Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
Chương 141: Báo cáo DNA
Lại Ly Hôn
16/01/2018
"Sao vậy? Có việc gì à?"
Tiêu Tĩnh Bác cười cợt nhìn Tiêu Cửu Cửu đang đến gần mình, dù cho cô là người đang mang thai nhưng thần sắc trên khuôn mặt cô lại không có vẻ đau đớn, khổ sở mà trái lại có vẻ thanh tân cảm động. Bụng chỉ hơi nhô lên, mang theo tình mẹ ấm áp kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo cùng khí khái trầm tĩnh khiến ông có một loại cảm giác như mình đang nhìn thấy một khối ngọc vạn năm. Cô hiền lành, dịu dàng như vậy, nét thanh tú còn thấp thoáng ẩn hiện trên khuôn mặt, nhàn nhạt thanh thanh, khiến người ta thật sự không cách nào không thích cô được.
Trong nhà họ Tiêu, khác với cha con nhà họ Tiêu, một người chú ôn văn nhĩ nhã lại nhân hậu như Tiêu Tĩnh Bác mới chính là người khiến người khác có thể cảm nhận được sự ấm áp trong gia đình họ Tiêu này.
Vì lẽ đó, Tiêu Cẩn Chi và ông vẫn luôn khá thân thiết, mặc kệ là việc của anh hoặc Cửu Cửu, chỉ cần có liên quan đến vấn đề sức khoẻ thì Tiêu Cẩn Chi đều sẽ tìm người chú này để giải quyết.
Mà ngay từ lúc Tiêu Cẩn Chi còn rất nhỏ, Tiêu Tĩnh Bác lại rất thương yêu lại cưng chìu anh đủ điều. Ông thương Cẩn Chi vì sự vô tình ghẻ lạnh của anh trai và chị dâu mình đối với anh, đồng thời cũng cảm động trước sự kiên cường bất khuất, sự dẻo dai thông minh lanh trí của đứa cháu này.
Còn có hai đứa trẻ khác nữa, đó là Cửu Cửu và Phượng Thần, Tiêu Tĩnh Bác cũng rất yêu thích chúng.
Chỉ đáng tiếc số mệnh Phượng Thần quá yểu, tuổi còn trẻ mà đã chết sớm như thế.
Bây giờ Tiêu Tĩnh Bác nhìn Cửu Cửu có thể cùng sánh bước với Cẩn Chi thì trong lòng ông cũng rất vui mừng.
Nhưng hiện tại vấn đề khó khăn trước mắt, một trọng trách lại rơi xuống người ông, lại nhớ tới mối gút mắc giữa anh cả và chị dâu Lâm Khả thì một người ấm áp luôn có tình người như Tiêu Tĩnh Bác bỗng cảm thấy mình như đang cưỡi trên lưng cọp.
Ông chỉ mong ông trời sẽ luôn phù hộ cho bọn họ.
Tiêu Cửu Cửu kéo tay Tiêu Cẩn Chi, đi tới trước mặt Tiêu Tĩnh Bác nhợt nhạt nở nụ cười với ông: “Chú à, nếu muốn làm xét nghiệm, hay là chú nên lấy DNA của cháu và DNA của Cẩn Chi đi làm xét nghiệm. Như vậy đến lúc đó chúng ta sẽ rõ ràng chúng cháu có phải có mối liên hệ máu mủ ruột thịt hay không? "
Ánh mắt Tiêu Tĩnh Bác đột nhiên sáng lên "Cháu nhắc chú mới nhớ ra, chỉ có điều nếu như cháu và Cẩn Chi thật sự không có liên hệ máu mủ mà cháu lại đúng là con gái của anh trai thì Cẩn..."
Lời Tiêu Tĩnh Bác nhắc nhở khiến trong lòng Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu đều run rẩy.
Một hiện thực mà bọn họ đều không dám nghĩ tới giờ cứ như vậy liền trần trụi phơi bày trước mặt của bọn họ.
Tiêu Cửu Cửu nhếch mày nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, lẳng lặng nhìn anh chăm chú: "Anh Cẩn, anh sợ sao?"
