Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 207: Học Học có phải nhớ bà xã nhỏ không?
Nam Quan Yêu Yêu
27/10/2017
Editor: Puck - Diễn đàn
Vậy mà năm trước khi sự nghiệp rơi vào đáy vực, hắn trở lại cuộc sống túng quẫn trước kia, cảm giác đang trên thiên đường đột nhiên té xuống địa ngục này khiến hắn trôi qua như thế nào được!
Tự nhiên phát tiết toàn bộ oán hận đầy tràn lên người Úy Nam Thừa, cố tình Đồng Tiểu Noãn còn xiên cho hắn một đao, khiến cho hắn hoàn toàn rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
(*) vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được; Vĩnh viễn không có khả năng khôi phục.
Khoảnh khắc khi chuông cửa vang lên, hắn vẫn còn ngơ ngác ngồi trên ghế hồi tưởng lại chuyện cũ.
Học Học và Tập Tập ở trong phòng liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm: Nhất định là cha đến đón mình, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ, rón rén đi về phía cửa, xuyên qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Trì Dục đột nhiên thức tỉnh, hơi chần chừ đi tới bên cạnh cửa, nhìn từ mắt mèo ra ngoài, kết quả không thấy bóng người, không khỏi kỳ quái, đứng vững thân thể, nghi ngờ nheo mắt lại.
Chuông cửa vang lên lần nữa, một giọng con nít quen thuộc truyền đến, “Chú, chú có nhà không? Là cháu, chính là người bạn nhỏ Quan Bị vừa rồi nói chuyện với chú trên ban công.”
Là bé trai vừa rồi! Trì Dục không biết vì sao, cứ có cảm giác là lạ, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Chú, vừa rồi khi cháu chơi yoyo trên ban công, không cẩn thận lăn đến ban công nhà chú rồi, cháu có thể đi vào nhặt không?” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Thì ra là vậy! Lòng mới vừa rồi còn nhảy dựng lên của Trì Dục trong nháy mắt về lại chỗ cũ, “Vậy cháu đợi lát nữa, chú đi nhặt cho cháu.”
Quan Bị ở ngoài cửa làm tư thế Ok với Úy Nam Thừa ở bên cạnh, trong tròng mắt đen tràn đầy ý cười, mới vừa rồi khi bé báo cảnh sát, cảnh sát đã nói cho bé có người đã báo cảnh sát, hơn mười phút sau đã đến, bé liền cố ý ném yoyo sang ban công sát vách, sau đó chạy đến chờ cảnh sát lên, bởi vì bé muốn tự mình trải nghiệm kinh nghiệm bắt kẻ xấu một lần.
Đội trưởng Vương của cục cảnh sát và Úy Nam Thừa đều cảm thấy bé trai năm, sáu tuổi này vô cùng thông minh và lanh lợi.
Khoảnh khắc khi Trì Dục cầm yoyo ra mở cửa, ba bốn cảnh sát cùng nhau xông vào, cùng cầm súng chỉ vào hắn.
Học Học và Tập Tập núp ở khe cửa nhìn tình huống bên ngoài cũng chạy ra luôn, nhào vào trong ngực cha mình.
Úy Nam Thừa ôm chặt hai con trai, hôn một cái lên mặt từng đứa, khi nhìn thấy trên mặt Học Học hơi sưng đỏ, tức giận “Ầm” cái xông lên trong mắt.
Đặt hai đứa ở chỗ an toàn, xông tới hung hăng cho Trì Dục một quyền, đánh đến mắt hắn nổ đom đóm.
“Mày đồ khốn kiếp không có tính người! Ngay cả đứa bé cũng ngược đãi!”
Khóe miệng Trì Dục tràn ra vệt máu, hắn nằm trên mặt đất cười ha ha, trống rỗng và đau thương trong mắt thật thê thảm, tất cả xảy ra quá đột ngột, khiến cho hắn ứng phó không kịp.
