Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 121: Kỳ đà cản mũi đi được rất tự giác!
Nam Quan Yêu Yêu
13/05/2017
Mẫn Tại Hi cũng cảm thấy ánh mắt của cô gái trước mắt rất lớn mật, đang
nhìn mình không chút nào lộ vẻ e lệ, muốn nhìn thì thoải mái nhìn, không hề ngượng ngùng chút nào, thật sự là một người thú vị.
“Bình thường Tuệ Tuệ thích làm những gì?” Mẫn Tại Hi vểnh môi mỏng đẹp mắt lên.
“Đọc sách, lên mạng.” Sau đó chủ nhật về nhà chơi với hai bảo bối nhỏ của cô, những lời này thầm nói trong lòng.
“Vậy chủ nhật em làm gì?” Mẫn Tại Hi cảm thấy cô gái này thật đáng yêu, cô gái khác nhất định sẽ nói mấy hoạt động tao nhã như chơi đàn dương cầm, kéo violin, học múa ba lê, đánh tennis, v.v..., mà cô ấy... Ha ha...
“Vừa đến chủ nhật thì cậu ấy sẽ chạy về nhà, cô gái ngoan ngoãn điển hình nha.” Già Đại cướp lời đáp.
Thiên Ca Tuệ chỉ đành phải phối hợp cười hai tiếng, tôi là người đã có gia đình, chủ nhật đương nhiên phải trở về đoàn tụ với ông xã và cục cưng! Đột nhiên, trong lòng sinh ra chút cảm giác tội ác.
“Bình thường Tuệ Tuệ thích đọc sách gì vậy?” Mẫn Tại Hi đổi vấn đề khác.
“Trước mắt em thích Thương Nguyệt và Đằng Bình.” Năm lớp mười Thiên Ca Tuệ trong lúc vô tình nhìn thấy hệ liệt Thính Tuyết Lâu của Thương Nguyệt ở tiệm sách, thì không thể kiềm chế được mà thích, sau đó là hệ liệt Kính, càng không thể cứu vãn; hệ liệt Cửu công vũ của Đằng Bình cũng là tác phẩm cô yêu nhất, mỗi lần nhớ tới người đàn ông Thánh Hương làm người ta đau lòng kia, ngực sẽ hơi co rúm lại.
“Thương Nguyệt? Đằng Bình?” Hình như Mẫn Tại Hi chưa bao giờ nghe nói tới hai người này, hơi nghi ngờ.
“A, họ đều là tác giả nữ thanh niên, cũng không lớn hơn em mấy tuổi, chắc anh không biết đâu. Anh nói một chút đi, con lai Trung Hàn? Sao anh lại đến Trung Quốc học? Hơn nữa tiếng Trung còn nói tốt như vậy?” Thiên Ca Tuệ cũng biết rất nhiều nam sinh không biết Thương Nguyệt và Đằng Bình, bao gồm cả người kia nhà cô.
“Lúc anh còn nhỏ đi tương đối nhiều nơi, Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, Newyork, Singapore, nước Pháp, Luân Đôn, cho nên biết một chút ngôn ngữ của mấy nơi này. Lý do lựa chọn tới Trung Quốc học là bởi vì thích nơi này.” Mẫn Tại Hi cười đến rất xấu hổ.
Nói tiếng Trung lưu loát như vậy? Mà kêu chỉ biết một chút? Trên đời còn có người khiêm tốn đến như vậy sao? Vậy chẳng lẽ anh ấy thông thạo năm ngôn ngữ Trung, Nhật, Hàn, Pháp, Anh sao?
“Anh bay trên không trung mệt mỏi sao?” Thiên Ca Tuệ không nhịn được hỏi.
“Khi còn bé cha anh thường phải đi công tác các nơi trên thế giới, cho nên mỗi một lần đều mang theo mẹ và anh cùng đi, ở thành phố này một năm nửa năm, rồi đến thành pố khác ở lại hơn nửa năm, quen là được rồi.”
Khi còn bé anh từng oán trách, cảm thấy chạy tới chạy lui như vậy luôn không chơi được với một người bạn chân chính, gần như hàng năm anh đều phải một lần nữa làm quen với một nhóm bạn học mới, chờ theo chân bọn họ quen thuộc đến khi trở thành bạn bè thì anh lại phải đi sang thành phố khác, đau thương thật sự khó có thể diễn tả bằng lời.
Sau đó, anh cũng quen dần, dần hiểu được mỗi người đều là khách qua đường trong cuộc đời, nắm không được cột không chắc, giống như hoa phù dung ngắn ngủi sớm nở tối tàn.
