Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 202: Bà xã, trong lòng anh em vĩnh viễn là độc nhất vô nhị
Nam Quan Yêu Yêu
16/10/2017
Dĩ nhiên không phải sức quyến rũ của cô giảm xuống, ngược lại sức quyến
rũ của cô quá lớn, hoàn toàn ảnh hưởng đến công việc của Úy Nam Thừa,
cho nên điện thoại di động bị anh chuyển thành chế độ tắt âm rồi.
Tập trung tinh thần hoàn thành công việc ngày hôm nay, buổi chiều tan tầm sớm một chút đi bệnh viện đón bà xã, vẫn còn rất lãng mạn mua một bó lam sắc yêu cơ, quen thuộc đi vào.
Mặc dù trong bệnh viện mỗi ngày đều có không ít người cầm hoa tươi ra vào thăm bệnh nhân, đã sớm không phải là chuyện hiếm có gì, nhưng Úy Nam Thừa một người đàn ông như phong thần * anh tuấn thành thục quyến rũ như vậy cầm một bó to lam sắc yêu cơ vẫn đưa đến không ít cái quay đầu nhìn.
(*) phong thần: thần sắc đẹp
Giờ phút này Thiên Ca Tuệ đang ở trong phòng bệnh dỗ một bé trai năm tuổi, bé khóc nháo không chịu tiêm, y tá khác cũng không có cách nào, ngay cả mẹ đứa nhỏ cũng gấp đến đầu đầy mồ hôi, vậy phải làm sao bây giờ? d1en d4nl 3q21y d0n
“Người bạn nhỏ, con là bé trai đúng không?”
Bé trai kia với đôi mắt đẫm lệ mông lung cắn môi, gật đầu một cái. Nghĩ thầm: Bé đương nhiên là bé trai rồi!
“Bé trai sau khi lớn lên sẽ là nam tử hán đại trượng phu, phải làm người dũng cảm nhất có đúng không?” Thiên Ca Tuệ hướng dẫn từng bước.
Bé trai tiếp tục gật đầu một cái, cha bé cũng thường nói với bé, sau này khi bé lớn lên nhất định phải làm một người dũng cảm nhất.
“Nam tử hán đại trượng phu sao lại sợ tiêm đây? Không phải chỉ như bị con kiến cắn một cái thôi sao? Chúng ta phải dũng cảm chút, tuyệt đối không thể khóc biết không?” Thiên Ca Tuệ dùng giọng điệu giống như dụ dỗ con trai nói.
Bé trai kia cái hiểu cái không nhìn cô một cái, mím miệng không hề khóc nữa, nhưng vẫn không dám tiêm, nhất là cái kim tiêm này dài thật dài, nhìn đã sợ.
“Đứa bé dũng cảm chắc không sợ đau nhỉ.”
Bé trai nghẹn đến mặt đỏ bừng, “Con rất dũng cảm.”
Thiên Ca Tuệ cũng không nói gì, chỉ cười híp mắt nhìn cậu bé, đây đều là do bình thường ở nhà luyện ra được từ Học Học và Tập Tập, rất có lực răn đe.
“Cô tiêm đi, con không sợ.” Bé trai thở phì phò nói, bé mới không sợ!
Đứa bé thật ra cũng rất sĩ diện, nhất là bé trai, khi tiêm rõ ràng cũng rất đau, nhưng bé lại cắn chặt môi, nói không khóc cũng không khóc, rất dũng cảm.
Mẹ đứa bé rất cảm kích liếc nhìn Thiên Ca Tuệ, cô y tá mới tới này thật không tệ.
Đúng lúc này, Vạn Chân Chân cùng tới bệnh viện thực tập với Thiên Ca Tuệ đẩy cửa đi vào, nhìn cô tỏ vẻ thần bí nói: “Chị Tuệ Tuệ, ngoài kia có người tìm chị.”
“Ai tìm chị?” Thiên Ca Tuệ hơi buồn bực, lúc này ai sẽ đến tìm cô?
“Một người đàn ông.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của Vạn Chân Chân tràn đầy ranh mãnh mà cười.
“Người đàn ông?” Thiên Ca Tuệ kinh ngạc hơn, trợn tròn cặp mắt.
“Rất tuấn tú đó ~” Vạn Chân Chân tốt nghiệp trường y, so ra còn nhỏ hơn Thiên Ca Tuệ bốn tuổi, là tiểu nữ sinh háo sắc điển hình, là kiểu khi nhìn thấy soái ca sẽ hưng phấn không thôi...
“Hiện giờ soái ca đều có khắp nơi.” Thiên Ca Tuệ tức giận trả lời.
“Em đoán anh ấy là bạn trai chị.” Vạn Chân Chân cười đến giống như con hồ ly nhỏ.
