Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
Chương 63: Chương 23.3
Phượng Hiểu Ly
09/09/2016
Edit: Khánh Thùy
Beta: Tiểu Hồ Ly (E.H)
Sờ sờ đầu của Cảnh Dạ đang ngoan ngoãn nằm kế bên anh: “Quà ở chỗ cũ.”
“Oa….” Cảnh Dạ hưng phấn hôn lên trên mặt Niếp Minh một cái, “ Yêu chồng nhất.”
Cảnh Dạ vừa nói lời yêu thương sâu trong lòng, đã nôn nóng muốn đi, chuẩn bị về nhà lấy quà sinh nhật Niếp Minh cho cô.
“ Vẫn là kiểu cũ…” Lộ Tây rõ ràng thiếu hào hứng ngáp: “Cũng không biết đổi chiêu, nhìn thôi đã nhàm chán.” Niếp Minh đối với Cảnh Dạ đặc biệt mãi mãi dùng một chiêu, sử dụng roi thêm chất đường hòa trộn.
Nói chị dâu này cũng ngốc thật, thủ đoạn thối nát như vậy, thế nhưng mỗi lần bị lừa.
“Tiểu quỷ kia còn chưa kết hôn, nên chạy trở về nhà ngoan ngoãn uống sữa của mẹ em.”
Niếp Minh không mang gọng kính, ngôn ngữ sắc bén: “ Xem xong rồi thì tự xéo đi, diễn viên diễn xong không cần thiết còn đưa khách mời về nhà chứ!”
“Cắt!” Lộ Tây bất mãn đứng lên hướng về phía anh le lưỡi: “Cút thì cút! Dù sao tiết mục đó em cũng xem xong hết rồi.” Lộ Tây phất phất tay đắc ý ở bên trong V8 cười gian nhìn bộ dáng hiện tại của Niếp Minh, đặc biệt muốn đem cái miệng của cô xé nát.
Lộ Tây ngẩng đầu lên, rút ra con dao giả bên hông chỉ vào đầu Niếp Minh: “Em nói cho anh biết, trước khi đánh bại anh người đàn ông này, cho dù là tử thần cũng không lấy được mạng tôi!”
Niếp Minh cầm lên bút dầu trên bàn, đoán cũng có thể đoán được lời nói vừa rồi của Lộ Tây, khẳng định lại câu nói của một nhân vật hoạt hình kinh điển mà anh không biết: “Tốt như vậy đi, anh nghĩ anh cần phải thay thế mẹ em, trước tiên ở trên người của cô đâm mấy cái lỗ, cho người hoàn toàn biến đổi 360 độ thành cái vòi hoa sen!”
Cắt… Lộ Tây âm thầm cắn răng, Niếp Minh bộc phát, hắn “ phi bút’ thế nhưng là đánh đâu thắng đó, làm cho cô nhớ tới sự tích bi thảm lúc nhỏ bị Niếp Minh cầm lấy bút đâm thủng quần áo của cô cố định trên tường (T^T).
“ Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn!” Lộ Tây vừa rút lại dao giả câu nói vừa dứt lời tốc độ bỏ chạy quả thật so với chuột còn nhanh hơn.
“Chết tiệt” Niếp Minh kêu lên một tiếng đau đớn rút lại bút, thật sự là không biết nói gì, sáng sớm tốt đẹp như vậy lại bị Lộ Tây còn có Vinh Ninh hai tên này làm phá hỏng hết.
“Thằng nhóc này còn ở đây làm cái gì? Không đi làm việc đi còn ở đây mà làm biếng!?”
Vinh Ninh đập đập lỗ tai không nhìn tới Niếp Minh một cái, đổi tư thế, không kiên nhẫn tựa như là bị cha mẹ bức, làm ra vẻ học sinh tiểu học.
“A a, mẹ, thỉnh thoảng con cũng muốn chủ nhật nghỉ ngơi một chút nha.”
“Ai là mẹ em?” Niếp Minh trừng mắt kính lên: “Hôm nay mới là thứ sáu, chưa tới chủ nhật!”
“A?” Vinh Ninh suy nghĩ một chút, hiểu ra tay trái nắm thành đấm đập vào tay phải nói: “A, quả nhiên hôm nay là thứ 6, cám ơn mẹ, làm việc xong, con sẽ tiếp tục học.”
