Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
Chương 72: 25.4: Có muốn bỏ trốn một lần hay không?
Phượng Hiểu Ly
21/10/2016
Edit: bang nhi
Beta: Mẫu Tử Song Linh
Dập Dập không ngồi xuống chuẩn bị, vẫn đứng thẳng nhìn xuống bé, "Không phải anh uy hiếp em, mà là anh muốn em biết năng lực của anh, giống như người khác nhìn tuổi tác bên ngoài của em không thể tin được em là thiên tài về phần mềm máy tính. Không thể nhìn người chính xác qua vẻ bề ngoài được."
"Ha ha...." Dập Dập cười lạnh vài tiếng nói, "Cho anh an phận một chút, nếu không, anh cũng không biết tương lai mình sẽ làm gì, anh không chỉ biết rõ thân phận của những người kia."
Dập Dập nói xong, lại ngồi trên ghế, uống vài hớp chanh lắc.
Vị trí quan sát này thật sự là trở ngại nghiêm trọng, ngoại trừ có thể nhìn thấy An Bảo Bối ở ngoài, không thấy được đám người mục tiêu, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách, để trước mặt mình, di chuyển tới góc ổn định có thể thấy Bảo Bối với đám người Vinh Ninh nói chuyện cùng một hình bóng phụ nữ.
Tuy rằng khó khăn, nhưng đây cũng là cách quan sát An Bảo Bối, vị trí tốt nhất để nhìn sắc mặt, động tác của người phụ nữ đó cùng khẩu hình khi nói chuyện.
Cục Cưng tức giận, thật sự nghĩ mãi không ra, tại sao ngoài mặt đối với mình vui vẻ nhưng chưa từng chủ động? Người kia ngày thường thích làm sói đội lốt dê, quả thật là đồ vô lại nhất trên thế giới, nhưng mình lại không nghĩ ra phương pháp đối phó với cậu, hoàn toàn không biết nhược điểm của cậu, đối với chính mình đây là kinh khủng nhưng lại bất lực.
Điều chỉnh cảm xúc của mình, hiện tại bé không nên vì tên khốn Dập Dập ấy mà quên đi kế hoạch ban đầu, nhắm mắt để bình tĩnh lại trong chốc lát, Cục Cưng lại tìm hiểu nhưng không để người khác phát hiện ra, ánh mắt chăm chú vào đối phương.
An Bảo Bối nói chuyện cùng người đàn ông trước mặt, miệng vẫn không ngừng nói, tựa như là buổi gặp mặt thân thiết, cô mới là kẻ chi phối, rất kì quái, An Bảo Bối không phải là người thích nhiều lời, nhất là với đàn ông, khi đối mặt với đàn ông, ít nhất, ánh mắt đều lúng túng, không phải cố ý nhìn ra chỗ khác, ngay cả nhin chăm chú vào mắt người khác cũng không dám, rốt cuộc lần này có bệnh gì, trò chuyện vui vẻ với nhau còn chưa tính, trên mặt còn hiện nét tươi cười.
Xem ra đã quen biết với người đàn ông kia, có tình cảm với người đó, chẳng lẽ....... sắp có đám cưới?
Trong tim như có gì chặn lại vậy, làm cho Cục Cưng không thoải mái, nhưng không thể nói rõ là gì, ánh mắt lại di chuyển tới chỗ Vinh Ninh, người phụ nữ giống với Vinh Ninh, hoàn toàn không xấu hổ với người lạ.
Người phụ nữ ngồi đã lâu, nhưng không muốn di chuyển, dựa theo ngày thường, Vinh Ninh đã sớm tức giận rồi bỏ đi mới đúng.......
Đôi mắt Cục Cưng nhìn hai bóng người, cô thấy người phụ nữ giống như viết cái gì đó trên giấy, vẻ mặt tươi cười đưa cho người ngồi đối diện, đó là thứ gì? Chẳng lẽ là số điện thoại của cô ta? Lần sau còn có thể có cơ hội gặp mặt đôi bên? Nhưng thoạt nhìn không giống bé nghĩ.
Người phụ nữ đứng dậy khỏi ghế, Vinh Ninh cũng lập tức đứng lên, hai người hình như đang nắm tay, Niếp Minh vẫn ngồi, Vinh Ninh cũng làm tư thế mời, đưa cô ta ra khỏi nhà hàng, Cục Cưng không thể kiềm chế một lần nữa, cho dù Vinh Ninh đã đưa người phụ nữ đó đi, Niếp Minh cũng không muốn đứng lên rời đi.Tùy ý để cho Vinh Ninh làm bậy? Hay là có ý gì khác?
"Khụ khụ.... ...." Đúng lúc Dập Dập ho khan cắt ngang hành động tiếp theo của Cục Cưng, bé kìm nén bực bội, vì hành động của Dập Dập mà càng khó chịu, mẹ và cha của bé đều đi theo người khác, không xem mình là con ruột, hoàn toàn không có chút phản ứng.
"Em cứ yên tâm đi, Vinh Ninh sẽ trở về." Dập Dập thản nhiên mở miệng, lúc này Cục Cưng bình tĩnh, thật ra cực kỳ xúc động bất chấp lý lẽ.
Cục Cưng nghiến quai hàm, mắt trừng to làm người khác sợ hãi, "Làm sao anh biết?! Anh không thể tính toán như thần."
Đáng tiếc ánh mắt của cô không làm cậu cảm thấy sợ hãi, trong mắt cậu, ánh mắt mèo hoang ven đường so với bé còn khủng bố hơn.
