Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng
Chương 182: Bữa tiệc có thuốc xổ
Nguyệt Ảnh Đăng
15/06/2017
Anh ta không cho người khác tới gần, chẳng lẽ Mục Sơ Hàn ăn chay mà lớn?!
Cô ấy ép mình bước lên, trợn mắt nhìn người đàn ông ấy: "Anh còn nói đạo lý không hả, chỗ này rõ ràng tôi thấy trước!"
Người đàn ông lạnh lùng liếc xéo cô ấy, khóe môi cong lên: "Sao hả? Lái xe không bằng người khác, giờ muốn cãi nhau?"
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo sửng sốt.
Người đàn ông này không chỉ mặt lạnh, lời nói cũng không nể mặt chút nào!
Cô sợ Mục Sơ Hàn chịu thiệt, nhịn không được tiến lên: "Tiên sinh, anh là đàn ông, không nhường phụ nữ còn chưa tính, sao anh có thể nói như thế?"
Nói cứ như họ cố tình tìm anh ta gây gổ vậy.
Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông dừng lại trên mặt Cố Bảo Bảo một giây, phát ra tiếng hầm hừ trong mũi, sau đó quay đầu đi.
"Anh..."
Sự xấc xược của anh ta khiến Mục Sơ Hàn giận đến nỗi mặt đỏ bừng, đang định xông lên tiếp tục lý luận với anh ta thì bị Cố Bảo Bảo kéo lại: "Thôi bỏ, Sơ Hàn, người như thế còn nói được gì? Nếu không chúng ta tới cửa hàng khác!"
"Đừng để em gặp lại anh ta! Bằng không..."
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi giơ nắm đấm, "Nhất định khiến anh ta đẹp mặt!"
Nếu đã không tìm được chỗ đỗ, hai người đành phải tới cửa hàng khác.
May mà Mục đại tiểu thư vẫn mua được quần áo mình muốn, còn về người đàn ông xấc xược ban nãy đã bị cô ấy ném ra sau đầu.
***
Về đến nhà, đúng lúc chuẩn bị dọn cơm.
Mục Tư Viễn cũng đã về tới, tìm không thấy bóng vợ, đang lo lắng lấy điện thoại ra.
Cố Bảo Bảo bỗng nhiên có ý muốn đùa, lặng lẽ tiến đến, nhón chân giơ tay che mắt anh lại.
Nhạc Nhạc bên cạnh thấy thế, lập tức cười hì hì hỏi: "Bố đoán xem con là ai?"
Đáp án vừa ra tới mép, Mục Tư Viễn đã ngậm miệng!
Tại sao có thể là Nhạc Nhạc được?
Anh lập tức nghĩ, mặc dù là tiếng của Nhạc Nhạc, nhưng Nhạc Nhạc đâu cao như thế!
Cách duy nhất để che được mắt anh phải là người gần bằng anh.
Anh thình lình vòng tay ra sau, hai tay chạm đến cái eo mềm mại, anh lập tức đoán được ra ngay: "Bà xã!"
Cố Bảo Bảo không nhịn được cười, buông tay ra, mặc cho anh xoay người ôm cô vào lòng.
"Chà, không nhìn ra đấy, bố rất thông minh!"
Cô cố tình học theo giọng của Nhạc Nhạc, tràn đầy ý thách thức.
"Em dám cười anh?"
Mục Tư Viễn nhướng mày, "Anh thấy lá gan em càng lúc càng lớn rồi."
Trong lúc nói, bàn tay đã từ bên hông dịch lên dưới cánh tay, năm ngón ngọ nguậy, Cố Bảo Bảo hoảng sợ cười tránh né.
Anh có thể tha cho cô được sao?
Một tay ôm lấy cô, một tay tiếp tục "tấn công"!
"Ha ha ha."
Cố Bảo Bảo sợ nhột nhất, cười đến nỗi nước mắt chảy cả ra, "Anh Tư Viễn thả em ra đi..."
Anh sẽ không thả đâu.
Mặt cô đỏ bừng, mềm nhũn dựa vào anh, anh cũng không thả.
Anh cúi đầu, khó cầm nổi lòng hôn sâu lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của cô.
"Oa!"
Nhạc Nhạc vội vàng che mắt, "Bố mẹ hôn nhau kìa!", rồi lại hơi hé tay ra, không nhịn được nhìn lén.
"Ưm..."
Cô xấu hổ quá, đang ở cầu thang, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người nhà thấy.
Đập một cái lên vai anh, nhưng chỉ khiến anh càng hôn sâu hơn.
Môi lưỡi anh từng bước "xâm chiếm", cơ thể vùng vẫy dần nhũn ra, thật ra cô cũng không bỏ được.
Mãi đến khi...
"Khụ khụ..."
Mục Phong Minh giả vờ ho khan mấy tiếng, cô chợt giật mình tỉnh lại, mặt đỏ bừng trốn trong ngực anh, không dám nhìn Mục Phong Minh.
"Bố, mẹ!"
Thấy mẹ xấu hổ, Hi Nhi ngồi trong khuỷu tay ông nội vui sướng kêu: "Xấu hổ xấu hổ, xấu hổ xấu hổ!"
"Hi Nhi!"
Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ tiến lên, "Nào, để mẹ ôm!"
Mục Phong Minh cười, "Được rồi, khách sắp đến, chúng ta vào phòng ăn thôi!"
Nói xong ông đi xuống trước, không để Cố Bảo Bảo cảm thấy xấu hổ nữa!
"Đều tại anh hết!"
Mặt cô như bị lửa đốt, hờn dỗi với Mục Tư Viễn, sau đó đem Hi Nhi cho anh: "Anh ôm Hi Nhi đi, em đi theo bố đón khách!"
