Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
Chương 12: Chương 5.3
Phượng Hiểu Ly
20/04/2016
Cục cưng khẽ mỉm cười, trong lòng Vinh Ninh lại cảm thấy mình như một người bơ vơ không ai nương tựa.
Nếu không phải thật hận, nếu không phải do đoạn quá khứ bị hắn lãng quên kia, hắn đã làm quá nhiều chuyện sai, hắn cũng không muốn bị cục cưng ghét bỏ, ngay cả tên của mẹ con mình, lại không có tư cách hỏi đến.
Từ trước đến nay người thuộc dạng không quan tâm cuộc đời như Vinh Ninh, lần đầu tiên trong nội tâm cảm thấy buồn khổ giãy giụa đến thế, nếu như đây là lỗi của hắn, hắn sẽ dốc hết toàn lực để đền bù.
Vinh Viễn thở dài một cái, giống như không có chứng kiến gì cả chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Mặc dù bộ dáng của anh hai nhà mình bị một cô bé miệng còn hôi sửa làm thành như thế thật khó gặp, nhưng... Nhưng khay trứng xào cà chua này, hắn thật sự là không có phúc hưởng, chỉ cần nhìn thôi hắn cũng đã muốn nôn rồi .
Thừa dịp anh hai mình còn đang bị kìm hãm trong cảm giác đau khổ hắn cảm thấy vui mừng anh hai đã quên mất sự tồn tại của người em trai này rồi.
Vinh Viễn di động thân thể, cái mông rời đi cái ghế, cũng không dám thở mạnh một tiếng chuẩn bị trốn đi hiện trường.
Vừa mới xoay người lại, giọng của Vinh Ninh ở phía sau hắn lặng lẽ vang lên, mang theo giọng điệu trêu chọc nhàn nhạt, cảm giác lạnh như băng xẹt qua toàn thân hắn.
"Thím Trần, lại chuẩn bị một mâm trứng xào cà chua, nhìn Vinh Viễn từng miếng từng miếng ăn vào, cái mâm nếu như có một chút thừa, thì làm mâm khác để nó ăn tiếp."
"Vâng, đại thiếu gia, ." Thím Trần giọng nói máy móc vang lên trước mặt Vinh Viễn, Vinh Viễn đầu đầy mồ hôi nghe lời ngồi im trên ghế, khay trứng xào cà chua kia đã nguội lạnh, hắn âm thầm bị tổn thương.
Hắn chẳng qua cười Vinh Ninh một tý, như vậy liền bị trả đũa sao? !
Vinh Ninh nhìn hắn cười nhạt, "So sánh với anh đây bị người ta chê cười, Vinh Viễn, anh hai lại càng yêu thích xem vẻ mặt thống khổ của người khác khi ăn món họ ghét sẽ như thế nào"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Con cái là do ba mẹ kiếp trước thiếu nợ bé, mà con gái là do cha kiếp trước ở bên ngoài nuôi tình nhân.
Không thể cho cô ấy một hôn nhân hạnh phúc, vì vậy đời này cô tình nhân ấy được phái đến làm con gái .
Vinh Ninh thật đã thấm thía câu nói này.
Người giúp việc giúp cục cưng tắm rữa sạch sẽ. bé lại càng thêm đáng yêu.
Tự mình nhìn Vinh Viễn ăn sạch cái mâm trứng xào cà chua xong,thím Trần lại canh giữ ở bên người Vinh Ninh cùng cục cưng, nhìn khuôn mặt nhỏ của cục cưng thì trầm tư một lát
Vẫn luôn cảm thấy mặt cục cưng đã từng đã thấy ở nơi nào, trầm tư nửa ngày trời sau rốt cục mới nhớ tới đã gặp qua ở đâu.Nhất là khi cục cưng cười lên.
Vinh Ninh đang sấy tóc cho cục cưng vừa tắm xong, tuổi còn nhỏ, sợi tóc còn chưa trưởng thành nhưng đã rất dẻo dai.
Sợi tóc có chút vàng, thế nhưng không ảnh hưởng đến độ xinh đẹp.
Phối hợp cùng cặp mắt bồ câu, hốc mắt thêm chút thâm thúy, làn da trắng nõn, nhìn tựa như con lai.
Mái tóc của bé dịu nhẹ , khi để trên tay vuốt Vinh Ninh cảm thấy mái tóc của bé lại càng thêm mềm mại.
Từ nhỏ đến lớn Vinh Ninh chưa từng phải hầu hạ người khác, đây là lần đầu tiên cầm lấy máy sấy tóc sấy cho người khác, đối phương còn là con gái của bản thân.
Hiển nhiên cục cưng bị Vinh Ninh làm cho thật thoải mái , mắt to híp lại , trông hết sức hưởng thụ.
