Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 225: Thiên Ca Tuệ cắn răng nghiến lợi hỏi: Buông hay không buông tay! (3)
Nam Quan Yêu Yêu
02/12/2017
“Chú Trâu, thật ra chú muốn nói mẹ cũng rất đáng yêu đúng không?” Học Học cười hì hì nói.
“Mẹ cháu rất đáng yêu.” Trâu Thịnh cảm giác hai đứa này như có thù địch với mình, kể từ khi anh vào nhà vẫn luôn một tấc không rời đi theo bên cạnh Tuệ Tuệ, giống như chỉ sợ anh đoạt Tuệ Tuệ đi. Anh thật sự không đoán sai! Lần đầu tiên Học Học và Tập Tập nhìn thấy chú này, đã cảm thấy ánh mắt chú ấy nhìn mẹ rất đáng ghét! Chỉ có cha mới có thể nhìn mẹ như vậy, cho nên khi cha không có ở bên cạnh mẹ, hai đứa phải thay cha bảo vệ mẹ.
“Chú Trâu, ý của đáng yêu chính là đáng thương không có người yêu, chú đang nói mẹ, anh trai và cháu đáng thương không có người yêu sao?” Tập Tập cắn đôi môi nhỏ xinh, tội nghiệp nói.
—00—│││
Trâu Thịnh thật sự không biết mình rốt cuộc đã đắc tội gì với cặp sinh đôi này, sao lại không muốn gặp mình như vậy?
“Tập Tập, không thể không lễ phép với chú Trâu.” Thiên Ca Tuệ nhìn con trai chằm chằm, hai đứa bé này, sao hôm nay là lạ, bình thường đều không như vậy.
“Mẹ, người ta chỉ nói sự thật chứ sao!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tập Tập vểnh lên thật cao, ý vị chui vào trong ngực mẹ cọ cọ.
“Tuệ Tuệ, không có chuyện gì, bọn chúng đều là đứa trẻ.” Trong lòng Trâu Thịnh vẫn hy vọng con trai của Tuệ Tuệ có thể thích mình.
Ai ngờ, câu đứa bé này lại chọc cho Học Học và Tập Tập bất mãn thật to, hai đứa vẫn ghét bị nói là đứa bé, hai đứa phải lớn lên nhanh một chút!
“Mẹ, con rất đói.” Học Học đưa tay nhỏ bé sờ bụng.
“Chú mang các cháu ra ngoài ăn cơm được không?” Trâu Thịnh bắt đầu lấy lòng hai đứa.
“Không muốn ra ngoài ăn cơm, mẹ, con muốn ăn cơm mẹ làm.” Học Học nghĩ tới tâm tư nhỏ của mình, lời mẹ ở nhà nấu cơm sẽ khiến chú đáng ghét này tự động rời đi.
O(╯□╰)o
Vẻ mặt của Thiên Ca Tuệ hơi 囧, kỹ thuật nấu cơm của cô thủy chung vẫn không luyện đến nơi đến chốn, a Thịnh vất vả trở về một chuyến đương nhiên phải ra ngoài ăn!
“Cục cưng ngoan, chúng ta ra ngoài ăn cơm được không? Mẹ làm cơm ăn không ngon.” Thiên Ca Tuệ sờ mặt con trai, thương lượng với thằng bé.
“Để anh làm.” Úy Nam Thừa đột nhiên đi vào, ánh mắt nhìn về phía Trâu Thịnh hơi lạnh lẽo.
“Cha.”
“Cha.”
Ở trước mặt người đàn ông khác, hai đứa nhỏ này cực kỳ bao che, một lòng hướng về cha ruột của hai đứa!
Mỗi tay Úy Nam Thừa ôm một, phát hiện gần đây hai đứa giống như cao hơn cũng mập hơn, hơi nặng.
