Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
Chương 16: Chương 7.2
Phượng Hiểu Ly
04/05/2016
Đã từng… lúc hắn còn là một đứa trẻ, hắn còn lấy những sợi tóc đen đem ra làm trò chơi.
Nhưng vì sao khi nhìn thấy tóc của bé, hắn lại không muốn trêu chọc ?
Vinh Ninh nhìn dây buộc tóc trên đầu cục cưng quấn lấy những sợi tóc trông thật rối mắt.
Cục cưng cúi đầu, không cần nhìn tới mình trong gương, bé cũng biết rõ mình bây giờ khó coi như thế nào, đầu tóc không khác gì một tổ chim.
Vinh Ninh hình như dùng lực tương đối lớn, khiến dây buộc tóc thắt chặt lấy sợi tóc. Cục cưng cảm giác đầu bé vừa đau vừa ngứa, giống như lập tức sẽ nổ tung.
Vinh Ninh thẹn thùng nhìn khuôn mặt cục cưng trong gương, thảm thiết...
Đôi mắt cục cưng bị tóc mai trên trán phủ kín, làm cho hắn nhìn không thấy mắt bé đâu.
"Ưm... Cục cưng..." Vinh Ninh trong lòng áy náy càng lớn, một cô bé xinh xắn, lại bị tay nghề thô sơ, bàn tay cứng rắn của hắn khiến đầu tóc bé trở nên bù xù.
"Ưm... Cục cưng?" Vinh Ninh kêu bé lần nữa, cục cưng ngẩng đầu lên, òa một tiếng khóc lớn lên, "Oa... Cha thật ngốc! Làm tóc cục cưng đau quá!"
Nước mắt lớn chừng hạt đậu từ trong hốc mắt cục cưng chảy ra, tiếng khóc thảm thiết làm cho trái tim Vinh Ninh như bị tan vỡ .
"
ưm - -" thời gian hơn nửa ngày trôi qua , Vinh Ninh cũng không biết đến cùng hắn phải làm gì mới tốt.
Hắn vội vàng hấp tấp, đi tới đi lui trước mặt cục cưng, tiếng cục cưng kêu đau càng lớn khiến hắn không ngừng run rẩy.
"Cục cưng đừng khóc, là cha sai rồi..." Vinh Ninh đưa gương mặt đau khổ nhìn bé.
"Đều là lỗi tại cha, đều là cha sai, tay nghề không tốt làm cho cục cưng trở nên xấu xí."
Vừa nghe đến hai chữ xấu xí, tiếng khóc cục cưng trở nên càng lớn, "Oa... Cục cưng biến thành xấu xí!"
"Không phải mà..." Vinh Ninh khóc không ra nước mắt nhìn bé, đành phải dụ dỗ: "Xin lỗi a cục cưng, là cha sai,...ngoan trong lòng cha cục cưng là đẹp nhất, cho dù tóc cục cưng bây giờ như tổ chim..."
Vinh Ninh không nói được lời nào hoàn hảo, vừa nói xong tiếng khóc của bé so với lúc nói bé khó coi càng lớn hơn, khiến cho mặt bé đều hồng.
Vinh Ninh bất đắc dĩ, đành phải mở miệng nói: "Cha đem dây buộc tóc từ trên đầu cục cưng lấy xuống được hay không? Lấy xuống cục cưng liền trở nên xinh đẹp ."
Cục cưng lập tức ngừng khóc, nhỏ giọng thút thít, oanh oanh yến yến rầm rì vài tiếng nói "Cha nếu lại không đem cục cưng về như trước, cục cưng về nhà tìm mẹ. Sau đó đem mẹ gả cho các chú biết chải đầu, cũng không muốn tìm cha nữa !"
Lời nói này so với bom nguyên tử còn có uy lực lớn hơn, trong mắt Vinh Ninh tóe ra ngọn lửa nhỏ.
Cục cưng là của hắn, mẹ của cục cưng cũng là của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người khác cướp đi!