Lại một lần nữa để cho hắn ngã từ trên thiên đường vào địa ngục, hơn nữa lần này ngã còn thảm hơn lần trước, ngã vào mười tám tầng địa ngục vạn kiếp bất phục.
Điều này có thể trách ai? Tham lam? Điên rồ? Hay là cứng đầu?
Người một khi đã có cuộc sống tốt, hình như không cách nào trở lại địa điểm xuất phát, bởi vì lòng đã bắt đầu bành trướng, bất tri bất giác khiến người ta biến chất rồi.
Một vụ án bắt cóc kết thúc như vậy, Quan Bị thành tiểu anh hùng, càng thêm ước định với đội trưởng Vương sau này khi lớn lên muốn bái ông ấy làm thầy, đội trưởng Vương chỉ coi lời cậu bé là lời nói giỡn, không hoàn toàn cho là thật, nhưng không ngờ mười lăm năm sau mình thật sự thu nhận cậu bé này làm học trò.
Úy Nam Thừa dẫn Học Học và Tập Tập tới cám ơn Quan Bị, nếu như không phải cậu bé tốt bụng cho hai đứa mượn điện thoại, chuyện cũng không thuận lợi như vậy, nếu như không phải cậu bé thông minh lanh lợi dùng biện pháp đó đi gõ cửa, đi vào cũng không thuận lợi như vậy. Cho nên trong vụ án này cậu bé là người có công lớn. die nd da nl e q uu ydo n
Buổi tối, sau khi cha mẹ Quan Bị trở lại, nghe câu chuyện anh hùng của con trai, dĩ nhiên khen ngợi và tán thưởng một phen.
Khi Thiên Ca Tuệ chạy đến chung cư Cảnh Đàm, thấy trên mặt con trai sưng đỏ, đau lòng không thôi, ý vị hôn mãnh liệt, hỏi hai đứa có đau không, còn có chỗ nào bị thương không?
Học Học và Tập Tập lắc đầu, vùi chặt trong ngực mẹ không chịu ra ngoài.
Thấy Trì Dục bị áp giải vào trong xe cảnh sát, nhịn không được chất vấn hắn, “Rơi vào tình huống như bây giờ, chẳng lẽ anh không cảm thấy hối hận sao? Lại nói giữa chúng ta thật sự không thù không oán, lại làm thành thù hận lớn sâu như vậy, có cần thiết không? Anh cố ý lợi dụng tôi tăng độ nổi tiếng của anh lên, tôi cũng không trách gì anh, nhưng ông xã tôi ghen là rất bình thường, sở dĩ anh ấy khóa hoạt động một tháng của anh lại cũng vì cảnh cáo anh. Chúng tôi cũng không nghĩ đến khiến sự nghiệp của anh rơi vào đáy vực, ai lại không có thời kỳ rơi vào đáy vực, chẳng lẽ cứ nhất định phải chọn thủ đoạn cực đoan như vậy sao?”
“Cô không trách tôi? Nói thật cao thượng! Vậy cô còn nói đây tất cả đều do tôi gieo gió gặt bão?” Đôi môi nhuốm máu của Trì Dục lạnh lùng liếc cô, có một vẻ máu tanh lạnh lùng.
“Tôi nói tất cả đều do anh gieo gió gặt bão khi nào?” Thiên Ca Tuệ rất kinh ngạc.“Khi tôi nhờ Đồng Tiểu Noãn đi tìm cô giúp một tay, cô nói như thế nào?” Trong mắt Trì Dục có vẻ giễu cợt, hiện giờ lại giả bộ vô tội với hắn?
Thiên Ca Tuệ hoàn toàn ngây ngốc, “Đồng Tiểu Noãn! Anh nhờ Đồng Tiểu Noãn tới tìm tôi giúp một tay? Chuyện khi nào?”
Trì Dục nhìn dáng vẻ của cô đúng là kinh ngạc, đáy lòng trầm xuống, chẳng lẽ mình bị Đồng Tiểu Noãn đùa bỡn? Sẽ không! Làm sao có thể chứ!
