Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 69: Lò lửa lớn ôm lò lửa nhỏ ~ (Canh hai)
Nam Quan Yêu Yêu
22/10/2016
Vì vậy, buổi tối mỗi
ngày là lò lửa lớn ôm lò lửa nhỏ, lò lửa nhỏ ngủ đến ngọt ngào, nhưng
khổ lò lửa lớn rồi, quả thực là lửa dục đốt người!
Nhìn trần nhà đen như mực, Úy Nam Thừa cảm thấy đêm dài đằng đẵng rất gian nan, cho tới sáng hôm sau mắt anh xuất hiện quầng thâm rồi.
Nhìn lại Thiên Ca Tuệ, vẫn là vẻ mặt sảng khoái, cực kỳ hoạt bát.
Nam Xu Nhiên cảm thấy rất quái dị, sao ngược lại, không phải sau khi phát sinh chuyện như vậy, Tuệ Tuệ phờ phạc rũ rượi, Thừa nhi sảng khoái tinh thần sao?
Cho nên sau khi ăn điểm tâm xong, bà lặng lẽ hỏi bên tai con dâu: “Tối qua con và Thừa nhi có ngủ không?”
“Có.” Gật đầu.
“Có thân ái sao?”
“Có.” Lại gật đầu.
“Còn có cử động thân mật hơn không?”
Thiên Ca Tuệ ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, cũng cắn bánh bao nhỏ của mình rồi, phải là rất thân mật, ngay sau đó lại gật đầu.
“Vậy... Có đau không?”
“Có.” Gật đầu như giã tỏi, tối hôm qua chú dùng sức gặm, đau chết!
Nam Xu Nhiên lộ vẻ mặt mỉm cười, xem ra bà quá lo lắng rồi, cách bồng cháu không xa nữa.
--- ---------- -----
Trải qua hai tháng học thêm, Thiên Ca Tuệ rõ ràng cảm thấy vật lý và số học của mình tiến bộ rất nhiều, thấy những công thức số học phức tạp kia sẽ không còn cảm giác tao nhận ra mày mày không nhận ra tao nữa, cho dù gặp phải đề khó khăn cô cũng sẽ không phiền não như trước, có thể tĩnh tâm suy nghĩ.
Thành tích bản thân cũng từ thứ ba mươi trong lớp nhảy lên thứ mười, khiến chủ nhiệm lớp Đại Hồ Tử và thầy Nhậm khoa khác phải lau mắt mà nhìn, thấy vậy xem ra hai tháng này bạn học Thiên Ca Tuệ học rất chăm chỉ!
Sau khi tan học, ba chị em tốt chậm rãi đi trong sân trường, Đồng Yên ôm cánh tay Tuệ Tuệ lắc lắc, “Tuệ Tuệ, gần đây cậu tiến bộ thật thần tốc, chẳng lẽ có bí truyền gì? Nhanh chóng tiết lộ đi.”
“Quỷ chết bầm kia, tại sao cậu không đi tìm Bùi Phóng nhà cậu hỏi bí truyền, tại sao mỗi lần thi cậu ta đều đứng nhất toàn trường, rốt cuộc là nguyên nhân gì, tớ thật sự muốn biết.”
“Ghét!” Đổng Yên hờn dỗi chu mỏ.
“Được rồi, hai cậu đừng náo loạn nữa, Yên nhi, cậu tiến bộ cũng rất lớn, cách thi tốt nghiệp trung học còn hơn một tháng, phải có lòng tin với bản thân.” Hạ Lan Thu nhìn hai kẻ dở hơi bên cạnh, rất vui vẻ.
“Cầu Cầu, cũng biết cậu tốt nhất.” Đồng Yên hoan hô ôm eo Hạ Lan Thu, còn khoa trương “Chụt” một cái lên mặt bạn.
“Tớ nói này Yên nhi, cậu làm vậy là khiến Bùi Phóng hôn Cầu Cầu gián tiếp, sẽ lây bệnh vi khuẩn.” Thiên Ca Tuệ trợn to hai mắt nói.
“Vậy tớ cũng lây vi khuẩn cho cậu!” Đổng Yên chu đôi môi đỏ mọng chạy về phía Thiên Ca Tuệ.
Bị sợ đến cô trốn đông nấp tây, “Cầu Cầu, cứu mạng với!’