Vinh Ninh cũng không biết khi nào thì mình lại có tính chiếm hữu lớn như thế, máu toàn thân sôi trào, mắt mở thật lớn "Cha nhất định sẽ làm cho cục cưng trở lại nguyên dạng, làm cho cục cưng từ nay về sau đều thật xinh đẹp xuất hiện trước mọi người. Hôm nay, cha sẽ bắt đầu đi học làm tóc đẹp, tuyệt đối sẽ làm cho cục cưng biến thành đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất như một cô công chúa nhỏ!"
Đáng tiếc lời này Vinh Ninh nói có chút sớm, dây buộc tóc kia quấn quanh ở trên sợi tóc không dễ dàng tháo ra được.
Vinh Ninh sợ làm đau cục cưng, không dám mạnh tay, mà dây buộc tóc như muốn chống đối lại hắn, lôi kéo thế nào cũng không ra.
Cục cưng chỉ cảm thấy da đầu bé tê dại lợi hại, ngứa làm cho bé muốn lấy ngón tay kéo xuống, cuối cùng vẫn là nhịn, bé cũng không thể bởi vì khuyết điểm của cha liền đem tóc của mình ra làm trò đùa.
Trên trán Vinh Ninh đã toát ra mồ hôi, hắn không nghĩ tới sợi dây này giống như chống đối bản thân mình, làm cách nào cũng không lấy ra được.
Cái loại cảm giác mệt mỏi này giống như vừa mới chạy xong tám ngàn mét.
Cục cưng nhìn mình trong gương, thuận tiện nhìn Vinh Ninh đang mệt mỏi đầu đầy mồ hôi. Vinh Ninh nhìn thấy trên mặt của bé mang theo hàm ý khinh bỉ, khuôn mặt lập tức trở nên rất khó coi.
Thím Trần xuất hiện giống như một vị thần, trong tay cầm cái kéo nhẹ nhàng đi đến.
"Đại thiếu gia."Thím Trần vươn tay, trong ánh mắt của Vinh Ninh nhìn thấy một vật gì đó giống như là toát ra ánh sáng long lanh.
Cứu tinh nha... cây kéo trong tay thím Trần chính là cứu tinh của mình nha!
Cục cưng nhìn Vinh Ninh cầm lấy cây kéo đi tới bên này, cây kéo phát ra tiếng răng rắc răng rắc.
"Cha..." Cục cưng quay đầu, chân nhỏ hướng về bên tường ngọ nguậy, hai mắt trừng thật lớn "Người muốn làm gì? !"
"Cắt." Vinh Ninh lộ ra vẻ tươi cười, cục cưng lại cảm thấy nụ cười của hắn so với ác ma còn khủng bố hơn "Cục cưng không muốn!"
Cục cưng hai tay che trên đầu, bé nghĩ Vinh Ninh muốn đem tóc của mình cắt đứt, bé thật vất vả mới nuôi dài như vậy, mẹ đã nói qua, cô gái có mái tóc dài là đẹp nhất, là đáng yêu nhất!
"Nhưng nếu không lấy dây buộc tóc ra, tóc cục cưng tóc sẽ càng thêm khó coi, cha hứa sẽ làm nhẹ nhàng, tuyệt đối không làm cho kiểu tóc của cục cưng trở nên rối xù."
"Người nói thật?" Cục cưng nói nhỏ, vẻ mặt không tin nhìn hắn.
Vinh Ninh nhanh chóng gật đầu, "Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ nhẹ nhàng."
Cục cưng nhìn mình trong gương, đầu tóc rối bời, khó coi muốn chết, vừa nghi hoặc nhìn cây kéo Vinh Ninh đang cầm trong tay, rồi lại nhìn khuôn mặt tươi cười của cha.
Cho dù không muốn, bé cũng sẽ không để mình mang bộ dạng này ra ngoài gặp người .
Thở dài một hơi, bé đành phải ngoan ngoãn đi đến chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt Vinh Ninh.