Thiên Ca Tuệ vừa nhìn thấy anh, sắc mặt liền tối xuống, giọng điệu không vui nói: “A Thịnh, hai chúng ta ra ngoài ăn, để cho anh ta ở nhà nấu cơm cho hai đứa bé ăn.”
Lời này vừa nói ra, ba cha con đều biến sắc, trăm miệng một lời nói, “Không được!”
“Không được cũng phải được!” Thiên Ca Tuệ hung dữ trừng lại.
“Hu hu... Mẹ thật hung dữ!” Học Học bắt đầu giả khóc, thu được đồng tình.
Thiên Ca Tuệ đã vô cảm với việc Học Học quen dùng kỹ xảo, không để ý tới, kéo Trâu Thịnh chuẩn bị ra cửa, nhưng Học Học và Tập Tập mỗi đứa ôm lấy một cái chân của cô, chính là không để cho cô đi.
“Hu hu... Mẹ đừng đi.” Học Học “Oa oa” giả khóc.
“Mẹ, mẹ không thể bỏ lại chúng con.” Tập Tập há mồm cắn bắp đùi mẹ.
Thiên Ca Tuệ bị phản ứng của hai đứa con trai làm cho dở khóc dở cười, cô nói muốn bỏ lại hai đứa khi nào, chỉ muốn ra ngoài ăn bữa cơm với a Thịnh mà thôi.
Trâu Thịnh thấy tình cảnh này, chỉ đành phải đi trước, xem ra sau này phải chung đụng nhiều hơn với Học Học và Tập Tập mới được, ý thù địch cũng quá sâu.
Úy Nam Thừa một mực ở bên cạnh nhìn, cực kỳ hài lòng với phản ứng của hai con trai, không hổ là con của anh, thông minh kỳ quái.
Trong phòng chỉ còn lại một nhà bốn người rồi, Học Học và Tập Tập la hét muốn cùng nấu cơm với cha mẹ, đồng thời sờ lên bụng tròn vo nhỏ của mình, “Rất đói!”
“Được, cha theo mọi người làm.” Úy Nam Thừa len lén liếc nhìn Tuệ Tuệ, phát hiện thấy cô ngồi trên ghế sa lon bĩu môi giống như giận dỗi, môi đỏ mọng trơn bóng này khiến cho anh rất muốn âu yếm, trời mới biết đã bao lâu rồi anh chưa hôn cô.
Kể từ khi Phương Ngọc Dao xuất hiện cho tới bây giờ cũng sắp một tháng, cho tới bây giờ Tuệ Tuệ cũng không cho anh sắc mặt tốt.
Bởi vì Học Học và Tập Tập một mực kêu đói, Thiên Ca Tuệ mới vạn bất đắc dĩ vào phòng bếp giúp một tay, lấy cà chua ra rửa sạch sẽ, đang chuẩn bị cắt, đột nhiên bị người ôm lấy từ sau lưng.
Không cần nhìn cũng biết là tên khốn kiếp nào!
“Buông tay!” Giọng điệu ác liệt.
“Tuệ Tuệ...” Giọng nhỏ nhẹ mềm nhũn.
“Buông hay không buông?” Thiên Ca Tuệ cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Không buông.” Úy Nam Thừa hưởng thụ mùi thơm thoang thoảng trên người bà xã.
Thiên Ca Tuệ nắm cổ tay anh, cúi đầu hung hăng cắn, giống như trút xuống hơi sức toàn thân, cho đến khi trong miệng có mùi máu tươi cô mới buông ra.
Úy Nam Thừa không nói lời nào, cũng không kêu đau, mặc cho cô cắn, nếu như cô cắn rồi trong lòng thoải mái một chút, mỗi ngày anh đều cho cô cắn cũng được, chỉ sợ cô không để ý đến mình.
Trong khoảng thời gian này đúng là cho hai người một trải nghiệm gian khổ, ở giữa nhảy ra một Phương Ngọc Dao không giải thích được, thật sự khiến người ta căm tức!