"Anh đọc được khẩu hình, tuy rằng không đọc được lời nói của Vinh Ninh, nhưng người phụ nữ đó, anh đọc được vô cùng rõ ràng, xem ra cô ta cũng không thân thiết với Vinh Ninh, mà có việc tìm người nào đó nên hỏi thăm, hiện tại Vinh Ninh đang đưa người phụ nữ đó ra ngoài, đoán chừng một lát nữa sẽ người phụ nữ đó tiếp theo để nói chuyện cùng."
Dập Dập vừa dứt lời, lại xuất hiện một người phụ nữ khác ở cửa, Niếp Minh ngồi ở ghế giống như ngủ gục đứng lên vẫy vẫy tay với người kia, "Ở trong này." Người phụ nữ hiểu ý gật đầu đi tới, vài giây sau Vinh Ninh vừa mới đi ra đã trở về, hai người gặp mặt, nở nụ cười nói vài câu, lần nữa ngồi lại chỗ cũ.
Tất cả đều giống như lời Dập Dập, tâm trạng Cục Cưng an ổn hơn, sự tình vẫn chưa phát triển đến mức bé nghĩ, tuy rằng không biết Vinh Ninh tìm người phụ nữ này vì việc gì, muốn hỏi gì, ít nhất không giống như bé nghĩ là tốt rồi.
"Cái quái gì đây.... ......" Cảnh Thất không hiểu tại sao đứng lên, bàn tay nhỏ bé đặt trên trán, trông vẻ nhìn ra xa, "Hóa ra không phải vụng trộm cùng người khác bội bạc mẹ, làm hại anh lo lắng."
"Anh điên rồi sao?!" Cục Cưng hạ giọng, kéo Cảnh Thất xuống, "Em nói anh bao nhiêu lần, im miệng lại, cũng không cần phải hành động khoa trương như vậy! Nếu cha cùng chú Niếp Minh phát hiện làm sao bây giờ?''
Cảnh Thất bĩnh môi, "Người ta cũng không cố ý."
Nhìn xem nhìn xem, Cảnh Thất ngốc kia, lại bắt đầu tỏ vẻ đáng thương trước mặt bé, bé vừa rồi không bắt nạt cậu, nếu để người ngoài thấy, còn tưởng cô là người xâu.
Niếp Tinh đã ăn vô số bánh ngọt liếc mắt tà tà nhìn Cảnh Thất, "Vốn dĩ anh không tưởng tượng như vậy, rõ ràng là chị cùng anh cả Ngôn Thần nghĩ quá."
Ngôn Thần bị gọi tên đỏ mặt ho khan nói, "Có lẽ là vậy, người lớn đã biết chúng ta theo dõi họ, chính vì giữ mặt mũi cho mình mà hành động bí mật, cha cùng anh Dật Dật đều nói quá, xem ra sự việc không giống vẻ bề ngoài, càng không thấy dược manh mối chuyện, có lẽ sau lưng còn có âm mưu."
Ý kiến mưu mô của Ngôn Thần khiến cho Bảo Bảo bất mãn, béthấy, rõ rằng người này suy nghĩ quá nhiều, bị người khách vạch trần bản thân vô năng, còn tìm đường lui cho mình, đứa nhỏ này thật hết thuốc chữa, sao không bộc trực thẳng thắn phê bình, thừa nhận sai lầm của mình đi?
Niếp Tinh đưa miếng bánh ngọt vào miệng, nhưng ánh mắt vẫn thấy Cục Cưng đang nổi gân xanh cầm gương Dập Dập nhìn lại.
Vừa rồi hai người tranh chấp cãi nhau, cảm giác của cậu, thấy rất kỳ quái, đáng tiếc lúc ấy lời nói của hai người kia tuy có mang theo lửa giận nhưng nói rất nhỏ, cậu cũng không nghe rõ ràng lắm, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy kỳ lạ, như là Cục Cưng bỗng nhiên nổi giận cùng Dật Dật bình tĩnh đáp trả, một lần nữa quay lưng trong khi trong khi Dập Dập không thể không để ý đến suy nghĩ của người ngoài, quả nhiên cùng cậu giống nhau, trong lúc đó Bảo Cục Cưng cùng Dập Dập bọn họ không liên quan, không bằng cái gì gọi là quyền lợi trong quan hệ, đúng là sâu không lường được, sâu không thể lường, người tên Dập Dập kia, quả nhiên trời sinh hắn không có bao nhiêu ý tốt, về phần Cục Cưng, thật rõ ràng là một đứa trẻ tự phụ, trước mặt Dập Dập, chỉ có thể âm thầm tức giận.
Chẳng qua hai người kia tranh chấp không mang phiền toái gì đến cho cậu, trừ một bộ quần áo con gái hóa trang ở ngoài, vì thế cậu quyết định bình phục tâm trạng của mình, cố gắng ăn bánh ngọt, trở về trạng thái bình tĩnh thường ngày ăn bánh!
"Đừng ầm ỹ!" Dập Dập thấp giọng ra lệnh, mấy đứa nhóc kia tranh cãi ầm ĩ làm hại cậu không thể chuyên tâm quan sát khẩu hình khi trò chuyện của An Bảo Bối.
Một tiếng gào to này của Dập Dập thật hữu dụng, xung quanh lập tức trở nên im lặng, Cảnh Thất nhỏ giọng than thở, "Còn tưởng rằng có thể bắt gian, kết quả không phải vậy, thật nhàm chán." Cậu lập tức không có tinh thần, toàn bộ thân thể xụi xơ trên ghế, lười cử động tiếp, "Tôi nên về nhà." Cậu nhìn trời thản nhiên mở miệng, nếu về nhà, còn có thể ngắm chân dung mĩ nữ, so với ngồi đây còn tốt hơn nhiều.