Nói xong cũng mặc kệ anh có đồng ý không, cô bước nhanh đến bên cạnh Mục Phong Minh, cùng đi ra ngoài cửa.
"Bố", cô sốt ruột chuyển đề tài: "Sơ Hàn còn chưa biết ạ!"
Mục Phong Minh mỉm cười: "Bố cũng không nói rõ, coi như là mời vãn bối đến nhà ăn cơm, xem chúng nó có vừa ý nhau không."
Nói đến việc này, người làm bố như ông cũng phải mỉm cười.
Thấy thế, Cố Bảo Bảo liền hiểu rõ: Trong lòng bố khẳng định rất hài lòng, bây giờ phải xem thái độ của Sơ Hàn!
Hai người đi tới cửa, cánh cổng vườn hoa mở ra, một chiếc xe thể thao màu bạc trắng đi vào.
Cố Bảo Bảo sửng sốt, chiếc xe này sao quen thế nhỉ?
Khi xe dừng lại, người lái xe đi xuống, nghi hoặc của cô liền có đáp án: Người này lại là người đàn ông băng sơn xấc xược ở bãi đỗ xe hôm nay!
Lần này, anh ta và Sơ Hàn nhất định có thể "mắt đối mắt" rồi!
Cố Bảo Bảo chỉ cảm thấy chóng mặt!
"Chú Mục!"
Người đàn ông đi đến, vô cùng lễ phép với Mục Phong Minh.
Mục Phong Minh cười rộ lên: "Diệp Bân, cháu đến rồi, để chú giới thiệu, đây là con dâu chú Cố Bảo Bảo!"
Ông lại nhìn Cố Bảo Bảo: "Bảo Bảo, đây là cháu trai một người bạn của bố Lăng Diệp Bân, vừa trở về từ Anh Quốc."
Cố Bảo Bảo gật đầu, đang chuẩn bị khách sáo mấy câu thì thấy khóe môi anh chàng băng sơn nhếch lên, nở nụ cười quỷ dị: "Chú Mục, chúng cháu đã từng gặp rồi."
Anh chàng băng sơn cũng biết cười sao?
Chẳng lẽ trời sắp đổ cơn mưa máu?
"Mấy đứa gặp nhau rồi à?" Mục Phong Minh thấy lạ.
Cố Bảo Bảo nhanh chóng trả lời: "Bố, hôm nay chúng con có gặp nhau ở bên ngoài quảng trường Vĩnh Kim."
Còn quá trình gặp gỡ thế nào thì không nói tới.
Cô giữ nụ cười chiêu bài của thiếu phu nhân Mục gia: "Lăng tiên sinh, hoan nghênh anh tới nhà tôi làm khách, mời vào!"
Trong lòng âm thầm cầu khấn, hy vọng lát nữa Sơ Hàn gặp anh ta, đừng có nhảy dựng lên mới tốt!
Ba người vào phòng ăn, mẹ và Tư Viễn, lũ trẻ đều có mặt, duy chỉ không thấy Sơ Hàn.
Cố Bảo Bảo và Mục phu nhân bảo Lăng Diệp Bân ngồi xuống, Mục Phong Minh hỏi người giúp việc: "Tiểu thư đâu rồi?"
"Đã đi mời rồi ạ."
Người giúp việc đang trả lời, tiếng Mục Sơ Hàn đã vang lên bên ngoài phòng ăn: "Con tới rồi, ăn một bữa cơm thôi mà, có phải ba giục bốn mời thế không?" Vừa dứt lời thì cô ấy đã xuất hiện ở cửa phòng ăn.
Cố Bảo Bảo ngẩn ra!
Tiếp đó Mục Phong Minh cũng ngẩn ra.
Cô ấy ăn mặc kiểu gì vậy?
Áo ngủ, tóc kẹp qua loa, mặt đâu? Còn đắp mặt nữa!
Thấy ánh mắt kỳ dị của họ, Mục Sơ Hàn chẳng quan tâm kéo ghế ngồi xuống: "Sao thế ạ? Đắp mặt không ăn cơm được ạ? Có người ngoài ở đây đâu!"
"Hồ nháo!"
Mục Phong Minh lớn tiếng quát: "Con mau đi thay quần áo, không thấy có khách ở đây hả?"
Khách?
Là nam hay nữ?
"Tại sao không ai nói cho con biết?"
Cô ấy kêu lên, mau mau kéo cổ áo ngủ, sau đó mặt nhìn sang phía bên cạnh bố.
Ngây ngẩn cả người!
Cố Bảo Bảo biết ngay, tiếp đó sẽ đứng lên, trợn mắt nhìn người đàn ông đó: "Anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi?"
Cố Bảo Bảo thở dài, đều bị cô nghĩ đúng.
"Sơ Hàn", cô vội kéo ống tay áo cô ấy lại, nhỏ giọng nói: "Đi thay quần áo đi, đừng để bố tức giận."
Nghe vậy, Mục Sơ Hàn không vui: "Không để người khác tức giận, cũng phải chờ em thở được đã!"
Cô ấy chỉ vào Lăng Diệp Bân, mắt nhìn Mục Phong Minh: "Bố, bố bảo người đàn ông này đến nhà chúng ta làm gì? Con không chào đón!"
"Càn quấy!"
Mục Phong Minh cầm ba-toong đập mạnh xuống đất, "Cái gì mà người đàn ông này người đàn ông kia, cậu ấy là cháu trai của chú Lăng con, Lăng Diệp Bân! Con có biết lễ phép hay không, mau đi thay quần áo!"
Ông nhìn một vòng bàn ăn: "Hoan Hoan Nhạc Nhạc và Hi Nhi đều ở đây, con đừng để xấu mặt trước mặt trẻ con!"
