Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 232: Được, vậy em hôn anh một cái
Nam Quan Yêu Yêu
16/12/2017
“Em biết rõ anh là người giàu có, nhưng rốt cuộc lớn bao nhiêu?” Thiên Ca Tuệ chớp mắt đẹp hỏi.
“Khụ... Khụ...” Úy Nam Thừa luôn miệng ho khan hai cái, “Bà xã, em tuyệt đối không thể tưởng tượng được... Độ lớn.”
Đôi mắt to giảo hoạt mù sương của Thiên Ca Tuệ đảo lòng vòng, đứng dậy ngồi lên đùi ông xã, hai tay ôm cổ anh, cười đến ngọt ngán, “Ông xã, vậy anh mua thêm cho em một chiếc xe đi, không cần quá đất, chỉ cần có thể chạy là được, thuận tiện mang con trai đi chơi chứ sao.”
Úy Nam Thừa ôm eo bà xã, cười đến thật dịu dàng, “Được, vậy em hôn anh một cái.” Anh coi như phát hiện, bà xã chỉ không có khái niệm gì về tiền mà thôi, còn tiêu không chùn tay chút nào.
Chút đòi hỏi nho nhỏ này sao có thể không đủ với anh, Thiên Ca Tuệ chu môi hôn lên môi anh, kết quả bị Úy Nam Thừa đè đầu hôn sâu, hai người hết hôn lại náo loạn trong phòng ăn, không hề cố kỵ.
Khi dì Lâm đi lau bàn vừa đúng nhìn thấy cảnh này, không khỏi lắc đầu: Người tuổi trẻ bây giờ! Quá cởi mở! Ở đâu cũng dám hôn miệng. Tới Philadelphia ngây người đã nhiều năm rồi, mỗi lần thấy nam nam nữ nữ nước ngoài chung một chỗ hôn môi, bà nhìn vẫn hơi ngượng ngùng, haizzz!
Buổi chiều tan học cùng về với Cầu Cầu, trên đường lại bị cậu ấy chế nhạo một phen.
“Tối hôm qua sau khi trở về phòng, tớ giống như nghe được ‘Ầm’ một tiếng vang lên, hai người rất kịch liệt nhỉ! Tốt đẹp rồi hả?” Hạ Lan Thu cười hề hề như trộm.
“Nói lại liền tức giận, là anh ấy đụng ngã tớ, đầu đập xuống sàn nhà, sưng một cục thật to rồi, đến bây giờ vẫn đau.” Thiên Ca Tuệ xoa cục u trên gáy còn chưa hoàn toàn biến mất.
“Đụng ngã cậu? He he...” Trong nụ cười của Hạ Lan Thu chứa thâm ý.
“Cầu Cầu! Là không cẩn thận đụng ngã tớ, ngã xuống đất. Cậu đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tớ được không? Tư tưởng không thuần khiết gì cả, đều mưa dầm thấm đất ở chỗ này!”
“Đừng nhìn trái phải mà nói chuyện khác, mặc kệ trong quá trình là cẩn thận hay không cẩn thận, tóm lại kết quả chính là đụng ngã, cậu cảm thấy có khác biệt sao?”
“Cái gì chứ! Cậu vốn không hiểu tình huống khi đó có được không?” Thiên Ca Tuệ gắt giọng, Cầu Cầu tuyệt đối nghĩ sai.
“Giữa vợ chồng không phải chút chuyện này sao? Còn phải tìm hiểu tình huống phương pháp?” Hạ Lan Thu nhìn cậu ấy chằm chằm, tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, nên biết đều biết, không có gì ngượng ngùng, nhất là giữa khuê mật.
→→│││
Thiên Ca Tuệ cảm thấy không cần tiếp tục đi sâu hơn về vấn đề này, liền nói sang chuyện khác, “Nghe nói có một học đệ năm tư ở trường học vẫn kiên nhẫn không bỏ đuổi theo cậu?”
Hạ Lan Thu liếc nhìn Tuệ Tuệ cười đến vui vẻ, “Tớ giống như sẽ làm người có tình chị em sao?”
Phụt! Lời này...