Tiêu Cẩn Chi bị cô nhìn thấu thì đáy lòng run lên, lúc này ánh mắt cô trong suốt tinh khiết nhìn anh với độ tín nhiệm và toàn tâm toàn ý tin cậy anh. Anh vốn luôn luôn muốn bảo vệ cô dù ở bất cứ trường hợp nào, vì cô đừng nói đến thân phận hay địa vị mà thậm chí nếu phải lấy tính mạng của mình để trả giá thì anh cũng chưa từng phân vân hay do dự lấy nửa giây.
Anh vung ay lên xoa đầu cô, nở nụ cười xán lạn, ánh mắt anh cũng chói mắt sáng toả như ánh mặt trời vào buổi sớm mai, trong nháy mắt lòng Cửu Cửu chợt rung động.
"Tiểu Cửu Cửu, nếu như anh thật sự không phải cháu trưởng nhà họ Tiêu thì em sẽ quan tâm sao? Nếu như anh không có gì trong tay, em chịu theo anh chịu khổ sao?"
Tiêu Cửu Cửu mạnh mẽ nắm tay anh: "Anh Cẩn, em chẳng cần biết anh là ai, mặc kệ anh có thân phận gì, dù cho anh có là ăn mày thì anh vẫn là anh Cẩn của em, cũng là cha của bảo bối trong bụng em đây, cũng là người đàn ông mà suốt đời Tiêu Cửu Cửu này muốn làm bạn, nhất quyết không buông tay với anh."
Tiêu Cẩn Chi vui mừng ôm cô hôn lấy hôn để "Vậy thì những việc kia có đáng là gì. Nếu trong lòng chúng ta đều có đáp án thì cứ để chú làm xét nghiệm DNA thôi."
Tiểu Cửu Cửu của anh, bảo bối của anh, quả nhiên cô không khiến anh thất vọng.
Tiêu Tĩnh Bác cảm động chứng kiến đôi tình nhân yêu nhau tha thiết ỷ lại lẫn nhau vào người yêu, lại trịnh trọng đưa tay tiếp nhận tóc của bọn họ, lại lấy một chiếc túi từ trên xe và cẩn thận sắp xếp gọn lại, cũng ghi lại tên trên chiếc túi kia.
Ông trịnh trọng nhìn bọn họ nói "Các cháu chờ chú. Hãy tin rằng có chú ở đây nhất định sẽ không có chuyện gì."
Tiêu Cửu Cửu có cảm giác một luồng nhiệt ấm áp của Tiêu Cẩn Chi lan toả tới tay mình, lại một mặt cảm kích nói: "Cảm ơn chú! Hai chúng cháu nhất định sẽ hạnh phúc. Vật quan trọng này sẽ do chú giữ, hi vọng chú đừng để người khác quấy rầy, có thể đưa ra cho chúng cháu biết bản báo cáo chân thật nhất. Chúng cháu cũng xin hứa mặc kệ là kết quả ra sao, cháu và anh Cẩn đều sẽ tiếp thu."
Tiêu Tĩnh Bác khẳng định gật đầu nói "Chú thấy cháu rõ ràng đang sầu lo, cháu yên tâm, chú sẽ đưa ra một bản báo cáo chân thực nhất, tuyệt đối sẽ không giở trò bịp bợm!"
Tiêu Cửu Cửu cười "Vậy thì cám ơn chú."
Nhìn Tiêu Tĩnh Bác lái xe đi xa, Tiêu Cẩn Chi ôm Tiêu Cửu Cửu thật chặt trong lồng ngực mình, hít thở một hơi không khí, lại thở dài ra một ngụm trọc khí, khẽ vuốt tóc cô trấn an: "Em cũng đừng quá lo lắng, chúng ta yêu nhau như thế, ông trời sao lại nhẫn tâm chia rẽ chúng ta đây."
Tiêu Cửu Cửu khẽ "Ừ" một tiếng.
Lúc này cô cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, đem trọng lượng toàn thân đều dựa vào trên người anh, nhẹ nhàng hỏi "Anh Cẩn, nếu như chúng ta đúng là anh em thì sao?"
