tay nhéo nhéo giỏ tre, có chút do dự mở miệng:“ Mảnh đất này khoai lang bên trong đã bị người đào hết...”
Quả nhiên chớp mắt tiếp theo cô liền đứng lên, dùng chân đá bụi cây khô sang một bên.
Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:“ Thật đúng là”
Nói xong cô lại đi trở về bãi đất trống, đem cây trúc nâng lên, cũng không có ý định dừng lại, tiếp tục đi xuống núi.
Vương Cầm cũng nhanh bước đuổi theo.
Hai người một trước một sau, đi một đường không nói gì.
Chờ sắp đến Dư gia, Vương Cầm nhịn không được mở miệng:
“ Ta ở đây có một rổ, ngươi không chê thì cầm lấy mấy cái đi”
Cô nhìn trong giỏ tràn đầy khoai lang.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, nghĩ nghĩ, khó có thể cự tuyệt, đưa tay cầm mấy củ không nhỏ.
“ Không thể lấy không, ta cho ngươi bạc'
Cô tiện tay đem khoai lang để xuống đất, móc ra mấy lượng bạc vụn trong ngực ra, bỏ vào giỏ trúc Vương Cầm.
Không cho Vương Cầm có cơ hội từ chối, cô liền nhặt khoai lang lên, khiêng trúc rời đi.
Vương Cầm đứng tại chỗ, đem mấy lượng bạc kia nắm chặt trong lòng bàn tay, ngây người nhìn bóng lưng cô đi xa.
“ Tỷ!”
Một giọng nói nhu thuận làm Vương Cầm tỉnh táo lại, quay người nhìn người phía sau lưng, là Vương Tiểu Vân muội muội của mình.
Vương Tiểu Vân mới từ lớp học miễn phí của Thẩm gia đi về, đang chuẩn bị về ăn cơm, không nghĩ tới ở giữa đường có thể gặp được tỷ tỷ.
“ Ngươi đứng ở đây làm gì?” Mặt mũi Tiểu Vân tràn đầy khó hiểu nhìn Vương Cầm, bước chân thong thả đi đến gần.
Vương Cầm không nói chuyện, mang theo Vương Tiểu Vân đi về nhà, gương mặt không tính là trắng nhưng vẫn hiện rõ ràng ửng đỏ.
Bên kia cô khiêng cây trúc, bưng lấy khoai lang, đến Dư gia.
Tứ Bảo đã sớm ở cửa chờ, bà sợ nàng chạy lung tung, lại sợ nàng không thấy được ngoài phòng, liền không đóng cửa sân lại, một tấm ván gỗ cao nửa người chặn cửa ra vào.
Ngồi trên băng ghế nhỏ, Tứ Bảo khó khăn lắm mới lộ ra một đỉnh đầu rối bời.
Thấy Giang Nhị, Tứ Bảo đứng lên, cười ngọt ngào.
Dư đại nương từ trong phòng đi ra, vội vàng đem tấm gỗ ra, rồi lại tiếp nhận khoai lang trong ngực cô.
“ Nếu không thì cơm trưa liền ở đây cùng nhau ăn đi?” Bà nhiệt tình nói.
Tứ Bảo nhìn bà ôm khoai lang đi, lại nhìn cô khiêng trúc đứng ngoài phòng, đột nhiên vươn tay hướng về phía bà.
“Làm sao rồi?” Dư đại nương khó hiểu.
Cô biết nàng có ý gì, liền từ chối ý tốt của bà:“ Không được, ta dẫn Tứ Bảo về nhà ăn, ngươi đem khoai lang cho nàng ôm đi”
Hóa ra là thế, bà thấy thế cũng không nói thêm, đem khoai lang nhét vào trong tay nàng, để nàng ôm lấy, liền tiễn hai người đi.
Cô dẫn nàng một đường đi ra ngoài thôn, bây giờ là thời gian cơm trưa, làm việc hay không làm việc đều về nhà, thậm chí còn bưng bát đứng ở cửa ăn; thấy cô mang theo Tứ Bảo, cũng nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
“ Đồ ngốc kia thật ra tìm được một nhà tốt nha, tìm tới lão nhị Giang gia”
Một đại nương ăn mặc cũ nát, bưng cái bát mẻ mấy lỗ đứng trước cửa, nhỏ giọng nói với người sát vách.