Hạ Lan Thu nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt hai bạn, cảm thấy phiền não mấy ngày nay đều tan thành mây khói, quả nhiên cảm xúc của bản thân có thể được bạn tốt bên cạnh lây nhiễm.
Ba người cười náo đến chỗ cũ – quán cà phê “Nhai giác”.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình bưng cà phê các cô thích lên.
“Cầu Cầu, cậu từng nghĩ tới trường đại học định thi chưa?” Thiên Ca Tuệ một tay chống cằm hỏi Hạ Lan Thu ngồi đối diện.
“Đại học Tây An.” Hạ Lan Thu dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy cà phê.
“Cậu thật sự muốn học kiến trúc?” Thiên Ca Tuệ giật mình.
“Cầu Cầu, không phải cậu nói muốn làm luật sư sao?” Đổng Yên nhớ tới học kỳ trước có một lần ba người nói chuyện phiếm còn nhắc tới.
“Lần đó là nói giỡn, hơn nữa chúng ta học khoa học tự nhiên, không phải khoa văn.” Thiên Ca Tuệ cảm thấy Yên nhi ngốc đến hết có thuốc chữa.
“Oh.” Đổng Yên sáng tỏ gật gật đầu.
“Đời này không thể làm nghề luật sư, mơ ước bây giờ của tớ chính là làm một kiến trúc sư, thiết kế nhà cửa khiến mỗi chủ nhà có thể ở thoải mái.” Lúc Hạ Lan Thu nói lời này, trong mắt hiện lên hiền hòa hiếm thấy.
“Tuệ Tuệ, giấc mộng của cậu là gì?” Đổng Yên mê man hỏi.
“... Không biết.” Thiên Ca Tuệ buồn bực, đây cũng là một đề khó!
Tuệ Tuệ, giấc mộng của mình là gì?
Vấn đề này vẫn quấn quanh Thiên Ca Tuệ, cô còn chưa nghĩa ra, gần như không nhìn rõ phương hướng tương lại mong manh, trong ba người bạn, cũng chỉ có Cầu Cầu có hoạch định cho tương lai, còn cô và Yên nhi thì làm ngày nào tính ngày đó, giống như không muốn suy nghĩ lại giống như đang trốn tránh.
Haizzz... Chọn chuyên ngành cũng là một chuyện rất khổ sở!
Làm thế nào? Cô hoàn toàn không có đặc biệt thích gì!
Trong thư phòng, Thiên Ca Tuệ cắn cây viết khổ não, giấy nháp bị cô vẽ thành bùa quỷ.
“Nghĩ gì thế?” Sau khi tắm xong, Úy Nam Thừa chỉ mặc một áo ngủ tơ tằm màu đen, lồng ngực hé mở, cực kỳ hấp dẫn.
“Chú, người ta thật phiền đó!” Thiên Ca Tuệ chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại.
“Còn nhỏ tuổi, lấy đâu ra nhiều phiền lòng như vậy.” Úy Nam Thừa ngồi bên cạnh cô, gõ gõ trán cô.
“Cái gì đó, lại đánh người ta!” Thiên Ca Tuệ cong đôi môi đỏ mọng, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Chú, lúc chú chọn chuyên ngành có từng phiền não không?”
“Không có, mục tiêu của tôi rất rõ ràng.”
“Ghét, chú không thể lừa người ta sao?” Thiên Ca Tuệ nũng nịu cắn môi.
“Không phải em nói về sau không được lừa em sao? Tôi chính là rất thành thực.” Khóe môi Úy Nam Thừa cong lên, trong mắt lộ rõ nụ cười.
“Hừ!” Không để ý đến chú!
“Được rồi, đã mười một giờ rồi, nếu không ngủ sáng mai lại không dậy nổi.”
“Nhưng mà, người ta còn chưa nghĩ ra chọn ngành gì?” Thiên Ca Tuệ không chịu đứng dậy.
“Vậy, em có nghĩ tới về sau muốn làm công việc gì hoặc thích công việc gì chưa?” Úy Nam Thừa hướng dẫn từng bước.
“Ờ thì... Tôi cảm thấy làm thành phần tri thức rất tốt.”
“Quản lý tài chính?”
“Ừm, không cần, tôi ghét con số, đặc biệt là một đống con số.” Thiên Ca Tuệ lắc đầu.