Nhìn vẻ mặt của Vinh Ninh qua chiếc gương, bé chu cái miệng nhỏ nói, "Cha, người nhất định phải cẩn thận một chút, nếu không..."
Câu nói kế tiếp, cục cưng liền dừng lại, thuận tiện lạnh lùng hừ vài câu uy hiếp, tóm lại là muốn Vinh Ninh cẩn thận một chút, nếu không nghe lời, bé liền làm cho hắn đẹp mắt.
Con gái lớn hơn trời, nói cái gì chính là cái đó, trên mặt Vinh Ninh xuất hiện bộ dáng tươi cười như chú cún, dùng sức gật đầu "Biết rõ biết rõ, cha ra tay nhất định sẽ nhẹ nhàng, cũng sẽ rất cẩn thận."
Vì không để cho cục cưng nghi ngờ, Vinh Ninh liền giơ hai ngón tay của mình lên, hắn sẽ cẩn thận làm nhẹ nhàng nhất.
Cục cưng vẫn thở dài như cũ, huống chi hiện tại hoàn toàn không có phương pháp khác.
Vốn muốn trêu cợt Vinh Ninh một chút, không nghĩ tới cha mình thật vụng về, ngay cả đầu tóc cũng không biết chải, làm hại bé mất kiểu tóc đẹp.
Nam nhân tâm chính là thô, ngón tay cũng ngốc muốn chết, thật không biết vì sao trên thế giới thợ cắt tóc nổi tiếng đều là nam, trùng hợp cha của bé cũng là nam, như thế nào cách xa nhau lớn như vậy?
Cục cưng nhìn Vinh Ninh dè dặt cầm lấy cây kéo, nhìn sợi dây rối lại thành một bó.
Vinh Ninh đang nghĩ làm như thế nào mới tốt, đây chính là cuộc sống của hắn, không thể có nửa điểm sơ sẩy.
Cục cưng trầm tư một lát, thì cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng "Cha, mặc dù người không có bộ ngực,nhưng thật ra người là nữ có đúng hay không?"
Nhưng vì sao khi nhìn thấy tóc của bé, hắn lại không muốn trêu chọc ?
Vinh Ninh nhìn dây buộc tóc trên đầu cục cưng quấn lấy những sợi tóc trông thật rối mắt.
Cục cưng cúi đầu, không cần nhìn tới mình trong gương, bé cũng biết rõ mình bây giờ khó coi như thế nào, đầu tóc không khác gì một tổ chim.
Vinh Ninh hình như dùng lực tương đối lớn, khiến dây buộc tóc thắt chặt lấy sợi tóc. Cục cưng cảm giác đầu bé vừa đau vừa ngứa, giống như lập tức sẽ nổ tung.
Vinh Ninh thẹn thùng nhìn khuôn mặt cục cưng trong gương, thảm thiết...
Đôi mắt cục cưng bị tóc mai trên trán phủ kín, làm cho hắn nhìn không thấy mắt bé đâu.
"Ưm... Cục cưng..." Vinh Ninh trong lòng áy náy càng lớn, một cô bé xinh xắn, lại bị tay nghề thô sơ, bàn tay cứng rắn của hắn khiến đầu tóc bé trở nên bù xù.
"Ưm... Cục cưng?" Vinh Ninh kêu bé lần nữa, cục cưng ngẩng đầu lên, òa một tiếng khóc lớn lên, "Oa... Cha thật ngốc! Làm tóc cục cưng đau quá!"
Nước mắt lớn chừng hạt đậu từ trong hốc mắt cục cưng chảy ra, tiếng khóc thảm thiết làm cho trái tim Vinh Ninh như bị tan vỡ .
"
ưm - -" thời gian hơn nửa ngày trôi qua , Vinh Ninh cũng không biết đến cùng hắn phải làm gì mới tốt.