"Cậu vẫn nên yên tĩnh ở lại nơi này đi."
"... ... ....." Cảnh Thất trở nên càng ủ rũ, nghe lời Ngôn Thần nói, tới nơi này chơi trò gì tên là bắt gian thật nhàm chán!
Không đếm xỉa ánh mắt ai oán của Cảnh Thất, Ngôn Thần cắn núm vú cao su kêu lên một tiếng, "Cần nhẫn nại!"
Cục Cưng cắn móng tay, có chút khẩn trương, bởi vì bé nhìn khuôn mặt An Bảo Bối cười tươi như hoa, nụ cười khiến cho bé không được tự nhiên, trong lòng bất ốn, trùng mặt liếc nhìn chỗ Vinh Ninh một cái.
Không phải muốn tìm An Bảo Bối sao? An Bảo Bối hiện tại ở ngay sau hắn, hơn nữa còn cùng một người đàn ông thân cận đến mở cờ trong bụng, không hiểu vì sao còn lãng phí thời gian trong chuyện tào lao này? Chỉ cần quay đầu lại, người hắn tám năm ngày đêm mong nhớ, vì sao không quay đầu? Cô ấy đang ở chỗ này! Chẳng lẽ hắn không muốn quay về cùng An Bảo Bối?
Mắt thấy mẹ chính mình thông đồng với người đàn ông khác, người cha ngu ngốc của cô rốt cuộc đang làm gì vậy, răng nanh Cục Cưng vô cùng ngứa.
Đại khái biết nơi đó xảy ra một chút sự cố, Dập Dập bỏ tấm gương xuống, trên mặt lạnh nhạt không có cảm xúc gì, không cần phải làm bản thân mệt mỏi. Cục Cưng thấy An Bảo Bối thân mật ở phía sau cùng người đàn ông đối diện, vẫn không thể bình tĩnh lại, kích động đến mức bắp đùi cũng ngồi không yên,cực kỳ không bình tĩnh, nhưng cậu cũng không tính nói những thông tin mình biết cho bé, khiến bé nóng lòng mong mỏi, nôn nóng tính toán.
"Này!" Thám thính tin tức không đến nơi đến chốn, thấy Dập Dập để gương xuống, có lẽ đã biết điều gì, tuy rằng hỏi cậu có vẻ xấu hổ, nhưng mà trước mắt mình không có biện pháp tốt hơn.
Đối mặt với tiếng kêu không lễ phép của Cục Cưng, Dập Dập quyết định không đếm xỉa, hai mắt phải để lên trên đầu con gái, cho nên không có thèm đếm xỉa đến bé, nếu không dạy dỗ không tốt.
"Em hỏi anh đấy!" Cục Cưng cảm thấy trong lòng càng bực bội, túm lấy áo của Dập Dập, Dập Dập lui về phía sau một chút, không cho Cục Cưng thực hiện gian kế, hai tay Cục Cưng không túm được, bé tức giận, càng thêm đau vài phần, cái tên khốn này!
"Anh không phải là biết chút gì chứ? Người phụ nữ đó có phải hứng thú với người đàn ông kia?" Càng nhìn bộ dạng An Bảo Bối nở gan nở ruột, Cục Cưng càng thấy khó chịu, Dập Dập không đứng đắn biết rồi còn hỏi, "Người phụ nữ đó? Là người phụ nữ cùng chú Vinh Ninh đàm luận vô cùng khoái trá sao?"
"Chết tiệt.... ...." Cục Cưng cắn răng nói ra một câu, vì sao trên thế giới này lại có người vô sỉ như Dập Dập vậy chứ? "Anh biết em đang hỏi ai.”
"Ừ.... ... ...." Dập Dập kéo dài nói, cười tươi gây khó chịu, "Anh không có gì để nói cho em."
Không có gì nói, so với anh không nói cho em càng làm bé cảm thấy tức giận!
Cục Cưng cắn môi, cậu không nói cho cô, cùng lắm thì cô rướn cổ lên xem, dù sao cũng phát giác được điều gì, Dập Dập cụp mí mắt xuống, lấy giấy bút từ trong túi xách ra, viết cái gì đó soàn soạt trên tờ giấy, tính đưa cả bút cho Cục Cưng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một tờ giấy, làm Cục Cưng có phần kinh ngạc, chẳng lẽ bé hỏi cậu điều không nói được, làm cho Dập Dập không nói nên lời, nên mới cho bé tờ giấy, cậu muốn nói gì đều viết trên giấy đưa cho bé?
Cục Cưng cầm tờ giấy nhìn, sắc mặt thêm vài phần âm trầm, còn tưởng Dập Dập sẽ cho cô tin tức hữu dụng gì, lại không nghĩ rằng lại nhàm chán như vậy, cậu nghĩ cậu là ai vậy? Có thể dựa vào vẻ mặt của cô biết được ý nghĩ nội tâm chính mình.
"Em vừa rồi khẩn trương như thế, có phải thật sự quan tâm đến chú Vinh Ninh? Hi vọng chú ấy không gặp thoáng qua An Bảo Bối, không có cách gì để sống cùng nhau?"