“Cho nên... Anh nói, ai là mẹ em!”
Không để ý tới Niếp Minh bắt đầu gào thét, Vinh Ninh xòe bàn tay ra về phía anh: “Để cho tôi cầm điện thoại của mẹ, mẹ”
Hoàn toàn bị Vinh Ninh cùng Lộ Tây làm giận đến hồ đồ, Niếp Minh đi tới bàn làm việc, từ trong ngắn kéo lấy ra cái điện thoại, dùng sức ném ra, điện thoại trên không trung xẹt qua một đường vòng cung dài, Vinh Ninh vươn tay nhận lấy điện thoại di động, nhìn xung quanh một chút lộ ra bực tức: “Quả nhiên là giống chiếc điện thoại trước kia, mẹ keo kiệt, không thể đổi kiểu khác sao?”
“Người bảo anh để điện thoại giống nhau là em, khốn kiếp.”
“À!” Vinh Ninh liếc mắt: “Phải không?”
“Cái đầu em! Sáng sớm, anh đã bị em làm cho huyết áp tăng lên rồi!” Niếp Minh nâng trán, Vinh Ninh mặt không chút thay đổi nhìn qua anh: “Xin lỗi nha, mẹ, chứng kiến thấy người khác hạnh phúc, lúc nào cũng không nhịn được muốn phá đám, nếu là anh em, đương nhiên là phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao... con nói có đúng hay không? Mẹ?”
“...” Niếp Minh đã vô lực châm chọc, từ lúc hắn vô duyên vô cớ đá văng cửa phòng làm việc của anh, cũng biết thằng nhóc Vinh Ninh này bản tính con người tàn bạo đã bắt đầu bộc phát, cũng không biết hắn ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra những chuyện gì, làm cho hôm nay tâm tình của hắn thay đổi lớn.
Nếu một ngày Vinh Ninh không tìm thấy người kia, anh cũng đừng nghĩ sẽ trải qua một ngày tốt lành, thằng nhóc khả năng quấn người là đệ nhất thiên hạ!
Niếp Minh ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn xem hắn ghi chép cuộc trò chuyện hôm qua.
“Ngày hôm qua anh chuẩn bị về nhà, đột nhiên có người đưa số điện thoại của em gọi điện tới.”
“Dạ...” Vinh Ninh rút điện thoại về, trong đầu hiển hiện số điện thoại vừa mới lật xem, thuộc sở hữu tại thành phố A, tuy nhiên lại là máy bay riêng, không giống như là bị viết sai.
“Đối phương vẫn không nói gì, lúc anh nói với em có phải hay không chủ nhân sim điện thoại kia, điện thoại đã bị đối phương gác máy.”
“Ừ...’ Vinh Ninh cầm lấy điện thoại cọ cọ cái cằm, cũng không biết rốt cuộc là đang nghĩ gì.
“Cho nên anh tra xét vị trí riêng của một số điện thoại.” Niếp Minh móc ra điều khiển từ xa, gian phong dần dần trở nên tối xầm, màn ảnh cực lớn chậm rãi buông xuống, máy chiếu hoạt động phát ra tiếng máy móc vận hành, phim đèn chiếu xạ lên trên màn ảnh.
“A...” Vinh ninh xúc động vỗ tay: “Thật là lợi hại, có loại ảo giác của tổ trọng án X, quả nhiên là cảnh sát, xét trong nhà quan sinh ra tam công tử, loại như vậy cũng có a?”
"Cho nên, tổ trọng án X kia đến cùng là vật gì?" Niếp Minh nói nhỏ tiếp tục ấn cái nút, "Làm Niếp gia ở hậu phương yên lặng ủng hộ những nhân vật cần cù vất vả này, cùng với mạng lưới tư liệu mạnh mẽ là cần thiết."
Vinh Ninh dùng ánh mắt kì quái nhìn khuôn mặt Niếp Minh, Niếp Minh dừng một chút nói tiếp chuyện nghiêm túc: "Đây là trạm điện thoại công cộng có hình ảnh và địa chỉ."