Hắn vội vàng hấp tấp, đi tới đi lui trước mặt cục cưng, tiếng cục cưng kêu đau càng lớn khiến hắn không ngừng run rẩy.
"Cục cưng đừng khóc, là cha sai rồi..." Vinh Ninh đưa gương mặt đau khổ nhìn bé.
"Đều là lỗi tại cha, đều là cha sai, tay nghề không tốt làm cho cục cưng trở nên xấu xí."
Vừa nghe đến hai chữ xấu xí, tiếng khóc cục cưng trở nên càng lớn, "Oa... Cục cưng biến thành xấu xí!"
"Không phải mà..." Vinh Ninh khóc không ra nước mắt nhìn bé, đành phải dụ dỗ: "Xin lỗi a cục cưng, là cha sai,...ngoan trong lòng cha cục cưng là đẹp nhất, cho dù tóc cục cưng bây giờ như tổ chim..."
Vinh Ninh không nói được lời nào hoàn hảo, vừa nói xong tiếng khóc của bé so với lúc nói bé khó coi càng lớn hơn, khiến cho mặt bé đều hồng.
Vinh Ninh bất đắc dĩ, đành phải mở miệng nói: "Cha đem dây buộc tóc từ trên đầu cục cưng lấy xuống được hay không? Lấy xuống cục cưng liền trở nên xinh đẹp ."
Cục cưng lập tức ngừng khóc, nhỏ giọng thút thít, oanh oanh yến yến rầm rì vài tiếng nói "Cha nếu lại không đem cục cưng về như trước, cục cưng về nhà tìm mẹ. Sau đó đem mẹ gả cho các chú biết chải đầu, cũng không muốn tìm cha nữa !"
Lời nói này so với bom nguyên tử còn có uy lực lớn hơn, trong mắt Vinh Ninh tóe ra ngọn lửa nhỏ.
Cục cưng là của hắn, mẹ của cục cưng cũng là của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người khác cướp đi!
Vinh Ninh cũng không biết khi nào thì mình lại có tính chiếm hữu lớn như thế, máu toàn thân sôi trào, mắt mở thật lớn "Cha nhất định sẽ làm cho cục cưng trở lại nguyên dạng, làm cho cục cưng từ nay về sau đều thật xinh đẹp xuất hiện trước mọi người. Hôm nay, cha sẽ bắt đầu đi học làm tóc đẹp, tuyệt đối sẽ làm cho cục cưng biến thành đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất như một cô công chúa nhỏ!"
Đáng tiếc lời này Vinh Ninh nói có chút sớm, dây buộc tóc kia quấn quanh ở trên sợi tóc không dễ dàng tháo ra được.
Vinh Ninh sợ làm đau cục cưng, không dám mạnh tay, mà dây buộc tóc như muốn chống đối lại hắn, lôi kéo thế nào cũng không ra.
Cục cưng chỉ cảm thấy da đầu bé tê dại lợi hại, ngứa làm cho bé muốn lấy ngón tay kéo xuống, cuối cùng vẫn là nhịn, bé cũng không thể bởi vì khuyết điểm của cha liền đem tóc của mình ra làm trò đùa.
Trên trán Vinh Ninh đã toát ra mồ hôi, hắn không nghĩ tới sợi dây này giống như chống đối bản thân mình, làm cách nào cũng không lấy ra được.
Cái loại cảm giác mệt mỏi này giống như vừa mới chạy xong tám ngàn mét.
Cục cưng nhìn mình trong gương, thuận tiện nhìn Vinh Ninh đang mệt mỏi đầu đầy mồ hôi. Vinh Ninh nhìn thấy trên mặt của bé mang theo hàm ý khinh bỉ, khuôn mặt lập tức trở nên rất khó coi.
Thím Trần xuất hiện giống như một vị thần, trong tay cầm cái kéo nhẹ nhàng đi đến.
"Đại thiếu gia."Thím Trần vươn tay, trong ánh mắt của Vinh Ninh nhìn thấy một vật gì đó giống như là toát ra ánh sáng long lanh.
