Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 133: Trứng thúi không chịu trách nhiệm! (4/4)
Nam Quan Yêu Yêu
01/06/2017
“Trời ạ! Nữ sinh tên Tuệ Tuệ này rốt cuộc là ai? Hạnh phúc chết rồi.” Nữ sinh Giáp ở phòng ký túc xá sát vách thét to.
“Không phải lớp chúng ta có một người tên Thiên Ca Tuệ sao? Không phải cậu ấy chứ?” Nữ sinh Ất kinh ngạc kêu lên.
“Không nghe nói cậu ấy có bạn trai, cậu ấy mỗi ngày đều cùng Tang Mộc Già Đại, Lam Tạp cùng ra cùng vào, nào giống như người có bạn trai? Lại nói trên kia viết bà xã, nói rõ quan hệ đã rất không bình thường rồi!” Nữ sinh Bính phân tích.
Trong đầu Thiên Ca Tuệ hơi bừa bộn, vừa rồi còn xác định 100% nhất định mình không phải là nữ chính, nhưng bây giờ ngược lại không chắc chắn lắm, lấy điện thoại di động ra đang chuẩn bị gọi điện thoại cho người khác chứng thực, nhưng lại sợ không phải là anh, ngược lại bị anh cười nhạo một trận, rất mất thể diện!
“Tuệ Tuệ, cậu nhìn kia, lầu chót đối diện có phải có bóng người không?” Già Đại mắt tinh phát hiện trên nóc lầu đối diện giống như có một điểm ánh sáng đang lay động, xem ra phải có người ở đó.
Mặc dù cự ly cách xa như vậy, bón dáng người nọ thoạt nhìn giống như ánh sáng hơi yếu, trái tim Thiên Ca Tuệ vẫn không ngăn được mà nhảy lên, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng mơ hồ trên nóc lầu đối diện, đột nhiên không nói một lời xoay người đi về phía cửa.
“Tuệ Tuệ, cậu đi đâu vậy?” Lam Tạp cảm thấy hơi kỳ quái, sao cậu ấy lại đột nhiên chạy ra ngoài.
“Có thể cậu ấy chính là Tuệ Tuệ kia không?” Già Đại chỉ lên tòa nhà khoa học kỹ thuật đối diện, mặc dù rất kinh ngạc, nhưng liên tưởng đến gia thế của Tuệ Tuệ còn có cậu ấy từ chối lời thổ lộ của anh Tại Hi, đã cảm thấy tất cả đều có khả năng.
Miệng Lam Tạp hoàn toàn có thể nhét được trái trứng gà, “Không phải chứ? Vừa rồi cậu ấy còn bình tĩnh như vậy?”
“Bởi vì, chính cậu ấy cũng không nghĩ đến nhân vật nữ chính kia sẽ là cậu ấy.” Già Đại nói từng câu từng chữ, chung đụng với Tuệ Tuệ gần một năm, tính tình cậu ấy tùy tiện, hoạt bát đơn thuần, làm người cũng rất rộng rãi, hơn nữa mỗi tuần cậu ấy trở về trường học đều mang rất nhiều đồ ăn ngon cho các cô, không có vẻ sắc sảo.
Đây cũng là nguyên nhân khiến ba người bọn họ có thể chơi được tốt như vậy, đều không phải là cô gái có tính toán, đều rất đơn thuần lương thiện, cho nên nét mặt vừa rồi của Tuệ Tuệ nhất định không phải gạt người, đó chỉ có thể nói gần đây có người theo đuổi cậu ấy, hơn nữa rất mãnh liệt, không trách được anh Tại Hi thất bại, haizzz...
Mỗi một cô gái đều sẽ bị hành động lãng mạn như vậy làm cảm động.
Nhưng cố tình Thiên Ca Tuệ chính là một quái thai, cô một đường chạy như bay đến tòa nhà kỹ thuật công nghệ, bò đến lầu cuối thì đã thở lên chứ không thở xuống được, khom người thở hổn hển.