"Thím Trần?"
Cục cưng còn mặc áo T-shirt đêm qua Vinh Ninh lấy của Vinh Viễn đưa, ngày hôm qua do không còn đồ, hắn quay đầu lại gọi thím Trần đang đứng kế bên nãy giờ.
Nhưng mà không biết thím Trần đang suy nghĩ đến cái gì, kêu bà vài tiếng cũng không có phản ứng.
"Thím Trần!"
Vinh Ninh tăng cao đê-xi-ben, lúc này mới khiến thím Trần từ trong trầm tư kéo trở lại.
"Đại thiếu gia... Có chuyện gì sao?"
"Thím đang suy nghĩ gì vậy?"
"Tôi..." Bà đang suy nghĩ về chuyện cục cưng, nghĩ đến gương mặt đó của cục cưng, bà đã gặp qua, rất giống người mà bà đã gặp rất lâu trước đây, thế cho nên bà nhìn đến ngây người.
Trần tẩu ấp úng hơn nửa ngày cũng không có phản ứng, Vinh Ninh nghi hoặc nhìn bà, cuối cùng lười phải hỏi thăm.
"Gọi điện thoại cho Abbott đến, bảo cậu ta đem vài bộ đồ trẻ em đủ kiểu đến luôn.
Con gái của hắn sao có thể mặc cùng bộ hôm qua để ra cửa cơ chứ?
"Vâng, đại thiếu gia." Thím Trần lần nữa nhìn cục cưng trong gương một cái liền xoay người rời đi.
Cục cưng nhìn thấy phản ứng của thím Trần ra khỏi cửa rồi, mới quay đầu lại nói, "Cha , người thực sự tin tưởng con là con gái của người sao?
"Đứa ngốc, con mở miệng ra là gọi cha, cha không coi con là con gái mình mới là lạ chứ."
Vinh Ninh vuốt song mũi của bé cưng chiều nói.
Cục cưng lại không nghĩ là đúng nên phản bác lại, "Nhưng mà, bây giờ không phải chú ý quan hệ máu mủ sao? Để chứng minh, hay là cha dẫn con đến bệnh viện làm giám định DNA đi.”
Vinh Ninh ngây người một lát, hắn không nghĩ tới cục cưng thế nhưng nói ra điều đó, không nhịn được hỏi, "Vì cái gì cục cưng sẽ nghĩ như vậy?"
"Việc này còn phải xác định thực hư,nếu có người dùng thủ đoạn để giả danh quan hệ này, cùng cha tăng thêm quan hệ."
Vinh Ninh sắc mặt khó coi, lời này tuyệt không giống như từ miệng cục cưng nhỏ như thế có thể nói ra được.
"Năm nay người ta luôn coi trọng bằng chứng, hay chúng ta cứ thử đi giám định DNA đi."
Vinh Ninh nghi hoặc nhìn cục cưng, chỉ ngắn ngủi một ngày chung đụng, hắn liền phát hiện cục cưng cùng đứa trẻ bình thường rất khác biệt.
Có lúc cùng tuổi nhưng trong lòng lại khác, ngây thơ sẽ ngây thơ, có lúc lại thành thục đáng sợ, giống như hiện tại.
Giám định DNA gì gì đó, sẽ làm tổn thương đến tấm lòng của đứa trẻ , mà bé bây giờ có thể giống một người lớn, còn cùng hắn tìm chứng cứ.
Vinh Ninh nhíu lông mày, trong lòng tràn ngập cảm xúc, hắn không dám tưởng tượng mẹ của đứa bé dạy thế nào, cũng không dám tưởng tượng cục cưng bảy năm qua đã trải qua cuộc sống thế nào.
Nếu như... Nếu như...
Vinh Ninh ôm lấy cục cưng, không khỏi tăng thêm lực, trong lòng của hắn tràn ngập một loại tình cảm, cùng một loại áy náy.
Nếu như tám năm trước hắn không có làm ra chuyện gì tổn thương người kia, có lẽ ma ma cục cưng cũng sẽ không đi.
Nếu như hắn không bị tai nạn xe cộ, vậy hắn cũng sẽ không quên mọi chuyện, ngược lại sẽ nhớ, ghi nhớ khắc sâu, cũng sẽ không khiến con mình lang thang bên ngoài thật nhiều năm, cho tới bây giờ mới xuất hiện trước mặt hắn.
Đến cùng... Tám năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà ma ma cục cưng đến cùng là ai.
Hẳn là hắn đã yêu, có thể đem tâm hồn trống rỗng kia ra, để điền khuyết vào .