Nghe được tên mình, Hi Nhi lập tức khéo léo nói với Mục Sơ Hàn: "Cô ơi, cô đi thay quần áo đẹp đi, Hi Nhi chờ cô ăn cơm."
Mục Sơ Hàn hiểu rõ Hi Nhi nhất, làm sao có thể khiến cô bé thất vọng được?
Cô ấy nở nụ cười: "Được thôi, bảo bối ngoan, cô đi rồi quay lại."
Sóng gió trước khi ăn cuối cùng đã bình ổn.
Mục Phong Minh ít nhiều cũng có chút xấu hổ, "Diệp Bân, Sơ Hàn bị chú làm hư, cháu đừng để ý."
Lăng Diệp Bân cười nhạt, không lên tiếng.
Nếu anh ta nói những lời khách sáo như "không sao" gì đó thì thôi. Đằng này không nói một lời, khiến Mục Tư Viễn mất hứng: "Từ nhỏ Sơ Hàn đã là thiên kim đại tiểu thư, được chiều chuộng là chuyện đương nhiên, nếu sau này kết hôn, không được chiều chuộng nữa, con không đồng ý cho nó lấy chồng!"
Anh đang bảo vệ Sơ Hàn sao?
Cố Bảo Bảo cúi đầu, không khỏi buồn cười.
Mục Phong Minh và Mục phu nhân ý vị thâm trường nhìn anh, không nói gì.
Bầu không khí như có chút lúng túng, Hi Nhi đúng lúc hỏi: "Bố ơi, thế nào là thiên kim đại tiểu thư?"
"Thiên kim đại tiểu thư?"
Mục Tư Viễn hôn tiểu công chúa trong lòng một cái, kiên nhẫn giải thích: "Chính là cô bé được bố mẹ chiều chuộng, được người yêu chiều chuộng, muốn gì có cái đó. Hi Nhi của bố cũng là thiên kim đại tiểu thư!"
"A!"
Hi Nhi nghiêng đầu nghĩ, âm thanh trẻ con phát ra: "Hi Nhi chỉ cần có bố mẹ ông bà nội ông bà ngoại các anh chiều chuộng thôi!"
Cô bé nói một hơi nhiều như thế, không khỏi thở hổn hển khiến mọi người trên bàn cơm đều cười vui vẻ.
Nhưng mà, trong lúc lơ đãng, Cố Bảo Bảo thấy được vẻ phức tạp trong mắt Lăng Diệp Bân.
Như là thở dài, xem thường nhưng mang theo ước ao vô cùng.
Anh ta ước ao? Ước ao cái gì?
Trong lòng cô không hiểu.
Đang lúc trò chuyện, Mục Sơ Hàn đã thay xong quần áo quay lại.
Không biết là vì không để cho Hi Nhi thất vọng, hay là vì cố tình. Cô ấy không chỉ thay quần áo còn dùng tốc độ nhanh nhất trang điểm, mặc một bộ trang phục chỉ dùng đến khi có tiệc.
Ngũ quan của cô ấy không thua kém bất cứ ai, trang điểm một chút, chỉ cần không nói chuyện, ngược lại toát lên vẻ cao quý và trang nhã.
"Oa", phản ứng của trẻ con trực tiếp nhất, Hoan Hoan cười nói: "Cô Sơ Hàn thật xinh đẹp!"
Mục Sơ Hàn cười nhìn Mục Phong Minh: "Bố, con như vậy có tính là đã nể mặt khách của bố rồi không?"
Con bé này, chỉ biết chống đối ông!
Mục Phong Minh âm thầm lắc đầu: "Ngồi xuống đi, đợi lúc nữa thì đồ ăn cũng nguội."
Kỳ lạ, cô ấy không nói gì nữa, vẫn duy trì nụ cười ngồi xuống.
Giữa bữa cơm, cô ấy chẳng những không có nói năng lỗ mãng, còn cực kỳ lễ phép, nói rằng trừ lũ trẻ ra thì cô ấy là người nhỏ tuổi nhất. Cho nên cô ấy nên là người châm rượu cho mọi người.
"Sơ Hàn, em sao thế?"
Khi cô ấy rót rượu xong ngồi xuống, Cố Bảo Bảo nhỏ giọng hỏi.
Mục Sơ Hàn cúi đầu cười ha ha với cô: "Chị dâu, em không sao. Có chuyện sợ rằng là người khác!"
Người khác?
Cơm còn chưa ăn xong, cô đã biết "người khác" ấy là ai.
***
"Xin lỗi!"
Đột nhiên, Lăng Diệp Bân bỏ đũa xuống, nói xin lỗi: "Cháu cần vào nhà vệ sinh một lát."
Mục Phong Minh sửng sốt, mới gật đầu.
Đây chính là lần thứ ba cậu ta vào phòng vệ sinh rồi đó!
"Lăng tiên sinh này không phải có bệnh gì đấy chứ?"
Đợi anh ta đi rồi, Mục phu nhân nhỏ giọng hỏi.
Nghe vậy, Mục Sơ Hàn cũng không nhịn được nữa, cười hô hố: "Mẹ, không phải anh ta có bệnh gì cả, anh ta vốn đã ngu ngốc rồi! Đắc tội con, con có thể để anh ta ăn ngon được sao?"
Mục Phong Minh lập tức hiểu ra là chuyện gì, ông đã nói hôm nay sao con bé này lại đổi tính, bằng lòng rót rượu cho người khác cơ chứ!
"Con đã bỏ cái gì vào trong rượu của cậu ấy?" Ông quát lên.