Nhìn người nào đó từng bước từng bước tới gần mình, quả thật tức giận dễ sợ, chống nạnh mắng: “Anh ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm hay đầu chập mạch rồi! Nửa đêm chạy đến lầu cuối làm chi? Khắp nơi đen như mực, anh có biết nguy hiểm cỡ nào không!”
Úy Nam Thừa vốn tưởng rằng Tuệ Tuệ sẽ nhiệt tình nhào tới cho anh một cái ôm, sau đó dịu dàng như nước rúc vào trong ngực anh, “Ông xã, người ta rất cảm động đó ~~”
Sau đó, anh sẽ cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ngày nhớ đêm mong...
Kết quả, giấc mộng bị thực tế đánh nát, anh chẳng những không được khích lệ, ngược lại bị chửi mắng một trận, mặt lập tức tối thui một nửa, đều do a Dần đưa ra chủ ý cùi bắp, để cho anh hơn nửa đêm chạy tới nơi này làm trò lãng mạn!
Chỉ có điều trong lời Tuệ Tuệ nói là lo lắng cho anh sao? Khó chịu vừa rồi nhanh chóng lướt qua.
“Bà xã, em hãy nghe anh nói trước...”
“Không nghe! Tôi không nghe! Khốn kiếp! Ai cần anh chạy đến trường học chơi trò lãng mạn! Còn viết tên tuổi em ra, mất mặt chết! Em chán ghét anh! Chán ghét anh!” Thiên Ca Tuệ bịt lỗ tai kêu lên, trứng thúi, anh có biết mình lo lắng bao nhiêu không? Hơn nửa đêm chạy đến lầu cuối, không có một chút ánh đèn nào, lỡ như té gãy chân thì làm sao?
Hu hu... Trứng thúi không chịu trách nhiệm!
Úy Nam Thừa đi tới mấy bước ôm lấy Tuệ Tuệ, mặc cho cô giãy giụa như thế nào cũng không buông ra, vòng thật chặt, nói nhỏ bên tai cô, “Anh cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với hành động của mình, mặc dù lầu cuối không có ánh đèn, nhưng anh mang theo đèn pin cầm tay, sẽ không có nguy hiểm.”
Thiên Ca Tuệ hít mũi một cái, “Có quỷ mới lo lắng cho anh, anh hại em mất mặt, em chán ghét anh, ghê tởm anh...”
“Ưmh...” Miệng đột nhiên bị chặn lại, dùng cả tay chân đẩy người nào đó, nhưng anh không hề nhúc nhích, ôm chặt lấy cô.
Nụ hôn này nóng rực mà kéo dài, bá đạo mà dịu dàng, vội vàng mà tỉ mỉ, mỗi một chỗ trong miệng cô đều ngọt ngào, đầu lưỡi dây dưa lẫn nhau, chơi đùa cùng múa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, hai người đều rùng mình, lạnh nóng luân phiên, Thiên Ca Tuệ kêu rên hai tiếng, mới vừa rồi bởi vì quá tức giận nên Thiên Ca Tuệ chỉ mặc đồ ngủ rồi chạy luôn ra ngoài, lúc này gió lạnh thổi tới, quả thật hơi lạnh.
Trên người Úy Nam Thừa chỉ mặc mỗi áo sơ mi, vội vàng ôm chặt cô, cái trán chống lên trán cô, “Lạnh không? Chúng ta đi xuống đi.”
Quả thật hơi lạn, Thiên Ca Tuệ gật đầu một cái, được anh ôm xuống cầu thang, lửa giận đáy lòng đã bị nụ hôn sâu triền miên đó dập tắt, đáy lòng chỉ còn lại ngọt ngào.
Lúc này, Úy Nam Thừa nhất định sẽ không tha cho cô trở về ký túc xá, còn phải thừa thắng xông lên mới được, tối nay dĩ nhiên là lúc tốt nhất.