Vinh Ninh nhìn xem trên màn ảnh hiện ra hình ảnh, cảm thấy như đã thấy ở đâu đó rồi, cảm giác giống như đã đi qua chỗ kia.
"Cuộc gọi điện thoại theo thời gian là 9:30 vào ban đêm." Tiếp tục ấn phím điều khiển từ xa.
"Đây là máy theo dõi ven đường chụp đến ngày hôm qua ban đêm chín giờ rưỡi xuất hiện một đám người." Hình ảnh kết thúc, sau đó là đoạn phim từ từ, ngón tay hơi động một chút, hình ảnh lập tức dừng lại, trên màn ảnh xuất hiện một bóng người lén lén lút lút, "A, chính là cái này." Niếp Minh đem hình ảnh phóng to, Vinh Ninh híp hai mắt chăm chú nghiêm túc lần nữa tra xét lại một lần, sau khi xác nhận không lầm, Vinh Ninh chậm rãi hai mắt nhắm lại, khóe miệng khẽ giơ lên.
Khó trách ngày hôm qua nhìn xem người kia bóng dáng sẽ cảm thấy như vậy nhìn quen mắt, không nhịn được nhìn nhiều trong chốc lát, vốn dĩ hắn lại một lần nữa cùng bản tôn gặp thoáng qua, vận mệnh như thế trêu đùa.
Buồn cười buồn cười.
"Đáng tiếc từ đầu đến cuối đối phương cũng không có ngẩng đầu lên, cho nên không thể tìm được diện mạo của hắn, nhưng mà anh có tra xét tình hình xung quanh mạng cục bộ hợp thành máy theo dõi, rốt cuộc tìm được địa điểm chỗ ở của đối phương, mặc dù không biết nói đến cùng phải hay không mẹ Cục Cưng, hoặc là có không có nửa điểm quan hệ, nhưng mà..."
"Đủ rồi." Vinh Ninh cắt đứt lời Niếp Minh, Niếp Minh nghi hoặc quay đầu lại nhìn hắn: "Làm sao vậy? Anh tra xét đã lâu bây giờ mới biết đối phương để lại địa chỉ..."
“Em nói đủ rồi." Lần nữa bị Vinh Ninh cắt đứt lời nói Niếp Minh không nói thêm gì nữa.
"Mặc dù em còn không biết địa chỉ của cô cùng gia đình, nhưng mà em đã hiểu rõ lúc trước cô ấy rời khỏi em là có nguyên nhân thật sự."
"Em là..." Niếp Minh kinh ngạc nhìn hắn: "Em là làm sao mà biết được?"
Vinh Ninh lắc đầu nói, "Sự tình hết sức phức tạp, không muốn nói."
"Em cái này..." Niếp Minh nghĩ phát hỏa, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, thở phào nhẹ nhõm vuốt đầu của hắn: "Được rồi, anh nghĩ em nên biết sẽ làm thế nào."
"Đúng vậy, mẹ!"
Thừa dịp tay đặt ở trên đầu Vinh Ninh, Niếp Minh dứt khoát trực tiếp ấn đầu hắn đến trên đầu gối anh: "Em gọi ai là mẹ?!"
"Hả..." Vinh Ninh không có một tý phản kháng, rầu rĩ phát ra tiếng làm cho Niếp Minh chậm rãi rút tay mình về: "Em mất trí nhớ là vì bị đánh? Nếu như nói lại đụng mạnh vào đầu một cái, có thể khôi phục được trí nhớ hay không?"
"Em..." Niếp Minh hạ thấp giọng, đẩy kính mắt, đầu chuyển tới nơi khác, không nhìn thấy toàn thân người đàn ông này phát ra một bầu không khí u ám: "Tự làm khổ gì gì đó, không thích hợp với em, chúng ta thích vui vẻ trên sự thống khổ của người khác."
"Thế nhưng cuối cùng có người là anh không muốn làm tổn thương ."
Niếp Minh không nói gì.
"Có người là anh muốn tận tình bảo vệ, nghĩ phải liều mạng bảo vệ, không muốn nhìn thấy cô ấy bị thương, thấy cô ấy khổ sở." Niếp Minh nhìn Vinh Ninh bắt lấy lồng ngực của mình: "Ở đây trước đây rất lâu đều là trống rỗng, thật vất vả có người, từ từ làm nó tràn đầy, lại không hiểu sao mà biến mất, quên mất , làm cho anh tìm không được."