“Wow! Vậy anh chắc chắn đi qua rất nhiều nơi thật sao? Biết rất nhiều bạn bè ở các nơi trên thế giới đúng không?” Vẻ mặt khoa trương của Thiên Ca Tuệ khiến tâm tình Mẫn Tại Hi rất tốt, đúng vậy, anh quả thật biết không ít bạn bè ở các nơi trên thế giới.
“Ừ, anh thích đeo ba lô đi du lịch khắp nơi.” Tròng mắt Mẫn Tại Hi híp lại, nụ cười không hề xấu hổ nữa, đến bây giờ anh đã đi qua ít nhất không dưới hai mươi quốc gia, mục tiêu kế tiếp chính là – kim tự tháp thần bí ở cố đô Ai Cập.
“Có thật không? Em cũng rất thích đi du lịch, đáng tiếc cũng không đi được mấy nơi, lớn như vậy mới mới ra nước ngoài một lần.” Thiên Ca Tuệ chống cằm thở dài nói, vốn có thể đi Dubai, cuối cùng đi không thành, kỳ nghỉ đông nhất định phải để cho Thừa đưa mình đi Dubai vui đùa một chút.
Mắt đen to linh hoạt của Già Đại vòng tới vòng lui trên người hai người, sau đó liếc mắt nhìn Tạp Tạp đối diện, ý tứ rất rõ ràng: Nhìn hai người bọn họ nói chuyện hăng say! Chúng ta tìm cơ hội chạy ra ngoài!
“Nếu như e không ngại, lần sau khi anh đi Ai Cập sẽ nói với em.”
“Ai Cập?! Kim Tự Tháp! Tượng nhân sư! Lực hấp dẫn quá mức rồi!” Thiên Ca Tuệ hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, cô thừa nhận mình là một tomboy không hơn không kém, ngược lại không có hướng tới mấy địa phương lãng mãn duy mỹ như bờ biển, càng ước mơ những nơi mạo hiểm và tràn ngập sắc thái thần bí, ví dụ như – văn hóa cổ Ai Cập.
“Anh Tại Hi, Tuệ Tuệ, bụng của em đau quá, không biết có phải ăn trúng đồ hư rồi không, tránh đi trước, hai người từ từ nói chuyện.” Già Đại nói xong ôm bụng khổ sở đứng lên, đưa tay ra hiệu với Lam Tạp, rời ddi.
“Già Đại, em thật sự không có chuyện gì chứ?” Hai người từ nhỏ đến lớn chơi với nhau, phía bên mẹ cũng chỉ có một người cậu này, cho nên quan hệ anh chị em họ đặc biệt tốt, thậm chí vượt qua anh chị em ruột thịt, mà phía bên cha mấy người anh và chị cùng họ thì giá lạnh hơn nhiều.
“Không có việc gì đâu, em đi nhà vệ sinh là được.” Lam Tạp rất thức thời đỡ Già Đại lui ra.
Vì vậy, chỉ còn lại hai người Thiên Ca Tuệ và Mẫn Tại Hi rồi.
“Hai kỳ đà cản mũi đi được rất tự giác!” Thiên Ca Tuệ cười hề hề như trộm.
Đổi lấy sự sững sờ của Mẫn Tại Hi, cô gái này, đúng là thẳng thắn lại đáng yêu, không hề làm bộ chút nào!
Vì vậy, hai người tiếp tục thảo luận vấn đề du lịch, nói được gọi là kịch liệt, khiến cho khách hàng ở các bàn khác liên tiếp nhìn lại, hai người này quả nhiên rất kích động!
Vừa ăn vừa nói chuyện, tướng ăn của Thiên Ca Tuệ luôn không dính dáng gì đến tao nhã, Úy Nam Thừa cũng cưng chiều cô, chưa bao giờ đi bắt bẻ những thứ này, yêu một người chính là yêu tất cả thuộc về cô, mà những thứ này ở trong mắt Úy Nam Thừa, đều là một mặt chân thật nhất của bà xã.
Lúc này Mẫn Tại Hi cũng cảm thấy như vậy, trên người Tuệ Tuệ có một vẻ thẳng thắn tùy ý mà các nữ sinh khác không cách nào so sánh được, giống như tự nhiên, rất đúng với khẩu vị của anh.
Bất tri bất giác, hai người đã hàn huyên tới mười giờ, Mẫn Tại Hi rất lịch sự đưa Tuệ Tuệ đến dưới lầu, Tuệ Tuệ dĩ nhiên không từ chối, bởi vì cô cũng rất có cảm tình với nam sinh trước mắt, cảm thấy anh hơi thần bí.
“Đàn anh, cám ơn anh hôm nay nói rất thẳng thắn, tạo cảm hứng cho em! Khích lệ em nhất định phải dũng cảm bước ra bước đầu tiên!” Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ cực kỳ kích động, giọng nói dõng dạc!