Cục Cưng nhìn trang giấy trắng hừ lạnh vài tiếng, để ý? Quan tâm? Bé sẽ không, trước đây vào năm đó Vinh Ninh rõ ràng phải xin lỗi với An Bảo Bối, làm hại An Bảo Bối mang thai rồi chạy đến nước Pháp, không dám trở về, hắn làm hại An Bảo Bối, luôn luôn nhìn trời ngẩn người, hắn cũng làm hại An Bảo Bối, thời điểm ngẫu nhiên gặp mặt Vinh Ninh từng đưa đồ đạc của cô, là Vinh Ninh làm hại An Bảo Bối vẫn tự ti, vẫn không dám hưởng thụ tình yêu, ngoài ra còn làm hại cô trốn tránh vẫn cứ nhất định trốn tránh.
Bao nhiêu ngày đêm, bé đều ở bên người An Bảo Bối, nhìn mẹ vì quên hắn, tất cả vì tốt cho bé mà nghiêm túc làm việc, đã lớn tuổi như vậy nhưng cũng không có đối tượng giao du.
Vì Vinh Ninh, An Bảo Bối mất đi rất nhiều, có lại không được bao nhiêu, cơn tức này bé sao có thể nuốt xuống? Cho dù An Bảo Bối cái gì cũng không để ý nhưng cũng không có nghĩa là, chính mình có thể tha thứ hành động của Vinh Ninh năm đó.
Lần này trở về, ở bên người Vinh Ninh, vốn làm cho hắn cảm thấy tội lỗi hơn vì chuyện tám năm trước mà thôi, cô đều đã nghĩ kỹ chuẩn bị chạy trốn tiếp làm cho hắn ân hận cả đời.
Quan tâm? Để ý? Hắn có thể cùng một chỗ với An Bảo Bối hay không? Không phải đâu, cô không có nghĩa lớn như Lăng Nhiên, nghĩa bạc như Vân Thiên, An Bảo Bối không đồng ý, cô tuyệt đối sẽ không bất hiếu với An Bảo Bối!
Cục Cưng viết trên giấy một chuỗi Anh văn, đúng lúc Dập Dập bỏ mặc.
Dập Dập nhìn rồi che miệng nở nụ cười. "Sorry! I cannot read Chinese!"
Xem không hiểu mới là lạ! Xem ra Cục Cưng đúng là biến mình trở thành một đứa con lai Trung Pháp!
"Ánh mắt của em cho anh biết, em rất vội, cũng rất muốn làm cho Vinh Ninh quay đầu lại phát hiện ra hành tung của An Bảo Bối."
Cục CƯng nhíu mày càng thêm chặt, "Không phải đâu!"
Không phải đâu.... ... ... Bé không nghĩ phải gọi một người đàn ông xa lạ là cha, cũng chỉ là khó chịu vì An Bảo Bối thân mật với người đàn ông khác.
"Lừa người khác nhưng không lừa được anh, thẳng thắn với nội tâm chính mình có bao nhiêu khó khăn? Cô nhóc nhỏ lừa đảo này."
"Anh cho là anh hơn!? Không cần ở sau lưng đoán tâm tư bên trong của em, thằng nhóc thỏ đế!"
Dập Dập đối diện Cục Cưng nhìn trở về tờ giấy ha ha cười, quả nhiên là Anh ngữ, quen viết tiếng Pháp sao? Ngay cả chữ "thằng nhóc" này cũng viết sai, sơn, nhật, tâm, ba chữ này cùng một chỗ tạo thành cái gì?
"Vậy được rồi." Lần này Dập Dập không truyền giấy lại, nói rõ ràng, "Vậy em tự mình sốt ruột xem đi, vốn tâm trạng đang rất tốt, nói cho em muốn biết cái gì."
"Anh.... ......"
Dập Dập mỉm cười như trước, không để ý đến đỉnh đầu đã bốc hỏa của Cục Cưng, làm cho cô nghĩ một đằng nói một nẻo, đây là trừng phạt đối với cô!
"Đổi chỗ ngồi." Vị trí này nhìn không rõ lắm, nếu không thể nhìn rõ ràng rành mạch, tên Dập Dập vô lại xấu xa này lại không nói cho bé cái gì, như vậy bé liền đổi chỗ ngồi của chính mình! Có lẽ còn có thể nghe được một chút.
"Tốt, tự em xem đi." Dập Dập vo tròn tờ giấy rồi vứt đi, cất tờ giấy trong túi quần rồi đổi chỗ cho Cục Cưng, cậu cũng không tin bé có thể nhìn được cái gì.
Cục Cưng nghiêng đầu sang chỗ khác, duỗi cái đầu nhìn xem, hoàn hảo, khoảng cách vị trí từng bàn ăn vô cùng lớn, ngăn cách giữa là bãi cây cối, hơn nữa vóc dáng của bé thấp bé, tránh được đám cây mặt sau, rất khó để cho người khác nhìn được bóng dáng bé.
Cũng đã qua lâu như vậy, tại sao An Bảo Bối vẫn còn nói? Chẳng lẽ đối với người thân cận, nhân cách thứ hai của cô ấy muốn bùng phát? So với Vinh Ninh, giống như đã thay đổi vài câu tán dóc. Cho dù khoảng cách An Bảo Bối gần một chút, nhưng vẫn như trước bé không thám thính được cái gì, loại cảm giác này khiến mình khó chịu, rõ ràng ngay cả thân mình đều quay qua chỗ khác, nghiên về trên lối đi nhỏ, góc độ tiếp cận cũng sâu thêm một chút, nhưng người ngồi ở bàn trước bé rốt cuộc có ý gì, bé thăm dò còn chưa tính, toàn bộ thân thể của cái người đàn ông kia rõ ràng đều nghiêng lại chặn tầm mắt bé.