Tiêu Cẩn Chi dùng giọng điệu quyết tuyệt, từng chữ từng câu nói "Coi như chúng ta là anh em đi nữa thì anh cũng muốn trói em cả đời bên cạnh anh. Cửu Cửu, cả đời này, mặc kệ em là ai, có thân phận gì, càng mặc kệ em và anh có phải là huynh muội hay không, ai dám ngăn cản anh không được yêu em thì người đó sẽ là kẻ thù của anh. Hai chúng ta... Sinh cùng khâm, chết chung huyệt, vĩnh viễn không chia cách."
Nói xong, anh lại nâng khuôn mặt cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt thành thật tới cực điểm nói với cô: "Cửu Cửu, em cũng như thế, phải kiên định lập trường của mình, anh không cho phép em lại trốn tránh, càng không cho phép em nhường đường cho kẻ khác dù chỉ là nửa bước. Nếu không, dù em chạy đến chân trời góc biển nào, anh cũng sẽ đem bắt em trở về. Em đã nghe rõ ràng chưa?"
Tiêu Cửu Cửu bị đáy mắt anh cảnh cáo cùng uy hiếp khiến thân thể sợ hãi run lên, vội vàng đem toàn bộ thân thể chôn vào trong ngực của anh, ôm thật chặt anh "Em nghe rõ rồi, anh yên tâm, em sẽ không chạy nữa."
"Thật sự?""Thật sự!"
Từ trước đến giờ, cô chạy trốn anh hết lần này đến lần khác khiến Tiêu Cẩn Chi đều lo lắng, lo lắng lại không thể gặp được cô, mỗi ngày vừa mở mắt ra, người anh muốn nhìn thấy đầu tiên chính là cô. Nếu không nhìn thấy cô thì lòng anh hoảng loạn, cho rằng cô đã chạy trốn.
Mặc kệ Cửu Cửu đã đảm bảo với anh bao nhiêu lần rồi nhưng anh vẫn là như vậy. Lần nào anh cũng vội vã cuống cuồng khiến Tiêu Cửu Cửu cũng dở khóc dở cười.
Ở trước mặt cô, anh hoàn toàn không còn bình tĩnh và nghiêm khắc như một tổng giám đốc Tàng Ngọc này mà anh cơ bản chỉ là một người đàn ông cực kỳ yêu thương vợ mình.
Tiêu Cửu Cửu vỗ nhẹ vào lưng anh "Về nhà thôi, em mệt rồi."
Hôm nay còn chưa ngủ đủ đã liền bị anh lôi ra khỏi giường, sau đó cùng nhau đi tới nhà họ Tiêu. Còn chưa thở ra một hơi, chưa ăn một miếng cơm, tinh thần lại bắt đầu bị người khác tra tấn. Giờ đây khi tinh thần đã hồi phục một ít thì thân xác cô mới có cảm giác mệt mỏi và uể oải.
Cô đã không muốn đi sâu vào chuyện này, chỉ muốn trở về, cố gắng ngủ một giấc, có tinh thần sau đó, lại tính tiếp.
Nói chung, thái độ của cô chính là: Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, tùy ngộ nhi an (ý là tuỳ thời cơ ứng biến) không quan tâm hơn thua.
Trở lại biệt thự, Lăng Mẫn vẫn chưa về.
Trước tiên Tiêu Cẩn Chi để Cửu Cửu đi tắm, còn mình thì lại thay một bộ quần áo mặc nhà và làm vài món ngon cho cô.
Chờ khi Cửu Cửu tắm rửa sạch sẽ, xuống lầu thì cũng đã ngửi được mùi vị cơm nước dưới nhà.
Đi tới trước bàn ăn, cô lại phát hiện, Tiêu Cẩn Chi vẫn còn ở trong phòng bếp bận việc. Trên bàn ăn cũng đã có hai món ăn là cải trắng dồn đậu hũ, cà rốt xào gan heo, canh gà nấm hương đông qua (bí đao). Canh này cô đoán chắc do Lâm Mẫn làm sẵn khi trời vừa sáng. Nếu không phải vậy, bọn họ cũng không thể có thời gian để làm món này.
