Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
Chương 228: Nữ nhân lớn tuổi, hết sức dễ dàng... Thời mãn kinh! 9
Phượng Hiểu Ly
14/10/2017
“Vậy tôi cũng liền đi gọi điện thoại cho Vinh Viễn, để cho cái tiểu tử
thúi kia nhất định hôm nay phải trở về ăn cơm tối!” Vinh ba cúp điện
thoại của Vinh Ninh liên tục không ngừng gọi cho Vinh Viễn.
Cục Cưng cười tủm tỉm nhìn hai vợ chồng già nhà họ Vinh ở trong phòng khách gấp rút đến gấp rút đi, giống như là ong mật không chịu nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác được trong lòng nóng lên...
Người nhà...
Mặc dù vẫn luôn ở bên cạnh Trác Nhất Phong, tình cảm ấm áp của người nhà cô cũng chưa từng mất đi, nhưng mà... đây là cùng ba, mẹ, ông nội, bà nội cùng nhau ở một chỗ trong ngày, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa có trải qua, luôn muốn trải nghiệm, bây giờ đang ở trước mặt của mình, đột nhiên cảm giác được...
Cảm thấy hốc mắt đỏ thắm, nước mắt lộp độp chảy không ngừng, Cục Cưng mỉm cười lau nước mắt của mình, thật sự là kỳ quái, nước mắt này không phải là làm bộ, cũng không phải là khổ sở, tức giận, đã có thể là chảy không ngừng, như thế nào lau cũng lau không hết, đây quá kỳ quái không phải sao?
“Đúng rồi, lão công, chuyện Vinh Ninh giải quyết, Vinh Dự làm sao bây giờ a?” Vinh mẹ thay xong quần áo, người giúp việc đi theo bên cạnh, sốt ruột muốn ra cửa, đột nhiên nhớ ra chuyện của Vinh Dự.
Vinh ba gãi gãi đầu, dứt khoát không quản, “Ai quan tâm cậu ta tới cùng như thế nào, trước bận rộn chuyện của Vinh Ninh sau hãy nói! Đúng rồi,...” Vinh ba xoay chuyển lời nói, “Cục Cưng, con biết rõ mẹ thích ăn cái gì không? Nói cho ông bà nội.”
“Mẹ rất dễ nuôi, không kén ăn, cái gì cũng thích ăn, hơn nữa biết rõ ông bà nội quan tâm đối với cô ấy như vậy, xác định chắc chắn vui mừng hơn so với bất kỳ ai.”
Cô gái không câu nệ tiểu tiết, gần gũi với mọi người, con dâu như vậy có thể đi vào cửa nhà Vinh, quả thực chính là mang tới may mắn cho nhà họ Vinh.
“Vậy được, lão bà, làm nhiều một chút, nếu là ăn không hết, liền để cho mẹ của và Cục Cưng bọn họ mang về.”“Được!”
Vinh mẹ mới vừa ra cửa, Vinh ba ở trong phòng khách vòng tới vòng lui, rõ ràng phòng khách đã rất sạch sẽ, nhưng ông vẫn cảm thấy bẩn muốn tiếp tục quét dọn.
Cục Cưng đứng ở một bên, hai tay còn khoanh trước ngực nhìn xem, An Bảo Bối chỉ là đến ăn cơm, Vinh ba, Vinh mẹ đã kích động giống như người lãnh đạo quốc gia tới... Kỳ thật... cô bé cũng có hơi chút nổi lên ghen tị với An Bảo Bối.
“Mẹ a... xem ra về sau mẹ sẽ phải vô cùng hạnh phúc mới đúng... Đương nhiên, còn có con...”
Lập tức liền tới cửa lớn nhà họ Vinh, An Bảo Bối có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay đều thoát ra mồ hôi, nơi này chính là chỗ Vinh Ninh từ nhỏ đến lớn lớn lên, ở thành phố A ở đây đã tính là nhà lớn, chờ một chút cô sẽ phải tiến vào nơi đây gặp ba mẹ Vinh Ninh sao? Cảm xúc cảm thấy có vài phần không chân thật, tựa như là một giấc mơ không chân thật, trước mặt mọi chuyện đều giống như một dạng ảo giác.
“Không có gì hay căng thẳng, ba mẹ đều là người tốt, biết rõ em đến, bọn họ đều tỏ ra hết sức vui mừng.” Nhìn thấu suy nghĩ của An Bảo Bối, Vinh Ninh không nhịn được an ủi, An Bảo Bối vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng cùng lo lắng, “Bọn họ bằng lòng gặp em sao?”
“Nếu như không nguyện ý, anh vẫn sẽ dẫn em đến sao? Anh cũng sẽ không để cho người phụ nữ mà anh thích bị người khác thừa nhận bằng ánh mắt khinh miệt.”
Tay của anh để trên bả vai của An Bảo Bối, trong lòng phiến chốn bình yên kia bị anh lây đến, không còn sợ như vậy.