"Coi như anh liều mạng muốn truy tìm chính là thời điểm, lại phát hiện, cô ấy rời đi là vì mình tạo nên, rõ ràng... Chỉ muốn nhìn thấy cô ấy cười, chính mình cũng có thể bật cười, rõ ràng chỉ cần cô ấy cảm thấy hạnh phúc, liền sẽ cảm thấy toàn bộ bầu trời đều là ấm áp, trong suốt, nhưng mà là một người như vậy, đột nhiên đang ở bên cạnh mình, trong lòng biến mất, rõ ràng còn là biết còn nhớ cái loại cảm giác này, lúc đi đến đầu đường xa lạ đột nhiên sẽ có loại cảm giác quen thuộc, nhưng là..."
"Chính là tìm không đến bóng dáng của cô ấy, chỉ có thể một người xa lạ mang theo cảm giác quen thuộc, cuộc sống cô đơn."
"Vinh Ninh..." Bộ dạng này của Vinh Ninh tuyệt không giống như là hắn biết hỗn thế ác ma. Chỉ biết tổn hại người sẽ không an ủi người, Niếp Minh lần đầu cảm giác mình ít ngôn ngữ đến đáng thương: "Chuyện ban đầu lại không phải là em muốn cho nó phát sinh, mặc dù anh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có việc nên đi giải quyết, nếu đã nhận định cô gái kia sẽ là người mà em rất thích, em nên đưa cô ấy trở về lần nữa."
"Ha ha..." Vinh Ninh một tay bụm mặt cười, Niếp Minh nhìn Vinh Ninh, đi từ từ đến chỗ ghế làm việc của anh ngồi lên trên.
"Anh nói rất đúng." Vinh Ninh nhìn Niếp Minh qua màn hình máy tính: "Từ nơi nào té ngã nên từ nơi đó bò ra ngoài, đây mới là việc mà đàn ông nên làm, cho nên lúc đối mặt với bạn của cô, em mới không có hỏi tên của cô ấy cùng địa chỉ nhà, bởi vì em nghĩ trước giải quyết một tý trình tự phát triển của sự tình, nếu muốn một lần nữa đạt tấm lòng đã bị thương của phụ nữ, nên giải thích được nguyên nhân của tôi lúc trước làm cô rời đi, tôi già rồi, không còn là trái tim cao ngạo trước kia, cảm thấy thời gian vĩnh viễn cũng sẽ không đi qua, mặc kệ làm chuyện gì cũng đều sẽ không hối hận, thì không cách nào lại tiếp nhận cái loại cảm giác đột nhiên trống rỗng, cũng không có quá nhiều tinh lực dùng đi truy tìm trí nhớ, một lần nữa hối hận ."
"Cho nên..."
Đôi mắt Vinh Ninh từ từ tràn ngập nụ cười dịu dàng, cười rộ lên, hắn nâng mí mắt nhìn: "Em nghĩ anh nên làm giúp em một việc, rất quan trọng gấp rút."
Niếp Minh nhìn qua tròng mắt của hắn rất lâu sau đó, chuyển ánh mắt đi khẽ cười một tiếng nói, "Nếu đã là anh em, nói giúp thật sự là xa lạ. Có chuyện gì cứ phân phó một tiếng thì tốt rồi."
"Ừ..." Vinh Ninh rầu rĩ đáp ứng một tiếng, nụ cười trên mặt vẫn như cũ không có giảm bớt:"Em cần anh giúp một việc chính là..."
... ... ... ... . . .
"Bảo Bối, để xem một chút hàng." An Bảo Bối mới vừa từ trong phòng đi ra, Trác Nhất Phong liền ở trong phòng khách cầm lấy một chồng lớn hình chụp, hiền lành hướng tới cô vẫy vẫy tay.
"Hàng?" An Bảo Bối nghiêng đầu, rõ ràng là còn trong trạng thái chưa có tỉnh ngủ, cảm thấy mới vừa nãy giống như tiếng nói từ trong miệng Trác Nhất Phong nghe như ảo giác, cô không mua đồ, cũng không phải là người bán hàng hóa tại sao phải xem hàng?
