Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 150: Này! Anh làm gì thế! Không cho phép sờ loạn
Nam Quan Yêu Yêu
30/06/2017
Nếu con trai đã lấy tới, cô không thể không nhận, đứng dậy đi ra ban công.
“Bà ngoại, có phải cha chọc mẹ mất hứng không?” Tập Tập là quỷ nhỏ linh tinh.
“Hình như vậy.” Đinh Như như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn theo bóng lưng con gái.
“Ông ngoại, ông nói có phải chúng cháu nên đứng về phía mẹ, không thể để cho cha bắt nạt mẹ không!” Học Học cắn đũa, quai hàm phồng lên.
“Đó là dĩ nhiên, con phải nên thương mẹ.” Tập Tập bới cơm trong chén, trợn mắt nhìn anh trai, thật là ngốc chết!
“Ai ôi! Hai cháu ngoại bảo bối của bà thật giỏi, nhỏ như vậy đã biết thương mẹ, thật là bé ngoan.” Đinh Như cười đến hai mắt híp lại, gắp một đống nem thính thịt cho từng đứa.
Học Học và Tập Tập cười toét miệng lộ ra hai hàm răng trắng bóng, tròng mắt sáng lấp lánh, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu!
Thiên Tùng Dịch càng ngày càng cảm thấy hai đứa bé này tương lai nhất định có tiền đồ lớn, không phải thông minh bình thường!
Úy Nam Thừa cầm điện thoại di động, nghe trong điện thoại truyền đến “Hồng đậu” của Vương Phi, cuối cùng hát đến câu kia “Cho đến khi vạn vật đều hiển hiện, có thể anh sẽ cùng bên em ngắm nhìn suối nhỏ sông dài”, được nhận rồi, nhưng một hồi lâu không có âm thanh.
“Tuệ Tuệ, em ở đó sao?’
Thiên Ca Tuệ cũng không biết tại sao, chính là không muốn nhận điện thoại của anh, mặc dù đã biết rõ buổi chiều dfienddn lieqiudoon rất có thể anh đi gặp khách hàng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy là lạ, có lẽ do xế chiều nay bị ăn canh cấm cửa, tự dưng đùa giỡn thành tính tình nhỏ.
“Tuệ Tuệ, em làm sao vậy? Tâm tình không tốt?”
Úy Nam Thừa cảm thấy hình như hôm nay cảm xúc của Tuệ Tuệ không đúng lắm, yên lặng không nói một câu, ngay cả hô hấp cũng bình tĩnh như vậy.
【Không có việc gì, chỉ có điều hôm nay sau kỳ thi khi ra ngoài mới phát hiện có câu đề làm sai, có thể không lấy được điểm cao rồi. 】 Thiên Ca Tuệ cố ý viện một lý do.
“Em không cần học bổng, đạt quy cách là được rồi, không có chuyện gì.” Thì ra là như vậy, Úy Nam Thừa thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cung tùy ý rất nhiều.
【Ừ, anh mới về đến nhà? 】
“Đúng vậy, mẹ nói với anh em trở lại anh còn không tin đâu, sao không nói cho anh biết trước một tiếng.”
【Em về nhà cũng không phải chuyện lớn gì, công việc của anh lại bận rộn như vậy. 】
“Em đối với anh mà nói chính là việc quan trọng hạng nhất, công việc bận rộn đi nữa nào có quan trọng bằng bà xã!” Lời ngon tiếng ngọt thích hợp một chút vẫn rất cần thiết.
【Miệng lưỡi trơn tru. 】 Khóe miệng Thiên Ca Tuệ rõ ràng vểnh lên.
“Thật sự không có ai chọc giận em không vui?” Úy Nam Thừa căn cứ vào hiểu biết của bản thân mình về Tuệ Tuệ, cảm giác cô hơi không vui vẻ.
Chọc em không vui chính là anh! Thiên Ca Tuệ tức giận thầm nói trong lòng, trong miệng lại thành: 【Không có, em muốn đi ăn cơm, mẹ làm một bàn thức ăn ngon, bụng của em đói bụng đến kêu ùng ục. 】
Nói xong, lập tức tắt luôn điện thoại.
Úy Nam Thừa ở đầu bên kia nghe trong điện thoại di động truyền đến tiếng “Tút tút tút”, lầm bầm một tiếng: Cô nhóc thúi, tắt điện thoại nhanh chóng như vậy!