“Tuệ Tuệ, không bao lâu nữa chân tướng sẽ rõ ràng, em nhất định phải tin tưởng anh, Phương Ngọc Dao cố ý hãm hại anh, cô ta và khoa học kỹ thuật “Vũ Huy” liên hợp lại bày ra âm mưu này.” Úy Nam Thừa nhỏ giọng nói ra.
Thiên Ca Tuệ cúi đầu không nói lời nào, trong miệng còn mùi máu tanh, rất khó chịu.
Trong khoảng thời gian này các báo chí lớn liên tiếp đưa tin tức bất lợi cho Úy Nam Thừa, cô dù sao cũng nghe thấy, nhưng chuyện của Phương Ngọc Dao còn chưa giải quyết, trong lòng cô vẫn có vướng mắc.
Suy nghĩ thật lâu, dứt khoát quyết định ra nước ngoài học, chọn trường học cũng là một vấn đề, cuối cùng giáo sư Tôn đề nghị cô đi đại học Pennsylvania, nói khoa hộ lý ở đó rất tốt. Hơn nữa Cầu Cầu cũng học ở đó, nên trình đơn xin đi du học.
Nhưng con trai là một vấn đề, lấy cá tính của hai đứa không thể rời khỏi mình, mà mình cũng không thể rời bỏ hai đứa lâu như vậy, thật rối rắm.
Đơn xin đi du học của cô đang trong quá trình chờ trả lời, phải đợi sau khi chuẩn bị xong toàn bộ mới có thể rời đi, cho nên cô không có ý định nói trước cho Úy Nam Thừa, tránh cho anh làm vướng chân mình.
Lúc ăn cơm, khóe mắt Tập Tập phát hiện trên cổ tay cha bị cắn một hàng dấu răng, không khỏi cười ha ha nói: “Cha, cha nhất định muốn làm chuyện xấu, cho nên mẹ mới có thể cắn thành dấu răng trên tay cha.”
Thằng bé lanh lợi này, anh nào có làm chuyện gì xấu, chỉ muốn ôm Tuệ Tuệ mà thôi.
“Ăn cơm không được nói nhiều.” Thiên Ca Tuệ gắp một miếng sườn chua ngọt mà con trai Học Học thích ăn nhất nhét vào trong miệng thằng bé.
“A...” Học Học phồng má mơ hồ không rõ gật gật đầu.
Bữa cơm này, không khí coi như hòa hợp, Thiên Ca Tuệ rửa chén xong ra ngoài phát hiện Úy Nam Thừa vẫn ngồi trên ghế sa lon không đi, đang chơi game với con trai đấy.
“Khụ... Học Học, Tập Tập, nên tắm rồi.”
Rất rõ ràng hạ lệnh đuổi khách: Anh cũng có thể đi rồi.
Úy Nam Thừa giả bộ như không nghe thấy ngồi xem ti vi, tối nay vợ chồng Thiên Tùng Dịch vừa đúng trở lại muộn, thấy con rể ngồi trên ghế sa lon, liền lưu thằng bé ở lại một đêm.
Chính là đang chờ câu này! Anh vội vã đồng ý, nhưng Thiên Ca Tuệ không vui, “Mẹ, trong nhà không có dư phòng.”
“Không có việc gì, anh chen chúc với em cũng được.” Úy Nam Thừa vội vàng nói xen vào.
“Đúng vậy, giường của con cũng khá lớn, trước kia không phải chưa từng ngủ.”
Sau khi ông cụ qua đời, Đinh Như và con rể tiến hành nói chuyện kéo dài một lần, hiểu rõ thằng bé mới là người bị tổn thương sâu nhất, thái độ cũng có thay đổi 180 độ với con rể.
Chỉ cần con rể toàn tâm toàn ý tốt với con gái, chuyện gì cũng dễ nói.
“Mẹ!” Thiên Ca Tuệ cảm thấy mẹ luôn đưa khuỷu tay ra ngoài, thật sự tức chết người mà.