Beta: Tiểu Hồ Ly (E.H)
Sờ sờ đầu của Cảnh Dạ đang ngoan ngoãn nằm kế bên anh: “Quà ở chỗ cũ.”
“Oa….” Cảnh Dạ hưng phấn hôn lên trên mặt Niếp Minh một cái, “ Yêu chồng nhất.”
Cảnh Dạ vừa nói lời yêu thương sâu trong lòng, đã nôn nóng muốn đi, chuẩn bị về nhà lấy quà sinh nhật Niếp Minh cho cô.
“ Vẫn là kiểu cũ…” Lộ Tây rõ ràng thiếu hào hứng ngáp: “Cũng không biết đổi chiêu, nhìn thôi đã nhàm chán.” Niếp Minh đối với Cảnh Dạ đặc biệt mãi mãi dùng một chiêu, sử dụng roi thêm chất đường hòa trộn.
Nói chị dâu này cũng ngốc thật, thủ đoạn thối nát như vậy, thế nhưng mỗi lần bị lừa.
“Tiểu quỷ kia còn chưa kết hôn, nên chạy trở về nhà ngoan ngoãn uống sữa của mẹ em.”
Niếp Minh không mang gọng kính, ngôn ngữ sắc bén: “ Xem xong rồi thì tự xéo đi, diễn viên diễn xong không cần thiết còn đưa khách mời về nhà chứ!”
“Cắt!” Lộ Tây bất mãn đứng lên hướng về phía anh le lưỡi: “Cút thì cút! Dù sao tiết mục đó em cũng xem xong hết rồi.” Lộ Tây phất phất tay đắc ý ở bên trong V8 cười gian nhìn bộ dáng hiện tại của Niếp Minh, đặc biệt muốn đem cái miệng của cô xé nát.
Lộ Tây ngẩng đầu lên, rút ra con dao giả bên hông chỉ vào đầu Niếp Minh: “Em nói cho anh biết, trước khi đánh bại anh người đàn ông này, cho dù là tử thần cũng không lấy được mạng tôi!”
Niếp Minh cầm lên bút dầu trên bàn, đoán cũng có thể đoán được lời nói vừa rồi của Lộ Tây, khẳng định lại câu nói của một nhân vật hoạt hình kinh điển mà anh không biết: “Tốt như vậy đi, anh nghĩ anh cần phải thay thế mẹ em, trước tiên ở trên người của cô đâm mấy cái lỗ, cho người hoàn toàn biến đổi 360 độ thành cái vòi hoa sen!”
Cắt… Lộ Tây âm thầm cắn răng, Niếp Minh bộc phát, hắn “ phi bút’ thế nhưng là đánh đâu thắng đó, làm cho cô nhớ tới sự tích bi thảm lúc nhỏ bị Niếp Minh cầm lấy bút đâm thủng quần áo của cô cố định trên tường (T^T).
“ Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn!” Lộ Tây vừa rút lại dao giả câu nói vừa dứt lời tốc độ bỏ chạy quả thật so với chuột còn nhanh hơn.
“Chết tiệt” Niếp Minh kêu lên một tiếng đau đớn rút lại bút, thật sự là không biết nói gì, sáng sớm tốt đẹp như vậy lại bị Lộ Tây còn có Vinh Ninh hai tên này làm phá hỏng hết.
“Thằng nhóc này còn ở đây làm cái gì? Không đi làm việc đi còn ở đây mà làm biếng!?”
Vinh Ninh đập đập lỗ tai không nhìn tới Niếp Minh một cái, đổi tư thế, không kiên nhẫn tựa như là bị cha mẹ bức, làm ra vẻ học sinh tiểu học.
“A a, mẹ, thỉnh thoảng con cũng muốn chủ nhật nghỉ ngơi một chút nha.”
“Ai là mẹ em?” Niếp Minh trừng mắt kính lên: “Hôm nay mới là thứ sáu, chưa tới chủ nhật!”
“A?” Vinh Ninh suy nghĩ một chút, hiểu ra tay trái nắm thành đấm đập vào tay phải nói: “A, quả nhiên hôm nay là thứ 6, cám ơn mẹ, làm việc xong, con sẽ tiếp tục học.”