“Thư ký?”
Lại lắc đầu, “Người ta không muốn làm tình nhân!” Thiên Ca Tuệ tức giận hất hàm.
Nhìn trần nhà đen như mực, Úy Nam Thừa cảm thấy đêm dài đằng đẵng rất gian nan, cho tới sáng hôm sau mắt anh xuất hiện quầng thâm rồi.
Nhìn lại Thiên Ca Tuệ, vẫn là vẻ mặt sảng khoái, cực kỳ hoạt bát.
Nam Xu Nhiên cảm thấy rất quái dị, sao ngược lại, không phải sau khi phát sinh chuyện như vậy, Tuệ Tuệ phờ phạc rũ rượi, Thừa nhi sảng khoái tinh thần sao?
Cho nên sau khi ăn điểm tâm xong, bà lặng lẽ hỏi bên tai con dâu: “Tối qua con và Thừa nhi có ngủ không?”
“Có.” Gật đầu.
“Có thân ái sao?”
“Có.” Lại gật đầu.
“Còn có cử động thân mật hơn không?”
Thiên Ca Tuệ ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, cũng cắn bánh bao nhỏ của mình rồi, phải là rất thân mật, ngay sau đó lại gật đầu.
“Vậy... Có đau không?”
“Có.” Gật đầu như giã tỏi, tối hôm qua chú dùng sức gặm, đau chết!
Nam Xu Nhiên lộ vẻ mặt mỉm cười, xem ra bà quá lo lắng rồi, cách bồng cháu không xa nữa.
--- ---------- -----
Trải qua hai tháng học thêm, Thiên Ca Tuệ rõ ràng cảm thấy vật lý và số học của mình tiến bộ rất nhiều, thấy những công thức số học phức tạp kia sẽ không còn cảm giác tao nhận ra mày mày không nhận ra tao nữa, cho dù gặp phải đề khó khăn cô cũng sẽ không phiền não như trước, có thể tĩnh tâm suy nghĩ.
Thành tích bản thân cũng từ thứ ba mươi trong lớp nhảy lên thứ mười, khiến chủ nhiệm lớp Đại Hồ Tử và thầy Nhậm khoa khác phải lau mắt mà nhìn, thấy vậy xem ra hai tháng này bạn học Thiên Ca Tuệ học rất chăm chỉ!
Sau khi tan học, ba chị em tốt chậm rãi đi trong sân trường, Đồng Yên ôm cánh tay Tuệ Tuệ lắc lắc, “Tuệ Tuệ, gần đây cậu tiến bộ thật thần tốc, chẳng lẽ có bí truyền gì? Nhanh chóng tiết lộ đi.”
“Quỷ chết bầm kia, tại sao cậu không đi tìm Bùi Phóng nhà cậu hỏi bí truyền, tại sao mỗi lần thi cậu ta đều đứng nhất toàn trường, rốt cuộc là nguyên nhân gì, tớ thật sự muốn biết.”
“Ghét!” Đổng Yên hờn dỗi chu mỏ.
“Được rồi, hai cậu đừng náo loạn nữa, Yên nhi, cậu tiến bộ cũng rất lớn, cách thi tốt nghiệp trung học còn hơn một tháng, phải có lòng tin với bản thân.” Hạ Lan Thu nhìn hai kẻ dở hơi bên cạnh, rất vui vẻ.
“Cầu Cầu, cũng biết cậu tốt nhất.” Đồng Yên hoan hô ôm eo Hạ Lan Thu, còn khoa trương “Chụt” một cái lên mặt bạn.
“Tớ nói này Yên nhi, cậu làm vậy là khiến Bùi Phóng hôn Cầu Cầu gián tiếp, sẽ lây bệnh vi khuẩn.” Thiên Ca Tuệ trợn to hai mắt nói.
“Vậy tớ cũng lây vi khuẩn cho cậu!” Đổng Yên chu đôi môi đỏ mọng chạy về phía Thiên Ca Tuệ.
Bị sợ đến cô trốn đông nấp tây, “Cầu Cầu, cứu mạng với!’
Hạ Lan Thu nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt hai bạn, cảm thấy phiền não mấy ngày nay đều tan thành mây khói, quả nhiên cảm xúc của bản thân có thể được bạn tốt bên cạnh lây nhiễm.