“Chuyện này khó mà nói chắc được ~ dáng dấp của học đệ có tròng mắt màu lam đó thật đẹp trai, còn là trai đẹp nước Pháp, nhiều lãng mạn ~ ngày nào cũng mang một bó lavender của Provence lại cho cậu, chậc chậc chậc... Suy nghĩ một chút cũng duy mỹ chết mất.” Thiên Ca Tuệ vẫn coi trọng học đệ tên Wells kia, nghe nói đã theo đuổi Cầu Cầu hơn nửa năm rồi, sự chịu đựng có thể khen! Tinh thần có thể khen!
“Nếu không tới nói với ông xã cậu, để cho anh ấy chuyển một hòm tới, cắm trong bình hoa đặt trong từng góc phòng cho cậu?” Hạ Lan Thu nói rất nghiêm túc.
“Ghét! Bây giờ chúng ta đang thảo luận vấn đề của cậu có được không? Đừng luôn kéo tới trên người tớ.” Thiên Ca Tuệ như cô nữ sinh nhỏ chọc chọc eo Hạ Lan Thu, gãi khiến cô ngứa ngáy.
“Đừng! Cậu biết tớ sợ nhột nhất, thói quen nói không lại liền động tay thật đúng không tốt đâu ~” Hạ Lan Thu vội vàng đưa tay túm tay động lung tung của Tuệ Tuệ, hai người náo điên khùng một đường về nhà.
Sau khi về đến nhà, cha con ba người lại chưa trở lại, Thiên Ca Tuệ hơi buồn bực, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho con trai, “Cha không đi đón các con sao?”
Âm thanh non nớt của Học Học vang lên, “Mẹ, cha dẫn chúng con đi hóng gió, mua rất nhiều đồ ăn ngon còn có chơi trò chơi.”
“Mẹ, cha nói muốn mua máy chơi game nữa ~ đến lúc đó ở nhà có thể chơi game rồi.” Trong giọng nói của Tập Tập tràn đầy hưng phấn, gần đây bé si mê game rồi.
“Ừ, đưa điện thoại cho cha các con.” Thật là, mỗi lần Thừa đều dung túng con trai những thói quen không tốt này, mua một đống đồ chơi, chất đầy trong gian phòng trống, giờ còn mua máy chơi game về, đó không phải dạy con trai mê muội mất hết ý chí sao? Chuyện này tuyệt đối không thể!
“Bà xã, nhớ anh rồi hả?” Giọng Úy Nam Thừa trầm thấp quyến rũ.
Thiên Ca Tuệ thầm mắng trong lòng: Nhớ lão đại anh! Trong miệng hung tợn nói: “Anh dám mua máy chơi game về, anh cũng không cần quay về nữa!”
Sau đó tút, không cho anh có cơ hội nói chuyện.
Úy Nam Thừa sững sờ nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh “Tút tút tút”, trong lòng suy nghĩ những lời rất không đầu không đuôi này, lại đưa mắt nhìn hai con trai, ngay sau đó hiểu Tuệ Tuệ lo lắng hai đứa mê muội mất hết lý trí, gần đây hai thằng nhóc này quả thật rất mê trò chơi, dường như không được tốt, chọc cho Tuệ Tuệ mất hứng.
Học Học và Tập Tập trợn tròn cặp mắt nhìn cha mình, “Cha, mẹ nói gì đó?”
“Không mua máy chơi game được.”
“A! Cha đã đồng ý chúng con mà.” Tập Tập mím miệng u oán nhìn chằm chằm người đàn ông lớn hơn mình.
“Cha, cha nói chuyện không thể không tính toán gì hết!” Học Học cũng không vui lòng rồi.
“Ai bảo các con lỡ miệng, mẹ các con nói rồi, nếu dám mua máy chơi game về, cha các con liền không cần đi về.” Úy Nam Thừa bất đắc dĩ nói.
“A, vậy cha liền đưa chúng con và máy chơi game tới cửa đi, lần sau chờ mẹ bớt giận rồi trở lại.” Tập Tập đưa mắt nhìn cha.
Úy Nam Thừa thật sự tức giận, con trai anh lại vì máy chơi game mà hy sinh anh, quả nhiên là mê muội mất cả lý trí! Kiên quyết phải ngăn chặn tình huống như thế tiếp tục lan tràn! Cho nên anh quyết định nghe bà xã, không mua.
“Mua máy chơi game về cho ai chơi? Là các con, các con nói mẹ sẽ tức các con nhiều hay giận cha nhiều hơn đây?” Bụng đen nhỏ của Tập Tập sao so sánh được với bụng đen lớn của cha bé chứ, đạo hạnh còn phải tu luyện!