“Thư Nhã, nơi này giao cho cô, tôi đi xem một chút.” Thiên Ca Tuệ nói với nữ sinh có dáng dấp rất xinh đẹp ở bên cạnh, sau đó vẫy tay bái bai với bé trai và mẹ của bé, lôi kéo Vạn Chân Chân cùng đi.
Thư Nhã xuất thân nghèo khó, có thể tới nơi này thực tập là cô dựa vào chính mình không ngừng cố gắng tranh thủ được, cho nên hết sức quý trọng cơ hội không dễ có này, bình thường cho dù làm gì đều cẩn thận tỉ mỉ, rất có lòng cầu tiến, được y tá trưởng Bạch Hoa rất thích.
Nhưng kể từ sau khi Thiên Ca Tuệ này đến, cô ta giống như một ánh sao lấp lánh, cướp đi sáng rỡ thuộc về cô, ngay cả y tá trưởng cũng cực kỳ coi trọng cô ta, khiến cho cô nghĩ không thông.
Nghe từ người bên cạnh nói nhà cô ta có chút liên hệ, cho nên khinh bỉ và chán ghét cô ta nhiều thêm một tầng.
Mà cố tình hai người bị phân đến cùng một tổ nhỏ, khiến cho cô buồn bực mà lại không thể làm gì.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Thiên Ca Tuệ nhìn thấy ngồi trong phòng làm việc là người đàn ông của mình thì rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng, “Ông xã, sao anh lại tới đây? Còn mua một bó lam sắc yêu cơ như vậy, hôm nay là ngày gì sao?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên bà xã đi làm, đương nhiên phải ăn mừng một trận rồi.” Tròng mắt đen của Úy Nam Thừa khẽ híp lại, không hề chớp mắt nhìn bà xã mặc bộ đồng phục y tá, trong đầu hiện lên bức hình cô gửi cho mình sáng nay.
“Anh tới đây là vì chuyện buổi sáng chứ? Tại sao không để ý tới em? Chẳng lẽ anh đã bị miễn dịch với em?” Đôi tay Thiên Ca Tuệ ôm cổ ông xã, mất hứng cong môi.
“Em đồ trứng thúi nhỏ này, buổi sáng cố ý gửi hình khêu gợi như vậy cho anh, cố ý để cho anh không cách nào yên tâm làm việc đúng không?” Úy Nam Thừa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Nào có, chẳng qua người ta chỉ cảm thấy lần đầu tiên mặc đồng phục y tá hết sức mới mẻ mà thôi! Cho nên mới gửi cho anh xem một chút! Nào biết anh hồi lâu không có phản ứng, làm hại người ta cho rằng sức quyến rũ của người ta giảm xuống.” Thiên Ca Tuệ vểnh cong môi lên, nhưng mà trong lòng lại vui mừng, thì ra ông xã sợ không cách nào yên tâm làm việc nên mới không trả lời tin nhắn của cô.
“Bà xã, ở trong lòng anh em vĩnh viễn độc nhất vô nhị, vốn không có ngày sức quyến rũ sẽ giảm xuống.”
“Gạt người! Chờ đến sau khi em trở thành bà già, nào còn có sức quyến rũ gì.”
“Đứa ngố, anh sẽ cùng em từ từ già đi, em là bà già, anh chính là ông già, mọi người tám lạng nửa cân.” Úy Nam Thừa nhéo lỗ mũi của Tuệ Tuệ, cười đến cưng chiều.
Trong lòng Thiên Ca Tuệ ấm áp, vừa mới chuẩn bị đưa môi thơm lên, cửa bị đẩy ra rồi, Vạn Chân Chân và mấy y tá khác cùng nhau té ngã vào, thỉ ra bọn họ vẫn núp ở ngoài cửa nghe lén, nghe đến chỗ kích động thì kích động lên.
Vì vậy, phá cửa xông vào.
Nhìn trên mặt Thiên Ca Tuệ kìm nén tức giận, mọi người rất biết điều mà tán loạn hết, còn Vạn Chân Chân bị đè ở dưới cùng, hết sức khó khăn bò dậy, còn chưa đi ra đã bị gọi lại.
“Vạn Chân Chân! Không phải em đã đi phòng bệnh 301 rồi sao?” Thiên Ca Tuệ cắn răng nghiến lợi quát, cô nữ sinh nhỏ này, thật sự si mê đến không cứu được.
“Em vốn chuẩn bị đi, nhưng y tá trưởng đột nhiên triệu tập mọi người đi họp, cho nên em liền trở lại.” Vạn Chân Chân ngượng ngùng giải thích.
“Đi họp?” Thiên Ca Tuệ nghi ngờ liếc nhìn cô ấy.