Ba người cười náo đến chỗ cũ – quán cà phê “Nhai giác”.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình bưng cà phê các cô thích lên.
“Cầu Cầu, cậu từng nghĩ tới trường đại học định thi chưa?” Thiên Ca Tuệ một tay chống cằm hỏi Hạ Lan Thu ngồi đối diện.
“Đại học Tây An.” Hạ Lan Thu dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy cà phê.
“Cậu thật sự muốn học kiến trúc?” Thiên Ca Tuệ giật mình.
“Cầu Cầu, không phải cậu nói muốn làm luật sư sao?” Đổng Yên nhớ tới học kỳ trước có một lần ba người nói chuyện phiếm còn nhắc tới.
“Lần đó là nói giỡn, hơn nữa chúng ta học khoa học tự nhiên, không phải khoa văn.” Thiên Ca Tuệ cảm thấy Yên nhi ngốc đến hết có thuốc chữa.
“Oh.” Đổng Yên sáng tỏ gật gật đầu.
“Đời này không thể làm nghề luật sư, mơ ước bây giờ của tớ chính là làm một kiến trúc sư, thiết kế nhà cửa khiến mỗi chủ nhà có thể ở thoải mái.” Lúc Hạ Lan Thu nói lời này, trong mắt hiện lên hiền hòa hiếm thấy.
“Tuệ Tuệ, giấc mộng của cậu là gì?” Đổng Yên mê man hỏi.
“... Không biết.” Thiên Ca Tuệ buồn bực, đây cũng là một đề khó!
Tuệ Tuệ, giấc mộng của mình là gì?
Vấn đề này vẫn quấn quanh Thiên Ca Tuệ, cô còn chưa nghĩa ra, gần như không nhìn rõ phương hướng tương lại mong manh, trong ba người bạn, cũng chỉ có Cầu Cầu có hoạch định cho tương lai, còn cô và Yên nhi thì làm ngày nào tính ngày đó, giống như không muốn suy nghĩ lại giống như đang trốn tránh.
Haizzz... Chọn chuyên ngành cũng là một chuyện rất khổ sở!
Làm thế nào? Cô hoàn toàn không có đặc biệt thích gì!
Trong thư phòng, Thiên Ca Tuệ cắn cây viết khổ não, giấy nháp bị cô vẽ thành bùa quỷ.
“Nghĩ gì thế?” Sau khi tắm xong, Úy Nam Thừa chỉ mặc một áo ngủ tơ tằm màu đen, lồng ngực hé mở, cực kỳ hấp dẫn.
“Chú, người ta thật phiền đó!” Thiên Ca Tuệ chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại.
“Còn nhỏ tuổi, lấy đâu ra nhiều phiền lòng như vậy.” Úy Nam Thừa ngồi bên cạnh cô, gõ gõ trán cô.
“Cái gì đó, lại đánh người ta!” Thiên Ca Tuệ cong đôi môi đỏ mọng, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Chú, lúc chú chọn chuyên ngành có từng phiền não không?”
“Không có, mục tiêu của tôi rất rõ ràng.”
“Ghét, chú không thể lừa người ta sao?” Thiên Ca Tuệ nũng nịu cắn môi.
“Không phải em nói về sau không được lừa em sao? Tôi chính là rất thành thực.” Khóe môi Úy Nam Thừa cong lên, trong mắt lộ rõ nụ cười.
“Hừ!” Không để ý đến chú!
“Được rồi, đã mười một giờ rồi, nếu không ngủ sáng mai lại không dậy nổi.”
“Nhưng mà, người ta còn chưa nghĩ ra chọn ngành gì?” Thiên Ca Tuệ không chịu đứng dậy.
“Vậy, em có nghĩ tới về sau muốn làm công việc gì hoặc thích công việc gì chưa?” Úy Nam Thừa hướng dẫn từng bước.
“Ờ thì... Tôi cảm thấy làm thành phần tri thức rất tốt.”
“Quản lý tài chính?”
“Ừm, không cần, tôi ghét con số, đặc biệt là một đống con số.” Thiên Ca Tuệ lắc đầu.
“Thư ký?”
Lại lắc đầu, “Người ta không muốn làm tình nhân!” Thiên Ca Tuệ tức giận hất hàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.