Đơn giản vọt vào tắm rửa, đổi bộ đồ ngủ rộng thùng thình, đi xuống lầu ăn cơm, phát hiện trong nhà ít đi ba người không phải vắng lặng bình thường, xong bữa cơm, trừ ông nội và cha câu được câu không trò chuyện về phương diện chủ đề quân sự, anh và mẹ gần như không nói lời nào.
“Học Học và Tập Tập không ở nhà, thật sự đúng là lạnh tanh.” Ông cụ thở dài nói.
“Đúng vậy, trong nhà có đứa bé líu ríu chính là náo nhiệt, nhìn bọn chúng chạy tới chạy lui, tâm tình cũng tốt theo.” Nam Xu Nhiên nói tiếp, hai đứa bé chính là tâm can bảo bối của cả nhà bọn họ, rời đi một lúc đã cảm thấy trong lòng trống không.
“Ông nội, mẹ, nếu không con đi đón hai đứa về ngay bây giờ?” Úy Nam Thừa nói giỡn.
“Chúng ta nhớ đứa bé, cha vợ mẹ vợ con không nhớ đứa bé, khó khăn lắm mới trở về hai ngày, sao có thể nói đón lại là đón lại luôn?” Úy Hoa Dã trừng con trai.
Úy Nam Thừa lập tức im miệng, uy nghiêm của cha anh luôn luôn đều là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, khi còn bé đó là vừa kính vừa sợ!
“Thừa cũng có ý tốt, ăn cơm.” Ông cụ mở miệng bênh vực cháu nội, Úy Hoa Dã lập tức vùi đầu ăn cơm, cái gọi là một vật khắc một vật chính là đạo lý này.
Buổi tối, Úy Nam Thừa nằm lăn qua lộn lại trên giường vẫn không ngủ được, cuối cùng dứt khoát đứng dậy, len lén xuống lầu, lái chiếc Land Rover của anh đến nhà cha vợ.
Thiên Ca Tuệ bị tiếng động ngoài cửa sổ đánh thức, trong ánh trăng mờ thấy giống như bóng đen đi vào, cho rằng là ăn trộm, bị sợ đến thiếu chút nữa cất giọng thét lên.
May mà người tới kịp thời xông tới che miệng cô lại, “Tuệ Tuệ, là anh, là anh.”
Sau khi thấy rõ ràng là Úy Nam Thừa, Thiên Ca Tuệ đập một quyền qua, nhỏ giọng mắng: “Anh có bệnh hả! Khuya khoắt trèo cửa sổ cái gì! Anh định hù chết em hả!”
“Anh chính là không muốn kinh động đến cha vợ mẹ vợ, cho nên mới leo tường, em không biết tường kia có bao nhiêu trơn trượt, anh thiếu chút nữa té xuống.” Úy Nam Thừa ai oán nói.
Thiên Ca Tuệ biết phòng mình ở lầu hai, leo tường đi lên quả thật hơi nguy hiểm, ngay sau đó hung dữ chọc chọc lồng ngực anh, “Về sau xem anh còn dám leo tường hay không! Nếu té gãy tay gãy chân, em sẽ không cần anh nữa!”
“Bà xã ~” Úy Nam Thừa trực tiếp chui vào trong chăn của Tuệ Tuệ.
“Đi ra ngoài! Quần áo anh rất dơ!”
“Vậy anh cởi.” Thuần thục cởi sạch sẽ, chỉ còn lại cái quần bốn góc, nhanh chóng chui vào trong chăn, dùng cả tay chân ôm lấy Tuệ Tuệ, cảm xúc bóng lóng của đồ ngủ bằng tơ tằm trên người cô khiến cho anh tâm thần nhộn nhạo, hận không thể xé nát vứt bỏ chúng!
“Trứng thúi! Con trai vẫn còn ở bên cạnh!” Thiên Ca Tuệ dùng sức đẩy người đàn ông trên người cô, tiếc rằng hơi sức giữa nam và nữ cách xa quá lớn, thật sự khó có thể rung chuyển anh được chút nào.
“Bọn chúng ngủ say rồi, không tỉnh.” Cái gọi là mặt dày mày dạn, chính là nói anh!
“Này! Anh làm gì thế! Không cho phép sờ loạn!” Thiên Ca Tuệ khó khăn lắm mới túm được tay này của anh, kết quả tay còn lại bắt đầu làm chuyện xấu, đốt lửa khắp nơi.