Nhưng mà tại sao vậy chứ? Vì sao hắn sẽ quên, hơn nữa quên đoạn ký ức làm cho mình cảm thấy thống khổ như vậy, khổ sở như vậy...
Nếu không phải thật hận, nếu không phải do đoạn quá khứ bị hắn lãng quên kia, hắn đã làm quá nhiều chuyện sai, hắn cũng không muốn bị cục cưng ghét bỏ, ngay cả tên của mẹ con mình, lại không có tư cách hỏi đến.
Từ trước đến nay người thuộc dạng không quan tâm cuộc đời như Vinh Ninh, lần đầu tiên trong nội tâm cảm thấy buồn khổ giãy giụa đến thế, nếu như đây là lỗi của hắn, hắn sẽ dốc hết toàn lực để đền bù.
Vinh Viễn thở dài một cái, giống như không có chứng kiến gì cả chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Mặc dù bộ dáng của anh hai nhà mình bị một cô bé miệng còn hôi sửa làm thành như thế thật khó gặp, nhưng... Nhưng khay trứng xào cà chua này, hắn thật sự là không có phúc hưởng, chỉ cần nhìn thôi hắn cũng đã muốn nôn rồi .
Thừa dịp anh hai mình còn đang bị kìm hãm trong cảm giác đau khổ hắn cảm thấy vui mừng anh hai đã quên mất sự tồn tại của người em trai này rồi.
Vinh Viễn di động thân thể, cái mông rời đi cái ghế, cũng không dám thở mạnh một tiếng chuẩn bị trốn đi hiện trường.
Vừa mới xoay người lại, giọng của Vinh Ninh ở phía sau hắn lặng lẽ vang lên, mang theo giọng điệu trêu chọc nhàn nhạt, cảm giác lạnh như băng xẹt qua toàn thân hắn.
"Thím Trần, lại chuẩn bị một mâm trứng xào cà chua, nhìn Vinh Viễn từng miếng từng miếng ăn vào, cái mâm nếu như có một chút thừa, thì làm mâm khác để nó ăn tiếp."
"Vâng, đại thiếu gia, ." Thím Trần giọng nói máy móc vang lên trước mặt Vinh Viễn, Vinh Viễn đầu đầy mồ hôi nghe lời ngồi im trên ghế, khay trứng xào cà chua kia đã nguội lạnh, hắn âm thầm bị tổn thương.
Hắn chẳng qua cười Vinh Ninh một tý, như vậy liền bị trả đũa sao? !
Vinh Ninh nhìn hắn cười nhạt, "So sánh với anh đây bị người ta chê cười, Vinh Viễn, anh hai lại càng yêu thích xem vẻ mặt thống khổ của người khác khi ăn món họ ghét sẽ như thế nào"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Con cái là do ba mẹ kiếp trước thiếu nợ bé, mà con gái là do cha kiếp trước ở bên ngoài nuôi tình nhân.
Không thể cho cô ấy một hôn nhân hạnh phúc, vì vậy đời này cô tình nhân ấy được phái đến làm con gái .
Vinh Ninh thật đã thấm thía câu nói này.
Người giúp việc giúp cục cưng tắm rữa sạch sẽ. bé lại càng thêm đáng yêu.
Tự mình nhìn Vinh Viễn ăn sạch cái mâm trứng xào cà chua xong,thím Trần lại canh giữ ở bên người Vinh Ninh cùng cục cưng, nhìn khuôn mặt nhỏ của cục cưng thì trầm tư một lát
Vẫn luôn cảm thấy mặt cục cưng đã từng đã thấy ở nơi nào, trầm tư nửa ngày trời sau rốt cục mới nhớ tới đã gặp qua ở đâu.Nhất là khi cục cưng cười lên.
Vinh Ninh đang sấy tóc cho cục cưng vừa tắm xong, tuổi còn nhỏ, sợi tóc còn chưa trưởng thành nhưng đã rất dẻo dai.
Sợi tóc có chút vàng, thế nhưng không ảnh hưởng đến độ xinh đẹp.
Phối hợp cùng cặp mắt bồ câu, hốc mắt thêm chút thâm thúy, làn da trắng nõn, nhìn tựa như con lai.
Mái tóc của bé dịu nhẹ , khi để trên tay vuốt Vinh Ninh cảm thấy mái tóc của bé lại càng thêm mềm mại.
Từ nhỏ đến lớn Vinh Ninh chưa từng phải hầu hạ người khác, đây là lần đầu tiên cầm lấy máy sấy tóc sấy cho người khác, đối phương còn là con gái của bản thân.
Hiển nhiên cục cưng bị Vinh Ninh làm cho thật thoải mái , mắt to híp lại , trông hết sức hưởng thụ.
"Thím Trần?"
