Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
Chương 212: Ta có thể trả hàng sao? 10
Phượng Hiểu Ly
25/09/2017
Tức giận không đơn
giản chỉ có Vinh Ninh mà thôi, An Bảo Bối cũng chịu đủ loại như vậy,
không đơn giản chỉ là hôm nay, trước kia đủ loại, hết thảy đến cùng lại
giải thích thế nào? Chẳng lẽ hết thảy này đều là lỗi của cô?
Đôi mắt An Bảo Bối, ánh sáng đột nhiên ảm đạm, nói cái gì cũng không muốn nhiều lời, thừa dịp thời điểm Vinh Ninh căm tức nhìn người khác, cô duy nhất có thể làm chính là rời đi cái nơi được gọi là không hơn thiên đường, tại nơi hai nguời đã từng lãng mạn nhất, hiện tại biến thành nơi khó xử nhất, cô bỏ xuống tức giận Vinh Ninh xoay người rời đi, cô không muốn nhớ lại ở nơi tràn đầy vô số lãng mạn cùng Vinh Ninh khắc khẩu, đến cùng ai làm sai, ai làm đúng rồi.
Vinh Ninh phục hồi tinh thần lại đuổi theo, An Bảo Bối lại sớm bước vào thang máy, lúc Vinh Ninh đã chạy tới, cửa thang máy đóng kín, An Bảo Bối nhắm thẳng lầu một, ngồi chồm hổm ở trong góc thang máy, đem đầu đều giấu ở trong đầu gối. Bao nhiêu cái ngày đêm, cũng đã sớm rơi lệ đến muốn sẽ không lần nữa khóc, cho dù trong nội tâm thương cảm, nhưng không cách nào rơi lệ, đành phải hai mắt chất phác nhìn xem đối diện không khí, không nói được lời nào.
Anh không là thật muốn tức giận, chỉ là trong lòng nghẹn một ngụm khí, làm cho tâm tư của anh đại loạn mà thôi, Vinh Ninh xoa xoa đầu của mình, đành phải hướng tới cầu thang bên kia chạy tới, xuống lầu một, thang máy lại như thế bỏ qua, nắm tay đấm một cái trên tường, nhưng mà không có vì vậy lùi bước, mà tiếp tục đi cầu thang, không ngừng mỗi một tầng ấn lấy nút thang máy, chỉ mong tốc độ của mình nhanh một chút, ngăn cản lại cái thang máu muốn đưa An Bảo Bối đến lầu cuối.
Nhà hàng Xoay tròn, An Kỳ nhìn qua cửa, dừng lại thời gian rất lâu, lẩm bẩm mở miệng đến, "Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến đời người thề nguyền sống chết." Vừa rồi chuyện phát sinh tựa hồ vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt, rõ ràng khoảng cách ở giữa hai nguời kia đã rút ngắn, nhưng mà kỳ quái là, tựa hồ lại trở nên kéo dài làm cho người khác suy đoán không được, vốn là hôm nay tới nơi này là vì trợ giúp An Bảo Bối, nhưng mà bây giờ xem ra, giống như không có chuyện gì liên quan đến mình, cô là người ngoài cuộc, cũng là thời điểm nên đi.
"Cục Cưng..." Cô kêu tên đứa bé ngồi ở bên mình, nhưng mà kỳ quái là, lúc này thế nhưng lại không thấy Cục Cưng, cô kinh ngạc đứng lên, nhìn xung quanh, khắp nơi đều tìm không thấy dấu vết của Cục Cưng, đứa bé kia... Đến cùng là từ khi nào thì bắt đầu biến mất không thấy? Cô rõ ràng còn muốn mang theo Cục Cưng về nhà họ Trác trước.
Vinh Dự giống như là một tòa phật tổ dường như ngồi ở chỗ kia, tiên phong đạo cốt, tựa hồ coi như là hiện tại chính là ngày tận thế, mặc kệ đã xảy ra bất cứ chuyện gì dường như cũng không có quan hệ gì với chính mình.
"Bảo Bảo đâu?"
Vinh Dự trừng mắt nhìn, trả lời An Kỳ, "Đi."
"Đi?" An Kỳ đột nhiên líu lưỡi đứng lên, đến cùng là từ khi nào thì bắt đầu Cục Cưng liền biến mất không thấy? Nhưng mà nếu Vinh Dự đã chứng kiến Cục Cưng đi, vậy mà không lên tiếng, đây là anh ta không đúng đi? Bất kể như thế nào, Cục Cưng cũng coi như là cháu gái nhỏ của anh ta, Vinh Ninh cũng là cháu của anh ta, anh ta như thế nào một bộ dạng cái gì cũng không để bụng?
An Kỳ trong đầu tích góp hỏa khí, "Đã như vậy, dù sao ở đây cũng không có chuyện của tôi, tôi đi trước!" Cô sợ phải nhìn người đàn ông giống như là phật ngồi trước mặt lần nữa, sẽ không nhịn được hướng tới trên mặt của anh ta đánh một cái tát. bất kể như thế nào, anh ta dù sao cũng là Nhị gia gia của Cục Cưng, chú của Vinh Ninh, làm mất mặt, mọi người về sau gặp mặt cũng không tốt.