"Một tháng trước."
Thiên Ca Tuệ cố gắng nghĩ lại một lần nữa, một tháng trước Đồng Tiểu Noãn quả thật trở lại ký túc xá một lần, "Cô ta có trở lại, còn náo loạn một trận với ba người chúng tôi! Vấn đề là cô ta vốn không nhắc về anh với tôi, càng không nói tới chuyện giúp một tay." [email protected]
"Cô nói là thật?" Giọng Trì Dục hơi run rẩy, nếu như Thiên Ca Tuệ nói là sự thật, như vậy hắn hoàn toàn triệt để là thằng ngốc, luôn đều là mình tính toán người khác, lại không nghĩ rằng lần này bị người tính toán ngược lại! Đồng Tiểu Noãn! Mày thật ác độc! Không hổ từng là người phụ nữ của Trì Dục mình, thật đúng là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy!
Khẽ nhắm mắt lại, thở dài, cả đời này! Hoàn toàn xong rồi...
Rốt cuộc là cô ta không biết nhìn người, hay là hắn không biết nhìn người? Thế gian này chuyện gì cũng có nhân quả báo ứng, quanh đi quẩn lại, ai gặp ai? Là đúng hay sai?
Sau khi Trì Dục vào tù Đồng Tiểu Noãn mới biết chuyện này, vốn không ngờ tính toán nhỏ nhặt đó của mình lại thành mồi dẫn lửa cho vụ bắt cóc này, theo lý thuyết cô nên hả hận, lập tức trả thù được hai người! Nhưng đáy lòng lại không cảm thấy vui vẻ, có một cảm giác nói không nên lời.
Ngày này trôi qua, cuối cùng có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, Thiên Ca Tuệ hoàn toàn không ngờ tâm cơ của Đồng Tiểu Noãn lại thâm trầm như vậy, xem ra mình đã khinh thường cô ta, về sau mọi việc cần phải chú ý một chút, nhất định phải làm tốt quan hệ giữa các đồng nghiệp.
Sau khi về đến nhà, ông nội bà nội nhìn thấy mặt cháu trai sưng lên, không khỏi hỏi, "Đây là đánh nhau với bạn nào ở nhà trẻ hay bị ngã?"
"Bà nội, hôm nay con chơi với các bạn nhỏ trên sân trường không cẩn thận bị ngã." Học Học theo lời mẹ dặn nói lời nói dối có ý tốt.
"Ôi, bảo bối ngoan của bà, bà nội bôi thuốc cho con nha." Nam Xu Nhiên vừa mới chuẩn bị đi lấy thuốc, Thiên Ca Tuệ lập tức đứng dậy đi tìm thuốc mỡ cho mẹ chồng.
Có lẽ sự kiện bắt cóc mang đến ám ảnh không tốt cho hai đứa nhỏ, ngay cả nhà trẻ cũng không chịu đi, mặc cho Thiên Ca Tuệ trái dỗ phải dành đều vô dụng, ở nhà nũng nịu, cứ đòi cha mẹ dẫn hai đứa đi Disney ở Hongkong chơi mấy ngày.
Còn lôi cặp long phượng thai Thư Nhĩ Hoàng và Thư Cách Gia ra, nói hai bạn nhiệt tình mời, không đi không thể.
Thiên Ca Tuệ nghĩ đi giải sầu cũng được, còn có thể gặp chị Phi Phi, từ lần trước chia tay ở Venice, cũng sắp một năm không gặp, thật nhớ nhung!
Chỉ tiếc chị Tuyết Nghê và Nhiễm Nhiễm đều không ở Hongkong, bằng không sẽ tới tụ họp.
Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi thân làm chủ nhà đương nhiên phải làm tròn trách nhiệm, tiệc mời một nhà bốn người Úy Nam Thừa, buổi tối ăn cơm trong phòng bao xa hoa ở "Nguyên Tân", kêu cả một nhà ba người Đoạn Tử Lang.