Khi hai đứa Học Học và Tập Tập suy nghĩ vấn đề đều thích cắn môi, quai hàm phồng lên, thật đáng yêu ~~ trong lòng không thể không thừa nhận một sự thật: Đó chính là mẹ vô cùng không thích hai đứa chơi game, nếu kiên trì mua về, sẽ chọc cho mẹ mất hứng, một khi mẹ không vui mừng, sẽ không thích hai đứa, điểm này hai đứa tuyệt đối không thể tiếp nhận. Cho nên, hai đứa quyết định làm đứa bé nghe lời, không thể chọc cho mẹ mất hứng.
“Vậy thì không mua.” Học Học và Tập Tập cùng buồn rầu nói.
“Con trai ngoan, cha mua món đồ chơi khác cho các con được không? Như vậy mẹ sẽ không tức giận.” Úy Nam Thừa cười híp mắt sờ đầu nhỏ của hai con trai, vẫn là Tuệ Tuệ có thể trấn được hai đứa!
“Cha, con muốn một bộ Transformers.”
“Cha, con muốn máy bay mô hình.”
...
Gần đây các tờ báo lớn ở Thanh Đảo, các đài truyền hình lớn đều tranh nhau viết bài về tình trạng gần đây của công ty hữu hạn khoa học kỹ thuật “Vũ Huy’, một tháng nay, cổ phiếu của công ty liên tục giảm mạnh, không hề có cơ hội tăng lại, nhân viên cũng hết nhóm này đến nhóm khác từ chức, làm lòng người bàng hoàng.
Vũ Cường ngồi trong phòng làm việc than thở cả ngày, hối hận vì mình nghe theo quyết định sai lầm lúc trước của con gái, có suy nghĩ muốn nhảy lầu, chẳng những không làm hỏng đối thủ, ngược lại làm cho mình hỏng rồi, chuyện này gọi là gì!
Đều do mình hồ đồ trong phút chốc, công ty phát triển tới địa vị như bây giờ thật sự không dễ, cần gì phải tham lam nhất thời chứ?
Những ngày qua Bùi Phóng vẫn không biến sắc, tình thế “Vũ Huy” bây giờ chính là cơ hội trăm năm khó gặp đối với anh, nếu như nắm chắc, quấn chặt rồi, như vậy cố gắng và âm thầm chịu đựng lúc trước của anh có giá trị đấy.
Cho nên, anh đang đợi, đợi một cơ hội.
Trời cao rốt cuộc vẫn còn rủ lòng thương xót anh, cơ hội tới thật.
Mắt thấy công ty đã gần như sắp phá sản, Vũ Cường chỉ đành phải cầu cứu sự trợ giúp của con rể Bùi Phóng, mặc dù trước vẫn thưởng thức tài ba và năng lực làm việc của cậu ta, nhưng mà dù sao không phải người trong nhà, cũng cất giấu chút ý thù địch với cậu ta.
Thời gian trước nghe con gái nói cậu ta còn quyến luyến không quên bạn gái cũ, trong lòng càng thêm không hài lòng, nhưng cậu ta đã có vị trí vững chắc ở công ty, vốn không có bất kỳ lý do gì vô cớ đuổi cậu ta đi, hơn nữa cậu ta đúng là trợ thủ đắc lực của mình, cho nên cũng liền mắt nhắm mắt mở.
Tình huống hôm nay thật sự không thể chống đỡ nổi, chỉ đành phải tìm cậu ta tới thương lượng một chút coi có biện pháp gì có thể cứu vớt công ty không.
“A Phóng à, lại nói năm thứ hai đại học con đã tới ‘Vũ Huy’ rồi, tính toán thời gian đã hơn bốn năm, trong bốn năm này cha vô cùng hài lòng với năng lực làm việc của con. Hai năm qua con và Huệ nhi tình đầu ý hợp, đính hôn hơn một năm rồi, cũng nên tìm thời gian làm hôn lễ, ngày nào đó con mời cha mẹ con tới, hai nhà gặp mặt, ăn chung bữa cơm.”
Đáy lòng Bùi Phóng thoáng qua một nụ cười lạnh lùng, lúc này nhớ tới làm hôn lễ, lúc trước đối xử với mình như thế nào? Nếu như không phải bản thân mình vài năm nay tích cóp từng chút một quá nhiều khách hàng, mất đi mình chỉ sợ mất đi một phần ba lợi ích, lão già này đã sớm xuống tay với mình rồi, bây giờ sắp phá sản mới chạy tới nói vài lời này, không khỏi quá muộn!