Cứu tinh nha... cây kéo trong tay thím Trần chính là cứu tinh của mình nha!
Cục cưng nhìn Vinh Ninh cầm lấy cây kéo đi tới bên này, cây kéo phát ra tiếng răng rắc răng rắc.
"Cha..." Cục cưng quay đầu, chân nhỏ hướng về bên tường ngọ nguậy, hai mắt trừng thật lớn "Người muốn làm gì? !"
"Cắt." Vinh Ninh lộ ra vẻ tươi cười, cục cưng lại cảm thấy nụ cười của hắn so với ác ma còn khủng bố hơn "Cục cưng không muốn!"
Cục cưng hai tay che trên đầu, bé nghĩ Vinh Ninh muốn đem tóc của mình cắt đứt, bé thật vất vả mới nuôi dài như vậy, mẹ đã nói qua, cô gái có mái tóc dài là đẹp nhất, là đáng yêu nhất!
"Nhưng nếu không lấy dây buộc tóc ra, tóc cục cưng tóc sẽ càng thêm khó coi, cha hứa sẽ làm nhẹ nhàng, tuyệt đối không làm cho kiểu tóc của cục cưng trở nên rối xù."
"Người nói thật?" Cục cưng nói nhỏ, vẻ mặt không tin nhìn hắn.
Vinh Ninh nhanh chóng gật đầu, "Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ nhẹ nhàng."
Cục cưng nhìn mình trong gương, đầu tóc rối bời, khó coi muốn chết, vừa nghi hoặc nhìn cây kéo Vinh Ninh đang cầm trong tay, rồi lại nhìn khuôn mặt tươi cười của cha.
Cho dù không muốn, bé cũng sẽ không để mình mang bộ dạng này ra ngoài gặp người .
Thở dài một hơi, bé đành phải ngoan ngoãn đi đến chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt Vinh Ninh.
Nhìn vẻ mặt của Vinh Ninh qua chiếc gương, bé chu cái miệng nhỏ nói, "Cha, người nhất định phải cẩn thận một chút, nếu không..."
Câu nói kế tiếp, cục cưng liền dừng lại, thuận tiện lạnh lùng hừ vài câu uy hiếp, tóm lại là muốn Vinh Ninh cẩn thận một chút, nếu không nghe lời, bé liền làm cho hắn đẹp mắt.
Con gái lớn hơn trời, nói cái gì chính là cái đó, trên mặt Vinh Ninh xuất hiện bộ dáng tươi cười như chú cún, dùng sức gật đầu "Biết rõ biết rõ, cha ra tay nhất định sẽ nhẹ nhàng, cũng sẽ rất cẩn thận."
Vì không để cho cục cưng nghi ngờ, Vinh Ninh liền giơ hai ngón tay của mình lên, hắn sẽ cẩn thận làm nhẹ nhàng nhất.
Cục cưng vẫn thở dài như cũ, huống chi hiện tại hoàn toàn không có phương pháp khác.
Vốn muốn trêu cợt Vinh Ninh một chút, không nghĩ tới cha mình thật vụng về, ngay cả đầu tóc cũng không biết chải, làm hại bé mất kiểu tóc đẹp.
Nam nhân tâm chính là thô, ngón tay cũng ngốc muốn chết, thật không biết vì sao trên thế giới thợ cắt tóc nổi tiếng đều là nam, trùng hợp cha của bé cũng là nam, như thế nào cách xa nhau lớn như vậy?
Cục cưng nhìn Vinh Ninh dè dặt cầm lấy cây kéo, nhìn sợi dây rối lại thành một bó.
Vinh Ninh đang nghĩ làm như thế nào mới tốt, đây chính là cuộc sống của hắn, không thể có nửa điểm sơ sẩy.
Cục cưng trầm tư một lát, thì cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng "Cha, mặc dù người không có bộ ngực,nhưng thật ra người là nữ có đúng hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.