Xem xong thức ăn trên bàn, Tiêu Cửu Cửu lại đi tới cửa phòng bếp, lẳng lặng tựa ở cạnh cửa trên, cười nhìn Tiêu Cẩn Chi.
Anh đẹp trai anh tuấn như thế, lại mặc bộ đồ giản dị ở nhà nhìn thật mâu thuẫn. Cô lại cảm thấy rất hài hòa, cô muốn đem dáng vẻ Tiêu Cẩn Chi nói với bọn Chu Tiêu nghe, bọn họ nhất định sẽ cười anh thật to.
Chính là bởi vì sợ các anh em chê cười nên Tiêu Cẩn Chi cũng chưa lần nào xuống bếp ở trước mặt người ngoài.
Nghe tiếng bước chân cô đi tới gần, Tiêu Cẩn Chi vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu đứng đó mỉm cười, tâm tình của anh cũng tốt lên"Cười gì vậy?"
Tiêu Cửu Cửu thấy cuối cùng anh cũng bày hết thức ăn lên bàn, lại tắt lửa, đang muốn xoay người rửa tay liền bị Tiêu Cửu,Cửu ôm eo từ phía sau. Cô in khuôn mặt nhỏ bé của mình ở trên lưng anh, yêu kiều nói "Anh Cẩn, em cảm thấy rất hạnh phúc."
Cả đời này, có thể có một người đàn ông nguyện ý vì mình móc tim móc phổi, vì mình che nắng chắn mưa, còn làm canh bổ cho mình. Thế cũng là tốt lắm rồi.
Tiêu Cẩn Chi nghe giọng nói cô mềm mại ôn nhu, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.
Chỉ cần cô vui vẻ thì anh làm gì cũng được.
Ngày đó, hai người lại như đôi vợ chồng bình thường, có cuộc sống ấm áp tạm ổn.
Lúc xế chiều, Cửu Cửu trở về phòng nghỉ ngơi.
Âu Lượng cần phải xử lý văn kiện nên anh đến biệt thự. Vì có chút chuyện khẩn cấp cần giải quyết nên Tiêu Cẩn Chi và Âu lượng đến thư phòng, chọn cách dùng điện thoại hoặc video để xử lý và ra lệnh.
Nói đến đây, Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu cũng coi như có tài, biểu hiện của bọn họ thực sự là quá bình tĩnh, hoàn toàn không giống như đang đối mặt với một chuyện động trời. Ngược lại, hai người cứ bình thường như thế, nên làm gì thì sẽ làm.
Bình thường sao? Dù nhìn thế nào cũng thấy bọn họ đều không bình thường mà.
Kỳ thực, bọn họ thật sự rất bình thường!
Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì bọn họ cũng đã xác định đối phương là người rất quan trọng rồi. Mặc kệ thân phận của đối phương ra sao, địa vị thế nào, yêu thì cứ yêu. Hơn nữa, bọn họ sẽ vẫn yêu, yêu cả đời, dù cho phía trước chính là địa ngục, bọn họ cũng sẽ ôm nhau thật chặt mà cùng nhảy xuống.
Cửu Cửu cũng không thể chợp mắt, kết quả là cô nằm trong lòng ngực rộng lớn của Tiêu Cẩn Chi tới hừng đông, ngay cả cảm giác muốn đi nhà xí cũng không thấy xuất hiện.
Không lâu sau, Tiêu Cẩn Chi liền nhận được điện thoại của Tiêu Tĩnh Bác, nói đã có báo cáo xét nghiệm, kêu bọn họ lập tức đến bệnh viện.
Giọng nói kia nghe như có chút gấp gáp.
Tiêu Cẩn Chi và Cửu Cửu cũng không dám trì hoãn, dẫn Lăng Mẫn theo, lái xe thẳng đến bệnh viện.
Bọn họ để Lăng Mẫn chờ dưới lầu, hai người trực tiếp lên phòng viện trưởng của Tiêu Tĩnh Bác, hai người còn chưa vào liền nghe đến bên trong truyền ra tiếng ồn ào của Diệp Tú Trinh.
"Tiêu Tĩnh Bác, cậu có còn xem tôi là chị dâu? Tại sao tôi không thể xem báo cáo xét nghiệm DNA của bọn họ?"