Đôi mắt An Bảo Bối, ánh sáng đột nhiên ảm đạm, nói cái gì cũng không muốn nhiều lời, thừa dịp thời điểm Vinh Ninh căm tức nhìn người khác, cô duy nhất có thể làm chính là rời đi cái nơi được gọi là không hơn thiên đường, tại nơi hai nguời đã từng lãng mạn nhất, hiện tại biến thành nơi khó xử nhất, cô bỏ xuống tức giận Vinh Ninh xoay người rời đi, cô không muốn nhớ lại ở nơi tràn đầy vô số lãng mạn cùng Vinh Ninh khắc khẩu, đến cùng ai làm sai, ai làm đúng rồi.
Vinh Ninh phục hồi tinh thần lại đuổi theo, An Bảo Bối lại sớm bước vào thang máy, lúc Vinh Ninh đã chạy tới, cửa thang máy đóng kín, An Bảo Bối nhắm thẳng lầu một, ngồi chồm hổm ở trong góc thang máy, đem đầu đều giấu ở trong đầu gối. Bao nhiêu cái ngày đêm, cũng đã sớm rơi lệ đến muốn sẽ không lần nữa khóc, cho dù trong nội tâm thương cảm, nhưng không cách nào rơi lệ, đành phải hai mắt chất phác nhìn xem đối diện không khí, không nói được lời nào.
Anh không là thật muốn tức giận, chỉ là trong lòng nghẹn một ngụm khí, làm cho tâm tư của anh đại loạn mà thôi, Vinh Ninh xoa xoa đầu của mình, đành phải hướng tới cầu thang bên kia chạy tới, xuống lầu một, thang máy lại như thế bỏ qua, nắm tay đấm một cái trên tường, nhưng mà không có vì vậy lùi bước, mà tiếp tục đi cầu thang, không ngừng mỗi một tầng ấn lấy nút thang máy, chỉ mong tốc độ của mình nhanh một chút, ngăn cản lại cái thang máu muốn đưa An Bảo Bối đến lầu cuối.
Nhà hàng Xoay tròn, An Kỳ nhìn qua cửa, dừng lại thời gian rất lâu, lẩm bẩm mở miệng đến, "Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến đời người thề nguyền sống chết." Vừa rồi chuyện phát sinh tựa hồ vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt, rõ ràng khoảng cách ở giữa hai nguời kia đã rút ngắn, nhưng mà kỳ quái là, tựa hồ lại trở nên kéo dài làm cho người khác suy đoán không được, vốn là hôm nay tới nơi này là vì trợ giúp An Bảo Bối, nhưng mà bây giờ xem ra, giống như không có chuyện gì liên quan đến mình, cô là người ngoài cuộc, cũng là thời điểm nên đi.
"Cục Cưng..." Cô kêu tên đứa bé ngồi ở bên mình, nhưng mà kỳ quái là, lúc này thế nhưng lại không thấy Cục Cưng, cô kinh ngạc đứng lên, nhìn xung quanh, khắp nơi đều tìm không thấy dấu vết của Cục Cưng, đứa bé kia... Đến cùng là từ khi nào thì bắt đầu biến mất không thấy? Cô rõ ràng còn muốn mang theo Cục Cưng về nhà họ Trác trước.
Vinh Dự giống như là một tòa phật tổ dường như ngồi ở chỗ kia, tiên phong đạo cốt, tựa hồ coi như là hiện tại chính là ngày tận thế, mặc kệ đã xảy ra bất cứ chuyện gì dường như cũng không có quan hệ gì với chính mình.
"Bảo Bảo đâu?"
Vinh Dự trừng mắt nhìn, trả lời An Kỳ, "Đi."
"Đi?" An Kỳ đột nhiên líu lưỡi đứng lên, đến cùng là từ khi nào thì bắt đầu Cục Cưng liền biến mất không thấy? Nhưng mà nếu Vinh Dự đã chứng kiến Cục Cưng đi, vậy mà không lên tiếng, đây là anh ta không đúng đi? Bất kể như thế nào, Cục Cưng cũng coi như là cháu gái nhỏ của anh ta, Vinh Ninh cũng là cháu của anh ta, anh ta như thế nào một bộ dạng cái gì cũng không để bụng?
An Kỳ trong đầu tích góp hỏa khí, "Đã như vậy, dù sao ở đây cũng không có chuyện của tôi, tôi đi trước!" Cô sợ phải nhìn người đàn ông giống như là phật ngồi trước mặt lần nữa, sẽ không nhịn được hướng tới trên mặt của anh ta đánh một cái tát. bất kể như thế nào, anh ta dù sao cũng là Nhị gia gia của Cục Cưng, chú của Vinh Ninh, làm mất mặt, mọi người về sau gặp mặt cũng không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.