Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
Chương 22: Chương 10.1: Công chúa nghèo khó
Phượng Hiểu Ly
08/06/2016
Mà bây giờ, lại đợi thêm một giờ đồng hồ,cô lại muốn từ chối cuộc công tác duy nhất mà mình thích.
An Bảo Bối trở mình, nằm sấp trên mặt đất, khẽ xoa phần eo đau nhức, nhàm chán vuốt nhẹ đóa hoa màu tím, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt, mang theo một tia khổ sở.
Hôm nay công việc phải giải quyết rất nhiều, không khỏi muốn từ chức lúc tối ngay cả trường học cũng không thể đi.
Không có làm đủ một tháng, trừ trước trừ sau, ít nhất thiếu giãy vài chục khối đồng Euro, An Bảo Bối nghĩ tới nỗi đau mất đi tiền bạc, trên mặt lại thêm run rẩy.
Ngày kia chính là ngày về nước, cô thật vất vả trốn khỏi chỗ kia, thật vất vả để có thể buông tình cảm của mình xuống, kết quả là lại trở về lần nữa.
Cục cưng đã đi theo Trác Văn Dương trở về thành phố A, ở cùng một chỗ, mặc dù An Bảo Bối có chút không yên lòng, tốt xấu gì Trác Văn Dương cũng là cậu của bé, nhất định sẽ không bỏ mặc cho tiểu gia hỏa kia làm loạn...
Nhưng mà...bé con kia, không chỉ thừa kế tướng mạo của Vinh Ninh, ngay cả tính cách cũng là một kiểu, từ nhỏ đến lớn, mưu ma chước quỷ rất nhiều, kỹ xảo lại hạng nhất, am hiểu nắm chắc tâm tư người khác, ỷ vào mình có chỉ số thông minh cao,khiến không ít người khác đau đầu.
Hắn thông minh mạnh mẽ, hơn nữa hắn còn có khuôn mặt như thiên sứ kia, coi như trong ngày thường cao ngạo, ngang ngược, dễ gây hiểu lầm với người khác, cũng sẽ bị cô ăn sạch sành sanh nha.
An Bảo Bối không hiểu, mình ngốc như vậy, tại sao có thể sinh ra đứa trẻ thông minh như cục cưng, hơn nữa còn thông minh tới mức làm cho người khác cảm thấy giận sôi!
Càng nghĩ, An Bảo Bối lại càng cảm giác cục cưng kia nhất định lặng lẽ tiến hành kế hoạch không muốn người biết ở thành phố A, cô cảm giác tim mình cũng loạn lên.
Nếu không phải vì công tác, vì việc học, còn muốn ở bên cạnh nói chuyện với cha, An Bảo Bảo đã cìng bé trở về thành phố A, ngăn cản con bé làm loạn bên ngoài! Nhưng mà thật tốt, sau lưng bé còn có người chống, nếu để cho cô biết bé lại gây thêm phiền toái cho ai,cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cục cưng!
"Tiểu thư Bảo Bối?" Quen thuộc cuộc sống điều khiển nói tiếng Pháp ở vườn hoa cách đó không xa vang lên, An Bảo Bối từ trên mặt đất đứng lên chứng kiến mặc chính đáng hợp tình nghiễm nhiên giống như là cái thân sĩ quản gia đại thúc, quy củ đứng ở trước xe Maserati xa hoa . . .
An Bảo Bối từ trên mặt đất đứng lên nhìn thấy chú quản gia với khuôn mặt nghiễm nhiên, quy củ đứng ở trước xe Maserati xa hoa .
"Này! Chú Bonaparte." An Bảo Bối đáp một tiếng, phất phất tay với Bonaparte. "Có chuyện gì không? Tôi còn một tiếng đồng hồ là có thể tan việc!"
An Bảo Bối dùng tiếng Pháp thuần thục trả lời. . .
Bonaparte lớn tiếng đáp lại: "Tiểu thư Bảo Bối! Lão gia kêu tôi tới đón cô về nhà! Bonaparte đã nói với ông chủ, ông chủ đồng ý thanh toán tiền lương cho ngài!"
"À!" An Bảo Bối tiếc hận trả lời một tiếng, nhìn qua vườn hoa oải hương không giới hạn kia. . . .