Tiêu Tĩnh Bác cười cợt nhìn Tiêu Cửu Cửu đang đến gần mình, dù cho cô là người đang mang thai nhưng thần sắc trên khuôn mặt cô lại không có vẻ đau đớn, khổ sở mà trái lại có vẻ thanh tân cảm động. Bụng chỉ hơi nhô lên, mang theo tình mẹ ấm áp kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo cùng khí khái trầm tĩnh khiến ông có một loại cảm giác như mình đang nhìn thấy một khối ngọc vạn năm. Cô hiền lành, dịu dàng như vậy, nét thanh tú còn thấp thoáng ẩn hiện trên khuôn mặt, nhàn nhạt thanh thanh, khiến người ta thật sự không cách nào không thích cô được.
Trong nhà họ Tiêu, khác với cha con nhà họ Tiêu, một người chú ôn văn nhĩ nhã lại nhân hậu như Tiêu Tĩnh Bác mới chính là người khiến người khác có thể cảm nhận được sự ấm áp trong gia đình họ Tiêu này.
Vì lẽ đó, Tiêu Cẩn Chi và ông vẫn luôn khá thân thiết, mặc kệ là việc của anh hoặc Cửu Cửu, chỉ cần có liên quan đến vấn đề sức khoẻ thì Tiêu Cẩn Chi đều sẽ tìm người chú này để giải quyết.
Mà ngay từ lúc Tiêu Cẩn Chi còn rất nhỏ, Tiêu Tĩnh Bác lại rất thương yêu lại cưng chìu anh đủ điều. Ông thương Cẩn Chi vì sự vô tình ghẻ lạnh của anh trai và chị dâu mình đối với anh, đồng thời cũng cảm động trước sự kiên cường bất khuất, sự dẻo dai thông minh lanh trí của đứa cháu này.
Còn có hai đứa trẻ khác nữa, đó là Cửu Cửu và Phượng Thần, Tiêu Tĩnh Bác cũng rất yêu thích chúng.
Chỉ đáng tiếc số mệnh Phượng Thần quá yểu, tuổi còn trẻ mà đã chết sớm như thế.
Bây giờ Tiêu Tĩnh Bác nhìn Cửu Cửu có thể cùng sánh bước với Cẩn Chi thì trong lòng ông cũng rất vui mừng.
Nhưng hiện tại vấn đề khó khăn trước mắt, một trọng trách lại rơi xuống người ông, lại nhớ tới mối gút mắc giữa anh cả và chị dâu Lâm Khả thì một người ấm áp luôn có tình người như Tiêu Tĩnh Bác bỗng cảm thấy mình như đang cưỡi trên lưng cọp.
Ông chỉ mong ông trời sẽ luôn phù hộ cho bọn họ.
Tiêu Cửu Cửu kéo tay Tiêu Cẩn Chi, đi tới trước mặt Tiêu Tĩnh Bác nhợt nhạt nở nụ cười với ông: “Chú à, nếu muốn làm xét nghiệm, hay là chú nên lấy DNA của cháu và DNA của Cẩn Chi đi làm xét nghiệm. Như vậy đến lúc đó chúng ta sẽ rõ ràng chúng cháu có phải có mối liên hệ máu mủ ruột thịt hay không? "
Ánh mắt Tiêu Tĩnh Bác đột nhiên sáng lên "Cháu nhắc chú mới nhớ ra, chỉ có điều nếu như cháu và Cẩn Chi thật sự không có liên hệ máu mủ mà cháu lại đúng là con gái của anh trai thì Cẩn..."
Lời Tiêu Tĩnh Bác nhắc nhở khiến trong lòng Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu đều run rẩy.
Một hiện thực mà bọn họ đều không dám nghĩ tới giờ cứ như vậy liền trần trụi phơi bày trước mặt của bọn họ.
Tiêu Cửu Cửu nhếch mày nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, lẳng lặng nhìn anh chăm chú: "Anh Cẩn, anh sợ sao?"