Sáu người lớn sáu đứa nhỏ, không khí hòa hợp, đàn ông tán gẫu chuyện của đàn ông, có một kiểu thưởng thức lẫn nhau; phụ nữ tán gẫu chuyện riêng giữa phụ nữ, đứa bé tụ họp náo loạn với nhau, tất cả mọi người vui vẻ.
Chỉ có Học Học thỉnh thoảng thở dài.
Hoắc Nhĩ Phi không nhịn được trêu chọc bé, “Học Học có phải nhớ bà xã nhỏ không? Ít ngày trước Mật Mật vẫn còn ở đây, đến không khéo rồi.”
“Dì Phi Phi, con mới không nhớ em ấy, con nhớ Tinh Tinh.” Học Học phồng má bi bô nói.
Người lớn cả phòng đều bị bé chọc cười rồi, Thiên Ca Tuệ nhìn con trai, “Học Học không thể như vậy, nếu như bị Mật Mật biết, cô bé sẽ mất hứng đó.”
Học Học cắn môi, “Mọi người đều nghe sai rồi, con thật ra muốn ngắm sao trên trời.”
Khóe môi Úy Nam Thừa khẽ câu nhìn con trai, thật đúng là đứa bé lanh lợi, biết tùy cơ ứng biến.
“Học Học, gần đây tớ cũng thích ngắm sao, để cho đặt một ống thiên văn trên sân thượng nhìn cảnh ở xa, có thể thấy rất rõ ràng đấy!” Cô gái nhỏ Thư Cách Gia lộ ra hai cái răng cửa lớn, cười đến ngọt ngào.
“Thật vậy sao? Có thể nhìn thấy sao chổi sao?” Học Học cũng giống như cảm thấy rất hứng thú.
“Tại sao muốn nhìn sao chổi?” Đoạn Tư Lam không hiểu hỏi.
“Bởi vì tớ muốn nhìn xem khi nào sao chổi va phải Trái Đất!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Học Học tràn đầy hưng phấn.
Vậy mà năm trước khi sự nghiệp rơi vào đáy vực, hắn trở lại cuộc sống túng quẫn trước kia, cảm giác đang trên thiên đường đột nhiên té xuống địa ngục này khiến hắn trôi qua như thế nào được!
Tự nhiên phát tiết toàn bộ oán hận đầy tràn lên người Úy Nam Thừa, cố tình Đồng Tiểu Noãn còn xiên cho hắn một đao, khiến cho hắn hoàn toàn rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
(*) vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được; Vĩnh viễn không có khả năng khôi phục.
Khoảnh khắc khi chuông cửa vang lên, hắn vẫn còn ngơ ngác ngồi trên ghế hồi tưởng lại chuyện cũ.
Học Học và Tập Tập ở trong phòng liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm: Nhất định là cha đến đón mình, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ, rón rén đi về phía cửa, xuyên qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Trì Dục đột nhiên thức tỉnh, hơi chần chừ đi tới bên cạnh cửa, nhìn từ mắt mèo ra ngoài, kết quả không thấy bóng người, không khỏi kỳ quái, đứng vững thân thể, nghi ngờ nheo mắt lại.
Chuông cửa vang lên lần nữa, một giọng con nít quen thuộc truyền đến, “Chú, chú có nhà không? Là cháu, chính là người bạn nhỏ Quan Bị vừa rồi nói chuyện với chú trên ban công.”
Là bé trai vừa rồi! Trì Dục không biết vì sao, cứ có cảm giác là lạ, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Chú, vừa rồi khi cháu chơi yoyo trên ban công, không cẩn thận lăn đến ban công nhà chú rồi, cháu có thể đi vào nhặt không?” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Thì ra là vậy! Lòng mới vừa rồi còn nhảy dựng lên của Trì Dục trong nháy mắt về lại chỗ cũ, “Vậy cháu đợi lát nữa, chú đi nhặt cho cháu.”