Mục Sơ Hàn không cho là đúng: "Bố cũng thấy mà, khiến cho người ta phải chạy vào nhà vệ sinh còn có thể là gì?"
Ông Trời giúp cô, trong lúc cô đang bực mình chẳng biết báo thù thế nào, bỗng nhiên phát hiện thuốc xổ trước kia còn thừa rất nhiều.
Thế là, cô lấy mấy viên lén nghiền nhỏ.
Trong khi rót rượu cho anh ta, cố tình cầm cái ly của anh ta lên, bỏ thuốc xổ vào.
"Con quá đáng lắm rồi đấy!"
Mục Phong Minh giận thật, cũng không đoái hoài tới lũ trẻ ở đây, đập mạnh xuống bàn: "Con gây chuyện như thế, làm sao mới lấy được chồng hả?!"
Bây giờ nó đã hai mươi tám tuổi, còn chưa kết hôn, chẳng lẽ muốn ở nhà làm bà cô già?
Hừ!
Ông tức giận, cơn uất của Mục Sơ Hàn còn chưa tan đâu!
"Bố, bố có ý gì?"
Cô ấy cũng vỗ bàn đứng lên, "Đến bây giờ cũng đã bốn lần rồi. Con có tệ đến mức bố phải đánh trống khua chiêng tìm đàn ông thế không? Bây giờ con đi ra ngoài đều phải che mặt lại, bố biết tại sao không? Bởi vì con sợ bẽ mặt!"
"Mày mày..."
Lòng tốt của ông mà lại bị con gái trách mắng như thế, sắc mặt của Mục Phong Minh từ hồng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang trắng, té xuống ghế.
Lần này không phải chuyện đùa, mọi người nhanh chóng vây lại, Hi Nhi sợ quá khóc: "Ông nội, ông nội, ông làm sao thế ạ? Sao thế ông?"
Tim mạch của Mục Phong Minh không có bệnh, hoàn toàn là do khí bị dồn nén, từ từ hồi phục trở lại.
"Đừng sợ, tiểu bảo bối", ông ngồi thẳng người, "Ông nội không sao."
"Lão gia à", Mục phu nhân cũng bị giật mình: "Tôi đỡ ông lên lầu nghỉ ngơi, Sơ Hàn cũng lớn rồi, ông cứ mặc kệ nó."
Mục Phong Minh gật đầu, bây giờ ông cảm thấy rất khó chịu, không lòng dạ nào hỏi đến chuyện của nó.
"Bảo Bảo, lát con tiễn Diệp Bân về."
Dặn dò xong, ông mới đi lên lầu dưới sự giúp đỡ của phu nhân và người giúp việc.
Mục Tư Viễn đưa lũ trẻ lên lầu cùng ông, Mục Sơ Hàn thì quay về phòng.
Mọi người ầm ĩ tan rã trong cảnh không vui, Cố Bảo Bảo cũng khó chịu.
"Nếu biết là bữa cơm xem mắt, tôi thật không nên tới."
Lăng Diệp Bân đi đến phía sau cô.
Cố Bảo Bảo ngoảnh lại nhìn anh ta, có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi, mời anh tới dùng cơm mà lại xảy ra chuyện như thế."
Lăng Diệp Bân nhướng mày, tỏ ý cũng không để tâm: "Vậy tôi đi trước, lần sau sẽ chào hỏi với chú Mục."
Cố Bảo Bảo gật đầu, tiễn anh ta ra ngoài.
Suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy muốn nói: "Lăng tiên sinh, kỳ thực con người Sơ Hàn cũng không xấu."
"Chẳng qua là thiên kim đại tiểu thư bị làm hư!" Anh ta tỏ vẻ đã hiểu, lại không nhịn được giễu cợt.
Cố Bảo Bảo cười, anh ta cũng không khó tiếp cận như vẻ bề ngoài.
"Mục thái thái, xin dừng bước!" Anh ta đi xuống bậc thang trước.
Cố Bảo Bảo gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, lại nói: "Lăng tiên sinh, thứ Bảy tới là sinh nhật tám tuổi của con tôi, chúng tôi tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho chúng ở biệt thự, thật lòng hy vọng anh tới tham gia!"
Anh ta nhếch môi: "Chính là cặp sinh đôi đáng yêu ấy!"
Có người mẹ nào lại không thích người khác khen con trai mình đâu?
Cố Bảo Bảo cười: "Đúng vậy, chính là hai bảo bối đó của tôi!"
"Tôi nhất định sẽ đến!" Anh ta cũng lộ ra ý cười.
Mặc dù chỉ là hờ hững, cũng rất vui vẻ chân thật.
Có lẽ bị lây nhiễm nụ cười này của anh ta, cô lại đánh bạo nói: "Hy vọng đến lúc đó anh có thể dẫn theo cả bạn gái, tôi nói là giả như anh nhất thời chưa có, Sơ Hàn nhất định sẽ chấp nhận lời mời của anh!"
Nghe vậy, anh ta lắc đầu: "Không cần, Mục phu nhân, tôi đã có bạn gái!"
Còn chưa dứt câu, cửa sổ trên đỉnh đầu đã bị giật mạnh ra kèm theo thanh âm: "Có bạn gái rồi thì tối nay anh còn đến nhà tôi làm gì?"
Mục Sơ Hàn lộ đầu ra: "Họ Lăng tên Diệp Bân kia, anh muốn chết!"
Chưa dứt câu, một vật thể màu đen từ cửa sổ bay "vù" đến.
Khá tốt Lăng Diệp Bân phản ứng mau, bằng không nhất định bị đập trúng.
Đợi vật thể màu đen kia rơi xuống đất, hai người tập trung nhìn vào.
Là một chiếc giày cao gót của Mục Sơ Hàn!
