Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng
Chương 22: Làm bạn nhảy của tôi
Nguyệt Ảnh Đăng
09/01/2015
"Chuyện của anh không cần em quan tâm!" Hắn liếc nhìn em gái.
Mục Sơ Hàn kéo tay hắn không buông: "Mặc kệ anh có cho hay không, nói cho em biết bạn gái dự tiệc với anh hôm nay là ai?"
Trịnh Tâm Du buổi chiều bay đi Pháp công tác, không thể là cô ấy được rồi.
Mục Tư Viễn không đáp, cô cuống lên, cứng rắn nói: "Anh, anh không thể lại mang nữ minh tinh nào đó đi được, anh càng như vậy thì càng không theo đuổi được Tâm Du! Cô ấy từ trước tới nay đều không có hứng thú với đàn ông hay lăng nhăng, anh có biết không?"
"Em..." Mục Tư Viễn chợt thốt lên, mắt sáng lên nhìn cô: "Em quan tâm chuyện anh với Tâm Du vậy có phải là có mục đích gì hay không?"
Sắc mặt của Mục Sơ Hàn thoáng cái mất tự nhiên, "Em có thể có mục đích gì chứ, còn không phải, còn không phải cho anh sớm cưới được Tâm Du để thỏa lòng ước nguyện hay sao!"
Lời tuy là vậy, sau khi nói xong cô lại nhanh chóng chuồn mất.
Hắn cười lạnh lùng, đi vào phòng trong lấy một cái váy ra rồi cũng rời khỏi phòng làm việc.
Hắn không dùng thang máy mà đi thang bộ, bước nhẹ xuống mấy bậc liền nghe được tiếng khóc mơ hồ.
Tiếp tục bước xuống nữa, quả nhiên thấy được bóng dáng kia đang co rúc ở một góc, vùi đầu trong cánh tay, đôi vai run rẩy, từng hình ảnh như đâm vào tim hắn.
Mục Tư Viễn cau mày, bỏ đi sự khác thường trong lòng, đi tới bên cạnh cô: "Sao thế, tiếc hận cho nụ hôn vừa nãy bị cắt ngang của chúng ta sao?"
Nghe tiếng, tiếng khóc liền ngưng lại, Cố Bảo Bảo ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô đầy bụng nghi ngờ, nhưng không biết nên hỏi từ đâu.
"Thay cái này đi!" Bỗng hắn đưa cho cô một cái váy kín đáo.
Đây là một bộ dạ phục, màu và kiểu dáng đều tương xứng với bộ đang mặc trên người hắn, "Vì sao?" Cô kỳ quái hỏi.
Mục Tư Viễn cười, "Cô là thư kí của tôi, chẳng lẽ không nên đi cùng tôi tham dự tiệc hay sao?"
-- Tham dự dạ tiệc - Cố Bảo Bảo lấy lại tinh thần, đưa cái váy lại cho hắn: "Tổng giám đốc, tôi... Tôi không thể đi."
"A?" Lý do?
"Tôi phải..." Cô vội vàng lau khô nước mắt, "Tôi phải đi đón con."
Đáng chết cô vậy mà lại quên mất, còn ngồi yên ở đây lâu như vậy! Nếu Nhạc Nhạc lại mất tích thì làm sao giờ.
"Cố Bảo Bảo!" Mục Tư Viễn kéo tay cô, cường ngạnh ra lệnh: "Đây là công việc! Về phần con cô thì bảo chồng cô đi đón đi."
Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, cô sao có thể quên đây.
Nếu bây giờ cô nói không thể, chẳng phải là lộ tẩy hết lời nói dối hay sao?
"A, đúng vậy... Đúng," Cô mau chóng lấy điện thoại, xoay sang gọi cho Công Tôn Diệp.
Nghe giọng cô nhỏ nhẹ truyền tới cách đó không xa, trong đó còn mang theo ý tứ cầu xin, Mục Tư Viễn liền cười lạnh.