Quan Bị ở ngoài cửa làm tư thế Ok với Úy Nam Thừa ở bên cạnh, trong tròng mắt đen tràn đầy ý cười, mới vừa rồi khi bé báo cảnh sát, cảnh sát đã nói cho bé có người đã báo cảnh sát, hơn mười phút sau đã đến, bé liền cố ý ném yoyo sang ban công sát vách, sau đó chạy đến chờ cảnh sát lên, bởi vì bé muốn tự mình trải nghiệm kinh nghiệm bắt kẻ xấu một lần.
Đội trưởng Vương của cục cảnh sát và Úy Nam Thừa đều cảm thấy bé trai năm, sáu tuổi này vô cùng thông minh và lanh lợi.
Khoảnh khắc khi Trì Dục cầm yoyo ra mở cửa, ba bốn cảnh sát cùng nhau xông vào, cùng cầm súng chỉ vào hắn.
Học Học và Tập Tập núp ở khe cửa nhìn tình huống bên ngoài cũng chạy ra luôn, nhào vào trong ngực cha mình.
Úy Nam Thừa ôm chặt hai con trai, hôn một cái lên mặt từng đứa, khi nhìn thấy trên mặt Học Học hơi sưng đỏ, tức giận “Ầm” cái xông lên trong mắt.
Đặt hai đứa ở chỗ an toàn, xông tới hung hăng cho Trì Dục một quyền, đánh đến mắt hắn nổ đom đóm.
“Mày đồ khốn kiếp không có tính người! Ngay cả đứa bé cũng ngược đãi!”
Khóe miệng Trì Dục tràn ra vệt máu, hắn nằm trên mặt đất cười ha ha, trống rỗng và đau thương trong mắt thật thê thảm, tất cả xảy ra quá đột ngột, khiến cho hắn ứng phó không kịp.
Lại một lần nữa để cho hắn ngã từ trên thiên đường vào địa ngục, hơn nữa lần này ngã còn thảm hơn lần trước, ngã vào mười tám tầng địa ngục vạn kiếp bất phục.
Điều này có thể trách ai? Tham lam? Điên rồ? Hay là cứng đầu?
Người một khi đã có cuộc sống tốt, hình như không cách nào trở lại địa điểm xuất phát, bởi vì lòng đã bắt đầu bành trướng, bất tri bất giác khiến người ta biến chất rồi.
Một vụ án bắt cóc kết thúc như vậy, Quan Bị thành tiểu anh hùng, càng thêm ước định với đội trưởng Vương sau này khi lớn lên muốn bái ông ấy làm thầy, đội trưởng Vương chỉ coi lời cậu bé là lời nói giỡn, không hoàn toàn cho là thật, nhưng không ngờ mười lăm năm sau mình thật sự thu nhận cậu bé này làm học trò.
Úy Nam Thừa dẫn Học Học và Tập Tập tới cám ơn Quan Bị, nếu như không phải cậu bé tốt bụng cho hai đứa mượn điện thoại, chuyện cũng không thuận lợi như vậy, nếu như không phải cậu bé thông minh lanh lợi dùng biện pháp đó đi gõ cửa, đi vào cũng không thuận lợi như vậy. Cho nên trong vụ án này cậu bé là người có công lớn. die nd da nl e q uu ydo n
Buổi tối, sau khi cha mẹ Quan Bị trở lại, nghe câu chuyện anh hùng của con trai, dĩ nhiên khen ngợi và tán thưởng một phen.
Khi Thiên Ca Tuệ chạy đến chung cư Cảnh Đàm, thấy trên mặt con trai sưng đỏ, đau lòng không thôi, ý vị hôn mãnh liệt, hỏi hai đứa có đau không, còn có chỗ nào bị thương không?
Học Học và Tập Tập lắc đầu, vùi chặt trong ngực mẹ không chịu ra ngoài.