Cố Bảo Bảo sửng sốt, nhìn anh ta nhún vai, sau đó lái xe đi!
Cô ấy ép mình bước lên, trợn mắt nhìn người đàn ông ấy: "Anh còn nói đạo lý không hả, chỗ này rõ ràng tôi thấy trước!"
Người đàn ông lạnh lùng liếc xéo cô ấy, khóe môi cong lên: "Sao hả? Lái xe không bằng người khác, giờ muốn cãi nhau?"
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo sửng sốt.
Người đàn ông này không chỉ mặt lạnh, lời nói cũng không nể mặt chút nào!
Cô sợ Mục Sơ Hàn chịu thiệt, nhịn không được tiến lên: "Tiên sinh, anh là đàn ông, không nhường phụ nữ còn chưa tính, sao anh có thể nói như thế?"
Nói cứ như họ cố tình tìm anh ta gây gổ vậy.
Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông dừng lại trên mặt Cố Bảo Bảo một giây, phát ra tiếng hầm hừ trong mũi, sau đó quay đầu đi.
"Anh..."
Sự xấc xược của anh ta khiến Mục Sơ Hàn giận đến nỗi mặt đỏ bừng, đang định xông lên tiếp tục lý luận với anh ta thì bị Cố Bảo Bảo kéo lại: "Thôi bỏ, Sơ Hàn, người như thế còn nói được gì? Nếu không chúng ta tới cửa hàng khác!"
"Đừng để em gặp lại anh ta! Bằng không..."
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi giơ nắm đấm, "Nhất định khiến anh ta đẹp mặt!"
Nếu đã không tìm được chỗ đỗ, hai người đành phải tới cửa hàng khác.
May mà Mục đại tiểu thư vẫn mua được quần áo mình muốn, còn về người đàn ông xấc xược ban nãy đã bị cô ấy ném ra sau đầu.
***
Về đến nhà, đúng lúc chuẩn bị dọn cơm.
Mục Tư Viễn cũng đã về tới, tìm không thấy bóng vợ, đang lo lắng lấy điện thoại ra.
Cố Bảo Bảo bỗng nhiên có ý muốn đùa, lặng lẽ tiến đến, nhón chân giơ tay che mắt anh lại.
Nhạc Nhạc bên cạnh thấy thế, lập tức cười hì hì hỏi: "Bố đoán xem con là ai?"
Đáp án vừa ra tới mép, Mục Tư Viễn đã ngậm miệng!
Tại sao có thể là Nhạc Nhạc được?
Anh lập tức nghĩ, mặc dù là tiếng của Nhạc Nhạc, nhưng Nhạc Nhạc đâu cao như thế!
Cách duy nhất để che được mắt anh phải là người gần bằng anh.
Anh thình lình vòng tay ra sau, hai tay chạm đến cái eo mềm mại, anh lập tức đoán được ra ngay: "Bà xã!"
Cố Bảo Bảo không nhịn được cười, buông tay ra, mặc cho anh xoay người ôm cô vào lòng.
"Chà, không nhìn ra đấy, bố rất thông minh!"
Cô cố tình học theo giọng của Nhạc Nhạc, tràn đầy ý thách thức.
"Em dám cười anh?"
Mục Tư Viễn nhướng mày, "Anh thấy lá gan em càng lúc càng lớn rồi."
Trong lúc nói, bàn tay đã từ bên hông dịch lên dưới cánh tay, năm ngón ngọ nguậy, Cố Bảo Bảo hoảng sợ cười tránh né.
Anh có thể tha cho cô được sao?
Một tay ôm lấy cô, một tay tiếp tục "tấn công"!
"Ha ha ha."
Cố Bảo Bảo sợ nhột nhất, cười đến nỗi nước mắt chảy cả ra, "Anh Tư Viễn thả em ra đi..."
Anh sẽ không thả đâu.
Mặt cô đỏ bừng, mềm nhũn dựa vào anh, anh cũng không thả.
Anh cúi đầu, khó cầm nổi lòng hôn sâu lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của cô.
"Oa!"
Nhạc Nhạc vội vàng che mắt, "Bố mẹ hôn nhau kìa!", rồi lại hơi hé tay ra, không nhịn được nhìn lén.
"Ưm..."
Cô xấu hổ quá, đang ở cầu thang, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người nhà thấy.
Đập một cái lên vai anh, nhưng chỉ khiến anh càng hôn sâu hơn.
Môi lưỡi anh từng bước "xâm chiếm", cơ thể vùng vẫy dần nhũn ra, thật ra cô cũng không bỏ được.
Mãi đến khi...
"Khụ khụ..."
Mục Phong Minh giả vờ ho khan mấy tiếng, cô chợt giật mình tỉnh lại, mặt đỏ bừng trốn trong ngực anh, không dám nhìn Mục Phong Minh.
"Bố, mẹ!"
Thấy mẹ xấu hổ, Hi Nhi ngồi trong khuỷu tay ông nội vui sướng kêu: "Xấu hổ xấu hổ, xấu hổ xấu hổ!"
"Hi Nhi!"
Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ tiến lên, "Nào, để mẹ ôm!"
Mục Phong Minh cười, "Được rồi, khách sắp đến, chúng ta vào phòng ăn thôi!"
Nói xong ông đi xuống trước, không để Cố Bảo Bảo cảm thấy xấu hổ nữa!
"Đều tại anh hết!"
Mặt cô như bị lửa đốt, hờn dỗi với Mục Tư Viễn, sau đó đem Hi Nhi cho anh: "Anh ôm Hi Nhi đi, em đi theo bố đón khách!"
Nói xong cũng mặc kệ anh có đồng ý không, cô bước nhanh đến bên cạnh Mục Phong Minh, cùng đi ra ngoài cửa.