Cục Cưng tức giận thiếu chút nữa lấy cái mũ trên đầu tên đàn ông kia.
Beta: Mẫu Tử Song Linh
Dập Dập không ngồi xuống chuẩn bị, vẫn đứng thẳng nhìn xuống bé, "Không phải anh uy hiếp em, mà là anh muốn em biết năng lực của anh, giống như người khác nhìn tuổi tác bên ngoài của em không thể tin được em là thiên tài về phần mềm máy tính. Không thể nhìn người chính xác qua vẻ bề ngoài được."
"Ha ha...." Dập Dập cười lạnh vài tiếng nói, "Cho anh an phận một chút, nếu không, anh cũng không biết tương lai mình sẽ làm gì, anh không chỉ biết rõ thân phận của những người kia."
Dập Dập nói xong, lại ngồi trên ghế, uống vài hớp chanh lắc.
Vị trí quan sát này thật sự là trở ngại nghiêm trọng, ngoại trừ có thể nhìn thấy An Bảo Bối ở ngoài, không thấy được đám người mục tiêu, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách, để trước mặt mình, di chuyển tới góc ổn định có thể thấy Bảo Bối với đám người Vinh Ninh nói chuyện cùng một hình bóng phụ nữ.
Tuy rằng khó khăn, nhưng đây cũng là cách quan sát An Bảo Bối, vị trí tốt nhất để nhìn sắc mặt, động tác của người phụ nữ đó cùng khẩu hình khi nói chuyện.
Cục Cưng tức giận, thật sự nghĩ mãi không ra, tại sao ngoài mặt đối với mình vui vẻ nhưng chưa từng chủ động? Người kia ngày thường thích làm sói đội lốt dê, quả thật là đồ vô lại nhất trên thế giới, nhưng mình lại không nghĩ ra phương pháp đối phó với cậu, hoàn toàn không biết nhược điểm của cậu, đối với chính mình đây là kinh khủng nhưng lại bất lực.
Điều chỉnh cảm xúc của mình, hiện tại bé không nên vì tên khốn Dập Dập ấy mà quên đi kế hoạch ban đầu, nhắm mắt để bình tĩnh lại trong chốc lát, Cục Cưng lại tìm hiểu nhưng không để người khác phát hiện ra, ánh mắt chăm chú vào đối phương.
An Bảo Bối nói chuyện cùng người đàn ông trước mặt, miệng vẫn không ngừng nói, tựa như là buổi gặp mặt thân thiết, cô mới là kẻ chi phối, rất kì quái, An Bảo Bối không phải là người thích nhiều lời, nhất là với đàn ông, khi đối mặt với đàn ông, ít nhất, ánh mắt đều lúng túng, không phải cố ý nhìn ra chỗ khác, ngay cả nhin chăm chú vào mắt người khác cũng không dám, rốt cuộc lần này có bệnh gì, trò chuyện vui vẻ với nhau còn chưa tính, trên mặt còn hiện nét tươi cười.
Xem ra đã quen biết với người đàn ông kia, có tình cảm với người đó, chẳng lẽ....... sắp có đám cưới?
Trong tim như có gì chặn lại vậy, làm cho Cục Cưng không thoải mái, nhưng không thể nói rõ là gì, ánh mắt lại di chuyển tới chỗ Vinh Ninh, người phụ nữ giống với Vinh Ninh, hoàn toàn không xấu hổ với người lạ.
Người phụ nữ ngồi đã lâu, nhưng không muốn di chuyển, dựa theo ngày thường, Vinh Ninh đã sớm tức giận rồi bỏ đi mới đúng.......
Đôi mắt Cục Cưng nhìn hai bóng người, cô thấy người phụ nữ giống như viết cái gì đó trên giấy, vẻ mặt tươi cười đưa cho người ngồi đối diện, đó là thứ gì? Chẳng lẽ là số điện thoại của cô ta? Lần sau còn có thể có cơ hội gặp mặt đôi bên? Nhưng thoạt nhìn không giống bé nghĩ.
Người phụ nữ đứng dậy khỏi ghế, Vinh Ninh cũng lập tức đứng lên, hai người hình như đang nắm tay, Niếp Minh vẫn ngồi, Vinh Ninh cũng làm tư thế mời, đưa cô ta ra khỏi nhà hàng, Cục Cưng không thể kiềm chế một lần nữa, cho dù Vinh Ninh đã đưa người phụ nữ đó đi, Niếp Minh cũng không muốn đứng lên rời đi.Tùy ý để cho Vinh Ninh làm bậy? Hay là có ý gì khác?
"Khụ khụ.... ...." Đúng lúc Dập Dập ho khan cắt ngang hành động tiếp theo của Cục Cưng, bé kìm nén bực bội, vì hành động của Dập Dập mà càng khó chịu, mẹ và cha của bé đều đi theo người khác, không xem mình là con ruột, hoàn toàn không có chút phản ứng.
"Em cứ yên tâm đi, Vinh Ninh sẽ trở về." Dập Dập thản nhiên mở miệng, lúc này Cục Cưng bình tĩnh, thật ra cực kỳ xúc động bất chấp lý lẽ.
Cục Cưng nghiến quai hàm, mắt trừng to làm người khác sợ hãi, "Làm sao anh biết?! Anh không thể tính toán như thần."
Đáng tiếc ánh mắt của cô không làm cậu cảm thấy sợ hãi, trong mắt cậu, ánh mắt mèo hoang ven đường so với bé còn khủng bố hơn.