“Đương nhiên rồi, em không dám bịa chuyện cười giỡn này.” Vạn Chân Chân vừa nói còn vừa liếc nhìn trộm Úy Nam Thừa, trong lòng cảm khái: Thật sự đẹp trai! Soái ngây người rồi! Chỉ tiếc là danh hoa đã có chủ! Haizzz...
Tập trung tinh thần hoàn thành công việc ngày hôm nay, buổi chiều tan tầm sớm một chút đi bệnh viện đón bà xã, vẫn còn rất lãng mạn mua một bó lam sắc yêu cơ, quen thuộc đi vào.
Mặc dù trong bệnh viện mỗi ngày đều có không ít người cầm hoa tươi ra vào thăm bệnh nhân, đã sớm không phải là chuyện hiếm có gì, nhưng Úy Nam Thừa một người đàn ông như phong thần * anh tuấn thành thục quyến rũ như vậy cầm một bó to lam sắc yêu cơ vẫn đưa đến không ít cái quay đầu nhìn.
(*) phong thần: thần sắc đẹp
Giờ phút này Thiên Ca Tuệ đang ở trong phòng bệnh dỗ một bé trai năm tuổi, bé khóc nháo không chịu tiêm, y tá khác cũng không có cách nào, ngay cả mẹ đứa nhỏ cũng gấp đến đầu đầy mồ hôi, vậy phải làm sao bây giờ? d1en d4nl 3q21y d0n
“Người bạn nhỏ, con là bé trai đúng không?”
Bé trai kia với đôi mắt đẫm lệ mông lung cắn môi, gật đầu một cái. Nghĩ thầm: Bé đương nhiên là bé trai rồi!
“Bé trai sau khi lớn lên sẽ là nam tử hán đại trượng phu, phải làm người dũng cảm nhất có đúng không?” Thiên Ca Tuệ hướng dẫn từng bước.
Bé trai tiếp tục gật đầu một cái, cha bé cũng thường nói với bé, sau này khi bé lớn lên nhất định phải làm một người dũng cảm nhất.
“Nam tử hán đại trượng phu sao lại sợ tiêm đây? Không phải chỉ như bị con kiến cắn một cái thôi sao? Chúng ta phải dũng cảm chút, tuyệt đối không thể khóc biết không?” Thiên Ca Tuệ dùng giọng điệu giống như dụ dỗ con trai nói.
Bé trai kia cái hiểu cái không nhìn cô một cái, mím miệng không hề khóc nữa, nhưng vẫn không dám tiêm, nhất là cái kim tiêm này dài thật dài, nhìn đã sợ.
“Đứa bé dũng cảm chắc không sợ đau nhỉ.”
Bé trai nghẹn đến mặt đỏ bừng, “Con rất dũng cảm.”
Thiên Ca Tuệ cũng không nói gì, chỉ cười híp mắt nhìn cậu bé, đây đều là do bình thường ở nhà luyện ra được từ Học Học và Tập Tập, rất có lực răn đe.
“Cô tiêm đi, con không sợ.” Bé trai thở phì phò nói, bé mới không sợ!
Đứa bé thật ra cũng rất sĩ diện, nhất là bé trai, khi tiêm rõ ràng cũng rất đau, nhưng bé lại cắn chặt môi, nói không khóc cũng không khóc, rất dũng cảm.
Mẹ đứa bé rất cảm kích liếc nhìn Thiên Ca Tuệ, cô y tá mới tới này thật không tệ.
Đúng lúc này, Vạn Chân Chân cùng tới bệnh viện thực tập với Thiên Ca Tuệ đẩy cửa đi vào, nhìn cô tỏ vẻ thần bí nói: “Chị Tuệ Tuệ, ngoài kia có người tìm chị.”
“Ai tìm chị?” Thiên Ca Tuệ hơi buồn bực, lúc này ai sẽ đến tìm cô?
“Một người đàn ông.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của Vạn Chân Chân tràn đầy ranh mãnh mà cười.
“Người đàn ông?” Thiên Ca Tuệ kinh ngạc hơn, trợn tròn cặp mắt.
“Rất tuấn tú đó ~” Vạn Chân Chân tốt nghiệp trường y, so ra còn nhỏ hơn Thiên Ca Tuệ bốn tuổi, là tiểu nữ sinh háo sắc điển hình, là kiểu khi nhìn thấy soái ca sẽ hưng phấn không thôi...
“Hiện giờ soái ca đều có khắp nơi.” Thiên Ca Tuệ tức giận trả lời.
“Em đoán anh ấy là bạn trai chị.” Vạn Chân Chân cười đến giống như con hồ ly nhỏ.
“Thư Nhã, nơi này giao cho cô, tôi đi xem một chút.” Thiên Ca Tuệ nói với nữ sinh có dáng dấp rất xinh đẹp ở bên cạnh, sau đó vẫy tay bái bai với bé trai và mẹ của bé, lôi kéo Vạn Chân Chân cùng đi.