"Bố", cô sốt ruột chuyển đề tài: "Sơ Hàn còn chưa biết ạ!"
Mục Phong Minh mỉm cười: "Bố cũng không nói rõ, coi như là mời vãn bối đến nhà ăn cơm, xem chúng nó có vừa ý nhau không."
Nói đến việc này, người làm bố như ông cũng phải mỉm cười.
Thấy thế, Cố Bảo Bảo liền hiểu rõ: Trong lòng bố khẳng định rất hài lòng, bây giờ phải xem thái độ của Sơ Hàn!
Hai người đi tới cửa, cánh cổng vườn hoa mở ra, một chiếc xe thể thao màu bạc trắng đi vào.
Cố Bảo Bảo sửng sốt, chiếc xe này sao quen thế nhỉ?
Khi xe dừng lại, người lái xe đi xuống, nghi hoặc của cô liền có đáp án: Người này lại là người đàn ông băng sơn xấc xược ở bãi đỗ xe hôm nay!
Lần này, anh ta và Sơ Hàn nhất định có thể "mắt đối mắt" rồi!
Cố Bảo Bảo chỉ cảm thấy chóng mặt!
"Chú Mục!"
Người đàn ông đi đến, vô cùng lễ phép với Mục Phong Minh.
Mục Phong Minh cười rộ lên: "Diệp Bân, cháu đến rồi, để chú giới thiệu, đây là con dâu chú Cố Bảo Bảo!"
Ông lại nhìn Cố Bảo Bảo: "Bảo Bảo, đây là cháu trai một người bạn của bố Lăng Diệp Bân, vừa trở về từ Anh Quốc."
Cố Bảo Bảo gật đầu, đang chuẩn bị khách sáo mấy câu thì thấy khóe môi anh chàng băng sơn nhếch lên, nở nụ cười quỷ dị: "Chú Mục, chúng cháu đã từng gặp rồi."
Anh chàng băng sơn cũng biết cười sao?
Chẳng lẽ trời sắp đổ cơn mưa máu?
"Mấy đứa gặp nhau rồi à?" Mục Phong Minh thấy lạ.
Cố Bảo Bảo nhanh chóng trả lời: "Bố, hôm nay chúng con có gặp nhau ở bên ngoài quảng trường Vĩnh Kim."
Còn quá trình gặp gỡ thế nào thì không nói tới.
Cô giữ nụ cười chiêu bài của thiếu phu nhân Mục gia: "Lăng tiên sinh, hoan nghênh anh tới nhà tôi làm khách, mời vào!"
Trong lòng âm thầm cầu khấn, hy vọng lát nữa Sơ Hàn gặp anh ta, đừng có nhảy dựng lên mới tốt!
Ba người vào phòng ăn, mẹ và Tư Viễn, lũ trẻ đều có mặt, duy chỉ không thấy Sơ Hàn.
Cố Bảo Bảo và Mục phu nhân bảo Lăng Diệp Bân ngồi xuống, Mục Phong Minh hỏi người giúp việc: "Tiểu thư đâu rồi?"
"Đã đi mời rồi ạ."
Người giúp việc đang trả lời, tiếng Mục Sơ Hàn đã vang lên bên ngoài phòng ăn: "Con tới rồi, ăn một bữa cơm thôi mà, có phải ba giục bốn mời thế không?" Vừa dứt lời thì cô ấy đã xuất hiện ở cửa phòng ăn.
Cố Bảo Bảo ngẩn ra!
Tiếp đó Mục Phong Minh cũng ngẩn ra.
Cô ấy ăn mặc kiểu gì vậy?
Áo ngủ, tóc kẹp qua loa, mặt đâu? Còn đắp mặt nữa!
Thấy ánh mắt kỳ dị của họ, Mục Sơ Hàn chẳng quan tâm kéo ghế ngồi xuống: "Sao thế ạ? Đắp mặt không ăn cơm được ạ? Có người ngoài ở đây đâu!"
"Hồ nháo!"
Mục Phong Minh lớn tiếng quát: "Con mau đi thay quần áo, không thấy có khách ở đây hả?"
Khách?
Là nam hay nữ?
"Tại sao không ai nói cho con biết?"
Cô ấy kêu lên, mau mau kéo cổ áo ngủ, sau đó mặt nhìn sang phía bên cạnh bố.
Ngây ngẩn cả người!
Cố Bảo Bảo biết ngay, tiếp đó sẽ đứng lên, trợn mắt nhìn người đàn ông đó: "Anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi?"
Cố Bảo Bảo thở dài, đều bị cô nghĩ đúng.
"Sơ Hàn", cô vội kéo ống tay áo cô ấy lại, nhỏ giọng nói: "Đi thay quần áo đi, đừng để bố tức giận."
Nghe vậy, Mục Sơ Hàn không vui: "Không để người khác tức giận, cũng phải chờ em thở được đã!"
Cô ấy chỉ vào Lăng Diệp Bân, mắt nhìn Mục Phong Minh: "Bố, bố bảo người đàn ông này đến nhà chúng ta làm gì? Con không chào đón!"
"Càn quấy!"
Mục Phong Minh cầm ba-toong đập mạnh xuống đất, "Cái gì mà người đàn ông này người đàn ông kia, cậu ấy là cháu trai của chú Lăng con, Lăng Diệp Bân! Con có biết lễ phép hay không, mau đi thay quần áo!"
Ông nhìn một vòng bàn ăn: "Hoan Hoan Nhạc Nhạc và Hi Nhi đều ở đây, con đừng để xấu mặt trước mặt trẻ con!"