Đêm đó, Úy Nam Thừa ngược lại được như ý nguyện vào phòng ngủ của bà xã, chẳng qua một người ngả ra đất nghỉ ngủ trên đất, vô cùng ai oán!
Ngày Lam Tạp trở về, Thiên Ca Tuệ và Già Đại cùng đi đến ga tàu đón cậu ấy, ba nữ sinh nhiệt tình ôm nhau, trò chuyện một số chuyện trong thời gian nửa năm chia ra này.
“Cậu nói cái gì? Đêm ba mươi Khúc Lại đi tìm cậu sao? Trời ạ! Anh ấy trở nên lãng mạn như vậy từ khi nào? Có phải cảm động đến lấy thân báo đáp không?’ Già Đại còn chưa nghe nội dung phía dưới đã gào to lên.
Thiên Ca Tuệ cũng cảm thấy rất hứng thú nâng quai hàm cười híp mắt nhìn Lam Tạp.
“Anh ấy không phải đi thăm tớ đâu, anh ấy...” Một câu của Lam Tạp còn chưa nói xong, lại bị Già Đại cướp lời rồi.
“Ôi! Anh ấy nhất định phải tìm một cái cớ, người ăn ở hai lòng giống như anh ấy, rõ ràng thích lại có chết cũng không chịu thừa nhận!”
“Bà chị, cậu có thể nghe tớ nói hết lời không! Tớ thấy có phải gần đây cậu ngọt ngào hơi quá, sao không bình thường giống như trước kia?” Lam Tạp tức giận trợn mắt nhìn Già Đại.
“Bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện của tớ, tiếp tục Khúc Lại của cậu.” Già Đại cười hì hì nói sang chuyện khác.
Lần này Lam Tạp nói đầu đuôi câu chuyện một lần, nghe được mà Già Đại và Thiên Ca Tuệ trợn mắt há hốc mồm, thật sự không nghĩ đến kết cục này.
“Xem ra thầy Khúc cũng là người có trách nhiệm.” Thiên Ca Tuệ cảm thấy cô đột nhiên không ghét Khúc Lại rồi.
“Tạp Tạp, cậu thật sự để xuống hả?”
“Ừ, buông xuống, cũng đã suy nghĩ thông suốt. Đã từng đọc một câu nói: Thích hay không thích, không có hay là không nên có, chỉ trách bạn may mắn hoặc không có vận may, gặp người tốt hay là người xấu. Tớ nghĩ bản thân tình yêu chính là như vậy, không nhất định tớ thích anh ấy thì anh ấy phải thích tớ, tương tư đơn phương hay yêu say đắm lẫn nhau vẫn phải xem vận khí của bạn, suy cho cùng tớ không có vận tốt như vậy.” Lam Tạp cười đến rất sảng khoái, trong lòng cô chân chính bình thường trở lại.
“Sẽ không đâu! Qua vận rủi này rồi từ nay về sau cậu chắc chắn may mắn liên tiếp rồi.” Thiên Ca Tuệ cười nói.
“Hì hì, tớ cũng hy vọng là như vậy.”
“Vậy sau khi tốt nghiệp cậu có tính toán gì?”
“Tớ chuẩn bị trở về Sơn Đông, các cậu thì sao, tiếp tục lưu lại bệnh viện đã thực tập lúc trước sao?”
Già Đại liếc mắt nhìn Tuệ Tuệ, “Tớ lưu lại đây, Tuệ Tuệ cậu ấy... Muốn đi đại học Pennsylvania tiếp tục học chuyên ngành hộ lý.”
“Tuệ Tuệ, cậu không phải chứ! Chạy đi học xa như vậy, còn ông xã và đứa bé của cậu thì như thế nào?” Lam Tạp hiển nhiên không biết chuyện huyên náo gần đây người người đều biết ở thành phố W.