“Em có thể giống như Đại Đại gọi anh là anh Tại Hi.” Mẫn Tại Hi hơi ngượng ngùng mím mím môi, má lúm đồng tiền bên cạnh má lặng lẽ nở rộ, quả thật là tiểu thụ cực phẩm!
“Bình thường Tuệ Tuệ thích làm những gì?” Mẫn Tại Hi vểnh môi mỏng đẹp mắt lên.
“Đọc sách, lên mạng.” Sau đó chủ nhật về nhà chơi với hai bảo bối nhỏ của cô, những lời này thầm nói trong lòng.
“Vậy chủ nhật em làm gì?” Mẫn Tại Hi cảm thấy cô gái này thật đáng yêu, cô gái khác nhất định sẽ nói mấy hoạt động tao nhã như chơi đàn dương cầm, kéo violin, học múa ba lê, đánh tennis, v.v..., mà cô ấy... Ha ha...
“Vừa đến chủ nhật thì cậu ấy sẽ chạy về nhà, cô gái ngoan ngoãn điển hình nha.” Già Đại cướp lời đáp.
Thiên Ca Tuệ chỉ đành phải phối hợp cười hai tiếng, tôi là người đã có gia đình, chủ nhật đương nhiên phải trở về đoàn tụ với ông xã và cục cưng! Đột nhiên, trong lòng sinh ra chút cảm giác tội ác.
“Bình thường Tuệ Tuệ thích đọc sách gì vậy?” Mẫn Tại Hi đổi vấn đề khác.
“Trước mắt em thích Thương Nguyệt và Đằng Bình.” Năm lớp mười Thiên Ca Tuệ trong lúc vô tình nhìn thấy hệ liệt Thính Tuyết Lâu của Thương Nguyệt ở tiệm sách, thì không thể kiềm chế được mà thích, sau đó là hệ liệt Kính, càng không thể cứu vãn; hệ liệt Cửu công vũ của Đằng Bình cũng là tác phẩm cô yêu nhất, mỗi lần nhớ tới người đàn ông Thánh Hương làm người ta đau lòng kia, ngực sẽ hơi co rúm lại.
“Thương Nguyệt? Đằng Bình?” Hình như Mẫn Tại Hi chưa bao giờ nghe nói tới hai người này, hơi nghi ngờ.
“A, họ đều là tác giả nữ thanh niên, cũng không lớn hơn em mấy tuổi, chắc anh không biết đâu. Anh nói một chút đi, con lai Trung Hàn? Sao anh lại đến Trung Quốc học? Hơn nữa tiếng Trung còn nói tốt như vậy?” Thiên Ca Tuệ cũng biết rất nhiều nam sinh không biết Thương Nguyệt và Đằng Bình, bao gồm cả người kia nhà cô.
“Lúc anh còn nhỏ đi tương đối nhiều nơi, Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, Newyork, Singapore, nước Pháp, Luân Đôn, cho nên biết một chút ngôn ngữ của mấy nơi này. Lý do lựa chọn tới Trung Quốc học là bởi vì thích nơi này.” Mẫn Tại Hi cười đến rất xấu hổ.
Nói tiếng Trung lưu loát như vậy? Mà kêu chỉ biết một chút? Trên đời còn có người khiêm tốn đến như vậy sao? Vậy chẳng lẽ anh ấy thông thạo năm ngôn ngữ Trung, Nhật, Hàn, Pháp, Anh sao?
“Anh bay trên không trung mệt mỏi sao?” Thiên Ca Tuệ không nhịn được hỏi.
“Khi còn bé cha anh thường phải đi công tác các nơi trên thế giới, cho nên mỗi một lần đều mang theo mẹ và anh cùng đi, ở thành phố này một năm nửa năm, rồi đến thành pố khác ở lại hơn nửa năm, quen là được rồi.”
Khi còn bé anh từng oán trách, cảm thấy chạy tới chạy lui như vậy luôn không chơi được với một người bạn chân chính, gần như hàng năm anh đều phải một lần nữa làm quen với một nhóm bạn học mới, chờ theo chân bọn họ quen thuộc đến khi trở thành bạn bè thì anh lại phải đi sang thành phố khác, đau thương thật sự khó có thể diễn tả bằng lời.
Sau đó, anh cũng quen dần, dần hiểu được mỗi người đều là khách qua đường trong cuộc đời, nắm không được cột không chắc, giống như hoa phù dung ngắn ngủi sớm nở tối tàn.
“Wow! Vậy anh chắc chắn đi qua rất nhiều nơi thật sao? Biết rất nhiều bạn bè ở các nơi trên thế giới đúng không?” Vẻ mặt khoa trương của Thiên Ca Tuệ khiến tâm tình Mẫn Tại Hi rất tốt, đúng vậy, anh quả thật biết không ít bạn bè ở các nơi trên thế giới.