Vốn còn muốn trong khoảng thời gian cuối cùng có thể nhìn cảnh sắc mỹ lệ chỉ giai cấp vô sản của Pháp mới có, xem ra, cô muốn ở một giờ trước rồi cáo biệt nơi này.
An Bảo Bối thu dọn xong,nhẹ bước chân về phía quản gia Bonaparte.
Bonaparte mỉm cười nhìn An Bảo Bối từ từ đến gần.
"Ba vì sao không đợi sau khi tôi hết bận mới bảo tôi trở về?" An Bảo Bối nhẹ giọng bất mãn với cha.
"Đây là lão gia quan tâm tới tiểu thư, hắn không hy vọng ngài quá mức mệt nhọc."
An Bảo Bối đành phải kêu lên một tiếng đau đớn, lời Bonaparte nói ra làm cho cô không cách nào phản bác.
"Tiểu thư Bảo bối." Bonaparte đơn giản nho nhã nghiêng người. "Xin cho tôi làm một hành động quá phận."
Bonaparte vươn tay, dịu dàng lấy cây cỏ dính trên tóc An Bảo Bối xuống. "Hết sức xin lỗi."
"Không cần đâu..." An Bảo Bối gãi gãi đầu, mặc dù đã trải qua nhiều năm, nhưng mà cô vẫn không thể tiếp nhận các lễ nghi.
"Đúng rồi, Bonaparte, tôi trước sẽ lãnh lương, thuận tiện nói tiếng cám ơn với ông chủ, chúng ta lại về nhà được không?"
"Tốt, tiểu thư Bảo Bối, xin ngài lên xe trước." Bonaparte làm ra tư thế xin mời.
An Bảo Bối phủi bụi trên người, dè dặt tiến vào buồng xe xa hoa sang trọng.
Xe hơi chậm rãi chạy trên đường, An Bảo Bối nhìn ra ngoài cửa sổ kia hình ảnh một mảng lớn màu tím , trong nội tâm tỏ ra vô số lưu luyến.
Cuối cùng... cũng phải rời đi thôi.
Biệt thự vườn địa đàng.
An Bảo Bối đứng ở cửa nhìn biệt thự kiểu tây phương điển hình, chủ vườn địa đàng là người hòa ái dễ gần, là lão nhân cực kỳ hiền lành, hắn phát tiền lương luôn luôn cao nhất.
An Bảo Bối trở mình, nằm sấp trên mặt đất, khẽ xoa phần eo đau nhức, nhàm chán vuốt nhẹ đóa hoa màu tím, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt, mang theo một tia khổ sở.
Hôm nay công việc phải giải quyết rất nhiều, không khỏi muốn từ chức lúc tối ngay cả trường học cũng không thể đi.
Không có làm đủ một tháng, trừ trước trừ sau, ít nhất thiếu giãy vài chục khối đồng Euro, An Bảo Bối nghĩ tới nỗi đau mất đi tiền bạc, trên mặt lại thêm run rẩy.
Ngày kia chính là ngày về nước, cô thật vất vả trốn khỏi chỗ kia, thật vất vả để có thể buông tình cảm của mình xuống, kết quả là lại trở về lần nữa.
Cục cưng đã đi theo Trác Văn Dương trở về thành phố A, ở cùng một chỗ, mặc dù An Bảo Bối có chút không yên lòng, tốt xấu gì Trác Văn Dương cũng là cậu của bé, nhất định sẽ không bỏ mặc cho tiểu gia hỏa kia làm loạn...
Nhưng mà...bé con kia, không chỉ thừa kế tướng mạo của Vinh Ninh, ngay cả tính cách cũng là một kiểu, từ nhỏ đến lớn, mưu ma chước quỷ rất nhiều, kỹ xảo lại hạng nhất, am hiểu nắm chắc tâm tư người khác, ỷ vào mình có chỉ số thông minh cao,khiến không ít người khác đau đầu.
Hắn thông minh mạnh mẽ, hơn nữa hắn còn có khuôn mặt như thiên sứ kia, coi như trong ngày thường cao ngạo, ngang ngược, dễ gây hiểu lầm với người khác, cũng sẽ bị cô ăn sạch sành sanh nha.
An Bảo Bối không hiểu, mình ngốc như vậy, tại sao có thể sinh ra đứa trẻ thông minh như cục cưng, hơn nữa còn thông minh tới mức làm cho người khác cảm thấy giận sôi!