Trò chơi càng ngày càng hay, không phải sao?
Mục Sơ Hàn kéo tay hắn không buông: "Mặc kệ anh có cho hay không, nói cho em biết bạn gái dự tiệc với anh hôm nay là ai?"
Trịnh Tâm Du buổi chiều bay đi Pháp công tác, không thể là cô ấy được rồi.
Mục Tư Viễn không đáp, cô cuống lên, cứng rắn nói: "Anh, anh không thể lại mang nữ minh tinh nào đó đi được, anh càng như vậy thì càng không theo đuổi được Tâm Du! Cô ấy từ trước tới nay đều không có hứng thú với đàn ông hay lăng nhăng, anh có biết không?"
"Em..." Mục Tư Viễn chợt thốt lên, mắt sáng lên nhìn cô: "Em quan tâm chuyện anh với Tâm Du vậy có phải là có mục đích gì hay không?"
Sắc mặt của Mục Sơ Hàn thoáng cái mất tự nhiên, "Em có thể có mục đích gì chứ, còn không phải, còn không phải cho anh sớm cưới được Tâm Du để thỏa lòng ước nguyện hay sao!"
Lời tuy là vậy, sau khi nói xong cô lại nhanh chóng chuồn mất.
Hắn cười lạnh lùng, đi vào phòng trong lấy một cái váy ra rồi cũng rời khỏi phòng làm việc.
Hắn không dùng thang máy mà đi thang bộ, bước nhẹ xuống mấy bậc liền nghe được tiếng khóc mơ hồ.
Tiếp tục bước xuống nữa, quả nhiên thấy được bóng dáng kia đang co rúc ở một góc, vùi đầu trong cánh tay, đôi vai run rẩy, từng hình ảnh như đâm vào tim hắn.
Mục Tư Viễn cau mày, bỏ đi sự khác thường trong lòng, đi tới bên cạnh cô: "Sao thế, tiếc hận cho nụ hôn vừa nãy bị cắt ngang của chúng ta sao?"
Nghe tiếng, tiếng khóc liền ngưng lại, Cố Bảo Bảo ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô đầy bụng nghi ngờ, nhưng không biết nên hỏi từ đâu.
"Thay cái này đi!" Bỗng hắn đưa cho cô một cái váy kín đáo.
Đây là một bộ dạ phục, màu và kiểu dáng đều tương xứng với bộ đang mặc trên người hắn, "Vì sao?" Cô kỳ quái hỏi.
Mục Tư Viễn cười, "Cô là thư kí của tôi, chẳng lẽ không nên đi cùng tôi tham dự tiệc hay sao?"
-- Tham dự dạ tiệc - Cố Bảo Bảo lấy lại tinh thần, đưa cái váy lại cho hắn: "Tổng giám đốc, tôi... Tôi không thể đi."
"A?" Lý do?
"Tôi phải..." Cô vội vàng lau khô nước mắt, "Tôi phải đi đón con."
Đáng chết cô vậy mà lại quên mất, còn ngồi yên ở đây lâu như vậy! Nếu Nhạc Nhạc lại mất tích thì làm sao giờ.
"Cố Bảo Bảo!" Mục Tư Viễn kéo tay cô, cường ngạnh ra lệnh: "Đây là công việc! Về phần con cô thì bảo chồng cô đi đón đi."
Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, cô sao có thể quên đây.
Nếu bây giờ cô nói không thể, chẳng phải là lộ tẩy hết lời nói dối hay sao?
"A, đúng vậy... Đúng," Cô mau chóng lấy điện thoại, xoay sang gọi cho Công Tôn Diệp.
Nghe giọng cô nhỏ nhẹ truyền tới cách đó không xa, trong đó còn mang theo ý tứ cầu xin, Mục Tư Viễn liền cười lạnh.
Trò chơi càng ngày càng hay, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.