“Khụ... Khụ...” Úy Nam Thừa luôn miệng ho khan hai cái, “Bà xã, em tuyệt đối không thể tưởng tượng được... Độ lớn.”
Đôi mắt to giảo hoạt mù sương của Thiên Ca Tuệ đảo lòng vòng, đứng dậy ngồi lên đùi ông xã, hai tay ôm cổ anh, cười đến ngọt ngán, “Ông xã, vậy anh mua thêm cho em một chiếc xe đi, không cần quá đất, chỉ cần có thể chạy là được, thuận tiện mang con trai đi chơi chứ sao.”
Úy Nam Thừa ôm eo bà xã, cười đến thật dịu dàng, “Được, vậy em hôn anh một cái.” Anh coi như phát hiện, bà xã chỉ không có khái niệm gì về tiền mà thôi, còn tiêu không chùn tay chút nào.
Chút đòi hỏi nho nhỏ này sao có thể không đủ với anh, Thiên Ca Tuệ chu môi hôn lên môi anh, kết quả bị Úy Nam Thừa đè đầu hôn sâu, hai người hết hôn lại náo loạn trong phòng ăn, không hề cố kỵ.
Khi dì Lâm đi lau bàn vừa đúng nhìn thấy cảnh này, không khỏi lắc đầu: Người tuổi trẻ bây giờ! Quá cởi mở! Ở đâu cũng dám hôn miệng. Tới Philadelphia ngây người đã nhiều năm rồi, mỗi lần thấy nam nam nữ nữ nước ngoài chung một chỗ hôn môi, bà nhìn vẫn hơi ngượng ngùng, haizzz!
Buổi chiều tan học cùng về với Cầu Cầu, trên đường lại bị cậu ấy chế nhạo một phen.
“Tối hôm qua sau khi trở về phòng, tớ giống như nghe được ‘Ầm’ một tiếng vang lên, hai người rất kịch liệt nhỉ! Tốt đẹp rồi hả?” Hạ Lan Thu cười hề hề như trộm.
“Nói lại liền tức giận, là anh ấy đụng ngã tớ, đầu đập xuống sàn nhà, sưng một cục thật to rồi, đến bây giờ vẫn đau.” Thiên Ca Tuệ xoa cục u trên gáy còn chưa hoàn toàn biến mất.
“Đụng ngã cậu? He he...” Trong nụ cười của Hạ Lan Thu chứa thâm ý.
“Cầu Cầu! Là không cẩn thận đụng ngã tớ, ngã xuống đất. Cậu đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tớ được không? Tư tưởng không thuần khiết gì cả, đều mưa dầm thấm đất ở chỗ này!”
“Đừng nhìn trái phải mà nói chuyện khác, mặc kệ trong quá trình là cẩn thận hay không cẩn thận, tóm lại kết quả chính là đụng ngã, cậu cảm thấy có khác biệt sao?”
“Cái gì chứ! Cậu vốn không hiểu tình huống khi đó có được không?” Thiên Ca Tuệ gắt giọng, Cầu Cầu tuyệt đối nghĩ sai.
“Giữa vợ chồng không phải chút chuyện này sao? Còn phải tìm hiểu tình huống phương pháp?” Hạ Lan Thu nhìn cậu ấy chằm chằm, tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, nên biết đều biết, không có gì ngượng ngùng, nhất là giữa khuê mật.
→→│││
Thiên Ca Tuệ cảm thấy không cần tiếp tục đi sâu hơn về vấn đề này, liền nói sang chuyện khác, “Nghe nói có một học đệ năm tư ở trường học vẫn kiên nhẫn không bỏ đuổi theo cậu?”
Hạ Lan Thu liếc nhìn Tuệ Tuệ cười đến vui vẻ, “Tớ giống như sẽ làm người có tình chị em sao?”
Phụt! Lời này...
“Chuyện này khó mà nói chắc được ~ dáng dấp của học đệ có tròng mắt màu lam đó thật đẹp trai, còn là trai đẹp nước Pháp, nhiều lãng mạn ~ ngày nào cũng mang một bó lavender của Provence lại cho cậu, chậc chậc chậc... Suy nghĩ một chút cũng duy mỹ chết mất.” Thiên Ca Tuệ vẫn coi trọng học đệ tên Wells kia, nghe nói đã theo đuổi Cầu Cầu hơn nửa năm rồi, sự chịu đựng có thể khen! Tinh thần có thể khen!