"Anh đọc được khẩu hình, tuy rằng không đọc được lời nói của Vinh Ninh, nhưng người phụ nữ đó, anh đọc được vô cùng rõ ràng, xem ra cô ta cũng không thân thiết với Vinh Ninh, mà có việc tìm người nào đó nên hỏi thăm, hiện tại Vinh Ninh đang đưa người phụ nữ đó ra ngoài, đoán chừng một lát nữa sẽ người phụ nữ đó tiếp theo để nói chuyện cùng."
Dập Dập vừa dứt lời, lại xuất hiện một người phụ nữ khác ở cửa, Niếp Minh ngồi ở ghế giống như ngủ gục đứng lên vẫy vẫy tay với người kia, "Ở trong này." Người phụ nữ hiểu ý gật đầu đi tới, vài giây sau Vinh Ninh vừa mới đi ra đã trở về, hai người gặp mặt, nở nụ cười nói vài câu, lần nữa ngồi lại chỗ cũ.
Tất cả đều giống như lời Dập Dập, tâm trạng Cục Cưng an ổn hơn, sự tình vẫn chưa phát triển đến mức bé nghĩ, tuy rằng không biết Vinh Ninh tìm người phụ nữ này vì việc gì, muốn hỏi gì, ít nhất không giống như bé nghĩ là tốt rồi.
"Cái quái gì đây.... ......" Cảnh Thất không hiểu tại sao đứng lên, bàn tay nhỏ bé đặt trên trán, trông vẻ nhìn ra xa, "Hóa ra không phải vụng trộm cùng người khác bội bạc mẹ, làm hại anh lo lắng."
"Anh điên rồi sao?!" Cục Cưng hạ giọng, kéo Cảnh Thất xuống, "Em nói anh bao nhiêu lần, im miệng lại, cũng không cần phải hành động khoa trương như vậy! Nếu cha cùng chú Niếp Minh phát hiện làm sao bây giờ?''
Cảnh Thất bĩnh môi, "Người ta cũng không cố ý."
Nhìn xem nhìn xem, Cảnh Thất ngốc kia, lại bắt đầu tỏ vẻ đáng thương trước mặt bé, bé vừa rồi không bắt nạt cậu, nếu để người ngoài thấy, còn tưởng cô là người xâu.
Niếp Tinh đã ăn vô số bánh ngọt liếc mắt tà tà nhìn Cảnh Thất, "Vốn dĩ anh không tưởng tượng như vậy, rõ ràng là chị cùng anh cả Ngôn Thần nghĩ quá."
Ngôn Thần bị gọi tên đỏ mặt ho khan nói, "Có lẽ là vậy, người lớn đã biết chúng ta theo dõi họ, chính vì giữ mặt mũi cho mình mà hành động bí mật, cha cùng anh Dật Dật đều nói quá, xem ra sự việc không giống vẻ bề ngoài, càng không thấy dược manh mối chuyện, có lẽ sau lưng còn có âm mưu."
Ý kiến mưu mô của Ngôn Thần khiến cho Bảo Bảo bất mãn, béthấy, rõ rằng người này suy nghĩ quá nhiều, bị người khách vạch trần bản thân vô năng, còn tìm đường lui cho mình, đứa nhỏ này thật hết thuốc chữa, sao không bộc trực thẳng thắn phê bình, thừa nhận sai lầm của mình đi?
Niếp Tinh đưa miếng bánh ngọt vào miệng, nhưng ánh mắt vẫn thấy Cục Cưng đang nổi gân xanh cầm gương Dập Dập nhìn lại.
Vừa rồi hai người tranh chấp cãi nhau, cảm giác của cậu, thấy rất kỳ quái, đáng tiếc lúc ấy lời nói của hai người kia tuy có mang theo lửa giận nhưng nói rất nhỏ, cậu cũng không nghe rõ ràng lắm, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy kỳ lạ, như là Cục Cưng bỗng nhiên nổi giận cùng Dật Dật bình tĩnh đáp trả, một lần nữa quay lưng trong khi trong khi Dập Dập không thể không để ý đến suy nghĩ của người ngoài, quả nhiên cùng cậu giống nhau, trong lúc đó Bảo Cục Cưng cùng Dập Dập bọn họ không liên quan, không bằng cái gì gọi là quyền lợi trong quan hệ, đúng là sâu không lường được, sâu không thể lường, người tên Dập Dập kia, quả nhiên trời sinh hắn không có bao nhiêu ý tốt, về phần Cục Cưng, thật rõ ràng là một đứa trẻ tự phụ, trước mặt Dập Dập, chỉ có thể âm thầm tức giận.
Chẳng qua hai người kia tranh chấp không mang phiền toái gì đến cho cậu, trừ một bộ quần áo con gái hóa trang ở ngoài, vì thế cậu quyết định bình phục tâm trạng của mình, cố gắng ăn bánh ngọt, trở về trạng thái bình tĩnh thường ngày ăn bánh!
"Đừng ầm ỹ!" Dập Dập thấp giọng ra lệnh, mấy đứa nhóc kia tranh cãi ầm ĩ làm hại cậu không thể chuyên tâm quan sát khẩu hình khi trò chuyện của An Bảo Bối.
Một tiếng gào to này của Dập Dập thật hữu dụng, xung quanh lập tức trở nên im lặng, Cảnh Thất nhỏ giọng than thở, "Còn tưởng rằng có thể bắt gian, kết quả không phải vậy, thật nhàm chán." Cậu lập tức không có tinh thần, toàn bộ thân thể xụi xơ trên ghế, lười cử động tiếp, "Tôi nên về nhà." Cậu nhìn trời thản nhiên mở miệng, nếu về nhà, còn có thể ngắm chân dung mĩ nữ, so với ngồi đây còn tốt hơn nhiều.