“Ừ, anh thích đeo ba lô đi du lịch khắp nơi.” Tròng mắt Mẫn Tại Hi híp lại, nụ cười không hề xấu hổ nữa, đến bây giờ anh đã đi qua ít nhất không dưới hai mươi quốc gia, mục tiêu kế tiếp chính là – kim tự tháp thần bí ở cố đô Ai Cập.
“Có thật không? Em cũng rất thích đi du lịch, đáng tiếc cũng không đi được mấy nơi, lớn như vậy mới mới ra nước ngoài một lần.” Thiên Ca Tuệ chống cằm thở dài nói, vốn có thể đi Dubai, cuối cùng đi không thành, kỳ nghỉ đông nhất định phải để cho Thừa đưa mình đi Dubai vui đùa một chút.
Mắt đen to linh hoạt của Già Đại vòng tới vòng lui trên người hai người, sau đó liếc mắt nhìn Tạp Tạp đối diện, ý tứ rất rõ ràng: Nhìn hai người bọn họ nói chuyện hăng say! Chúng ta tìm cơ hội chạy ra ngoài!
“Nếu như e không ngại, lần sau khi anh đi Ai Cập sẽ nói với em.”
“Ai Cập?! Kim Tự Tháp! Tượng nhân sư! Lực hấp dẫn quá mức rồi!” Thiên Ca Tuệ hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, cô thừa nhận mình là một tomboy không hơn không kém, ngược lại không có hướng tới mấy địa phương lãng mãn duy mỹ như bờ biển, càng ước mơ những nơi mạo hiểm và tràn ngập sắc thái thần bí, ví dụ như – văn hóa cổ Ai Cập.
“Anh Tại Hi, Tuệ Tuệ, bụng của em đau quá, không biết có phải ăn trúng đồ hư rồi không, tránh đi trước, hai người từ từ nói chuyện.” Già Đại nói xong ôm bụng khổ sở đứng lên, đưa tay ra hiệu với Lam Tạp, rời ddi.
“Già Đại, em thật sự không có chuyện gì chứ?” Hai người từ nhỏ đến lớn chơi với nhau, phía bên mẹ cũng chỉ có một người cậu này, cho nên quan hệ anh chị em họ đặc biệt tốt, thậm chí vượt qua anh chị em ruột thịt, mà phía bên cha mấy người anh và chị cùng họ thì giá lạnh hơn nhiều.
“Không có việc gì đâu, em đi nhà vệ sinh là được.” Lam Tạp rất thức thời đỡ Già Đại lui ra.
Vì vậy, chỉ còn lại hai người Thiên Ca Tuệ và Mẫn Tại Hi rồi.
“Hai kỳ đà cản mũi đi được rất tự giác!” Thiên Ca Tuệ cười hề hề như trộm.
Đổi lấy sự sững sờ của Mẫn Tại Hi, cô gái này, đúng là thẳng thắn lại đáng yêu, không hề làm bộ chút nào!
Vì vậy, hai người tiếp tục thảo luận vấn đề du lịch, nói được gọi là kịch liệt, khiến cho khách hàng ở các bàn khác liên tiếp nhìn lại, hai người này quả nhiên rất kích động!
Vừa ăn vừa nói chuyện, tướng ăn của Thiên Ca Tuệ luôn không dính dáng gì đến tao nhã, Úy Nam Thừa cũng cưng chiều cô, chưa bao giờ đi bắt bẻ những thứ này, yêu một người chính là yêu tất cả thuộc về cô, mà những thứ này ở trong mắt Úy Nam Thừa, đều là một mặt chân thật nhất của bà xã.
Lúc này Mẫn Tại Hi cũng cảm thấy như vậy, trên người Tuệ Tuệ có một vẻ thẳng thắn tùy ý mà các nữ sinh khác không cách nào so sánh được, giống như tự nhiên, rất đúng với khẩu vị của anh.
Bất tri bất giác, hai người đã hàn huyên tới mười giờ, Mẫn Tại Hi rất lịch sự đưa Tuệ Tuệ đến dưới lầu, Tuệ Tuệ dĩ nhiên không từ chối, bởi vì cô cũng rất có cảm tình với nam sinh trước mắt, cảm thấy anh hơi thần bí.
“Đàn anh, cám ơn anh hôm nay nói rất thẳng thắn, tạo cảm hứng cho em! Khích lệ em nhất định phải dũng cảm bước ra bước đầu tiên!” Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ cực kỳ kích động, giọng nói dõng dạc!
“Em có thể giống như Đại Đại gọi anh là anh Tại Hi.” Mẫn Tại Hi hơi ngượng ngùng mím mím môi, má lúm đồng tiền bên cạnh má lặng lẽ nở rộ, quả thật là tiểu thụ cực phẩm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.