Cục cưng còn mặc áo T-shirt đêm qua Vinh Ninh lấy của Vinh Viễn đưa, ngày hôm qua do không còn đồ, hắn quay đầu lại gọi thím Trần đang đứng kế bên nãy giờ.
Nhưng mà không biết thím Trần đang suy nghĩ đến cái gì, kêu bà vài tiếng cũng không có phản ứng.
"Thím Trần!"
Vinh Ninh tăng cao đê-xi-ben, lúc này mới khiến thím Trần từ trong trầm tư kéo trở lại.
"Đại thiếu gia... Có chuyện gì sao?"
"Thím đang suy nghĩ gì vậy?"
"Tôi..." Bà đang suy nghĩ về chuyện cục cưng, nghĩ đến gương mặt đó của cục cưng, bà đã gặp qua, rất giống người mà bà đã gặp rất lâu trước đây, thế cho nên bà nhìn đến ngây người.
Trần tẩu ấp úng hơn nửa ngày cũng không có phản ứng, Vinh Ninh nghi hoặc nhìn bà, cuối cùng lười phải hỏi thăm.
"Gọi điện thoại cho Abbott đến, bảo cậu ta đem vài bộ đồ trẻ em đủ kiểu đến luôn.
Con gái của hắn sao có thể mặc cùng bộ hôm qua để ra cửa cơ chứ?
"Vâng, đại thiếu gia." Thím Trần lần nữa nhìn cục cưng trong gương một cái liền xoay người rời đi.
Cục cưng nhìn thấy phản ứng của thím Trần ra khỏi cửa rồi, mới quay đầu lại nói, "Cha , người thực sự tin tưởng con là con gái của người sao?
"Đứa ngốc, con mở miệng ra là gọi cha, cha không coi con là con gái mình mới là lạ chứ."
Vinh Ninh vuốt song mũi của bé cưng chiều nói.
Cục cưng lại không nghĩ là đúng nên phản bác lại, "Nhưng mà, bây giờ không phải chú ý quan hệ máu mủ sao? Để chứng minh, hay là cha dẫn con đến bệnh viện làm giám định DNA đi.”
Vinh Ninh ngây người một lát, hắn không nghĩ tới cục cưng thế nhưng nói ra điều đó, không nhịn được hỏi, "Vì cái gì cục cưng sẽ nghĩ như vậy?"
"Việc này còn phải xác định thực hư,nếu có người dùng thủ đoạn để giả danh quan hệ này, cùng cha tăng thêm quan hệ."
Vinh Ninh sắc mặt khó coi, lời này tuyệt không giống như từ miệng cục cưng nhỏ như thế có thể nói ra được.
"Năm nay người ta luôn coi trọng bằng chứng, hay chúng ta cứ thử đi giám định DNA đi."
Vinh Ninh nghi hoặc nhìn cục cưng, chỉ ngắn ngủi một ngày chung đụng, hắn liền phát hiện cục cưng cùng đứa trẻ bình thường rất khác biệt.
Có lúc cùng tuổi nhưng trong lòng lại khác, ngây thơ sẽ ngây thơ, có lúc lại thành thục đáng sợ, giống như hiện tại.
Giám định DNA gì gì đó, sẽ làm tổn thương đến tấm lòng của đứa trẻ , mà bé bây giờ có thể giống một người lớn, còn cùng hắn tìm chứng cứ.
Vinh Ninh nhíu lông mày, trong lòng tràn ngập cảm xúc, hắn không dám tưởng tượng mẹ của đứa bé dạy thế nào, cũng không dám tưởng tượng cục cưng bảy năm qua đã trải qua cuộc sống thế nào.
Nếu như... Nếu như...
Vinh Ninh ôm lấy cục cưng, không khỏi tăng thêm lực, trong lòng của hắn tràn ngập một loại tình cảm, cùng một loại áy náy.
Nếu như tám năm trước hắn không có làm ra chuyện gì tổn thương người kia, có lẽ ma ma cục cưng cũng sẽ không đi.
Nếu như hắn không bị tai nạn xe cộ, vậy hắn cũng sẽ không quên mọi chuyện, ngược lại sẽ nhớ, ghi nhớ khắc sâu, cũng sẽ không khiến con mình lang thang bên ngoài thật nhiều năm, cho tới bây giờ mới xuất hiện trước mặt hắn.
Đến cùng... Tám năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà ma ma cục cưng đến cùng là ai.
Hẳn là hắn đã yêu, có thể đem tâm hồn trống rỗng kia ra, để điền khuyết vào .
Nhưng mà tại sao vậy chứ? Vì sao hắn sẽ quên, hơn nữa quên đoạn ký ức làm cho mình cảm thấy thống khổ như vậy, khổ sở như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.