Tiêu Cẩn Chi bị cô nhìn thấu thì đáy lòng run lên, lúc này ánh mắt cô trong suốt tinh khiết nhìn anh với độ tín nhiệm và toàn tâm toàn ý tin cậy anh. Anh vốn luôn luôn muốn bảo vệ cô dù ở bất cứ trường hợp nào, vì cô đừng nói đến thân phận hay địa vị mà thậm chí nếu phải lấy tính mạng của mình để trả giá thì anh cũng chưa từng phân vân hay do dự lấy nửa giây.
Anh vung ay lên xoa đầu cô, nở nụ cười xán lạn, ánh mắt anh cũng chói mắt sáng toả như ánh mặt trời vào buổi sớm mai, trong nháy mắt lòng Cửu Cửu chợt rung động.
"Tiểu Cửu Cửu, nếu như anh thật sự không phải cháu trưởng nhà họ Tiêu thì em sẽ quan tâm sao? Nếu như anh không có gì trong tay, em chịu theo anh chịu khổ sao?"
Tiêu Cửu Cửu mạnh mẽ nắm tay anh: "Anh Cẩn, em chẳng cần biết anh là ai, mặc kệ anh có thân phận gì, dù cho anh có là ăn mày thì anh vẫn là anh Cẩn của em, cũng là cha của bảo bối trong bụng em đây, cũng là người đàn ông mà suốt đời Tiêu Cửu Cửu này muốn làm bạn, nhất quyết không buông tay với anh."
Tiêu Cẩn Chi vui mừng ôm cô hôn lấy hôn để "Vậy thì những việc kia có đáng là gì. Nếu trong lòng chúng ta đều có đáp án thì cứ để chú làm xét nghiệm DNA thôi."
Tiểu Cửu Cửu của anh, bảo bối của anh, quả nhiên cô không khiến anh thất vọng.
Tiêu Tĩnh Bác cảm động chứng kiến đôi tình nhân yêu nhau tha thiết ỷ lại lẫn nhau vào người yêu, lại trịnh trọng đưa tay tiếp nhận tóc của bọn họ, lại lấy một chiếc túi từ trên xe và cẩn thận sắp xếp gọn lại, cũng ghi lại tên trên chiếc túi kia.
Ông trịnh trọng nhìn bọn họ nói "Các cháu chờ chú. Hãy tin rằng có chú ở đây nhất định sẽ không có chuyện gì."
Tiêu Cửu Cửu có cảm giác một luồng nhiệt ấm áp của Tiêu Cẩn Chi lan toả tới tay mình, lại một mặt cảm kích nói: "Cảm ơn chú! Hai chúng cháu nhất định sẽ hạnh phúc. Vật quan trọng này sẽ do chú giữ, hi vọng chú đừng để người khác quấy rầy, có thể đưa ra cho chúng cháu biết bản báo cáo chân thật nhất. Chúng cháu cũng xin hứa mặc kệ là kết quả ra sao, cháu và anh Cẩn đều sẽ tiếp thu."
Tiêu Tĩnh Bác khẳng định gật đầu nói "Chú thấy cháu rõ ràng đang sầu lo, cháu yên tâm, chú sẽ đưa ra một bản báo cáo chân thực nhất, tuyệt đối sẽ không giở trò bịp bợm!"
Tiêu Cửu Cửu cười "Vậy thì cám ơn chú."
Nhìn Tiêu Tĩnh Bác lái xe đi xa, Tiêu Cẩn Chi ôm Tiêu Cửu Cửu thật chặt trong lồng ngực mình, hít thở một hơi không khí, lại thở dài ra một ngụm trọc khí, khẽ vuốt tóc cô trấn an: "Em cũng đừng quá lo lắng, chúng ta yêu nhau như thế, ông trời sao lại nhẫn tâm chia rẽ chúng ta đây."
Tiêu Cửu Cửu khẽ "Ừ" một tiếng.
Lúc này cô cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, đem trọng lượng toàn thân đều dựa vào trên người anh, nhẹ nhàng hỏi "Anh Cẩn, nếu như chúng ta đúng là anh em thì sao?"