Thư Nhã xuất thân nghèo khó, có thể tới nơi này thực tập là cô dựa vào chính mình không ngừng cố gắng tranh thủ được, cho nên hết sức quý trọng cơ hội không dễ có này, bình thường cho dù làm gì đều cẩn thận tỉ mỉ, rất có lòng cầu tiến, được y tá trưởng Bạch Hoa rất thích.
Nhưng kể từ sau khi Thiên Ca Tuệ này đến, cô ta giống như một ánh sao lấp lánh, cướp đi sáng rỡ thuộc về cô, ngay cả y tá trưởng cũng cực kỳ coi trọng cô ta, khiến cho cô nghĩ không thông.
Nghe từ người bên cạnh nói nhà cô ta có chút liên hệ, cho nên khinh bỉ và chán ghét cô ta nhiều thêm một tầng.
Mà cố tình hai người bị phân đến cùng một tổ nhỏ, khiến cho cô buồn bực mà lại không thể làm gì.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Thiên Ca Tuệ nhìn thấy ngồi trong phòng làm việc là người đàn ông của mình thì rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng, “Ông xã, sao anh lại tới đây? Còn mua một bó lam sắc yêu cơ như vậy, hôm nay là ngày gì sao?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên bà xã đi làm, đương nhiên phải ăn mừng một trận rồi.” Tròng mắt đen của Úy Nam Thừa khẽ híp lại, không hề chớp mắt nhìn bà xã mặc bộ đồng phục y tá, trong đầu hiện lên bức hình cô gửi cho mình sáng nay.
“Anh tới đây là vì chuyện buổi sáng chứ? Tại sao không để ý tới em? Chẳng lẽ anh đã bị miễn dịch với em?” Đôi tay Thiên Ca Tuệ ôm cổ ông xã, mất hứng cong môi.
“Em đồ trứng thúi nhỏ này, buổi sáng cố ý gửi hình khêu gợi như vậy cho anh, cố ý để cho anh không cách nào yên tâm làm việc đúng không?” Úy Nam Thừa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Nào có, chẳng qua người ta chỉ cảm thấy lần đầu tiên mặc đồng phục y tá hết sức mới mẻ mà thôi! Cho nên mới gửi cho anh xem một chút! Nào biết anh hồi lâu không có phản ứng, làm hại người ta cho rằng sức quyến rũ của người ta giảm xuống.” Thiên Ca Tuệ vểnh cong môi lên, nhưng mà trong lòng lại vui mừng, thì ra ông xã sợ không cách nào yên tâm làm việc nên mới không trả lời tin nhắn của cô.
“Bà xã, ở trong lòng anh em vĩnh viễn độc nhất vô nhị, vốn không có ngày sức quyến rũ sẽ giảm xuống.”
“Gạt người! Chờ đến sau khi em trở thành bà già, nào còn có sức quyến rũ gì.”
“Đứa ngố, anh sẽ cùng em từ từ già đi, em là bà già, anh chính là ông già, mọi người tám lạng nửa cân.” Úy Nam Thừa nhéo lỗ mũi của Tuệ Tuệ, cười đến cưng chiều.
Trong lòng Thiên Ca Tuệ ấm áp, vừa mới chuẩn bị đưa môi thơm lên, cửa bị đẩy ra rồi, Vạn Chân Chân và mấy y tá khác cùng nhau té ngã vào, thỉ ra bọn họ vẫn núp ở ngoài cửa nghe lén, nghe đến chỗ kích động thì kích động lên.
Vì vậy, phá cửa xông vào.
Nhìn trên mặt Thiên Ca Tuệ kìm nén tức giận, mọi người rất biết điều mà tán loạn hết, còn Vạn Chân Chân bị đè ở dưới cùng, hết sức khó khăn bò dậy, còn chưa đi ra đã bị gọi lại.
“Vạn Chân Chân! Không phải em đã đi phòng bệnh 301 rồi sao?” Thiên Ca Tuệ cắn răng nghiến lợi quát, cô nữ sinh nhỏ này, thật sự si mê đến không cứu được.
“Em vốn chuẩn bị đi, nhưng y tá trưởng đột nhiên triệu tập mọi người đi họp, cho nên em liền trở lại.” Vạn Chân Chân ngượng ngùng giải thích.
“Đi họp?” Thiên Ca Tuệ nghi ngờ liếc nhìn cô ấy.
“Đương nhiên rồi, em không dám bịa chuyện cười giỡn này.” Vạn Chân Chân vừa nói còn vừa liếc nhìn trộm Úy Nam Thừa, trong lòng cảm khái: Thật sự đẹp trai! Soái ngây người rồi! Chỉ tiếc là danh hoa đã có chủ! Haizzz...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.