“Tạp Tạp à, trong khoảng thời gian cậu không ở đây xảy ra một chuyện, chờ tớ từ từ nói cho cậu...” Già Đại biết Tuệ Tuệ không muốn nói, rất săn sóc nói ngắn gọn giúp cô ấy.
“Mẹ cháu rất đáng yêu.” Trâu Thịnh cảm giác hai đứa này như có thù địch với mình, kể từ khi anh vào nhà vẫn luôn một tấc không rời đi theo bên cạnh Tuệ Tuệ, giống như chỉ sợ anh đoạt Tuệ Tuệ đi. Anh thật sự không đoán sai! Lần đầu tiên Học Học và Tập Tập nhìn thấy chú này, đã cảm thấy ánh mắt chú ấy nhìn mẹ rất đáng ghét! Chỉ có cha mới có thể nhìn mẹ như vậy, cho nên khi cha không có ở bên cạnh mẹ, hai đứa phải thay cha bảo vệ mẹ.
“Chú Trâu, ý của đáng yêu chính là đáng thương không có người yêu, chú đang nói mẹ, anh trai và cháu đáng thương không có người yêu sao?” Tập Tập cắn đôi môi nhỏ xinh, tội nghiệp nói.
—00—│││
Trâu Thịnh thật sự không biết mình rốt cuộc đã đắc tội gì với cặp sinh đôi này, sao lại không muốn gặp mình như vậy?
“Tập Tập, không thể không lễ phép với chú Trâu.” Thiên Ca Tuệ nhìn con trai chằm chằm, hai đứa bé này, sao hôm nay là lạ, bình thường đều không như vậy.
“Mẹ, người ta chỉ nói sự thật chứ sao!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tập Tập vểnh lên thật cao, ý vị chui vào trong ngực mẹ cọ cọ.
“Tuệ Tuệ, không có chuyện gì, bọn chúng đều là đứa trẻ.” Trong lòng Trâu Thịnh vẫn hy vọng con trai của Tuệ Tuệ có thể thích mình.
Ai ngờ, câu đứa bé này lại chọc cho Học Học và Tập Tập bất mãn thật to, hai đứa vẫn ghét bị nói là đứa bé, hai đứa phải lớn lên nhanh một chút!
“Mẹ, con rất đói.” Học Học đưa tay nhỏ bé sờ bụng.
“Chú mang các cháu ra ngoài ăn cơm được không?” Trâu Thịnh bắt đầu lấy lòng hai đứa.
“Không muốn ra ngoài ăn cơm, mẹ, con muốn ăn cơm mẹ làm.” Học Học nghĩ tới tâm tư nhỏ của mình, lời mẹ ở nhà nấu cơm sẽ khiến chú đáng ghét này tự động rời đi.
O(╯□╰)o
Vẻ mặt của Thiên Ca Tuệ hơi 囧, kỹ thuật nấu cơm của cô thủy chung vẫn không luyện đến nơi đến chốn, a Thịnh vất vả trở về một chuyến đương nhiên phải ra ngoài ăn!
“Cục cưng ngoan, chúng ta ra ngoài ăn cơm được không? Mẹ làm cơm ăn không ngon.” Thiên Ca Tuệ sờ mặt con trai, thương lượng với thằng bé.
“Để anh làm.” Úy Nam Thừa đột nhiên đi vào, ánh mắt nhìn về phía Trâu Thịnh hơi lạnh lẽo.
“Cha.”
“Cha.”
Ở trước mặt người đàn ông khác, hai đứa nhỏ này cực kỳ bao che, một lòng hướng về cha ruột của hai đứa!
Mỗi tay Úy Nam Thừa ôm một, phát hiện gần đây hai đứa giống như cao hơn cũng mập hơn, hơi nặng.
Thiên Ca Tuệ vừa nhìn thấy anh, sắc mặt liền tối xuống, giọng điệu không vui nói: “A Thịnh, hai chúng ta ra ngoài ăn, để cho anh ta ở nhà nấu cơm cho hai đứa bé ăn.”