Tiêu Cẩn Chi dùng giọng điệu quyết tuyệt, từng chữ từng câu nói "Coi như chúng ta là anh em đi nữa thì anh cũng muốn trói em cả đời bên cạnh anh. Cửu Cửu, cả đời này, mặc kệ em là ai, có thân phận gì, càng mặc kệ em và anh có phải là huynh muội hay không, ai dám ngăn cản anh không được yêu em thì người đó sẽ là kẻ thù của anh. Hai chúng ta... Sinh cùng khâm, chết chung huyệt, vĩnh viễn không chia cách."
Nói xong, anh lại nâng khuôn mặt cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt thành thật tới cực điểm nói với cô: "Cửu Cửu, em cũng như thế, phải kiên định lập trường của mình, anh không cho phép em lại trốn tránh, càng không cho phép em nhường đường cho kẻ khác dù chỉ là nửa bước. Nếu không, dù em chạy đến chân trời góc biển nào, anh cũng sẽ đem bắt em trở về. Em đã nghe rõ ràng chưa?"
Tiêu Cửu Cửu bị đáy mắt anh cảnh cáo cùng uy hiếp khiến thân thể sợ hãi run lên, vội vàng đem toàn bộ thân thể chôn vào trong ngực của anh, ôm thật chặt anh "Em nghe rõ rồi, anh yên tâm, em sẽ không chạy nữa."
"Thật sự?""Thật sự!"
Từ trước đến giờ, cô chạy trốn anh hết lần này đến lần khác khiến Tiêu Cẩn Chi đều lo lắng, lo lắng lại không thể gặp được cô, mỗi ngày vừa mở mắt ra, người anh muốn nhìn thấy đầu tiên chính là cô. Nếu không nhìn thấy cô thì lòng anh hoảng loạn, cho rằng cô đã chạy trốn.
Mặc kệ Cửu Cửu đã đảm bảo với anh bao nhiêu lần rồi nhưng anh vẫn là như vậy. Lần nào anh cũng vội vã cuống cuồng khiến Tiêu Cửu Cửu cũng dở khóc dở cười.
Ở trước mặt cô, anh hoàn toàn không còn bình tĩnh và nghiêm khắc như một tổng giám đốc Tàng Ngọc này mà anh cơ bản chỉ là một người đàn ông cực kỳ yêu thương vợ mình.
Tiêu Cửu Cửu vỗ nhẹ vào lưng anh "Về nhà thôi, em mệt rồi."
Hôm nay còn chưa ngủ đủ đã liền bị anh lôi ra khỏi giường, sau đó cùng nhau đi tới nhà họ Tiêu. Còn chưa thở ra một hơi, chưa ăn một miếng cơm, tinh thần lại bắt đầu bị người khác tra tấn. Giờ đây khi tinh thần đã hồi phục một ít thì thân xác cô mới có cảm giác mệt mỏi và uể oải.
Cô đã không muốn đi sâu vào chuyện này, chỉ muốn trở về, cố gắng ngủ một giấc, có tinh thần sau đó, lại tính tiếp.
Nói chung, thái độ của cô chính là: Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, tùy ngộ nhi an (ý là tuỳ thời cơ ứng biến) không quan tâm hơn thua.
Trở lại biệt thự, Lăng Mẫn vẫn chưa về.
Trước tiên Tiêu Cẩn Chi để Cửu Cửu đi tắm, còn mình thì lại thay một bộ quần áo mặc nhà và làm vài món ngon cho cô.
Chờ khi Cửu Cửu tắm rửa sạch sẽ, xuống lầu thì cũng đã ngửi được mùi vị cơm nước dưới nhà.
Đi tới trước bàn ăn, cô lại phát hiện, Tiêu Cẩn Chi vẫn còn ở trong phòng bếp bận việc. Trên bàn ăn cũng đã có hai món ăn là cải trắng dồn đậu hũ, cà rốt xào gan heo, canh gà nấm hương đông qua (bí đao). Canh này cô đoán chắc do Lâm Mẫn làm sẵn khi trời vừa sáng. Nếu không phải vậy, bọn họ cũng không thể có thời gian để làm món này.
Xem xong thức ăn trên bàn, Tiêu Cửu Cửu lại đi tới cửa phòng bếp, lẳng lặng tựa ở cạnh cửa trên, cười nhìn Tiêu Cẩn Chi.