Nghe được tên mình, Hi Nhi lập tức khéo léo nói với Mục Sơ Hàn: "Cô ơi, cô đi thay quần áo đẹp đi, Hi Nhi chờ cô ăn cơm."
Mục Sơ Hàn hiểu rõ Hi Nhi nhất, làm sao có thể khiến cô bé thất vọng được?
Cô ấy nở nụ cười: "Được thôi, bảo bối ngoan, cô đi rồi quay lại."
Sóng gió trước khi ăn cuối cùng đã bình ổn.
Mục Phong Minh ít nhiều cũng có chút xấu hổ, "Diệp Bân, Sơ Hàn bị chú làm hư, cháu đừng để ý."
Lăng Diệp Bân cười nhạt, không lên tiếng.
Nếu anh ta nói những lời khách sáo như "không sao" gì đó thì thôi. Đằng này không nói một lời, khiến Mục Tư Viễn mất hứng: "Từ nhỏ Sơ Hàn đã là thiên kim đại tiểu thư, được chiều chuộng là chuyện đương nhiên, nếu sau này kết hôn, không được chiều chuộng nữa, con không đồng ý cho nó lấy chồng!"
Anh đang bảo vệ Sơ Hàn sao?
Cố Bảo Bảo cúi đầu, không khỏi buồn cười.
Mục Phong Minh và Mục phu nhân ý vị thâm trường nhìn anh, không nói gì.
Bầu không khí như có chút lúng túng, Hi Nhi đúng lúc hỏi: "Bố ơi, thế nào là thiên kim đại tiểu thư?"
"Thiên kim đại tiểu thư?"
Mục Tư Viễn hôn tiểu công chúa trong lòng một cái, kiên nhẫn giải thích: "Chính là cô bé được bố mẹ chiều chuộng, được người yêu chiều chuộng, muốn gì có cái đó. Hi Nhi của bố cũng là thiên kim đại tiểu thư!"
"A!"
Hi Nhi nghiêng đầu nghĩ, âm thanh trẻ con phát ra: "Hi Nhi chỉ cần có bố mẹ ông bà nội ông bà ngoại các anh chiều chuộng thôi!"
Cô bé nói một hơi nhiều như thế, không khỏi thở hổn hển khiến mọi người trên bàn cơm đều cười vui vẻ.
Nhưng mà, trong lúc lơ đãng, Cố Bảo Bảo thấy được vẻ phức tạp trong mắt Lăng Diệp Bân.
Như là thở dài, xem thường nhưng mang theo ước ao vô cùng.
Anh ta ước ao? Ước ao cái gì?
Trong lòng cô không hiểu.
Đang lúc trò chuyện, Mục Sơ Hàn đã thay xong quần áo quay lại.
Không biết là vì không để cho Hi Nhi thất vọng, hay là vì cố tình. Cô ấy không chỉ thay quần áo còn dùng tốc độ nhanh nhất trang điểm, mặc một bộ trang phục chỉ dùng đến khi có tiệc.
Ngũ quan của cô ấy không thua kém bất cứ ai, trang điểm một chút, chỉ cần không nói chuyện, ngược lại toát lên vẻ cao quý và trang nhã.
"Oa", phản ứng của trẻ con trực tiếp nhất, Hoan Hoan cười nói: "Cô Sơ Hàn thật xinh đẹp!"
Mục Sơ Hàn cười nhìn Mục Phong Minh: "Bố, con như vậy có tính là đã nể mặt khách của bố rồi không?"
Con bé này, chỉ biết chống đối ông!
Mục Phong Minh âm thầm lắc đầu: "Ngồi xuống đi, đợi lúc nữa thì đồ ăn cũng nguội."
Kỳ lạ, cô ấy không nói gì nữa, vẫn duy trì nụ cười ngồi xuống.
Giữa bữa cơm, cô ấy chẳng những không có nói năng lỗ mãng, còn cực kỳ lễ phép, nói rằng trừ lũ trẻ ra thì cô ấy là người nhỏ tuổi nhất. Cho nên cô ấy nên là người châm rượu cho mọi người.
"Sơ Hàn, em sao thế?"
Khi cô ấy rót rượu xong ngồi xuống, Cố Bảo Bảo nhỏ giọng hỏi.
Mục Sơ Hàn cúi đầu cười ha ha với cô: "Chị dâu, em không sao. Có chuyện sợ rằng là người khác!"
Người khác?
Cơm còn chưa ăn xong, cô đã biết "người khác" ấy là ai.
***
"Xin lỗi!"
Đột nhiên, Lăng Diệp Bân bỏ đũa xuống, nói xin lỗi: "Cháu cần vào nhà vệ sinh một lát."
Mục Phong Minh sửng sốt, mới gật đầu.
Đây chính là lần thứ ba cậu ta vào phòng vệ sinh rồi đó!
"Lăng tiên sinh này không phải có bệnh gì đấy chứ?"
Đợi anh ta đi rồi, Mục phu nhân nhỏ giọng hỏi.
Nghe vậy, Mục Sơ Hàn cũng không nhịn được nữa, cười hô hố: "Mẹ, không phải anh ta có bệnh gì cả, anh ta vốn đã ngu ngốc rồi! Đắc tội con, con có thể để anh ta ăn ngon được sao?"
Mục Phong Minh lập tức hiểu ra là chuyện gì, ông đã nói hôm nay sao con bé này lại đổi tính, bằng lòng rót rượu cho người khác cơ chứ!
"Con đã bỏ cái gì vào trong rượu của cậu ấy?" Ông quát lên.
Mục Sơ Hàn không cho là đúng: "Bố cũng thấy mà, khiến cho người ta phải chạy vào nhà vệ sinh còn có thể là gì?"