Giờ phút này trong đầu Thiên Ca Tuệ còn hoàn toàn mơ hồ, lúc thì ngọt ngào và hạnh phúc, lúc lại lo lắng, cô cứ thế chạy đi, mấy người Già Đại nhất định đoán được, phải giải thích với các cậu ấy như thế nào?
Nói không chừng ngày mai toàn trường đều biết cô chính là Tuệ Tuệ đó? Thật rối rắm!
“Thật ra thì, sinh viên đại học có thể kết hôn, trường hợp như vậy không phải không có.” Úy Nam Thừa cảm thấy thay vì như vậy còn không bằng công khai tin tức anh và Tuệ Tuệ đã kết hôn, cũng tránh khỏi sau này truyền thông mượn đề tài để nói chuyện của mình.
“Không được, sẽ rất kỳ quái! Em không thích bi người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.” Thiên Ca Tuệ dẩu môi.
“Vậy em có thể nói anh là... Bạn trai của em.” Hai chữ bạn trai này nói ra đúng là không phải khó chịu bình thường.
“Bạn trai?” Thiên Ca Tuệ ý vị sâu xa liếc nhìn anh, hình như muốn nói: Nhìn có vẻ không giống, anh tương đối giống quái thục thử *.
(*) Quái thục thử: Chỉ người đàn ông trung niên yêu thích Lolita.
Úy Nam Thừa rất thất bại nâng trán, anh trông có vẻ già như vậy sao? Hơi giận dỗi nói: “Anh không cảm thấy anh có gì không thể gặp người.”
“Anh chính là không thể gặp người, những cô gái mê trai kia vừa nhìn thấy anh nhất định ước gì đụng ngã anh, hơn nữa anh xem anh nhìn có vẻ là người giàu có, em nhìn giống như người bám vào người giàu có.” Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ nghiêm túc.
“Lộn xộn cái gì, trong đầu nhỏ của em cả ngày nghĩ cái gì?” Úy Nam Thừa hơi buồn cười sờ đầu Tuệ Tuệ, thì ra cô nhóc ngốc này đang ghen?
“Không phải lớp chúng ta có một người tên Thiên Ca Tuệ sao? Không phải cậu ấy chứ?” Nữ sinh Ất kinh ngạc kêu lên.
“Không nghe nói cậu ấy có bạn trai, cậu ấy mỗi ngày đều cùng Tang Mộc Già Đại, Lam Tạp cùng ra cùng vào, nào giống như người có bạn trai? Lại nói trên kia viết bà xã, nói rõ quan hệ đã rất không bình thường rồi!” Nữ sinh Bính phân tích.
Trong đầu Thiên Ca Tuệ hơi bừa bộn, vừa rồi còn xác định 100% nhất định mình không phải là nữ chính, nhưng bây giờ ngược lại không chắc chắn lắm, lấy điện thoại di động ra đang chuẩn bị gọi điện thoại cho người khác chứng thực, nhưng lại sợ không phải là anh, ngược lại bị anh cười nhạo một trận, rất mất thể diện!
“Tuệ Tuệ, cậu nhìn kia, lầu chót đối diện có phải có bóng người không?” Già Đại mắt tinh phát hiện trên nóc lầu đối diện giống như có một điểm ánh sáng đang lay động, xem ra phải có người ở đó.
Mặc dù cự ly cách xa như vậy, bón dáng người nọ thoạt nhìn giống như ánh sáng hơi yếu, trái tim Thiên Ca Tuệ vẫn không ngăn được mà nhảy lên, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng mơ hồ trên nóc lầu đối diện, đột nhiên không nói một lời xoay người đi về phía cửa.
“Tuệ Tuệ, cậu đi đâu vậy?” Lam Tạp cảm thấy hơi kỳ quái, sao cậu ấy lại đột nhiên chạy ra ngoài.