Anh đẹp trai anh tuấn như thế, lại mặc bộ đồ giản dị ở nhà nhìn thật mâu thuẫn. Cô lại cảm thấy rất hài hòa, cô muốn đem dáng vẻ Tiêu Cẩn Chi nói với bọn Chu Tiêu nghe, bọn họ nhất định sẽ cười anh thật to.
Chính là bởi vì sợ các anh em chê cười nên Tiêu Cẩn Chi cũng chưa lần nào xuống bếp ở trước mặt người ngoài.
Nghe tiếng bước chân cô đi tới gần, Tiêu Cẩn Chi vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu đứng đó mỉm cười, tâm tình của anh cũng tốt lên"Cười gì vậy?"
Tiêu Cửu Cửu thấy cuối cùng anh cũng bày hết thức ăn lên bàn, lại tắt lửa, đang muốn xoay người rửa tay liền bị Tiêu Cửu,Cửu ôm eo từ phía sau. Cô in khuôn mặt nhỏ bé của mình ở trên lưng anh, yêu kiều nói "Anh Cẩn, em cảm thấy rất hạnh phúc."
Cả đời này, có thể có một người đàn ông nguyện ý vì mình móc tim móc phổi, vì mình che nắng chắn mưa, còn làm canh bổ cho mình. Thế cũng là tốt lắm rồi.
Tiêu Cẩn Chi nghe giọng nói cô mềm mại ôn nhu, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.
Chỉ cần cô vui vẻ thì anh làm gì cũng được.
Ngày đó, hai người lại như đôi vợ chồng bình thường, có cuộc sống ấm áp tạm ổn.
Lúc xế chiều, Cửu Cửu trở về phòng nghỉ ngơi.
Âu Lượng cần phải xử lý văn kiện nên anh đến biệt thự. Vì có chút chuyện khẩn cấp cần giải quyết nên Tiêu Cẩn Chi và Âu lượng đến thư phòng, chọn cách dùng điện thoại hoặc video để xử lý và ra lệnh.
Nói đến đây, Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu cũng coi như có tài, biểu hiện của bọn họ thực sự là quá bình tĩnh, hoàn toàn không giống như đang đối mặt với một chuyện động trời. Ngược lại, hai người cứ bình thường như thế, nên làm gì thì sẽ làm.
Bình thường sao? Dù nhìn thế nào cũng thấy bọn họ đều không bình thường mà.
Kỳ thực, bọn họ thật sự rất bình thường!
Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì bọn họ cũng đã xác định đối phương là người rất quan trọng rồi. Mặc kệ thân phận của đối phương ra sao, địa vị thế nào, yêu thì cứ yêu. Hơn nữa, bọn họ sẽ vẫn yêu, yêu cả đời, dù cho phía trước chính là địa ngục, bọn họ cũng sẽ ôm nhau thật chặt mà cùng nhảy xuống.
Cửu Cửu cũng không thể chợp mắt, kết quả là cô nằm trong lòng ngực rộng lớn của Tiêu Cẩn Chi tới hừng đông, ngay cả cảm giác muốn đi nhà xí cũng không thấy xuất hiện.
Không lâu sau, Tiêu Cẩn Chi liền nhận được điện thoại của Tiêu Tĩnh Bác, nói đã có báo cáo xét nghiệm, kêu bọn họ lập tức đến bệnh viện.
Giọng nói kia nghe như có chút gấp gáp.
Tiêu Cẩn Chi và Cửu Cửu cũng không dám trì hoãn, dẫn Lăng Mẫn theo, lái xe thẳng đến bệnh viện.
Bọn họ để Lăng Mẫn chờ dưới lầu, hai người trực tiếp lên phòng viện trưởng của Tiêu Tĩnh Bác, hai người còn chưa vào liền nghe đến bên trong truyền ra tiếng ồn ào của Diệp Tú Trinh.
"Tiêu Tĩnh Bác, cậu có còn xem tôi là chị dâu? Tại sao tôi không thể xem báo cáo xét nghiệm DNA của bọn họ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.