“Trên dưới toàn thân em anh nhắm mắt lại cũng biết là đâu.” Giọng nói xấu xa lại quyến rũ, ở nơi này trong đêm khuya lại càng tăng thêm sắc thái mê người.
“Bà ngoại, có phải cha chọc mẹ mất hứng không?” Tập Tập là quỷ nhỏ linh tinh.
“Hình như vậy.” Đinh Như như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn theo bóng lưng con gái.
“Ông ngoại, ông nói có phải chúng cháu nên đứng về phía mẹ, không thể để cho cha bắt nạt mẹ không!” Học Học cắn đũa, quai hàm phồng lên.
“Đó là dĩ nhiên, con phải nên thương mẹ.” Tập Tập bới cơm trong chén, trợn mắt nhìn anh trai, thật là ngốc chết!
“Ai ôi! Hai cháu ngoại bảo bối của bà thật giỏi, nhỏ như vậy đã biết thương mẹ, thật là bé ngoan.” Đinh Như cười đến hai mắt híp lại, gắp một đống nem thính thịt cho từng đứa.
Học Học và Tập Tập cười toét miệng lộ ra hai hàm răng trắng bóng, tròng mắt sáng lấp lánh, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu!
Thiên Tùng Dịch càng ngày càng cảm thấy hai đứa bé này tương lai nhất định có tiền đồ lớn, không phải thông minh bình thường!
Úy Nam Thừa cầm điện thoại di động, nghe trong điện thoại truyền đến “Hồng đậu” của Vương Phi, cuối cùng hát đến câu kia “Cho đến khi vạn vật đều hiển hiện, có thể anh sẽ cùng bên em ngắm nhìn suối nhỏ sông dài”, được nhận rồi, nhưng một hồi lâu không có âm thanh.
“Tuệ Tuệ, em ở đó sao?’
Thiên Ca Tuệ cũng không biết tại sao, chính là không muốn nhận điện thoại của anh, mặc dù đã biết rõ buổi chiều dfienddn lieqiudoon rất có thể anh đi gặp khách hàng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy là lạ, có lẽ do xế chiều nay bị ăn canh cấm cửa, tự dưng đùa giỡn thành tính tình nhỏ.
“Tuệ Tuệ, em làm sao vậy? Tâm tình không tốt?”
Úy Nam Thừa cảm thấy hình như hôm nay cảm xúc của Tuệ Tuệ không đúng lắm, yên lặng không nói một câu, ngay cả hô hấp cũng bình tĩnh như vậy.
【Không có việc gì, chỉ có điều hôm nay sau kỳ thi khi ra ngoài mới phát hiện có câu đề làm sai, có thể không lấy được điểm cao rồi. 】 Thiên Ca Tuệ cố ý viện một lý do.
“Em không cần học bổng, đạt quy cách là được rồi, không có chuyện gì.” Thì ra là như vậy, Úy Nam Thừa thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cung tùy ý rất nhiều.
【Ừ, anh mới về đến nhà? 】
“Đúng vậy, mẹ nói với anh em trở lại anh còn không tin đâu, sao không nói cho anh biết trước một tiếng.”
【Em về nhà cũng không phải chuyện lớn gì, công việc của anh lại bận rộn như vậy. 】
“Em đối với anh mà nói chính là việc quan trọng hạng nhất, công việc bận rộn đi nữa nào có quan trọng bằng bà xã!” Lời ngon tiếng ngọt thích hợp một chút vẫn rất cần thiết.
【Miệng lưỡi trơn tru. 】 Khóe miệng Thiên Ca Tuệ rõ ràng vểnh lên.
“Thật sự không có ai chọc giận em không vui?” Úy Nam Thừa căn cứ vào hiểu biết của bản thân mình về Tuệ Tuệ, cảm giác cô hơi không vui vẻ.
Chọc em không vui chính là anh! Thiên Ca Tuệ tức giận thầm nói trong lòng, trong miệng lại thành: 【Không có, em muốn đi ăn cơm, mẹ làm một bàn thức ăn ngon, bụng của em đói bụng đến kêu ùng ục. 】
Nói xong, lập tức tắt luôn điện thoại.
Úy Nam Thừa ở đầu bên kia nghe trong điện thoại di động truyền đến tiếng “Tút tút tút”, lầm bầm một tiếng: Cô nhóc thúi, tắt điện thoại nhanh chóng như vậy!