“Chớ khẩn trương, ba mẹ của anh sẽ là ba mẹ của em, mới vừa từ chỗ của ba anh nhận được tin tức Cục Cưng cũng ở bên trong không có chuyện gì.”
Cục Cưng cười tủm tỉm nhìn hai vợ chồng già nhà họ Vinh ở trong phòng khách gấp rút đến gấp rút đi, giống như là ong mật không chịu nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác được trong lòng nóng lên...
Người nhà...
Mặc dù vẫn luôn ở bên cạnh Trác Nhất Phong, tình cảm ấm áp của người nhà cô cũng chưa từng mất đi, nhưng mà... đây là cùng ba, mẹ, ông nội, bà nội cùng nhau ở một chỗ trong ngày, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa có trải qua, luôn muốn trải nghiệm, bây giờ đang ở trước mặt của mình, đột nhiên cảm giác được...
Cảm thấy hốc mắt đỏ thắm, nước mắt lộp độp chảy không ngừng, Cục Cưng mỉm cười lau nước mắt của mình, thật sự là kỳ quái, nước mắt này không phải là làm bộ, cũng không phải là khổ sở, tức giận, đã có thể là chảy không ngừng, như thế nào lau cũng lau không hết, đây quá kỳ quái không phải sao?
“Đúng rồi, lão công, chuyện Vinh Ninh giải quyết, Vinh Dự làm sao bây giờ a?” Vinh mẹ thay xong quần áo, người giúp việc đi theo bên cạnh, sốt ruột muốn ra cửa, đột nhiên nhớ ra chuyện của Vinh Dự.
Vinh ba gãi gãi đầu, dứt khoát không quản, “Ai quan tâm cậu ta tới cùng như thế nào, trước bận rộn chuyện của Vinh Ninh sau hãy nói! Đúng rồi,...” Vinh ba xoay chuyển lời nói, “Cục Cưng, con biết rõ mẹ thích ăn cái gì không? Nói cho ông bà nội.”
“Mẹ rất dễ nuôi, không kén ăn, cái gì cũng thích ăn, hơn nữa biết rõ ông bà nội quan tâm đối với cô ấy như vậy, xác định chắc chắn vui mừng hơn so với bất kỳ ai.”
Cô gái không câu nệ tiểu tiết, gần gũi với mọi người, con dâu như vậy có thể đi vào cửa nhà Vinh, quả thực chính là mang tới may mắn cho nhà họ Vinh.
“Vậy được, lão bà, làm nhiều một chút, nếu là ăn không hết, liền để cho mẹ của và Cục Cưng bọn họ mang về.”“Được!”
Vinh mẹ mới vừa ra cửa, Vinh ba ở trong phòng khách vòng tới vòng lui, rõ ràng phòng khách đã rất sạch sẽ, nhưng ông vẫn cảm thấy bẩn muốn tiếp tục quét dọn.
Cục Cưng đứng ở một bên, hai tay còn khoanh trước ngực nhìn xem, An Bảo Bối chỉ là đến ăn cơm, Vinh ba, Vinh mẹ đã kích động giống như người lãnh đạo quốc gia tới... Kỳ thật... cô bé cũng có hơi chút nổi lên ghen tị với An Bảo Bối.
“Mẹ a... xem ra về sau mẹ sẽ phải vô cùng hạnh phúc mới đúng... Đương nhiên, còn có con...”
Lập tức liền tới cửa lớn nhà họ Vinh, An Bảo Bối có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay đều thoát ra mồ hôi, nơi này chính là chỗ Vinh Ninh từ nhỏ đến lớn lớn lên, ở thành phố A ở đây đã tính là nhà lớn, chờ một chút cô sẽ phải tiến vào nơi đây gặp ba mẹ Vinh Ninh sao? Cảm xúc cảm thấy có vài phần không chân thật, tựa như là một giấc mơ không chân thật, trước mặt mọi chuyện đều giống như một dạng ảo giác.
“Không có gì hay căng thẳng, ba mẹ đều là người tốt, biết rõ em đến, bọn họ đều tỏ ra hết sức vui mừng.” Nhìn thấu suy nghĩ của An Bảo Bối, Vinh Ninh không nhịn được an ủi, An Bảo Bối vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng cùng lo lắng, “Bọn họ bằng lòng gặp em sao?”
“Nếu như không nguyện ý, anh vẫn sẽ dẫn em đến sao? Anh cũng sẽ không để cho người phụ nữ mà anh thích bị người khác thừa nhận bằng ánh mắt khinh miệt.”
Tay của anh để trên bả vai của An Bảo Bối, trong lòng phiến chốn bình yên kia bị anh lây đến, không còn sợ như vậy.
“Chớ khẩn trương, ba mẹ của anh sẽ là ba mẹ của em, mới vừa từ chỗ của ba anh nhận được tin tức Cục Cưng cũng ở bên trong không có chuyện gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.