Càng nghĩ, An Bảo Bối lại càng cảm giác cục cưng kia nhất định lặng lẽ tiến hành kế hoạch không muốn người biết ở thành phố A, cô cảm giác tim mình cũng loạn lên.
Nếu không phải vì công tác, vì việc học, còn muốn ở bên cạnh nói chuyện với cha, An Bảo Bảo đã cìng bé trở về thành phố A, ngăn cản con bé làm loạn bên ngoài! Nhưng mà thật tốt, sau lưng bé còn có người chống, nếu để cho cô biết bé lại gây thêm phiền toái cho ai,cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cục cưng!
"Tiểu thư Bảo Bối?" Quen thuộc cuộc sống điều khiển nói tiếng Pháp ở vườn hoa cách đó không xa vang lên, An Bảo Bối từ trên mặt đất đứng lên chứng kiến mặc chính đáng hợp tình nghiễm nhiên giống như là cái thân sĩ quản gia đại thúc, quy củ đứng ở trước xe Maserati xa hoa . . .
An Bảo Bối từ trên mặt đất đứng lên nhìn thấy chú quản gia với khuôn mặt nghiễm nhiên, quy củ đứng ở trước xe Maserati xa hoa .
"Này! Chú Bonaparte." An Bảo Bối đáp một tiếng, phất phất tay với Bonaparte. "Có chuyện gì không? Tôi còn một tiếng đồng hồ là có thể tan việc!"
An Bảo Bối dùng tiếng Pháp thuần thục trả lời. . .
Bonaparte lớn tiếng đáp lại: "Tiểu thư Bảo Bối! Lão gia kêu tôi tới đón cô về nhà! Bonaparte đã nói với ông chủ, ông chủ đồng ý thanh toán tiền lương cho ngài!"
"À!" An Bảo Bối tiếc hận trả lời một tiếng, nhìn qua vườn hoa oải hương không giới hạn kia. . . .
Vốn còn muốn trong khoảng thời gian cuối cùng có thể nhìn cảnh sắc mỹ lệ chỉ giai cấp vô sản của Pháp mới có, xem ra, cô muốn ở một giờ trước rồi cáo biệt nơi này.
An Bảo Bối thu dọn xong,nhẹ bước chân về phía quản gia Bonaparte.
Bonaparte mỉm cười nhìn An Bảo Bối từ từ đến gần.
"Ba vì sao không đợi sau khi tôi hết bận mới bảo tôi trở về?" An Bảo Bối nhẹ giọng bất mãn với cha.
"Đây là lão gia quan tâm tới tiểu thư, hắn không hy vọng ngài quá mức mệt nhọc."
An Bảo Bối đành phải kêu lên một tiếng đau đớn, lời Bonaparte nói ra làm cho cô không cách nào phản bác.
"Tiểu thư Bảo bối." Bonaparte đơn giản nho nhã nghiêng người. "Xin cho tôi làm một hành động quá phận."
Bonaparte vươn tay, dịu dàng lấy cây cỏ dính trên tóc An Bảo Bối xuống. "Hết sức xin lỗi."
"Không cần đâu..." An Bảo Bối gãi gãi đầu, mặc dù đã trải qua nhiều năm, nhưng mà cô vẫn không thể tiếp nhận các lễ nghi.
"Đúng rồi, Bonaparte, tôi trước sẽ lãnh lương, thuận tiện nói tiếng cám ơn với ông chủ, chúng ta lại về nhà được không?"
"Tốt, tiểu thư Bảo Bối, xin ngài lên xe trước." Bonaparte làm ra tư thế xin mời.
An Bảo Bối phủi bụi trên người, dè dặt tiến vào buồng xe xa hoa sang trọng.
Xe hơi chậm rãi chạy trên đường, An Bảo Bối nhìn ra ngoài cửa sổ kia hình ảnh một mảng lớn màu tím , trong nội tâm tỏ ra vô số lưu luyến.
Cuối cùng... cũng phải rời đi thôi.
Biệt thự vườn địa đàng.
An Bảo Bối đứng ở cửa nhìn biệt thự kiểu tây phương điển hình, chủ vườn địa đàng là người hòa ái dễ gần, là lão nhân cực kỳ hiền lành, hắn phát tiền lương luôn luôn cao nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.