Lời này vừa nói ra, ba cha con đều biến sắc, trăm miệng một lời nói, “Không được!”
“Không được cũng phải được!” Thiên Ca Tuệ hung dữ trừng lại.
“Hu hu... Mẹ thật hung dữ!” Học Học bắt đầu giả khóc, thu được đồng tình.
Thiên Ca Tuệ đã vô cảm với việc Học Học quen dùng kỹ xảo, không để ý tới, kéo Trâu Thịnh chuẩn bị ra cửa, nhưng Học Học và Tập Tập mỗi đứa ôm lấy một cái chân của cô, chính là không để cho cô đi.
“Hu hu... Mẹ đừng đi.” Học Học “Oa oa” giả khóc.
“Mẹ, mẹ không thể bỏ lại chúng con.” Tập Tập há mồm cắn bắp đùi mẹ.
Thiên Ca Tuệ bị phản ứng của hai đứa con trai làm cho dở khóc dở cười, cô nói muốn bỏ lại hai đứa khi nào, chỉ muốn ra ngoài ăn bữa cơm với a Thịnh mà thôi.
Trâu Thịnh thấy tình cảnh này, chỉ đành phải đi trước, xem ra sau này phải chung đụng nhiều hơn với Học Học và Tập Tập mới được, ý thù địch cũng quá sâu.
Úy Nam Thừa một mực ở bên cạnh nhìn, cực kỳ hài lòng với phản ứng của hai con trai, không hổ là con của anh, thông minh kỳ quái.
Trong phòng chỉ còn lại một nhà bốn người rồi, Học Học và Tập Tập la hét muốn cùng nấu cơm với cha mẹ, đồng thời sờ lên bụng tròn vo nhỏ của mình, “Rất đói!”
“Được, cha theo mọi người làm.” Úy Nam Thừa len lén liếc nhìn Tuệ Tuệ, phát hiện thấy cô ngồi trên ghế sa lon bĩu môi giống như giận dỗi, môi đỏ mọng trơn bóng này khiến cho anh rất muốn âu yếm, trời mới biết đã bao lâu rồi anh chưa hôn cô.
Kể từ khi Phương Ngọc Dao xuất hiện cho tới bây giờ cũng sắp một tháng, cho tới bây giờ Tuệ Tuệ cũng không cho anh sắc mặt tốt.
Bởi vì Học Học và Tập Tập một mực kêu đói, Thiên Ca Tuệ mới vạn bất đắc dĩ vào phòng bếp giúp một tay, lấy cà chua ra rửa sạch sẽ, đang chuẩn bị cắt, đột nhiên bị người ôm lấy từ sau lưng.
Không cần nhìn cũng biết là tên khốn kiếp nào!
“Buông tay!” Giọng điệu ác liệt.
“Tuệ Tuệ...” Giọng nhỏ nhẹ mềm nhũn.
“Buông hay không buông?” Thiên Ca Tuệ cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Không buông.” Úy Nam Thừa hưởng thụ mùi thơm thoang thoảng trên người bà xã.
Thiên Ca Tuệ nắm cổ tay anh, cúi đầu hung hăng cắn, giống như trút xuống hơi sức toàn thân, cho đến khi trong miệng có mùi máu tươi cô mới buông ra.
Úy Nam Thừa không nói lời nào, cũng không kêu đau, mặc cho cô cắn, nếu như cô cắn rồi trong lòng thoải mái một chút, mỗi ngày anh đều cho cô cắn cũng được, chỉ sợ cô không để ý đến mình.
Trong khoảng thời gian này đúng là cho hai người một trải nghiệm gian khổ, ở giữa nhảy ra một Phương Ngọc Dao không giải thích được, thật sự khiến người ta căm tức!
“Tuệ Tuệ, không bao lâu nữa chân tướng sẽ rõ ràng, em nhất định phải tin tưởng anh, Phương Ngọc Dao cố ý hãm hại anh, cô ta và khoa học kỹ thuật “Vũ Huy” liên hợp lại bày ra âm mưu này.” Úy Nam Thừa nhỏ giọng nói ra.