Thấy Trì Dục bị áp giải vào trong xe cảnh sát, nhịn không được chất vấn hắn, “Rơi vào tình huống như bây giờ, chẳng lẽ anh không cảm thấy hối hận sao? Lại nói giữa chúng ta thật sự không thù không oán, lại làm thành thù hận lớn sâu như vậy, có cần thiết không? Anh cố ý lợi dụng tôi tăng độ nổi tiếng của anh lên, tôi cũng không trách gì anh, nhưng ông xã tôi ghen là rất bình thường, sở dĩ anh ấy khóa hoạt động một tháng của anh lại cũng vì cảnh cáo anh. Chúng tôi cũng không nghĩ đến khiến sự nghiệp của anh rơi vào đáy vực, ai lại không có thời kỳ rơi vào đáy vực, chẳng lẽ cứ nhất định phải chọn thủ đoạn cực đoan như vậy sao?”
“Cô không trách tôi? Nói thật cao thượng! Vậy cô còn nói đây tất cả đều do tôi gieo gió gặt bão?” Đôi môi nhuốm máu của Trì Dục lạnh lùng liếc cô, có một vẻ máu tanh lạnh lùng.
“Tôi nói tất cả đều do anh gieo gió gặt bão khi nào?” Thiên Ca Tuệ rất kinh ngạc.“Khi tôi nhờ Đồng Tiểu Noãn đi tìm cô giúp một tay, cô nói như thế nào?” Trong mắt Trì Dục có vẻ giễu cợt, hiện giờ lại giả bộ vô tội với hắn?
Thiên Ca Tuệ hoàn toàn ngây ngốc, “Đồng Tiểu Noãn! Anh nhờ Đồng Tiểu Noãn tới tìm tôi giúp một tay? Chuyện khi nào?”
Trì Dục nhìn dáng vẻ của cô đúng là kinh ngạc, đáy lòng trầm xuống, chẳng lẽ mình bị Đồng Tiểu Noãn đùa bỡn? Sẽ không! Làm sao có thể chứ!
"Một tháng trước."
Thiên Ca Tuệ cố gắng nghĩ lại một lần nữa, một tháng trước Đồng Tiểu Noãn quả thật trở lại ký túc xá một lần, "Cô ta có trở lại, còn náo loạn một trận với ba người chúng tôi! Vấn đề là cô ta vốn không nhắc về anh với tôi, càng không nói tới chuyện giúp một tay." [email protected]
"Cô nói là thật?" Giọng Trì Dục hơi run rẩy, nếu như Thiên Ca Tuệ nói là sự thật, như vậy hắn hoàn toàn triệt để là thằng ngốc, luôn đều là mình tính toán người khác, lại không nghĩ rằng lần này bị người tính toán ngược lại! Đồng Tiểu Noãn! Mày thật ác độc! Không hổ từng là người phụ nữ của Trì Dục mình, thật đúng là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy!
Khẽ nhắm mắt lại, thở dài, cả đời này! Hoàn toàn xong rồi...
Rốt cuộc là cô ta không biết nhìn người, hay là hắn không biết nhìn người? Thế gian này chuyện gì cũng có nhân quả báo ứng, quanh đi quẩn lại, ai gặp ai? Là đúng hay sai?
Sau khi Trì Dục vào tù Đồng Tiểu Noãn mới biết chuyện này, vốn không ngờ tính toán nhỏ nhặt đó của mình lại thành mồi dẫn lửa cho vụ bắt cóc này, theo lý thuyết cô nên hả hận, lập tức trả thù được hai người! Nhưng đáy lòng lại không cảm thấy vui vẻ, có một cảm giác nói không nên lời.
Ngày này trôi qua, cuối cùng có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, Thiên Ca Tuệ hoàn toàn không ngờ tâm cơ của Đồng Tiểu Noãn lại thâm trầm như vậy, xem ra mình đã khinh thường cô ta, về sau mọi việc cần phải chú ý một chút, nhất định phải làm tốt quan hệ giữa các đồng nghiệp.