"Cậu vẫn nên yên tĩnh ở lại nơi này đi."
"... ... ....." Cảnh Thất trở nên càng ủ rũ, nghe lời Ngôn Thần nói, tới nơi này chơi trò gì tên là bắt gian thật nhàm chán!
Không đếm xỉa ánh mắt ai oán của Cảnh Thất, Ngôn Thần cắn núm vú cao su kêu lên một tiếng, "Cần nhẫn nại!"
Cục Cưng cắn móng tay, có chút khẩn trương, bởi vì bé nhìn khuôn mặt An Bảo Bối cười tươi như hoa, nụ cười khiến cho bé không được tự nhiên, trong lòng bất ốn, trùng mặt liếc nhìn chỗ Vinh Ninh một cái.
Không phải muốn tìm An Bảo Bối sao? An Bảo Bối hiện tại ở ngay sau hắn, hơn nữa còn cùng một người đàn ông thân cận đến mở cờ trong bụng, không hiểu vì sao còn lãng phí thời gian trong chuyện tào lao này? Chỉ cần quay đầu lại, người hắn tám năm ngày đêm mong nhớ, vì sao không quay đầu? Cô ấy đang ở chỗ này! Chẳng lẽ hắn không muốn quay về cùng An Bảo Bối?
Mắt thấy mẹ chính mình thông đồng với người đàn ông khác, người cha ngu ngốc của cô rốt cuộc đang làm gì vậy, răng nanh Cục Cưng vô cùng ngứa.
Đại khái biết nơi đó xảy ra một chút sự cố, Dập Dập bỏ tấm gương xuống, trên mặt lạnh nhạt không có cảm xúc gì, không cần phải làm bản thân mệt mỏi. Cục Cưng thấy An Bảo Bối thân mật ở phía sau cùng người đàn ông đối diện, vẫn không thể bình tĩnh lại, kích động đến mức bắp đùi cũng ngồi không yên,cực kỳ không bình tĩnh, nhưng cậu cũng không tính nói những thông tin mình biết cho bé, khiến bé nóng lòng mong mỏi, nôn nóng tính toán.
"Này!" Thám thính tin tức không đến nơi đến chốn, thấy Dập Dập để gương xuống, có lẽ đã biết điều gì, tuy rằng hỏi cậu có vẻ xấu hổ, nhưng mà trước mắt mình không có biện pháp tốt hơn.
Đối mặt với tiếng kêu không lễ phép của Cục Cưng, Dập Dập quyết định không đếm xỉa, hai mắt phải để lên trên đầu con gái, cho nên không có thèm đếm xỉa đến bé, nếu không dạy dỗ không tốt.
"Em hỏi anh đấy!" Cục Cưng cảm thấy trong lòng càng bực bội, túm lấy áo của Dập Dập, Dập Dập lui về phía sau một chút, không cho Cục Cưng thực hiện gian kế, hai tay Cục Cưng không túm được, bé tức giận, càng thêm đau vài phần, cái tên khốn này!
"Anh không phải là biết chút gì chứ? Người phụ nữ đó có phải hứng thú với người đàn ông kia?" Càng nhìn bộ dạng An Bảo Bối nở gan nở ruột, Cục Cưng càng thấy khó chịu, Dập Dập không đứng đắn biết rồi còn hỏi, "Người phụ nữ đó? Là người phụ nữ cùng chú Vinh Ninh đàm luận vô cùng khoái trá sao?"
"Chết tiệt.... ...." Cục Cưng cắn răng nói ra một câu, vì sao trên thế giới này lại có người vô sỉ như Dập Dập vậy chứ? "Anh biết em đang hỏi ai.”
"Ừ.... ... ...." Dập Dập kéo dài nói, cười tươi gây khó chịu, "Anh không có gì để nói cho em."
Không có gì nói, so với anh không nói cho em càng làm bé cảm thấy tức giận!
Cục Cưng cắn môi, cậu không nói cho cô, cùng lắm thì cô rướn cổ lên xem, dù sao cũng phát giác được điều gì, Dập Dập cụp mí mắt xuống, lấy giấy bút từ trong túi xách ra, viết cái gì đó soàn soạt trên tờ giấy, tính đưa cả bút cho Cục Cưng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một tờ giấy, làm Cục Cưng có phần kinh ngạc, chẳng lẽ bé hỏi cậu điều không nói được, làm cho Dập Dập không nói nên lời, nên mới cho bé tờ giấy, cậu muốn nói gì đều viết trên giấy đưa cho bé?
Cục Cưng cầm tờ giấy nhìn, sắc mặt thêm vài phần âm trầm, còn tưởng Dập Dập sẽ cho cô tin tức hữu dụng gì, lại không nghĩ rằng lại nhàm chán như vậy, cậu nghĩ cậu là ai vậy? Có thể dựa vào vẻ mặt của cô biết được ý nghĩ nội tâm chính mình.
"Em vừa rồi khẩn trương như thế, có phải thật sự quan tâm đến chú Vinh Ninh? Hi vọng chú ấy không gặp thoáng qua An Bảo Bối, không có cách gì để sống cùng nhau?"