“Nếu không tới nói với ông xã cậu, để cho anh ấy chuyển một hòm tới, cắm trong bình hoa đặt trong từng góc phòng cho cậu?” Hạ Lan Thu nói rất nghiêm túc.
“Ghét! Bây giờ chúng ta đang thảo luận vấn đề của cậu có được không? Đừng luôn kéo tới trên người tớ.” Thiên Ca Tuệ như cô nữ sinh nhỏ chọc chọc eo Hạ Lan Thu, gãi khiến cô ngứa ngáy.
“Đừng! Cậu biết tớ sợ nhột nhất, thói quen nói không lại liền động tay thật đúng không tốt đâu ~” Hạ Lan Thu vội vàng đưa tay túm tay động lung tung của Tuệ Tuệ, hai người náo điên khùng một đường về nhà.
Sau khi về đến nhà, cha con ba người lại chưa trở lại, Thiên Ca Tuệ hơi buồn bực, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho con trai, “Cha không đi đón các con sao?”
Âm thanh non nớt của Học Học vang lên, “Mẹ, cha dẫn chúng con đi hóng gió, mua rất nhiều đồ ăn ngon còn có chơi trò chơi.”
“Mẹ, cha nói muốn mua máy chơi game nữa ~ đến lúc đó ở nhà có thể chơi game rồi.” Trong giọng nói của Tập Tập tràn đầy hưng phấn, gần đây bé si mê game rồi.
“Ừ, đưa điện thoại cho cha các con.” Thật là, mỗi lần Thừa đều dung túng con trai những thói quen không tốt này, mua một đống đồ chơi, chất đầy trong gian phòng trống, giờ còn mua máy chơi game về, đó không phải dạy con trai mê muội mất hết ý chí sao? Chuyện này tuyệt đối không thể!
“Bà xã, nhớ anh rồi hả?” Giọng Úy Nam Thừa trầm thấp quyến rũ.
Thiên Ca Tuệ thầm mắng trong lòng: Nhớ lão đại anh! Trong miệng hung tợn nói: “Anh dám mua máy chơi game về, anh cũng không cần quay về nữa!”
Sau đó tút, không cho anh có cơ hội nói chuyện.
Úy Nam Thừa sững sờ nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh “Tút tút tút”, trong lòng suy nghĩ những lời rất không đầu không đuôi này, lại đưa mắt nhìn hai con trai, ngay sau đó hiểu Tuệ Tuệ lo lắng hai đứa mê muội mất hết lý trí, gần đây hai thằng nhóc này quả thật rất mê trò chơi, dường như không được tốt, chọc cho Tuệ Tuệ mất hứng.
Học Học và Tập Tập trợn tròn cặp mắt nhìn cha mình, “Cha, mẹ nói gì đó?”
“Không mua máy chơi game được.”
“A! Cha đã đồng ý chúng con mà.” Tập Tập mím miệng u oán nhìn chằm chằm người đàn ông lớn hơn mình.
“Cha, cha nói chuyện không thể không tính toán gì hết!” Học Học cũng không vui lòng rồi.
“Ai bảo các con lỡ miệng, mẹ các con nói rồi, nếu dám mua máy chơi game về, cha các con liền không cần đi về.” Úy Nam Thừa bất đắc dĩ nói.
“A, vậy cha liền đưa chúng con và máy chơi game tới cửa đi, lần sau chờ mẹ bớt giận rồi trở lại.” Tập Tập đưa mắt nhìn cha.
Úy Nam Thừa thật sự tức giận, con trai anh lại vì máy chơi game mà hy sinh anh, quả nhiên là mê muội mất cả lý trí! Kiên quyết phải ngăn chặn tình huống như thế tiếp tục lan tràn! Cho nên anh quyết định nghe bà xã, không mua.
“Mua máy chơi game về cho ai chơi? Là các con, các con nói mẹ sẽ tức các con nhiều hay giận cha nhiều hơn đây?” Bụng đen nhỏ của Tập Tập sao so sánh được với bụng đen lớn của cha bé chứ, đạo hạnh còn phải tu luyện!