“Cho nên... Anh nói, ai là mẹ em!”
Không để ý tới Niếp Minh bắt đầu gào thét, Vinh Ninh xòe bàn tay ra về phía anh: “Để cho tôi cầm điện thoại của mẹ, mẹ”
Hoàn toàn bị Vinh Ninh cùng Lộ Tây làm giận đến hồ đồ, Niếp Minh đi tới bàn làm việc, từ trong ngắn kéo lấy ra cái điện thoại, dùng sức ném ra, điện thoại trên không trung xẹt qua một đường vòng cung dài, Vinh Ninh vươn tay nhận lấy điện thoại di động, nhìn xung quanh một chút lộ ra bực tức: “Quả nhiên là giống chiếc điện thoại trước kia, mẹ keo kiệt, không thể đổi kiểu khác sao?”
“Người bảo anh để điện thoại giống nhau là em, khốn kiếp.”
“À!” Vinh Ninh liếc mắt: “Phải không?”
“Cái đầu em! Sáng sớm, anh đã bị em làm cho huyết áp tăng lên rồi!” Niếp Minh nâng trán, Vinh Ninh mặt không chút thay đổi nhìn qua anh: “Xin lỗi nha, mẹ, chứng kiến thấy người khác hạnh phúc, lúc nào cũng không nhịn được muốn phá đám, nếu là anh em, đương nhiên là phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao... con nói có đúng hay không? Mẹ?”
“...” Niếp Minh đã vô lực châm chọc, từ lúc hắn vô duyên vô cớ đá văng cửa phòng làm việc của anh, cũng biết thằng nhóc Vinh Ninh này bản tính con người tàn bạo đã bắt đầu bộc phát, cũng không biết hắn ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra những chuyện gì, làm cho hôm nay tâm tình của hắn thay đổi lớn.
Nếu một ngày Vinh Ninh không tìm thấy người kia, anh cũng đừng nghĩ sẽ trải qua một ngày tốt lành, thằng nhóc khả năng quấn người là đệ nhất thiên hạ!
Niếp Minh ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn xem hắn ghi chép cuộc trò chuyện hôm qua.
“Ngày hôm qua anh chuẩn bị về nhà, đột nhiên có người đưa số điện thoại của em gọi điện tới.”
“Dạ...” Vinh Ninh rút điện thoại về, trong đầu hiển hiện số điện thoại vừa mới lật xem, thuộc sở hữu tại thành phố A, tuy nhiên lại là máy bay riêng, không giống như là bị viết sai.
“Đối phương vẫn không nói gì, lúc anh nói với em có phải hay không chủ nhân sim điện thoại kia, điện thoại đã bị đối phương gác máy.”
“Ừ...’ Vinh Ninh cầm lấy điện thoại cọ cọ cái cằm, cũng không biết rốt cuộc là đang nghĩ gì.
“Cho nên anh tra xét vị trí riêng của một số điện thoại.” Niếp Minh móc ra điều khiển từ xa, gian phong dần dần trở nên tối xầm, màn ảnh cực lớn chậm rãi buông xuống, máy chiếu hoạt động phát ra tiếng máy móc vận hành, phim đèn chiếu xạ lên trên màn ảnh.
“A...” Vinh ninh xúc động vỗ tay: “Thật là lợi hại, có loại ảo giác của tổ trọng án X, quả nhiên là cảnh sát, xét trong nhà quan sinh ra tam công tử, loại như vậy cũng có a?”
"Cho nên, tổ trọng án X kia đến cùng là vật gì?" Niếp Minh nói nhỏ tiếp tục ấn cái nút, "Làm Niếp gia ở hậu phương yên lặng ủng hộ những nhân vật cần cù vất vả này, cùng với mạng lưới tư liệu mạnh mẽ là cần thiết."
Vinh Ninh dùng ánh mắt kì quái nhìn khuôn mặt Niếp Minh, Niếp Minh dừng một chút nói tiếp chuyện nghiêm túc: "Đây là trạm điện thoại công cộng có hình ảnh và địa chỉ."
Vinh Ninh nhìn xem trên màn ảnh hiện ra hình ảnh, cảm thấy như đã thấy ở đâu đó rồi, cảm giác giống như đã đi qua chỗ kia.