Cục Cưng nhìn trang giấy trắng hừ lạnh vài tiếng, để ý? Quan tâm? Bé sẽ không, trước đây vào năm đó Vinh Ninh rõ ràng phải xin lỗi với An Bảo Bối, làm hại An Bảo Bối mang thai rồi chạy đến nước Pháp, không dám trở về, hắn làm hại An Bảo Bối, luôn luôn nhìn trời ngẩn người, hắn cũng làm hại An Bảo Bối, thời điểm ngẫu nhiên gặp mặt Vinh Ninh từng đưa đồ đạc của cô, là Vinh Ninh làm hại An Bảo Bối vẫn tự ti, vẫn không dám hưởng thụ tình yêu, ngoài ra còn làm hại cô trốn tránh vẫn cứ nhất định trốn tránh.
Bao nhiêu ngày đêm, bé đều ở bên người An Bảo Bối, nhìn mẹ vì quên hắn, tất cả vì tốt cho bé mà nghiêm túc làm việc, đã lớn tuổi như vậy nhưng cũng không có đối tượng giao du.
Vì Vinh Ninh, An Bảo Bối mất đi rất nhiều, có lại không được bao nhiêu, cơn tức này bé sao có thể nuốt xuống? Cho dù An Bảo Bối cái gì cũng không để ý nhưng cũng không có nghĩa là, chính mình có thể tha thứ hành động của Vinh Ninh năm đó.
Lần này trở về, ở bên người Vinh Ninh, vốn làm cho hắn cảm thấy tội lỗi hơn vì chuyện tám năm trước mà thôi, cô đều đã nghĩ kỹ chuẩn bị chạy trốn tiếp làm cho hắn ân hận cả đời.
Quan tâm? Để ý? Hắn có thể cùng một chỗ với An Bảo Bối hay không? Không phải đâu, cô không có nghĩa lớn như Lăng Nhiên, nghĩa bạc như Vân Thiên, An Bảo Bối không đồng ý, cô tuyệt đối sẽ không bất hiếu với An Bảo Bối!
Cục Cưng viết trên giấy một chuỗi Anh văn, đúng lúc Dập Dập bỏ mặc.
Dập Dập nhìn rồi che miệng nở nụ cười. "Sorry! I cannot read Chinese!"
Xem không hiểu mới là lạ! Xem ra Cục Cưng đúng là biến mình trở thành một đứa con lai Trung Pháp!
"Ánh mắt của em cho anh biết, em rất vội, cũng rất muốn làm cho Vinh Ninh quay đầu lại phát hiện ra hành tung của An Bảo Bối."
Cục CƯng nhíu mày càng thêm chặt, "Không phải đâu!"
Không phải đâu.... ... ... Bé không nghĩ phải gọi một người đàn ông xa lạ là cha, cũng chỉ là khó chịu vì An Bảo Bối thân mật với người đàn ông khác.
"Lừa người khác nhưng không lừa được anh, thẳng thắn với nội tâm chính mình có bao nhiêu khó khăn? Cô nhóc nhỏ lừa đảo này."
"Anh cho là anh hơn!? Không cần ở sau lưng đoán tâm tư bên trong của em, thằng nhóc thỏ đế!"
Dập Dập đối diện Cục Cưng nhìn trở về tờ giấy ha ha cười, quả nhiên là Anh ngữ, quen viết tiếng Pháp sao? Ngay cả chữ "thằng nhóc" này cũng viết sai, sơn, nhật, tâm, ba chữ này cùng một chỗ tạo thành cái gì?
"Vậy được rồi." Lần này Dập Dập không truyền giấy lại, nói rõ ràng, "Vậy em tự mình sốt ruột xem đi, vốn tâm trạng đang rất tốt, nói cho em muốn biết cái gì."
"Anh.... ......"
Dập Dập mỉm cười như trước, không để ý đến đỉnh đầu đã bốc hỏa của Cục Cưng, làm cho cô nghĩ một đằng nói một nẻo, đây là trừng phạt đối với cô!
"Đổi chỗ ngồi." Vị trí này nhìn không rõ lắm, nếu không thể nhìn rõ ràng rành mạch, tên Dập Dập vô lại xấu xa này lại không nói cho bé cái gì, như vậy bé liền đổi chỗ ngồi của chính mình! Có lẽ còn có thể nghe được một chút.
"Tốt, tự em xem đi." Dập Dập vo tròn tờ giấy rồi vứt đi, cất tờ giấy trong túi quần rồi đổi chỗ cho Cục Cưng, cậu cũng không tin bé có thể nhìn được cái gì.
Cục Cưng nghiêng đầu sang chỗ khác, duỗi cái đầu nhìn xem, hoàn hảo, khoảng cách vị trí từng bàn ăn vô cùng lớn, ngăn cách giữa là bãi cây cối, hơn nữa vóc dáng của bé thấp bé, tránh được đám cây mặt sau, rất khó để cho người khác nhìn được bóng dáng bé.
Cũng đã qua lâu như vậy, tại sao An Bảo Bối vẫn còn nói? Chẳng lẽ đối với người thân cận, nhân cách thứ hai của cô ấy muốn bùng phát? So với Vinh Ninh, giống như đã thay đổi vài câu tán dóc. Cho dù khoảng cách An Bảo Bối gần một chút, nhưng vẫn như trước bé không thám thính được cái gì, loại cảm giác này khiến mình khó chịu, rõ ràng ngay cả thân mình đều quay qua chỗ khác, nghiên về trên lối đi nhỏ, góc độ tiếp cận cũng sâu thêm một chút, nhưng người ngồi ở bàn trước bé rốt cuộc có ý gì, bé thăm dò còn chưa tính, toàn bộ thân thể của cái người đàn ông kia rõ ràng đều nghiêng lại chặn tầm mắt bé.
Cục Cưng tức giận thiếu chút nữa lấy cái mũ trên đầu tên đàn ông kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.