Khi hai đứa Học Học và Tập Tập suy nghĩ vấn đề đều thích cắn môi, quai hàm phồng lên, thật đáng yêu ~~ trong lòng không thể không thừa nhận một sự thật: Đó chính là mẹ vô cùng không thích hai đứa chơi game, nếu kiên trì mua về, sẽ chọc cho mẹ mất hứng, một khi mẹ không vui mừng, sẽ không thích hai đứa, điểm này hai đứa tuyệt đối không thể tiếp nhận. Cho nên, hai đứa quyết định làm đứa bé nghe lời, không thể chọc cho mẹ mất hứng.
“Vậy thì không mua.” Học Học và Tập Tập cùng buồn rầu nói.
“Con trai ngoan, cha mua món đồ chơi khác cho các con được không? Như vậy mẹ sẽ không tức giận.” Úy Nam Thừa cười híp mắt sờ đầu nhỏ của hai con trai, vẫn là Tuệ Tuệ có thể trấn được hai đứa!
“Cha, con muốn một bộ Transformers.”
“Cha, con muốn máy bay mô hình.”
...
Gần đây các tờ báo lớn ở Thanh Đảo, các đài truyền hình lớn đều tranh nhau viết bài về tình trạng gần đây của công ty hữu hạn khoa học kỹ thuật “Vũ Huy’, một tháng nay, cổ phiếu của công ty liên tục giảm mạnh, không hề có cơ hội tăng lại, nhân viên cũng hết nhóm này đến nhóm khác từ chức, làm lòng người bàng hoàng.
Vũ Cường ngồi trong phòng làm việc than thở cả ngày, hối hận vì mình nghe theo quyết định sai lầm lúc trước của con gái, có suy nghĩ muốn nhảy lầu, chẳng những không làm hỏng đối thủ, ngược lại làm cho mình hỏng rồi, chuyện này gọi là gì!
Đều do mình hồ đồ trong phút chốc, công ty phát triển tới địa vị như bây giờ thật sự không dễ, cần gì phải tham lam nhất thời chứ?
Những ngày qua Bùi Phóng vẫn không biến sắc, tình thế “Vũ Huy” bây giờ chính là cơ hội trăm năm khó gặp đối với anh, nếu như nắm chắc, quấn chặt rồi, như vậy cố gắng và âm thầm chịu đựng lúc trước của anh có giá trị đấy.
Cho nên, anh đang đợi, đợi một cơ hội.
Trời cao rốt cuộc vẫn còn rủ lòng thương xót anh, cơ hội tới thật.
Mắt thấy công ty đã gần như sắp phá sản, Vũ Cường chỉ đành phải cầu cứu sự trợ giúp của con rể Bùi Phóng, mặc dù trước vẫn thưởng thức tài ba và năng lực làm việc của cậu ta, nhưng mà dù sao không phải người trong nhà, cũng cất giấu chút ý thù địch với cậu ta.
Thời gian trước nghe con gái nói cậu ta còn quyến luyến không quên bạn gái cũ, trong lòng càng thêm không hài lòng, nhưng cậu ta đã có vị trí vững chắc ở công ty, vốn không có bất kỳ lý do gì vô cớ đuổi cậu ta đi, hơn nữa cậu ta đúng là trợ thủ đắc lực của mình, cho nên cũng liền mắt nhắm mắt mở.
Tình huống hôm nay thật sự không thể chống đỡ nổi, chỉ đành phải tìm cậu ta tới thương lượng một chút coi có biện pháp gì có thể cứu vớt công ty không.
“A Phóng à, lại nói năm thứ hai đại học con đã tới ‘Vũ Huy’ rồi, tính toán thời gian đã hơn bốn năm, trong bốn năm này cha vô cùng hài lòng với năng lực làm việc của con. Hai năm qua con và Huệ nhi tình đầu ý hợp, đính hôn hơn một năm rồi, cũng nên tìm thời gian làm hôn lễ, ngày nào đó con mời cha mẹ con tới, hai nhà gặp mặt, ăn chung bữa cơm.”
Đáy lòng Bùi Phóng thoáng qua một nụ cười lạnh lùng, lúc này nhớ tới làm hôn lễ, lúc trước đối xử với mình như thế nào? Nếu như không phải bản thân mình vài năm nay tích cóp từng chút một quá nhiều khách hàng, mất đi mình chỉ sợ mất đi một phần ba lợi ích, lão già này đã sớm xuống tay với mình rồi, bây giờ sắp phá sản mới chạy tới nói vài lời này, không khỏi quá muộn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.