"Cuộc gọi điện thoại theo thời gian là 9:30 vào ban đêm." Tiếp tục ấn phím điều khiển từ xa.
"Đây là máy theo dõi ven đường chụp đến ngày hôm qua ban đêm chín giờ rưỡi xuất hiện một đám người." Hình ảnh kết thúc, sau đó là đoạn phim từ từ, ngón tay hơi động một chút, hình ảnh lập tức dừng lại, trên màn ảnh xuất hiện một bóng người lén lén lút lút, "A, chính là cái này." Niếp Minh đem hình ảnh phóng to, Vinh Ninh híp hai mắt chăm chú nghiêm túc lần nữa tra xét lại một lần, sau khi xác nhận không lầm, Vinh Ninh chậm rãi hai mắt nhắm lại, khóe miệng khẽ giơ lên.
Khó trách ngày hôm qua nhìn xem người kia bóng dáng sẽ cảm thấy như vậy nhìn quen mắt, không nhịn được nhìn nhiều trong chốc lát, vốn dĩ hắn lại một lần nữa cùng bản tôn gặp thoáng qua, vận mệnh như thế trêu đùa.
Buồn cười buồn cười.
"Đáng tiếc từ đầu đến cuối đối phương cũng không có ngẩng đầu lên, cho nên không thể tìm được diện mạo của hắn, nhưng mà anh có tra xét tình hình xung quanh mạng cục bộ hợp thành máy theo dõi, rốt cuộc tìm được địa điểm chỗ ở của đối phương, mặc dù không biết nói đến cùng phải hay không mẹ Cục Cưng, hoặc là có không có nửa điểm quan hệ, nhưng mà..."
"Đủ rồi." Vinh Ninh cắt đứt lời Niếp Minh, Niếp Minh nghi hoặc quay đầu lại nhìn hắn: "Làm sao vậy? Anh tra xét đã lâu bây giờ mới biết đối phương để lại địa chỉ..."
“Em nói đủ rồi." Lần nữa bị Vinh Ninh cắt đứt lời nói Niếp Minh không nói thêm gì nữa.
"Mặc dù em còn không biết địa chỉ của cô cùng gia đình, nhưng mà em đã hiểu rõ lúc trước cô ấy rời khỏi em là có nguyên nhân thật sự."
"Em là..." Niếp Minh kinh ngạc nhìn hắn: "Em là làm sao mà biết được?"
Vinh Ninh lắc đầu nói, "Sự tình hết sức phức tạp, không muốn nói."
"Em cái này..." Niếp Minh nghĩ phát hỏa, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, thở phào nhẹ nhõm vuốt đầu của hắn: "Được rồi, anh nghĩ em nên biết sẽ làm thế nào."
"Đúng vậy, mẹ!"
Thừa dịp tay đặt ở trên đầu Vinh Ninh, Niếp Minh dứt khoát trực tiếp ấn đầu hắn đến trên đầu gối anh: "Em gọi ai là mẹ?!"
"Hả..." Vinh Ninh không có một tý phản kháng, rầu rĩ phát ra tiếng làm cho Niếp Minh chậm rãi rút tay mình về: "Em mất trí nhớ là vì bị đánh? Nếu như nói lại đụng mạnh vào đầu một cái, có thể khôi phục được trí nhớ hay không?"
"Em..." Niếp Minh hạ thấp giọng, đẩy kính mắt, đầu chuyển tới nơi khác, không nhìn thấy toàn thân người đàn ông này phát ra một bầu không khí u ám: "Tự làm khổ gì gì đó, không thích hợp với em, chúng ta thích vui vẻ trên sự thống khổ của người khác."
"Thế nhưng cuối cùng có người là anh không muốn làm tổn thương ."
Niếp Minh không nói gì.
"Có người là anh muốn tận tình bảo vệ, nghĩ phải liều mạng bảo vệ, không muốn nhìn thấy cô ấy bị thương, thấy cô ấy khổ sở." Niếp Minh nhìn Vinh Ninh bắt lấy lồng ngực của mình: "Ở đây trước đây rất lâu đều là trống rỗng, thật vất vả có người, từ từ làm nó tràn đầy, lại không hiểu sao mà biến mất, quên mất , làm cho anh tìm không được."