“Có thể cậu ấy chính là Tuệ Tuệ kia không?” Già Đại chỉ lên tòa nhà khoa học kỹ thuật đối diện, mặc dù rất kinh ngạc, nhưng liên tưởng đến gia thế của Tuệ Tuệ còn có cậu ấy từ chối lời thổ lộ của anh Tại Hi, đã cảm thấy tất cả đều có khả năng.
Miệng Lam Tạp hoàn toàn có thể nhét được trái trứng gà, “Không phải chứ? Vừa rồi cậu ấy còn bình tĩnh như vậy?”
“Bởi vì, chính cậu ấy cũng không nghĩ đến nhân vật nữ chính kia sẽ là cậu ấy.” Già Đại nói từng câu từng chữ, chung đụng với Tuệ Tuệ gần một năm, tính tình cậu ấy tùy tiện, hoạt bát đơn thuần, làm người cũng rất rộng rãi, hơn nữa mỗi tuần cậu ấy trở về trường học đều mang rất nhiều đồ ăn ngon cho các cô, không có vẻ sắc sảo.
Đây cũng là nguyên nhân khiến ba người bọn họ có thể chơi được tốt như vậy, đều không phải là cô gái có tính toán, đều rất đơn thuần lương thiện, cho nên nét mặt vừa rồi của Tuệ Tuệ nhất định không phải gạt người, đó chỉ có thể nói gần đây có người theo đuổi cậu ấy, hơn nữa rất mãnh liệt, không trách được anh Tại Hi thất bại, haizzz...
Mỗi một cô gái đều sẽ bị hành động lãng mạn như vậy làm cảm động.
Nhưng cố tình Thiên Ca Tuệ chính là một quái thai, cô một đường chạy như bay đến tòa nhà kỹ thuật công nghệ, bò đến lầu cuối thì đã thở lên chứ không thở xuống được, khom người thở hổn hển.
Nhìn người nào đó từng bước từng bước tới gần mình, quả thật tức giận dễ sợ, chống nạnh mắng: “Anh ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm hay đầu chập mạch rồi! Nửa đêm chạy đến lầu cuối làm chi? Khắp nơi đen như mực, anh có biết nguy hiểm cỡ nào không!”
Úy Nam Thừa vốn tưởng rằng Tuệ Tuệ sẽ nhiệt tình nhào tới cho anh một cái ôm, sau đó dịu dàng như nước rúc vào trong ngực anh, “Ông xã, người ta rất cảm động đó ~~”
Sau đó, anh sẽ cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ngày nhớ đêm mong...
Kết quả, giấc mộng bị thực tế đánh nát, anh chẳng những không được khích lệ, ngược lại bị chửi mắng một trận, mặt lập tức tối thui một nửa, đều do a Dần đưa ra chủ ý cùi bắp, để cho anh hơn nửa đêm chạy tới nơi này làm trò lãng mạn!
Chỉ có điều trong lời Tuệ Tuệ nói là lo lắng cho anh sao? Khó chịu vừa rồi nhanh chóng lướt qua.
“Bà xã, em hãy nghe anh nói trước...”
“Không nghe! Tôi không nghe! Khốn kiếp! Ai cần anh chạy đến trường học chơi trò lãng mạn! Còn viết tên tuổi em ra, mất mặt chết! Em chán ghét anh! Chán ghét anh!” Thiên Ca Tuệ bịt lỗ tai kêu lên, trứng thúi, anh có biết mình lo lắng bao nhiêu không? Hơn nửa đêm chạy đến lầu cuối, không có một chút ánh đèn nào, lỡ như té gãy chân thì làm sao?
Hu hu... Trứng thúi không chịu trách nhiệm!
Úy Nam Thừa đi tới mấy bước ôm lấy Tuệ Tuệ, mặc cho cô giãy giụa như thế nào cũng không buông ra, vòng thật chặt, nói nhỏ bên tai cô, “Anh cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với hành động của mình, mặc dù lầu cuối không có ánh đèn, nhưng anh mang theo đèn pin cầm tay, sẽ không có nguy hiểm.”