Thiên Ca Tuệ cúi đầu không nói lời nào, trong miệng còn mùi máu tanh, rất khó chịu.
Trong khoảng thời gian này các báo chí lớn liên tiếp đưa tin tức bất lợi cho Úy Nam Thừa, cô dù sao cũng nghe thấy, nhưng chuyện của Phương Ngọc Dao còn chưa giải quyết, trong lòng cô vẫn có vướng mắc.
Suy nghĩ thật lâu, dứt khoát quyết định ra nước ngoài học, chọn trường học cũng là một vấn đề, cuối cùng giáo sư Tôn đề nghị cô đi đại học Pennsylvania, nói khoa hộ lý ở đó rất tốt. Hơn nữa Cầu Cầu cũng học ở đó, nên trình đơn xin đi du học.
Nhưng con trai là một vấn đề, lấy cá tính của hai đứa không thể rời khỏi mình, mà mình cũng không thể rời bỏ hai đứa lâu như vậy, thật rối rắm.
Đơn xin đi du học của cô đang trong quá trình chờ trả lời, phải đợi sau khi chuẩn bị xong toàn bộ mới có thể rời đi, cho nên cô không có ý định nói trước cho Úy Nam Thừa, tránh cho anh làm vướng chân mình.
Lúc ăn cơm, khóe mắt Tập Tập phát hiện trên cổ tay cha bị cắn một hàng dấu răng, không khỏi cười ha ha nói: “Cha, cha nhất định muốn làm chuyện xấu, cho nên mẹ mới có thể cắn thành dấu răng trên tay cha.”
Thằng bé lanh lợi này, anh nào có làm chuyện gì xấu, chỉ muốn ôm Tuệ Tuệ mà thôi.
“Ăn cơm không được nói nhiều.” Thiên Ca Tuệ gắp một miếng sườn chua ngọt mà con trai Học Học thích ăn nhất nhét vào trong miệng thằng bé.
“A...” Học Học phồng má mơ hồ không rõ gật gật đầu.
Bữa cơm này, không khí coi như hòa hợp, Thiên Ca Tuệ rửa chén xong ra ngoài phát hiện Úy Nam Thừa vẫn ngồi trên ghế sa lon không đi, đang chơi game với con trai đấy.
“Khụ... Học Học, Tập Tập, nên tắm rồi.”
Rất rõ ràng hạ lệnh đuổi khách: Anh cũng có thể đi rồi.
Úy Nam Thừa giả bộ như không nghe thấy ngồi xem ti vi, tối nay vợ chồng Thiên Tùng Dịch vừa đúng trở lại muộn, thấy con rể ngồi trên ghế sa lon, liền lưu thằng bé ở lại một đêm.
Chính là đang chờ câu này! Anh vội vã đồng ý, nhưng Thiên Ca Tuệ không vui, “Mẹ, trong nhà không có dư phòng.”
“Không có việc gì, anh chen chúc với em cũng được.” Úy Nam Thừa vội vàng nói xen vào.
“Đúng vậy, giường của con cũng khá lớn, trước kia không phải chưa từng ngủ.”
Sau khi ông cụ qua đời, Đinh Như và con rể tiến hành nói chuyện kéo dài một lần, hiểu rõ thằng bé mới là người bị tổn thương sâu nhất, thái độ cũng có thay đổi 180 độ với con rể.
Chỉ cần con rể toàn tâm toàn ý tốt với con gái, chuyện gì cũng dễ nói.
“Mẹ!” Thiên Ca Tuệ cảm thấy mẹ luôn đưa khuỷu tay ra ngoài, thật sự tức chết người mà.
Đêm đó, Úy Nam Thừa ngược lại được như ý nguyện vào phòng ngủ của bà xã, chẳng qua một người ngả ra đất nghỉ ngủ trên đất, vô cùng ai oán!