"Coi như anh liều mạng muốn truy tìm chính là thời điểm, lại phát hiện, cô ấy rời đi là vì mình tạo nên, rõ ràng... Chỉ muốn nhìn thấy cô ấy cười, chính mình cũng có thể bật cười, rõ ràng chỉ cần cô ấy cảm thấy hạnh phúc, liền sẽ cảm thấy toàn bộ bầu trời đều là ấm áp, trong suốt, nhưng mà là một người như vậy, đột nhiên đang ở bên cạnh mình, trong lòng biến mất, rõ ràng còn là biết còn nhớ cái loại cảm giác này, lúc đi đến đầu đường xa lạ đột nhiên sẽ có loại cảm giác quen thuộc, nhưng là..."
"Chính là tìm không đến bóng dáng của cô ấy, chỉ có thể một người xa lạ mang theo cảm giác quen thuộc, cuộc sống cô đơn."
"Vinh Ninh..." Bộ dạng này của Vinh Ninh tuyệt không giống như là hắn biết hỗn thế ác ma. Chỉ biết tổn hại người sẽ không an ủi người, Niếp Minh lần đầu cảm giác mình ít ngôn ngữ đến đáng thương: "Chuyện ban đầu lại không phải là em muốn cho nó phát sinh, mặc dù anh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có việc nên đi giải quyết, nếu đã nhận định cô gái kia sẽ là người mà em rất thích, em nên đưa cô ấy trở về lần nữa."
"Ha ha..." Vinh Ninh một tay bụm mặt cười, Niếp Minh nhìn Vinh Ninh, đi từ từ đến chỗ ghế làm việc của anh ngồi lên trên.
"Anh nói rất đúng." Vinh Ninh nhìn Niếp Minh qua màn hình máy tính: "Từ nơi nào té ngã nên từ nơi đó bò ra ngoài, đây mới là việc mà đàn ông nên làm, cho nên lúc đối mặt với bạn của cô, em mới không có hỏi tên của cô ấy cùng địa chỉ nhà, bởi vì em nghĩ trước giải quyết một tý trình tự phát triển của sự tình, nếu muốn một lần nữa đạt tấm lòng đã bị thương của phụ nữ, nên giải thích được nguyên nhân của tôi lúc trước làm cô rời đi, tôi già rồi, không còn là trái tim cao ngạo trước kia, cảm thấy thời gian vĩnh viễn cũng sẽ không đi qua, mặc kệ làm chuyện gì cũng đều sẽ không hối hận, thì không cách nào lại tiếp nhận cái loại cảm giác đột nhiên trống rỗng, cũng không có quá nhiều tinh lực dùng đi truy tìm trí nhớ, một lần nữa hối hận ."
"Cho nên..."
Đôi mắt Vinh Ninh từ từ tràn ngập nụ cười dịu dàng, cười rộ lên, hắn nâng mí mắt nhìn: "Em nghĩ anh nên làm giúp em một việc, rất quan trọng gấp rút."
Niếp Minh nhìn qua tròng mắt của hắn rất lâu sau đó, chuyển ánh mắt đi khẽ cười một tiếng nói, "Nếu đã là anh em, nói giúp thật sự là xa lạ. Có chuyện gì cứ phân phó một tiếng thì tốt rồi."
"Ừ..." Vinh Ninh rầu rĩ đáp ứng một tiếng, nụ cười trên mặt vẫn như cũ không có giảm bớt:"Em cần anh giúp một việc chính là..."
... ... ... ... . . .
"Bảo Bối, để xem một chút hàng." An Bảo Bối mới vừa từ trong phòng đi ra, Trác Nhất Phong liền ở trong phòng khách cầm lấy một chồng lớn hình chụp, hiền lành hướng tới cô vẫy vẫy tay.
"Hàng?" An Bảo Bối nghiêng đầu, rõ ràng là còn trong trạng thái chưa có tỉnh ngủ, cảm thấy mới vừa nãy giống như tiếng nói từ trong miệng Trác Nhất Phong nghe như ảo giác, cô không mua đồ, cũng không phải là người bán hàng hóa tại sao phải xem hàng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.