Thiên Ca Tuệ hít mũi một cái, “Có quỷ mới lo lắng cho anh, anh hại em mất mặt, em chán ghét anh, ghê tởm anh...”
“Ưmh...” Miệng đột nhiên bị chặn lại, dùng cả tay chân đẩy người nào đó, nhưng anh không hề nhúc nhích, ôm chặt lấy cô.
Nụ hôn này nóng rực mà kéo dài, bá đạo mà dịu dàng, vội vàng mà tỉ mỉ, mỗi một chỗ trong miệng cô đều ngọt ngào, đầu lưỡi dây dưa lẫn nhau, chơi đùa cùng múa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, hai người đều rùng mình, lạnh nóng luân phiên, Thiên Ca Tuệ kêu rên hai tiếng, mới vừa rồi bởi vì quá tức giận nên Thiên Ca Tuệ chỉ mặc đồ ngủ rồi chạy luôn ra ngoài, lúc này gió lạnh thổi tới, quả thật hơi lạnh.
Trên người Úy Nam Thừa chỉ mặc mỗi áo sơ mi, vội vàng ôm chặt cô, cái trán chống lên trán cô, “Lạnh không? Chúng ta đi xuống đi.”
Quả thật hơi lạn, Thiên Ca Tuệ gật đầu một cái, được anh ôm xuống cầu thang, lửa giận đáy lòng đã bị nụ hôn sâu triền miên đó dập tắt, đáy lòng chỉ còn lại ngọt ngào.
Lúc này, Úy Nam Thừa nhất định sẽ không tha cho cô trở về ký túc xá, còn phải thừa thắng xông lên mới được, tối nay dĩ nhiên là lúc tốt nhất.
Giờ phút này trong đầu Thiên Ca Tuệ còn hoàn toàn mơ hồ, lúc thì ngọt ngào và hạnh phúc, lúc lại lo lắng, cô cứ thế chạy đi, mấy người Già Đại nhất định đoán được, phải giải thích với các cậu ấy như thế nào?
Nói không chừng ngày mai toàn trường đều biết cô chính là Tuệ Tuệ đó? Thật rối rắm!
“Thật ra thì, sinh viên đại học có thể kết hôn, trường hợp như vậy không phải không có.” Úy Nam Thừa cảm thấy thay vì như vậy còn không bằng công khai tin tức anh và Tuệ Tuệ đã kết hôn, cũng tránh khỏi sau này truyền thông mượn đề tài để nói chuyện của mình.
“Không được, sẽ rất kỳ quái! Em không thích bi người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.” Thiên Ca Tuệ dẩu môi.
“Vậy em có thể nói anh là... Bạn trai của em.” Hai chữ bạn trai này nói ra đúng là không phải khó chịu bình thường.
“Bạn trai?” Thiên Ca Tuệ ý vị sâu xa liếc nhìn anh, hình như muốn nói: Nhìn có vẻ không giống, anh tương đối giống quái thục thử *.
(*) Quái thục thử: Chỉ người đàn ông trung niên yêu thích Lolita.
Úy Nam Thừa rất thất bại nâng trán, anh trông có vẻ già như vậy sao? Hơi giận dỗi nói: “Anh không cảm thấy anh có gì không thể gặp người.”
“Anh chính là không thể gặp người, những cô gái mê trai kia vừa nhìn thấy anh nhất định ước gì đụng ngã anh, hơn nữa anh xem anh nhìn có vẻ là người giàu có, em nhìn giống như người bám vào người giàu có.” Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ nghiêm túc.
“Lộn xộn cái gì, trong đầu nhỏ của em cả ngày nghĩ cái gì?” Úy Nam Thừa hơi buồn cười sờ đầu Tuệ Tuệ, thì ra cô nhóc ngốc này đang ghen?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.