Ngày Lam Tạp trở về, Thiên Ca Tuệ và Già Đại cùng đi đến ga tàu đón cậu ấy, ba nữ sinh nhiệt tình ôm nhau, trò chuyện một số chuyện trong thời gian nửa năm chia ra này.
“Cậu nói cái gì? Đêm ba mươi Khúc Lại đi tìm cậu sao? Trời ạ! Anh ấy trở nên lãng mạn như vậy từ khi nào? Có phải cảm động đến lấy thân báo đáp không?’ Già Đại còn chưa nghe nội dung phía dưới đã gào to lên.
Thiên Ca Tuệ cũng cảm thấy rất hứng thú nâng quai hàm cười híp mắt nhìn Lam Tạp.
“Anh ấy không phải đi thăm tớ đâu, anh ấy...” Một câu của Lam Tạp còn chưa nói xong, lại bị Già Đại cướp lời rồi.
“Ôi! Anh ấy nhất định phải tìm một cái cớ, người ăn ở hai lòng giống như anh ấy, rõ ràng thích lại có chết cũng không chịu thừa nhận!”
“Bà chị, cậu có thể nghe tớ nói hết lời không! Tớ thấy có phải gần đây cậu ngọt ngào hơi quá, sao không bình thường giống như trước kia?” Lam Tạp tức giận trợn mắt nhìn Già Đại.
“Bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện của tớ, tiếp tục Khúc Lại của cậu.” Già Đại cười hì hì nói sang chuyện khác.
Lần này Lam Tạp nói đầu đuôi câu chuyện một lần, nghe được mà Già Đại và Thiên Ca Tuệ trợn mắt há hốc mồm, thật sự không nghĩ đến kết cục này.
“Xem ra thầy Khúc cũng là người có trách nhiệm.” Thiên Ca Tuệ cảm thấy cô đột nhiên không ghét Khúc Lại rồi.
“Tạp Tạp, cậu thật sự để xuống hả?”
“Ừ, buông xuống, cũng đã suy nghĩ thông suốt. Đã từng đọc một câu nói: Thích hay không thích, không có hay là không nên có, chỉ trách bạn may mắn hoặc không có vận may, gặp người tốt hay là người xấu. Tớ nghĩ bản thân tình yêu chính là như vậy, không nhất định tớ thích anh ấy thì anh ấy phải thích tớ, tương tư đơn phương hay yêu say đắm lẫn nhau vẫn phải xem vận khí của bạn, suy cho cùng tớ không có vận tốt như vậy.” Lam Tạp cười đến rất sảng khoái, trong lòng cô chân chính bình thường trở lại.
“Sẽ không đâu! Qua vận rủi này rồi từ nay về sau cậu chắc chắn may mắn liên tiếp rồi.” Thiên Ca Tuệ cười nói.
“Hì hì, tớ cũng hy vọng là như vậy.”
“Vậy sau khi tốt nghiệp cậu có tính toán gì?”
“Tớ chuẩn bị trở về Sơn Đông, các cậu thì sao, tiếp tục lưu lại bệnh viện đã thực tập lúc trước sao?”
Già Đại liếc mắt nhìn Tuệ Tuệ, “Tớ lưu lại đây, Tuệ Tuệ cậu ấy... Muốn đi đại học Pennsylvania tiếp tục học chuyên ngành hộ lý.”
“Tuệ Tuệ, cậu không phải chứ! Chạy đi học xa như vậy, còn ông xã và đứa bé của cậu thì như thế nào?” Lam Tạp hiển nhiên không biết chuyện huyên náo gần đây người người đều biết ở thành phố W.
“Tạp Tạp à, trong khoảng thời gian cậu không ở đây xảy ra một chuyện, chờ tớ từ từ nói cho cậu...” Già Đại biết Tuệ Tuệ không muốn nói, rất săn sóc nói ngắn gọn giúp cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.