Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
Chương 155: Liền tính xuống nước cũng muốn kéo người 9
Phượng Hiểu Ly
20/08/2017
Sau khi tỉnh táo Cục
Cưng tuyệt đối không đáng yêu, Dập Dập kéo quai hàm đáp trả vấn đề của
cô, "Không sai biệt lắm là cô khi nào thì ở chỗ này khóc, tôi liền khi
đó thì ở chỗ này xuất hiện."
Cục Cưng trừng hai mắt khóc đỏ trừng nhìn anh, đây chẳng phải là lâu lắm rồi? vậy mà cô khóc, không có phát hiện người ngồi bên cạnh, cái này làm cho cô tức giận đến nghiến răng muốn cắn đứt một cái, tan xương nát thịt Dập Dập! Lần này thật đúng là mất mặt vứt xuống ngoài tinh cầu.
"Ai khóc? Đừng ở chỗ này nói bậy! Tôi chỉ là con mắt bị hạt cát bay vào mắt!"
Sớm liền nghĩ đến Cục Cưng có thể nói như vậy, Dập Dập đến là không có nửa điểm phản ứng, anh giễu cợt nhìn cô nói, "A, Hóa ra là hạt cát bay vào mắt a? Tôi còn tưởng rằng cô thực khóc, đang định nghĩ biện pháp an ủi cô đây."
"An ủi tôi? Tôi xem anh là mèo khóc chuột giả từ bi!" Cục Cưng đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trong người, hừ lạnh một tiếng chuẩn bị đi, Dập Dập ngồi tại chỗ giữ tay của cô lại, "Đi cái gì đi, ở chỗ này ngây ngốc."
"Tại sao phải nghe anh nói? !"
Dập Dập không mở miệng, cánh tay dùng thêm chút sức lực, hướng tới bên cạnh mình kéo, thân thể Cục Cưng đành phải lảo đảo bổ nhào về phía trong người Dập Dập, Cục Cưng trừng hai mắt, một cái tay khác tay mắt lanh lẹ an vị trên mặt đất, giống như nghìn cân treo sợi tóc, cuối cùng mới không có cả người nhào tới trên người của anh, Dập Dập nhìn cánh tay của Cục Cưng, chống đỡ cả vùng đất, cố ý cùng thân thể của anh, có lưu nhất chỗ ngồi địa vị, tiểu gia hỏa này, phản ứng thật đúng là bén nhạy, nếu không phải là cái tay kia của cô chống đỡ, xác định chắc chắn sẽ cùng anh tiếp xúc thân mật mới phải.
Dập Dập buông ra cánh tay của cô, Cục Cưng xoay người về phía sau, thay đổi thân thể của mình nặng nề ngã nhào trên đất, cuối cùng cảm giác mông của mình sắp bị đụng mặt đất không quá mềm mại này, ngồi xuống và mở ra làm hai.
"Anh!"
Dập Dập khinh bạc nhìn gương mặt của Cục Cưng câu môi cười nói, "Tôi làm sao ah? Kéo ô không đúng, buông cô ra cũng không đúng? Vinh đại tiểu thư, cô cũng quá khó hầu hạ đi?"
Cục cưng trong giây lát đó líu lưỡi, không cách nào phản bác lời nói của Dập Dập, đành phải cắn hàm răng rầu rĩ vươn quả đấm hướng về trên mặt đất thả xuống một quyền, "Xen vào việc của người khác!"
"Đúng a, tôi là xen vào việc của người khác, cho nên cô vẫn là đàng hoàng ở chỗ này ngây ngốc, đừng khắp nơi đi loạn, nếu là không tìm được cô làm sao bây giờ, chẳng lẽ còn phải báo cảnh sát? Thôi đi, lần trước cô về nhà còn làm hại ông nội Vinh và bà nội Vinh lo lắng cả đêm chẳng lẽ còn không đủ sao?"
"Đây còn không phải là tôi cho là anh sẽ nói ra, nói cho bọn họ biết tôi về nhà? !"
"Tôi cũng không phải là người lắm mồm, cô không có nói cho tôi biết sự thật nói ra, tôi làm chi phải nói, cứ dựa theo câu nói kia của cô, tôi là người thế nào của cô a, làm sao phải tới quản cô, có đúng hay không?"
"..." Cục Cưng không thể làm gì khác hơn là giọng nói buồn bực cúi thấp đầu, Dập Dập này... Tài ăn nói thế nhưng tốt như vậy, làm hại cô căn bản ở trước mặt của anh một câu nói cũng nói không nên lời? Cô rầu rĩ thở dài một hơi, "Tôi về nhà."
"Nhìn dáng vẻ của cô, cũng biết cô là mới vừa từ trong nhà tức giận chạy ra, bây giờ trở về nhà? Cô cho tôi là người ngu? Hay là cô cho rằng lời nói dối của mình hết sức thông minh?"