Sau khi về đến nhà, ông nội bà nội nhìn thấy mặt cháu trai sưng lên, không khỏi hỏi, "Đây là đánh nhau với bạn nào ở nhà trẻ hay bị ngã?"
"Bà nội, hôm nay con chơi với các bạn nhỏ trên sân trường không cẩn thận bị ngã." Học Học theo lời mẹ dặn nói lời nói dối có ý tốt.
"Ôi, bảo bối ngoan của bà, bà nội bôi thuốc cho con nha." Nam Xu Nhiên vừa mới chuẩn bị đi lấy thuốc, Thiên Ca Tuệ lập tức đứng dậy đi tìm thuốc mỡ cho mẹ chồng.
Có lẽ sự kiện bắt cóc mang đến ám ảnh không tốt cho hai đứa nhỏ, ngay cả nhà trẻ cũng không chịu đi, mặc cho Thiên Ca Tuệ trái dỗ phải dành đều vô dụng, ở nhà nũng nịu, cứ đòi cha mẹ dẫn hai đứa đi Disney ở Hongkong chơi mấy ngày.
Còn lôi cặp long phượng thai Thư Nhĩ Hoàng và Thư Cách Gia ra, nói hai bạn nhiệt tình mời, không đi không thể.
Thiên Ca Tuệ nghĩ đi giải sầu cũng được, còn có thể gặp chị Phi Phi, từ lần trước chia tay ở Venice, cũng sắp một năm không gặp, thật nhớ nhung!
Chỉ tiếc chị Tuyết Nghê và Nhiễm Nhiễm đều không ở Hongkong, bằng không sẽ tới tụ họp.
Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi thân làm chủ nhà đương nhiên phải làm tròn trách nhiệm, tiệc mời một nhà bốn người Úy Nam Thừa, buổi tối ăn cơm trong phòng bao xa hoa ở "Nguyên Tân", kêu cả một nhà ba người Đoạn Tử Lang.
Sáu người lớn sáu đứa nhỏ, không khí hòa hợp, đàn ông tán gẫu chuyện của đàn ông, có một kiểu thưởng thức lẫn nhau; phụ nữ tán gẫu chuyện riêng giữa phụ nữ, đứa bé tụ họp náo loạn với nhau, tất cả mọi người vui vẻ.
Chỉ có Học Học thỉnh thoảng thở dài.
Hoắc Nhĩ Phi không nhịn được trêu chọc bé, “Học Học có phải nhớ bà xã nhỏ không? Ít ngày trước Mật Mật vẫn còn ở đây, đến không khéo rồi.”
“Dì Phi Phi, con mới không nhớ em ấy, con nhớ Tinh Tinh.” Học Học phồng má bi bô nói.
Người lớn cả phòng đều bị bé chọc cười rồi, Thiên Ca Tuệ nhìn con trai, “Học Học không thể như vậy, nếu như bị Mật Mật biết, cô bé sẽ mất hứng đó.”
Học Học cắn môi, “Mọi người đều nghe sai rồi, con thật ra muốn ngắm sao trên trời.”
Khóe môi Úy Nam Thừa khẽ câu nhìn con trai, thật đúng là đứa bé lanh lợi, biết tùy cơ ứng biến.
“Học Học, gần đây tớ cũng thích ngắm sao, để cho đặt một ống thiên văn trên sân thượng nhìn cảnh ở xa, có thể thấy rất rõ ràng đấy!” Cô gái nhỏ Thư Cách Gia lộ ra hai cái răng cửa lớn, cười đến ngọt ngào.
“Thật vậy sao? Có thể nhìn thấy sao chổi sao?” Học Học cũng giống như cảm thấy rất hứng thú.
“Tại sao muốn nhìn sao chổi?” Đoạn Tư Lam không hiểu hỏi.
“Bởi vì tớ muốn nhìn xem khi nào sao chổi va phải Trái Đất!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Học Học tràn đầy hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.