Sát vách chính là Lưu đại nương, nhìn thấy tình huống này, không khỏi lắc đầu, khinh thường nói:“ Lúc trước còn tưởng rằng Thím Vương kia sẽ mua về cho khuê nữ làm vợ, thế mà tiến vào Giang gia, thật là gặp vận may”
Cô xem như không nghe hai người trước cửa đang bàn tán, Tứ Bảo quay đầu liếc mắt đại nương đang nói chuyện, nhanh chóng quay đầu, lặng lẽ nhéo tay trái cô đang rũ một bên.
“ Làm sao vậy?” Thấy nàng nắm chặt tay trái mình, thuận thế liền dắt tay nàng, thuận miệng hỏi.
Nàng không nói lời nào, đi theo cô vài bước, khoai lang trong ngực vì thiếu một tay nên ôm không được, rơi mấy củ xuống đất.
Cô còn chưa mở miệng, đại nương bên kia liền xuy cười nhạo một tiếng:“ Ngươi nhìn xem, đồ ngốc chính là đồ ngốc, có mấy củ khoai lang cũng ôm không được”
Khoảng cách mặc dù cách có chút xa, nhưng cô lại nghe được rõ ràng, cô đem cây trúc trên vai đặt xuống trên mặt đất, cúi người giúp Tứ Bảo đem khoai lang nhặt lên, lại nhét trong ngực nàng.
Tứ Bảo ôm thật chặt khoai lang trong ngực, có chút luống cuống nhìn cô: “Ta không, không ngốc.”
“ Ừm” Cô gật đầu, giúp nàng vỗ nhẹ ống tay áo dính bụi:“ Không có việc gì, rơi thôi mà, ngươi chỉ là muốn nắm tay ta, đúng không?”
Giang Thụ Hân ngữ khí rất tùy ý, lại có chút khó được nhu hòa; cho nên Tứ Bảo rất nhanh ngẩng đầu.
“ Các nàng, nói bậy”
Cô không có ý định so đo cùng hai lão thái bà kia, khiêng cây trúc lên, ánh mắt liếc người nọ một cái, ngay sau đó ngữ khí nhẹ nhàng dỗ nàng:“ Các nàng ăn cơm còn muốn nói, sớm hay muộn cũng sẽ nghẹn chết tại cửa nhà mình”
“ Về nhà thôi”
Nói xong, dẫn Tứ Bảo đi.
Lưu đại nương cách vách bưng chén núp ở cửa, chê cười nói:“ Ngươi thật là lớn tuổi đầu óc liền hồ đồ, lại dám ở trước mặt Giang Nhị nói hươu nói vượn, ngươi không sợ nàng không vui, đem đùi ngươi đánh gãy sao?”
Đại nương mười phần thần khí vừa nói chuyện, bị cô liếc mắt một cái liền dọa sợ, lần này nghe Lưu đại nương nói, cả người càng thêm sợ, tay cầm chén cũng bắt đầu run.
Đúng thật là hồ đồ, phải biết rằng, Giang Nhị mấy năm trước, thế nhưng là tự tay đem đùi của nam tử bảy thước mạnh mẽ đánh gãy, còn mình là lão bà, đến trong tay Giang Nhị, cũng không phải giống như một nhánh cây liền có thể bẻ gãy sao.
Càng nghĩ càng sợ, đại nương kia vội vàng bưng chén chạy vào trong phòng.
Bên kia cô đã dẫn nàng về tới nhà.
“ Muốn ăn nướng hay luộc?” Cô buông cây trúc xuống, liền lấy khoai lang nàng đang ôm trong ngực hỏi.
Thần sắc nàng còn có chút không vui, ngón tay dính bùn đất chọt khoai lang một cái, chần chờ mở miệng:“ Đều muốn đâu?”
“ Vậy đều muốn”
Giang Thụ Hân rất dễ nói chuyện, đi bên cạnh liền bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Tứ Bảo đứng ngoài phòng, giữa trưa, phơi đến mặt đỏ rực, một bên nàng nhìn Giang Nhị nấu cơm, nàng ở lu nước múc một chậu nước, bưng đến bên cạnh cô.
Sau đó nàng ngồi xổm xuống, từng chút rửa tay mình.
Đem tay mình rửa sạch, lúc này nàng mới nhỏ giọng gọi cô:“ Giang Nhị, rửa tay”
Cô nhìn trên khuôn mặt nàng tràn đầy hảo tâm, không nhịn cười được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.