Cục cưng há to miệng, nhíu lại lông mày hỏi, "Anh làm sao sẽ biết rõ?"
Cục Cưng trừng hai mắt khóc đỏ trừng nhìn anh, đây chẳng phải là lâu lắm rồi? vậy mà cô khóc, không có phát hiện người ngồi bên cạnh, cái này làm cho cô tức giận đến nghiến răng muốn cắn đứt một cái, tan xương nát thịt Dập Dập! Lần này thật đúng là mất mặt vứt xuống ngoài tinh cầu.
"Ai khóc? Đừng ở chỗ này nói bậy! Tôi chỉ là con mắt bị hạt cát bay vào mắt!"
Sớm liền nghĩ đến Cục Cưng có thể nói như vậy, Dập Dập đến là không có nửa điểm phản ứng, anh giễu cợt nhìn cô nói, "A, Hóa ra là hạt cát bay vào mắt a? Tôi còn tưởng rằng cô thực khóc, đang định nghĩ biện pháp an ủi cô đây."
"An ủi tôi? Tôi xem anh là mèo khóc chuột giả từ bi!" Cục Cưng đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trong người, hừ lạnh một tiếng chuẩn bị đi, Dập Dập ngồi tại chỗ giữ tay của cô lại, "Đi cái gì đi, ở chỗ này ngây ngốc."
"Tại sao phải nghe anh nói? !"
Dập Dập không mở miệng, cánh tay dùng thêm chút sức lực, hướng tới bên cạnh mình kéo, thân thể Cục Cưng đành phải lảo đảo bổ nhào về phía trong người Dập Dập, Cục Cưng trừng hai mắt, một cái tay khác tay mắt lanh lẹ an vị trên mặt đất, giống như nghìn cân treo sợi tóc, cuối cùng mới không có cả người nhào tới trên người của anh, Dập Dập nhìn cánh tay của Cục Cưng, chống đỡ cả vùng đất, cố ý cùng thân thể của anh, có lưu nhất chỗ ngồi địa vị, tiểu gia hỏa này, phản ứng thật đúng là bén nhạy, nếu không phải là cái tay kia của cô chống đỡ, xác định chắc chắn sẽ cùng anh tiếp xúc thân mật mới phải.
Dập Dập buông ra cánh tay của cô, Cục Cưng xoay người về phía sau, thay đổi thân thể của mình nặng nề ngã nhào trên đất, cuối cùng cảm giác mông của mình sắp bị đụng mặt đất không quá mềm mại này, ngồi xuống và mở ra làm hai.
"Anh!"
Dập Dập khinh bạc nhìn gương mặt của Cục Cưng câu môi cười nói, "Tôi làm sao ah? Kéo ô không đúng, buông cô ra cũng không đúng? Vinh đại tiểu thư, cô cũng quá khó hầu hạ đi?"
Cục cưng trong giây lát đó líu lưỡi, không cách nào phản bác lời nói của Dập Dập, đành phải cắn hàm răng rầu rĩ vươn quả đấm hướng về trên mặt đất thả xuống một quyền, "Xen vào việc của người khác!"
"Đúng a, tôi là xen vào việc của người khác, cho nên cô vẫn là đàng hoàng ở chỗ này ngây ngốc, đừng khắp nơi đi loạn, nếu là không tìm được cô làm sao bây giờ, chẳng lẽ còn phải báo cảnh sát? Thôi đi, lần trước cô về nhà còn làm hại ông nội Vinh và bà nội Vinh lo lắng cả đêm chẳng lẽ còn không đủ sao?"
"Đây còn không phải là tôi cho là anh sẽ nói ra, nói cho bọn họ biết tôi về nhà? !"
"Tôi cũng không phải là người lắm mồm, cô không có nói cho tôi biết sự thật nói ra, tôi làm chi phải nói, cứ dựa theo câu nói kia của cô, tôi là người thế nào của cô a, làm sao phải tới quản cô, có đúng hay không?"
"..." Cục Cưng không thể làm gì khác hơn là giọng nói buồn bực cúi thấp đầu, Dập Dập này... Tài ăn nói thế nhưng tốt như vậy, làm hại cô căn bản ở trước mặt của anh một câu nói cũng nói không nên lời? Cô rầu rĩ thở dài một hơi, "Tôi về nhà."
"Nhìn dáng vẻ của cô, cũng biết cô là mới vừa từ trong nhà tức giận chạy ra, bây giờ trở về nhà? Cô cho tôi là người ngu? Hay là cô cho rằng lời nói dối của mình hết sức thông minh?"
Cục cưng há to miệng, nhíu lại lông mày hỏi, "Anh làm sao sẽ biết rõ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.