Ông Trời giúp cô, trong lúc cô đang bực mình chẳng biết báo thù thế nào, bỗng nhiên phát hiện thuốc xổ trước kia còn thừa rất nhiều.
Thế là, cô lấy mấy viên lén nghiền nhỏ.
Trong khi rót rượu cho anh ta, cố tình cầm cái ly của anh ta lên, bỏ thuốc xổ vào.
"Con quá đáng lắm rồi đấy!"
Mục Phong Minh giận thật, cũng không đoái hoài tới lũ trẻ ở đây, đập mạnh xuống bàn: "Con gây chuyện như thế, làm sao mới lấy được chồng hả?!"
Bây giờ nó đã hai mươi tám tuổi, còn chưa kết hôn, chẳng lẽ muốn ở nhà làm bà cô già?
Hừ!
Ông tức giận, cơn uất của Mục Sơ Hàn còn chưa tan đâu!
"Bố, bố có ý gì?"
Cô ấy cũng vỗ bàn đứng lên, "Đến bây giờ cũng đã bốn lần rồi. Con có tệ đến mức bố phải đánh trống khua chiêng tìm đàn ông thế không? Bây giờ con đi ra ngoài đều phải che mặt lại, bố biết tại sao không? Bởi vì con sợ bẽ mặt!"
"Mày mày..."
Lòng tốt của ông mà lại bị con gái trách mắng như thế, sắc mặt của Mục Phong Minh từ hồng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang trắng, té xuống ghế.
Lần này không phải chuyện đùa, mọi người nhanh chóng vây lại, Hi Nhi sợ quá khóc: "Ông nội, ông nội, ông làm sao thế ạ? Sao thế ông?"
Tim mạch của Mục Phong Minh không có bệnh, hoàn toàn là do khí bị dồn nén, từ từ hồi phục trở lại.
"Đừng sợ, tiểu bảo bối", ông ngồi thẳng người, "Ông nội không sao."
"Lão gia à", Mục phu nhân cũng bị giật mình: "Tôi đỡ ông lên lầu nghỉ ngơi, Sơ Hàn cũng lớn rồi, ông cứ mặc kệ nó."
Mục Phong Minh gật đầu, bây giờ ông cảm thấy rất khó chịu, không lòng dạ nào hỏi đến chuyện của nó.
"Bảo Bảo, lát con tiễn Diệp Bân về."
Dặn dò xong, ông mới đi lên lầu dưới sự giúp đỡ của phu nhân và người giúp việc.
Mục Tư Viễn đưa lũ trẻ lên lầu cùng ông, Mục Sơ Hàn thì quay về phòng.
Mọi người ầm ĩ tan rã trong cảnh không vui, Cố Bảo Bảo cũng khó chịu.
"Nếu biết là bữa cơm xem mắt, tôi thật không nên tới."
Lăng Diệp Bân đi đến phía sau cô.
Cố Bảo Bảo ngoảnh lại nhìn anh ta, có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi, mời anh tới dùng cơm mà lại xảy ra chuyện như thế."
Lăng Diệp Bân nhướng mày, tỏ ý cũng không để tâm: "Vậy tôi đi trước, lần sau sẽ chào hỏi với chú Mục."
Cố Bảo Bảo gật đầu, tiễn anh ta ra ngoài.
Suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy muốn nói: "Lăng tiên sinh, kỳ thực con người Sơ Hàn cũng không xấu."
"Chẳng qua là thiên kim đại tiểu thư bị làm hư!" Anh ta tỏ vẻ đã hiểu, lại không nhịn được giễu cợt.
Cố Bảo Bảo cười, anh ta cũng không khó tiếp cận như vẻ bề ngoài.
"Mục thái thái, xin dừng bước!" Anh ta đi xuống bậc thang trước.
Cố Bảo Bảo gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, lại nói: "Lăng tiên sinh, thứ Bảy tới là sinh nhật tám tuổi của con tôi, chúng tôi tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho chúng ở biệt thự, thật lòng hy vọng anh tới tham gia!"
Anh ta nhếch môi: "Chính là cặp sinh đôi đáng yêu ấy!"
Có người mẹ nào lại không thích người khác khen con trai mình đâu?
Cố Bảo Bảo cười: "Đúng vậy, chính là hai bảo bối đó của tôi!"
"Tôi nhất định sẽ đến!" Anh ta cũng lộ ra ý cười.
Mặc dù chỉ là hờ hững, cũng rất vui vẻ chân thật.
Có lẽ bị lây nhiễm nụ cười này của anh ta, cô lại đánh bạo nói: "Hy vọng đến lúc đó anh có thể dẫn theo cả bạn gái, tôi nói là giả như anh nhất thời chưa có, Sơ Hàn nhất định sẽ chấp nhận lời mời của anh!"
Nghe vậy, anh ta lắc đầu: "Không cần, Mục phu nhân, tôi đã có bạn gái!"
Còn chưa dứt câu, cửa sổ trên đỉnh đầu đã bị giật mạnh ra kèm theo thanh âm: "Có bạn gái rồi thì tối nay anh còn đến nhà tôi làm gì?"
Mục Sơ Hàn lộ đầu ra: "Họ Lăng tên Diệp Bân kia, anh muốn chết!"
Chưa dứt câu, một vật thể màu đen từ cửa sổ bay "vù" đến.
Khá tốt Lăng Diệp Bân phản ứng mau, bằng không nhất định bị đập trúng.
Đợi vật thể màu đen kia rơi xuống đất, hai người tập trung nhìn vào.
Là một chiếc giày cao gót của Mục Sơ Hàn!
Cố Bảo Bảo sửng sốt, nhìn anh ta nhún vai, sau đó lái xe đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.