Đơn giản vọt vào tắm rửa, đổi bộ đồ ngủ rộng thùng thình, đi xuống lầu ăn cơm, phát hiện trong nhà ít đi ba người không phải vắng lặng bình thường, xong bữa cơm, trừ ông nội và cha câu được câu không trò chuyện về phương diện chủ đề quân sự, anh và mẹ gần như không nói lời nào.
“Học Học và Tập Tập không ở nhà, thật sự đúng là lạnh tanh.” Ông cụ thở dài nói.
“Đúng vậy, trong nhà có đứa bé líu ríu chính là náo nhiệt, nhìn bọn chúng chạy tới chạy lui, tâm tình cũng tốt theo.” Nam Xu Nhiên nói tiếp, hai đứa bé chính là tâm can bảo bối của cả nhà bọn họ, rời đi một lúc đã cảm thấy trong lòng trống không.
“Ông nội, mẹ, nếu không con đi đón hai đứa về ngay bây giờ?” Úy Nam Thừa nói giỡn.
“Chúng ta nhớ đứa bé, cha vợ mẹ vợ con không nhớ đứa bé, khó khăn lắm mới trở về hai ngày, sao có thể nói đón lại là đón lại luôn?” Úy Hoa Dã trừng con trai.
Úy Nam Thừa lập tức im miệng, uy nghiêm của cha anh luôn luôn đều là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, khi còn bé đó là vừa kính vừa sợ!
“Thừa cũng có ý tốt, ăn cơm.” Ông cụ mở miệng bênh vực cháu nội, Úy Hoa Dã lập tức vùi đầu ăn cơm, cái gọi là một vật khắc một vật chính là đạo lý này.
Buổi tối, Úy Nam Thừa nằm lăn qua lộn lại trên giường vẫn không ngủ được, cuối cùng dứt khoát đứng dậy, len lén xuống lầu, lái chiếc Land Rover của anh đến nhà cha vợ.
Thiên Ca Tuệ bị tiếng động ngoài cửa sổ đánh thức, trong ánh trăng mờ thấy giống như bóng đen đi vào, cho rằng là ăn trộm, bị sợ đến thiếu chút nữa cất giọng thét lên.
May mà người tới kịp thời xông tới che miệng cô lại, “Tuệ Tuệ, là anh, là anh.”
Sau khi thấy rõ ràng là Úy Nam Thừa, Thiên Ca Tuệ đập một quyền qua, nhỏ giọng mắng: “Anh có bệnh hả! Khuya khoắt trèo cửa sổ cái gì! Anh định hù chết em hả!”
“Anh chính là không muốn kinh động đến cha vợ mẹ vợ, cho nên mới leo tường, em không biết tường kia có bao nhiêu trơn trượt, anh thiếu chút nữa té xuống.” Úy Nam Thừa ai oán nói.
Thiên Ca Tuệ biết phòng mình ở lầu hai, leo tường đi lên quả thật hơi nguy hiểm, ngay sau đó hung dữ chọc chọc lồng ngực anh, “Về sau xem anh còn dám leo tường hay không! Nếu té gãy tay gãy chân, em sẽ không cần anh nữa!”
“Bà xã ~” Úy Nam Thừa trực tiếp chui vào trong chăn của Tuệ Tuệ.
“Đi ra ngoài! Quần áo anh rất dơ!”
“Vậy anh cởi.” Thuần thục cởi sạch sẽ, chỉ còn lại cái quần bốn góc, nhanh chóng chui vào trong chăn, dùng cả tay chân ôm lấy Tuệ Tuệ, cảm xúc bóng lóng của đồ ngủ bằng tơ tằm trên người cô khiến cho anh tâm thần nhộn nhạo, hận không thể xé nát vứt bỏ chúng!
“Trứng thúi! Con trai vẫn còn ở bên cạnh!” Thiên Ca Tuệ dùng sức đẩy người đàn ông trên người cô, tiếc rằng hơi sức giữa nam và nữ cách xa quá lớn, thật sự khó có thể rung chuyển anh được chút nào.
“Bọn chúng ngủ say rồi, không tỉnh.” Cái gọi là mặt dày mày dạn, chính là nói anh!
“Này! Anh làm gì thế! Không cho phép sờ loạn!” Thiên Ca Tuệ khó khăn lắm mới túm được tay này của anh, kết quả tay còn lại bắt đầu làm chuyện xấu, đốt lửa khắp nơi.
“Trên dưới toàn thân em anh nhắm mắt lại cũng biết là đâu.” Giọng nói xấu xa lại quyến rũ, ở nơi này trong đêm khuya lại càng tăng thêm sắc thái mê người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.